DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 99: Chương 99


 
Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 8
“Tạm thời đừng nghĩ tới cái này, có nhật ký liên lạc của Chu Tri Nhiên rồi, hai người nằm mơ cũng không nghĩ ra, hắn liên lạc với ai đâu!” Cát Đông Minh bắt đầu thừa nước đục thả câu.
“Bây giờ anh có nói gì tôi cũng không kinh ngạc, chỉ có hai người là có khả năng nhất.

Thứ nhất, là Đồng Nhã, lúc đó Chu Tri Nhiên có thể cảm thấy mình gặp nguy hiểm, gọi điện cho Đồng Nhã cầu cứu, bởi vì Đồng Nhã là người gần hắn nhất.

Người còn lại là Viên Khả Tâm, về phần lý do, tôi cũng không nói được, là trực giác thôi.” Tư Đồ có chút chết lặng.
“Hừ, nằm mơ cậu cũng không ngờ tới, hai người đó chẳng ai đúng cả.

Trong đêm mất tích, Chu Tri Nhiên gọi năm cuộc gọi, đều gọi cho một số, đối phương không bắt máy.”
“Tổ trưởng, anh có thể nói nhanh một chút không, bây giờ tôi là người không kiên nhẫn nhất nè!” Lâm Diêu hình như có vẻ không quan tâm tới cấp trên của mình.
“Nói cho hai người biết, năm cuộc gọi Chu Tri Nhiên gọi, đều gọi cho Tư Đồ!”
“Cái gì?”
“Cái gì, gọi cho tôi?”
Rất hài lòng, Cát Đông Minh nhìn phản ứng của hai người, Đàm Ninh cũng gật đầu làm theo như thật.
“Đúng là gặp quỷ, tôi căn bản không quen Chu Tri Nhiên, tại sao lại như vậy?”
Mắt thấy biểu tình của Tư Đồ nghi hoặc, Lâm Diêu lại vô cùng bình tĩnh.
“Đừng nóng vội, năm cuộc gọi này cũng không phải do bản thân Chu Tri Nhiên gọi.

Chúng ta phân tích một chút, chúng ta đều biết, trên điện thoại của Chu Tri Nhiên có dính xà phòng, có thể cho rằng, lúc đó hắn đang rửa tay thì bị công kích, người công kích cầm điện thoại của hắn, gọi điện cho anh.

Hoặc giả sử, lúc Chu Tri Nhiên ở nhà vệ sinh, nghe thấy dưới tầng hầm có tiếng động, cho nên một mình tìm đến chỗ đó, phát hiện cửa thông xuống được mở, bị người nào đó tập kích.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ vẫn chau mày, “Em phân tích đúng là có lý, nhưng vẫn tồn tại một vấn đề.

Đầu tiên, nếu bị tập kích ở toilet, vậy phải nghĩ lại, tại sao nửa đêm đi toilet còn mang theo điện thoại? Thứ hai, vì sao người tập kích Chu Tri Nhiên lại muốn gọi cho anh? Đây hoàn toàn là những suy luận không có căn cứ.

Phân tích sau đó của em cũng có vấn đề, nếu Chu Tri Nhiên nghe tiếng động ở dưới tầng hầm, tại sao không đi hỏi Đồng Nhã mà lại một mình mạo hiểm?”
“Tôi biết mấy vấn đề này rất quan trọng, nhưng chúng ta có thể xác định một điều, khi đó ở trong nhà cũ, có người thứ ba tồn tại.” Có vẻ điểm này là điều Lâm Diêu muốn xác nhận.
Cát Đông Minh theo thói quen cào tóc, Đàm Ninh ngồi trên sô pha chà mặt, ngẩng đầu nói, “Chúng tôi cũng từng giả thiết như vậy, vấn đề là, số người biết bọn họ tới nhà cũ không ít, nhưng đều là những người thân cận nhất, tôi không nghĩ ra trong số họ có ai muốn hại Chu Tri Nhiên.”
Đàm Ninh nói xong, Tư Đồ như nghĩ tới điều gì, nhưng rất nhanh lại tự phủ nhận, Lâm Diêu ở bên cạnh vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu.
“Anh nói nghe một chút đi, đừng tự mình cố chấp.”
Lâm Diêu hình như càng ngày càng hiểu hắn, chỉ cần một ánh mắt, một biểu tình, thậm chí là một tiếng thở dài, cũng biết có chuyện gì xảy ra, Tư Đồ đối với việc này, vô cùng đắc ý.
“Nói thế nào đây… Anh luôn cảm thấy Chu Tri Nhiên không hề mất tích, đừng trừng tôi, nghe nói hết đã.

