DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau
Chương 39: C39: Chương 39

Nhánh hồng thứ ba mươi chín

"Anh Thịnh... làm một miếng nha?"

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Thân là vai nam chính bộ phim và đối tượng cần quay trọng điểm mấy ngày gần đây, cho dù Hàn Lược nể tình bạn mà không nói gì, Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài cũng không thể tiền trảm hậu tấu kéo dài thời gian nghỉ quá lâu. Hai người ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút, chưa đến chín giờ đã đến đoàn làm phim.

Hàn Lược đang bàn bạc cảnh quay với mấy vai phụ, nhìn thấy hai người tới thì không nhiều lời, lập tức đẩy người vào phòng trang điểm.

Hôm qua Thịnh Hoài đã xác định được tạo hình nên hôm nay chỉ cần hóa trang rất đơn giản, không tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng còn Kỷ Tòng Kiêu, do nội dung cốt truyện đặc thù nên khâu tạo hình của cậu mới chỉ hoàn thiện một nửa.

"Tôi nói cho ông biết, đừng tưởng quan hệ hai ta tốt mà lươn lẹo qua ải, nếu như ông thể hiện không tốt thì tôi sẽ mắng luôn cả ông." Hàn Lược ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc xéo Thịnh Hoài.

"Sẽ không để ông có cơ hội đâu." Thịnh Hoài mỉm cười.

"Bình thường tôi không nghi ngờ gì hết, nhưng mà bây giờ cả đêm ông không ngủ... Ầy có nghe tôi nói không, ông nhìn sau lưng tôi làm gì?" Hàn Lược cau mày xoay người lại nhìn theo ánh mắt Thịnh Hoài, sau đó nhướng mày huýt sáo.

"Được đó, tạo hình này mà đăng lên kiểu gì cũng hót hòn họt!"

Thịnh Hoài không để ý tới lời hắn, ngón tay anh ghìm lại, khắc chế bản thân khỏi cơn kích động muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Bây giờ anh mới hiểu được, vì sao có những người cực kỳ đam mê với việc chụp ảnh, không phải là vì thích, không liên quan tới thiết bị, chỉ là một động tác tự nhiên khi nhìn thấy cái đẹp——

Không phải lớp thanh sam đoan chính, không phải áo bào vương miện trang nghiêm của đế vương, thậm chí còn không phải là trang phục nam giới.

Đó là một bộ trang phục cung đình dệt gấm được diện trên thân, hình thêu là những vân mây trắng hào hùng, màu sắc hừng hực mãnh liệt như ngọn lửa nhuộm khắp nền vải.

Mái tóc dài buông xõa sau lưng, dùng trâm ngọc cố định lỏng lẻo, kỹ năng vấn tóc chưa đủ điêu luyện, vài sợi tóc con rủ xuống hai bên tai, vừa khéo xóa đi sự nặng nề của bộ cánh xa hoa chốn cung đình, cũng che được phần nào dung mạo sắc sảo không nên thuộc về con gái, dù vậy vẫn không thể giấu được khí khái hào hùng nơi khóe mắt đuôi mày của người mặc.


May mắn thay, nhờ bộ áo đỏ bắt mắt, mọi sự đường đột đều trở thành đương nhiên.

Anh bộc phát suy nghĩ, cho là như vậy.

...

Giang Chấp Bùi chạy trong con hẻm quanh co chốn thâm cung, vẻ mặt hốt hoảng. Đằng sau y là đội thị vệ hoàng cung mặc huyền y ngân giáp theo sát không ngừng. Nếu như trước đây, y chắc chắn không để đội thị vệ này vào mắt, nhưng bây giờ, kinh mạch bị tắc, võ công bị phế, đến cả người bình thường y cũng không bằng, chỉ có thể dựa vào thân thủ nhanh nhẹn và bộ pháp, dốc toàn lực kéo giãn khoảng cách.

