DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 21: Chương 21


 
Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
 
Ngoài cửa, Đường Sóc nhìn chằm chằm Lâm Diêu hỏi.
“Lâm tiền bối, anh nóng lắm hả? Sao mặt đỏ quá vậy.”
Đối phương không trả lời, trên đầu Đường Sóc xuất hiện một cục u to đùng.
Bước vào trong, Đường Sóc nhìn chằm chằm Tư Đồ hỏi.
“Tư Đồ tiên sinh, anh đập mặt vô chỗ nào hả? Mặt sưng quá vậy.”
Đối phương không trả lời, trên đầu Đường Sóc lại thêm một cục u cũng to không kém.
Động vật nhỏ xoa xoa đầu, nhìn hai oan gia trước mặt cả buổi không lên tiếng.
Lâm Diêu một hơi uống hết ly nước, làm cho người bên cạnh nghĩ hơi nước bốc ra từ tai hắn cũng không có gì kì lạ.
Tư Đồ dùng khăn lạnh đắp lên mặt, làm cho người bên cạnh nghĩ phải ném cái khăn xuống mới đúng!
Chờ ba người từ uất ức, tức giận, thất bại vơi đi một chút, chủ nhân của ngôi gia mở miệng.
“Chẳng phải nói không cho tôi liên lạc với cậu sao? Chạy đến đây làm gì?”
“Thật ra… em có chuyện riêng muốn nhờ Lâm tiền bối giúp.

Thuận tiện nói với anh tình hình xảy ra gần đây.”
“Nói công việc trước đi.”
“Ờm… có thể nói được sao?” Cảm giác nên giữ im lặng mới an toàn.

Chờ bị Lâm Diêu trừng mắt, Đường Sóc mới chậm rãi nói chuyện công việc.
“Mấy hôm nay em điều tra rất cẩn thận, cuối cùng cũng có chút manh mối.

Quan Tín trong công ty có thể nói là nắm hết quyền hành, cách thống trị khá là giống bậc đế vương.

Có thể đối kháng với hắn chỉ có bộ trưởng bộ tài vụ, cũng chính là anh họ của hắn, Trình Viễn Trác.

Căn cứ theo thông tin mà những nhân viên nữ biết, hai người bọn họ không đội trời chung! Những cái khác không có gì đáng chú ý.

A, có một việc, tuần trước, Quan Đan và Trình Viễn Trác cãi nhau trong phòng làm việc của Quan Tín.”
“Cãi chuyện gì?” Tư Đồ hăng hái hỏi.
“Là chuyện ngày nghỉ, em hỏi cô thư ký, cô ta nói Trình Viễn Trác không nghỉ ngày nào, hắn xuất hiện ở công ty rất bình thường.

Nhưng Quan Đan lại xuất hiện rất bất thường, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng làm việc của Quan Tín.

Lúc đó Trình Viễn Trác còn hỏi cô ta vào bằng cách nào, Quan Đan nói phòng của em trai cô ta, muốn tới lúc nào mà chẳng được! Với lại, cô ta còn là phó chủ tịch.”
Tư Đồ trầm mặc một hồi, sau đó hỏi Trình Viễn Trác có thái độ thế nào.
“Hình như hắn rất tức giận với hành động tự ý của Quan Đan.”
“Quan Đan thì sao? Có nói gì không?” Lâm Diêu hỏi.
“Không nói gì hết, cứ cường điệu thân phận của mình, nhưng cô ta nói một câu rất đáng chú ý: Chẳng phải anh cũng đang tìm sao? Sợ tôi tìm ra trước chứ gì?”
Tư Đồ và Lâm Diêu không nói gì, tựa như đang đoán suy nghĩ trong lòng Quan Đan! Lâm Diêu nói với Tư Đồ, Quan Đan nói với cảnh sát là tìm chìa khóa thôi, Tư Đồ cũng có suy nghĩ giống như Lâm Diêu, đều cảm thấy hành vi của Quan Đan khác thường, giờ lại xuất hiện trong phòng của Quan Tín như đang tìm đồ, cô ta đang giấu điều gì.
Mà theo lời Quan Đan nói với Trình Viễn Trác, hình như cũng ám chỉ một vật mà hắn cũng hứng thú, vậy Quan Đan rốt cuộc đang tìm cái gì?
Lâm Diêu nhớ lại hôm xảy ra vụ án, Trình Viễn Trác nói, hắn họp trong công ty đến 18:00, sau đó cùng bạn gái đi dạo phố tới 21:00, không có thời gian đi gây án.
Trình Viễn Trác có bất hòa với Quan Tín ở công ty, động cơ thì có nhưng làm cách nào…