Hôm nay Đồng Triết có nói với tôi một chuyện, là chuyện gì thì tôi không nói được, bởi vì chưa đến lúc.

Nhưng chí ít tôi có thể nói cho mọi người biết, Chu gia và Đồng gia có mối quan hệ rất sâu, nói trắng ra, tôi nghi ngờ Chu gia giở trò, giấu Chu Tri Nhiên đi.


Nhưng tôi cũng mau chóng phủ nhận, nếu Chu gia giấu Chu Tri Nhiên, vậy tại sao lại phát hiện điện thoại của hắn dưới tầng hầm? Cái này không thông.”
Hắn nói xong, đều làm ba người rơi vào trầm tư, Cát Đông Minh hút hết điếu thuốc, sau đó mới quyết định.
“Mặc kệ có khả năng này hay không, tất cả những người biết bọn họ tới đó đều phải điều tra! Tư Đồ, manh mối trên chiếc thẻ không thể bỏ qua, tôi kiến nghị hay người lập tức đến nhà cũ, nhất định phải tra được mắt bão là cái gì! Tiểu Lâm, ngày mai sẽ có lệnh điều cậu đi, cậu tranh thủ… Không, cậu đến trường cảnh sát báo cáo, sau đó thời gian thế nào đều do cậu sắp xếp.”
“Vậy cũng tốt.

Tiểu Diêu, ngày mai anh liên lạc với Đồng Triết, thương lượng với hắn lấy danh nghĩa gì tới nhà cũ, em tới trường cảnh sát báo danh xong về với anh, anh sẽ nhờ Đường Sóc và Diệp Từ điều tra vòng ngoài nhà cũ và liên lạc, chúng ta hai bút cùng vẽ.”
“Không, là ba kèn cùng thổi.”
Một câu của Cát Đông Minh hùng hồn đanh thép, ánh mắt bình thường có hơi đục, lúc này lại sáng sủa kiên định.
Nói xong liền chia ra hai đầu.
Sáng hôm sau, Lâm Diêu đi làm thủ tục, mà Tư Đồ từ sớm đã phải đi gặp Đồng Triết.
Lần này bọn họ không gặp ở phòng làm việc của Đồng Triết nữa, không cần nói Tư Đồ cũng rõ, nhất định mẹ kế của Đồng Triết đã sắp xếp người giám sát, cho nên, Đồng Triết mới lựa một chỗ xa công ty làm nơi bàn việc.
“Cái này không khó.” Nghe Tư Đồ nói xong, Đồng Triết ngược lại thấy không có gì khó khăn.
“Bên mẹ kế của anh thì sao?”
“Ngày mai mẹ kế của tôi phải đi châu Âu, tham gia buổi họp giao lưu văn hóa quốc tế, đại khái cũng phải đi mười ngày nửa tháng, nếu không bà ấy cũng sẽ không gấp gáp tìm người giám sát tôi.

Trời cao hoàng đế xa, tay bà ấy có dài cỡ nào, cũng có chỗ không bắt được.

Chờ bà ấy vừa đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu vào nhà cũ.”
Tư Đồ cười trong lòng, nhìn Đồng Triết như vậy, căn bản không hề kiêng kỵ mẹ kế, nghĩ tới có lẽ vì mặt mũi cha mình nên mới nhượng bộ bà.

