DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 51: C51: Đột nhiên muốn nhìn thấy cậu

Lúc Trần Dĩnh liên lạc với Phương Yến, cậu ta vừa đi từ bệnh viện ra.

Một ngày mệt mỏi khiến Phương Yến lúc này không mở nổi mắt, vừa lên xe đã mơ màng sắp ngủ. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên này, Phương Yến cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng lúc nhìn thấy người liên hệ, cậu ta sửng sốt một chút.

Trần Dĩnh.

Nếu không nhớ nhầm, cô ta là người nhà họ Trần?

Nghĩ đến nhà họ Trần đến chào hỏi cũng không thèm chào một tiếng, đã tự tiện dừng hợp tác với nhà bọn họ, dẫn đến nhà họ Phương bây giờ bước đi khó khăn, Phương Yến vô cùng oán hận nhà họ Trần.

Nhưng cố tình bây giờ nhà họ Phương còn không còn tự tin đối cứng với nhà họ Trần đến cùng.

Xe hơi từ từ chạy vào gara để xe, sắc trời bên ngoài đã tối lại chỉ còn lại một ánh chiều tà, Pương Yến do dự một lúc, vẫn nhận điện thoại.

"Alo, cậu là Phương Yến phải không? đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Trần Dĩnh.

Phương Yến làm ra vẻ không biết: "Cậu là?"

"Tôi là Trần Dĩnh, trước đó chúng ta là bạn học, cậu còn nhớ tôi không?" Trần Dĩnh nói.

Pương Yến cười: "Nhớ ra rồi, chúng ta lâu rồi không liên lạc, cậu sao lại nhớ đến mà liên lạc với tôi?"

Trần Dĩnh cười một tiếng, không trả lời, mà nói: "Cậu có thể thêm wechat của tôi không, tôi lúc này không tiện nói chuyện, chúng ta nói chuyện qua wechat, wechat của cậu là số điện thoại của cậu sao?"

Phương Yến đáp một tiếng.

Vừa cúp điện thoại, wechat đã có thể một lời mời.

Phương Yến không biết trong hồ lô của Trần Dĩnh bán thuốc gì, nhưng vẫn lựa chọn đồng ý.

Bạn bè vừa được thông qua xong, Trần Dĩnh đã gửi đến một bức ảnh.

[Phương Yến, cậu có quen biết người này không?]

Phương Yến phong to bức ảnh, hô hấp đột nhiên ngừng lại.

Trong bức ảnh là hai người Diệp Triều Nhiên Khương Tầm Mặc.

Trần Dĩnh sao lại gặp được Diệp Triều Nhiên.

Chẳng lẽ Diệp Triều Nhiên cũng đến thành phố A rồi?

Trái tim Phương Yến đột nhiên đập kịch liệt, cậu ta đánh chữ tay còn run run.

[Cậu ở đâu gặp được anh trai tôi?]

Trần Dĩnh trả lời: [Cậu ta còn thật là anh trai sinh đôi của cậu à!]

Phương Yến nhíu mày.

Trần Dĩnh lại trả lời: [Ở bữa tiệc nhà họ Khương, có điều tôi thật sự rất hiếu kỳ, anh trai sinh đôi của cậu, sao lại lắc người thành người nhà họ Diệp vậy?]

Tay Phương Yến cầm điện thoại hơi nắm chặt lại.

Nhà họ Phương gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.

Lúc Johnson gọi điện thoại đến nói Phương lão gia tử ngất xỉu, Phương Yến đột nhiên cảm nhận được rất nhiều chuyện đã dần dần không nằm trong sự không chế của mình.

Cậu ta và Phương lão thái thái chạy đến bệnh viện, Phương lão gia tử đang trong phòng cấp cứu, bọn họ lại biết tin Phương Thịnh trước khi ra nước ngoài đã đập phá phòng phẫu thuật.

Chuyện này đối với Phương Yến mà nói như trời sét đánh giữa trời quang, cậu ta chịu k1ch thích, lập tức ngất xỉu ngay tại đó.

Một lần nữa tỉnh lại, cậu ta và Phương lão gia tử cùng nằm trên giường bệnh.

