DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 78: C78: Phiên ngoại 11 dự mưu đã lâu

Trước 1 tuần đại học A khai giảng, Diệp Bùi và Tống Nhã đích thân đưa Diệp Triều Nhiên đến thành phố A.

Diệp Triều Nhiên vẫn ở trong trang viên nhà họ Diệp, Diệp Bùi à Tống Nhã ở khách sạn gần đó.

Đàm Tranh không phải không mở miệng để hai người về nhà ở, nhưng Diệp Bùi cái người này là một tên cứng đầu, có nói thế nào cũng không được, Đàm Tranh cũng không muốn tranh chấp với Diệp Bùi, nên để cho hai đứa nó đi nơi khác.

Diệp Triều Nhiên không phải chưa từng mở miệng khuyên nhủ, nhưng Diệp Bùi chỉ nói không cần Diệp Triều Nhiên lo lắng.

Diệp Triều Nhiên khuyên không nổi, chỉ biết thở dài.

Cũng không biết cả nhà bọn họ khi nào mới có thể thật sự đoàn tụ.

Ngày báo danh, cả nhà họ Diệp cùng Diệp Triều Nhiên đến trường học, Khương Tầm Mặc cũng đi cùng.

Tầng lầu Đàm Tranh mua ở bên ngoài trường học đã trang trí xong rồi, thiết bị điện tử đồ dùng gia đình cũng đã lắp đặt toàn bộ, đến cả quần áo các mùa, cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cái gì cũng không cần làm, trực tiếp chuyển vào ở là được.

Đàm Tranh dẫn Diệp Triều Nhiên đi tham quan tầng lầu, lại hỏi Khương Tầm Mặc: "Tiểu Khương cháu cảm thấy chỗ này thế nào?"

Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên sửng sốt, Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ rồi nói: "Rất tốt ạ."

Đàm Tranh cười.

Tống Nhã tiếp lời nói: "Dù sao hai đứa cũng ở cùng nhau, hai đứa thích là được rồi."

Diệp Triều Nhiên: "....."

Không phải, sao lại ở cùng nhau rồi?

Diệp Triều Nhiên há miệng muốn giải thích, lại cảm thấy giải thích cũng chỉ là lạy ông tôi ở bụi này, liền từ bò.

Người nhà họ Diệp cũng không ở lại lâu, đợi hai người báo danh xong, mọi người cùng ăn cơm trưa, rồi chuẩn bị rời đi.

Tống Nhã và Diệp Bùi không định ở lại thành phố A quá lâu, công ty Diệp Bùi vẫn còn chuyện phải xử lý, thời gian xin nghỉ của Tống Nhã cũng có hạn, hai người ngồi máy bay tối, chuẩn bị về thành phố Nam.

Diệp Triều Nhiên vừa nghĩ đến mình cùng Tống Nhã và Diệp Bùi sắp chia xa nửa năm, trong lòng có chút không nỡ.

Tống Nhã cũng không nỡ, cho nên kéo Diệp Triều Nhiên dặn dò rất nhiều.

Tống Nhã biết Diệp Triều Nhiên ở thành phố A có Đàm Tranh và Diệp Tông chăm sóc, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Cuối cùng vẫn là Diệp Bùi bắt đầu thúc giục, Tống Nhã mới lưu luyến thả tay Diệp Triều Nhiên ra, lại nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh: "Tiểu Khương, dì đem Nhiên Nhiên giao lại cho cháu."

Cả người Khương Tầm Mặc đột nhiên run lên, nghĩ cũng không nghĩ trịnh trọng nói: "Dì Tống dì yên tâm, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Nói xong, Khương Tầm Mặc còn nắm chặt tay Diệp Triều Nhiên.

Giọng nói vừa chuyên chú vừa vang dội, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Diệp Bùi nhìn thấy rất muốn cười, lại cảm thấy mình cười lúc này có hơi không thích hợp, nên nhịn cười lại, bộ dáng muốn cười mà không cười được, nhìn rất hài hước.

Đàm Tranh và Diệp Tông đồng thời cong đôi mắt.

Đàm Tranh trêu ghẹo nói: "Có giống tuyên thệ kết hôn không?"

Diệp Tông hắng giọng, không nói gì.

Trong lòng lại nghĩ, không thể cứ đơn giản như vậy mà giao Diệp Triều Nhiên cho Khương Tầm Mặc được.

Tống Nhã thực sự không nhịn được, vốn dĩ còn đang hơi buồn, nghe Khương Tầm Mặc nói vậy, lập tức nín khóc mỉm cười, trả lời cũng rất trịnh trọng: "Tốt, vậy thì nhờ cả vào cháu."