Nhưng mà!
“Đồng Triết, anh không thể chỉ để tôi vào nhà cũ, nếu đối phương đã sớm nhắm vào nhà của các anh, vậy bọn họ nhất định sẽ có chuẩn bị, phát hiện tôi vào đó, nói không chừng sẽ bỏ trốn, chúng ta không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cho nên, anh phải tìm cách, để ít nhất năm người trà trộn vào căn nhà.”
Chuyện này lại làm khó Đồng Triết.
“Cái này thì không dễ… Cậu cho tôi thời gian suy nghĩ, ngày mai tôi gọi điện cho cậu.”
“Được, càng nhanh càng tốt, tháng này đã qua mười ngày rồi, tôi sợ…”
“Được, chậm nhất là tối mai tôi gọi cho cậu.”
Sau khi bàn với Đồng Triết xong, Tư Đồ gọi cho Diệp Từ, nói lại toàn bộ cho hắn biết, Diệp Từ chỉ nói gặp rồi bàn tiếp.
Quay lại bên Lâm Diêu.
Mang quần áo và đồ dùng hằng ngày vừa bước khỏi cửa bệnh viện, đã nhìn thấy Đường Sóc đứng cạnh xe hắn, ngoắc tay gọi.
“Sao lại tới đây?” Ném túi đồ vào xe, Lâm Diêu cười hỏi.
“Em không có gì làm hết, Đại Binh ca ra ngoài làm việc không dẫn em theo, em chán muốn chết.

Lâm ca, sắp trưa rồi, ăn cơm trước hay về nhà trước?”
“Ăn trước đi, anh hơi đói.”
Đường Sóc lái xe tới trước một quán ăn, Lâm Diêu xuống xe trước, Đường Sóc đi tìm chỗ đậu, giờ này rất khó tìm được chỗ đậu xe, Lâm Diêu cũng không nóng vội, đứng trước cửa chờ hắn.
Trên lề đi bộ người qua lại đông đúc, Lâm Diêu nhận lấy rất nhiều ánh mắt, dù sao hắn cũng sớm quen rồi, căn bản không nghĩ gì hết.

Lấy điện thoại ra gọi Tư Đồ, hỏi hắn ăn cơm chưa, hai người nói chuyện vài câu liền cúp, mới cất điện thoại vào, hắn để ý một người đứng bên kia đường hình như nhìn hắn rất lâu rồi.

Người này là ai, tại sao đứng đằng xa nhìn mình chằm chằm? Lâm Diêu thấy có chút kì lạ nhìn sang, bởi vì cự ly khá xa, không nhìn được khuôn mặt che đằng sau nón bảo hiểm, chẳng qua cảm thấy thân hình rất quen, là người quen sao?
Lâm Diêu nghĩ mãi, lúc người nọ nhìn hắn, kì lạ tới không nói được, một trực giác quấy phá trong lòng, nhất định phải biết người này là ai, liền bước tới lề đường, nhưng hắn còn chưa băng qua, người nọ đã xoay người đi theo hướng ngược với Lâm Diêu, tốc độ rất nhanh.
“Lâm ca, nhìn cái gì vậy?” Đường Sóc đã kiếm được chỗ đậu xe, lúc trở lại thì thấy Lâm Diêu nhìn bên kia tới xuất thần.
“Không có gì.” Liếc mắt nhìn sang đối diện, người nọ không còn thấy hình lẫn bóng.
Đợi bọn họ ăn cơm xong, Đường Sóc cùng Lâm Diêu về nhà, đang xếp lại quần áo, thì Diệp Từ gọi điện tới.
Chuyện của Diệp Từ cũng không thuận lợi, có thể sẽ về trễ, Đường Sóc cũng không nóng, nói ở nhà Lâm Diêu chơi.
“Làm sao vậy, hình như có hơi lo?” Lâm Diêu có vẻ đang chọc Đường Sóc.
“Ảnh mới không cần em phải lo, lúc anh nằm viện, ảnh mua được một miếng đất của bạn, bảo là muốn xây nhà.