Phương Yến có thế nào cũng không ngờ đến, người anh cả luôn vô cùng yêu thương mình, lại chính tay hủy đi hy vọng sống lại lần nữa của cậu ta. Phương Yến nằm trên giường bệnh lệ rơi đầy mặt, Phương lão thái thái đồng thời chăm sóc hai người, bận đến không thể lo hết.

Vào lúc họa đến dồn đập này, cảnh sát thành phố Nam gọi điện đến, nói cho Phương lão thái thái rằng Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đã bị bắt nhốt ở thành phố Nam.

Phương lão thái thái chịu hết đả kích này đến đả kích khác, cũng nằm lên giường bệnh luôn.

Phương Yến nhìn hai ông bà nằm trên giường bệnh, nước mắt rơi như mưa.

Johnson cũng không tiện bỏ mặc cố chủ không quản, nhìn thấy Phương Yến tỉnh lại, an ủi nói: "Bây giờ nhà các cậu chỉ còn lại cậu có thể chống đỡ, mặc dù cậu còn chưa thành niên, nhưng ông nội bà nội cậu bây giờ...."

Lời ông ta chưa nói hết, chỉ cho Phương Yến một vẻ mặt ý vị sâu xa.

Phương Yến hiểu ý của ông ta, nhưng Phương Yến cũng thực bất lực!

Cậu ta không hiểu anh trai tại sao lại đột nhiên cắt dứt quan hệ với người nhà, càng không hiểu ba mẹ tại sao lại nhốt ở đồn cảnh sát, chuyện bây giờ đã phát triển thành như vậy rồi, cậu ta lấy đâu ra sức chống đỡ được?


Chuyện làm cho Phương Yến càng suy sụp hơn còn ở phía sau, sau khi tin Phương lão gia tử bị bệnh và Phương Thịnh ra nước ngoài bị truyền ra, thân thích nhà họ Phương đều lo lắng Phương lão gia tử bệnh không dậy nổi.

Bọn họ không hề đưa tay giúp đỡ lúc nhà họ Phương gặp nạn, trong lòng bọn họ chỉ có lợi ích của mình, Phương lão gia tử vẫn còn nằm trên giường bệnh, bọn họ đã bắt đầu đánh chủ ý đến công ty nhà họ Phương.

Cũng chính vào lúc này, Phương Yến mới ý thức được, nếu như cậu ta không đứng ra, chỉ sợ nhà họ Phương thật sự là xong đời.

Nhà họ Phương một khi xong đời, đừng nói là xây dựng lại phòng phẫu thuật, sợ đến lúc đó tiền lương trả cho Johnson cũng không có, vậy ai sẽ làm phẫu thuật đổi tim cho cậu ta?

Sau khi nghĩ thông điểm này, ngày hôm sau Phương Yến đã từ trên giường bệnh ngồi dậy, cùng thư ký của Phương lão gia tử chạy đến công ty.

Cậu ta là một người chưa thành niên, người đến công ty vận hành thế nào cũng không biết đương nhiên không thể chủ trì công ty, cho nên tác dụng của việc cậu ta ra mặt chỉ là tạm thời trấn an lòng người.

Vẫn may Phương lão gia tử nằm trên giường bệnh không lâu, nhưng lần ngất xỉu này đã làm tổn thương đến gốc rễ, sau khi xuất viện, Phương lão gia tử đột nhiên già đi rất nhiều.

Hôm Phương lão thái thái xuất viện về nhà hôm đó, Phương lão gia tử gọi Phương Yến đến thư phòng, đó là lần đầu tiên Phương lão gia tử dùng giọng nói nghiêm túc như vậy nói chuyện với Phương Yến.

Phương lão gia tử ngắt quang nói rất nhiều, tổng kết lại một câu ---Phương Thịnh không có ở đây, trong nhà sau này chỉ có thể dựa vào Phương Yến.

Sau tối hôm đó, Phương Yến cảm thấy bản thân mình đột nhiên trưởng thành, cậu ta bắt đầu học tập nghiên cứu nghiệp vụ lớn của công ty, cho dù cơ thể của cậu ta thỉnh thoảng không thoải mái, cậu ta cũng có thể nhẫn nhịn xuống.