Lâm Diêu còn đang suy tư, Tư Đồ nói trước, “Bây giờ phải biết rõ hai chuyện, thứ nhất, Quan Đan và Trình Viễn Trác đang tìm cái gì, thứ hai, hành tung của Quan Tín sau khi rời khỏi nhà hàng.”
“Còn một chuyện nữa, Lâm tiền bối, em tra ra được, vào tháng ba năm ngoái, bộ tài vụ trong công ty đã từng một lần đổi toàn bộ nhân viên! Trừ một kế toán nhỏ ra, toàn bộ đều bị sa thải.

Còn những người mới tới, em đã lập danh sách đưa cho tổ trưởng, anh có thể lấy xem.”
“Lại là tháng ba… vụ này càng lúc càng rối.”
“Đúng vậy, nhưng mấy người bị tình nghi đều có nhân chứng chứng minh không có ở hiện trường, thời gian tử vong của Quan Tín lại rối loạn.” Đường Sóc có vẻ rất thích sàn nhà Lâm Diêu, ngồi xuống, nghe Tư Đồ nói xong, hắn lại giống như oán giận.
Tư Đồ có chút ảo não nhìn Đường Sóc mỉm cười, xoay người tới gần hắn, “Tiểu Đường, kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Ngày xưa, có một heo mẹ, nó mang bảy con heo con qua sông, nhưng không có cầu, nó không thể làm gì khác hơn là cõng con bơi qua, trên lưng là đứa một, đứa hai, vác đứa ba đứa bốn, để đứa sáu ôm đứa bảy, một nhà heo bắt đầu băng qua sông, chờ qua tới bờ bên kia thì lại kiểm tra thấy thiếu mất một! Đứa một nói với đứa hai: ‘Sao cứ thấy thiếu một nhỉ?’, đứa hai nói: ‘Không có, đủ mà’, đứa một lại hỏi mẹ: ‘Mẹ, sao con cứ cảm giác thiếu một vậy?’, heo mẹ nói: ‘Không có, đủ mà’.

Đứa một lại hỏi đứa sáu: ‘Sao anh thấy thiếu một đứa vậy?’, đứa sáu nói: ‘Không có, đủ mà’, đứa một cứ thấy sai sai, đếm từng đứa một, đếm thế nào cũng là bảy.

Tiểu Đường, nói xem, tại sao lại vậy?”
Lâm Diêu đang tức sùi bọt mép cũng dần dần bị câu hỏi của Tư Đồ hấp dẫn, liền bắt đầu suy nghĩ đáp án cùng Đường Sóc.
“Không có, chẳng phải bảy đủ rồi sao?” Đường Sóc chớp mắt nhìn Tư Đồ.
“Sai! Đứa một tính cả heo mẹ vào là bảy.

