DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 120: C120: Báo thù

Dịch: LTLT

Trong chuyện tỏ tình lần này, Dụ Dương không cố tình nói chuyện của Hứa Tinh Châu cho người khác.

Lần đầu tiên cậu ta bị một nam sinh tỏ tình.

Nam sinh này còn là bạn chung lớp của mình. Bình thường cậu ta hay trêu nam sinh đó, nói vài lời đùa giỡn mà chỉ những người bạn gay mới nói với nhau. Sau khi bị Hứa Tinh Châu tỏ tình, cậu ta thường nghĩ lại có phải mình làm không tốt, đã tạo ra ảo tưởng nào đó cho đối phương rồi không.

Có lẽ mình đã khiến cậu ấy hiểu lầm rồi?

Mình nên trả lời cậu ấy thế nào đây?

Phải giải quyết chuyện này thế nào?

Mấy ngày liền Dụ Dương đều nghĩ về những việc này, lúc chơi cùng đám Vương Viễn cũng thường ngẩn người.

Vương Viễn từng trêu ghẹo: “Mày sao thế? Ván game này không phải trình độ thường ngày của mày. Dạo này mày đi học cũng là lạ. Sao vậy, yêu đương rồi à?”

Dụ Dương úp úp mở mở nói: “Không phải…”

“Mày như này không giống không phải.” Vương Viễn nói, “Ai thế?”

Dụ Dương lúc đó thật lòng coi bọn họ là bạn, cộng thêm con trai tuổi mới lớn, không biết phải xử lý thế nào, nên cậu ta giấu tên Hứa Tinh Châu, kể sơ sơ chuyện này.

Đám người Vương Viễn ban đầu vô cùng kinh ngạc: “Có thằng thích mày á? Còn tỏ tình với mày? Sức hấp dẫn của mày cũng lớn ghê đó. Trong lớp có nhiều đứa con gái thích mày như thế, bây giờ ngay cả con trai cũng có, nam nữ đều ăn à.”

Sau khi tiếp nhận tin tức này, chuyện bọn họ quan tâm biến thành: “Ai vậy?”

“Tụi tao biết không?”

Dụ Dương không muốn để lộ là Hứa Tinh Châu, nên vội vàng phủi sạch quan hệ: “Biết con khỉ, cậu ấy học ở trường khác, tụi mày không biết đâu.”

Nhưng tất cả mọi việc đều có thể nhìn ra vài manh mối.

Bầu không khí giữa cậu ta và Hứa Tinh Châu từ sau khi Hứa Tinh Châu tỏ tình đã trở nên lúng túng cực kỳ.

Trước kia, mọi người trong lớp đều thích trêu hai người họ. Một hôm vào tiết tự học, lớp phó học tập phát bài thi của đợt thi trước, lúc phát đến hai người họ nói: “Lần này Hứa Tinh Châu nhà ông lại được hạng nhất. Ông xếp hạng tám từ dưới lên. Dụ Dương à, có thể noi theo Hứa Tinh Châu nhà ông được không hả?”

Advertisement

Bình thường, bản thân Dụ Dương đã quen, thậm chí còn sẽ tham gia, cười nói mấy câu trêu chọc. Nhưng bây giờ cả người Dụ Dương cứng đờ, lời lẽ nghiêm túc cảnh cáo lớp phó học tập: “Nói kiểu gì thế, cậu ấy thành Hứa Tinh Châu nhà tôi khi nào vậy?”


Giọng điệu nghiêm túc khiến lớp phó học tập sững người.

Dụ Dương tiếp tục nhấn mạnh: “Sau này đừng nói đùa như thế nữa.”

Vương Viễn vốn đang ngồi chơi game bên cạnh trông như không quan tâm, nhưng sau khi chủ đề kết thúc, cậu ta lại bỏ điện thoại xuống, bình tĩnh quan sát Dụ Dương.

Ánh mắt nham hiểm của cậu ta rời khỏi người Dụ Dương, liếc mắt sang vị trí bỏ trống của Hứa Tinh Châu.

