DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
Chương 6: Trừ lương

"Lưu manh!"

"Người xấu!"

"Ác quỷ!"

Nửa tiếng trước, đại ca Trịnh còn đang xuất hiện tình trạng cạnh tranh địa bàn cùng với đám nhóc học tiểu học, hiện tại đang cùng đám đàn em quây thành vòng tròn, hung hăng trách Thẩm Cố Bắc - người đã rời đi trước đó.

"Cậu ta rốt cuộc là ai? Vì sao lại xen vào việc của người khác như vậy chứ?" Trịnh An Nam đáng thương, sau khi ký xong hợp đồng bán thân thì còn chưa nhớ rõ tên đối phương.

Đàn em bên cạnh trả lời, "Anh Nam, anh quên hả? Đó là người mà lão Ngô cho ngồi cùng bàn với anh, là Thẩm Cố Bắc đó."

"Thẩm Cố Bắc?!" Trịnh An Nam nghe xong liền trợn mắt, "Vậy mà là cậu ta sao!"

Trước đây, Thẩm Cố Bắc luôn để tóc che kín gần hết nửa khuôn mặt, nói chuyện với âm thanh nho nhỏ, quanh thân lúc nào cũng bao phủ luồng khí u ám tiêu cực.

Hiện tại thay đổi quá lớn làm Trịnh An Nam trong phút chốc không thể nhận ra.

"Đúng vậy, chính là cậu ta!" Đàn em Tần Miễn nghiến nghiến răng, tức giận nói, "Cậu ta cả ngày đều bị Lâm Phát Tài đánh như con, thế nhưng ở trước mặt chúng ta lại ra vẻ kiêu ngạo. Không được, chúng ta phải dạy dỗ cậu ta!"

"Dạy dỗ ai cơ?" Trịnh An Nam nghe thấy, lập tức đánh vào cái ót của đàn em một cái, "Người ta để cậu học tập là vì muốn tốt cho cậu, hiểu chưa?"

"Anh Nam?" Tần Miễn che đầu, khó tin nhìn về phía Trịnh An Nam.

3

Toàn hội vừa rồi bị Thẩm Cố Bắc la mắng, người này rõ là mắng tàn nhẫn nhất. Cách mới chỉ có vài phút, nói trở mặt liền trở mặt vậy luôn.

Trịnh An Nam tháo kính râm xuống, ném vào ngực Tần Miễn, làm bộ sửa sang lại cổ áo, "Ai là anh Nam của cậu? Từ giờ trở đi, tôi là bạn học Trịnh An Nam."

Đám đàn em:???

Cậu điên rồi.

Cùng lúc đó, Thẩm Cố Bắc vừa đi tới cửa thôn Đông Lưu, ở bên ngoài cửa hàng, anh trai mặt sẹo hướng cậu huýt sáo.

"Người anh em, tới rút hai thanh, anh đây mời."

"Không cần." Thẩm Cố Bắc cũng không quay lại, nhàn nhạt trả lời gã, "Anh không thắng nổi."

"Bắc Tử, cậu không chơi thật à?" Ngụy Tắc Linh còn đang tâm tâm niệm niệm casino(*), nghe có thể chơi miễn phí thì tay chân trong lòng đều ngứa.

(*)老虎机 – Lão hổ cơ – Casino

hình

"Không chơi."

Nghe thấy câu trả lời, anh trai mặt sẹo trong miệng đang ngậm thuốc lá, chậm rãi bước lại gần, sau đó nhả ra khói thuốc vào khuôn mặt thanh tú của Thẩm Cố Bắc.

Thẩm Cố Bắc bị sặc, ho khan hai cái, rồi ngẩng nhìn lên anh trai mặt sẹo, trong gang tấc nhìn thấy được vết sẹo dữ tợn bên má phải.

"Ai nói không chơi thế?" Anh trai mặt sẹo trầm giọng hỏi.

"Bắc Tử, cậu cứ chơi đại đi." Ngụy Tắc Liên dính sát vào lưng của Thẩm Cố Bắc, nhỏ giọng nói đừng chọc giận người ta.

Thẩm Cố Bắc nhìn tay chân người đối diện một cái, xác định không thể dùng cứng đối cứng. Sau đó, cậu lấy cặp sách xuống đưa cho Ngụy Tắc Linh, lập tức đi về phía máy casino.

Anh trai mặt sẹo lười biếng nheo mắt lại, khóe môi xuất hiện vài phần châm chọc, lười biếng nhìn động tác của cậu.

Thẩm Cố Bắc cũng không lập tức ngồi xuống, mà di chuyển quan sát xung máy casino, sau đó đưa tay, ngựa quen đường cũ rút ra một sợi dây.

