DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 108: Chương 108


 
Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 17
Trên đường về nhà cũ, bọn họ nhìn thấy chiếc xe cứu thương chạy ngang qua, biết Đồng Hạo đang rất nguy kịch, gấp rút trở về.


Trong nhà có ba chiếc xe cảnh sát, Lâm Diêu vô cùng kinh ngạc, sao lại nhiều người tới vậy? Đang tìm Cát Đông Minh thì một đồng sự có quan hệ cũng xem như không tệ với Lâm Diêu, chạy tới chỗ hắn.
“Đồng Hạo sao rồi?” Lâm Diêu vội vàng hỏi.
“Lúc phát hiện thì chưa chết, bây giờ thì không biết có cứu được không.

Thằng cha đó cũng xem như gặp may, lúc bị tiêu chảy còn tìm người hầu bổ sung nước muối, kết quả tan được một chút độc tính.”
“Có phát hiện chất độc từ đâu ra không?”
“Vẫn chưa, chúng tôi đang điều tra.

Bây giờ boss rất không vui, Đàm tử vì giúp cậu giám định vân tay nên hắn không kêu, nhưng mang theo một đám người vướng tay vướng chân đến.”
“Ai?”
“Hừ, một người trong số đó cậu cũng có biết.”
Vừa nói tới đây, Lâm Diêu liền nhìn thấy mặt khổ qua đứng ngay cửa.
Lâm Diêu vừa nhìn thấy gương mặt khổ qua vạn năm không thay đổi, tâm trạng liền trở nên khó chịu.
“Hắn cũng vào tổ chuyên án?” Lâm Diêu lén hỏi đồng nghiệp.
“Đúng vậy, còn cố tình hỏi cậu đâu.

Nghe nói bị đổi đi nơi khác, liền coi cậu như phe phản diện, đứng giữa tổ tuyên dương đủ thứ.”
“Hả?” Lâm Diêu kinh ngạc.
“Nói cái gì mà ‘tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ đốc thúc mọi người, phải biết là có một vị lãnh đạo tốt so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.

Trước đây ở đây có một Lâm cảnh quan làm việc không đàng hoàng, dưới sự đốc thúc của tôi và tổ trưởng Cát, đã xuất sắc hoàn thành công việc.

Bây giờ đã được chuyển đi làm thầy giáo ở trường cảnh sát’, cậu không biết đâu, lúc đó boss muốn rớt cằm xuống đất luôn, cả buổi không nhắc tới, thiếu chút nữa thì tức chết.”
Đúng là muốn cười đến rụng răng, mình mà lại thành nhân tài hắn ta bồi dưỡng!
Tư Đồ cố gắng dùng sức không bật cười, thật sự không muốn tìm chỗ chết.
“Được rồi, lúc đi vào nhớ cẩn thận chút, cái tên mặt khổ qua đó rất nghiêm, nói không chừng còn không cho hai người xem hiện trường.”
“Biết rồi.” Dù sao bây giờ hắn cũng không phải người của tổ trọng án.
Tư Đồ cũng mặc kệ, từ sớm hắn đã phát hiện tên mặt khổ qua kia luôn dùng ánh mắt tiếc hận lẫn chán ghét nhìn hắn và Lâm Diêu, nếu bây giờ bỏ qua thì thật xem thường chức ‘ông xã’ ai kia của hắn rồi.
Tư Đồ chào hỏi đồng nghiệp của Lâm Diêu, đi cạnh người yêu hướng về phía cửa ra vào.
Lưu lão sư mặt khổ qua mang biểu tình âm trầm đi thẳng về phía họ, Tư Đồ vô cùng phúc hậu chào hỏi hắn, “Lâu rồi không mặt, Khổ lão sư.”
Lâm Diêu nhịn không được bật cười, giả vờ trách cứ ai kia, sửa lại cho đúng, “Là Lưu lão sư.”
“Không phải họ Khổ hả?”
“Tôi họ Lưu!” Đã biết từ sớm đám người kia gọi mình là gì, nhưng bị Tư Đồ này nói thẳng mặt, đúng là không nén được giận.
“Thì ra là Lưu lão sư, cứ từ từ xem, chúng tôi vào trong trước.