Sau tiết học, Vương Viễn gọi những người khác ra ngoài. Ba người họ ngồi ở cuối hành lang, vừa hút thuốc vừa nói chuyện, Vương Viễn nói: “Lúc trước có phải thằng nhóc Dụ Dương nói có đứa con trai tỏ tình với nó không? Có lẽ ta biết là ai rồi.”

Hai người còn lại hỏi: “Ai vậy?”

Vương Viễn nói: “Hứa Tinh Châu.”

“Không phải chứ… Hai đứa nó?” Có người nghĩ nhất định là Vương Viễn nghĩ nhiều, “Tuy Hứa Tinh Châu trông hơi ẻo lả, nhưng không đến nỗi đó chứ. Nó thích Dụ Dương hả?”

Vương Viễn dụi tắt điếu thuốc trong tay: “Tao không nhìn sai được, tụi mày chờ xem đi.”

Thế là tối đó, Hứa Tinh Châu viết một đoạn như sau vào trong nhật ký.

Vương Viễn hỏi mình, mày thích con trai hả?

Mình nói mình không biết cậu có ý gì.

Cậu ta lại bảo: Đừng giả vờ nữa, Dụ Dương nói cho tao biết rồi. Chẳng phải mày tỏ tình với cậu ta rồi sao? Mày thật sự nghĩ rằng Dụ Dương bảo vệ mày vài lần thì cậu ta thích mày hả? Cậu ta chẳng phải bi3n thái thích con trai.

Dụ Dương chẳng hề hay biết chuyện xảy ra giữa bọn họ.

Sau chuyện tỏ tình, cậu ta cố ý tránh Hứa Tinh Châu, chỉ nhận thấy dường như Hứa Tinh Châu càng ngày càng trầm tĩnh. Hứa Tinh Châu vốn hướng nội, càng về sau lại càng khép kín bản thân.

“Đám Vương Viễn sau khi nắm được thóp của Tưởng Y Vân làm ra được những chuyện kia thì càng thêm quá đáng với em trai tôi.” Thẩm Tinh Hà nói, “Bọn chúng gọi em trai tôi ra rừng cây nhỏ, nhốt vào nhà vệ sinh nam, thậm chí ở trong công viên không có nhiều chỗ che giấu…”

Thẩm Tinh Hà không nói tiếp.

Cậu ta không muốn kể lại chuyện em trai mình đã gặp.

Nhưng tất cả mọi người đều lập tức nhận ra: Ba địa điểm này đều trùng hợp là địa điểm tử vong của mấy người chết kia.

Thì ra những nơi hẹn gặp đều không phải ngẫu nhiên.

Một năm trước, Hứa Tinh Châu không ngừng bị người khác chỉ trỏ: Mày là một đứa bi3n thái.


Trong nhà vệ sinh.

Các gian phòng đóng kín cửa.

Bên trong truyền ra tiếng trêu chọc: “Hứa Tinh Châu, rốt cuộc mày có phải con trai không hả? Càng nhìn càng thấy mày giống con gái.”

“Lột quần ra xem thử đi.”

Ba người vừa cười vừa nói: “Mày tự cởi hay là tụi tao cởi giùm mày?”

Nhà vệ sinh sau khi tan học không có ai, không ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì.



Đám người Vương Viễn vốn không thích Hứa Tinh Châu, bởi vì thành tích của cậu tốt, cũng vì cậu không hòa đồng.

Bọn họ không nói cho Dụ Dương, cũng biết Dụ Dương chắc chắn sẽ không ủng hộ bọn họ làm những việc này.

Nửa phần sau của nhật ký, ba chữ Tưởng Y Vân xuất hiện.

Thẩm Tinh Hà nói: “Có một khoảng thời gian thành tích của Tinh Châu sa sút rất nghiêm trọng, thái độ của Tưởng Y Vân đối với em ấy lập tức thay đổi. Em ấy vốn định tìm Tưởng Y Vân nói chuyện gần đây của mình.”

Bản thân Tưởng Y Vân lúc đó còn sứt đầu mẻ trán, thành tích của lớp không như mong muốn, áp lực của cô ta rất lớn.

Cô ta thấy Hứa Tinh Châu mở cửa bước vào thì nói: “Đúng lúc, tôi cũng muốn tìm em nói chuyện.”