Anh trai mặt sẹo lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bước lại gần mà đè tay cậu xuống.

"Tôi nói rồi." Giọng Thẩm Cố Bắc vẫn không đổi, từng chữ lặp lại, "Anh không thắng nổi."

Anh trai mặt sẹo hơi nheo mắt lại, quan sát vài giây rồi hỏi, "Cậu tên gì?"

"Thẩm Cố Bắc."

"Thẩm Cố Bắc, tôi nhớ kỹ rồi." Anh trai mặt sẹo rút tay, "Sau này thường xuyên tới Đông Lưu chơi chứ?"

"Có thể." Thẩm Cố Bắc chậm rì rút tay lại, lách qua người gã, cũng không có nhìn lại cái máy casino kia.

"Tình huống gì thế này?" Ngụy Tắc Linh có chút hỏi chấm.

Thẩm Cố Bắc rõ ràng không có chơi, anh trai mặt sẹo kia tại sao lại thả cậu ấy đi?

Thẩm Cố Bắc lười giải thích, nhận lại cặp sách nói, "Đi thôi, về nhà nào."

Kỳ thật, những máy casino vào thập niên 90, có điểm giống những cái máy gắp đầu đường ngõ phố ở hiện tại, tùy ý cũng gặp được.

hình

Con buôn thường thông qua lực của thiết bị móc, khống chế được tỉ lệ của máy gắp.

Máy của anh trai mặt sẹo kia ở trong tiệm, kiểu dáng hẳn là thuộc về thời xưa. Thông qua các giao diện khác nhau, khống chế xác suất trúng thưởng. Con buôn vì tiền lời nên đã để xác suất trúng thưởng rất thấp.

Chỉ cần Thẩm Cố Bắc đổi ý, anh hôm nay sẽ chơi tới táng gia bại sản.

Ngụy Tắc Linh không nghe được kết quả, ý muốn chơi casino cũng yên lặng biến mất. Lúc nãy anh trai mặt sẹo đã làm cậu chàng sợ khiếp vía.

- --- Ngụy Tắc Linh cũng không biết, quyết định nhỏ này đã khiến cậu ấy thành công rời xa cờ bạc, sẽ không vì cờ bạc mà bán nhà bán đất.

Thẩm Cố Bắc vừa về đến nhà, lật lật cặp sách mới phát hiện quên đem đồng phục trả cho Trịnh An Nam.

Bộ đồng phục này cũng chưa mặc quá nhiều, vải nhìn rất mới, tiếc là phía trên mặt lại có nét vẽ vẽ đồ đồ, nhìn rất chướng mắt.

Cậu tùy tiện quăng quần áo lên giường, ra cửa tìm Phương Uyển.

Đang trong vụ mùa, người trong thôn cả ngày lẫn đêm đều vội vàng thu hoạch bắp. Giai đoạn Khánh Lê đang trong mùa thu hoạch, thường dùng hình thức bán tự động, yêu cầu lượng lớn nhân lực.

Những nhà khác già trẻ đều ra đồng, Phương Uyển lại sợ đứa nhỏ nhà mình mệt mỏi nên bản thân đều thức khuya dậy sớm mỗi ngày.

May mắn trong nhà Ngụy Diên Niên trồng cây ăn quả, không cần thu hoạch bắp, nên thường xuyên qua giúp Phương Uyển.

Kỳ thực, Phương Uyển biết tâm tư của Ngụy Diên Niên.

Ai cũng nói góa phụ đều có nhiều chuyện thị phi, chỉ sợ khi nói vài câu với người không vợ thì sẽ bị người khác đàm tiếu.

Vợ của Ngụy Diên Niên mất sớm, ông mấy năm nay đều chiếu cố mẹ con Phương Uyển, người trong thôn đã sớm cho rằng giữa bọn họ có quan hệ với nhau.

Trên thực tế, Phương Uyển thật sự rất cảm kích với Ngụy Diên Niên, bà cũng nỗ lực báo đáp lại ông, chưa hề nghĩ tới việc phát triển mối quan hệ này.

Hiện tại Thẩm Cố Bắc còn chưa trưởng thành, sợ rằng đứa nhỏ nhà mình khó tiếp nhận được người cha mới này.

Ngoài ra, Phương Uyển biết được rằng, sức khỏe bà ngày càng sa sút, không thể gây liên lụy cho Ngụy Diên Niên.

"Phương Uyển, ngày mai Tiểu Bắc nhà em nghỉ, dẫn nó lên trấn trên đi chơi đi, bắp để tôi cắt giùm cho." Ngụy Diên Niên tháo găng tay, hơi dùng sức vặn lưng.

Phương Uyển lắc đầu, "Bắc Bắc nói không cần, nó bảo muốn ở nhà học tập."

