DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiệu Ứng Mỏ Neo
Chương 50: C50: Rất kiềm chế rồi

Hành lý của Vũ Tu rất ít, chỉ có một chiếc vali nhỏ, cũng không có đồ giá trị gì.

Hai ngày nay, hắn đều qua đêm ở trong biệt thự trên đỉnh núi, đồ đạc trong vali hầu như không lấy ra, vì vậy nhân viên của sơn trang chỉ tốn vài phút đã chuyển vali của hắn lên núi.

Lúc này, Vũ Tu còn đang nói chuyện điện thoại với chú Đổng Vưu, khi nhân viên xách vali đi ngang qua hắn, hắn nói thêm vài câu với chú Đổng Vưu rồi cúp điện thoại, có chút khó hiểu đi theo sau nhân viên trở về biệt thự.

"Cứ đặt ở đây đi." Diệp Ngữ Thần đi ra phòng khách nói.

Lúc này, Vũ Tu mới nhớ ra phòng hắn đặt dưới núi hết hạn vào hôm nay, cũng không nghĩ nhiều, tại sao hành lý của mình lại được chuyển lên đây, liền nói với Diệp Ngữ Thần: "Em không gia hạn phòng, cứ để em ở phòng bên cạnh anh."

Diệp Ngữ Thần nghe thấy lời này liền biết Vũ Tu không có hiểu ý anh, còn tưởng anh sẽ không đồng ý, tóm lại là tự mình chủ trương trước.

Diệp Ngữ Thần khó có được cơ hội chọc hắn, lạnh nhạt nói: "Được."

Nói xong, anh bổ sung: "Anh đang định để em ở chung phòng với anh, nhưng nếu em muốn ở bên cạnh, vậy thì em cứ sang phòng bên cạnh đi."

Vũ Tu sửng sốt trong chốc lát, sau đó hít sâu một hơi, hơi mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng ngại nhân viên vẫn còn ở bên cạnh, hắn lại nhúc nhích yết hầu, nuốt lại những lời sắp đến khóe miệng.

Nhân viên đặt vali xuống, hỏi Diệp Ngữ Thần: "Thầy Diệp, còn có phân phó gì khác không?"

"Không còn," Diệp Ngữ Thần chậm rãi nói, "Đi xuống đi."

Nhân viên dưới ánh nhìn chăm chú của Vũ Tu xoay người rời đi, mãi đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở ngoài cửa biệt thự, lúc này Vũ Tu mới rời mắt, đột nhiên tiến lên hai bước, ôm anh vào lòng: "Em không ở bên cạnh."

"Đi xem hành lý có thiếu thứ gì không." Diệp Ngữ Thần dùng cánh tay đẩy Vũ Tu ra.

"Em không ở bên cạnh." Vũ Tu lại ngang bướng lặp lại một lần.

Diệp Ngữ Thần thật sự hết cách với thuốc cao da chó này, bất đắc dĩ nói: "Cầm vali đến phòng anh đi."

"Được." Vẻ mặt Vũ Tu dịu đi, hắn nghiên người, hôn lên má anh một cái, "Em đi thu dọn hành lý đây."

Bước chân Vũ Tu rất nhẹ nhàng, cho dù là ai cũng nhìn ra được tâm tình hắn rất tốt.

Khi hắn đi tới trước cửa thang máy, dì vừa vặn từ trên tầng ba đi xuống, thấy trên tay hắn kéo vali, liền hỏi: "Cậu Vũ, cậu muốn ở lại đây à?"

"Vâng." Vũ Tu còn có tâm tư nói đùa với dì, "Sau này, dì gọi cháu là bà chủ sơn trang đi."

Một người đàn ông trưởng thành tự xưng là bà chủ, nhưng dì cũng không cảm thấy bất thường, còn rất phối hợp cười nói: "Chào bà chủ."


Vũ Tu lên tầng ba đặt vaili xuống, dì đi tới phòng ăn, vừa dọn ly, vừa trò chuyện với Diệp Ngữ Thần: "Thầy Diệp, trước đây cậu và cậu Vũ quen biết nhau sao?"