Tôi biết rồi, nó quên đếm mình!” Lâm Diêu nói.
Tư Đồ cười, lắc đầu.
“Nhất định là trong bụng heo mẹ còn một đứa!” Đường Sóc rất tự tin nhìn Tư Đồ nói.
“Ngốc, đã nói là trên lưng ba, vác hai, còn một đứa thì ôm! Nếu trong bụng có thì đã là tám rồi.”
“Có hai đứa là song sinh, đứa một nhìn nhầm!” Lâm Diêu hoàn toàn chìm sâu vào trò chơi.
Tư Đồ chỉ cười lắc đầu.
Này không đúng, cái kia cũng không đúng, vậy đáp án rốt cuộc là gì?! Lâm Diêu theo thói quen sờ cằm, đột nhiên, Đường Sóc nhảy dựng.
“Em biết rồi, có một con heo nói dối!”
Tư Đồ hài lòng gật đầu, sau đó hỏi, “Đúng vậy, con heo nào nói dối?”
“Chờ chút, đáp án là nói dối sao?” Lâm Diêu vô cùng không hài lòng với đáp án.
“Đúng vậy.”
Nhìn chằm chằm biểu tình “Đương nhiên rồi” của Tư Đồ, Lâm Diêu rất muốn chửi nhưng không tìm được từ nào thích hợp!
“Đừng vội, nghĩ xem con heo nào nói dối?”
“Đứa một! Chỉ có một mình nó, không, một mình nó nói thiếu!” Đường Sóc vô cùng tự tin.
“Sai rồi.

Nói dối là đứa sáu và đứa hai.” Tư Đồ nhàn nhã ngồi trên sô pha nói.
Đường Sóc lập tức nhìn Tư Đồ với ánh mắt “Tại sao?”, Tư Đồ kiên nhẫn như đang dạy trẻ.
“Đa số không phải lúc nào cũng đúng, người biết rõ sự thật rất ít.

Giống như vụ này vậy.”
“Ý anh là, có người nói dối?” Lâm Diêu biết Tư Đồ sẽ không nhàm chán kể một câu chuyện không đâu.
“Đúng, Trình Viễn Trác và Quan Đan là đứa hai và đứa sáu, bọn họ đều đang nói dối! Mà Trịnh Niếp Niếp là đứa một, nói sự thật nhưng không ai tin.”
Dựa theo lời của hắn, cảnh sát là heo mẹ? Suy nghĩ này, Lâm Diêu tuyệt đối sẽ không nói ra miệng!
Nhưng mà, Trình Viễn Trác và Quan Đan nói dối, điều này Lâm Diêu rất rõ ràng, nhưng bọn họ nói dối ở chỗ nào?
Trịnh Niếp Niếp thật sự không có nói dối? Tại sao Tư Đồ lại tin Trịnh Niếp Niếp như vậy?
Lâm Diêu và Đường Sóc đều có chút không rõ nhìn Tư Đồ, có vẻ không thể hiểu nổi hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.
Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của hai người, Tư Đồ mỉm cười tự giễu.
“Tôi không nên nói chuyện này với hai người, ngay cả tôi còn không rõ chuyện gì xảy ra.


Tôi chỉ nghĩ hai người bọn họ có chỗ nào đó bất bình thường, nhưng cụ thể nó là gì thì tôi không rõ.

Bỏ đi, coi như tôi chưa nói.”
Có thật chỉ là vậy thôi không? Lâm Diêu đối với thái độ này của Tư Đồ từ lâu đã nhìn thành lạt mềm buộc chặt!
“Bây giờ Trình Viễn Trác và Quan Đan cũng dần nổi lên mặt nước, còn có vấn đề của Khởi Hàng, cũng chờ chúng ta điều tra.

Chuyện của Quan Đan hôm xảy ra vụ án, Đàm Ninh đã đi điều tra.

Hắn làm việc tôi rất yên tâm, cho nên chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được, về phần Trình Viễn Trác và bạn gái hắn, tôi sẽ đi.

Tư Đồ, anh có ý kiến gì không?”
“Hay chúng ta đổi góc độ khác xem vụ án này đi.” Tư Đồ bất thình lình nói, khiến cho hai người còn lại đều nhìn hắn.
“Anh nói rõ đi.” Lâm Diêu thật sự không thích kiểu mơ hồ này của Tư Đồ.
“Bây giờ chưa phải lúc, ý tôi là, mặc kệ chúng ta điều tra thế nào, vụ án vẫn xoay vòng vòng tại chỗ, đi vào mê cung rất phiền phức.