Khương Tầm Mặc lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa nãy hình như thái độ của hắn có chút...ừm!

Vùng da ở cổ hắn lập tức đỏ bừng.

Còn về Diệp Triều Nhiên.

Nếu không phải Khương Tầm Mặc còn đang kéo tay cậu, cậu đã hận không thể tìm một cái lỗ mà chui và rồi!

Đám người Tống Nhã nhìn thấy hai người không được tự nhiên cũng không nói gì thêm, chào tạm biệt hai người rồi rời đi.

Khi cửa đóng lại, Diệp Triều Nhiên mới từ từ thở ra.

Lại nhìn Khương Tầm Mặc đứng bên cạnh, trên mặt hắn còn xem như là bình tĩnh, nhưng lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng lúc này của hắn.

Diệp Triều Nhiên mím môi, khẽ lắc nắm lấy ngón tay Khương Tầm Mặc: "Buổi chiều chúng ta đi đâu?"

"Không thì đi dạo trong trường?" Khương Tầm Mặc đề nghị.

Diệp Triều Nhiên vui vẻ gật đầu.

Hôm nay đại học A có rất nhiều sinh viên đến báo danh, hai người đi qua đám đông nhộn nhịp, nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà trước đây chưa từng thấy, cũng làm quen với một số vài con đường trong hoa viên.

Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên lúc nghỉ hè đã thi được bằng lái xe, Khương Tầm Mặc nói: "Cổng trưởng cách tòa dạy học cũng có một khoảng cách, chúng ta sau này đi xe đi học sẽ tiện hơn một chút."

Diệp Triều Nhiên gật đầu, đi bộ nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, còn chưa tính khoảng cách từ nhà đến trường học, quả thật có hơi xa.

Buổi chiều trời vẫn rất nóng, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cũng không đi dạo bên ngoài quá lâu, đợi đã quen với hoàn cảnh không sai biệt lắm, hai người đến nhận quân phục rồi chuẩn bị đi về.

Đi đến bên ngoài trường học có quán ăn vặt, lại mua thêm một ít đồ ăn vặt, định làm bữa tối.


Đợi hai người về đến tòa nhà hơn 20 tầng, Diệp Triều Nhiên nhìn trong phòng, đột nhiên ý thức được, trạng thái bây giờ của cậu và Khương Tầm Mặc vô cùng giống ở chung.

Hai người yêu nhau ở cùng dưới một mái nhà, không phải là ở chung thì là gì?

Hành lý của Khương Tầm Mặc không nhiều, cũng chỉ có một valy hành lý.

Trước đó lúc hai người họ cùng đi lên cũng không tiện thu dọn hành lý, lúc này người đã đi cả rồi, hắn mới có thời gian thu dọn hành lý.

Khương Tầm Mặc đặt đồ ăn vặt lên vàn, mới đi đến phòng khách.

Diệp Triều Nhiên ngồi trên sô pha, nhìn Khương Tầm Mặc kéo hành lý.

"Em ngủ phòng nào?" Khương Tầm Mặc đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lại bắt đầu tăng cao rồi, cậu cầm tách trà trên bàn uống một ngụm, không nhìn Khương Tầm Mặc: "Tùy anh, dù sao thì cũng có nhiều phòng."

Từ sau khi chuyến du kịch kết thúc, Khương Tầm Mặc quay về thành phố A, dưới sự sắp xếp của Khương Quân, Khương Tầm Mặc bắt đầu tiếp quản công việc của công ty.

Mặc dù lúc nghỉ hè có thời gian rảnh Khương Tầm Mặc cũng sẽ đến thành phố Nam gặp Diệp Triều Nhiên, nhưng thời gian hai người mỗi lần gặp nhau quá ngắn, cho dù có lúc rất ám muội, nhưng ở chúng ngắn ngủi sao có thể so sánh với sự khăng khít gần gũi trong chuyến du lịch?

Lâu rồi không ở riêng với nhau, Diệp Triều Nhiên thậm chí còn có chút căng thẳng.

Vừa nãy ở bên ngoài đi dạo còn không cảm thấy, bây giờ lúc này chóp mũi Diệp Triều Nhiên cũng bắt đầu chảy mồ hôi rồi.

Diện tích tầng 22 hai người họ đang ở là gần 300m2, rất nhiều phòng, phòng khách, phòng chính trang trí cũng tương tự nhau. Nếu như Khương Tầm Mặc không muốn ngủ phòng khách, Diệp Triều Nhiên cảm thấy mình có thể ngủ ở đó cũng được.

