DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm
Chương 45: C45: Phóng hỏa

Nam Đăng từng gặp Địa Phủ một lần, là trước khi gặp gỡ Liên Dịch.

Khi ấy đầu thỏ bị Vụ quỷ trong hang ngầm đánh dấu, cậu vừa trốn tránh thiên sư tuần tra, vừa nỗ lực tìm kiếm con mồi, trong lúc vô tình bắt gặp mấy thiên sư bày binh bố trận hỗ trợ Địa Phủ.

Nam Đăng sợ bị phát hiện, vội vã chạy trốn, lúc trận pháp có hiệu lực chỉ đứng xa xa nhìn một cái.

Cánh cửa này không để lại cho Nam Đăng ấn tượng quá sâu, nhưng cậu biết Địa Phủ xuất hiện, là vì muốn cắn nuốt oán hồn sắp sửa ra đời.

Là bởi vì..... Liên Dịch sao?

Giờ phút này Nam Đăng không thể bình tĩnh được, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lâm Cửu, che chở Liên Dịch ở đằng sau.

Cho dù Liên Dịch thật sự sắp chết rồi, cậu tuyệt đối cũng sẽ không để Địa Phủ nuốt chửng hồn thể của Liên Dịch.

Tuy Địa Phủ là Thần Quỷ, nhưng mà cậu cũng là Thần.

Ánh mắt Nam Đăng cảnh giác, cậu ép xuống nỗi lo lắng và thấp thỏm, vẻ mặt căng chặt khiến cậu thoạt nhìn mang theo vài phần tức giận: "Ngươi không thể ăn người này."

Địa Phủ yên lặng đứng im, không hề có ý định rời đi, cũng không mở cửa ra.

Liên Dịch vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, khói đen nhàn nhạt túa ra từ trên người anh, trong phòng tràn ngập sát khí nồng đậm.

Bên ngoài, thiên sư đi xuống từ mấy chiếc xe bao vây khắp cả khách sạn.

Một tên thiên sư dẫn đầu cầm thông tấn khí trong tay: "Trưởng lão, Địa Phủ bỗng dưng hiện thân, cũng đang ở khách sạn."

Đầu bên kia thông tấn khí, chính là Tạ Vận: "Bây giờ à?"

Trong giọng điệu của ông ta khó nén sự bực bội, nói: "Kệ đi, mau chóng bắt lấy Liên Dịch, tốt nhất là còn sống."

Có lẽ Địa Phủ đến vì oán hồn sắp sinh nào đó bên trong khách sạn, nhưng cũng không thể loại trừ là vì Liên Dịch.

Hành tung của Liên Dịch đã bại lộ từ lâu, Tạ Vận dồn hết tâm trí định ra thời gian hành động vào tối hôm nay, bởi vì cấm chế trên người Liên Dịch, chính là thứ trước đây ông ta đã dạy Trác Thanh.

Cấm chế phát tác tối đa bốn lần, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, mỗi một lần phát tác sẽ là thời điểm Liên Dịch yếu nhất.

Tối nay là thời điểm phát tác lần thứ ba, nhưng Tạ Vận cũng không mong Liên Dịch chết.

Ông ta còn muốn sinh hồn của anh, ăn mấy miếng thôi cũng là đại bổ, nếu Liên Dịch thật sự sắp chết, vậy thì quá là đáng tiếc rồi.

Tạ Vận bỏ thông tấn khí xuống, nhắm hai mắt lại, hít thở dần nhẹ.

Trong cái góc tối tăm gần khách sạn, tại vị trí không ai chú ý tới, Vụ quỷ ẩn núp ở bên trong.

Khoảng cách kế hoạch của gã thành công chỉ kém một bước nữa thôi, gã sẽ không tự mình hành động bừa bãi, để thiên sư nội viện làm việc thay gã là ổn thỏa nhất.

Chỉ cần Liên Dịch bị bắt thành công, gã có thể lập tức ăn sạch sinh hồn của anh.

Thiên sư chịu trách nhiệm đi bắt nhận được mệnh lệnh, sắp xếp cấp dưới tiến vào khách sạn, tìm kiếm căn phòng Liên Dịch đang ở.

Lúc này Nam Đăng vẫn còn đang giằng co với Địa Phủ, cậu cầm cái ly thủy tinh trên bàn lên, dùng sức ném về phía Địa Phủ.

Cậu chưa hề có kinh nghiệm chiến đấu gì cả, cánh cửa cổ trước mặt không biết nói chuyện, nhìn qua quá mức quỷ dị, Nam Đăng càng chẳng biết làm sao mới phải.