Nếu đổi góc nhìn sẽ thấy rất nhiều chỗ khác nhau.

À Tiểu Đường, bên công ty Khởi Hàng có ai làm cậu nghi ngờ không?”
Tư Đồ không nhắc cái này, xém nữa là Lâm Diêu quên mất, đều bị chuyện heo mẹ heo con gây rối!
“Mấy hôm trước chúng tôi có khoanh vùng một người, tên là Ngô Hải Đào.

Năm nay 27 tuổi, cao 1m83, gầy giống anh, rất giống người chúng ta nhìn thấy đêm hôm đó, ba ngày sau Đường Sóc vào công ty, đã được nhận vào bộ hậu cần.

Từ tài liệu chúng tôi điều tra được, người này thân thế trong sạch, còn tài liệu trong hai năm hắn xuất ngoại thì tôi không tra được.”
Tư Đồ trầm mặc gật đầu.
Lúc này, Đường Sóc tiếp lời Lâm Diêu, “Ngô Hải Đào là người em để ý nhất, nhưng mà hắn rất có phép tắc, đi làm đúng giờ, đúng giờ tan ca, làm việc cũng rất nghiêm túc.

Bình thường chỉ ở trong phòng làm việc của mình, ít khi ra ngoài… Lâm tiền bối, em nói có việc riêng, anh có thể giúp em không?”
“Có chuyện gì? Nếu có thời gian, tôi sẽ giúp.”
“Lâm tiền bối, anh có thể giúp em điều tra một người không?”
“Ai?”
“Hắn tên là Trương Binh,vào công ty sớm hơn em hai tháng, người này… em không nói rõ được hắn có chỗ nào không đúng, chỉ thấy hắn là lạ.”
“Có chỗ nào lạ?” Tư Đồ hỏi.
“Nói không rõ! Hình dung thế nào nhỉ… có chút, giống như cảm giác hai người chia ra vậy đó.”
Lâm Diêu và Tư Đồ không hiểu, còn hơn cả động vật nhỏ ngồi trước mặt.
“Em có ảnh chụp, hai anh xem thử.”
Nói xong, Đường Sóc lấy ảnh chụp ra để xuống bàn.
Mới vừa cảm thấy hình dung của Đường Sóc chẳng ra gì cả, nhưng sau khi thấy ảnh chụp, Lâm Diêu nghĩ nếu là mình, mình cũng sẽ nói như vậy.

Người đàn ông trong hình, cho dù ngồi ở đâu, nói chuyện với ai, cũng giống như trời và đất.

Gương mặt của hắn giống như chắp vá từ Tư Đồ! Nhưng cặp mắt lại lạnh lùng như mình, nụ cười cũng thanh cao hờ hững như mình, nhưng tổng thể, giống như Tư Đồ, cuồng dã không kiềm chế được, kiên định, tự tin.

Lâm Diêu trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Tư Đồ, hắn lập tức bị biểu tình trên mặt của đối phương làm hoảng sợ hơn!
“Sao vậy?” Hình như từ lúc quen biết tới giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Diêu nói chuyện nhẹ nhàng với Tư Đồ như vậy.
“Thằng nhóc này…” Biểu tình của Tư Đồ càng nghiêm túc hơn.
“Sao? Anh biết hắn?” Lâm Diêu nhích tới gần Tư Đồ, vô tình vì sắc mặt của hắn mà lo lắng.
“Thằng nhóc này… lại đẹp trai giống y như tôi, không thể chấp nhận được!”
“Không ngờ da mặt của anh lại dày như vậy, cái này mới không thể chấp nhận được!” Lạm Diêu chỉ chỉ vào cái đầu đầy mây đen, chân thì đã muốn đá vào đầu người kia, xem coi bên trong có cấu tạo thế nào!
Sau khi Đường Sóc đi, hai người vội ăn gì đó, Tư Đồ ngồi trên sô pha hồi lâu không nói gì, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Còn Lâm Diêu vẫn lo nói chuyện điện thoại với Cát Đông Minh, nói cho hắn nghe tin Đường Sóc báo.

