DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiệu Ứng Mỏ Neo
Chương 64: C64: Kéo dài mãi mãi kết thúc

Hai tháng sau.

Diệp Ngữ Thần nằm trên máy bay mấy tiếng, cũng không quá mệt mỏi.

Trong sảnh sân bay, có rất nhiều người hâm mộ Trung Quốc đến đón tiếp, nhìn thoáng qua, khắp nơi đều có biểu ngữ của YY❤CP.

"Bà xã, anh quên đeo khẩu trang rồi." Vũ Tu đẩy xe đẩy hành lý, nói với Diệp Ngữ Thần ở bên cạnh.

"Không sao đâu." Diệp Ngữ Thần nói, "Có chút ngột ngạt."

Lần này, tham dự lễ trao giải Oscar, Diệp Ngữ Thần cùng Vũ Tu xuất phát trước nửa tháng, sau khi đi du lịch vòng quanh các nước xung quanh, lúc này mới đi đến đích cuối cùng.

Nửa tháng qua, trên đường hai người không ít lần đụng phải người hâm mộ Vũ Tu, chụp ảnh chung đã là chuyện thường ngày, Diệp Ngữ Thần cũng sớm đã thành thói quen.

"Bà xã! Nhìn bên này!" Có người hâm mộ cao giọng hét lên.

Vũ Tu khẽ cau mày, nói với Diệp Ngữ Thần: "Ai cũng gọi anh là bà xã, em không thích.". Truyện Hot

"Vậy em phát thông báo tuyên bố, chỉ có em mới có thể gọi." Diệp Ngữ Thần vẫy tay với người hâm mộ từ xa, sau đó ôm lấy cánh tay Vũ Tu, đi về phía lối đi VIP.

Hai người đi vào thang máy dẫn đến bãi đỗ xe, Vũ Tu lấy điện thoại ra, chuyên tâm chỉnh sửa cái gì đó.

Diệp Ngữ Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng sợ hãi, cướp lấy điện thoại của Vũ Tu trước khi hắn ấn gửi.

Hộp thư nháp của Weibo:

Sau này, xin đừng gọi bà xã của tôi là bà xã, tôi sẽ ghen.

"Thể hiện tình cảm là sở thích mới của em à?" Diệp Ngữ Thần xóa bản nháp, ném điện thoại vào trong ngực Vũ Tu, "Thể hiện quá nhiều sẽ làm phiền người khác đấy."

Trong lúc hai người đi du lịch, trung bình một ngày Vũ Tu đăng ba bài đăng trên Weibo, mỗi bài đều có liên quan đến Diệp Ngữ Thần.

Cư dân mạng từ trước đến nay luôn hà khắc vậy mà không có chửi bới bà xã hắn, còn đánh giá hắn là người đội vợ lên đầu.

"Phiền thì có thể tắt thông báo về em." Tuy nói như thế nhưng Vũ Tu vẫn cất điện thoại đi, "Dù sao thì em cũng không sao cả."

Từ khi bị phong sát đến nay, Vũ Tu chưa từng có bất kỳ tin marketing gì, nhưng độ nổi tiếng của hắn vẫn luôn ở mức cao.

Có một số tài khoản tiếp thị nói quan hệ giữa Vũ Tu và Diệp Ngữ Thần thực chất là mối quan hệ bao dưỡng, còn nói Diệp Ngữ Thần là chỗ dựa mà Vũ Tu tìm, Vũ Tu trực tiếp chuyển tiếp Weibo của tài khoản tiếp thị với dòng chữ: Nói không sai ^ ^.

Theo lời Kỷ Lộ nói, Vũ Tu đúng là một đóa hoa kỳ lạ trong giới giải trí.

Nếu người khác bị bịa đặt giống hắn, đã sốt ruột từ lâu rồi, cũng chỉ có hắn ỷ mình có nhan sắc có thực lực, mới dám làm xằng làm bậy như vậy.

Trên đường rời khỏi bãi đậu xe cũng có một số người hâm mộ, Diệp Ngữ Thần vẫn vẫy tay với bọn họ, mà khi anh vừa đóng cửa sổ xe lại, chỉ thấy Vũ Tu đang lặng lẽ nhìn anh.