Thế nhưng sức mạnh của ly thủy tinh còn mạnh hơn tưởng tượng của cậu, "ầm" một tiếng trực tiếp nện cho cánh cửa cổ lõm vào thật sâu.

Thân hình của Địa Phủ lắc lư, trở nên trong suốt hơn mấy phần, sau đó đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Cảnh tượng bên trong căn phòng khôi phục lại như bình thường, ly thủy tinh rơi trên thảm trải sàn, phát ra tiếng vang nặng nề.


Trái tim Nam Đăng đập rất nhanh, cậu căng thẳng mà nhìn quanh bốn phía, xác nhận Địa Phủ đã không còn.

Nhưng Liên Dịch vẫn chưa tỉnh lại, sát khí quanh thân ngày càng trở nặng.

Đồng thời thiên sư trên hành lang cũng phát hiện sự rời đi của Địa Phủ và sát khí tăng lên, đều tới từ cùng một phía.

Đêm nay người vào ở cũng không nhiều, ban đêm thiên sư sở hữu uy quyền tuyệt đối, chẳng mất bao công sức đã lấy được danh sách khách du lịch.

Dẫn đầu là hai tên thiên sư thủ tịch, trong đó có một tên cúi đầu kiểm tra la bàn, dặn dò cấp dưới: "Cẩn thận một chút."

Một thân hình đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đoàn người: "Mấy anh nhận mệnh lệnh của ai tới?"

Lâm Cửu đứng chính giữa hành lang, ngăn bọn họ tiếp tục tiến về phía trước: "Tôi đã hỏi Ông trưởng lão, ông ấy không biết gì về việc này."

Thiên sư thủ tịch nhận ra Lâm Cửu, chẳng mảy may khách khí: "Chúng tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu, vui lòng đừng gây trở ngại ở đây."

Lâm Cửu là đồ đệ của Ông Bình Nhiên, nhưng hắn còn chưa đạt cấp bậc thiên sư thủ tịch, hiện tại vẫn là cấp dưới của hai người trước mặt.

"Anh hiểu lầm rồi, tôi muốn giúp đỡ hai vị thủ tịch thôi", Lâm Cửu bình tĩnh sửa miệng: "Tôi đến Trường Dương đã mấy ngày rồi, có lẽ có thể giúp được việc."

Nhưng thiên sư thủ tịch trước mặt lại không bị lay động, lạnh nhạt mà nói tiếng "Không cần".

Lâm Cửu chẳng còn cách nào khác, tạm thời nhượng bộ, và lặng lẽ bám đuôi đội ngũ.

Trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, thỉnh thoảng lại kiểm tra thông tấn khí.

Trong truyền tin Nam Đăng gửi tới nói rằng Liên Dịch đã ngất xỉu, ban nãy Địa Phủ cũng hiện thân một khoảng thời gian ngắn, tình hình bên chỗ bọn họ chẳng biết rốt cuộc là gì.

Trên hành lang được bày bùa trận, đội ngũ dần dần tiếp cận căn phòng bị nghi là của Liên Dịch ở, cũng là nơi sát khí nồng nặc nhất.

Nam Đăng đang ngồi xổm trước sô pha, nắm chặt lấy tay Liên Dịch.

Địa Phủ đã không còn xuất hiện nữa, Liên Dịch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, sát khí trên người tỏa ra trái lại càng nặng thêm.

Nam Đăng ý thức được Liên Dịch vẫn có điều giấu giếm, không cho cậu biết tình trạng thật sự về cơ thể mình.

Nếu như Liên Dịch thật sự vì vậy mà chết, anh sẽ biến thành quỷ ư......

Trước giờ Nam Đăng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu trông coi Liên Dịch, vừa khổ sở vừa không biết phải làm sao.

Cậu có thể chữa khỏi bệnh nhân mắc ôn dịch, nhưng lại chẳng biết có thể cưỡng ép kéo dài tuổi thọ cho người sắp chết hay không.

Nam Đăng cố gắng nhớ lại cảm giác lúc sử dụng thần lực ở trong bệnh viện, khẽ dựa vào cánh tay Liên Dịch, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không muốn anh chết đâu......"

Đầu thỏ ngồi bên cạnh, đột nhiên xoay người nhìn ra phía cửa.

Nam Đăng cũng cảm thấy có người tới gần chỗ này, đồng thời thông tấn khí trên mặt đất vang lên mấy tiếng.

Cậu nhặt lên mở ra kiểm tra, là Lâm Cửu.

Từ lúc thiên sư bên ngoài vừa tới khách sạn, Lâm Cửu đã thông báo cho bọn họ biết, nhưng Liên Dịch vừa vặn rơi vào hôn mê, Nam Đăng không có thời gian chú ý đến những cái này.