Vì thế cậu mở miệng: "Anh muốn ngủ phòng chính cũng được."

Khương Tầm Mặc hơi nheo mắt lại, ngữ khí thêm một phần căng thẳng: "Có thể sao?"

"Đương nhiên," Diệp Triều Nhiên chớp chớp mắt bổ sung, "Anh ngủ phòng chính, em ngủ phòng khách."

Khương Tầm Mặc yên tĩnh đối mắt với Diệp Triều Nhiên một hồi, dường như là do dự rất lâu, mới nhẹ giọng nói: "Anh không thể ở cùng một phòng với em sao?"

Diệp Triều Nhiên lập tức đỏ bừng mặt: "Chúng ta...phòng, đây, đây có rất nhiều, có cần phải ngủ cùng nhau không? Còn là mùa hè, rất nóng."

"Có điều hòa." Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Triều Nhiên: "Vậy cũng nóng."

"Anh ngủ dưới đất."

Diệp Triều Nhiên: "Ngủ dưới đất không thoải mái, rõ ràng là có phòng mà."

Khương Tầm Mặc: "Vậy anh trải đệm nằm dưới đất."

"Quá phiền phức." Diệp Triều Nhiên nói.

"Không phiền, thực sự không được thì," Khương Tầm Mặc dứt khoát đặt hành lý sang một bên, ngồi xuống cạnh Diệp Triều Nhiên, "Anh chuyển giường phòng khách qua phòng ngủ chính, đặt cạnh giường em."

Diệp Triều Nhiên: "...."

Cậu coi như cũng hiểu được rồi, Khương Tầm Mặc chính là muốn ngủ cùng một phòng với cậu!

Diệp Triều Nhiên mím môi, bên cạnh như có như không truyền đến mùi bạc hà, là mùi hương Diệp Triều Nhiên quen thuộc nhất.

Một tháng trước, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đi du lịch khắp nơi. Có hôm đi cả ngày, Diệp Triều Nhiên đi mệt rồi, Khương Tầm Mặc sẽ hạ người xuống, cõng Diệp Triều Nhiên trên lưng, một mùi hương bàc hà độc nhất vô nhị thuộc về Khương Tầm Mặc, sẽ thuận theo mũi của Diệp Triều Nhiên tuến vào bên trong, mệt mỏi toàn thân vào lúc này cũng biến mất.

Đương nhiên có nhưng lúc mùi bạc hà này, cũng sẽ là tín hiệu mờ ám.

Cơ thể hai người dán chặt với nhau, Khương Tầm Mặc ôm Diệp Triều Nhiên, giống như là muốn khẳm cậu vào cơ thể hắn vậy. Hô hấp nóng rực đánh vào bên tai Diệp Triều Nhiên, tê dại một mảng.

Cỗ mùi hương bạc hà nhàn nhạt thừa cơ bao vây Diệp Triều Nhiên.

Trên người Diệp Triều Nhiên, dính mùi hương của Khương Tầm Mặc.

Giữa hai người họ đã trải qua thời khắc thân mật, cho nên bây giờ rốt cuộc là dừng lại, hai là tiến thêm một bước?

Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên, trong mắt cất giấu vài phần cẩn thận, còn có vài phần mong chờ.

Khương Tầm Mặc sáp lại gần Diệp Triều Nhien, kéo gần khoảng cách, Diệp Triều Nhiên lại có thể ngửi được mùi trên người Khương Tầm Mặc.

Lại gần thêm một chút, đến khi Khương Tầm Mặc dùng mũi cọ cọ Diệp Triều Nhiên.

"Có được không?" Khương Tầm Mặc giọng nói phá lệ khàn khàn, tràn đầy từ tính.

Diệp Triều Nhiên cảm thấy trái tim sắp nổ tung rồi, cậu lùi về sau, che giấu mà cầm tách trà lên uống một ngụm: "Được được được."

Đối mặt với Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Nhiên thật sự rất khó kiên trì nguyên tắc của mình!

Khương Tầm Mặc cười nhẹ một tiếng, một tay kéo Diệp Triều Nhiên lại gần, Diệp Triều Nhiên không kịp đề phòng mà tiến vào cái ôm quen thuộc, không đợi cậu mở miệng lần nữa, cái hôn của Khương Tầm Mặc đã rơi trên môi Diệp Triều Nhiên.

Tim Diệp Triều Nhiên run lên, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nụ hôn này của hai người kéo dài hơi lâu, đợi lúc tách ra, hai người đều có chút đ ộng tình.