Mới đi hỏi mấy khâu liên quan, thủ tục rất phiền phức, bảo ảnh đưa toàn bộ giấy tờ, ảnh một hơi tìm trong nhà được bốn năm cái thẻ căn cước, bảy tám cái hộ chiếu, ngay cả bằng lái xe cũng có ba bốn cái, em hỏi ảnh cái thật là cái nào, ảnh nói làm tốt quá, ảnh cũng không nhớ.

Lâm ca, anh coi đi, làm gì có anh như ảnh chứ.”
Lâm Diêu nhịn không được cười, “Nếu thân phận của hắn không tiện, thì dùng danh nghĩa của cậu không phải tốt hơn sao, dù sao hai người tuy hai mà một mà.”
“Cho nên ảnh quyết định lấy miếng đất với căn nhà chuyển sang cho em đứng tên, mấy hôm nay đang làm thủ tục á.

Nhưng sang tên cũng cần giấy tờ của ảnh nữa, cho nên ảnh phải tìm ra.

Tìm nhiều chỗ rồi mà cũng không biết để ở đâu.

Lâm ca, anh với anh Tư Đồ chẳng phải muốn mua nhà sao, sao không thấy bàn gì hết vậy?”
Lâm Diêu thả vật gì đó trong tay xuống, ngồi đối diện Đường Sóc, trông có chút phiền não.
“Anh muốn mua một căn vừa phải ở trung tâm thành phố, nhưng hắn lại nhất quyết phải mua một căn biệt thự có vườn mới chịu, nói nhà nhỏ ở khó chịu.

Biệt thự thì chỉ có ở ngoại ô thôi, anh đi làm không tiện, vốn định chờ anh xuất viện thì đi xem nhà, nhưng hắn vừa nhận ủy thác của Đồng Triết, phải dời lại lịch.”
“Vậy sao được, hai anh phải tranh thủ chứ, hai người đều là kẻ cuồng công việc, dời miết rồi chừng nào mới mua?”
“Gấp cái gì, chỉ là một chỗ ở thôi, nhà của anh cũng được mà.”
“Anh còn nói nữa, nhà anh mua cũ rồi, anh nhìn đi, nhà vệ sinh thì mốc meo, anh Tư Đồ hình như rất kén chọn điều kiện sinh hoạt.”
“Hừ, hắn có muốn ở không, chẳng lẽ phải kêu anh thuê tám vệ sĩ khiêng kiệu tới thỉnh hắn?”
Đường Sóc cười haha, nghĩ chỉ cần là chỗ có Lâm Diêu, Tư Đồ đã chạy như điên tới rồi, cần gì khiêng kiệu đi thỉnh chứ.
Bọn họ bên này nói chuyện phiếm, chưa gì đã qua buổi chiều, Tư Đồ chạy một vòng lớn trở về, sắc mặt không vui dựa vào sô pha.
“Anh sao vậy?” Lâm Diêu khó hiểu hỏi.
“Hôm nay anh cứ có cảm giác có người theo dõi anh, anh thử vài lần rồi, tuy rằng không thấy ai, nhưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên.”
Nghe Tư Đồ nói, làm Lâm Diêu thoáng nhớ lại chuyện trước quán ăn hồi trưa, lúc này định nói cho Tư Đồ nghe, Đường Sóc lại từ bên kia chạy tới, cầm điện thoại nói, “Anh Tư Đồ, Đại Binh ca tìm anh nè.”
“Có chuyện gì mà không gọi trực tiếp cho tôi?”
“Tôi là lo lắng cho Tiểu Đường nên mới hỏi trước, Tư Đồ, hôm nay xung quanh cậu có chuyện gì lạ không?”
“Có chuyện gì?”
“Tôi bị theo dõi.