"Học tập được đó, rất có tiền đồ."

"Đúng vậy. Còn nữa, anh năm nào cũng hỗ trợ nhà tôi hết, tôi cũng băn khoăn rất nhiều, bây giờ sao mà giao hết hoa màu cho anh được?" Phương Uyển lấy khăn tay ra, đưa cho Ngụy Diên Niên để ông lau mồ hôi, rồi rót một ly nước đưa qua.

Ngụy Diên Niên nhận lấy ly nước, vô tình chạm trúng tay của Phương Uyển. Ông cảm nhân được làn da không tính là nhẵn nhụi nhưng lại vừa đủ nhỏ nhắn. Giống bản thân bà vậy, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn thấy mà thương.

"Tôi nói em nghe này..." Ngụy Diên Niên uống nước xong, vẫn còn cảm thấy hơi khát, miệng khô lưỡi khô muốn cùng Phương Uyển nói chuyện.

"Mẹ."

Từ xa bỗng truyền đến âm thanh trong trẻo của thiếu niên, Thẩm Cố Bắc mặc áo quần dài tay, đầu còn trùm mũ áo, khác biệt hoàn toàn so với những người nông dân đang để vai trần xung quanh.

"Con tới giúp mẹ đây." Thẩm Cố Bắc chạy tới gần, khách khách khí khí gọi, "Chú Ngụy."

"Sao con lại ra đây? Trở về nhanh lên, ngoài ruộng muỗi nhiều lắm." Phương Uyển hoảng hốt, cuống quít xua tay về phía Thẩm Cố Bắc, "Con nít con nôi, hỗ trợ cái gì?"

Thẩm Cố Bắc không nói lời nào nhìn về phía bên cạnh. Nơi mà ruộng bắp đang có mấy đứa nhỏ bảy, tám tuổi chạy tới chạy lui, giúp người lớn bẻ bắp.

"Ha ha ha, Tiểu Bắc có tâm như vậy, em cứ cho nó giúp đi." Ngụy Diên Niên lấy ra một đôi găng tay bằng len đưa cho Thẩm Cố Bắc, dạy cậu cách bẻ bắp.

Làm việc nhà nông đều dựa vào sức mạnh, không có kỹ thuật nào. Thẩm Cố Bắc nhanh chóng nắm tiểu xảo rồi bắt tay vào làm việc.

Ở trước mặt con trai, Phương Uyển cũng không dám đưa nước cho Ngụy Yên Diên, sợ đứa nhỏ hiểu lầm cái gì rồi giận dỗi.

Ngụy Diên Niên cũng biết điều, cố ý ở cách xa mẹ con họ, nỗ lực làm việc.

Hai ngày kế tiếp, Thẩm Cố Bắc dùng nửa ngày để đọc sách, nửa ngày còn lại thì ra ruộng làm việc.

Cậu phát hiện rằng, mỗi ngày bẻ bắp mấy giờ liền còn hiệu quả hơn đi phòng thể thao tập luyện.

Gần hai ngày nay, mỗi buổi sáng sau khi chạy bộ tầm nửa tiếng thì cơ bắp cũng không có đau nhức.

"Mệt ghê..." Thẩm Cố Bắc lấy tay lau mồ hôi.

Tuy rằng có thể nhịn đau đớn, nhưng sau khi chạy mới hơn nửa tiếng, tim cậu vẫn đập bình bịch.

Hơn nữa, cơ bụng sáu múi của cậu cũng chưa quay trở về.

"Chậc chậc chậc, cậu tự dằn vặt bản thân tốt đấy."

Bên tai truyền đến âm thanh chế nhạo trào phúng, Thẩm Cố Bắc giương mắt, nhìn thấy Trịnh An Nam đang nghiêng người dựa vào gốc cây đa lớn.

Hắn đã thay đổi bộ quần áo mới, áo Hawaii màu xanh lục phong tình khoác lên áo sơ mi in hình hoa hòe cùng quần jean, cả người toát lên dáng vẻ lưu manh.

"Cậu lại đây." Thẩm Cố Bắc hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay.

"Để làm gì?" Trịnh An Nam khinh thường nói chuyện, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thành thật thật tới gần Thẩm Cố Bắc.

Vì để nghe rõ lời cậu nói mà lưng anh còn hơi cong xuống.

Thẩm Cố Bắc duỗi cánh tay của mình ra, xoa xoa đầu tóc sạch sẽ bóng mượt của anh, "Hôm nay tới đúng giờ lắm, thật ngoan."

"Ngoan cái gì mà ngoan nha? Cậu đừng có mà đụng vào tóc của tôi!" Trịnh An Nam như mèo bị giẫm phải đuôi, nhanh chóng nhảy ngược lại cách cậu hai mét, vội vã đưa tay sửa lại kiểu tóc.