Trang phục của con gái không tiện hành động, lại thêm việc bị giam cầm đã khiến nền tảng cơ thể y tệ đi, giờ mới chỉ chạy vài đoạn ngõ trong cung thôi đã khiến y gần như kiệt sức. Y tựa lên tường thở hổn hển, nghỉ ngơi đôi chút rồi lại lao về phía trước chạy trốn. Rẽ ngoặt một lần nữa thôi là đến cổng cung, trên người y có lệnh bài xuất cung của Cố Hoành Khê, không sợ bị kẻ nào chặn lại.

Những con hẻm dài ngoằng không ngừng vụt lại phía sau, lối thoát gần ngay trước mắt, vẻ mừng rơn bừng lên từ đôi mắt, y nhanh chóng lướt qua góc tường, đột nhiên ánh mắt trở nên sợ hãi——Thị vệ cổng cung đã tăng gấp đôi, đội tuần tra đi tới đi lui, phòng giữ nghiêm ngặt. Xem ra tin tức đã truyền tới rồi.

Giang Chấp Bùi khẽ khàng lùi về sau, né tránh ánh trăng, trốn vào bóng tối trong hẻm cung. Bỗng nhiên bên hông bị ghìm xuống, sau đó vài cước lên xuống, y được ai đó nhấc bổng lên trời cao, đạp trăng mà đi.

Gắng gượng dừng chân trên nóc nhà, y mở miệng gọi một tiếng "sư phụ".

Sống nương tựa lẫn nhau hai mươi năm, cho dù không nhìn thấy gương mặt hắn, y vẫn có thể dễ dàng nhận ra người kia là ai.

Vốn dĩ giọng điệu phải tỏ ra vừa mệt mỏi vừa kinh ngạc, nhưng câu này lại được Kỷ Tòng Kiêu gọi đến ba lần, mạnh mẽ đến thê lương, đến cả vành mắt cũng rưng rưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người kia.

Dựa theo kịch bản, đoạn tiếp theo vốn phải là Giang Kính Tuyên thấp giọng hời hợt đáp lại một câu, hai người quan sát cấm vệ quân ra sức truy lùng trong cung rồi cùng nhau rời đi.

Nhưng hiện tại Kỷ Tòng Kiêu đã thay đổi, Thịnh Hoài cũng thuận theo đó thay đổi để ứng đối.

Ánh mắt hắn nhìn đồ đệ mình nuôi dưỡng vô cùng phức tạp, cuối cùng hắn thấp giọng đáp lại, giơ tay vuốt ve vết thương rõ mồn một trên trán Giang Chấp Bùi, khẽ giọng thở dài, "A Bùi chịu ấm ức rồi."

"Cắt!"


Cảnh Giang Chấp Bùi cải trang thành con gái và lần đầu sư phụ lên sân khấu đến đây là kết thúc.

Hai người cẩn thận xuống khỏi dây cáp, bị Hàn Lược gọi qua, hắn đang nghiêm túc nhìn màn ảnh mà cau mày.

Diễn viên sửa kịch bản ngay tại hiện trường, đương nhiên phải hỏi đạo diễn một câu. Chưa kể đến việc sự cải biến của Kỷ Tòng Kiêu có thể nói là rất lớn——Hoàn toàn thoát ly nguyên tác.

"Cậu nghĩ thế nào vậy?" Hàn Lược hỏi Kỷ Tòng Kiêu.

"..." Kỷ Tòng Kiêu im lặng chớp mắt, chẳng lẽ nói do cậu nhập vai quá, theo đúng hình tượng xây dựng thì diễn thành ra như thế? Mặc dù cách nói này rất bình thường, thế nhưng cậu biết rõ đây không phải đáp án mà Hàn Lược muốn nghe.

Hai ngày gần đây Hà Lưu Lưu về nhà có việc, không ở đoàn làm phim, vấn đề liên quan đến nội dung cốt truyện, bây giờ chỉ có thể dựa vào quyết định của bản thân Hàn Lược.