Cậu nhìn lời nhắc nhở mà Lâm Cửu gửi tới, nắm chặt thông tấn khí trong tay.

Mấy thiên sư đó vẫn không chịu buông tha, muốn bắt Liên Dịch như cũ, còn cố tình là vào thời điểm này nữa.

Nếu như Liên Dịch không ngất xỉu, chắc chắn anh sẽ có cách giải quyết mấy người bên ngoài, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Nam Đăng, Lâm Cửu ngoài kia tạm thời vô lực giúp đỡ.


Từ trước tới nay, Nam Đăng đều sống dưới sự che chở của Liên Dịch, cho dù là thời điểm biết được thân phận của anh, bọn họ cũng chưa từng xa cách quá lâu.

Hô hấp của Nam Đăng phát run, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện thông tấn khí trong tay đã hơi biến dạng, bên mép lưu lại mấy dấu vết, màn hình cũng nứt một chút, rõ ràng là bị cậu không cẩn thận bóp hư.

Cậu hoảng hồn, vội vã bỏ thông tấn khí xuống.

Một lượng lớn thiên sư vẫn còn đang tới gần, đã sắp tới ngoài cửa.

Nam Đăng cố lấy can đảm, đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa phòng.

Cậu nghe thấy cuộc đối thoại mơ hồ, từ nơi xa loáng thoáng truyền tới.

"Chắc là ở chỗ này......"

"Không được mất cảnh giác, tên này cực kỳ nguy hiểm......"

Đầu thỏ theo sau Nam Đăng, hai mắt đỏ tươi, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tiếng bước chân tới gần, có người bày ra khoảng chừng năm lớp bùa trận ở cửa.

Cảm giác của Nam Đăng chưa bao giờ nhạy bén giống như hiện tại, cậu nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đặt lên ván cửa.

"Đùng --"

Bùa trận liên tục bị phá vỡ, thiên sư thủ tịch ở phía trước kinh hãi, khẩn trương nói: "Mau lùi lại!"

Không gian trên hành lang chật hẹp, tốc độ phản ứng của thiên sư vây kín bên ngoài không đủ nhanh, đột nhiên bị luồng khí tung ra bắn trúng.

Sát khí này vừa không phải quỷ hồn, cũng chả phải linh thuật, nhìn như vô hình nhưng lại mạnh mẽ, nhóm người cách gần nhất đau đớn ngã xuống đất, giãy giụa lùi về sau.

Nam Đăng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu thu tay về, cũng thấp thỏm không yên mà lùi lại một bước.

Ngoài cửa nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, dị trạng xảy ra bất thình lình làm xáo trộn kế hoạch của nhóm thiên sư, trong một chốc cũng không dán đến gần nữa.

Xác nhận tạm thời đã an toàn, Nam Đăng thoáng thả lỏng một chút, quay về bên cạnh Liên Dịch.

Cậu chạm chạm sườn mặt lạnh lẽo của Liên Dịch, nắm chặt tay anh lần nữa.

Nhiệt độ cơ thể của Liên Dịch đã giảm xuống, không còn phát sốt, nhưng điều này cũng có khả năng là dấu hiệu anh sắp chết.

Trán Nam Đăng tì lên mu bàn tay anh, nhắm mắt chờ đợi.

Thiên sư hành động bên ngoài lùi xuống một tầng, Lâm Cửu cũng đi theo bọn họ.

"Tình hình không đúng lắm", một tên thiên sư thủ tịch trong đó nói, sắc mặt gã nghiêm trọng, "Tôi nhớ, thực lực của Liên Dịch đâu có mạnh đến vậy."

Cho dù tốc độ phát triển gần đây của anh nhanh đến kinh người, cũng chẳng thể trực tiếp phá nát năm lớp bùa trận...... loại sức mạnh ấy thậm chí còn không giống thứ mà thiên sư có thể sở hữu.

Gã lấy thông tấn khí ra, báo cáo tình hình cho Tạ Vận.

Tạ Vận im lặng hồi lâu, mới khàn giọng lên tiếng: "...... Bùa trận vỡ rồi?"

"Vâng", thiên sư thủ tịch dò hỏi, "Vả lại địa hình của khách sạn gây bất lợi cho chúng tôi, bây giờ nên làm cái gì?"


"Phóng hỏa."

Tạ Vận phun ra hai chữ nhẹ như bay, nói: "Ép bọn chúng ra ngoài."

Hai tên thiên sư thủ tịch liếc nhìn nhau, trả lời: "Vâng, trưởng lão."