Nhưng Lâm Diêu không nói cho hắn biết, Tư Đồ đang ở nhà mình.
Bước ra khỏi thư phòng, Tư Đồ ngồi ở phòng khách híp mắt hỏi, “Báo cáo xong rồi?”
Lâm Diêu lạnh lùng trừng mắt, ném điện thoại lên bàn, mở miệng hỏi, “Hai hôm nay anh làm chuyện trộm chó cướp gà gì?”
“Nói rồi, rõ ràng cậu quan tâm tôi mà chẳng chịu thừa nhận.”
Lâm Diêu cũng lười đấu võ mồm với hắn, cầm ly cà phê uống một hơi, bắt đầu răn dạy tên khốn kiếp Tư Đồ!
“Anh nói anh cầm điện thoại nhưng không mở máy, là sợ tôi quấy rầy anh và người đẹp ngọt ngào? Chuyên gia âm học gì đó anh cũng chưa đi tìm chứ gì? Bỏ đi, đội trưởng đã kêu người khác làm rồi.”
Trong lòng Tư Đồ đang cười trộm, Tiểu Diêu, cậu đang ghen phải không?
“Đâu phải nghiêm trọng như cậu nói? Hai hôm nay tôi còn phải làm việc khác, không tiện mở máy.

Chuyên gia âm học tôi đã sớm đi tìm rồi, đừng nói là chuyên gia, ngay cả ba của chuyên gia cũng không hiểu!”
Lâm Diêu muốn bật cười, nén dữ lắm mới giữ được sự lạnh lùng thanh cao.
“Anh tìm chuyên gia nào?”
“Người ta nói, trừ khi cầm âm tới cho hắn nghe, nếu không chỉ dùng miệng mô phỏng lại, ai biết là cái gì.”
“Tư Đồ, anh chính là tên gian thương treo đầu dê bán thịt chó! Anh kể chuyện heo mẹ, ý chỉ cho chúng tôi biết có người nói dối? Anh phí nhiều công sức vậy mà cuối cùng lại nói bản thân căn bản cũng không nắm chắc? Tôi với anh bàn lại lần nữa, nếu anh giống lần trước nữa, tôi sẽ lột da anh!”
Tư Đồ cảm thấy sát khí phả vào mặt, nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm người này càng ngày càng hiểu mình, cũng càng ngày càng đáng sợ!
“Tôi không phải như cậu nói đâu… cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như thế, cùng lắm cậu hỏi gì tôi trả lời cái đó, được không?”
“Được, vậy tôi hỏi anh, đáp án chính xác là gì?”
“Heo mẹ không biết đếm.”
△#$▲^★&◇*⊙? §¢£※♀♂.

.

.
Đánh cái người kia thành bộ dạng ngay cả nhà sinh vật học cũng nhìn không ra, Lâm Diêu mặc kệ, bây giờ hắn chỉ tức giận! Định tới đá Tư Đồ thêm một cái, ai ngờ di động của Tư Đồ reo lên.
Hung hăng trừng một cái, Lâm Diêu cầm cái ly vào bếp.

