DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 53: C53: Nói mớ

Dịch: LTLT

Trì Thanh nói xong thì ngủ mất.

Bởi vì cả quá trình anh đều tập trung hết mình để chuẩn bị vào giấc ngủ nên anh không biết rằng ở chỗ anh không nhìn thấy, ánh mắt của Giải Lâm khác hoàn toàn với trước đây. Đôi mắt bình thường luôn chứa ý cười lộ rõ vẻ nhạt dần, ngay cả đường cong nhướng lên cũng trở nên nguy hiểm. Nếu như có người nhìn vào đôi mắt ấy ngay lúc này thì rất khó tìm thấy vẻ ngả ngớn bình thường trong con ngươi màu nâu đó.

Cũng là lúc Trì Thanh bước vào, một khoảnh khắc nào đó khiến anh cảm thấy hình như ánh mắt hôm nay của Giải Lâm hơi là lạ.

Giải Lâm nhìn cửa sổ sát đất, cứ nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ.

Đến khi nghe thấy câu trả lời của Trì Thanh, biểu hiện trong ánh mắt mới di chuyển, hắn dời ánh mắt, nhìn chằm chằm người đang nằm co người ngủ trên sô pha.

Dáng người của Trì Thanh không tính là thấp, bởi vì gầy nên vẫn dễ dàng co người trên sô pha. Tay còn lại của anh gối ở bên tai, ngón tay cuộn lại trong ống tay áo, ngủ rồi cũng không quên cố hết sức giảm tiếp xúc với các vật thể xung quanh.

Nửa gương mặt bị mái tóc che mất, đèn phòng khách màu vàng nhạt gần đó chiếu lên mặt anh.

Ánh mắt Giải Lâm cũng nhuộm chút ánh sáng màu vàng ấm áp.

“Ngủ đi.” Giải Lâm mỉm cười, vẻ nguy hiểm vừa mới xuất hiện biến mất giống như ảo giác. Hắn nói khẽ: “Ngủ ngon.”



Trì Thanh tưởng rằng bản thân mình nhiều nhất chỉ có thể ngủ hai ba tiếng ở nhà Giải Lâm.

Trong môi trường xa lạ đã vậy còn ở trong nhà người khác, anh rất khó duy trì trạng thái ngủ trong thời gian dài. mấy lần “chữa trị” trước cũng đều là hai ba tiếng đồng hồ. Có lẽ chưa đến hai tiếng thì anh đã tỉnh rồi.

Cuối cùng lần này…

Trì Thanh bị ánh nắng mênh mông bên ngoài cửa sổ chiếu vào đánh thức.

Ánh nắng trên cao dồi dào, diện tích ban công lại rộng, quan trọng nhất là rèm cửa chỉ kéo một nửa. Trì Thanh đang ngủ thì trước mắt dần dần xuất hiện một vầng sáng màu trắng to lớn, sau đó anh cảm thấy cả người bị chiếu đến nóng lên, hôm nay vẫn là một ngày nắng mà anh không thích.

Trì Thanh mở mắt, phải mất một lúc mới tỉnh táo, cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại ngủ ở nhà Giải Lâm đ ến sáng, bản thân anh cũng không tìm được câu trả lời.

Anh muốn đưa tay lên sửa lại tóc mái rối tung trước trán, cuối cùng phát hiện bây giờ mình hành động không tiện.

Tay của anh còn đang nằm trong lòng bàn tay của người khác.


Chỉ là vị trí lúc này của hai người khác hoàn toàn trước khi anh ngủ, tay của Giải Lâm là ôm ngang người anh từ phía sau. Lúc này anh mới nhận ra vì sao anh lại cảm thấy nóng, một là mặt trời nắng gắt, nguyên nhân còn lại là bên cạnh anh còn dính lấy một người.

Sô pha bằng da này giá không rẻ, nhưng dù có rộng đi chăng nữa thì chứa được hai người đàn ông trưởng thành cũng là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.



