DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Bề Hòa Hợp
Chương 71: Kết thúc (2)

Sau một tuần nữa, Kinh Hồng và Chu Sưởng lại phải tham gia một hội nghị thượng đỉnh cấp cao về công nghệ thông tin ngay trước Tết Âm.

Và cũng trong tuần này, Tổng thống Mỹ đã một lần nữa ký sắc lệnh nhằm vào các công ty Trung Quốc, thêm tám phần mềm nữa đã bị đưa vào “danh sách”, bao gồm phần mềm văn phòng, công cụ quét ảnh, công cụ chỉnh sửa ảnh, phần mềm tải video, phần mềm cắt nối biên tập video, v.v.

Trong nhất thời, bầu không khí bi quan lại lan rộng khắp nơi.

Kinh Hồng đã ở nhà Chu Sưởng vào buổi sáng tham gia hội nghị thượng đỉnh.

Trên thực tế, dù cùng ở Bắc Kinh trong thời gian gần đây nhưng bọn họ cũng không gặp nhau hàng ngày, hầu hết thời gian Kinh Hồng sẽ quay về Trúc Hương Thanh Vận. Căn hộ một mặt bằng ở Trúc Hương Thanh Vận nằm ngay cạnh Tập đoàn Oceanwide, cuối năm vì nhiều việc và thời giờ eo hẹp nên Kinh Hồng thường xuyên quay về Trúc Hương Thanh Vận để tiết kiệm thời gian.

Nhưng nếu quá nhớ thì anh cũng sẽ vẫn qua chỗ Chu Sưởng hoặc Chu Sưởng qua chỗ anh. Khoảng thời gian này quá bận rộn, nhưng dường như “nhung nhớ” cũng là một kiểu tình yêu.

Lần đầu tiên Chu Sưởng bất ngờ tới đây, sau một buổi tối, Chu Sưởng đứng đối diện tấm gương sát đất, hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi, bộ vest cùng với chiếc cà vạt tối hôm qua.

Có một sự kiện khác trong ngày nên cần ăn mạng trang trọng một chút.

Khi ấy Kinh Hồng đang dựa vào đầu giường, toàn thân chìm trong cảm giác thỏa mãn, anh nhìn đường nét cơ thể như báo săn của Chu Sưởng và hỏi, “Có ổn không? Trông cậu giống y như hôm qua, cả cà vạt cũng không thay.”

“Thì sao đâu.” Chu Sưởng thắt cà vạt, “Tôi đã ba mươi ba tuổi, tôi có đời sống tìn,h dục, làm sao nào?”

“…” Kinh Hồng thở dài rồi bước trên thảm tới phòng thay đồ, anh mở ngăn kéo ngắm nghía một lúc rồi rút một chiếc cà vạt cùng màu nhưng khác kiểu dáng, sau đó anh nói, “Vẫn nên đổi sang cái khác đi.”

Chu Sưởng nhướng mày rồi để Kinh Hồng thắt cho mình.

Còn có một lần Chu Sưởng cũng bất ngờ đến đây, khi đó Kinh Hồng còn chưa về nhà thì Chu Sưởng đã chờ ở ngoài cửa. Đến khi Kinh Hồng trở lại, sau khi vào nhà và cởi cà vạt, anh nói, “Về sau nhớ báo một tiếng. Hôm nay tự nhiên bảo muốn gặp làm tôi phải tức tốc chạy về, vẫn bị muộn mười lăm phút, nhịp độ công việc loạn hết cả lên.”

“Được thôi.” Chu Sưởng rảo bước đuổi theo, hắn ôm vai Kinh Hồng từ phía sau, đón lấy cà vạt rồi giúp Kinh Hồng cởi tiếp. Hắn rút một bên cà vạt ra rồi nói kháy, “Có cần gửi công văn trước không? Bảo là “Kinh Hồng, tôi cực kỳ muốn hôn rồi sau đó ch.ịch nhau với giám đốc Kinh, xin hãy duyệt cho tôi được hôn và chị.ch cậu tối nay. Chu Sưởng, ngày 20 tháng Một năm 2020, được chưa?”

Kinh Hồng, “…”

Anh lắc đầu rồi xoay người bước đi.

Và rồi số lần Chu Sưởng chạy qua ngày càng nhiều hơn, đồ của Chu Sưởng trong căn hộ một mặt bằng ở Trúc Hương Thanh Vận của Kinh Hồng cũng ngày một nhiều.