"Nhìn anh làm gì?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Em phát hiện anh thay đổi rồi." Nói đến đây, Vũ Tu dừng một chút, lại sửa miệng nói, "Không đúng, không phải thay đổi."

Diệp Ngữ Thần có chút khó hiểu: "Rốt cuộc là có thay đổi hay không?"

"Anh giống như trẻ ra mười tuổi." Vũ Tu nghiêm túc nói.

Diệp Ngữ Thần: "Hả?"

"Anh trở lại thành người mà trước đây em quen biết."

Cuối cùng Vũ Tu cũng nói rõ.


Diệp Ngữ Thần lại trở nên vui vẻ tươi tắn, so với cách đây không lâu, anh đúng là đã thay đổi. Nhưng so với trước đây, anh cũng chỉ là thay đổi trở về mà thôi.

Đương nhiên, Diệp Ngữ Thần ba mươi tuổi không thể giống hệt con người trước đây của anh, sự trưởng thành và lãnh đạm trên người anh cũng là những phẩm chất hiếm được rèn giũa theo năm tháng.

Diệp Ngữ Thần rất thích trạng thái hiện tại của mình.

Kể từ khi anh bị bệnh, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.

"Một câu vòng vo cả buổi nói không rõ," Diệp Ngữ Thần nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc nói, "Biên kịch Vũ, khả năng viết lời thoại của em cần phải được cải thiện."

Vũ Tu cười, trêu chọc nói: "Được, thầy Tạ."

Đội ngũ tạo hình đến sớm hơn hai người một ngày, quần áo và đồng hồ của thương hiệu đã được đưa đến khách sạn, còn chờ hai người mặc thử.

Vốn dĩ, Diệp Ngữ Thần và Vũ Tu đều không muốn nhận tài trợ, nhưng trong khoảng thời gian này, các thương hiệu lớn tranh nhau liên hệ với hai người, nghĩ đến lúc đó cũng phải đặt lễ phục và phụ kiện nên Diệp Ngữ Thần đã chọn vài thương hiệu theo sở thích của mình để hợp tác.

Lễ phục của hai người do cùng một nhà thiết kế thực hiện, chất liệu sa tanh đen, hoa văn nhẹ nhàng sáng màu, khi hai người mặc lễ phục đứng trước gương, ngay cả nhà thiết kế cũng phải tán thưởng, không phải người đẹp vì lụa mà là lụa đẹp vì người.

Lại đeo nhẫn cưới màu bạc giống nhau, chuyên gia trang điểm không khỏi trêu ghẹo nói: "Hai người là đi tham dự hôn lễ của hai người sao?"

"Anh ấy không muốn tổ chức hôn lễ." Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần một cái, trong giọng nói có chút oán trách, "Anh ấy nói không thích chỗ đông người, nhưng lễ trao giải anh ấy lại không ngại đông người."

Ý tứ đây là tố cáo, trong mắt Diệp Ngữ Thần lễ trao giải quan trọng hơn so với hôn lễ của bọn họ.

"Sau này, chúng ta bù sau." Diệp Ngữ Thần nói: "Nếu còn lề mề nữa sẽ đến muộn."

Ngoài nam diễn viên và kịch bản gốc xuất sắc nhất, Sống có gì vui còn được đề cử là phim hay nhất nên đoàn làm phim có rất nhiều người đến.

Có người từng gặp Chu Tuyền tại giải Kim Lan, lại chưa từng gặp Diệp Ngữ Thần, nhưng mà người trong giới đều biết chuyện giữa anh và Vũ Tu, cho nên cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Quá trình của lễ trao giải không có gì khác hơn là gợi lại những sự kiện lớn trong lịch sử điện ảnh và nói về một số chủ đề nóng của xã hội.

Các giải thưởng như Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất và Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất lần lượt được trao giải và ngày càng gần hơn với việc công bố Kịch bản gốc xuất sắc nhất.

Kỳ thật đến lúc này, Diệp Ngữ Thần đã không còn khẩn trương như vậy nữa.

Bất kể có giành được giải thưởng hay không, anh đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ cũng sẽ không bởi vì một giải thưởng, mà lại quay trở lại trạng thái tự khép kín trước kia.

Tất nhiên, nếu giành được giải thưởng thì thật tuyệt vời, nhưng cho dù có bỏ lỡ cơ hội thì anh cũng không mất gì cả.

