DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ
Chương 6-2: Chương 6.2

Kỳ nghỉ của công ty chúng tôi dựa trên các quy định quốc gia, không nhiều hơn một ngày cũng không ít hơn một ngày. Một số người sẽ vui mừng vì không ít hơn một ngày, nhưng một số người sẽ phàn nàn tại sao không thêm một ngày nữa. Hôm nay tôi và Z rất chán, nên đem vấn đề này ra tranh luận. Cậu ấy ở phe tích cực, ủng hộ các kỳ nghỉ theo quy định quốc gia, tôi ở phe đối nghịch, nghỉ thêm một ngày cũng không có gì không tốt.
Lúc mới bắt đầu, chúng tôi đều rất chuyên nghiệp, anh một câu tôi một câu, mỗi một câu đều tập trung vào vấn đề tranh luận. Ví dụ, cậu ấy nói rằng trăm triệu người ở Trung Quốc đang trong kỳ nghỉ theo tiêu chuẩn này, tại sao chúng ta lại phải trở nên khác biệt, lại nói, nếu muốn khác biệt thì phải lấy đâu ra thực lực. Không có sức mạnh mà muốn chuyên môn hoá, đó gọi là cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Tôi bác bỏ rằng quy định đó quá cứng nhắc, vốn dĩ có thể tuỳ người mà đổi, tuỳ văn hoá của từng công ty mà biến hoá. Nghỉ nhiều hơn vài ngày có thể làm tăng đáng kể lòng trung thành và sự hài lòng của nhân viên đối với công ty và khiến họ chủ động hơn trong làm việc.
Chúng tôi tranh luận trong 30 phút, cuối cùng rời xa chính đạo, bắt đầu nói chuyện vô nghĩa. Z nói rằng nghỉ nhiều hơn vài ngày, không chừng sẽ bỏ lỡ nhiều đơn hàng, tôi nói nếu dựa vào đơn hàng như vậy đừng có nghỉ ngày nào luôn đi? Nhưng cuối cùng tôi vẫn thua, vì Z nói một câu không biết mất mặt , “Nghỉ nhiều ngày, biểu thị rằng cậu sẽ có nhiều ngày ở bên cạnh tớ, cậu nguyện ý không?”
***
Đột  nhiên nhớ đến một chuyện mất mặt của Lão Nhị.
Tuyết rơi vào mùa đông của một năm nọ, sau khi tuyết tan thì đường rất trơn trượt, tôi cùng Lão Nhị đến thư viện mượn sách. Trên đường đi chúng tôi rất cẩn thận, kết quả không ngờ rằng lúc nhìn thấy thư viện, Lão Nhị giẫm phải một hòn đá, ngã thế chó ăn phân.