Lỗ tai thì dựng thẳng nghe Tư Đồ nói.
Tư Đồ vừa mở miệng nói, Lâm Diêu đã muốn phun hết cà phê ra.
“Không thể nào, bây giờ lại nhận điện thoại của đằng ấy, hôm nay tâm trạng có vẻ tốt… Chiều hôm qua rảnh, bên đó sao?… Tiếp theo đã sắp xếp xong xuôi rồi… Được, chờ chút, rất hợp, thích cưỡi ngựa sao?… Tôi rất mong chờ.”
Tư Đồ cúp điện thoại, phát hiện ra, Lâm Diêu đã vào phòng vệ sinh.
Chờ Lâm Diêu cầm khăn lau mặt quay lại, Tư Đồ đã đi.
Cầm khăn mặt trong tay, hắn dùng sức quăng xuống sô pha, lúc Lâm Diêu vô cùng tức giận không có chỗ phát ti3t, hắn phát hiện tấm hình Đường Sóc để lại đã biến mất.
Mấy hôm sau, Tư Đồi lại chơi trò mất tích, Lâm Diêu có vẻ cũng tập thành thói quen, lúc cần hắn sẽ lại xuất hiện!
Sáng sớm hôm nay, Lâm Diêu mới vừa bước vào phòng làm việc, Cát Đông Minh đã nói to về phía hắn, “Đi, tới công ty Khởi Hàng, Quan Đan báo cảnh sát nói Trình Viễn Trác làm, làm… cô ta nói cái gì ấy nhỉ?”
Đàm Ninh đứng phía sau Cát Đông Minh lập tức bổ sung, “Công kích người thân.”
Lâm Diêu thở dài, xoay người đi theo Cát Đông Minh.
Gây không hề nhỏ, kết quả, lúc Quan Đan đi thang máy, Trình Viễn Trác không cần thận đụng trúng cô, cô nói hắn quấy rối tình d*c, sau đó hai người cãi vã.
Từ lúc bắt đầu Lâm Diêu đã thấy sắc mặt Cát Đông Minh không tốt, hắn liếc nhìn sang Đàm Ninh, Đàm Ninh tội nghiệp làm người lãnh đạn.
“Nói chậm một chút có được không.”
“Tôi đã nói rất nhiều lần, lúc đó người đứng bên ngoài rất nhiều, tôi không biết ai đẩy tôi vào thang máy, vừa lúc đụng trúng cô ta.

Cái gì mà quấy rối tình d*c, ai mà thèm!”

“Không biết xấu hổ! Bị người ta đẩy sao lại vừa lúc đụng vào ngực tôi? Rõ ràng là anh cố ý!”
Hai người lại bắt đầu cãi, Lâm Diêu thật sự nghe không nổi nữa, nếu không phải xảy ra vụ án của Quan Tín, mấy chuyện lông gà lông vịt này cũng đừng mong bọn họ ra mặt, hắn phất tay về phía Cát Đông Minh, xoay người đi.
Lâm Diêu định đi tìm bạn gái của Trình Viễn Trác hỏi thăm tình hình, mới bước khỏi thang máy lầu một, khuôn mặt bình tĩnh của hắn nhất thời bị mây xám bao trùm! Mang theo oán hận chẳng khác gì mới bị người ta giật hụi, bay thẳng đến khu ngồi chờ cách đó không xa.
Ở chỗ tiếp đãi khách lầu một, bên cạnh mấy người thoạt nhìn như rất thoải mái, có một tốp người đang nói chuyện quên trời quên đất.

Bên trong có một người đàn ông duy nhất, đang hưởng thụ cảm giác bị hoa tươi bao quanh, vui vẻ không kiếm chế được.
Lâm Diêu đứng phía sau bọn họ, từ trên cao nhìn xuống đống ‘phân hoa’!
“Tôi là cảnh sát, đưa giấy tờ chứng nhận cho tôi kiểm tra!” Lâm Diêu lấy thẻ cảnh sát ra, lạnh lùng nói.
Đông đảo cô gái nghe thấy cảnh sát liền sửng sốt, cũng nhìn thấy Lâm Diêu, hai mắt bắt đầu phát ra ánh sáng, trông có vẻ nguy hiểm.
“Nói anh đó, đứng lên! Lấy giấy tờ chứng nhận cho tôi xem!”
Người đàn ông bị hắn quát đau khổ đứng dậy, lấy cái thẻ trong túi ra đưa cho hắn.
“Nhân viên bảo hiểm, Trịnh Tiểu Minh.” Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn, tiện tay bỏ tấm thẻ vào túi mình.
“Anh cảnh sát, tôi đã làm gì?” Người kia uất ức hỏi.
Làm cái gì chính anh rõ nhất! Lâm Diêu dùng ánh mắt biểu lộ lời nói, sau đó vô cùng bạo lực nắm cà vạt người kia kéo ra khỏi công ty.
Trên đường đi, chiếc xe màu trắng của Lâm Diêu băng băng chạy.

