DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 111: Chương 111


 
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
 
Hoắc Lượng không biết Tư Đồ đi lúc nào, lúc hắn tỉnh lại đã là 6h chiều.

Mở đèn phòng ngủ, phát hiện trên tủ đầu giường có một tờ giấy ghi địa chỉ, phía dưới còn ghi lời căn dặn.
“Đến nơi này, tìm một người tên là Uông Vân, tôi đã gọi báo người ta rồi, cậu muốn đi lúc nào cũng được.

Đừng khách sáo, gọi một tiếng chị dâu là được.”
Dựa theo địa chỉ, Hoắc Lượng tìm được Uông Vân sau 7h tối, nhìn vị này là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tuổi hơn 30, thần thái sáng láng, Hoắc Lượng cho là mình tìm nhầm người.
“Cậu là Hoắc Lượng?” Uông Vân hỏi.
“Vâng.”
“Coi như cũng không muộn.” Dứt lời cô xoay người vào trong gọi, “Ông xã, Tư Đồ ném rác tới nè, anh xài trước hay em xài trước?”
Hoắc Lượng nổi cáu, nói hắn là rác.

Lúc này trong nhà truyền ra một giọng nói, “Vẫn là em chịu trách nhiệm đi, tới tay anh là bị giết rồi.”
Uông Vân không thấy vẻ mặt căm tức của Hoắc Lượng, xoay qua đột nhiên đánh hắn một cái, “Huấn luyện viên đại đội dã chiến quân Uông Vân, Hoắc Lượng, từ hôm nay trở đi cậu chính là rác của tôi.” Nói xong giống như xách gà, xách Hoắc Lượng vào trong phòng.
Cửa phòng đóng lại, kín kẽ, về phần số mạng của Hoắc Lượng sau này…
Thời gian đẩy về ba tiếng trước.
Tư Đồ xử lý xong chuyện trong nhà thì hẹn gặp dì của Diêu Kỳ Kỳ, chuyện này hắn đã sớm sắp xếp thời gian, mà trước khi lên đường, hắn không muốn để chuyện buổi tối ảnh hưởng đến mình, từng bước làm việc.
Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Lâm Diêu, đối phương có vẻ vẫn còn chưa ngủ đủ, giọng nói mềm mại, nghe mà lòng ngứa ngáy.

Tư Đồ hỏi hắn, “Em ngủ ngon không?”
“Không ngon, phòng làm việc không đủ ấm, sô pha cũng cứng nữa.”
“Đợi về rồi anh mua cho em sô pha khác, đảm bảo ngủ ngon giấc luôn.”
“Đừng xài tiền bậy bạ, cũng đâu có muốn ở phòng làm việc, không cần mua.

Bây giờ tháng nào cũng phải gửi tiền vào ngân hàng, phải chi tiêu có kế hoạch, tật xấu phung phí của anh cũng nên hạn chế lại đi.”
“Rồi, nghe theo em hết.

Thật ra chỉ cần em ở bên anh, anh chẳng cần vật chất gì cả.”
Lâm Diêu bật cười, “Anh nói vậy thì trước tiên bán chiếc Land Rover của anh đi.”
Người nào đó ấp úng nói, “Cưng ơi, đối với đàn ông mà nói, xe và vợ là hai thứ không thể mất được.”

“Tiểu Diêu, em tranh giành gì với một chiếc xe chứ?”
“Bớt lắm mồm, bây giờ anh định đi đâu?”
“Đi gặp dì của Diêu Kỳ Kỳ, còn em?”
“Hồ Miêu tới nhà Tống Nguyệt, để cô ta xem mấy chỗ bị lau dấu vân tay.

Lát nữa tôi đi gặp bảo mẫu của Tống Nguyệt, rất nhiều chuyện phải tra.

Chuyện thẩm tra đối chiếu vết đạn để Tiểu Đường phụ trách, à đúng rồi, anh nói pháp y mới là ai?”
“Đừng nóng vội, lát nữa em sẽ gặp.”
Cúp điện thoại của Lâm Diêu, Tư Đồ tiếp tục lái xe hơn 20 phút, cuối cùng cũng dừng lại trước một khu nhà.

Tìm được số nhà ứng theo trong hồ sơ, gõ cửa, ra mở cửa là một  người phụ nữ hơn năm mươi tuổi hơi mập, nghiêm túc chào hỏi Tư Đồ.

