DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 131: C131: Giật mình tỉnh giấc

Dịch: LTLT

Trì Thanh đứng ở hành lang dài, sau lưng chính là thang máy từng xảy ra sự cố, trước mặt là bảng số nhà 1301.

Mắt cáo trên cửa yên lặng hướng về phía hành lang.

Mắt cáo đen kịt giống như một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn bọn họ.

Người hàng xóm đối diện sau khi nói hết tin tức mình biết lại thắc mắc nhìn Trì Thanh và Giải Lâm: “Hai người các cậu… biết anh ta sao? Tìm anh ta có việc gì à?”

Mèo sắp sinh con.

Lý do này hiển nhiên không dùng được.

Giữa lúc yên lặng, điện thoại trong túi Trì Thanh rung lên. Anh tháo một bên găng tay ra, trên màn hình hiển thị ba chữ “Quý Minh Nhuệ”.

Lúc Trì Thanh vừa nghe máy, cái tiếng ồn ào của Quý Minh Nhuệ đã bắt đầu nói không ngừng, thổ lộ phiền não của mình cho anh nghe: “Tôi không ngủ được. Anh em, trong đầu đều là vụ án. Bây giờ ông rảnh không? Tôi tìm ông nói chuyện, hoặc là tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa, hai mình cũng lâu rồi không đi chơi với nhau.”

Trì Thanh xem đồng hồ: “Đầu tiên, chúng ta mới tạm biệt chưa đến ba tiếng đồng hồ. Thứ hai, bên tôi có việc, ông dẫn vài người đến đây một chuyến đi.”

“?”

Quý Minh Nhuệ không hiểu gì hết: “Việc gì?”

Dù Quý Minh Nhuệ nói mình là cảnh sát, tỉ lệ tiếp xúc với mấy chuyện bất trắc cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vẫn thua xa hai vị treo danh cố vấn này. Bọn họ mới tách khỏi chưa đến ba tiếng đồng hồ, hai vị thần xui xẻo này lại gặp án mạng gì trong khoảng thời gian ba tiếng ngắn ngủi này vậy?

Tai nạn xe?

Nhảy lầu?

Hay là đúng lúc gặp bi3n thái hành hung?



Quý Mình Nhuệ nghĩ thầm những giả thiết này đều có khả năng xảy ra.

Nhưng có thế nào anh ta cũng không ngờ “việc” của Trì Thanh hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tượng của anh ta.

Bởi vì Trì Thanh lạnh lùng nói: “Có lẽ chúng tôi đã tìm ra nhà tên kia rồi.”

Quý Minh Nhuệ bị gõ một phát lên đầu, mắt trợn tròn nói: “Nhà ai?”

Trì Thanh: “Tên điên phóng hỏa đốt nhà thờ.”


“…”

Vụ án chẳng có chút manh mối nào, lúc tan họp tất cả mọi người đều mặt ủ mày chau. Cuối cùng mới tan làm chưa bao lâu thì đã mò đến nhà hung thủ rồi?

Nếu như không phải Quý Minh Nhuệ sau khi về nhà bắt đầu mất ngủ thì anh ta gần như nghi ngờ bây giờ có phải mình đang nằm mơ không.

“Nhà gã ở đâu?”

“Chung tòa nhà với chúng tôi.”

Lúc Trì Thanh nói ra câu này, bản thân anh cũng cảm thấy khó tin. Trong khoảng thời gian dài như thế này, bọn họ sống trong cùng một toàn nhà với kẻ xúi giục, dùng chung một thang máy, thậm chí có thể từng chạm mặt vào lúc không để ý nào đó.



“Căn hộ này tôi cho thuê khoảng một năm rồi. Người thuê là một người đàn ông lùn, làm nghề giao hàng. Vì công việc thay đổi nên mới đến thuê căn hộ này. Người đàn ông đeo mũ và khẩu trang mấy anh nói tôi không biết.”

“Ai sống ở đây anh cũng không rõ hả?”