Thật sự không chịu được nữa, cậu ta sẽ tự mình đến bệnh viện khám, thậm chí cũng không nói chút bệnh nhỏ đau ít cho Phương lão thái thái và Phương lão gia tử nghe.

Vừa bận vừa mệt, vì thế Phương Yến căn bản không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác.

Cậu ta chỉ có thể thỉnh thoảng vào lúc thả lỏng mà nghĩ, cậu ta còn còn có thể chống đỡ được bao lâu?

Cậu ta còn có thể đợi được đến lúc đổi tim với Diệp Triều Nhiên không?

Phương Yến không dám hỏi Phương lão gia tử, nhưng Phương lão gia tử lại hứa với Phương Yến, Phương Yến sẽ bình an vô sự, tầng hầm nhà bọn họ cũng đã không còn nữa, nhưng tất cả đều có thể làm lại.

Phương Yến cũng tin như vậy, chỉ cần đợi một cơ hội thích hợp.

Bây giờ, cơ hội đang bày trước mặt Phương Yến.

Nhưng làm cho Phương Yến thấy châm chọc đó là, Diệp Triều Nhiên sao lại đột nhiên trở thành người nhà họ Diệp?

Mệnh của Diệp Triều Nhiên thật tốt!

Phương Yến đè đố kỵ trong mắt xuống, bình tính trả lời Trần Dĩnh"

[Cô muốn nói cái gì?]

Trần Dĩnh: [Không có gì, tôi chỉ là muốn cậu chứng thực một chút thôi.]

Phương Yến cười lạnh, cậu ta không tin Trần Dĩnh chỉ đơn thuần mà tìn cậu ta chức thực.

[Phải không? Nếu như đã không có chuyện gì rồi tôi đi bận việc trước đây.]

Quả nhiên, Trần Dĩnh lại gửi tin nhắn qua: [Ấy, cậu đừng vội, tôi còn chuyện khác.]

Phương Yến: [Làm sao?]

Bên đó qua một lúc lâu, mới gửi đến một câu.

Trần Dĩnh: [Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, đương nhiên sẽ không để cậu giúp tôi không công, sẽ có thù lao.]

Phương Yến hơi nheo mắt: [Cậu nói chuyện cần giúp trước đi, và thù lao nữa.]

Trần Dĩnh nắm chặt di động chửi một câu, Phương Yến cái người này thật cmn không dễ lừa.

Có điều khai khống chi phiếu chuyện này Trần Dĩnh lành nghề.

[Qua một thời gian nữa tôi sẽ tổ chức tụ họp, đến lúc đó sẽ mời Diệp Triều Nhiên tham gia, lúc đó sẽ cần cậu chứng thực một vài chuyện ở trong bữa tiệc, cậu chỉ cần thừa nhận những chuyện này là thật là được rồi. Còn về thù lao, cậu muốn cái gì?]

Phương Yến đọc xong tin nhắn của Trần Dĩnh, không lập tức trả lời lại.

Trần Dĩnh thích Khương Tầm Mặc, mặc dù cô ta không nói, nhưng Trần Dĩnh làm như vậy, Phương Yến cũng có thể dễ dàng đoán ra được.

Chú ý của Phương Yến chỉ đặt ở câu sẽ mời Diệp Triều Nhiên tham gia, Trần Dĩnh mở cuộc tụ họp này, chắc chắn là nhằm vào Diệp Triều Nhiên, sẽ có những ai giống Phương Yến muốn chứng thực những chuyện này, Phương Yến đại khái là có thể đoán được.

Thế thì phải yêu cầu thù lao thế nào đây?

Tiếp tục hợp tác với nhà họ Phương để nhà họ Phương vượt qua cửa ải khó khăn lần này?

Không, Trần Dĩnh giống cậu ta, nhà họ Phương bây giờ có Phương lão gia tử chống lưng, cậu ta có thể có tiếng nói gì, Trần Dĩnh chỉ là một tiểu cô nương chưa thành niên, cô ta có thể đưa ra quyết định trong nhà sao?