Vốn có cơ hội bắt được rồi nhưng đối phương hình như cũng là cao thủ.”

“Anh đang ở đâu?”
“Gần về tới rồi, chừng hơn 10 phút nữa tới chỗ Lâm Diêu.”
Tư Đồ cúp điện thoại, trực tiếp hỏi Lâm Diêu, “Hôm nay tụi em có phát hiện mình bị theo dõi không?”
Đường Sóc sửng sốt, mà Lâm Diêu có vẻ đã dự liệu trước hắn sẽ hỏi.
“Không thể nói là theo dõi, buổi trưa, có người đứng ở con đường đối diện nhìn tôi rất lâu, lúc về, tôi đặc biệt để ý, có thể xác định không có ai theo dõi.

Bên Diệp Từ có vấn đề?”
“Đúng vậy, hắn chắc chắn có người theo dõi, chỉ là không bắt được, chờ hắn tới rồi bàn.

Tiểu Đường, ra ngoài xem thế nào.”
Đường Sóc gật đầu, cũng không ra ngoài, chỉ đứng trước cửa sổ cẩn thận quan sát, chỉ lát sau đã thấy xe của Diệp Từ.
“Đại Binh ca tới, bên ngoài không có gì khả nghi.”
Đường Sóc mở cửa cho Diệp Từ, Diệp Từ vừa vào đã nói, “Có phải cậu cũng phát hiện có vấn đề?”
Tư Đồ để ly cà phê Lâm Diêu pha cho hắn xuống, “Tôi cảm thấy vậy, có thử vài lần nhưng không có kết quả.

Tôi còn tưởng là mình đa nghi, xem ra chúng ta đều bị theo dõi.”
“Hay là do mẹ kế của Đồng Triết?” Đường Sóc suy tư hỏi.
“Bây giờ khó mà nói, Đồng Triết nói với anh, mẹ kế của hắn ngày mai phải đi nước ngoài, trước khi đi gióng trống khua chiêng một chút, cũng có lý.”
Tư Đồ suy nghĩ một chút, nói tiếp, “Chúng ta bây giờ vẫn không thể làm gì, thứ nhất, không biết đối phương là ai, thứ hai, sợ sẽ bứt dây động rừng… Diệp Từ, tôi có thể vào ở trong nhà cũ, tôi cũng định mang Tiểu Diêu theo cùng.

