DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ
Chương 5-1: Chương 5.1

Giữa Z và tôi, giữa tôi và Z, dường như thật sự có hai khái niệm khác nhau. Ví dụ như tôi đã nói, giữa Z và tôi chỉ có tình anh em thuần khiết, còn giữa tôi và Z thì lại không phải thế.
Thật ra trong khoảng mười ngày, tôi có nghĩ qua sẽ không xuất hiện nữa, dừng bài đăng ở đây. Nếu như việc đó không đột ngột xảy ra. Hai ngày gần đây tôi lại nghĩ ngợi, bất kể sau này tôi và Z thế nào, bất kể ý định của bài đăng này là gì, tôi chỉ cần coi nó như một cái lỗ trên cây, thỉnh thoảng tâm sự những lời trong tim, viết một vài chuyện đột ngột xảy ra, chẳng hạn như bây giờ.
Tôi phát hiện ra một chuyện, từ khi bắt đầu đăng bài, số lần ngủ của tôi giảm đi rất nhiều. Tôi hình như chưa nói qua là tôi lúc nào và vì sao lại có thể thích Z, bây giờ tôi sẽ nói. Cách đây rất lâu có một đoạn nội dung thế này đã xuất hiện trên Weibo, đại ý nói, huynh đệ ở cùng nhau rất tốt, có thể cùng nhau chơi game, cùng nhau đá bóng, cùng nhau xem các trận bóng, cùng nhau uống rượu… quỷ quái là tôi thật sự đã suy nghĩ rằng, nếu người huynh đệ đó là Z thì nó còn tốt hơn so với tìm bạn gái. Tôi đã quen Z nhiều năm như vậy, từ lúc là bạn chung phòng Đại học đến đồng nghiệp ở chung nhà, mối quan hệ giữa hai chúng tôi không thể giải thích được. Trực tiếp bỏ qua bước tìm hiểu giữa nam và nữ, thậm chí còn không có chút xích mích nào. Sở thích của chúng tôi về cơ bản là giống nhau, thói quen sinh hoạt tương đối giống, công việc tương đồng, ngay cả quan điểm cũng giống nhau, tính khí cũng như vậy, nếu Z là nữ, hoặc tôi là nữ, thì có thể dùng bốn chữ “Thiên địa kỳ duyên” để mô tả.
Chỉ là ý nghĩ đó tồn tại trong thời điểm hiện tại và nó chỉ thoáng qua. Tôi hầu như không suy nghĩ nhiều về nó, và cũng không thật sự nghiêm túc. Chỉ là vài ngày sau đó, mẹ tôi gọi điện, trong điện thoại mẹ tôi nói công việc hiện tại của tôi đã ổn định, tuổi cũng lớn rồi, có thể tìm bạn gái rồi. Sau khi cúp điện thoại, đột nhiên tôi phát hiện ra, từ sau khi tôi sống với Z, không biết từ khi nào tôi đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tìm bạn gái. Cùng đi làm với Z, tan làm cũng về với Z, ngoại trừ những chuyện đột xuất, kỳ nghỉ tôi về thăm nhà, mỗi ngày cơ bản là chúng tôi cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu là gặp.
Trong đoạn thời gian tôi bị bối rối, tôi nghĩ rằng, đó có thể chỉ là một thói quen, giống như thói quen uống bia, sẽ rất khó để chấp nhận uống rượu. Nhưng đến một ngày, tôi và Z cùng nhau về nhà, trên đường đi cậu ấy đột nhiên nói có người tỏ tình với cậu ấy (chính là T). Nói thế nào nhỉ, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là: “Cuối cùng, tôi cũng tiễn được khách” mà là “Nếu như Z và cô ấy ở chung với nhau, tôi sẽ thế nào?”, và tôi biết mình đã xong rồi.

Có lẽ bây giờ tôi đã nghĩ thông, đã thành công trải qua những ngày hỗn độn, cho dù là có thích Z, tôi cũng không có hy vọng thích Z. Đối với tôi mà nói, mọi thứ cứ để tự nhiên là tốt nhất.
***
Hôm nay, cả tôi và Z đều không bận lắm. Lúc ăn cơm trưa, chúng tôi đã quyết định tối nay sẽ chơi bóng rổ hai người. Nghĩ kỹ lại thì tôi và Z đã không cùng chơi bóng rổ trong nhiều tháng rồi. Trước đây, lúc còn đi học, vì có nhiều câu lac bộ trong thành phố nên chúng tôi hễ có thời gian rảnh thì sẽ đến đó chơi.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên Z hét lên trong ký túc xá trường Đại học. Cậu ấy không biết từ đâu đem ra một trái bóng rổ. Vừa mở cửa liền hỏi tôi có muốn làm một trận không, tôi lúc đó đang rảnh, liền hưởng ứng ngay lập tức. Lão Nhị đang xem sách, suy nghĩ một lát rồi dứt khoát vứt sách xuống. Chúng tôi gọi điện cho Lão Đại đến, sau đó lại gọi thêm hai nam sinh nữa, chơi 3 đấu 3.