Kỷ Tòng Kiêu nỗ lực hồi tưởng lại cảm xúc chợt dâng lên trong lòng khi đó, từng bước lý giải cho Hàn Lược, "Dựa theo sự giải thích của nguyên tác, giả thiết trong kịch bản vốn là Giang Chấp Bùi và sư phụ gặp lại nhau sau một thời gian dài. Hơn nữa sư phụ vừa đến, y lại có chỗ dựa, không cần nơm nớp lo sợ trốn đi chỗ khác, không cần lo ngày lo đêm sẽ phải quay về địa lao tối tăm không ánh sáng. Cho nên hiện tại y đã thả lỏng, phơi bày dáng vẻ mệt mỏi."

"Thế nhưng Giang Kính Tuyên không phải người khác, đó là sư phụ đã nuôi nấng y từ nhỏ đến lớn, sự tồn tại của hắn như cha như huynh. Trong lòng Giang Chấp Bùi, y không hề ngạc nhiên khi thấy Giang Kính Tuyên đến cứu mình, bởi y biết rõ Giang Kính Tuyên sẽ không bỏ mặc mình. Cho nên đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Bên cạnh đó, sự ấm ức của y không phải do bị thương trong địa lao, mà là mang ý tứ làm nũng trách móc, đại khái là——Sao bây giờ người mới đến?"

"Đối với quan hệ của bọn họ mà nói, trách móc như thế mới là chuyện đương nhiên."

Hàn Lược trầm ngâm một lát, từ chối cho ý kiến, hắn giơ tay ấn phát lại cảnh quay, lơ đãng quay đầu lại thì nhìn thấy Thịnh Hoài đứng lù lù phía sau, bị dọa sợ hết hồn, "Ông đứng ở đây làm gì? Hù người ta sợ chết đi được!"

Trong nháy mắt, vị đạo diễn nghiêm túc biến thành cậu thanh niên cợt nhả.

Kỷ Tòng Kiêu cạn lời, "Anh Thịnh và tôi cùng qua mà."

Ý tứ là, anh ấy đứng chình ình ra ở đây lâu thế rồi, là do mắt anh không tốt.

Thịnh Hoài khoác tay lên vai Kỷ Tòng Kiêu, tốt bụng đưa ra đề xuất cho Hàn Lược, "Thật ra ông khỏi cần hao tâm tổn sức thế, gọi một cuộc cho cô Hà là được mà."


Hàn Lược đang định đợi hai người đi thì lặng lẽ gọi điện cho Hà Lưu Lưu bị nói tới mức danh dự đạo diễn vỡ nát khắp sàn, bèn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đuổi hai người họ đi, cuối cùng không biết có phải muốn trả thù không mà còn cố sức dặn một câu:

"Đừng có tẩy trang vội đấy!"

Vì thế Kỷ Tòng Kiêu chỉ có thể mặc tiếp trang phục nữ giới ngồi dưới bóng cây, cầm chiếc quạt điện đang chạy hết mức. Biểu cảm của cậu... không được bình thường cho lắm.

Có điều cũng không phải do nóng, mà là bởi Thịnh Hoài——

Với thời tiết nắng gắt như thế này, ăn kem đúng là một sự hưởng thụ, Kỷ Tòng Kiêu cũng nghĩ như vậy. Do đó cậu đã nhờ Cố Ương Ương chuẩn bị sẵn vài phần kem, sau khi phân chia, cậu tự ôm cái hộp to nhất ngồi dưới gốc cây bắt đầu ăn.

Nhưng cậu vừa mới múc một thìa, Thịnh Hoài liền kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt cậu. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm... kem của cậu, tròng mắt không dao động.

Kỷ Tòng Kiêu lặng lẽ đưa thìa tới, do dự hỏi: "Anh Thịnh... làm một miếng nha?"

Thịnh Hoài: "..."

"Chỉ ăn cái này thôi à?" Anh hỏi cậu.

Kỷ Tòng Kiêu khó hiểu gật đầu.

"Thế cái kia thì sao?" Thịnh Hoài đảo mắt nhìn sang những hộp cơm mà đoàn làm phim phân phát.