Có lần Chu Sưởng không để ý, thậm chí còn đeo luôn khuy măng-sét của Kinh Hồng lên cổ tay mình. Kinh Hồng nhìn thấy bèn nói “Đó là khuy măng-sét của tôi”, Chu Sưởng lại hỏi “Thế thì sao?” chứ không hề nhận mình lấy nhầm.

Lúc đó Kinh Hồng đã xuống khỏi giường, lấy đồ về rồi đóng ngăn kéo lại, anh quắc mắt nhìn hắn, “Ăn nhiều óc chó vào cho bổ não đi.”

Tóm lại, vào buổi sáng ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh về công nghệ thông tin, đây là lần hiếm hoi thấy Kinh Hồng ở nhà Chu Sưởng, vì Chu Sưởng đã mời Kinh Hồng ở lại vào đêm hôm trước.

Chu Sưởng rửa mặt, cạo râu sạch sẽ và chỉnh sửa lại tóc tai, sau đó mới đi vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo và chọn một bộ vest đen, dáng người cao ráo, khí chất phi phàm.

Sau đó Chu Sưởng lại có thái độ khác lạ, hắn lật qua lật lại tủ treo quần áo rồi lại móc thêm một bộ vest và sơ mi khác ra, sau đó quay về phòng ngủ ném đồ lên giường, hắn nói với Kinh Hồng, “Bộ này là của cậu.”

“…?” Kinh Hồng liếc mắt nhìn bộ vest rồi hỏi, “Của tôi?”

“Ừ.” Chu Sưởng lật lại cà vạt và nói, “Tôi đã may một bộ vest cao cấp nên cũng may luôn một bộ cho giám đốc Tiểu Kinh, tôi thấy size của cậu rồi.”

“…” Kinh Hồng hỏi, “Để làm gì?”

“Trước đây tôi đã nghĩ đến việc này rồi.” Chu Sưởng cúi thân hình cao lớn của mình xuống, hắn chống hai tay lên mặt ga giường bằng lụa, nhìn chằm chằm vào mặt Kinh Hồng không chớp mắt và nói, “Hai người chúng ta, mặc cùng một bộ vest, cùng một chiếc áo sơ mi rồi tham gia một sự kiện trang trọng như người yêu ấy.”

Kinh Hồng cảm thấy cái tên Chu Sưởng này thật sự rất thích mấy trò liều lĩnh, anh cúi đầu nhoẻn miệng cười.

Thực ra cũng không quá quan trọng.

Comple ấy à, đều na ná như nhau cả. Dù cho hai người bọn họ mặc cùng một hãng, cùng kiểu dáng, cùng màu sắc, dù cho là của cùng một nhà thiết kế, cùng thợ may thì người khác cũng sẽ chẳng nhìn ra được điều gì, vì dù sao tất cả mọi người đều tương tự như nhau.

Chưa kể bộ comple này của Chu Sưởng là màu đen sẫm thường thấy nhất.

“Được thôi,” Kinh Hồng ngồi dậy, anh cũng đi đánh răng rửa mặt, cạo râu chải tóc rồi cầm quần áo quay về phòng thay đồ. Anh để trần thân trên, cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi được may riêng kia, anh cầm cổ áo sơ mi lên rồi khoác lên lưng mình. Chu Sưởng đứng sau nhìn anh, nhìn tay trái của anh duỗi ra từ cổ tay áo, ngón tay thanh mảnh động tác cũng đẹp mắt, sau đó là tay phải, cuối cùng Kinh Hồng khẽ ngửa cổ lên và cài từng chiếc cúc một, bộ ng.ực trần khỏe khoắn dần bị che khuất, để lộ ra dáng vẻ đứng đắn và kiềm chế.

Mặc xong sơ mi, Kinh Hồng lại ngồi xuống ghế dài, xỏ từng chân vào trong chiếc quần Tây màu đen. Anh quay lại trước gương và nhìn chằm chằm Chu Sưởng qua gương, hai người không hề chớp mắt, Kinh Hồng chậm rãi gài khóa thắt lưng.

Trong nháy mắt, áo sơ mi ở phần eo bị bị siết chặt làm nổi bật lên đường cong thon gọn.

Cuối cùng Kinh Hồng mở ngăn kéo, chọn một chiếc cà vạt màu xanh lam sẫm.