Vừa nhìn sắc mặt của bà, Tư Đồ đoán chuyến này tám phần là sẽ rất khó khăn.
Lúc vào nhà, bà rất khách sáo bưng nước đến mời, nhìn món bản thân rất ít uống này, hắn liền đưa ra một kế hoạch tấn công bà! Khen ngợi nói, “Uống ngon quá, đây là món gì?”
“Nước đậu đỏ do tôi tự nấu.”
Tư Đồ không vào chuyện chính, uống mấy ngụm nước đậu đỏ, hỏi món này làm thế nào, khen ngợi chủ nhân của món nước đến rối mù, trong giọng nói còn tỏ ra là một đứa trẻ đáng thương, bà không thương ông không yêu.

Ánh mắt lạnh lùng của chủ nhà dần trở nên ôn hòa, lại được hắn khen thêm vài câu, trên mặt bà liền mang dáng vẻ tự hào, mau chóng bị Tư Đồ kéo vào trong sương mù, không còn mang vẻ mặt nghiêm túc nữa, gương mặt tươi cười kiểu tam cô lục bà(1), nói như máy hát, bọn họ nói từ nước đậu đỏ tới cách chăm sóc sức khỏe, từ chăm sóc sức khỏe tới thực phẩm thiên nhiên, cuối cùng bà còn cặn kẽ viết công thức làm nước đậu đỏ cho Tư Đồ, căn dặn, “Đậu đỏ á, nhất định phải mua loại thu hoạch trong năm nay, dùng nước lạnh ngâm qua một đêm.

Trước khi cho vào xay phải rửa qua nước thêm mấy lần, đậu ngâm qua đêm, trong nước lã sẽ có vi khuẩn nổi lên.”
(1) tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo.

Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng.

Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.
Lấy được công thức làm nước đậu đỏ, thái độ của chủ nhà với Tư Đồ cũng hoàn toàn thay đổi.

Người đàn ông xảo quyệt cảm thấy lửa đã đến lúc, liền mở miệng hỏi, “Dì, từ tối ngày 19 tới sáng ngày 20 tháng này, Kỳ Kỳ ở nhà của dì hả?”
Bà gật đầu, “Ngày 19 hơn 9h tối thì nó tới, nói là nhà nó bị cúp điện nước, không làm việc được, tới nhà dì ở một đêm.

Hơn 10h thì dì đi ngủ rồi, 8h sáng hôm sau mới thấy nó đi ra.”
“Trước khi đi ngủ, lần cuối dì nhìn thấy cô ta là mấy giờ?”
“Sau khi tới đây thì nó đi thẳng vào phòng, hơn 1h tối dì bị âm thanh bên phòng nó đánh thức, con bé nửa đêm đi xem phim, còn mở tiếng rất to.


Dì qua gõ cửa kêu nó mở nhỏ một chút, cả buổi sau nó mới đi ra làm dì giật cả mình.”
“Giật mình?”
“Ừ, Kỳ Kỳ đắp mặt nạ bùn, cả mặt xanh lè, nửa đêm nhìn thấy ai mà chẳng sợ?”
Tư Đồ nở nụ cười, biểu hiện ra gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ: Nếu Diêu Kỳ Kỳ là hung thủ, cô ta cần phải tránh được người dì, từ lầu bốn nhảy xuống.

Thế nhưng chỉ với một cô gái như cô ta sợ rằng là không làm được, trừ khi cô ta từng được huấn luyện, nhưng chuyện này không thể nắm chắc trong thời gian ngắn được.

Căn cứ theo lời của dì đây, Diêu Kỳ Kỳ còn ở đây lúc 1h sáng, mà thời gian tử vong của Tống Nguyệt là từ 5:00 tới 5:30 sáng, từ đây tới nhà Tống Nguyệt mất 2 tiếng, trên mặt thời gian có sự chênh lệch.
Suy nghĩ giản lược vài vấn đề, “Dì có thể nhớ ra thời gian cụ thể hơn không?”
Bà phát ra tiếng giống như “ss”, nhớ lại lát sau mới nói, “Hình như là sau 1h30, lúc đó dì có mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ treo tường.”
Được rồi, bây giờ giả thiết một chút.

Giả thiết Diêu Kỳ Kỳ xuất hiện trước mặt dì lúc 1:40, sau đó thay quần áo rửa mặt cần năm phút, lặng lẽ rời khỏi nhà xuống lầu lái xe mất mười phút, thời gian lên đường là 1:55, đường đi không kẹt xe, nhưng trên đường có gắn nhiều camera giám sát, đoán chừng cô ta sẽ không dám phóng xe.

Dựa theo tốc độ bình thường, đến nhà Tống Nguyệt cỡ 3:40.

Đi bộ mất mười phút, đến trước cửa sẽ là 3:50.
Căn cứ theo suy luận của bọn họ, hung thủ ít nhất phải đến nhà Tống Nguyệt vào lúc 2:00, nhìn thời gian, Diêu Kỳ Kỳ không có thời gian gây án.
Nghĩ vậy, Tư Đồ lại hỏi, “Nếu cô ta lặng lẽ rời khỏi nhà, dì có biết không?”
“Có thể nghe thấy.