Vậy thì chỉ có thể...

Trái tim Phương Yến đột nhiên bắt đầu đập mạnh, cậu ta không nhịn nuốt nước bọt, cả người đều trở nên vô cùng hưng phấn.


Cậu ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, cuối cùng cũng đến rồi.

Vừa đến nhà, Phương Yến không chờ được mà lên tầng, nghĩ muốn chia sẻ tin tức này cho Phương lão gia tử, cậu ta vừa đến tầng hai, còn chưa bước vào thư phòng, đã nghe thấy giọng Phương lão thái thái truyền ra từ trong phòng.

"Ông nói cái gì? Không làm phẫu thật cho Yến Yến nữa? Tại sao?"

Bước chân Phương Yến dừng lại, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.

Phương lão gia tử bất đắc dĩ nói: "Bà nói nhỏ một chút, bà muốn để cho người làm trong nhà nghe thấy hết à?"

Phương lão thái thái hạ giọng nói: "Vậy ông cũng phải giải thích nguyên nhân cho tôi chứ, ông cũng không phải không biết bệnh tình của Yến Yến, lỡ như xảy ra tình huống gì thì phải làm sao?"

"Bà tưởng tôi không muốn làm phẫu thuật cho Yến Yến sao?" bộ dáng giọng điệu không thể thương lượng của Phương lão thái thái làm cho Phương lão gia tử cảm thấy đau đầu, "Nhưng bây giờ phòng phẫu thuật đã bị hủy rồi, Phương Kỳ Sơn bọn nó đi bắt cóc Diệp Triều Nhiên cũng không thành công, còn nhốt mình vào tù. Thịnh Thịnh cũng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại chúng ta và Yến Yến, Yến Yến là hy vọng tương lai của chúng ta, tôi đương nhiên là muốn đổi tim cho thằng bé, đem tia khả năng cuối cùng trừ bỏ! Nhưng bà cũng biết đó, hình huống bây giờ của Yến Yến, cho dù không đổi tim, thằng bé vẫn có thể sống tốt!"

Phương lão thái thái sao lại không biết ý tứ của Phương lão gia tử chứ, bà ta chỉ là sợ, sợ tia khả năng cuối cùng kia mang mạng Yến Yến đi.

"Nhưng không phải là còn 10% khả năng sao?" Phương lão thái thái nghẹn ngào nói.

"Nhưng vấn đề là, chúng ta bây giờ không có được nguồn tim thích hợp, bên phía bệnh viện cũng không thể cấp tim cho người bệnh có bệnh tình ổn định," Phương lão gia tử thở dài, "Hơn nữa...."

"Hơn nữa cái gì?" Phương lão thái thái hỏi.

Phương lão gia tử một lúc sau mới nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy, nhà chúng trở nên tan đàn xẻ nghé như bây giờ, có liên quan rất lớn đến chuyện này..."

Phương lão thái thái sửng sốt: "Ý của ông là...."

Bà ta rơi vào hồi ức.

Trước đó khi chưa có kế hoạch này, bà ta là lão thái thái được sống trong nhung lụa trong nhà, con trai hiếu thuận, con dâu đối xử với bà ta cũng rất tốt, sức khỏe Yến Yến mặc dù không tốt, nhưng bình thường cũng ở bên cạnh bà ta.

Mỗi lần ra ngoài tham gia yến hội, Phương lão thái thái cũng sự tồn tại được người ta cực kỳ hâm mộ.

Như từ khi nhà bọn họ quyết định nghĩ cách đón Diệp Triều Nhiên về, nhà bọn họ xảy ra một vài biến cố không thể vãn hồi.

Trước tiên là Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa thất bại mà trở về, Phương lão thái thái và Phương lão gia tử đi một chuyến cũng vào bệnh viện. Phương Yến chuyển trường đến cũng không thể làm cho Diệp Triều Nhiên cùng về, còn dẫn đến Phương Thịnh cắt đứa quan hệ với bọn họ, Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa vào tù, bây giờ công ty nhà bọn họ cũng đang đối mắt với phá sản.