Chu Sưởng thì chọn màu đỏ đậm, phong cách hoàn toàn khác biệt.

Thay đổi màu của cà vạt thì sẽ không quá lộ liễu.

Sau khi mặc áo vest, Kinh Hồng và Chu Sưởng đứng trước gương quan sát, vuốt ve nhau bằng ánh mắt một hồi, sau đó Chu Sưởng chợt hỏi, “Tại sao ngoài kia đều nói giám đốc Tiểu Kinh có một đôi mắt vô tình vậy?”

Kinh Hồng nhìn vào mắt mình rồi đáp, “Thì suýt thành mắt tam bạch mà.” Thực ra những chuyện này đều là từ “kết quả” bị đẩy thành “nguyên nhân”, vì anh ra tay tàn nhẫn nên mới nói mắt anh vô tình.

“Thế à,” Chu Sưởng lại có đánh giá khác hẳn, “tôi thấy trong đó tràn ngập tình yêu mà.”

“…” Hai người nhẹ nhàng mút môi nhau, Chu Sưởng tiện đà nói thêm, “Tôi tới Thanh Huy trước. Giờ này chưa có ai, muộn hơn khéo bị nhìn thấy mất.”

“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Gặp nhau ở hội nghị thượng đỉnh nhé.”

Tuy căn hộ này dùng thang máy riêng nhưng xuất phát sớm chút vẫn an toàn hơn.

Hội nghị thượng đỉnh vẫn như thế, ai cũng giống như ai.

Kinh Hồng xuống xe, anh mặc bộ vest chỉnh tề đi qua hành lang sáng ngời, xuyên qua đám đông và nhận lời chào của mọi người, cuối cùng mới đến hội trường chính rực rỡ ánh đèn. Anh quét mắt một lượt khán phòng náo nhiệt, rồi liếc nhìn bậc thang màu đỏ tươi và background lớn màu xanh đậm.

Anh nhìn thấy Chu Sưởng từ đằng xa. Chu Sưởng đang đứng nói gì đó với mấy đồng nghiệp, như đang chăm chú lắng nghe và trò chuyện, điềm tĩnh và phong độ, mãi mãi là tâm điểm của sự chú ý.

Sau đó Kinh Hồng lại nhìn thấy CEO của một công ty mà anh từng đầu tư đang hào hứng nói gì đó và khua tay múa chân giữa một nhóm người, sau một phút, CEO của công ty đối thủ cạnh tranh mà Thanh Huy đầu tư cũng kích động đáp trả câu gì đó, nguyên một đám người đứng quanh hóng hớt, bao gồm chủ những công ty lớn và cả CEO của những công ty mới thành lập.

“…” Kinh Hồng nhìn một lát, cuối cùng vẫn sải bước đi tới.

“Á,” Ông chủ của một công ty lớn thấy Kinh Hồng thì trêu chọc, “Phụ huynh đến kìa! Phụ huynh của bên này tới rồi!”

Kinh Hồng cong khóe môi, khẽ cười và hỏi, “Có chuyện gì thế?”

CEO của công ty mà anh đầu tư tiện thể tiếp lời, “Chúng tôi đang nói chuyện về C2M* của mảng “tiêu dùng mới”, ý kiến của chúng tôi không thống nhất…”

*Consumer-to-manufacturer (C2M) là mô hình kết nối nhà sản xuất với người tiêu dùng. Mô hình này loại bỏ hậu cần, hàng tồn kho, bán hàng, phân phối và các trung gian khác cho phép người tiêu dùng mua các sản phẩm chất lượng cao hơn với giá thấp hơn.

“Ra là vậy.” Kinh Hồng nghe xong thì ngước lên nhìn CEO đối diện, sau đó lại dời ánh mắt về phía mình, cuối cùng chỉ hờ hững nói, “Cứ làm theo ý mình thôi, đừng bận tâm người khác nói gì.”

“…” Kinh Hồng nói vậy khiến khí thế của CEO của đối thủ cạnh tranh xìu hẳn, cũng không tiện tranh cãi thêm vì như vậy thành ra sẽ buồn cười. Dù sao thì người này chỉ là chủ một công ty mới thành lập còn Kinh Hồng đã là trùm của ngành này.