Đi thôi Tiểu Diêu, chạy cả ngày rồi có mệt không?”
Tư Đồ không chớp mắt nắm lấy tay Lâm Diêu kéo đi, xem mặt khổ qua là người tàng hình, làm mặt khổ qua đứng trước cửa tức tới xì khói.
Lâm Diêu hất tay ra, Tư Đồ lại nói, “Em còn cấm kỵ gì nữa?”
Hắn sửng sốt.


jongwookislove.wordpress.com
Đúng vậy, chuyện của mình tới bây giờ còn gì cấm kỵ đâu, chuyện của hắn từ lâu đã như Càn Khôn sáng sủa, đối mặt với sự căm thù, khinh bỉ, ganh ghét này càng phải tự nhiên nghênh đón.
Lâm Diêu cười thản nhiên, lúc buông tay ra còn rất nghiêm túc ngưỡng mặt tuyên cáo với mọi người, ý chí vô tư!
Cát Đông Minh lén trừng mắt nhìn hai người, hắn bị chọc tức tới rối mù.

Tới lúc này rồi mà còn ở đây liếc mắt đưa tình, cả ngày dính lấy nhau, bộ không nhìn nhau một cái thì chết hả!
Biết ở đây có người ngoài, Cát Đông Minh cũng không tiện nói rõ tình hình, Lâm Diêu chủ động tìm hắn cũng không giống lúc trước, trước làm bộ đuổi Tư Đồ đi qua bên kia để người ta tra xét, còn mình thì chậm rãi bước tới trước mặt tổ trưởng, hỏi thăm.
“Tổ trưởng, sắc mặt có vẻ không tệ, hai ngày nay nghỉ ngơi nhiều chứ?”
Thằng nhóc thúi, thật lòng muốn hại người đúng không?
“Khỏe cái mông!” Tổ trưởng đại nhân th ô tục.
“Không làm khó anh nữa, có gì cần thì tôi nghe lời làm theo.”
“Còn nói nữa, bắt lao công qua đây.”
“Coi chừng bị hắn nghe thấy, tới đó hắn tính sổ với anh.”
“Chỉ cần bắt được cậu, hắn vĩnh viễn là lao công không lương của tổ trọng án.” Đâu chỉ có không công mà còn phải trả lại nữa kìa.
Cát Đông Minh bên ngoài thì làm bộ như bản thân đi điều tra hành tung của hai người trong lúc vụ án xảy ra, thật ra thì muốn dắt người vào phòng Tư Đồ.
“Cậu bảo Đàm Ninh nghiệm chứng cái ly là sao?” Hiện trường vụ án của Đồng Hạo mới bắt đầu thăm dò thôi, rõ ràng Cát Đông Minh để ý chuyện bên Lâm Diêu hơn.
“Bây giờ tôi cũng chỉ mò được chút manh mối, còn chưa nói rõ được.

Vào đêm chú Lương chết, khoảng tám giờ tối, Mã Hải Ba từng rót nước cho Trương Ny, sau đó, cái ly có dấu vân tay của hai người họ lại phát hiện trong phòng của Tư Đồ.”
“Chuyện này các cậu phải nắm chắc, về phần vụ án của Đồng Hạo, là Đồng Nhã báo án.

Nói mình đi tìm Đồng Hạo mượn sách, mới phát hiện hắn té xỉu dưới đất rất nguy kịch.

Trước tiên cô ta gọi điện kêu xe cấp cứu, hỏi nhân viên mới biết là trúng độc, lúc đó mới gọi điện báo cảnh sát.

Chúng tôi cùng đến với xe cứu thương, tuy Đồng Hạo không chết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó thoát được nguy hiểm, cho dù hắn sống sót, chúng ta cũng không có cách hỏi được.”
“Sẽ hôn mê sâu sao?” Tư Đồ hỏi.

jongwookislove.wordpress.com
“Có khả năng này.

