DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Chương 12: Anh ta là Lục Tri Châu

Cả đám uống say đến choáng váng liền kêu taxi đi đến karaoke gần nhất, Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu lái xe đến nên cũng thuận tiện, sẵn chở luôn một số bạn học nữ, trong đó có Tôn Thư Nhã vừa gặp mấy hôm trước.

Tôn Thư Nhã là người có mắt nhìn, từ chiếc xe hơi của Nguyên Phi Hòa thì có thể nhận ra điều kiện sinh hoạt của Nguyên Phi Hòa khẳng định rất tốt, hơn nữa mấy ngày trước, nhà hàng nơi mà cô gặp Nguyên Phi Hòa cũng không phải là một nơi người bình thường có thể đi, thấy vậy cô liền lặng lẽ để tâm.

Nói đến cũng buồn cười, tuy rằng Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu hình như đã sống chung, nhưng Tôn Thư Nhã lại vẫn có cảm giác là tiền là do Nguyên Phi Hòa kiếm, mà Trần Mưu cùng lắm thì chỉ là một kẻ được ăn ké mà thôi.

Nhìn trang phục hôm nay của Trần Mưu, áo dài quần dài có chút lỗi thời, trong mắt của Tôn Thư Nhã thì quả thật là một tên đàn ông thô lỗ, cô vốn dĩ không thích thể loại đàn ông như thế, nên bây giờ, cô không có một chút hảo cảm nào đối với Trần Mưu.

Nguyên Phi Hòa uống rượu không thể lái xe, vì thế Trần Mưu liền ngồi ghế lái. Tôn Thư Nhã cũng chủ động, thấy Nguyên Phi Hòa lên xe liền lên theo, ngồi ở bên cạnh Nguyên Phi Hòa, còn nói nói cười cười với hắn, nhìn cả hai như rất thân thiết.

Nguyên Phi Hòa như có như không mà đáp lời, Trần Mưu thấy thế sắc mặt hơi có vẻ âm trầm.

Dọc đường đi đến quán karaoke, Nguyên Phi Hòa cũng không nói mấy câu, hầu như là Tôn Thư Nhã nói, cô ta lúc thì hỏi Nguyên Phi Hòa làm việc ở đầu, có rảnh thì mời hắn đi dùng bữa, lúc thì muốn Nguyên Phi Hòa làm mai, hỏi hắn có biết một đồng nghiệp nam tốt nào không.

Nguyên Phi Hòa nghe những lời này, chỉ cười cười hỏi lại:

"Cậu không phải là không làm việc ở trong nước đấy sao?"

Tôn Thư Nhã ai da một tiếng, nói bản thân chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà cũng bị Nguyên Phi Hòa nghe được, cô quả thật là không làm việc ở trong nước, nhưng nếu có cơ hội tốt thì ở lại đây cũng không phải không thể. Bên trong lời nói nói với Nguyên Phi Hòa, có rất nhiều ám chỉ. Đáng tiếc là Nguyên Phi hòa không biết là nghe hiểu hay không hiểu, hoặc là uống say, nên nghe Tôn Thư Nhã nói thế chỉ mỉm cười, không đáp lời.

Đến quán karaoke, Trần Mưu trực tiếp đỗ xe ở bên ngoài, không quản Nguyên Phi Hòa mà đi thẳn vào trong không quay đầu.

Đến phòng đã đặt sẵn, Trần Mưu tìm ngồi ở một chỗ chơi di động, Nguyên Phi Hòa mới vừa tiền vào đã bi người khác bảo hát, hắn cười vẫy vẫy tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu.

Không lâu sau, mọi người cơ bản đã vào ngồi hết ghế, trái phải Trần Mưu đều có người ngồi.

Nguyên Phi Hòa cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, ngồi xuống xong liền ghé vào tai Trần Mưu nói:

"Cục cưng, em không vui hả?"

Trần Mưu nói:

"Tại sao nói em không vui?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Vừa nhìn đã biết."

Lúc hai người đang xà nẹo nhau thì phòng bị mở ra, một người đi vào, Trần Mưu nhìn bóng dáng có chút quen thuộc, người nọ mặc tây trang, so với Trần Mưu còn mặc kín hơn, hiển nhiên là vừa mới họp xong hoặc là tham gia một sự kiện nào đó mới đến đây. Nguyên Phi Hòa cũng thấy người nọ, tuy rằng biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút âm trầm.

Khi người nọ đi vào, hầu như ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, anh ta thấy thế cũng không được tự nhiên, mở miệng liền nói:

"Ngại quá, tớ đến muộn."

Trần Mưu chỉ cảm thấy người này quen mắt, chưa kịp nghĩ ra tên người này, thì vừa nghe anh ta mở miệng, lập tức có người nhận ra anh ta, người đó kêu lên:

"Lục Tri Châu, cậu cuối cùng cũng đến!"