CEO của một công ty lớn lại thích đục nước béo cò, anh ta bỗng kêu lên với Chu Sưởng, “Phụ huynh ơi! Phụ huynh của “XX” ơi! giám đốc Chu! Mau tới hỗ trợ nào!!! Con trai lớn của anh bị bắt nạt kìa!!! Phụ huynh bên kia tới rồi!!! Đang bắt nạt con trai lớn nhà anh đó! Phụ huynh của “XX” mau tới cứu con nào!!!”

Chu Sưởng nghe câu này thì hơi nhíu mày, hắn nhìn về hướng nhóm người có Kinh Hồng đang đứng, đắn đo mấy giây xong cũng bước tới và nhìn đứa con trai mà mình đã đầu tư. Hắn hỏi, “Sao vậy?”

“Là, là như này!” Cuối cùng chàng trai cũng có chống lưng và có không gian để thở, anh ta nói, “Chúng tôi đang tranh luận về C2M trong “tiêu dùng mới”…”

Chu Sưởng nghe xong cũng chẳng buồn nhìn sang CEO công ty đối thủ mà nhìn thẳng vào Kinh Hồng, sau đó lại quay về nhìn con mình rồi hờ hững nói, “Thì cậu cũng làm theo ý mình thôi là được còn gì? Sao phải quan tâm tới bọn họ?”

Có Chu Sưởng chống lưng, rõ ràng thằng con trai ngạo nghễ hơn hẳn, “Tôi cũng đang định như vậy đó!!!”

Tất nhiên bảo là “thằng con trai” nhưng thực ra người này cũng tầm ba mươi rồi. Chẳng qua so với những nhà khởi nghiệp nối tiếp nhau và những người đã thành công trong một ngành nào đó và đã có nền tảng vững chắc, thì những người đến tuổi trung niên mới nghỉ việc và lựa chọn khởi nghiệp chẳng khác nào đứa trẻ.

Con trai khá lắm, Chu Sưởng cười cười rồi lại giương mắt lên nhìn Kinh Hồng.

Kinh Hồng cũng đang nhìn về phía Chu Sưởng.

Hai người mặc comple cùng kiểu, sơ mi cũng giống nhau, ánh mắt bọn họ vấn vít trong giây lát rồi mới lặng lẽ dời đi.

Trong khi đó tất cả mọi người xung quanh lại nghĩ bọn họ vẫn “nước lửa bất hòa” như trước.

Sau đó chủ đề bị thay đổi mấy lần, một số công ty bị ảnh hưởng bởi sắc lệnh mới tỏ ra rất lo lắng, nói rằng công ty của mình vốn cực kỳ tự tin trong việc “đánh vào thị trường Mỹ” và rất muốn thể hiện khả năng cạnh tranh vượt trội cũng như thể hiện được bản lĩnh chiến đấu hết mình của doanh nghiệp Trung Quốc trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, để cho ngày càng nhiều người biết rằng các công ty công nghệ thông tin của Trung Quốc ngày nay cũng biết sáng tạo, có công nghệ, có những điểm mới mẻ để thu hút sự quan tâm và những cách thức mới để mở rộng thị trường, rằng bọn họ có khả năng ra quyết định và hành động khác với trước đây. Ai mà ngờ bọn họ vừa triển khai thì đã gặp phải vụ này, “Xuất quân chưa thắng thân đã mất*”.

*Trích từ Thừa tướng nước Thục của Đỗ Phủ.

Có thể nhìn ra họ vừa hồi hộp, vừa mong muốn nóng lòng muốn thử thâm nhập vào thị trường Mỹ, vốn là thị trường đi đầu trong chủ nghĩa tư bản.

Kinh Hồng im lặng nhìn bọn họ mà không nói gì.

Sau đó hội nghị thượng đỉnh về công nghệ thông tin cũng sắp bắt đầu, những người bàn chuyện túm năm tụm ba về lại chỗ của mình.

Kinh Hồng và Chu Sưởng ngồi cạnh nhau ở hàng đầu.

Trước hết vẫn là thủ tục ba bước như thường lệ gồm MC đọc diễn văn khai mạc, chủ tịch hội nghị đọc diễn văn, quan chức lên phát biểu.

Sau khi hội nghị thượng đỉnh chính thức khai mạc, mọi người lần lượt phát biểu theo thứ tự đã định sẵn.

Đầu tiên là mấy nhà khoa học, sau đó là một vài doanh nhân. Số lượng doanh nhân không nhiều, sau vụ việc của Lý Trí Dũng thì có kha khá sếp lớn bắt đầu thoái thác những buổi diễn thuyết công khai như thế này, hoặc là sẽ giao cho cấp dưới hoặc chỉ phát biểu qua video, suy cho cùng ai cũng sợ họa từ miệng mà ra.