Trong nháy mắt, Kỷ Tòng Kiêu hiểu ra ý đồ của người đàn ông này——Tới giám sát cậu ăn cơm. Cậu dở khóc dở cười, thật sự không biết nên vui hay nên bất đắc dĩ.

Sau khi cân nhắc hai bên, cậu quyết định cò kè cho bản thân, "Em ăn sáng muộn quá, bây giờ ăn không vô."

Thịnh Hoài không hề bị dao động, "Thế thì chỉ ăn một chút thôi, không ảnh hưởng gì cả."

Kỷ Tòng Kiêu chớp mắt, "Ăn cơm hộp chả ngon gì hết."

Thịnh Hoài nhấc mí mắt nhìn cậu, "Khi nào cậu kén ăn thật thì anh sẽ đưa cậu đi xơi tiệc lớn ngay và luôn."


Trái tim Kỷ Tòng Kiêu mềm nhũn, cậu đặt kem sang bên cạnh, nghe lời cầm đũa lên.

Thịnh Hoài rót cho cậu ly nước, "Ăn từ từ thôi, không cần vội."

"Em sợ kem bị chảy." Kỷ Tòng Kiêu lúng búng nói.

Thịnh Hoài: "..."

Tránh để cậu bạn nhỏ tiếp tục nhung nhớ kem lạnh, Thịnh Hoài với tay lấy hộp kem đưa đến trước mặt mình, xúc một thìa đút vào miệng.

Kỷ Tòng Kiêu:???

Biểu cảm của cậu rõ rành rành, Thịnh Hoài muốn lờ đi cũng không được, khóe môi cong lên, "Sợ kem bị chảy."

Kỷ Tòng Kiêu: "..."

Cậu cam chịu cúi đầu xuống, uống ly nước Thịnh Hoài rót cho, một ngụm nước nuốt xuống được gần hết suất cơm. Cuối cùng thật sự nuốt không trôi nữa, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hoài, cố gắng thuyết phục được một câu "Được rồi" của anh, sau đó để anh trả lại kem cho cậu.

Chỉ là vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Thịnh Hoài đang nghiêng đầu nhìn về một góc, lông mi rung rung.

Kỷ Tòng Kiêu dõi theo ánh nhìn của anh, nhìn thấy một nhân viên phim trường đang ngồi xổm ở đó cho mèo hoang ăn. Cậu nhướng mày, gần như ngay tức khắc nhớ đến dáng vẻ cau mày của anh khi nhìn thấy chó mèo ở con hẻm phía sau Khách sạn Thế kỷ. Hồi đó cậu tưởng rằng ảnh đế lớn có bệnh sạch sẽ, nhìn mấy thứ bẩn thỉu không quen. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ do cậu hiểu lầm.

Cậu hỏi một câu mang tính chất thăm dò, "Sao thế?"

"Mèo không thể hấp thụ quá nhiều muối." Thịnh Hoài đáp mà không quay đầu lại, không nhìn Kỷ Tòng Kiêu chút nào, cứ nhìn bọn mèo cho tới khi chúng tản ra xung quanh, sau đó mới quay lại.

Kỷ Tòng Kiêu cảm thấy hơi tủi thân, nghĩ một đằng nói một nẻo đề xuất, "Anh thích thì tự nuôi một con đi."

Thịnh Hoài lắc đầu, anh bị dị ứng với động vật có lông, từ nhỏ đã không nuôi thú cưng bao giờ.

Tâm trạng Kỷ Tòng Kiêu thoắt cái tốt hơn hẳn, cậu chống cằm híp mắt, nảy ra một chủ kiến. Cậu đang lên kế hoạch thì má đột nhiên lạnh buốt. Ngước mắt lên nhìn thì thấy Thịnh Hoài đưa hộp kem đến trước mặt cậu, nét mặt anh dịu dàng, còn phảng phất ý cười.

"Trả lại cho cậu này."


Đọc truyện chữ Full