Lục Tri Châu? Trần Mưu nghe xong cái tên này mới nhớ rõ anh ta là ai.

Thời còn đi học, ở lớp của bọn họ có ba cái tên nổi bật nhất, hai nam một nữ, Nguyên Phi Hòa là người thứ nhất, Lục Tri Châu là thứ hai, còn lại là một nữ sinh trầm mặc ít nói, Trần Mưu đã không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng mà còn chưa đến năm ba cấp ba thì Lục Tri Châu chuyển trường, lý do đằng sau thì Trần Mưu cũng quan tâm. Trí nhớ của Trần Mưu từ trước đến nay đều không tốt lắm, bằng không thì sẽ không có chuyện cả một phòng bạn học mà chỉ nhớ được ba người. Cho nên, lúc cậu vừa thấy Lục Tri Châu bước vào thì hoàn toàn không để tâm lắm, mở thêm một chai bia bắt đầu uống.

Trần Mưu không phản ứng nhưng Nguyên Phi Hòa thì có, phản ứng của hắn lại làm người ta có chút để ý, hắn không còn dựa lên người Trần Mưu nữa mà ngồi thẳng dậy, trầm mặc không nói gì mà nhìn mọi người chào hỏi Lục Tri Châu.

Trần Mưu phát hiện sự khác thường của Nguyên Phi Hòa nên hỏi:

"Làm sao thế?"

Giọng nói của Nguyên Phi Hòa không hiểu sao lại rất nhỏ nhẹ, ở trong căn phòng ồn ào này thì có vẻ có chút nổi da gà, hắn nói:

"Trần Mưu, em còn nhớ Lục Tri Châu sao?"

Trần Mưu thản nhiên nói:

"Không nhớ rõ lắm."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Thật sự không nhớ rõ? Lúc trước.... em là người đã cứu cậu ta."

Đầu của Trần Mưu xoay xoay, thật sự không tìm được bất kì kí ức nào liên quan đến Lục Tri Châu, vì thế cũng lười nghĩ nữa, cậu thản nhiên nói:

"Em có cách nào đâu, ba năm cấp 3, tất cả các kí ức trong đầu em đều toàn là anh."

Những lời này hiển nhiên được lòng Nguyên Phi Hòa, hắn nở nụ cười rồi nói:

"Nên thế."

Nguyên nhân của việc Lục Tri Châu chuyển trường năm đó, Trần Mưu không nhớ, trong trí nhớ của cậu, tất cả mọi chuyện rất mơ hồ, chỉ có Nguyên Phi Hòa là rõ ràng.

Lục Tri Châu hiển nhiên được mọi người rất hoan nghênh, vừa tiến vào phòng đã bị người đến chào hỏi vây đầy, thái độ của anh ta cũng rất tự nhiên, không có vẻ gì là xấu hổ.

Nguyên Phi Hòa không đi lên, vẫn như cũ mà đứng xa xa nhìn cái người đang bị mọi người vây quanh kia, trong miệng nhàn nhạt nói:

"Mưu Mưu, không đi lên chào hỏi một chút sao?"

Trần Mưu nhận thấy tâm trạng của Nguyên Phi Hòa không tốt, chỉ là nếu tâm trạng đã không tốt thì sao lại gọi cậu là Mưu Mưu? Cậu vốn là người không thích náo nhiệt, tất nhiên sẽ không chủ động đi đến chào hỏi, cậu nói:

"Lười đi."

Nguyên Phi Hòa thấy thế cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng không nghĩ đến, Trần Mưu không đi lên mà Lục Tri Châu đã tự mình lại đây, trong tay anh ta còn cầm một ly rượu, anh ta thấy Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa ngồi cùng nhau, nhưng không kinh ngạc giống như những bạn học khác, chỉ nhấc tay nâng ly, nói:

"Chuyện lúc trước, kính cậu một ly."

Trần Mưu còn chưa nói chuyện thì Nguyên Phi Hòa đã mở miệng nói:

"Đã lâu không gặp."

Lục Tri Châu cũng đáp: "Đã lâu không gặp." Anh ta đứng ở trước mặt hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyên Phi Hòa, giống như cũng không quan tâm đến việc Nguyên Phi Hòa ngồi bên cạnh Trần Mưu.

Trần Mưu vì thế cũng thấy mừng, cậu ăn thêm hai miếng dưa lưới, lẳng lặng nhìn hai người họ.

Nguyên Phi Hòa và Lục Tri Châu xem như cùng là một dạng người, bộ dáng tao nhã, lễ độ như quý ông, gặp ai cũng thân thiện giống như dù cho kẻ thù đứng trước mặt mình thì nhiều nhất cũng sẽ chỉ nhẹ nhàng bảo cút...

Lục Tri Châu nói:

"Đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu sống thế nào?"