Các anh em đã bắt đầu đi tìm chất độc từ đâu mà ra, phán đoán sơ bộ là cyanide.”
“Chúng tôi chừng nào mới được xem hiện trường?”
“Chờ chúng tôi đi đã.

Tổ chuyên án đến đây, chẳng còn là chuyện tôi có thể quyết định một mình, theo tôi còn hai tổ phó, chúng ta không thể làm quá lộ liễu.”
“Tôi hiểu, những người khác đều lấy khẩu cung rồi?”
“Hỏi rồi.”
Căn cứ theo lời Cát Đông Minh, trong đầu Tư Đồ đã hình thành bảng giờ giấc của mọi người.
Chiều hôm qua Tả Khôn đã đi, tới giờ chưa trở về.
Đồng Triết 7:30 đi làm, còn đang ở công ty.
Mã Hải Ba 8:00 sáng đã đi, lúc này đang trên đường về.
Đồng Nhã và Trương Ny 10:00 mới dậy, hai cô thảo luận với thím Vương cách nấu canh đến trưa.
Tới 12:30, thím Vương, Trương Ny, Đồng Nhã cùng nhau ăn cơm.
Cỡ 13:00, Trương Ny nói có việc phải rời khỏi nhà cũ.
Sau khi Trương Ny đi, Đồng Nhã ở trong phòng lên mạng.


Lúc cô phát hiện Đồng Hạo là 14:40, mà khi đó Đồng Hạo bị trúng độc chưa tới 5 phút.

Trong nhà cũ ngoại trừ nạn nhân, chỉ có thím Vương và Đồng Nhã.
“Xem như là vậy cũng rất khó nói người hạ độc là hai người đó.” Lâm Diêu lầm bầm.
“Chuyện hạ độc thật sự rất phiền phức, cho dù hung thủ không có mặt, cũng có thể làm được.

Sao lại có thêm một chuyện không may, nơi này có rất nhiều vấn đề, tôi cũng muốn vào ở.”
“Anh cũng tới, anh tới thì Đàm Ninh cũng tới, đột nhiên nhảy ra hai cảnh sát, đối thủ cũng không dám hành động.” Tư Đồ sợ bọn họ đảo lộn khoảng thời gian ngọt ngào của hắn và Lâm Diêu, vốn đã không có nhiều mà còn bị bọn họ trộn lên trộn xuống, thì càng không có thêm hy vọng.
“Tôi sẽ không tới, nơi này có hai người rồi, tôi rất yên tâm.

À, địa chỉ mà hai người lấy được từ Tô Văn, đã tra ra được.

Là một căn nhà độc thân ở Pháp, thường được xây cho du học sinh ở.”
“Là nơi ở của Hàn Vân?” Lâm Diêu hỏi.
“Đúng vậy.

Bởi vì ở nước ngoài, nên khó điều tra, chắc là phải chờ thêm một lúc nữa mới có kết quả, cho nên hai người cũng đừng quá trông mong bên đó có tiến triển.”
“Tôi đã sớm đoán được.” Hành vi hối lộ điếu thuốc cho Cát Đông Minh riết đã thành thói quen của Tư Đồ.
Sau khi nhận điếu thuốc, Cát Đông Minh nói tiếp, “Tôi không muốn căn dặn hai người điều gì, nhưng phải nhớ kỹ, có biến động gì cũng phải nói cho tôi biết.