Lúc Địa Phủ xuất hiện, bọn họ đã bố trí sơ tán người dân không liên quan đi rồi.

Thiêu hủy một cái khách sạn mà thôi, tuy rằng có hơi mạo hiểm, nhưng bùa trận vỡ quá nhanh, tình hình trong phòng không nắm rõ, đây có khi là cách hiệu quả nhất.

Lâm Cửu nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nỗ lực ngăn cản: "Ngộ thương người dân thì làm sao...... Ông trưởng lão tới ngay thôi, tôi nghĩ hay là đợi trước đã......"

Hai tên thiên sư thủ tịch nhắm mắt làm ngơ, kêu tất cả mọi người lùi ra ngoài khách sạn.

"Nhiệm vụ tối nay của chúng tôi là bắt Liên Dịch", một gã trong đó nói, "Nếu lần này để hắn chạy thoát, lần sau khó mà truy vết."

Liên Dịch đã sớm bị liệt vào danh sách thành viên nguy hiểm, hành động của bọn họ hợp lý hợp tình, nhanh chóng bắt được anh, cũng là phòng ngừa sau khi anh chết biến thành oán hồn bỏ trốn, tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.

Hơn nữa cho dù Ông Bình Nhiên đích thân tới đây, bọn họ có mệnh lệnh của Tạ Vận, chắc chắn cũng chẳng nghe theo ông.

Lâm Cửu can ngăn không có kết quả, nên định nhân dịp không ai chú ý rời khỏi đội ngũ đi tìm Nam Đăng.

Song, lời nói và hành động khác thường của hắn đã dẫn đến sự hoài nghi của thiên sư thủ tịch, bên cạnh có hai người theo sát, không tìm được cơ hội chuồn đi.

Hắn đành phải lấy thông tấn khí ra, cầu cứu Ông Bình Nhiên.

Không lâu sau, Nam Đăng ngẩng đầu lên, cau mày khẽ ngửi ngửi.

Trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ...... ngay sau đó, cậu đã biết nơi phát ra cái mùi này.

Có người đang phóng hỏa, muốn thiêu rụi khách sạn.

Có linh thuật duy trì, thế lửa lan ra cực kỳ nhanh, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, khói từ khe cửa bay vào, khắp khách sạn vang lên tiếng báo động.

Nhưng khói chỉ tập trung trong phạm vi một mét trước cửa phòng, không cách nào đến gần Nam Đăng, ngọn lửa lan tới cũng tự dưng tắt ngúm.

Bấy giờ, Ông Bình Nhiên đã đến bên ngoài khách sạn.

Ông có chút phẫn nộ: "Ai cho phép mấy người phóng hỏa?"

Đối mặt với lời chất vấn của Ông Bình Nhiên, hai tên thiên sư thủ tịch không hề sợ sệt, chỉ nói: "Về phần đền bù cho khách sạn, sẽ có người chịu trách nhiệm."

Trưởng lão nội viện loáng cái đã mất đi hai vị, kẻ có thể thăng chức đầu tiên, đương nhiên là thiên sư thủ tịch cấp tiếp theo.

Bắt được Liên Dịch, không chỉ giải quyết được một mối họa lớn, còn có thể giành được sự tiến cử của trưởng lão Tạ Vận.

Các thiên sư còn lại cũng chẳng có dị nghị gì đối với việc này, theo bọn họ, Liên Dịch vốn là kẻ hung ác, bắt lấy anh, tổn thất hợp lý là điều đáng giá.

-

Trong phòng, Nam Đăng bảo vệ Liên Dịch, một bên nhìn quanh bốn phía.

Cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách, bọn họ phải mau chóng rời khỏi nơi đây mới được.

Nam Đăng quơ đầu thỏ lên bỏ vào túi áo, thử đỡ Liên Dịch trên sô pha dậy.

Cậu vừa nhấc cánh tay của Liên Dịch lên, anh đột nhiên cử động.

Lúc này sát khí toàn thân Liên Dịch đã thu hồi phần nào, cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh chậm rãi mở mắt ra, nhiệt độ cơ thể bắt đầu khôi phục, giữa mũi phả ra hơi thở hơi nặng.

Nam Đăng hết sức kinh hỉ, dùng sức ôm lấy anh: "Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi......"

Cơn đau ở trái tim vẫn còn, Liên Dịch vẫn đang trong tình trạng suy yếu, giơ tay sờ sờ sợi tóc của Nam Đăng.

Anh quay đầu nhìn về phía đám khói ngày càng dày đặc ở cửa: "Có người tới à?"


Nhưng bây giờ không phải lúc nói những lời này, Nam Đăng dìu anh đứng dậy: "Chúng ta đi mau......"