Chủ căn hộ là một người đàn ông trung niên. Ông ta cầm chìa khóa chạy ngay trong đêm qua đây, lúc nghe điện thoại của cảnh sát còn tưởng rằng căn hộ này xảy ra án mạng gì đó. Vừa mở cửa ông ta đã nhìn thử, không khác gì lúc ông ta cho thuê, lúc này mới thở phào: “Tôi có mấy căn hộ lận, bình thường còn phải làm việc, chỉ cần khách thuê nộp tiền đúng hạn, không có mâu thuẫn với hàng xóm là được. Ai lại mỗi ngày đều đến xem chứ?”

Quý Minh Nhuệ: “…” Đây là thế giới của người có tiền sao?

“Vậy mấy anh xem đi.” Chủ căn hộ đưa chìa khóa cho bọn họ, “Đúng lúc mấy hôm nay tôi vẫn chưa tìm được khách thuê.”

Trì Thanh đứng ở trong căn hộ này cảm thấy rất kỳ lạ.

Bởi vì cùng chung một tòa nhà nên bố cục của căn hộ này giống hệt căn hộ 01 của Giải Lâm.

Ngoại trừ phong cách nội thất khác biệt thì từ huyền quan đến phòng khách của căn hộ này đều giống y như đúc nhà Giải Lâm, có cảm giác “xâm phạm” khó nói.

Lúc trả lại, căn hộ đã được quét dọn rất gọn gàng, sáng sủa sạch sẽ, ngay cả bàn trà mà chủ căn hộ mua ở chợ đồ cũ cũng được lau sáng bóng, gần như không nhìn ra được dấu vết từng có người sinh sống.

Rèm cửa màu xám, sàn nhà cũng thế.

Giải Lâm cũng thấy bố cục căn hộ này quen đến mức không thể quen được nữa. Hắn vừa kiểm tra trong phòng khách có bỏ sót lại thứ gì không, vừa hỏi chủ thuê: “Mỗi tháng căn hộ này đóng tiền đều là tên của “người đàn ông lùn” mà anh nói sao?”

Đây cũng là chỗ mà chủ thuê khó hiểu: “Đúng thế, từ sau khi chúng tôi thêm tài khoản weliao, vẫn luôn là người đó chưa từng đổi. Trong căn hộ của tôi sao có người khác ở được chứ?”

“Có thể xem điện thoại của anh không?”

“À được.”


Trong lịch sử trò chuyện của chủ thuê với khách thuê, quả thực hiển thị một năm trước hai người kết bạn với nhau, sau đó nội dung trò chuyện của hai người cũng không nhiều, ngoại trừ mỗi quý đóng tiền ra hầu như không có nội dung trò chuyện khác.

Thỉnh thoảng khách thuê kia sẽ báo tình hình tu sửa đồ đạc trong nhà với chủ thuê, tán gẫu khác đều tập trung vào những kỳ nghỉ lễ, dịp lễ tết hai người còn sẽ chúc lẫn nhau.

Nhìn từ lịch sử trò chuyện, vị “khách thuê” này có vẻ không có bất cứ điểm kỳ lạ nào.

Bên trên khung trò chuyện để tên của khách thuê: Lý Nguyên.

“Tìm thông tin cá nhân của Lý Nguyên này.” Lúc Giải Lâm trả điện thoại lại cho chủ thuê nói, “Đặc biệt là ghi chép người mất tích một năm gần đây.”

Quý Minh Nhuệ sửng sốt: “Ý của anh là…”

Trì Thanh tiếp lời: “Ý là vị “khách thuê” này rất có thể đã bị giết rồi.”. Truyện Hot



Sáng sớm hôm sau, một người phụ nữ ăn mặc giản dị dắt theo một đứa bé 6 tuổi bước vào tổng cục.

Người phụ nữ mặc ngược quần áo, tóc cũng không kịp chải chuốt. Hai tay bà thô ráp, phía dưới mặc một chiếc quần bông màu kem. Con ngươi màu nâu đục ngầu, bởi vì lao động quanh năm, trông bà không có tinh thần lắm.