"Anh đi sắp xếp hành lý trước." Khương Tầm Mặc buông Diệp Triều Nhiên ra, trước khi đứng lên lại hôn lên miệng Diệp Triêu Nhiên một cái.

Diệp Triều Nhiên đợi người đi rồi, mới đưa tay lau miệng, không khỏi bắt đầu lo lắng tối nay nên làm thế nào.

Bọn họ mặc dù bây giờ đã là một đôi yêu nhau rồi, có thể làm chuyện ưm ưm đó, nhưng mà...


Diệp Triều Nhiên là thật sự căng thẳng!

Ăn xong cơm tối rồi đi tắm, rất nhanh đã đến thời gian đi ngủ.

Diệp Triều Nhiên ngồi ở phòng khách, lề mề không muốn đi vào phòng ngủ.

Khương Tầm Mặc gọi Diệp Triều Nhiên hai ba lần, đều nghe thấy câu trả lời thấp thỏm không yên cả Diệp Triều Nhiên, nhưng vẫn không thấy Diệp Triều Nhiên không nhúc nhích.

Sau đó Khương Tầm Mặc thực sự là không muốn đợi nữa, đi ra trực tiếp đem Diệp Triều Nhiên đang lam ổ trên sô pha ôm lên.

Diệp Triều Nhiên không nhịn được kinh hô một tiếng: "Anh Khương..."

Khương Tầm Mặc cúi đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ mà đem người đặt nhẹ lên giường: "Nên đi ngủ rồi, sáng sớm ngày mai còn phải đi báo cáo."

Diệp Triều Nhiên ngồi trên giường, cần thận lùi về sau một chút, đáp một tiếng: "Ò."

Khương Tầm Mặc tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một cái đèn ngủ: "Ngủ đi."

Diệp Triều Nhiên nhìn hắn: "Anh thì sao?"

Khương Tầm Mặc đi qua bên kia, ý bảo Diệp Triều Nhiên nhìn xuống đất.

Diệp Triều Nhiên bò qua nhìn, lại còn thật có một đệm trải dưới đất!

"Anh Khương, anh..."

Khương Tầm Mặc lại không giải thích cái gì cả, chỉ cười nói: "Mau ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa."

Hắn nói xong liền nằm xuống cái đệm đó, sau đó ngẩng đầu nhì Diệp Triều Nhiên.

Dưới ánh đèn lờ mờ, tầm mắt hai người giao nhau, Diệp Triều Nhiên không nhịn được mở miệng: "Anh Khương, anh sao lại..."

Cậu muốn hỏi Khương Tầm Mặc sao không ngủ cùng giường với cậu, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại bị Diệp Triều Nhiên nuốt về, cậu căn bản không biết nên nói thế nào.

Khương Tầm Mặc vươn tay với Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên sửng sốt, mới đưa tay mình ra.

Hai người nhẹ nhàng nắm tay, Khương Tầm Mặc đột nhiên nhổm dậy, khẽ hôn lên ngón tay của Diệp Triều Nhiên.

"Ngủ đi nhé," Khương Tầm Mặc cười nói, "Bảo bối của anh."

Trái tim Diệp Triều Nhiên run lên, cậu đột nhiên hiểu tại sao Khương Tầm Mặc sao lại trải đệm xuống đất, mà không ngủ cùng một giường với cậu.

Khương Tầm Mặc là rất trân trọng cậu, cũng rất tôn trọng cậu, tất cả những chuyện Diệp Triều Nhiên không đồng ý, hắn đều sẽ không làm gì thêm.

Cảm giác bị người như vậy xem trọng và yêu quý, làm cho hai mắt Diệp Triều Nhiên có chút cay cay.

Cánh tay cậu rũ xuống mép giường, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy tay Khương Tầm Mặc.

Trong đêm đen, tay hai người không biết cứ nắm chặt như vậy bao lâu, Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng ngủ say.

.....

Diệp Triều Nhiên vốn dĩ cho rằng cuộc sống đại học sẽ tương đối nhẹ nhàng thích ý, nhưng đợi đến khi thật sự đến khi đại học rồi, cậu mới phát hiện chuyện chờ bọn họ mỗi ngày không hề nhỏ.

Khương Tầm Mặc đã bắt đầu tiếp xúc với công ty gia tộc, mỗi ngày trừ học tập ra, Khương Tầm Mặc còn phải xử lý chuyện công ty.

Trước đó Diệp Tông có tặng cho Diệp Triều Nhiên một công ty, mặc dù Diệp Tông nói không cần Diệp Triều Nhiên hỏi quá nhiều, nhưng Diệp Triều Nhiên vẫn muốn rèn luyện bản thân mình một chút, đã tiến hành bàn bạc với người phụ trách công ty, nỗi tuần cố định gửi báo cáo đến tay Diệp Triều Nhiên.