Anh có sự nghiệp mới, hiện đã được người trong giới công nhận, anh và Vũ Tu nối lại tình xưa, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tích cực.

Cho nên, nó chỉ là một giải thưởng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cũng không quan trọng lắm.

"Kế tiếp, mời XXX lên trao giải Kịch bản gốc xuất sắc nhất cho chúng ta..."

Được rồi, những điều trên đều là cách xây dựng tâm lý của Diệp Ngữ Thần.

Khi nghe người trao giải bắt đầu đọc danh sách rút gọn, trái tim anh không khỏi đập mạnh.

Suy cho cùng, kỹ năng diễn xuất của anh đã nhiều năm không rèn luyện nên sự khẩn trương đều hiện rõ trên mặt anh.

Vũ Tu từ bên cạnh duỗi tay qua, nhéo nhéo lòng bàn tay Diệp Ngữ Thần, thấp giọng an ủi anh: "Không sao đâu, đừng khẩn trương."

"Ừ." Trái tim Diệp Ngữ Thần đã đập đến cổ họng, nhưng anh vẫn theo thói quen ám chỉ tiêu cực cho mình, tự nhủ mình nhất định sẽ không đoạt giải.

Bằng cách này, cho dù hoa có rơi ở nơi khác, anh cũng sẽ không quá thất vọng.

Vì vậy, khi người trao giải đọc to tựa phim tiếng Anh của Sống có gì vui, phản ứng đầu tiên của Diệp Ngữ Thần lại là: Quả nhiên không phải mình.


Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao tên tiếng Anh này lại có chút quen?

Khuôn mặt bối rối của Diệp Ngữ Thần xuất hiện trên màn hình lớn, trước khi anh kịp phản ứng, Vũ Tu đã vòng tay qua vai anh, hôn lên má anh.

Hiện trường bởi vì nụ hôn này mà hoàn toàn sôi nổi lên, mọi người trong đoàn làm phim đều chúc mừng Diệp Ngữ Thần, cho đến lúc này, xung quanh anh đều là sự vui sướng to lớn.

"Thật sự là Sống có gì vui sao?" Diệp Ngữ Thần có chút không chắc chắn hỏi Vũ Tu.

"Ừ." Vũ Tu nói, "Mau lên đi."

Lòng bàn tay Diệp Ngữ Thần chảy mồ hôi, vừa rồi anh đưa ra quá nhiều ám chỉ tiêu cực, khiến anh có chút luống cuống tay chân.

Mọi người ở đây đều đang đợi anh lên sân khấu nhận giải, vô số ánh mắt đổ dồn vào anh, nếu vào thời điểm trước, đối với anh mà nói tuyệt đối là một trận tai họa.

Đột nhiên, một bàn tay to duỗi tới, đan mười ngón tay vào tay Diệp Ngữ Thần.

"Đừng khẩn trương." Vũ Tu nói: "Em đi lên cùng anh."

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ, bối rối cùng bất an cũng dần dần tiêu tan.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng làm tan đi biểu tình đờ đẫn, Diệp Ngữ Thần hơi nhếch khóe môi, nói với Vũ Tu: "Được."

Hàng năm, trong lúc bình chọn giải thưởng Oscar sẽ có rất nhiều bài báo liên quan, vì vậy mọi người có mặt ở đây ít nhiều đều đã nghe qua chuyện của bọn họ, cho dù trước kia không biết, cũng hỏi người bên cạnh.

Khách mời trao giải nhìn Vũ Tu trêu ghẹo nói: "Bây giờ, không phải đang trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất?"

"Tôi sợ lát nữa sẽ không có cơ hội lên đây." Vũ Tu nói, "Đi theo anh ấy hưởng chút hào quang."

Hiện trường vang lên tiếng cười, Diệp Ngữ Thần có chút khẩn trương sau khi lên sân khấu, cũng thả lỏng theo.

Anh nhận lấy chiếc cúp, dừng lại trước micro một lúc, hàng ngàn suy nghĩ cảm xúc của anh cuối cùng cũng chuyển thành một câu: "Cảm ơn, tôi rất cần giải thưởng này."

Không phải khát vọng, mà là cần.