“Lý Nguyên là chồng tôi. Ông ấy đã một năm rồi chưa về nhà. Nhưng cách một khoảng thời gian sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho tôi. Ông ấy nói bên công ty rất bận, luôn tăng ca, năm nay sẽ vất vả hơn… Chờ công việc ổn định rồi sẽ sắp xếp chuyển trường cho con đến đây.”

“Tôi biết tiểu khu này, tuy tiền thuê hơi mắc nhưng rất gần công ty của ông ấy, với lại ông ấy cũng định tìm người thuê chung… Tình hình cụ thể tôi không rõ, tôi cũng không tiện đến.”

“…”

Trong lịch sử trò chuyện của Lý Nguyên và vợ, những câu Lý Nguyên nói chỉ có vài chữ.

– Vừa bận xong.

– Ừ.

– Sắp tới phải công tác, không xem điện thoại được.



Mọi người nhìn lịch sử trò chuyện này, không có gì ngoài thấy lạnh sống lưng, đều có thể lập tức nhận ra là ai gửi những tin nhắn này… Là “cha xứ” nửa năm trước không biết đã dùng cách gì sống ở căn hộ 1301 “thay cho” Lý Nguyên.

Kiểu gia đình nam mạnh nữ yếu điển hình này, cộng thêm việc một mình người đàn ông cố gắng bên ngoài, giữa hai người vẫn luôn rất ít khi trò chuyện.


Cũng chính vì nguyên nhân này, nửa năm nay “cha xứ” chưa từng bị lộ tẩy.

Vẻ mặt người phụ nữ hoảng loạn, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến bà cảm thấy rất có thể chồng mình đã xảy ra chuyện: “Ông ấy sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tôi có thể gặp ông ấy không? Bây… bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

Mọi người cũng rất muốn biết đáp án của câu hỏi này.

Lý Nguyên thật sự đã đi đâu rồi?

Nói chính xác hơn thì câu hỏi này phải trở thành: Xác của Lý Nguyên đang ở đâu?



Sau một ngày điều tra, về cơ bản có thể loại trừ khả năng xác chết bị giấu ở gần tiểu khu.

Sắp đến tối, công việc điều tra trở nên khó khăn, vài nhóm vẫn đang tiếp tục làm việc, Giải Lâm và Trì Thanh về nhà cho mèo ăn trước. Gần đây bé Sao đã lớn hơn, không còn bám người giống như trước, nghe thấy tiếng mở cửa thì vô cùng rụt rè ngồi trên bàn trà, thản nhiên nhìn bọn họ, sau đó lại quay đầu đi.

Giải Lâm đặt đồ xuống, đi đến bên cạnh nó muốn sờ đầu nó: “Nhóc con này còn học ra vẻ nữa.”

Con mèo kia “meo” một tiếng, trước khi móng vuốt của loài người sắp chạm vào nó thì nó nhảy xuống bàn, vẫn không muốn chào đón Giải Lâm lắm.

Mấy hôm nay quá bận rộn, xảy ra nhiều chuyện như thế, chờ Trì Thanh tắm rửa xong thì Giải Lâm đã nằm trên sô pha ngủ rồi.

Người đàn ông trước đây vừa xem tivi vừa chờ anh, giờ thì điều khiển tivi còn cầm trong tay, lòng bàn tay hướng ra ngoài, mu bàn tay che lên mắt, tướng ngủ trông giống như người mẫu đang tạo dáng vậy.

Chắc là ánh sáng tivi khiến hắn ngủ không thẳng giấc.

Trì Thanh đi đến, muốn rút điều khiển tivi ra khỏi tay hắn.

Nhưng tay Trì Thanh còn chưa đụng vào điều khiển đã chạm vào ngón tay của hắn trước. Anh bất ngờ nghe thấy một tiếng: […Anh.]

Từ này giống như tiếng thì thầm vô thức trong lúc ngủ mớ.

[Anh…]

[Không… Mau đi đi…]

Nghe có vẻ rất hỗn loạn.

Trì Thanh không biết hắn đang mơ thấy gì.

Nhưng rất rõ ràng, Giải Lâm lúc này đang bất an, hoảng loạn, sốt ruột.