Tôi, Lão Đại và Lão Nhị cùng đội, Z thì cùng đội với hai nam sinh khác. Bởi vì tính chất thi đấu là giải trí, cho nên chúng tôi thi đấu rất thoải mái, chỉ có ném ném và ném. Chơi được hơn nửa tiếng, một vài người khác đến, đứng nhìn chúng tôi cách đó không xa. Lúc đầu thì không sao, nhưng sau đó, chúng tôi mơ hồ nghe có người nói “Chơi thế chẳng khác nào chọc mù mắt người xem”. Lúc đó còn trẻ nên còn hiếu thắng, Z trực tiếp ném bóng rổ qua đó, nói, làm người thì tốt nhất nên giữ cái miệng. Đối phương ngay lập tức chửi lại: Muốn đánh nhau? Lão tử bồi mày.
Nếu như lúc đó không phải tôi và Lão Nhị kéo Z cùng Lão Đại, thì đợt đấy có thể là lần đánh nhau đầu tiên kể từ lúc tôi vào Đại học. Giải pháp duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc đó chính là cạnh tranh nhau trên sân bóng rổ. Chúng tôi đặt cược toàn bộ tự tôn của một thằng đàn ông vào trận đấu ấy, toàn bộ chúng tôi đều dùng hết sức, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là chiến thắng. Kkết quả cuối cùng là 8 - 12 và chúng tôi đã thắng. Mặc dù bây giờ nghĩ lại hành động đó tương đối ngây ngô, khi chúng tôi rời khỏi sân thì tôi cảm thấy mỗi người đều rất đẹp trai.
Từ đó chúng tôi chơi bóng rổ nhiều hơn, người chơi cũng đông dần, giáo viên chủ nhiệm rất cao hứng, đề nghị bốn lớp cử ra một số người lập thành đội bóng rổ nghiệp dư. Dù sao sau này trường cũng tổ chức đấu bóng rổ, đáng tiếc là lần đầu tôi tham gia, lọt được vào vòng chung kết thì tôi lại bị thương, không thể thi đấu cùng Z.
***

Hôm nay là ngày nhận lương, đang chờ tin nhắn báo lương. Mỗi khi đến ngày nhận lương, thì tôi và Z lại rủ nhau đi ăn uống cho thỏa thích. Đây là thói quen được hình thành từ lúc mới vào làm ở công ty. Nhưng lúc đó tiền lương thấp, giữa ăn và chơi chúng tôi chọn ăn, sau đó thì chúng tôi chọn lẩu Trùng Khánh. Nếu nói tôi ăn được cấp độ 5 thì Z là cấp 7, cách biệt giống như dứa và dưa hấu vậy.
Tôi và Z ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, ăn đến mức cũng không biết người ta đen não heo lên bàn từ lúc nào, Z hỏi tôi , có muốn thử không? Mọi người luôn tò mò về những thứ họ chưa từng nếm hoặc chưa từng trải nghiệm, tôi cũng như vậy. Z vừa hỏi thì tôi không do dự gật đầu, nhưng hiếu kỳ là một chuyện, còn thứ thật sự tôi đang ăn trong miệng là một chuyện khác.
Tôi và Z nhìn chằm chằm não lợn trong dầu đỏ, đều muốn để đối phương đụng đũa trước, sau vài lần chối từ, tôi thua rồi. Tôi run rẩy bỏ miếng não lợn vào miệng và cố gắng làm cho món não lợn là món ăn tối thượng của thế giới, nói với Z rất ngon, rất mềm, nên thử một miếng. Z hoài nghi, thật sao? Đối mặt với sự nghi ngờ của Z, mặt tôi không dám đổi sắc ăn liền vài miếng não lợn. Vừa ăn vừa nói, thật sự rất ngon, cậu không ăn thì tớ ăn hết đó.
Diễn xuất ngày hôm đó đúng là đỉnh cao của cả đời tôi, vì cuối cùng Z cũng tin những gì tôi nói, ăn một miếng não lợn cực to, tôi lập tức nhổ não lợn trong miệng ra, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Z nói, nếu cậu lại không ăn, thì tớ sẽ chết trên bàn ăn cho xem.
Z vừa khóc vừa cười, hỏi tôi, Tiểu Hoa Sen, nếu một ngày cậu muốn lừa tớ ăn phân, có phải cũng muốn liều mạng như vậy?

Hương vị đáng sợ của não lợn được thêm vào danh sách đen của tôi và Z, nhưng mà nhờ có nó, tôi mới có thể lừa được Z một lần. Thật ra bây giờ tôi có thể đi, nhưng Z vẫn còn bận nên tôi ở lại đợi cậu ấy. Chúng tôi có thể đợi nhau đi ăn thịt nướng, tối hôm qua Z nói cậu ấy cảm thấy cơ thể mình thiếu thịt.
Đa số đàn ông trên thế giới là động vật ăn thịt, không có thịt thì không vui, tôi thì ngược lại, ngoại trừ một số bộ phận có ít thịt (như chân gà và vịt), đối với đa số loại thịt tôi đều không mấy thích. Khi Z mới biết, cậu ấy rất kinh ngạc, nói rằng tôi không phải đàn ông, thậm chí còn kéo tôi đến các cửa hàng liên quan đến thịt để khiểm chứng.
Mặc dù bình thường đều là tôi thỏa hiệp nhưng trên phương diện ăn uống, cơ bản đều là Z nhường tôi. Ví dụ trái cây ở nhà chưa bao giờ hết, độ cay thức ăn được giảm, số lần ăn thịt nướng ít đi… nhưng điều này cũng có thể là vì ngoài gừng ra, Z cái gì cũng ăn được…
Tiền lương cuối cùng cũng về rồi!


Đọc truyện chữ Full