Trong những người tôi quen biết, Lão Nhị là người quan tâm đ ến hình tượng bản thân nhất. Ví dụ, một lần chúng tôi đi cùng nhau, anh ấy không cẩn thận làm bẩn áo, bất kể chúng tôi nhìn không ra, anh ấy vẫn khăng khăng mua một chiếc áo mới để mặc thay. Tôi hiểu rõ điểm này của Lão Nhị, cho nên không dám cười, sợ rằng anh ấy sẽ chạy mất.
Lão Nhị chỉ mất 1s để đứng khỏi mặt đất, có lẽ vì tốc độ quá nhanh, đôi chân không đứng vứng, lại thêm một màn chó ăn phân nữa. Lần này tôi không nhịn được, trực tiếp cười lớn, những người xung quanh cũng giống tôi, cười tới cười lui. Lão Nhị từ từ bò lên, đen mặt đi đến thư viện. Tôi lập tức đi theo, an ủi anh ấy: “Không sao, không sao, chỉ có 3 4 người nhìn thấy.”
Lão Nhị có chút vô lực nói: “Rõ ràng có 9 người...”
Kể từ hôm đó về sau, Lão Nhị gần nửa tháng không đi ngang qua thư viện.
***
Tôi và Z, còn có Lão Đại, Lão Nhị, có một khoảng thời gian rất thích đi bar chơi, có rất nhiều điều thú vị xảy ra trong khoảng thời gian đó. Tôi ấn tượng nhất là chuyện tôi được một người nước ngoài làm quen, còn là đàn ông.
Không giống như những người khác đến quán bar để hoan lạc, chúng tôi sau khi gọi vài món đồ uống sẽ bắt đầu vui chơi, nhảy nhót. Bốn người chúng tôi từ sản nhày trở về bàn, tôi bất ngờ gặp một người nước ngoài cầm hai ly rượu đi về phía chúng tôi. Bởi vì Z và Lão Nhị nổi bật hơn nên phản ứng đầu tiên của tôi là cười hai người bọn họ, “Không biết trong số hai người sẽ chọn ai.”
Lão Đại cũng cười nói: “Rõ ràng là lão tứ rồi, mắt của người nước ngoài như bị khoá chặt vào Z.”
Z cười khẩy và nói: “Trong môi trường thiếu ánh sáng thế này, anh vẫn có thể nhìn rõ vậy sao?”
Lão Nhị cạn ly chúc mừng Lão Đại: "Em cũng bỏ phiếu cho Lão Tứ.”
“Em, Have a drink?”
Câu nói vừa rơi xuống, người ngoại quốc bất ngờ đi thẳng đến tôi, đưa ra một ly rượu, hỏi: “Em có muốn uống không?” Tôi chưa kịp phản ứng gì, Lão Đại và Lão Nhị đã cười phá lên. Chỉ là điểm tiếng Anh của tôi không tốt, căn bản không biết làm sao để cự tuyệt, hoặc là nói rõ tôi không có hứng thú với đàn ông. Ngay lúc tôi cảm thấy khó chịu với vốn tiếng Anh không tốt, Z đột nhiên đưa tay ôm lấy eo tôi, đem tôi vào vòng tay của cậu ấy, sau đó nói với người ngoại quốc một câu: “Xin lỗi, cậu ấy có bạn trai rồi.”

Ngay cả tiếng anh của tôi không tốt, tôi vẫn nghe hiểu được câu trả lời của Z. Đợi khi người nước ngoài rời đi với một cái nhìn đầy tiếc nuối, tôi đẩy Z ra, “Cậu bớt nói mấy lời vớ vẩn đi!” Z chậm rãi nói: “Nếu tớ không giả vờ làm bạn trai cậu, tớ sợ rằng đêm nay cậu sẽ trở thành bạn trai của người khác.”
Tôi: “... Tớ phải cảm ơn cậu rồi.”
Lão Đại và Lão Nhị: “Ha ha ha ha ha ha ha, đây thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.”
***
Hôm nay lúc về nhà, tôi cùng Z đề cập đến bữa tối của tổ vào ngày mai. Z thu chân phải đang bước vào phòng tắm lại, xoay người nhìn tôi, “Tớ cũng muốn đi.”
Tôi phản đối: “Cậu đi làm cái gì?”
Z trả lời như một điều hiển nhiên: “Chơi.”
Tôi: “Không phải tổ của cậu mới liên hoan sao? Bên này có gì vui chứ.”
Z quàng chiếc khăn tắm lên vai, trên mặt nở nụ cười, bước về phía tôi. Tôi nhìn thấy tư thế của cậu ấy thì bối rối không thể giải thích được. Không kịp nghĩ ngợi nhiều liền nhảy khỏi ghế sofa và chạy về phía phòng ngủ. Tôi nghĩ rằng tốc độ đó đủ nhanh nhưng như mọi lần vẫn là không qua nổi Z. Tay của tôi bị cái khăn tắm khoá lại, quần áo phía sau thì bị Z nắm chặt.

Z dùng lực kéo mạnh, lưng tôi liền gắn chặt với ngực Z, không đợi Z lên tiếng tôi liền hét lên: “Đi đi đi, cậu và tớ cùng đi, ai không cho cậu đi thì chính là vương bát đản.”
Z từ phía sau vẫn giữ nguyên tư thế, nói: “Thật không có ý nghĩa, tớ vẫn muốn xem cậu tự tìm chết như thế nào.”
Lúc nói, hơi thở của Z cứ phả vào tai tôi.
Tôi quay đầu trong vô thức, cố gắng vùng khỏi tay Z, “Cậu có thể buông tớ ra rồi.”
“Được, hôm nay  tha cho cậu.”
Z nói xong, còn chạm nhẹ bàn tay vào mặt tôi rồi mới thả ra. Tôi đứng hình, lắng nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, đột nhiên cảm thấy hối hận vì bảo với Z vụ ăn tối.


Đọc truyện chữ Full