Nếu như tôi không nghe điện thoại thì gọi cho Đàm Ninh.”
Lâm Diêu không trả lời, hắn và Tư Đồ đều hiểu ẩn ý trong lời nói của Cát Đông Minh.
Tư Đồ nhìn thoáng qua cửa phòng đóng kỹ, hắn nhỏ giọng hỏi, “Bên các anh có manh mối không?”
Biết hắn hỏi chuyện ‘nội gián’, Cát Đông Minh càng nhỏ giọng hơn, “Lúc thành lập tổ chuyên án, cũng thành lập hệ thống mạng, tất cả tài liệu liên quan đều ở bên trong, phân ra thành ba cấp, người biết và sử dụng được hệ thống này chỉ có thành viên của tổ chuyên án, mỗi người đều có đánh số, theo lý thuyết sẽ không xảy ra vấn đề,nhưng mấy hôm trước bị hack, một vài tài liệu liên quan tới tổ chức và những tin quan trọng đều biến thành virus.”
“Các anh không phải cao thủ, bị hack mà cũng không nói gì?” Tư Đồ có chút buồn bực.

Nhưng mà hắn lập tức nghĩ đến một khả năng khác, mặc dù trong đầu đã xác định nhưng miệng thì không nói ra.
“Sao lại không! Tất cả những người sáng lập ra hệ thống đều bị triệu hồi, chúng tôi điều thêm một người từ tổ kỹ thuật qua, người này tuy không giỏi bằng hacker, nhưng hắn tìm được địa chỉ IP của đối phương, chúng tôi cũng chạy đến căn nhà đó, là nhà trống không có gì hết.

Ngoài mặt chúng tôi giả vờ như không thể cứu vãn, nhưng thật ra toàn bộ tư liệu đều đã được phục hồi.”
Tư Đồ đang suy nghĩ, có cơ hội nhất định phải để Diệp Từ xem thử.
“Tổ trưởng, tôi biết việc này có chút làm khó anh, tôi muốn một bản danh sách thành viên tổ chuyên án và những người cùng cấp bậc với anh.”
Nhìn Lâm Diêu, Cát Đông Minh có cảm giác mình là một phụ huynh rất cực khổ.
“Không cần phiền phức như vậy, Tiểu Diêu, anh sẽ tìm người hỗ trợ.” Hắn còn muốn điều tra nhiều hơn, bây giờ Cát Đông Minh bận tới sứt đầu mẻ trán, chi bằng để mình tự tìm người làm.
“Hòa thượng và Diệp Từ đều không giúp được, anh còn đi nhờ bọn họ?” Lâm Diêu thật sự bất bình thay cho hai người họ.

jongwookislove.wordpress.com
“Không phải như thế, anh cũng không tăng lượng công việc của hai người họ.

Anh tất nhiên còn những người khác, Đông Minh bây giờ không phải người tự do, hắn làm cái gì e là cũng bị người ta soi mói, lỡ một ngày hắn bị nghi ngờ, cả chúng ta cũng không tiện hành động.”
“Anh định tìm ai?” Lâm Diêu có chút không yên lòng.
“Đầu quỷ, anh ta quen thuộc cảnh cục, là sự lựa chọn tốt nhất.

Dù sao bình thường cũng chỉ đi hái rau rồi nấu cơm, tìm tới nhờ giúp cũng không sao.


Đông Minh, sau này nếu anh phát hiện ‘đầu quỷ’ ở cảnh cục, thì biết anh ta đến điều tra.

Anh ta luôn thích làm một mình, sẽ không tìm anh, anh chỉ cần làm bộ không phát hiện là được.”
Nghe xong đúng là ấm lòng mà, không uổng công mình để thuộc hạ đắc lực ra ngoài kiếm về!
“Vậy thì tốt, tổ trưởng, bên này chúng tôi tự nghĩ cách, có tình hình gì mới thì nhờ Đàm Ninh nói với chúng tôi.”
Nam nhi không thể rơi lệ, nhưng bây giờ Cát Đông Minh chỉ muốn ôm bọn họ khóc một trận, diễn tả tâm trạng cảm động của mình.
Tư Đồ còn muốn nói thêm với Cát Đông Minh, nhưng cửa phòng lại bị đập rầm rầm, sau khi mời vào, một cảnh sát Lâm Diêu cũng biết vội vã đi vào, nhìn thấy ba người hình như có chút khó mở miệng.
“Đều là người nhà, nói đi.” Trong lòng Cát Đông Minh nghĩ, hắn xem như cũng thông minh, biết đóng cửa lại.
“Tổ trưởng, đã phát hiện nơi có độc, là ở… phòng vệ sinh của Tiểu Lâm.”
“Cái gì?!”
Ba người cùng bị dọa, sớm biết có cảnh sát đến sẽ không có kết quả tốt.
“Tại sao lại trong phòng hắn, vị trí cụ thể ở đâu?” Cát Đông Minh vội hỏi.
“Trên giấy vệ sinh, còn có ba vật khác là khăn tay, thùng rác trong nhà vệ sinh, cũng tìm thấy chất độc trên khăn giấy đã được dùng qua, và…”
“Và cái gì nữa?” Tư Đồ lại vô cùng bình tĩnh.
“Chìa khóa của Tiểu Lâm, cũng có độc.