Trần Mưu nghe những lời này không hiểu sao lại thấy không đúng, cậu thả trái cây trên tay xuống, quyết định giúp Nguyên Phi Hòa trả lời vấn đề này, cậu nói:

"Rất không tồi."

Lục Tri Châu lúc này mới liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái.

Nguyên Phi Hòa hình như vì chuyện Trần Mưu nói chen vào có chút không vui, nhưng hắn không nói gì chỉ là thái độ đối với Lục Tri Châu lạnh lùng hơn, hắn nói:

"Liên quan gì đến cậu?"

Lục Tri Châu cười nhạo một tiếng, nói:

"Hà tất gì trưng ra bộ dáng trừng ngươi dựng mắt với tôi? Tôi hình như chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu."

Nguyên Phi Hòa nghe vậy cũng chỉ cười cười, sau đó nhấc tay nâng ly không nói gì nữa.

Lục Tri Châu thấy thế cũng hiểu Nguyên Phi Hòa không muốn nói chuyện với anh ta nữa, rất nhanh đã rời đi.

Nguyên Phi Hòa mặt không cảm xúc nhìn bóng dáng của Lục Tri Châu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Trần Mưu mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của Nguyên Phi Hòa bất thường, cậu nhỏ giọng hỏi một câu:

"Làm sao vậy?"

Mặt Nguyên Phi Hòa vẫn không cảm xúc như cũ, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Mưu.

Trần Mưu bị ánh mắt của Nguyên Phi Hòa nhìn làm cho nổi da gà đầy lưng, cậu không được tự nhiên nói:

"Anh nhìn em như thế làm gì?"

Môi Nguyên Phi Hòa giật giật nhưng không nói gì.

Không khí trong phòng karaoke bởi vì có thêm Lục Tri Châu tham gia mà càng thêm bùng nổ, anh ta so với Nguyên Phi Hòa thì mối quan hệ xung quanh thân thiện, dài lâu hơn, mặc dù mấy bạn học đã cách biệt mười mấy năm nhưng cũng có thể nói chuyện vui vẻ.

Nguyên Phi Hòa lại bởi vì sự xuất hiện của Lục Tri Châu mà an tĩnh rất nhiều, hắn vừa nói với Trần Mưu về những chuyện thời cấp 3 vừa uống rượu, bất tri bất giác mà đã uống hết bình rượu trên bàn.

Trần Mưu tự biết tửu lượng của mình không tốt, vì thế cậu chỉ uống nước trái cây, dù sao thì đa phần bạn học đều sợ hắc nên mặc dù có cười cậu thì cũng chỉ lén cười.

Nguyên Phi Hòa càng uống càng vui, thậm chí còn hẹn Trần Mưu tìm thời gian rảnh thì về trường cấp 3 xem.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em không biết đâu, hồi cấp 3, lúc em bắt đầu theo đuổi anh anh còn tưởng là em muốn đánh anh."

Trần Mưu cười rầu rĩ, khi đó bộ dạng của cậu như hung thần ác sát, chính xác là không giống hạng người tốt lành gì.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Nhưng khi em đã theo đuổi thành công rồi, thì anh mới biết mình ăn được món hời rồi."

Hắn nói, đôi mắt nheo lại thành một độ cung đẹp đẽ.

"Khi đó người thích em nhiều đến thế nhưng bởi vì nhìn em quá dữ nên chẳng ai dám thổ lộ."

Trần Mưu ừm một tiếng, cậu nói:

"Kỳ thật, là em chiếm hời mới đúng."

Nguyên Phi Hòa nhìn cậu, lắc lắc đầu, sau đó hắn dựa đầu lên đệm ghế sô pha, rồi thở dài thật sâu.

Trần Mưu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa như thế cũng biết hắn uống quá nhiều, ý niệm trong lòng vốn đã ép xuống chợt trồi lên, cậu nói:

"Không thì, chúng ta về trước đi?"

Nguyên Phi Hòa nheo mắt lại, rồi nhìn "Lục Tri Châu" đang ở giữa sân khấu hát bài Mười năm, thuận miệng trả lời được.

Nguyên Phi Hòa muốn đi, Trần Mưu liền tìm một cái cớ cho cả hai cùng đi, Tôn Thư Nhã vốn cũng thấy thời gian không còn sớm, cô ta cũng muốn trở về nên mở miệng nói bóng nói gió muốn đi nhờ xe.

Trần Mưu dứt khoát bảo:

"Không tiện đường, thôi thì cậu gọi xe đi."

Tôn Thư Nhã bị lời nói của Trần Mưu làm cho mặt trắng bệch, nhưng không tiếp tục hỏi nữa, cô ta hiểu rõ, Trần Mưu không như Nguyên Phi Hòa, cậu không có phong độ quý ông gì cả nên không có lý do phải cho con gái mặt mũi.

Đọc truyện chữ Full