Khát vọng mang theo cảm xúc chủ quan rất mãnh liệt, mà giải thưởng này đối với Diệp Ngữ Thần mà nói, là nhu cầu khách quan.

Anh cần được công nhận, cần chứng minh mình và cần sự tự tin khi ở bên Vũ Tu.

Cho dù tình yêu của bọn họ trông vô cùng kiên cố, Diệp Ngữ Thần vẫn chỉ cảm thấy đủ yên tâm khi anh có sự nghiệp ngang tầm với Vũ Tu.

Giờ khắc này, đứng dưới ánh đèn sân khấu chói mắt, Diệp Ngữ Thần có thể chắc chắn rằng thời kỳ đen tối kia sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Bởi vì gốc rễ sâu nhất của căn bệnh này của anh không phải là bệnh tật thể xác mà là niềm kiêu hãnh tan thành từng mảnh nhỏ của anh.

Và giờ đây niềm kiêu hãnh này lại một lần nữa trở về trong tay anh.

"Thần tượng." Sau khi trở lại chỗ ngồi, Vũ Tu nói với Diệp Ngữ Thần, "Có thể dạy em viết kịch bản không?"

Hắn trông rất nghiêm túc, dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.

Diệp Ngữ Thần không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: "Trước kia, ở trường không phải cũng là anh dạy cho em sao?"

Bây giờ nhìn lại, có vẻ như rất nhiều điều đã được gieo hạt giống từ lâu. Nếu như không phải bởi vì Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần sẽ không tiếp xúc với nghề biên kịch này, nếu như không phải bởi vì bị bệnh, anh cũng sẽ không làm nghề này.

Anh không biết bây giờ mình sẽ trông như thế nào nếu những chữ nếu này trở thành sự thật. Nó có thể tốt hơn hoặc tệ hơn, nhưng điều anh có thể chắc chắn là anh rất thích mình bây giờ, có lẽ mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.

"Chứng tỏ khi đó ánh mắt của em rất tốt." Vũ Tu lại đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Ngữ Thần, "Liếc mắt một cái liền ở trong đám người nhìn trúng anh."


"Em có chắc không phải bởi vì dáng dấp anh đẹp không?" Diệp Ngữ Thần nhướng mày, "Bản chất của em chẳng qua là một đứa nhỏ háo sắc mà thôi."

"Ừ." Vũ Tu cũng không phủ nhận, tiến đến bên tai Diệp Ngữ Thần nhỏ giọng nói, "Vậy tối nay chơi cái khác?"

"Chẳng hạn như?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Thầy trò play?" Vũ Tu nói, "Anh dạy em viết kịch bản."

"Được." Diệp Ngữ Thần chỉnh lại nơ, ra vẻ lạnh lùng nói, "Khóa học của biên kịch vàng cũng không dễ học như vậy."

Sau lần đau lưng tái phát lần trước, Diệp Ngữ Thần nghỉ ngơi hơn một tháng, tình trạng đã tốt lên rất nhiều, chỉ cần Vũ Tu không làm quá mức, mỗi ngày một lần cũng không thành vấn đề.

"Anh có chắc nhân vật của mình phải là S như vậy không?" Vũ Tu nhìn vẻ mặt của Diệp Ngữ Thần hỏi: "Đừng quên em có thể mở lớp diễn xuất, đến lúc đó anh là học sinh."

Được rồi, quên mất trong nhà còn có một vị ảnh đế.

Nhưng...

"Để anh qua cơn nghiện trước rồi lại nói." Diệp Ngữ Thần nói.

Đến lượt Vũ Tu làm thầy, Diệp Ngữ Thần cũng không sợ, bởi vì anh có một câu thần chú tuyệt đối hữu hiệu – Đau thắt lưng, một khi anh nói ra hai chữ này, cho dù Vũ Tu có điên cuồng đến đâu ở trên giường, hắn cũng sẽ một giây biến thành chó ngoan.