Cho nên, Lưu lão sư và tổ phó mời Tiểu Lâm qua hỏi chuyện.”
Lâm Diêu trầm xuống, lập tức nhìn Tư Đồ, ánh mắt phức tạp, có lẽ chỉ có Tư Đồ mới nhìn thấy rõ ràng.
Tư Đồ hiểu, Lâm Diêu và hắn không bàn mà trùng ý, vì vậy liền hỏi Cát Đông Minh, “Tổ phó là ai?”
“Dương Lỗi và Lưu Hán Chu, chính là mặt khổ qua mà mấy cậu hay gọi, Dương Lỗi là cao thủ máy tính tôi vừa nói.

Tổ phó trước vì vụ máy bị hack mà rút khỏi tổ, hắn sau đó được lên làm tổ phó.

Thằng nhóc này năng lực rất mạnh, nếu hắn không phải tổ trưởng tổ kỹ thuật, tôi đã kéo hắn vào tổ trọng án rồi.

Đi thôi, có Dương Lỗi ở đó, mặt khổ qua không làm khó cậu đâu.”
“Tư Đồ…” jongwookislove.wordpress.com
“Anh hiểu.

Đông Minh, ở đây có thể nói là người của anh có ba người?”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Vậy anh đi cùng Tiểu Diêu đi, tôi không tiện đứng ra.”
Thằng nhóc thúi, rõ ràng là nhân cơ hội giở trò quỷ.

Cát Đông Minh liếc mắt, ý nói, “Đừng quá mức.”
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu và Cát Đông Minh rời khỏi phòng mình, liền xoay người qua phòng Đồng Hạo xem thử, cũng không tệ lắm, hầu hết đều là người của tổ trọng án, vì vậy Tư Đồ rất tự nhiên bước vào.
Mấy người quen mặt gật đầu chào, còn lấy được bao tay, địa vị người thân của Tư Đồ càng ngày càng ổn.
Nhìn phấn vẽ dưới đất, có thể hiểu.

Lúc đó Đồng Hạo nằm hướng về phía trong, trên giường ngăn nắp sạch sẽ, tủ đầu giường có một cái ly và điện thoại.
Hắn nhíu chặt mày, lộ ra nghi hoặc.
Đặt cái ly xuống, hắn vào thẳng nhà vệ sinh.
Nắp bồn cầu đã được đóng lại, Tư Đồ mở ra xem, bên trong là nước dơ, quả nhiên bị nghẹt rất lợi hại.
Nhìn thùng rác bên cạnh đều là giấy vệ sinh đã dùng qua, Tư Đồ mở thùng rác, không ngại đụng chạm đồ dơ, tìm kiếm từng chút một, rốt cuộc phát hiện một tờ giấy cứng.
Tờ giấy có vẻ như xé từ quyển vở, bên trên là phép tính, Tư Đồ nhìn từng cái một, lẩm bẩm trong lòng: “120=0.1 120=0.08X 135=0.012657?…”
Xem đến đây, Tư Đồ cười thần bí, thừa dịp mọi người không để ý, lấy điện thoại chụp lại nội dung, sau đó bỏ tờ giấy về chỗ cũ, nghênh ngang đi ra.
Ngồi nghênh ngang ở phòng khách chờ Lâm Diêu đi ra, thì nhìn thấy Đồng Triết vội vã trở về, hắn nhìn thấy Tư Đồ liền chạy tới.
“Sao vậy, tại sao lại xảy ra chuyện?”
Tư Đồ mỉm cười, “Đồng Triết, chúng ta chẳng phải nên nói chuyện cho tốt sao?”
“Cái này rất cần, xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cũng không biết nên làm gì.”
“Không, anh biết, anh còn biết nên làm gì rõ hơn cả tôi.”
“Tôi không hiểu lời cậu nói.”
Tư Đồ chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Đồng Triết, “Miệng là cánh cửa tư tưởng, miệng đóng không chặt, sẽ tiết lộ chân cơ, suy nghĩ là bàn chân của tư tưởng, phòng ngự không nghiêm, sẽ đi vào đường tà đạo.”