Diệp Ngữ Thần Ừ một tiếng.

"Khó trách." Dì vừa rửa ly, vừa nói, "Chúng ta đã nói mà, sao hắn lại theo đuổi được cậu nhanh như vậy."

"Chúng ta?" Diệp Ngữ Thần nhướng mày.

"Khụ." Dì mất tự nhiên hắng giọng một cái, gượng gạo nói sang chuyện khác: "Cậu Vũ không hổ là diễn viên, trông thật đẹp trai."

Diệp Ngữ Thần chưa bao giờ quan tâm đ ến dì và bọn họ bàn tán chuyện gì sau lưng anh, nhưng khi anh và Vũ Tu trở thành đối tượng bị bàn tán thì anh không thể không để ý.

"Mọi người đều cảm thấy cậu Vũ rất đẹp trai sao?" Diệp Ngữ Thần hờ hững hỏi.

Ý định ban đầu của anh là muốn nghe xem dì và bọn họ nghĩ thế nào về anh và Vũ Tu, nhưng hình như dì hiểu lầm ý của anh, bất bình nói: "Sao cậu Vũ lại không đẹp trai chứ? Ánh mắt của thầy Diệp cao quá rồi."

Diệp Ngữ Thần không trả lời, nghĩ thầm nếu Vũ Tu không đẹp trai, sao năm đó anh có thể rơi vào trong tay hắn?

"Nhưng tôi có thể hiểu tại sao cậu lại nghĩ như vậy." Dì lại đồng tình nói, "Cậu đẹp trai, cho nên cảm thấy cậu Vũ không đẹp bằng, cũng là chuyện bình thường."

Diệp Ngữ Thần không nghĩ như vậy, anh sợ dì truyền ra ngoài tin đồn kỳ lạ, không thể không đính chính: "Tôi không cảm thấy em ấy không đẹp trai."

Dì rửa ly xong, chắc là phát hiện anh không giống thường ngày kháng cự nói chuyện về chủ đề tình cảm, liền tiếp tục hỏi: "Thầy Diệp, nhìn dáng vẻ của hai người chắc là trước kia ở bên nhau rồi phải không?"

"Vâng." Diệp Ngữ Thần nói, "Cậu ấy là đàn em cùng trường với tôi."

Thật kỳ lạ, Diệp Ngữ Thần tưởng anh đã không còn muốn chia sẻ nữa, nhưng sau khi quyết định để Vũ Tu ở lại, anh giống như chàng trai mới biết yêu, gặp ai cũng muốn nói hai câu.

"À, đàn em cùng trường?" Dì đi vào phòng khách ngồi xuống, tán gẫu với Diệp Ngữ Thần, "Vậy chẳng phải cậu là đàn anh cùng trường với cậu ấy sao?"

"Đúng vậy." Diệp Ngữ Thần nói, "Nhưng tôi không cùng chuyên ngành với cậu ấy."

"Nói như vậy," Dì lấy điện thoại ra, cũng không biết đang lướt cái gì, nhìn màn hình điện thoại nói, "Vậy cậu chính là đàn anh cùng trường kia?"

Trong hai câu của dì đều xuất hiện từ đàn anh cùng trường, Diệp Ngữ Thần mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Dì đang xem cái gì vậy?"

"À, tin nhắn trong nhóm." Dì cất điện thoại đi, "Bọn họ nói mối tình đầu của cậu Vũ chắc là đàn anh cùng trường với cậu ấy."

Diệp Ngữ Thần thích cách nói mối tình đầu này, kèm theo một chút khoe khoang, anh thản nhiên nói: "Chính là tôi."


Nhưng sau khi nói xong, anh nhìn thấy trong mắt dì tràn ngập hứng thú, ít nhiều vẫn hơi hối hận.

Có câu nói khoe ân ái chết rất nhanh, anh và Vũ Tu cũng coi như là vợ chồng già đi? Thật sự là không có gì để khoe.