Phương lão thái thái như tỉnh mộng.

Đúng vậy, nếu như lúc đầu bọn họ không kiên trì muốn tìm Diệp Triều Nhiên về, cũng sẽ không có những chuyện như vậy?

Nói cho cùng, đều là lúc đầu do bọn họ kiên trì muốn tìm Diệp Triều Nhiên về, dùng tim của nó để cứu Yến Yến, mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa thì Phương lão thái thái không quá quan tâm, bà ta chỉ quan tâm Phương Thịnh.

Đó là cháu trai lớn mà bà ta xem trọng nhất, một đứa trẻ ưu tú như vậy, nhà họ Phương bọn họ chỉ trông cậy vào Phương Thịnh có thành tựu, kết quả bây giờ vì chuyện này, đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi!

Khoảng thời gian này Phương lão thái thái, mỗi đêm khuya yên tĩnh, không tự chủ được mà rơi nước mắt. Bà ta thật sự rất nhớ Phương Thịnh, nhưng bây giờ bi thương nhất là, bà ta đến số điện thoại của Phương Thịnh cũng không có!

Phương lão gia tử nói những lời này, Phương lão thái thái cũng triệt để hiểu được.

Phương lão gia tử là khuyên bà ta, không thể vì nhỏ mà mất cái lớn. Nếu như thật sự bí quá hóa liều, là có thể đổi tim cho Phương Yến, nhưng sau đó thì sao?

Phương lão gia tử một mình gánh chuyện này xuống, Phương Yến và Phương lão thái thái sẽ không bị trừng phạt, nhưng sau này công ty nhà bọn họ, nhà bọn họ, có thể dựa vào ai?

Vào lúc quan trọng này, Phương lão gia tử không thể xảy ra chuyện.

Phương lão thái thái sau khi hiểu rõ, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Phương lão gia tử thở dài.

Phương Yến đứng ở cầu thang, lại cảm thấy cả người lạnh ngắt.

Ba mẹ mà cậu ta yêu thương nhất vì cậu ta, bây giờ người đang còn ở đồn cảnh sát, cái gì cũng không làm được. Mà người anh Phương Thịnh mà Phương Yến tôn kính nhất lại từ bỏ cậu ta, đập phòng phẫu thuật rồi ra nước ngoài.

Phương Yến coi Phương lão gia tử là chỗ dựa cuối cùng, nhưng vây giờ, Phương lão gia tử lại khuyên Phương lão thái thái từ bỏ.

Từ bỏ cái gì?

Từ bỏ mạng của cậu ta sao?

Phương Yến muốn cười, nhưng biết bạn thân lúc này không thể lên tiếng.

Không thể để bọn họ phát hiện ra cậu ta đang nghe trộm.

Phương Yến hít một hơi thật sâu, rón rén xuống tầng, cố ý làm ra động tĩnh như vừa mới về nhà, còn gọi to một tiếng: "Ông nội, bà nội, cháu về rồi đây."


Phương lão gia tử ở trên tầng nghe thấy động tĩnh, đi ra trước, nhìn thấy Phương Yến, ông ta lộ ra nụ cười quan tâm: "Yến Yến, hôm nay khám thế nào?"

Biểu tình trên mặt Phương Yến không có một tia sở hở: "Không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói cháu nghỉ ngơi thật tốt."

Lát sau Phương lão thái thái cũng đi ra, mắt bà ta vẫn còn hơi đỏ, nghe thấy lời này cũng thở phào: "không sao là được, không sao là tốt! Đánh tiếc gần đây sức khỏe bà nội ông nội không tốt, không có thời gian cùng cháu đi bệnh viện."

"Không sao, cháu tự đi là được rồi," Phương Yến cười, "Hơn nữa còn có bác sĩ đưa đón cháu mà."

Phương lão thái thái gật đầu, không hỏi nhiều: "Vậy cháu về phòng nghỉ ngơi đi."

Phương Yến nói thêm vài câu với Phương lão gia tử, rồi cậu ta mới về phòng mình.

Đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt Phương Yến lập tức biến mất, cậu ta lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Dĩnh.

[Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi có thể giúp cậu, có điều tôi có một điều kiện.]

Trần Dĩnh trả lời ngay lập tức: [Điều kiện gì? Chỉ cần tôi có thể làm được.]

Khóe miệng Phương Yến hiện lên một nụ cười lạnh.

Cho dù tất cả mọi người đều bỏ rơi cậu ta, sao cậu ta lại không vì bản thân mà cố gắng một lần?

Cái cậu ta muốn rất đơn giản, chỉ là sống tiếp....

[Tôi chỉ muốn ở riêng với anh hai tôi, nhưng có lẽ cậu cũng biết, anh ấy không thích tôi, cho nên tôi cần cậu giúp tôi một việc trong yến hội.]

Trần Dĩnh: [Giúp cái gì?]

Phương Yến: [Đến lúc đó cậu sẽ biết, một chuyện vô cùng đơn giản thôi, giống như tôi giúp cậu vậy.]

.....

Sau khi lễ thành niên của Khương Tầm Mặc kết thúc, hầu hết giới thương nghiệp thành phố A đều biết nhà họ Diệp có thêm một người thừa kế.

"Thật hay giả vậy?"

"Còn có thể giả sao? Lúc yến hội bắt đầu, Diệp lão là gặp ai thì giới thiệu với người đó, nói là cháu trai lớn nhà ông ấy."

"Hầy, xem ra Diệp lão và con trai ông ta hòa giải rồi."

"Nói thế nào?"

"Nếu như không hòa giải, sao lại đột nhiên nhiều thêm một đứa cháu?"

"Lời cũng không thể nói chắc chắn như vậy, tôi lại cảm thấy đứa trẻ này lai lịch bất minh, không nhất định là con của Diệp Bùi."

"Anh có phải biết được cái gì không?"

Người nói câu này có làm ra vẻ thần bí gật đầu, những người khác thấy vậy càng hiếu kỳ.

"Anh rốt cuộc là biết cái gì?"

"Không tiện nói sao?"

"Anh mau nói với chúng tôi đi, anh còn sợ chúng tôi nói những lời này trước mặt Diệp lão sao?"

Những người khác cũng cười cười.

Người đó cũng không giận, chậm chạp lâu không nói, nhìn mọi người hứng thú cũng động đậy, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: "Tôi nghe nói, đứa trẻ đó tên Diệp Triều Nhiên, là người nhà họ Phương!"

"Nhà họ Phương?"

"Nhà Phương Vĩ?"

"Tôi nhớ khoảng thời gian trước nhà họ Diệp không phải là cắt đứt vài hợp đồng với nhà họ Phương sao? Hai nhà bọn họ đã có thù như vậy, sao lại còn..."

"Mọi người lẽ nào không biết con trai thứ hai nhà họ Phương có một người anh song sinh sao?"

Mọi người nghe đến đây, không ít người đột nhiên bừng tỉnh: "Ý anh nói đứa trẻ đó là song bào thai đi lạc của nhà họ Phương?!"

"Đây thật là một tin tức lớn!"

"Đừng nói, tôi hôm đó cảm thấy Diệp Triều Nhiên lớn lên không giống nhà họ Diệp! Thế mà còn thật sự không phải của nhà họ..."

"Nếu như thật sự là cháu của Phương Vĩ....chậc, cái lão đông tây đó!"

"Diệp lão nếu thật sự giao công ty vào tay một người có huyết mạch không sạch sẽ, chỉ sợ đứa trẻ này quay đầu sẽ đem công ty giao cho nhà họ Phương?"

"Đừng nói, còn thật có khả năng này. Dù sao huyết mạch nhà họ Phương, đầu óc ít nhiều cũng có vấn đề."

Mấy người nghĩ đến Phương Kỳ Sơn, ồn ào cười ra tiếng.

"Đúng rồi, gần đầy một khoảng thời gian rồi không nhìn thấy Phương Kỳ Sơn, mọi người có biết anh ta đi đâu không?" Người nói lời này có liên lạc với Phương Kỳ Sơn, cũng không phải anh ta muốn hợp tác với nhà họ Phương, là Phương Kỳ Sơn muốn hợp tác với anh ta, còn muốn từ chỗ anh ta lừa tiền đầu tư.