Như thường lệ, nam diễn viên chính xuất sắc nhất và phim hay nhất sẽ được công bố ở phần cuối, đáng tiếc là Vũ Tu không có giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Bản thân hắn cũng không để ý nhiều, nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhưng mà sau đó, Sống có gì vui lại giành giải Oscar cho phim hay nhất, hai người cùng những người khác trong đoàn làm phim lên sân khấu nhận giải, nhận được sự chúc mừng của các đồng nghiệp khác dưới sân khấu. Lúc này, Diệp Ngữ Thần lại đột nhiên cảm thấy, tiếc nuối cũng không có gì không tốt, giống như trước đây anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình thật đáng tiếc, nhưng ai có thể ngờ bây giờ lại hạnh phúc như vậy?

Suy cho cùng, cuộc đời vẫn còn rất dài, chỉ cần bạn buông bỏ quá khứ và hướng về phía trước thì nhất định sẽ có vô số khả năng.

***

"Cắt! Cảnh này qua." Đạo diễn đặt loa xuống, không để ý đến ai, nói với Diệp Ngữ Thần trước, "Thầy Diệp, vất vả rồi."

"Không có." Diệp Ngữ Thần từ phía sau quầy đi ra, đi về phía chỗ ngồi riêng của mình, "Chỉ có vài câu thoại như vậy, không vất vả."

Đạo diễn nói vài lời khách sáo rồi quay lại nói về cảnh quay với các diễn viên khác.

Vũ Tu đứng bên cạnh mở cốc giữ nhiệt ra đưa tới trước mặt Diệp Ngữ Thần: "Mệt không?"

"Không mệt." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh quay tổng cộng chưa đầy hai tiếng?"

Bộ phim mới của Diệp Ngữ Thần là một bộ phim điện ảnh trinh thám, khuân mẫu Bão Tuyết Sơn Trang, kể về một chuyện xảy ra trong khách sạn.

Một nhóm nhân vật bị mắc kẹt trong khách sạn này, các nạn nhân lần lượt xuất hiện, khám phá ra quá khứ không được biết đến.

Tuy nói sườn kịch bản và quỷ kế chủ yếu đều do Diệp Ngữ Thần nghĩ, nhưng thiết lập nhân vật cụ thể cùng cốt truyện, đều là anh và Vũ Tu trong lúc ngẫu hứng ứng biến ra.

Vì vậy, biên kịch của bộ phim này không chỉ có Diệp Ngữ Thần, mà còn có cả anh và Vũ Tu.

Trong quá trình viết kịch bản, hai người đã diễn bộ phim này một lần nên Vũ Tu cũng không muốn diễn, nam chính liền tìm diễn viên khác.

Nhưng Diệp Ngữ Thần thật sự là có chút ngứa ngáy nên anh đã đóng vai khách mời là chủ khách sạn trong phim.

Quanh đi quẩn lại, Diệp Ngữ Thần vẫn làm diễn viên, nhưng đồng thời, anh vẫn là biên kịch, nhà sản xuất, nhà đầu tư lớn nhất, v.v. Cho dù trở về thân phận diễn viên, đạo diễn cũng không dám chỉ đạo anh diễn xuất, đều để cho anh tùy ý phát huy.

Cho nên, đối với Diệp Ngữ Thần, diễn xuất đã thật sự trở thành một sở thích để giải trí.

"Mệt thì nói cho em biết." Vũ Tu nói, "Cùng lắm thì cắt bớt một ít phân cảnh."

"Ai cũng đừng hòng xóa phân cảnh của anh." Diệp Ngữ Thần trả lại cốc giữ nhiệt cho Vũ Tu, "Anh đã rất kiềm chế không thêm cảnh cho mình rồi."

Vũ Tu vặn nắp cốc, có chút chán nản nói: "Anh nói làm em cũng ngứa ngáy."

Diệp Ngữ Thần không bất ngờ chút nào, dù sao hắn cũng làm nghề này nhiều năm như vậy, nhìn hắn diễn xuất nhập tâm, sao có thể không ngứa ngáy?

"Thêm nhân vật cho em nhé?" Diệp Ngữ Thần nói: "Đạo diễn ước gì em cũng tới làm khách mời."


"Cũng không phải là không được." Vũ Tu nói, "Người yêu bí mật của ông chủ khách sạn?"

"Có chút quá rồi." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh thấy nhân viên phục vụ cũng không tệ."

"Anh thấy nhân viên phục vụ nào đẹp trai như vậy bao giờ chưa?" Vũ Tu nhướng mày.