Trì Thanh không biết sau khi mình ngủ đã xảy ra chuyện gì.

Dù là “chữa trị” thì có cần phải dính sát như vậy không?

“Tôi cho anh ba giây.” Trì Thanh nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra, nói câu đầu tiên của ngày hôm nay, “Tỉnh dậy, sau đó đi xuống sô pha, nếu không thì tôi không ngại tiễn anh xuống đâu.”

Tối qua Giải Lâm không chỉ ngủ rất muộn, tối hôm trước hắn ở lại tổng cục cũng gần như không ngủ mấy. Bên tai nghe thấy âm thanh nhưng hắn thật sự không có tinh thần để ý: “Đừng quậy.”

“…”

Mấy giây sau, Giải Lâm nằm dưới xoa bên eo của mình, tỉnh táo hoàn toàn.

“… Mới sáng sớm.” Giải Lâm chịu thua nói, “Cách chào hỏi của cậu đặc biệt ghê đó.”

Trì Thanh vẫn cảm thấy vừa để ý vừa mất tự nhiên về việc ngủ một giấc tỉnh dậy thấy mình ở nhà người khác.

“Sao anh không gọi tôi?”

Giải Lâm nói: “Vì hôm qua có người kéo tay tôi không chịu buông, còn nói mớ nói mình không muốn về vì trong nhà rất ồn… Tôi còn muốn hỏi ngược lại cậu đó, trong nhà cậu sao lại ồn chứ?”

Hôm qua hắn thật sự muốn gọi Trì Thanh dậy, nhưng Trì Thanh ngủ quá say, gọi một tiếng xong thì phát hiện lòng bàn tay bị nắm chặt hơn. Sau đó hắn không gọi tiếp nữa, còn Trì Thanh lại mơ mơ hồ hồ nói mớ không muốn về.

“Không muốn về?” Giải Lâm không chắc có phải mình nghe thấy mấy chữ này không. Hắn khom người xích lại gần hỏi Trì Thanh.

Trì Thanh vùi mặt vào tay áo len ở bên cạnh.

“Vì sao?” Giải Lâm lại hỏi.

Qua rất lâu hắn mới nghe thấy hai chữ nói mớ: “Rất ồn.”

“Gì cơ?”


“Trong nhà rất ồn.”

Lúc Trì Thanh nghe thấy Giải Lâm nói nửa câu đầu còn tưởng rằng hắn đang nói bừa, nhưng sau khi nghe hết câu đành phải chấp nhận quả thật là mình nói.

Nếu không thì Giải Lâm sẽ không biết trong nhà anh rất ồn.



Trì Thanh cụp mắt, cũng không thể nói mình đụng vào rượu thì sẽ mất kiểm soát, một khi mất kiểm soát thì có thể nghe thấy giọng nói của rất nhiều người. Cuối cùng, mấy giây sau anh lại nói: “Nói mớ mà thôi.”

Giải Lâm đã chống tay ngồi dậy trên thảm, không thể hiện tin tưởng cũng không làm vẻ không tin: “Vậy à?”

Trì Thanh: “Tên ngốc mới lựa chọn tin lời nói mớ là thật.”

Giải Lâm nói: “Chia tình huống. Trong quyển sách giáo trình tâm lý học hôm qua tôi xem có nhắc đến một loại hình, tâm lý học cho rằng có đôi khi con người sẽ nói ra lời nói có sức thuyết phục hơn trong tình huống không ý thức.”

“…”

Anh là người đi khám bác sĩ tâm lý.

Không phải bảo anh đi học tâm lý học.

Trình độ không dễ lừa của tên này khiến Trì Thanh hối hận vì đã lựa chọn đến gõ cửa ngày hôm qua. Anh bỗng nhiên cảm thấy bị ồn chết ở trong nhà cũng chẳng có gì ghê gớm: “Tôi không nhớ, anh muốn nói gì thì nói đi.”

May mà lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên kịp thời.