Hai người ra tới cửa, mỗi khi Nam Đăng tiến về trước một bước, khói và lửa sẽ tự động lùi lại.

Liên Dịch nâng tay, cánh cửa bị thiêu cháy được linh thuật dời qua.

Thang máy không dùng được nữa, bọn họ chỉ đành rời đi bằng cầu thang, trên đường Nam Đăng mới kể lại tình hình lúc Liên Dịch hôn mê.

"Lâm Cửu nói, chúng ta bị phát hiện rồi...... còn có một cánh cửa từng tới nữa", Nam Đăng nói chuyện ngắt quãng, "Tôi không biết bên ngoài có bao nhiêu người, thông tấn khí của anh cũng bị hư mất tiêu rồi......"

Liên Dịch dần dần khôi phục một chút thể lực, anh nghe miêu tả của Nam Đăng, đáy mắt ngày càng lạnh, nắm tay Nam Đăng vỗ về: "Đừng sợ, anh không sao đâu."

Hai người đi một mạch tới tầng hầm, đến được chỗ lối ra.

Một vòng bên ngoài khách sạn đã bị bao vây chặt chẽ, lối ra dưới tầng hầm cũng có một đội ngũ phòng thủ, gần như phát hiện bọn họ ngay lập tức.

Chưa đợi thiên sư trong đội ngũ kịp phản ứng, Liên Dịch đã nâng tay phải lên, linh thuật cách khoảng không bóp lấy cổ mấy người, khiến bọn họ không thể phát ra tiếng, cũng không có cách nào cử động.

Đáy mắt anh lộ ra lệ khí và sát ý nồng đậm, nhưng cố kỵ Nam Đăng vẫn còn ở bên, không trực tiếp gi/ết chết mấy người này.

Cả đội ngũ đều bị linh thuật khống chế, Liên Dịch dẫn Nam Đăng, định rời khỏi từ bên hông.

Thế nhưng thiên sư canh giữ bên ngoài quả thực quá nhiều, chính là chờ Liên Dịch bị ngọn lửa ép rời khỏi khách sạn.

"Hắn ở bên này!"

"Mau bao vây! Đừng để hắn chạy thoát!"

Ông Bình Nhiên nghe thấy động tĩnh, cũng lập tức đi đến, thoáng thấy Lâm Cửu còn vội hơn ông, mau chóng chạy về phía Liên Dịch.

Nhóm thiên sư cách Liên Dịch gần nhất cũng tới gần anh, ánh mắt thăm dò dừng lại trên người anh và Nam Đăng bên cạnh.

Một ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện, có mấy người né không kịp, bị vòng bát quái quẹt thương cánh tay.

Hai tên thiên sư thủ tịch từ cửa chính đuổi tới đúng lúc ra tay, vòng bát quái của Liên Dịch lại bị cản trở về.

Dường như bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu, phối hợp cũng cực kỳ ăn ý, vung tay tản ra hàng loạt bùa chú.

Bấy giờ, trên bầu trời đen thẳm bỗng nhiên bay tới một bóng dáng màu xanh biếc khác.

Gai nhọn chi chít từ trên không trung rơi xuống, một con vẹt vỗ cánh, ra sức bắn hỏng toàn bộ bùa chú.

Âm thanh của con vẹt chói tai, nổi cơn tam bành: "Các ngươi đang làm gì vậy!"

"Là địa linh của Trường Dương à?" Một tên thiên sư thủ tịch trong đó cau mày, "Tại sao địa linh lại xuất hiện......"

Nam Đăng được Liên Dịch che chắn ở đằng sau, dưới bóng đêm không nhìn rõ khuôn mặt, cũng không có người nào biết cậu là ai.

Đầu thỏ trong túi lặng lẽ chui ra ngoài, hai mắt vẫn đỏ bừng như cũ.

Nó nín nhịn rất lâu, rốt cuộc Liên Dịch đã tỉnh lại.

Bây giờ Nam Đăng có Liên Dịch bảo vệ, địa linh cũng đã đuổi tới nơi này, đầu thỏ không muốn nhịn nữa.

Nó lăn hai vòng dưới mặt đất, cơ thể bắt đầu phình lên.

Sát khí nồng nặc tràn ra ngoài, nhưng không phải đến từ Liên Dịch.

Số thiên sư ở hàng trước trông thấy một màn quái dị như vậy đầu tiên, vẻ mặt dần dần lộ ra hoảng sợ và không dám tin.

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hổng có chết nhanh vậy đâu(。)

Tui: Tức là có chết, mà chậm hơn hả o.O


Đọc truyện chữ Full