"Sao lại không có?" Diệp Ngữ Thần trầm tư nói, "Nhưng cảm giác tồn tại của em đúng là rất mạnh, vẫn là tới làm người yêu bí mật của anh đi, bị anh phân thây giấu trong tủ lạnh."

"Anh thật tàn nhẫn." Vũ Tu nhíu mày, nhưng cũng bắt đầu suy nghĩ, "Vậy em nhất định là làm chuyện có lỗi với anh, tỷ như đùa bỡn tình cảm của anh."

"Có đạo lý." Diệp Ngữ Thần gật đầu nói, "Phân thây có chút đáng tiếc, chế tác thành tiêu bản đi, như vậy còn có thể mỗi ngày nhìn em."

"Tàn nhẫn lại bi3n thái." Vũ Tu nói, "Nếu không thì bộ phim tiếp theo liền viết tên bi3n thái?"

"Được." Diệp Ngữ Thần nói: "Em tới diễn không?"

"Diễn." Vũ Tu nói: "Tối nay trở về liền diễn."

Chủ đề buổi tối lại được nhắc tới, Diệp Ngữ Thần đột nhiên muốn tan tầm sớm một chút.

Nghĩ đến liền hành động, anh tìm đạo diễn hỏi: "Đạo diễn, còn cần bổ sung thêm cảnh quay nữa không?"

"Tạm thời không cần." Đạo diễn lập tức đứng lên, "Bây giờ, cậu phải đi à?"

"Ừ." Diệp Ngữ Thần nói: "Trong nhà còn có chút việc."

Thật ra, có việc hay không, Diệp Ngữ Thần muốn đi thì đi.

Nếu như Diệp Ngữ Thần đối với chuyện vui vẻ chỉ có khái niệm mông lung trước bia mộ của Vũ Mẫn thì giờ đây anh đã hoàn toàn có thể cảm nhận được cuộc sống vui vẻ đến nhường nào.

Người yêu ở bên cạnh, sự nghiệp thăng hoa, mỗi ngày sống vô tư, muốn không hạnh phúc cũng khó?

Đương nhiên, trước đó Diệp Ngữ Thần cũng từng nghĩ, nếu như anh đi tìm Vũ Tu tái hợp sớm hơn, có phải là có thể sớm trải qua loại hạnh phúc này, nhưng nghĩ lại, có lẽ anh khó có thể thay đổi được trạng thái tiêu cực chỉ vì tình yêu, xem như không có chuyện gì.

Không giống như bây giờ, tràn đầy kỳ vọng vào ngày mai.

"Đã lâu không trở về đảo rồi, khi nào thì trở về đảo xem đi?" Trên đường về nhà, Diệp Ngữ Thần tán gẫu với Vũ Tu, "Có chút nhớ tay nghề của dì."

"Chờ em thi qua chuyên gia vật lý trị liệu đã." Vũ Tu nói, "Lần này, em chắc chắn sẽ không trượt."

"Tại sao em nhất định phải thi?" Diệp Ngữ Thần cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến chuyện Vũ Tu thi trượt, "Em không giành được giải Oscar cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng không sao, còn phải cạnh tranh với một cái chứng chỉ."

"Em nhất định phải thi." Vũ Tu nghiêm túc nói, "Anh phát triển nhiều mặt, em cũng nhất định phải phát triển toàn diện mới được."

Được thôi, ảnh đế làm chuyên gia vật lý trị liệu, thật đúng là phát triển toàn diện.

"Tối nay ăn gì?" Diệp Ngữ Thần lại hỏi.

"Em vừa mới học được một món Quảng Đông, tối nay em nấu cho anh."

"Cho nên đầu bếp cũng là nghề phụ của em sao?"

"Tài xế cũng vậy."

"Em có làm bao nhiêu công việc, anh cũng sẽ không trả lương cho em đâu."

"Ừ, không sao, anh nở hoa là được."

"...Bớt nói lời tục tĩu đi."

"Rõ ràng anh rất thích."

"Đó là ở trên giường."

"Vậy trở về nói tiếp."

Ô tô chạy trên đường về nhà, cảnh vật hai bên lướt qua, phía trước là tương lai vô tận.

Diệp Ngữ Thần nghiêng đầu nhìn Vũ Tu, thầm hy vọng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.


Đọc truyện chữ Full