Người ngồi bên cạnh vô cùng cố gắng khai thông.
“Anh cảnh sát, có thể trả thẻ lại cho tôi không?”

“Tôi đâu có làm chuyện gì sai.”

“Cậu cũng đâu thể tử hình tại chỗ, không phù hợp với trình tự pháp luật.”

“Tiểu Diêu, cậu nói gì đi, cậu cứ như vầy tôi đổ mồ hôi lạnh rồi.”

“Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận.

Hôm đó không nói tiếng nào đã đi, là tôi sai, mấy hôm nay không liên lạc với cậu cũng là tôi sai… Sao cậu không nói lời nào vậy?”

Rốt cuộc, xe cũng dừng lại…
“Tôi nhận thua, tôi sẽ thẳng thắn với ngài… Hai hôm nay tôi đi tìm bạn gái của Trình Viễn Trác, cô ta đi thành phố khác rồi, ba ngày sau mới về.

Tôi chỉ nghĩ, cậu bình thường rất bận, tôi giúp cậu điều tra bạn gái của Trình Viễn Trác, cho cậu chút niềm vui, tôi còn điều tra lại hành tung của Trình Viễn Trác và Quan Đan hôm xảy ra vụ án, chẳng phải cũng mới gặp cậu ở công ty đó sao.”
Khuôn mặt ngàn năm đóng băng của Lâm Diêu cuối cùng cũng có biểu tình — Phẫn nộ!
“Tư Đồ, tôi chỉ biết anh không phải người thành thật! Đầu của anh bị kẹt trong bồn cầu? Hay bị đè bẹp rồi? Anh tưởng cho tôi một trái táo ngọt tôi sẽ không thấy quả dưa hấu phía sau? Anh điều tra hành tung của bọn họ là thật, tìm bạn gái của Trình Viễn Trác là thật, nhưng mục đích anh tới công ty Khởi Hàng chắc chắn không phải thật!” Nói đến đây, Lâm Diêu bỗng nhiên dừng lại, dùng tốc độ sét đánh lấy còng tay ra, còng tay Tư Đồ vào tay lái!
“Tư Đồ, nếu anh không nói rõ, vậy thì anh cứ ở đây chờ vụ án kết thúc đi.” Nói xong, Lâm Diêu móc ví, điện thoại, đồng hồ của Tư Đồ ra, còn rút chìa khóa xe, bỏ vào túi, mở cửa nghênh ngang leo xuống, bước đi.
Người bị còng trong xe gào thét.
“Quá vô tình, về đi mà, ít ra cũng để điện thoại cho tôi chứ… Tôi sai rồi mà, vẫn chưa được sao? Tôi nói rồi vẫn chưa được sao? Tiểu Diêu… tiểu tổ tông…”
Nhìn Lâm Diêu biến mất qua lớp kính, Tư Đồ lắc đầu.
Lâm Diêu biết rõ còng tay không giữ được hắn, còn cố tình dùng cách này để cho hắn đường lui.

Nhưng mà không có ví và điện thoại, cơ bản nửa bước cũng khó đi.

Nhìn cảnh sắc hoang vắng xung quanh… Tư Đồ thở dài.

Lâm Diêu lại đậu xe ở một nơi chẳng có lấy một quán xá nào! Muốn kêu taxi cũng không được, xem ra chỉ có thể dùng hai bàn chân thôi! Đi mấy dặm sợ cũng không thấy.
Tư Đồ khổ não lấy một cọng kẽm từ cút áo, chọt chọt mấy cái vào ổ khóa, mở còng tay, sau đó, hắn nhìn chằm chằm tay lái hơn nửa ngày, lẩm bẩm một câu, “Chắc chắn sẽ bị hắn chỉnh thảm luôn!”
Hết chương 9.
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full