Chuyên ngành đại học Diệp Triều Nhiên chọn giống Khương Tầm Mặc --- quản lý tài chính.

Khương Tầm Mặc bởi vì trước đó đã có tiếp xúc, hiểu nhiều hơn Diệp Triều Nhiên một chút, Diệp Triều Nhiên gặp phải chỗ nào xem không hiểu, thì lấy đi hỏi Khương Tầm Mặc.

Thậm chí lúc hai người nằm trên giường định nghi ngởi, vấn đề thảo luận vẫn là có liên quan đến công ty.

Trong khoảng thời gian này, Khương Tầm Mặc mỗi ngày đều nằm trên đêm dưới đất.

Hôm nay thành phố A đường như là đã hạ nhiệt độ, Diệp Triều Nhiên tắm xong từ phòng tắm đi ra, gió từ cửa sổ thổi vào, cậu không nhìn được đáng rùng mình một cái.

"Lạnh quá." Diệp Triều Nhiên nhỏ giọng nói.

Khương Tầm Mặc đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe vậy đặt sách xuống đi qua, đóng cửa sổ lại.

"Có cần lấy thêm một cái chăn không?" Khương Tầm Mặc hỏi.

Diệp Triều Nhiên lúc này đã buồn ngủ rồi, lười động đậy: "Hẳn là không cần, chăn của em cũng không mỏng."

Khương Tầm Mặc không nỏi cái gì nữa.

Diệp Triều Nhiên hỏi: "Anh Khương tối nay anh ngủ có lạnh không?"

"Không đâu." Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc ngủ dưới đất, dưới sàn còn lót một tấm nệm mỏng, dưới tấm nệm còn có một lớp thảm lót, nhìn thì có vẻ không lạnh.

Diệp Triều Nhiên yên tâm, hỏi: "Anh còn muốn đọc sách à?"


Khương Tầm Mặc đặt sách trong tay xuống: "Muốn ngủ rồi?"

Diệp Triều Nhiên gật đầu.

Khương Tầm Mặc đi về phía Diệp Triều Nhiên, hắn ngồi xuống giường, sắp lại hôn môi với Diệp Triều Nhiên, mới nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Dưới ánh đèn mờ tối trong phòng, Diệp Triều Nhiên nằm trên giường không bao lâu đã ngủ, cho nên cậu cũng bỏ lỡ cơn mưa đầu thu bên ngoài cửa sổ.

Khương Tầm Mặc bị tiếng ho khụ khụ của Diệp Triều Nhiên đánh thức.

Lách tách lách tách tiếng mưa đập vào cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Khương Tầm Mặc nhạy bén cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống, hắn vươn tay bật đèn đầu giường.

Diệp Triều Nhiên nằm trên giường, cả người cuộn tròn trong chăn, cậu vừa ho một tiếng, cũng không có tính lại, chỉ là nhíu chặt mày.

"Nhiên Nhiên?" Khương Tầm Mặc gọi một tiếng.

Diệp Triều Nhiên không phản ứng lại.

Khương Tầm Mặc đưa tay dụng vào trán Diệp Triều Nhiên, có hơi lạnh. Hắn lại vươn tay dò xét nhiệt độ trong chăn, đang muốn đứng lên tìm chăm cho Diệp Triều Nhiên, đột nhiên cánh tay bị Diệp Triều Nhiên đang ngủ say ôm lấy.

Khương Tầm Mặc sửng sốt.

Diệp Triều Nhiên không tỉnh lại, chỉ là theo bản năng tìm nguồn nhiệt, trong lúc ngủ mơ ôm chặt lấy cánh tay Khương Tầm Mặc, không muốn buông tay.

Khương Tầm Mặc muốn rút cánh tay của mình ra, lại sợ đánh thức Diệp Triều Nhiên.

Rối rắm một lúc lâu, Khương Tầm Mặc cúi đầu nhìn chăm dưới đất của mình.

Hắn hơi cong eo, nhặt chăn dưới đất lên, đắp hơn phân nửa lên người Diệp Triều Nhiên, sau đó cẩn thận nằm xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên.

Khương Tầm Mặc thậm chí còn chưa kịp đắp nửa còn lại cho mình, Diệp Triều Nhiên đã theo nguồn nhiệt mà tìm đến, nửa người sắp lại gần, cả người Khương Tầm Mặc lập tức cứng đờ.