Biểu tình Đồng Triết lóe lên sự kinh hãi, khẽ cắn môi, liền không đếm xỉa đến!
“Lâm cảnh quan đâu?”
“Em ấy có việc, ở trong phòng chưa ra được.”
“Cậu đi theo tôi.”
Đồng Triết rất cẩn thận đóng chặt cửa, sau đó liền mất vẻ ưu nhã, gần như là nóng nảy ném áo khoác lên giường, ném túi xách qua một bên.
“Tâm trạng không tốt?” Tư Đồ biết rồi còn hỏi.
“Cậu đang châm chọc tôi?”
“Xem như tôi cũng có tư cách chứ.

Đầu tiên bị anh che giấu một đống vấn đề lớn, nhận ủy thác, rồi bị anh quay vòng vòng, tôi chỉ châm chọc đã là thái độ tốt nhất rồi.”
Đồng Triết buồn bực nhìn Tư Đồ ngồi bên giường, một bụng lửa không có chỗ phát hỏa.
“Tư Đồ, cậu biết những gì?”
“Cũng biết gần hết rồi, Chu Tri Nhiên và Đồng Nhã đã sớm quen biết, anh và Chu Tri Nhiên có vấn đề, anh và Tả Khôn cũng có việc riêng.”
Đồng Triết gần như hít thở không thông, không tin nhìn Tư Đồ đang mỉm cười, lại không đọc được gì cả, chỉ có thể hỏi, “Cậu nói bậy bạ gì vậy, nói cái gì cũng phải có bằng chứng, cậu có không?”
Tư Đồ đã biết hắn sẽ phản ứng như vậy, xem ra lần này không móc được gì từ miệng hắn rồi, liền nói, “Tôi không có bằng chứng, nhưng mà, Đồng Hạo xảy ra chuyện, anh ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm.

Đừng nói mấy câu không liên quan đến anh với tôi, tôi sẽ không truy hỏi gì cả, buổi tối có ngủ không được thì vắt tay lên trán suy nghĩ đi.”
Đồng Triết không nghĩ tới Tư Đồ lại muốn đi, nhịn không được hỏi, “Cậu chỉ nói vậy thôi?”
“Đồng Triết, tôi tặng anh một câu ‘Quân tử đoàn kết chứ không cấu kết, tiểu nhân cấu kết chứ không đoàn kết’.”
Tư Đồ đi rồi, bỏ lại Đồng Triết trong phòng cắn răng xoa mi tâm, trong lòng không yên được.
Đồng Triết biết, với sức nặng của hắn muốn moi được gì từ miệng Tư Đồ là điều không thể.

Nhưng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ, Tư Đồ rốt cuộc biết cái gì, và biết được bao nhiêu?
Mà Tư Đồ ra ngoài rồi cũng đang đánh giá, lần này moi móc, cần bao lâu mới khiến Đồng Triết khai ra toàn bộ.