Tiền của anh ta dễ lừa như vậy sao? Phương Kỳ Sơn vì để dỗ ngọt hắn, mỗi lần anh ta đi uống rượu Phương Kỳ Sơn cũng ở bên cạnh, mặc dù Phương Kỳ Sơn người này là một bao cỏ, nhưng không thể không nói Khương Kỳ Sơn thật biết kiếm chuyện.

Mỗi lần cùng anh ta ra ngoài, không nỡ gọi rượu ngon, cũng không nỡ mời em gái xinh đẹp.

Có người tiếp lời: "Tôi gần đây cũng không nhìn thấy anh ta, có điều gần đây nhà họ Phương sống không được tốt lắm."

"Đúng vậy, nghe nói cháu trai lớn nhà họ còn ra nước ngoài, tôi vốn dĩ còn nghĩ nhà bọn họ có một người thông minh lanh lợi một chút, bây giờ cũng đi rồi, có lẽ nhà họ Phương không chống đỡ được lâu nữa."

"Chống đỡ cái gì? Tôi nếu là Phương Vĩ, tôi cũng cần mặt mũi, trực tiếp đến nhà họ Diệp nhận người thân!"


Những người khác lập tức cười càng vui vẻ hơn.

Cái gọi là bát quái không ra khỏi cửa, ra khỏi cửa truyền vạn dặm.

Không đến mấy ngày, tin tức Diệp Triều Nhiên là đứa trẻ nhà họ Phương được truyền khắp giới thương nghiệp.

Sáng sớm Diệp Tông thức dậy nổi giận một trận lôi đình.

"Điều tra cho tôi! Rốt cuộc ai ở đằng sau đám người nay châm ngòi thổi gió!"

Ngay từ lúc Diệp Tông và Đàm Tranh chuẩn bị giới thiệu Diệp Triều Nhiên ra ngoài, hai người họ cũng đã nghĩ đến khả năng này. Nhưng Diệp Tông và Đàm Tranh không hề lo lắng, dù sao không nhiều người quen biết Phương Yến, những người này muốn liên tưởng Diệp Triều Nhiên với nhà họ Phương, cũng cần một khoảng thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Tông và Đàm Tranh tổ chức hội nghị cổ đông, chính thức đem cổ phần dưới tên bọn họ chuyển cho Diệp Triều Nhiên.

Đến lúc đó, cho dù mọi người biết Diệp Triều Nhiên không phải là con cháu ruột thịt nhà bọn họ thì đã sao?

Bọn họ chỉ cần biết Diệp Triều Nhiên là cháu trai mà Diệp Tông ông xem trọng yêu thương nhất là được.

Nhưng bây giờ đại hội cổ đông còn chưa mở, bọn họ thậm chí đến một chút thời gian phản ứng cũng không có, lại có người đem tin tức này truyền khắp nơi rồi!

Nếu như nói không có ở người đằng sau thúc đẩy, Diệp Tông không tin.

Đàm Tranh cũng tức giận, chuyện nhà bọn họ, đến lượt đám người ngoài lời ra nói vào sao?

"Nhanh chóng điều tra rõ ràng, biết đằng sau là nhà nào, sau này chúng ta không qua lại với nhà họ nữa." Đàm Tranh lạnh giọng nói.

Diệp Tông an ủi bà: "Bà yên tâm, chỉ cần không đến một ngày, có thể tra rõ," hơi dừng một chút, ông lại nói, "Bà lát nữa lúc ra ngoài, thu liễm lại chút, đừng dọa đến Nhiên Nhiên."

Đàm Tranh nghe thấy lời này trừng mắt nhìn Diệp Tông: "Ông cảm thấy tôi giống người không biết chừng mực như vậy sao?"

Diệp Tông cười.

Ông là quan tâm tắc loạn!

Đàm Tranh cũng không nói nhiều với ông, hít vài hơi thật su, kìm nén tính khí rồi ra ngoài.