Diệp Triều Nhiên tìm cả một đêm, cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nhiệt khiến cho cả người cậu thoải mái, tay chân đều dán sát lại, hận không thể treo hết người lên người Khương Tầm Mặc.

Cho dù Khương Tầm Mặc đã có tiếp xúc thân mật với Diệp Triều Nhiên, nhưng lúc này hắn cũng không dám loạn động.

Người trong lòng hô hấp khẽ khàng, lông mày nhíu lại rất nhanh đã giãn ra, lại một lần nữa rơi vào ngủ say.

Khương Tầm Mặc lại không buồn ngủ, tay chân cứng đờ, yên tĩnh làm nguồn phát tán nhiệt trong phòng ngủ tối tăm.

Không biết qua bao lâu, Khương Tầm Mặc mới nặng nề ngủ say.

Một đêm này Diệp Triều Nhiên ngủ rất ngon

Trong giấc mơ, Diệp Triều Nhiên không biết tại sao bị thu nhỏ lại, chỉ bằng ngón tay cái của Khương Tầm Mặc, gió lạnh tứ phía thổi đến làm cho cậu không đứng vững, thiếu chút nữa là bị thổi bay. Là Khương Tầm Mặc phát hiện cậu bị thu nhỏ, rồi nhặt cậu về.

Con người Khương Tầm Mặc rất tốt, tắm rửa cho cậu, lại cho cậu ngủ trong lòng bàn tay. Lúc ban đầu Diệp Triều Nhiên ngủ rất an ổn, cả người nằm trên lòng bàn tay mềm mại của Khương Tầm Mặc, cả người đều dính mùi hương bạc hà trên người Khương Tầm Mặc.

Nhưng không bao lâu sau, Diệp Triều Nhiên phát hiện lòng bàn tay Khương Tầm Mặc đã thu lại, tứ chi Diệp Triều Nhiên giống như là bị Khương Tầm Mặc trói lại vậy, có động đậy thế nào cũng không được.

Diệp Triều Nhiên càng muốn động, tay Khương Tầm Mặc nắm càng chặt.

Đến khi Diệp Triều Nhiên đột nhiên mở bừng mắt...

Nhìn thấy gương mặt đẹp trai phóng to của Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Nhiên sửng sốt một lúc lâu, mới phát hiện cậu bị Khương Tầm Mặc ông vào trong lòng.

Còn về tư thế của hai người, ừm...

Một tay Khương Tầm Mặc đặt dưới cổ Diệp Triều Nhiên, đem đầu Diệp Triều Nhiên dán sát ở ngực hắn, một tay còn lại ôm chặt lấy eo cậu, mà hai chân giãy giụa lung tung của Diệp Triều Nhiên, bị Khương Tầm Mặc đè dưới hai chân, không thể động đậy chút nào.

Khó trách Diệp Triều Nhiên lại cảm thấy mình giống như là bị trói chặt!

Diệp Triều Nhiên bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện hết sức quan trọng.

Khương Tầm Mặc sao lại ngủ trên giường cậu?!

Hai mắt Diệp Triều Nhiên hơi mở to, vừa định gọi Khương Tầm Mặc dậy, đã thấy Khương Tầm Mặc mở đôi mắt mông lung ra.

Lông mi của nam sinh rất dài, cong cong, vừa mới ngủ dậy trong mắt còn chưa có tiêu cự, vẻ mặt có vài phần mê mang. Nhưng đợi Khương Tầm Mặc nhìn rõ người trước mặt, phản ứng đầu tiên là sáp đến, hôn nhẹ lên môi Diệp Triều Nhiên.

"Chào buổi sáng." Khương Tầm Mặc khàn giọng hỏi.

Mặt Diệp Triều Nhiên có hơi nóng lên, cũng lên tiếng: "Chào buổi sáng, anh bây giờ có thể buông em ra được không?"

Khương Tầm Mặc chậm nửa nhịp: "Hửm?"

Rất nhanh hắn đã hiểu được ý của Diệp Triều Nhiên, lập tức buông tay chân Diệp Triều Nhiên ra.

Diệp Triều Nhiên lập tức kéo khoảng cách với Khương Tầm Mặc, ngồi dậy, vẻ mặt có hơi nghiêm túc: "Anh sao lại chạy lên giường em rồi?"

Khương Tầm Mặc trước tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên một tầng hồng nhạt: "Em không biết?"

Diệp Triều Nhiên nhìn hắn: "Em biết cái gì?"

Khương Tầm Mặc chỉ có thể nói lại chuyện tối qua cho Diệp Triều Nhiên nghe.