Dì ngủ không được ngon, nơi này cách âm không tốt, bình thường ngoài hành lang có tiếng động gì dì cũng nghe thấy.

Dì đoán Kỳ Kỳ không ra ngoài đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó không có chìa khóa, nếu như ra ngoài, lúc về nhất định phải vào bằng cửa chính, nó không có chìa khóa thì sao mà vào được?”
Không sai, đây chính là vấn đề.

Cho dù Diêu Kỳ Kỳ nửa đêm ra ngoài, nhưng tại sao lại muốn quay về? Không, cũng không phải không có cách, trước đó tới đây một lần, lén lấy chìa khóa đi làm cái sơ cua là được.

Làm đơn giản một chút, sau khi ra ngoài dùng tờ giấy hoặc kẹo cao su dính lên chỗ lò xo giữ cửa, sau khi về thì cũng không cần chìa khóa cũng có thể vào trong.


Cho nên Diêu Kỳ Kỳ vẫn nằm trong diện tình nghi.
Thò tay vào túi cầm bút ghi âm điều chỉnh lại âm lượng, hơi mở to mắt làm ra vẻ vô hại, hỏi, “Có thể con nói lời này nghe không hay, con nghe nói dì với Kỳ Kỳ có mối quan hệ không tốt lắm.”
Bà nở nụ cười, “Không có gì không hay cả, mối quan hệ của hai dì cháu trước giờ đã không tốt rồi.

Dì không kết hôn, vẫn luôn sống một mình, tính cách khó tránh có chút quái gở, dì cũng biết chứ.

Con người dì thích yên tĩnh, Kỳ Kỳ là một đứa trẻ hoạt bát, còn vô cùng tiên phong, dì không khỏi có chút bực tức.”
Nghe đến đó, Tư Đồ hiểu hai người này là ai cũng chướng mắt ai.
“Kỳ Kỳ bao lâu thì về nhà ngủ một lần?”
“Lần trước thì cách đây một năm rưỡi, hai dì cháu gây một trận, nó bỏ đi, mãi cho tới ngày 19 tháng này mới về lại.”
“Trong khoảng thời gian đó, hai người có gọi điện cho nhau không? Dì thấy so với năm trước thì cô ta có gì thay đổi không?”
“Điện thoại thì không gọi, có một thời gian báo chí đăng tin là nó với Tống Nguyệt tranh giành cậu trai gây xôn xao dư luận, chị có gọi điện cho dì bảo dì quan tâm nó một chút.

Lúc đó dì cháu gọi điện tương đối nhiều, nhưng lần nào cũng không đợi dì nói xong nó đã cúp, sau đó thì không thèm nghe điện thoại của dì nữa.

Cho nên dì không hiểu Kỳ Kỳ, cũng không biết nó có gì thay đổi.”
Xem ra manh mối tạm thời chỉ có nhiêu đây.

Tư Đồ đứng dậy cáo từ, lần thứ hai cám ơn vì món nước đậu đỏ.
Rời khỏi nhà của dì Diêu Kỳ Kỳ, Tư Đồ cũng không quay về tổ chuyên án mà là đi gặp một người có liên quan tới vụ án, bạn gái Ngô Đại Hoa.
Đây là một cô gái thùy mị, tuy rằng không xinh, nhưng gương mặt trắng hồng nhìn rất dễ chịu, hành vi cũng là con gái có chừng mực.

Nói thật, trước khi gặp Lâm Diêu, Tư Đồ muốn lấy một cô gái có tiêu chuẩn như thế này làm vợ.
Theo lễ phép, Tư Đồ gọi cho cô một ly trà sữa, mình thì gọi một ly cà phê Blue Mountain.

Theo lời phục vụ nói, đây là hạt cà phê mới vừa nhập về, vị không chỉ ngon, mà uống một ly chắc chắn giữ tinh thần tỉnh táo gấp một trăm lần so với những loại khác.
“Cô bán thuốc k1ch thích hay bán cà phê vậy nhỉ?” Tư Đồ trêu ghẹo phục vụ.
Phục vụ cười xấu hổ, cô gái cũng thấy có duyên mím môi cười.

Tư Đồ trả tiền trước, chờ phục vụ đi rồi thì nói thẳng, “Chúng ta gặp mặt Đại Hoa không biết, hy vọng sau này hắn sẽ không kiếm tôi gây sự.”
Cô gái khẽ lắc đầu, “Tôi cũng không thiếu bạn khác phái, ảnh sẽ không để ý đâu.”
“Tốt lắm, tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn.