"Tôi xem tin tức một lát." Diệp Ngữ Thần ấn điều khiển từ xa, "Dì đi làm việc đi."

"Được rồi." Dì dường như rất hài lòng khi nghe được những chuyện này, nhanh chóng cầm điện thoại đi chỗ khác.

Diệp Ngữ Thần biết dì quay đầu đi sẽ nói những chuyện này cho A Mỹ và người khác, nhưng anh đã muốn tiết lộ, thì cũng không quá để ý.

Chỉ là suy xét đến tốc độ lan truyền trên mạng hiện nay, anh vẫn hơi lo lắng, mở Weibo của Vũ Tu ra.

Bài đăng mới nhất trên Weibo của Vũ Tu là ảnh chụp thảm đỏ của Lễ trao giải Kim Lan, không lâu sau đó, hắn bị phong sát, cho nên cũng không đăng Weibo tiếp thị nữa.

Phía dưới ảnh chụp thảm đỏ đã được lấp đầy bởi những lời chúc phúc, nhưng khiến anh bất ngờ hơn là, anh lại thấy Vũ Tu tự mình trả lời.

Người dùng Weibo 1: Chồng ơi, hôm nay chúng em thất tình tập thể, cầu an ủi TAT

Vũ Tu: Đừng gọi anh là chồng, bà xã sẽ không vui.

Người dùng Weibo 2: Bảo bối, anh thật sự không đóng phim nữa sao? Thật đáng tiếc

Vũ Tu: Không sao, bà xã sẽ nuôi anh

Người dùng Weibo 3: Người qua đường thuần túy, tại sao không thể gọi chồng, gọi bảo bối thì được?

Người dùng Weibo 4: Fan cũ, tôi cũng không hiểu / thắc mắc

Người dùng Weibo 5: Chắc cậu không phải là fan cũ đúng không, những ngày đầu trong Tieba mọi người đều gọi Tu Tu là bảo bối

Người dùng Weibo 6: Mẹ khiếp, lầu trên ơi, hình như tôi phát hiện điểm mù! Tại sao Vũ Tu lại ngầm thừa nhận cách gọi thời Tieba?

Vũ Tu: / Vỗ tay

Người dùng Weibo 7: Xem địa chỉ IP của tôi! Tôi và Vũ Tu ở cùng một nơi! Tin tôi! Bà xã của cậu ấy chính là mối tình đầu! Đàn anh cùng trường!

Người dùng Weibo 8: Like ít như vậy tại sao lại ở hàng đầu?

Người dùng Weibo 9: Bởi vì Vũ Tu tự mình like!!!


Người dùng Weibo 10: Cho nên YYCP là thật sao? Không có BE, đúng không? Người đưa tin, mau đưa cho trẫm bình oxy

Vũ Tu trả lời Weibo có địa chỉ IP giống hắn, đều đăng trong vòng mười phút.

Mà thời gian trước mắt này, người nào đó chắc là đang thu dọn hành lý ở trên tầng mới đúng.

Diệp Ngữ Thần cũng không tiện nói gì, bởi vì Vũ Tu cũng giống như anh, không có cách nào kiềm chế mong muốn chia sẻ trong lòng mình.

Anh bất đắc dĩ mở WeChat, gửi tin nhắn qua.

【Diệp Ngữ Thần: Chuyên tâm thu dọn, đừng nghịch điện thoại】

Vũ Tu nhanh chóng gửi lại một bức ảnh, đó là quần áo của hắn treo trong tủ quần áo của anh.

【Vũ Tu: Em không mang đủ quần áo】

【Vũ Tu: Địa chỉ cụ thể ở đây là gì?】

【Vũ Tu: Em nhờ chú Đổng đóng gói phòng chứa đồ của em gửi tới đây】

Diệp Ngữ Thần không muốn Vũ Tu coi trọng như vậy, dù sao không bao lâu nữa, nếu Vũ Tu quyết định rời đi, vậy thì bây giờ làm những việc này sẽ chỉ tăng thêm phiền phức.