Có lẽ khó chịu do mất đầu máy bay, Thẩm Cố Bắc vậy mà lại thấy Trịnh An Nam có chút đáng yêu, chỉ là nam sinh hoạt bát hiếu động bình thường.

Đặc biệt khi nói chuyện, Trịnh An Nam luôn thích thêm các từ cảm thán, cái gì mà "à" "hả" "ồ", tương phản cực kỳ với vẻ đáng yêu kia.

Tổng thể là hôm nay, Thẩm Cố Bắc đối với tạo hinh của Trịnh An Nam khá vừa lòng, ngoại trừ cái áo sơ mi đầy hoa kia.

Cậu lục cặp sách, tìm được bộ đồng phục lấy về hôm thứ 6, thẳng tắp ném vào ngực của Trịnh An Nam

"Cái gì đây nha?" Trịnh An Nam chụp được, cúi xuống xem thì mới biết đây là đồng phục, giống như bị phỏng mà vội vàng quăng về lại, "Đồng phục xấu chết đi được, tôi không cần."

"Nghe lời đi."

"Còn lâu, tại sao phải nghe cậu nói chứ?"

Thẩm Cố Bắc nhìn mặt tên nhóc khó ưa, lộ ra vẻ mặt "thánh thiện" mỉm cười, "5 triệu(*)."

(*) 16 tỷ VNĐ

"......" Nam Nam nghèo nàn lập tức lúng túng, run rẩy vươn tay nhỏ tiếp nhận đồng phục, lật qua lật lại kiểm tra, "Đồng phục của tôi thật à? Mặt trên tại sao không giống lắm?"

"Cậu đoán xem?"

"Hay là..." mắt Trịnh An Nam sáng lên, "Cậu giặt giúp tôi sao? Cậu không tệ tới vậy nha?"

"Ha." Thẩm Cố Bắc cười lạnh, âm thanh ma quỷ phát ra từ cậu, "Mẹ tôi thuận tay giặt sạch, giặt xong quần áo hết 10 tệ (30K), sẽ trừ bớt tiền lương của cậu."

Khóe miệng Trịnh An Nam run rẩy, mặt nhăn nhó, "10 tệ? Sao mà quý như vậy được? Cậu muốn tôi làm công không lương cho cậu hai ngày à?"

"Bingo, đúng rồi." Thẩm Cố Bắc am hiểu sách lượt đánh một cái rồi lại cho kẹo, "Nhưng mà, nếu cậu có biểu hiện tốt thì sẽ có tiền thưởng."

"Biểu hiện tốt là biểu hiện như nào cơ? Tiền thưởng nhiều hay ít nha?" Trịnh An Nam nghe có tiền thưởng, vui vẻ đi theo Thẩm Cố Bắc vào trường học. Nếu anh có cái đuôi, nhất định nó sẽ biến thành cái quạt, quạt tứ tung.

Ở cây đa lớn bên cạnh, toàn bộ quá trình đều bị Lâm Phát Tài nhìn thấy, cậu ta vung tay, tự tát mình một cái, muốn làm bản thân tỉnh dậy từ trong mơ.

Bữa trước, cậu ta bị Thẩm Cố Bắc nhục nhã trước mặt mọi người, trong lòng nuốt không nổi mối nhục này, dự định mai phục trên đường đi học, tính toán trùm bao lên đầu cậu để đánh tơi bời một bữa, sau đó giống như trước đây nhốt cậu vào nhà kho thể dục.

Ai mà ngờ được, giữa đường bỗng nhảy ra một tên Trịnh An Nam. Không những trò chuyện vui vẻ với Thẩm Cố Bắc mà còn để Thẩm Cố Bắc xoa đầu hắn.

- ---Phải biết Trịnh An Nam có tính tình cộc cằn, tự phong làm đại ca Khánh Lê.

Bảo bối của hắn chính là quả đầu sân bay kia, mỗi lần chà đến mức tỏa sáng. Trước mặt anh Nam nói xấu kiểu tóc thì sẽ bị đánh, gặp một lần đánh một lần, đánh tới đánh lui hết nửa tháng.

Thẩm Cố Bắc không chỉ không thương tổ một sợi tóc, mà còn nhìn đầu tóc của Trịnh An Nam, giống như thích thú.

Đúng là gặp quỷ mà.

Lâm Phát Tài giơ tay, dùng thêm sức tự tát mình một cái nữa.

"Ác mộng biến đi, mau tỉnh dậy!"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Bạn trai nói sờ đầu thì nó là sờ đầu à? Đó là âu yếm!

+

Bắc Bắc: Cười cười xoa đầu chó.

Đọc truyện chữ Full