"Anh vốn dĩ không nghĩ..." Khương Tầm Mặc mím môi, có chút xấu hổ nói, "Em thật sự ngủ rất không thành thật, cứ cựa quậy mãi, anh mới phải dè em lại..."

Lần này đến lượt Diệp Triều Nhiên đỏ mặt.

"Em...em ngủ cựa quậy linh tinh như vậy à?

Khương Tầm Mặc không nói gì, chỉ cho Diệp Triều Nhiên một ánh mắt em hiểu mà.

Diệp Triều Nhiên mặt nóng bừng.

Đây còn là lần đầu tiên không uống rượu say cùng ngủ một giường với Khương Tầm Mặc, cậu cũng không biết mình sẽ như vậy mà!

Nghỉ hè và lúc cùng Khương Tầm Mặc đi du lịch, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc mặc dù luôn ở cùng một phòng, nhưng chưa từng ngủ cùng một giường. Cho dù là ngủ cùng, cũng là hai giường ghép lại với nhau, hai cái giường rất rộng, hoàn toàn đủ cho Diệp Triều Nhiên lăn đi lăn lại trên giường.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Triều Nhiên mới ngẹn ra được một câu: "Có thể...là do tối hôm qua quá lạnh."

Trong mắt Khương Tầm Mặc lướt qua ý cười, ừm một tiếng, tiếp nhận lời giải thích này.

Chiều hôm đó lên lớp đi học xong về nhà, Diệp Triều Nhiên lập tức từ trong tủ lấy chăn dày ra, đổi cái chăn mỏng trên giường mình đi.


Hôm nay lúc lên hớp, cậu xem thời tiết, thời tiết dự báo cho biết gần đây thành phố A sẽ đón một đợi không khí lạnh. Hôm nay tan học trên đường về nhà, cậu cũng cảm nhận được ý lạnh.

Diệp Triều Nhiên vừa trải chăn xong, Khương Tầm Mặc liền đi vào.

Nhìn thấy động tác của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc cũng lấy chăn từ trong tủ quần áo ra, định trải lên nệm cho mình.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy, hơi nhíu mày: "Anh Khương, anh còn định ngủ ở đó sao?"

Khương Tầm Mặc nhìn câu, ngữ khí dường như có chút ấm ức: "Em đuổi anh đi?"

Nói rồi chăn hắn cũng không trải nữa, trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên không nhịn được hơi lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Em nào có đuổi anh đi? Em chỉ sợ tối anh ngủ bị lạnh."

Khương Tầm Mặc quan sát thần sắc của Diệp Triều Nhiên, thấy cậu không giống nói dối, mới khẽ cười nói: "Anh không lạnh."

Nói xong lại vui vẻ đi trải chăn.

Diệp Triều Nhiên hé miệng, cuối cũng vẫn không nói gì, chỉ là bất đắc dì nhìn Khương Tầm Mặc trải thêm hai cái chăn dưới đất.

Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đều không biết nấu cơm, trước đó vẫn luôn ăn ở bên ngoài, hoặc là ăn ở căng tin trường.

Sau đó Đàm Tranh biết được, đã gọi một dì qua nấy cơm, mỗi ngày qua đó nấu cơm cho hai đứa, đơn giản thu dọn phòng ốc một chút rồi rời đi.

Ngày mai là cuối tuần khó có được, Diệp Triều Nhiên ăn xong lại xem báo cáo công ty một hồi, có chút buồn ngủ không mở mắt nổi.

"Buồn ngủ?" Khương Tầm Mặc hỏi.

Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Ừm, anh còn bận sao?"

Khương Tầm Mặc xứ lý công việc công ty càng ngày càng thuận lợi, lượng công việc Khương Quân giao cho Khương Tầm Mặc cũng dần nhiều lên, có những lúc bận rộn, Khương Tầm Mặc còn phải xử lý đến đêm khuya.

Mắt thấy ngày mai là cuối tuần, Khương Quân lại tận dụng mọi cơ hội để sắp xếp công việc.

Khương Tầm Mặc xử lý xong chút công việc cuối cùng trong tay, mới ngẩng đầu nói: "Không làm nữa, ngày mai anh phải dậy sớm đến công ty một chuyến."

Diệp Triều Nhiên buồn ngủ uể oải nói: "Vậy thì vừa hay, em cũng về nhà ông nội."

Mỗi khi đến cuối tuần, Diệp Triều Nhiên có thời gian sẽ về ăn cơm cùng hai ông bà.

Khương Tầm Mặc tắt máy tính, vươn tay với Diệp Triều Nhiên: "Đi thôi, đi tắm rửa nào."