【Diệp Ngữ Thần: Đừng phiền phức】

【Diệp Ngữ Thần: Em có thể mặc đồ của anh】

Một tin nhắn mới ngay lập tức xuất hiện trong khung chat.

【Vũ Tu: Có thể nói thật không?】

【Diệp Ngữ Thần:?】

【Vũ Tu: Quần áo của anh hơi chững chạc】

Diệp Ngữ Thần: "..."

Áo sơ mi và áo thun thông thường, chững chạc chỗ nào?

【Vũ Tu: Anh cũng hy vọng mỗi ngày nhìn thấy ông xã đẹp trai chứ hả】

【Vũ Tu: ^_^】

Biểu cảm muốn ăn đòn đây mà.

Thôi quên đi.


Diệp Ngữ Thần gửi địa chỉ cho Vũ Tu, sau đó lại lướt Weibo.

Không biết có phải toàn bộ cư dân mạng đều đang theo dõi khu bình luận của Vũ Tu hay không, mà tin đồn này mới được tung ra vài phút trước, trong nháy mắt lại lên hot search Weibo.

Lầu CP của bọn họ bị người ta chụp ảnh màn hình chuyển tới Weibo, mấy năm trước bình luận khóa lầu vốn là ở trang cuối cùng, nhưng bây giờ phía sau lại có mấy trăm bình luận.

Lầu 4027

Ta gặm bọn họ lúc còn đang đi học, bây giờ con tôi đã biết đi/ cảm động khóc

Lầu 4120

Cho nên Vũ Tu livestream nói bà xã thật sự là bà xã này sao? Có chút không thể tin được

Lầu 4121

Vũ Tu đã thừa nhận trá hình trên Weibo, YYCP không có BE, hố hố hố

Ít nhất là trước sáng nay, Diệp Ngữ Thần cũng không có nghĩ tới, lầu CP của hai người lại còn có thể có sau này.

Thật ra, anh không muốn xuất hiện trong mắt công chúng, nhưng anh không thể không thừa nhận, cảm giác được người khác chúc phúc đúng là khá tốt.

Chỉ là nghĩ lại, nếu cuối cùng bọn họ vẫn không thể đi tiếp, vậy mọi sự chúc phúc hôm nay đều sẽ trở thành cái gai trên người.

Diệp Ngữ Thần không muốn bi quan như vậy, nhưng anh không khống chế được suy nghĩ như vậy.

Thay vì đột nhiên phải đối mặt với kết cục bi thảm, tốt hơn hết là chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ trước, như vậy ít nhất sẽ không bị tổn thương quá sâu.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân của Vũ Tu, cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Ngữ Thần.

"Mua đồ ở đây cần mất mấy ngày mới có thể giao đến?" Vũ Tu cúi đầu nhìn điện thoại, đi tới bên cạnh Diệp Ngữ Thần ngồi xuống.

"Nhanh thì mất ba bốn ngày." Diệp Ngữ Thần nói, "Em nhờ chú Đổng gửi đồ tới rồi à?"

"Chú ấy nói hết bận sẽ gửi." Vũ Tu vẫn nhìn điện thoại như cũ, "Em đang mua đồ."

"Mua đồ ở đây hơi bất tiện." Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ tới, nếu trên đảo có đồ, Vũ Tu sẽ không cần phải mua nữa, liền hỏi: "Em đang mua gì đó?"

"Nhẫn cưới." Vũ Tu nói.

Diệp Ngữ Thần ngẩn người, khó hiểu nhìn Vũ Tu: "Em muốn kết hôn với ai?"

Vũ Tu cuối cùng cũng ngước mắt lên: "Anh."

Diệp Ngữ Thần nhất thời không nói nên lời, khó tin hỏi: "Em điên rồi à?"

"Không." Vũ Tu thản nhiên nói, xong lại xem lướt qua các kiểu dáng nhẫn, "Em đã rất kiềm chế rồi."


Đọc truyện chữ Full