Giải Lâm vươn tay với lấy điện thoại đang không ngừng rung trên bàn: “Alo?”

Trì Thanh không biết người ở đầu dây bên kia là ai, chỉ thấy Giải Lâm nhìn anh, câu tiếp theo là: “Ừ, cậu ấy ở chỗ tôi.”

Người bên kia điện thoại im lặng.

Trì Thanh đoán được là ai: “Quý Minh Nhuệ à?”

“Ừ.” Giải Lâm nói, “Nhưng mà tín hiệu bên cậu ta hình như không tốt lắm.”


Quý Minh Nhuệ bên kia: “…”

Không phải tín hiệu của anh ta không tốt, là sốc đến mức không biết nói gì mới được.

Sáng sớm Quý Minh Nhuệ không gọi được cho Trì Thanh, lúc này mới gọi cho Giải Lâm.

Não của anh ta đứng máy rất lâu mới tiếp tục nói rõ mục đích: “Nếu hai người đã ở…” Anh ta vẫn không kiềm được lại cắt ngang chủ đề, hỏi, “Không phải, vì sao lúc này hai người lại ở cạnh nhau?”

Giải Lâm thuận miệng nói: “Tối hôm qua cậu ấy ngủ chỗ tôi.”

“Cậu ta…” Vì sao cậu ta… ngủ ở chỗ anh.

Quý Minh Nhuệ sợ bản thân không chấp nhận nổi đáp án: “Thôi, phiền anh lát nữa chuyển lời với cậu ta, ngày mai sinh nhật của Khương Vũ…”

Lần này Quý Minh Nhuệ không thể nói xong, anh ta nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt rất quen thuộc vang lên: “Khương Vũ, đồng nghiệp của ông đó à?”

“Sinh nhật cậu ta liên quan gì đến tôi?”

Giọng nói còn lại mang theo ý cười, đến gần bên này giải thích: “Tôi mở loa ngoài, cậu cứ nói đi.”

“… Tuy sinh nhật của cậu ta không liên quan đến ông, nhưng cậu ta muốn mời hai người đi ăn một bữa cơm.” Quý Minh Nhuệ gọi cuộc điện thoại này rất là mệt tâm, “Cũng tiện thể chúc mừng vụ án khách thuê trọ phá án suôn sẻ.”

Bên ngoài quá nhiều người.

Tất cả nhà hàng, trung tâm thương mại, người đi bộ trên đường đối với anh mà nói đều là khu vực nguy hiểm cao trong tình huống mất kiểm soát này.

Ăn cơm là không thể ăn, trừ khi “máy cách âm hình người” nào đó cũng đi.

Trì Thanh lựa chọn giữa “bên ngoài rất nhiều người, nhưng nếu có Giải Lâm ở đó thì coi như yên tĩnh” và “tuy ở nhà không gặp ai nhưng sẽ bị người trong tòa nhà ồn chết”, anh phát hiện mình thiên về vế trước hơn.

Thế là Trì Thanh không trả lời lời mời của Quý Minh Nhuệ ngay mà quay sang nhìn Giải Lâm: “Anh… có đi không?”

Điện thoại đang để chế độ loa ngoài, Giải Lâm đứng lên đến nhà bếp lấy một chai nước khoáng, sau khi vặn nắp chai thì dựa vào cửa nhà bếp nhìn lại Trì Thanh: “Đi chứ, sinh nhật người ta, đúng lúc hôm đó cũng không có việc gì.”

Đầu dây bên kia, Quý Minh Nhuệ lặp lại: “Rốt cuộc ông có đi hay không?”

Trì Thanh: “Đi.”

Quý Minh Nhuệ vốn không có tự tin, không nghĩ rằng chữ “đi” này là đáp án Trì Thanh trả lời cho mình, chỉ nghĩ là Trì Thanh đang truyền lời của Giải Lâm: “À, cố vấn Giải nói đi tôi nghe thấy rồi, tôi hỏi ông kìa.”