Diệp Triều Nhiên mượn lực Khương Tầm Mặc đứng lên, nhất thời không chú ý, cả người rơi vào cái ôm của hắn. Còn chưa đợi Diệp Triều Nhiên đứng vững, Khương Tầm Mặc dứt khoát cứ như vậy mà ôm cậu lên.

Diệp Triều Nhiên nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Khương Tầm Mặc mổ lên môi cậu, dưới ánh đèn sáng, hai mắt nam sinh sáng ngời: "Có thể không?"

Lông mi Diệp Triều Nhiên run lên.

Cách lần trước hai người họ giúp đỡ lẫn nhau cũng đã qua lâu rồi, hình như cũng không phải không được?

Diệp Triều Nhiên vùi mặt vào cổ Khương Tầm Mặc, không nói gì.

Lồ ng ngực Khương Tầm Mặc truyền đến tiếng cười, ôm Diệp Triều Nhiên đi vào phòng tắm.

Náo loạn một hồi trong phòng tắm, 40 phút sau hai người mới từ phòng tắm đi ra.

Tối nay Khương Tầm Mặc đã mở điều hòa trước rồi, trong phòng không có một chút lạnh lẽo nào, Diệp Triều Nhiên vừa dính trên giường, đã mệt mỏi nhắm mắt lại.

Khương Tầm Mặc đứng lên, định xuống đất ngủ, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn.

Cả người hơi dừng lại, Khương Tầm Mặc cúi đầu nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên hai mắt nhắm chặt mắt, hô hấp có chút dồn dập, nhỏ giọng nói: "Dưới đất lạnh."

Khương Tầm Mặc sửng sốt, phản ứng lại tim hắn không chịu khống chế mà bắt đầu đập loạn nhịp: "Em là muốn..."

"Không muốn thì thôi." Diệp Triều Nhiên vẫn không dám mở mắt, nói xong liền lật người, cũng không cho nhìn vẻ mặt của Khương Tầm Mặc.

Phần lưng Diệp Triều Nhiên có hình dáng rất đẹp, khi nằm nghiêng áo ngủ sẽ bị cuốn lên, còn để lộ cần cổ trắng mịn của cậu, lúc này trên đó còn có vệt hồng ái muội.

Khương Tầm Mặc nhìn chằm chằm mảng da đỏ đó một lúc lâu, không tiếng động cười lên.

Lạch cạch một tiếng, đèn phòng ngủ tối sầm xuống.

Theo đó là một thân hình cẩn thận nằm xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên nghe thấy Khương Tầm Mặc khẽ nói: "Anh rất vui."

Diệp Triều Nhiên đưa tay kéo kéo chăn lên, che đi đôi tai có hơi đỏ của cậu.

"Tối nay sẽ sẽ không lộn xộn nữa chứ?" Khương Tầm Mặc lại hỏi

Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xoay người lại đang muốn nói anh không ngủ thì đi xuống, nhưng lời còn chưa nói ra, đã đối diện với đôi mắt đầy thâm tình của Khương Tầm Mặc.

Dưới ánh đèn mờ tối của phòng ngủ, Khương Tầm Mặc không chợp mắt nhìn chằm chằm cậu. Đôi mắt nam sinh thâm thúy, giống như là chứa đầu dải ngân hà lộng lẫy vậy.

Diệp Triều Nhiên cảm thấy trái tìm tựa hồ như lập lỡ một nhịp, sau đó bắt đầu đập loạn xạ.

"Thịch thịch thịch..."

Quá rõ ràng, rõ ràng đến mức Khương Tầm Mặc nghe thấy rất rõ ràng.

Khương Tầm Mặc dịch sát lại, đưa tay ôm lấy vào ngực, khàn giọng nói: "Không sao, cho dù tối nay em có lộn xộn, anh cũng sẽ không xuống đất ngủ nữa."

Diệp Triều Nhiên nhắm mắt lại, đem trái tim nhảy lên cổ họng ép xuống, cưỡng ép bản thân ngủ đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Khương Tầm Mặc dậy, chính là cất đệm trải bên cạnh giường đi.

Diệp Triều Nhiên sau khi ngủ dậy, nhìn thấy dưới sàn trống rỗng, đột nhiên hiểu được một tháng trước tại sao Khương Tầm Mặc lại trải đệm ngủ cạnh giường cậu rồi!

Quả thật chính là dự mưu đã lâu!

Nhưng đáng tiếc, bây giờ ván đã đóng thuyền, Diệp Triều nhiên cho dù muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.


Đọc truyện chữ Full