Chuyện bên ngoài nhờ anh và Tiểu Đường vậy, nếu đối phương không làm chuyện gì quá đáng, chúng ta cứ giả vờ như không biết.”
“Có thể, cuối tuần tôi mới đi gặp Tiễn Lạc An được, nếu mai cậu tới nhà cũ thì tôi đi chung với cậu.”
“Em cũng muốn đi.” Đường Sóc đứng phía sau Diệp Từ, vỗ lên vai hắn một cái, như nhắc nhở không được quên mình.
“Ba người đi đi, mai tôi về tổ xem, còn có màn phải diễn.”
“Để Tiểu Đường đi chung với em đi, tốt xấu gì cũng có người ngăn cản em, đừng quên, em quậy nát tổ trọng án rồi phải tới chỗ anh.”
“Em không đi đâu, em còn muốn Lâm ca đốt luôn phòng làm việc của tổ trưởng nữa kìa.”
“Sao thế, Tiểu Đường?” Trong tổ, Đường Sóc luôn là một kẻ thành thật, sao bây giờ lại bỏ đá xuống giếng, Lâm Diêu có chút không hiểu.
“Ai biểu dám còng tay Đại Binh ca chứ!”
Diệp Từ phiền não lắc đầu, động vật nhỏ này trong đầu vẫn còn mang thù, sau lần bọn họ hòa giải hiểu lầm, Đường Sóc cũng không ít lần làm chuyện xấu với Cát Đông Minh, làm cho Diệp Từ dở khóc dở cười, có lần Đường Sóc để mấy ngàn tư liệu trên bàn Cát Đông Minh để quấy rầy, làm tổ trưởng đại nhân xếp tới bù đầu bù cổ, đây là những tư liệu không có chữ số, chỉ có một mình Cát Đông Minh xem hiểu, ngay cả tìm một người để giúp cũng không có, xếp ba bốn ngày mới xong, qua lần đó, mắt thì hoa, mặt mày thì xám xịt, Cát Đông Minh cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Tư Đồ cũng biết chuyện này, lúc đó sau khi nghe xong, còn khá là sung sướng mời Đường Sóc ăn bữa tiệc lớn.
Bàn đến đây, bốn người tạm thời không còn gì để thương lượng.
Sáng hôm sau, Tư Đồ nhận được điện thoại của Đồng Triết.
“Qua đây đi, đã sắp xếp xong xuôi, lấy danh nghĩa em gái tôi tổ chức bữa tiệc tụ hội bạn bè, Trương Ny cũng sẽ tới, bên tôi có thiệp mời cho cậu và Lâm cảnh quan.”
“Được, tôi sẽ xuất phát ngay, chúng ta gặp nhau ở nhà cũ.”
Nhìn Lâm Diêu sáng sớm đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho mình, Tư Đồ có chút không đành lòng đi tới, ôm lấy từ phía sau.
“Xin lỗi, không có thời gian ăn sáng rồi.”
“Vậy đi đi, ở trên đường mua đại gì đó ăn lót bụng, xong việc tôi đi tìm anh.”
“Em nhớ phải ăn đó, hôm nay có ai theo dõi nữa thì gọi cho anh liền.”
“Đâu phải tay mơ đâu mà lo, tôi biết phải làm gì.

Mau đi đi.”
Trên đường đi, Diệp Từ và Đường Sóc ở chỗ hẹn chờ Tư Đồ, Đường Sóc vẫn bị phái đi theo Lâm Diêu, bởi vậy chỉ có Tư Đồ và Diệp Từ đến nhà cũ.
Đồng Triết đến sớm hơn Tư Đồ, ba người bước vào nhà, thấy bên trong có nhiều người.
Trương Ny, Đồng Nhã, Đồng Chấn Thiên, Đồng Triết, còn có hai thanh niên xa lạ.
Đồng Triết giới thiệu, “Đây là em họ của tôi, Đồng Hạo, đây là cháu ngoại của bác Chu, Mã Hải Ba.”
Không nghĩ tới, nhà họ Chu cũng phái người đến.
“Xin chào, tôi là Tư Đồ Thiên Dạ, người này là bạn tôi, Trương Binh.”

Đồng Hạo nhìn thoáng qua là một thanh niên bình thường, thân thể yếu ớt, mà Mã Hải Ba lại là dạng kiện tướng thể thao, cũng rất dẻo miệng, cười nói với Tư Đồ kêu biết đã lâu giờ mới được gặp.
“Vào rồi bàn chuyện.” Đồng Triết mời mọi người vào nhà cũ.
Tư Đồ nghĩ thầm, đây cũng xem như tìm cách, Đồng Hạo bị lựa trúng là do quen biết Chu Tri Nhiên, miễn để hắn gây thêm phiền phức, Đồng Triết quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo.

Về phần Mã Hải Ba, là kẻ ngu cũng biết là Chu gia phái người tới giám sát, quan hệ giữa những người này, không thể nào hiểu rõ.
Trong thời gian này, Tư Đồ còn phát hiện Đồng Chấn Thiên vẫn luôn quan sát Diệp Từ.

Chắc không định tuyển hắn làm con rể đi.
Nhóm người vào phòng khách, ai cũng tự ngồi xuống.

Đồng Hạo kiệm lời vừa lúc ngồi đối diện Tư Đồ, ánh mắt dò xét không ngừng quan sát hắn.
Đồng Triết là một trong những chủ nhân của nơi này, sau khi đặt đồ trong tay xuống, hắn đi tới giữa phòng khách, có lời muốn nói.
“Cám ơn mọi người đã đến, vốn buổi họp bạn bè của Tiểu Nhã phải làm ở nhà hàng, nhưng mọi người đều biết chuyện của Chu Tri Nhiên, để cầu bình an cho cậu ấy nên tiến hành tại đây.