Trì Thanh: “Tôi nói là tôi đi.”


“…?”

“Không phải, chẳng phải ông nên chửi tôi hay sao?” Quý Minh Nhuệ không nghe thấy lời từ chối trong tưởng tượng, cả người thấy khó chịu, “Ví dụ như nói giống câu “sinh nhật cậu ta liên quan khỉ gì đến tôi” vừa rồi, hoặc là “không đi, nhiều người quá”, hoặc “tôi không quen hưởng chung bầu không khí trong phòng riêng với người khác”.”

Trì Thanh nhíu mày: “Ông bị điên à?”



Nhưng bình thường ông chính là “điên” như thế, sao lại tiêu chuẩn kép vậy?

Quý Minh Nhuệ dám tức không dám nói.

Tóm lại, buổi tiệc sinh nhật này coi như quyết định xong rồi, thời gian là vào ngày mốt, cũng là ngày có thể nghỉ ngơi hiếm có của nhóm người mới.

Sau khi cúp điện thoại, Trì Thanh định đứng lên đi về. Sắp đến thời gian đi làm, người trong tòa nhà đều chuẩn bị thức dậy làm việc, giọng nói bên tai anh cũng dần dần nhiều lên.

Có người đang chán nản hét: [Không muốn đi làm…]

[Vì sao… con người phải đi làm, không muốn nhìn thấy gương mặt hắc ám kia.]

Cũng có người đang mơ mộng hão huyền: [Chừng nào mới phất lên đây? Lát nữa đi làm mua tờ vé số thôi, có lẽ sắp tới vận mệnh của mình sẽ xảy ra sự thay đổi kinh người! Thức dậy!]

Thế mà anh vẫn nghe thấy giọng nói của Giải Lâm rõ ràng nhất. Lúc tiễn anh đến cửa Giải Lâm nói: “Vừa rồi ý cậu hỏi tôi có đi hay không, nếu như tôi không hiểu sai thì có nghĩa là nếu tôi đi thì cậu đi à? Cậu như vậy tôi sẽ cho rằng…” Lần nào Giải Lâm cũng đều có thể thăm dò bằng giọng điệu vừa nói đùa vừa mờ ám, “… Cho rằng có lẽ cậu có ý với tôi.”

“…”

Lúc Giải Lâm nói thì Trì Thanh đã mở khóa cửa, trước khi bước vào vứt câu nói cuối cùng cho hắn: “Có lẽ anh chưa tỉnh ngủ. Bây giờ anh nên về ngủ chứ không phải đứng đây nói mấy câu này.”

Vừa rồi Giải Lâm còn chưa nói một việc. Anh phát hiện Trì Thanh có ý này với hắn đều có một điều kiện giới hạn: Sau khi uống rượu.

Sau khi uống rượu, người ám ảnh sạch sẽ này sẽ bám lấy hắn, sẽ chủ động nắm tay hắn, sẽ nửa đêm không ngủ được đến gõ cửa… Đối với Trì Thanh mà nói, dường như uống “rượu” không chỉ đơn giản là dị ứng, phản ứng dị ứng của anh không giống với người khác, phần lớn người dị ứng với chất cồn sau khi uống rượu đều sẽ nổi mẩn đỏ hoặc là có phản ứng ngứa ngáy không dung nạp được chất cồn.

Với lại sau hai lần uống rượu Trì Thanh đều nhắc đến từ “ồn”.

Ồn.

Trực giác của Giải Lâm nghĩ đây là từ rất quan trọng.

Lần trước còn có thể giải thích thành tiếng sửa nhà trong tòa chung cư, nhưng lần này rõ ràng không tìm được bất cứ lý do gì.

Vì sao trong nhà Trì Thanh lại ồn?

Giải Lâm đứng ở cửa, nhìn cánh cửa không nể tình chút nào đóng lại một tiếng “rầm” rất lâu, như có điều suy nghĩ.


Đọc truyện chữ Full