Cô cũng biết vụ án của Tống Nguyệt rất rắc rối, Đại Hoa làm người đại diện của cổ đương nhiên cũng bị điều tra, tôi chỉ mong mau chóng tìm ra hung thủ, cho nên hy vọng cô phối hợp với tôi.”
“Đương nhiên có thể, tôi biết Đại Hoa trong sạch, có gì cần tôi giúp cứ nói một tiếng là được rồi.”
“Cô và Đại Hoa quen biết từ lúc nào? Bắt đầu quen nhau là thời gian nào?”
“Chúng tôi biết nhau cỡ ba năm, chính thức quen nhau là hai năm lẻ một tháng.”
“Nhớ rõ như vậy?”

“Ừ, anh ấy tỏ tình với tôi vào đúng năm mới, cho nên tôi nhớ rất rõ.”
Tư Đồ nhấp một ngụm cà phê, “Trước khi quen cô, cô biết Đại Hoa có mấy người bạn gái không?”
Cô gái liếc nhìn Tư Đồ, mím môi gật đầu, “Có một, tôi không biết người đó là ai.”
“Sau khi hai người quen nhau, cô không hỏi gì Đại Hoa à?”
Cô mở to mắt, vô cùng bất ngờ nhìn Tư Đồ, “Sao mà hỏi được? Đó là quá khứ của anh ấy, thuộc về chuyện riêng tư của anh ấy, tôi sẽ không hỏi thăm.

Quá khứ qua rồi, hiện tại của chúng tôi mới quan trọng.”
Một cô gái tốt.

Nhìn cô gái này, Tư Đồ đột nhiên nhớ tới Trịnh Niếp Niếp, cũng là một cô gái sẽ ở yên trong nhà người yêu không chạy lung tung.

Nhưng cũng vì cô quá tốt đẹp nên đã bỏ lỡ cơ hội cứu mạng người yêu.

Nhìn cô gái trước mắt, hy vọng số mạng của cô sẽ không u ám như thế.
“Tư Đồ tiên sinh, anh còn vấn đề gì không?”
Cô cắt ngang hồi ức của Tư Đồ, hắn uống vài hớp cà phê, “Theo cô biết, Đại Hoa và bạn gái cũ sống chung bao lâu?”
“Không lâu, hình như là ba bốn tháng.

Cụ thể thì tôi không rõ, khi đó chỉ biết anh ấy có bạn gái, chuyện khác tôi không muốn hỏi.”
“Vậy sao cô biết bọn họ chia tay?”
Cô cắn môi, hơi lộ ra dáng vẻ tinh nghịch, cười híp mắt nói, “Anh ấy thất tình, uống rượu say mèm trong quán cơm, tôi vừa lúc gặp được, khuyên nhủ rất lâu.

Một tháng sau, anh ấy tỏ tình.”
Tư Đồ kinh ngạc chớp mắt, trong lòng nghĩ — Đồ ngốc.
Đúng tám giờ tối, Lâm Diêu trở về tổ chuyên án, ly nước còn chưa uống xong chợt nghe trong sân có tiếng la hét ầm ĩ.

Mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy Tư Đồ chào Đàm Ninh, cùng với một cộng sự khác khiêng sô pha từ trên xe tải xuống.
Lâm Diêu thật sự không biết phản ứng ra sao, rõ ràng là nói với hắn đừng mua, nhưng hắn vẫn mua một cái đem tới! Vừa nhìn đã biết là hàng đắt tiền, chắc chắn giá nằm tít trên tầng mây.

Cái này, tổ trưởng sẽ có cớ qua phòng mình ngủ ké.
Lúc Lâm Diêu đang cảm thấy khổ não vô cùng, sô pha đã được bưng lên tới phòng.

Hắn không mắng Tư Đồ, dù sao cũng là vì quan tâm mình, có thể thấy trên ghế sô pha còn có một đống đồ dùng cao cấp, hắn biết Tư Đồ là có mưu đồ! Tên chết tiệt này định biến văn phòng của hắn thành khách sạn năm sao chắc?
Tư Đồ rất thông minh nha, trước khi Lâm Diêu nổi điên, lắc mình đi tới chỉ vào người xa lạ phía sau, “Pháp y mới, Thương Liên, học sinh duy nhất của Đặng Tiệp, nghiên cứu sinh ngành y học trường Harvard, vừa xuống máy bay đã bị anh đón đưa tới đây.”
Lâm Diêu nhìn cô gái chỉ hơn 20 tuổi mang vẻ măt nghiêm túc, đột nhiên ý thức được, mấy lão già cấp trên sắp điên rồi!
Hết chương 22.
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full