Hứa Tinh Châu gọi một tiếng “cô Tưởng”, sau đó ngoan ngoãn đứng đối diện với bàn làm việc.

Tưởng Y Vân lấy bảng điểm của Hứa Tinh Châu ra: “Mấy đợt kiểm tra này của em lần sau còn kém hơn lần trước. Tôi không biết rốt cuộc em xảy ra việc gì…”

Hứa Tinh Châu mở miệng nói: “Cô Tưởng, thực ra…”

Nhưng cậu không thể nói hết lời trong miệng.

Tưởng Y Vân nói tiếp: “Tôi cũng không muốn biết. Em nên điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt, tập trung học tập, những chuyện khác hiện tại không quan trọng với em.”

“…”


Sau khi nói xong, Tưởng Y Vân mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vừa rồi em muốn nói gì?”

Hứa Tinh Châu cúi đầu, cầm bài thi trên bàn nói: “Không có gì ạ.”

Cùng lúc này, Khương Vũ vẫn đang ở gara ô tô để tìm kiếm chứng cứ.

Ký túc xá trường với nhà Thẩm Tinh Hà đều không phát hiện vật chứng đáng nghi, ký túc xá tập thể của gara là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Thẩm Tinh Hà đến quá vội vàng, không mang theo nhiều hành lý. Trên giường cậu ta chỉ có một cái chăn, bên cạnh đặt vài đồ dùng sinh hoạt với mấy thứ linh tinh. Lúc lật đệm giường lên để kiểm tra, Khương Vũ sờ thấy một thứ giống như miếng bìa cứng: “Mở đệm ra xem.”

Trong đệm có một miếng giấy giống như poster được gấp lại rất dày.

Mở tờ giấy ra, bên trên viết chi chít đủ thứ.

Vương Viễn, Dụ Dương, Tưởng Y Vân…

Tên của năm người được viết trên cùng.

Đây là danh sách báo thù.

Mục đích của cậu học sinh cấp ba chỉ mới 18 tuổi này từ đầu đến cuối vô cùng rõ ràng.

Đó chính là “báo thù”.

Nội dung trên tờ giấy khá giống với nội dung trên bảng trắng trong phòng họp của tổng cục bọn họ, nhưng đầy đủ hơn so với những gì bọn họ sắp xếp. Sở thích, đặc điểm tính cách, trò chơi thích chơi, tên tài khoản các mạng xã hội, thời khóa biểu, hoàn cảnh gia đình của những người này… bên trên còn viết mười giờ sáng mỗi cuối tuần, Tưởng Y Vân sẽ lái xe đến nhà học sinh để dạy thêm cho học sinh. Đương nhiên tiền dạy thêm sẽ không được nhà trường cho phép, nên Tưởng Y Vân đều lén lút lái xe qua.

Trong tất cả mọi người chỉ có thông tin của Dụ Dương được viết ít nhất.

Vả lại còn không giống Dụ Dương chút nào.

Không biết có phải ảo giác của Khương Vũ hay không mà anh ta luôn cảm thấy lúc Thẩm Tinh Hà viết những người khác đều không có chút tình cảm nào, nhưng đến lúc viết về Dụ Dương lại khác hẳn.

Thẩm Tinh Hà viết trên giấy: Cậu ấy rất lương thiện, thích mèo, thích trời trong. Dưới nhà cậu ấy có cây hoa anh đào. Cậu ấy nhát gan, muốn xem phim kinh dị nhưng lại không dám xem.

Những dòng này so với các đặc điểm dài dằng dặc vô tình lạnh lùng trên kia… dường như có thể cảm nhận được chút độ ấm từ trong câu chữ.

Khương Vũ phản hồi tin tức quan trọng này: “Tìm thấy rồi, cậu ta có một tờ giấy, bên trên viết đầy…”

Người nghe điện thoại là Giải Lâm, những người khác đều đang bận ghi chép, chỉ có hai nhân viên ngoài biên chế là hắn với Trì Thanh ngoại trừ nghe ra thì không cần phải làm gì.