Sáng hôm nay bà cố ý dậy sớm, chỉ là vì muốn nấu bữa sáng cho Diệp Triều Nhiên một lần.

Đàm Tranh chưa từng nấu bữa sáng, âm thầm học với đầu bếp hai ngày, mới dám bước vào phòng bếp.

Diệp Triều Nhiên ngủ dậy đi xuống, đã ngửi thấy mùi cháy trong phòng khách.

Cậu sửng sốt một chút, nhìn Diệp Tông ngồi trên sô pha, không nhịn được hỏi: "Ông nội, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có mùi cháy?"

Mí mắt Diệp Tông giật giật hai cái, ông chớp chớp mắt với Diệp Triều Nhiên, không nói gì.

Diệp Triều Nhiên vẻ mặt ngơ ngác, cậu đang định theo mùi cháy đi nhìn xem, đã nghe thấy giọng Đàm Tranh truyền từ phòng bếp ra: "Cháo này thật là khó nấu!"

"Tôi không nấu nữa!" Đàm Tranh chơi xấu.

Diệp Tông nhanh chóng ra hiệu Diệp Triều Nhiên lên tầng, ông bước nhanh vào phòng bếp, giọng nói an ủi vang lên: "Ôi dào, đừng tức giận đừng tức giận, không nấu thì không nấu, chắc chắn là do cái nồi này không tốt! Ngày mai chúng ta đổi cái nồi mới!"

Diệp Triều Nhiên không nhịn được, lập tức vui vẻ.

Vì để lại chút mặt mũi cho Đàm Tranh, Diệp Triều Nhiên vẫn là quyết định lên tầng.

Vừa đi đến cửa phòng, điện thoại của cậu đã rung lên, mở ra xem, là tin nhắn của Khương Tầm Mặc.

[Dậy chưa?]

Diệp Triều Nhiên trả lời: [Dậy rồi.]

Nghĩ đến Đàm Tranh, Diệp Triều Nhiên cảm thấy buồn cười, liền gửi tin nhắn thoại, kể lại chuyện vừa xảy ra cho Khương Tầm Mặc nghe.

Sau khi gửi tin nhắn thoại đi, Diệp Triều Nhiên đợi tin nhắn trả lời lại của Khương Tầm Mặc. Ngoài dự kiến của Diệp Triều Nhiên là, Khương Tầm Mặc không hề trả lời lại ngay, mà trực tiếp gọi video qua.

Diệp Triều Nhiên cầm điện thoại bị dọa giật mình

Video...

Có nhận không?

Diệp Triều Nhiên đang muốn nhận, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhanh chóng cầm điện thoại vào phòng tắm trước, thấy đầu tóc mình không có loạn, mặt cũng nhìn được, lúc này mới hít một hơi thật sâu, nhấn vào nút màu xanh nhận điện thoại.

Gương mặt phóng to của Khương Tầm Mặc xuất hiện trên màn hình, Diệp Triều Nhiên nghe thấy tiếng tim đập của mình, trên mặt cậu đột nhiên có hơi nóng, giọng nói cũng không có vui vẻ như vừa nãy, biến thành giọng nói nhỏ như muỗi: "Làm gì?"

Khương Tầm Mặc tựa hồ như vừa mới ngủ dậy, trong mắt còn vẫn còn mệt mỏi, nghe thấy giọng nói của Diệp Triều Nhiên, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười.

Mặt mày thâm thúy, ngũ quan đường cong sắc nét mịn màng, lúc không cười sẽ cho người ta cảm khác lạnh nhạt cự tuyệt ở ngoài vạn dặm, vừa cười, giống như là băng tuyết tan ra, rất mê người, rất đẹp trai.

Giây tiếp theo, vang lên giọng nói của Khương Tầm Mặc: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nhìn cậu."

Diệp Triều Nhiên cảm thấy trái tim nóng lên.

===

Tác giả có điều muốn nói:

Phương Yến lại lên sân khấu, nhưng rất nhanh cậu ra sẽ hạ màn nhé



Đọc truyện chữ Full