Hắn vẫn có lòng phòng bị rất mạnh, ngủ nông, cảm nhận được điều khiển trong tay bị rút ra vài milimet. Đôi mắt vốn nhắm chặt nhanh chóng hé mở, thấy đối phương là Trì Thanh, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

Giải Lâm bóp bóp sống mũi hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trì Thanh: “Anh ngủ một tiếng rồi.”


Giải Lâm “à” một tiếng.

Trì Thanh: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Giải Lâm mở mắt, nhìn trần nhà nói: “Mơ thấy anh trai anh.”

Có thể là gần đây tiếp xúc với quá nhiều vụ án, cũng có thể là trước đó đã trò chuyện với Trì Thanh, hoặc cũng có thể là gần đây có nhiều người quan tâm đ ến vụ án cũ mười năm trước, hắn mơ màng thiếp đi, lại mơ thấy ngày hôm đó, mơ thấy Giải Phong.

Trì Thanh chưa từng nghe về chuyện anh trai Giải Lâm.

Nhưng anh luôn biết đối với Giải Lâm ý nghĩa của ngày xảy ra vụ án còn hơn thế nữa.

Nếu như chỉ có như vậy, Giải Lâm sẽ không đặt ngày tháng đó làm mật mã cửa nhà.

Giống như Trì Thanh không cài như thế vậy.

Trừ khi là điên rồi mới ngày ngày về nhà đều phải nhập dãy số đó, cưỡng ép nhớ lại ngày hôm ấy.

… Nhưng Giải Lâm vốn dĩ cũng không được xem là người bình thường.

Bản thân Trì Thanh cũng không bình thường lắm nghĩ như thế.

Trì Thanh bèn hỏi: “Giấc mơ có liên quan đến mật mã cửa sao?”

Lần này Giải Lâm im lặng càng lâu hơn, lâu đến mức Trì Thanh nghi ngờ có phải hắn lại ngủ rồi không, bấy giờ Giải Lâm mới chậm rãi nói: “Vụ án đó là anh trai anh phụ trách. Anh ấy tên Giải Phong.”

Trước đây Trì Thanh đã biết tin này rồi. Lần trước Giải Lâm từng nói vì hắn là em trai của Giải Phong cho nên hắn đoán rằng hung thủ chắc chắn sẽ thấy hứng thú với hắn.

“Nhiệm vụ cứu viện cuối cùng đã kết thúc.” Cuối cùng Giải Lâm nói, “Nhưng anh ấy không thể quay về.”

Bốn từ “không thể quay về” có ý gì, không cần nói cũng hiểu.

Trì Thanh là nạn nhân sống sót, không trực tiếp tham gia điều tra vụ án. Anh là người bị điều tra, bị thẩm vấn vì thế anh không biết rõ ai là “Giải Phong”, cũng không biết những cảnh sát đội mũ chống đạn xông vào giải cứu hôm đó gồm những ai. Ấn tượng của anh về ngày cuối cùng chỉ còn lại hai từ: Hỗn loạn.

Hôm đó thật sự quá hỗn loạn.

Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng súng, tiếng nổ, tiếng kêu gào.



Vô số âm thanh tập kích từ những nơi khác nhau.

Khi ấy, tay Trì Thanh bị trói ở sau người. Anh lấy hòn đá vụn mình mài rất lâu mới miễn cưỡng nhọn hoắc ra khỏi tay áo, dùng nó thử cắt đứt sợi dây thừng, lòng bàn tay chảy cả máu. Lúc dây thừng đứt được một nửa thì cửa sắt đóng chặt bị xông mạnh vào từ bên ngoài mở ra.

Trì Thanh vô thức trở tay, đổi phương hướng của hòn đá, đầu nhọn lao về phía cửa.

Ở trong bóng tối quá lâu, anh cảm thấy chói mắt vì tia sáng từ bên ngoài đột ngột chiếu vào. Trì Thanh nheo mắt, còn chưa nhìn rõ là ai chỉ nghe thấy một câu nói dịu dàng: “Đừng sợ.”

Anh khi ấy vẫn chưa biết, giọng nói đó là của anh trai Giải Lâm.


Đọc truyện chữ Full