Đồng Triết là một cơ quan mấu chốt để hắn mở cửa.
Tư Đồ không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ra tay với Đồng Nhã, nhưng vấn đề là, ly nước đó cũng không cạn, có vẻ còn sâu hơn cả Đồng Triết.
Tại sao? Bởi vì hành động của Đồng Triết luôn luôn theo hướng bảo vệ, người cần hắn bảo vệ đương nhiên là Đồng Nhã, Đồng Nhã so với anh của cô còn nhiều vấn đề hơn, không tới thời điểm mấu chốt, vẫn không nên đụng vào Đồng Nhã.
Mẹ nó, vụ này có quá nhiều người không thể tùy tiện động vào, Tả Khôn là một, Đồng Nhã là hai, chỉ có thể động vào mỗi Đồng Triết.

Vất vả lắm Tiểu Diêu mới cạy được miệng Đồng Hạo, thằng nhóc đó lại bị trúng độc.

Chu Tri Nhiên mất tích, Hàn Vân bị giết một năm trước, chú Lương bị giết, Phùng Hiểu Hàng có liên quan tới cũng đã chết từ lâu, Viên Khả Tâm có liên lụy cũng bị giết… Chờ đã.
Không đúng, tại sao lại có nhiều vấn đề xuất hiện thế này?
Vụ này bắt đầu từ Chu Tri Nhiên mất tích, sau đó dẫn tới điện thoại của Viên Khả Tâm, thân phận ma cô của Phùng Hiểu Hàng… Phân tích từ thời gian, Viên Khả Tâm chết trước, sau đó là Hàn Vân, rồi tới Phùng Hiểu Hàng… Rồi đến Chu Tri Nhiên mất tích…
Sẽ không như vậy chứ? jongwookislove.wordpress.com
Trước giả thiết Phùng Hiểu Hàng là người của tổ chức, hắn nhất định quen biết và có mối liên quan nào đó tới Viên Khả Tâm, thậm chí có thể nói là quan hệ hợp tác hoặc cấp trên cấp dưới.

Vậy Hàn Vân mới có thể quen biết Viên Khả Tâm, Chu Tri Nhiên gặp vụ mất nội tạng mới liên quan tới Hàn Vân, cũng không thể to gan giả thiết, Phùng Hiểu Hàng kéo Hàn Vân vào tổ chức, bán mạng cho họ?
Lúc Viên Khả Tâm bị bắt, mật báo trong cảnh sát có nội gián, tổ chức phát người đi giết Viên Khả Tâm.

Mà người của tổ chức chỉ giết cô ta, nhưng không ra tay với người nhà của cô ta, dựa theo bi kịch xảy ra với vợ của Ngụy Bằng, tổ chức không có khả năng bỏ qua cho người nhà của Viên Khả Tâm, không có động tĩnh chứng tỏ, trong tổ chức, Viên Khả Tâm cũng không phải nhân vật quan trọng.
Nhưng cái chết của Phùng Hiểu Hàng có liên quan tới Viên Khả Tâm và Hàn Vân, nói cách khác, Phùng Hiểu Hàng mới là người tổ chức chú ý.

Nếu dùng đường dây làm ví dụ, vậy Viên Khả Tâm và Hàn Vân là đường dây của Phùng Hiểu Hàng.
Phùng Hiểu Hàng bỏ Hàn Vân, Hàn Vân có lẽ từng dùng bằng chứng ăn cắp nội tạng uy hiếp hắn quay lại, nhưng Phùng Hiểu Hàng hình như không có thói quen nuông chiều, trực tiếp để người của tổ chức đi giết cô ta.
Mà Hàn Vân cũng biết mình bị người của tổ chức đuổi giết, nói toàn bộ sự việc cho Đồng Nhã, Đồng Nhã sắp xếp cho cô vào trốn trong nhà cũ.
Có lẽ trong lúc vô tình Hàn Vân phát hiện tầng hầm bí mật, trong lúc nguy cấp trốn vào đó… Không đúng.
“Không đúng, không đúng, phần sau không đúng gì cả.” Tư Đồ một mình lẩm bẩm, cửa phòng Lâm Diêu bật mở, ba người mang vẻ mặt âm trầm bước ra.
Hết chương 17.
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full