Giải Lâm nói: “Lấy đồ đạc rồi rút quân đi, cậu ta nhận tội rồi.”

Ngay sau đó, Thẩm Tinh Hà mô tả rất chi tiết những gì cậu ta đã sắp xếp trong một năm qua: Tôi không cùng trường với bọn chúng trong cuộc sống thực rất khó tiếp cận bọn chúng. Vòng bạn bè tiếp xúc mật thiết thường ngày cũng không có bất cứ chỗ trùng khớp nào. Nhưng có được tài khoản mạng xã hội của bọn chúng lại chẳng khó khăn gì.”

Trong thời đại internet, game di động, tieba di động, tài khoản weibo, tài khoản video xuất hiện ùn ùn.

Chỉ cần nhờ vài bạn học biết Hoằng Hải, tìm được tài khoản mạng xã hội của nhóm Vương Viễn không khó.


Thậm chí không cần nhờ vả, lập một tài khoản giả đến tieba trường Hoằng Hải hỏi vài câu thì sẽ có rất nhiều quần chúng nhiệt tình chen lấn tiết lộ tài khoản mạng xã hội của người quen biết.

Chẳng phải tụi mày nghĩ em trai tao bi3n thái sao.

Lúc sửa giới tính tài khoản mạng xã hội thành “nữ”, Thẩm Tinh Hà nhìn màn hình tối dần nghĩ: Nếu tụi mày biết đối tượng mà mình nói chuyện cũng là con trai sẽ nghĩ thế nào?

Những đứa con trai đang tuổi dậy thì, chưa nói được mấy câu đã mắc bẫy rồi.

Thẩm Tinh Hà mặt không cảm xúc, gõ chữ “anh” để lừa bọn chúng, tên nào tên nấy cũng bị lừa đến bay lên trời không tìm thấy lối về.

Thẩm Tinh Hà cũng không nhớ cụ thể cậu ta đã nói những gì với bọn họ.

Đều là mấy lời không chân thật, rập theo một khuôn, đối với cậu ta mà nói thậm chí không cần phải suy nghĩ.

Thẩm Tinh Hà lạnh nhạt nói: “Tôi không quan tâm bọn chúng, ngay cả lúc giết bọn chúng tôi cũng chẳng có bất cứ cảm giác nào.”

Cậu ta giống như một tên tội phạm máu lạnh bẩm sinh.

Thậm chí Giải Lâm còn nhận ra chút mùi quen thuộc từ trên người cậu ta.

Nhưng đối với Thẩm Tinh Hà mà nói, có một người là ngoại lệ: “Dụ Dương” không giống như Dụ Dương kia.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều đã sớm có điềm báo.

Hai người bọn họ, một người đóng giả con trai, một người đóng giả con gái. Thẩm Tinh Hà vừa xuất hiện đã bị lộ rồi.

Nhưng thực ra Dụ Lam đóng giả con trai cũng không tốt lắm. Có một dạo Thẩm Tinh Hà nghi ngờ thẩm mỹ của em trai mình: Sao lại là một đứa con trai yếu đuối như này?

Thẩm Tinh Hà từng nghi ngờ cô.

Dụ Lam cũng lén hỏi vài người bạn con trai ít ỏi của mình: Bình thường con trai nói chuyện như thế nào? Có phải mình nên chửi tục nhiều một chút, thể hiện mình giống con trai không?

Thế là Dụ Lam dùng hai ba lời chửi thề để nói chuyện với Thẩm Tinh Hà: Tối qua cậu…

Cô kéo con trỏ đến đầu câu, bổ sung một câu chửi thề non nớt: Mẹ nó tối qua cậu lại không ngủ hả?

Thẩm Tinh Hà bị mất ngủ.

Du Lam luôn để ý cậu ta có ngủ đàng hoàng hay không.

Thẩm Tinh Hà:?

Dụ Lam: Ông đây xem vòng bạn bè của cậu rồi, ba giờ sáng còn đăng trạng thái.

Thẩm Tinh Hà: …

Dụ Lam lạ lẫm gõ một từ chửi thề, mất tự nhiên nói: Đệt, lần sau cậu ngủ sớm chút được không?


Đọc truyện chữ Full