Lúc nãy đã giới thiệu hết rồi, người một nhà không cần dài dòng, tôi tìm hai người hầu tới chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho mọi người, nếu còn cần cái gì thì cứ nói, chỉ cần là chuyện tôi làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
“Xin hỏi…” Người đầu tiên đặt câu hỏi là Đồng Hạo, trông hắn có không ít nghi vấn.
“Hỏi gì?” Đồng Triết hỏi.
“Lần tụ hội này kéo dài bao lâu?”
“Xem tình hình rồi tính, Trương Ny là khách du lịch, có thể tùy ý vui chơi.

Đồng Hạo vì lo việc công ty, có thể đi bất cứ lúc nào, nếu như em muốn về đây thì tụi anh rất vui.

Mặt khác, Mã Hải Ba là huấn luyện viên của câu lạc bộ thể hình, mỗi ngày đều phải đi làm, buổi tối…”
“Không cần, tôi xin nghỉ rồi, nếu không thì lấy đâu ra thời gian để chơi.

Tôi thật ra rất thích phim của cô Trương Ny đây, sẽ không đi trước thời hạn, cô Trương, lát nữa có thể cho tôi xin chữ ký không?” Mã Hải Ba tươi cười, là người thông minh chắc chắn nhận ra bên trong có ẩn tình, ngay cả Trương Ny cũng có chút phòng bị, tuy rằng ngoài mặt thì rất hiền hòa.
Lúc này, Đồng Nhã ngồi trên ghế không mấy thoải mái nói, “Phòng mọi người tự chọn, tôi và Trương Ny ở lầu hai, anh hai bận, không biết lúc nào mới về được, cho nên, sắp xếp một phòng ở lầu một cho ảnh.

Những phòng khác, mọi người tự xem.”
“Tôi ở căn phòng gần cầu thang lầu một, làm bảo vệ cho hai người.” Mã Hải Ba cười hì hì.
“Lầu ba có cái gì?” Tư Đồ đột nhiên lên tiếng, hắn thấy lạ, tại sao không có ai nhắc tới lầu ba.
“Lầu ba là phòng để sách với nhà kho, còn có mấy căn phòng trống quanh năm không quét dọn, nếu anh muốn ở lầu ba thì tôi kêu người lên dọn dẹp.”
“Không, tôi ở lầu một.” Tư Đồ không hỏi gì thêm.
“Tôi cũng ở lầu một.”
Đồng Triết nhìn Đồng Hạo vừa lên tiếng, gật đầu, lát nữa là giờ ăn trưa, trước giờ đó mọi người hoạt động tự do.
“Chúng tôi không cần, còn có việc, buổi tối sẽ quay lại.” Tư Đồ có rất nhiều chuyện phải tra, làm gì có thời gian ăn uống, có muốn ăn thì cũng phải ăn với vợ yêu Tiểu Diêu chứ.
Đồng Triết cũng không giữ Tư Đồ và Diệp Từ lại, còn định đích thân tiễn hai người, nhưng đột nhiên có người lên tiếng, làm mọi người có chút bất ngờ.
“Xin chờ một chút, có thể cho tôi mượn người này một lát không?”
Tư Đồ nhìn Đồng Chấn Thiên, nhìn lại Trương tiên sinh trên mặt không chút gợn sóng.
Trong căn phòng nhỏ.
Đồng Chấn Thiên trên cơ bản không xem Tư Đồ tồn tại, cẩn thận xem xét Diệp Từ một phen, mở miệng hỏi, “Trương tiên sinh, cậu vốn họ Diệp phải không?”
Hừ, biết ngay giữa bọn họ có chuyện mà!
Hết chương 8.
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full