Kinh Hồng là người phát biểu cuối cùng trong buổi sáng.

Trước giờ anh đều không viết sẵn kịch bản và cũng không cần cầm theo bất cứ thứ gì. Trước khi lên sân khấu, anh đút một tay trong túi quần và đứng ở đằng sau, ánh mắt nhìn về sân khấu rất tỉnh táo và sắc sảo.

Đợi khi slide được chiếu lên và khán giả vỗ tay nhiệt liệt, Kinh Hồng mới mỉm cười bước tới trước bàn diễn thuyết.

Vẫn là vóc người cao ráo, gương mặt sáng ngời, giống y như mọi lần trong ký ức của Chu Sưởng.

Kinh Hồng mặc chiếc áo sơ mi trắng và bộ vest màu đen mà Chu Sưởng đặt may riêng, anh điều chỉnh micro, giọng nói đầy vững vàng, “Xin trân trọng kính chào bí thư Đàm, bộ trưởng Ngô, bộ trưởng Vương, các vị đồng nghiệp trong ngành IT cũng như bạn bè cũ và mới.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên bên dưới.

Trong bài phát biểu này, Kinh Hồng đã đề cập đến một số mảng kinh doanh mà Tập đoàn Oceanwide sẽ chuyển đổi sang, lượng thông tin đưa ra rất lớn.

Kinh Hồng cho rằng một số nghiệp vụ trước đây của Oceanwide không còn đáp ứng được nhu cầu ngày nay nên buộc phải điều chỉnh phương hướng, sau đó anh cũng công bố những phương hướng cụ thể mà các mảng kinh doanh này sẽ chuyển đổi, hai trong số đó là một bước nhảy vọt khiến mọi người tại đây thảo luận xôn xao.

Đến cuối bài phát biểu, slide thuyết trình của Kinh Hồng dừng lại ở phần “Lời cảm ơn”, nhưng Kinh Hồng không xuống sân khấu ngay mà lại bổ sung thêm một đoạn ngay tại chỗ.

Anh vẫn đứng trước bàn diễn thuyết, “Hôm nay, tôi sẽ nói thêm mấy câu lạc đề.”

“…” Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi.

Kinh Hồng bình thản lên tiếng, “Trong khoảng thời gian này, việc niêm yết các công ty lớn ở nước ngoài đã có một số thay đổi, hoạt động kinh doanh tại nước ngoài của một số công ty cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều, tương lai không chắc chắn, sự lo lắng và bi quan đang lan rộng trong giới IT. Nhiều người thậm chí còn trích dẫn những ví dụ tiêu cực từ các quốc gia khác.”

“…” Mấy ngàn người nhìn Kinh Hồng mà đồng cảm theo.

Kinh Hồng lại nói tiếp, “Trong lịch sử của nhiều quốc gia, doanh nhân chưa bao giờ là sức mạnh cốt lõi, thậm chí còn không phải người quan trọng. Trong ấn tượng của mọi người, doanh nhân luôn là sống thực tế, yếu đuối, ham tiền và thích vơ vét của cải, cảm giác như “tiền” là tất cả trong cuộc sống của bọn họ. Nhưng giờ đây, với sự phát triển của khoa học công nghệ, những doanh nhân Trung Quốc chúng ta lại bất ngờ được đẩy lên tuyến đầu của lịch sử. Sự tiến bộ của công nghệ và tương lai của đất nước bỗng đặt áp lực rất lớn lên vai chúng ta, đồng thời việc bị nghi ngờ và bị đàn áp đã trở thành chuyện bình thường, những điều này là do các doanh nhân đã bị bất ngờ và không kịp đề phòng hay trở tay.”

Bên dưới lặng ngắt như tờ.

Kinh Hồng lại nói, “Nhưng tôi muốn nói rằng, thực chất chúng ta không hề giống với những doanh nhân ở các quốc gia khác. Một phẩy tư tỷ người đứng sau chúng ta là sức mạnh lớn nhất của chúng ta, cũng giúp chúng ta tiếp tục tồn tại. Hơn nữa trên thế giới này có gần tám tỷ người, nhiều người trong số họ cũng có suy nghĩ và cảm xúc riêng, đó cũng là nguồn sức mạnh to lớn của chúng ta.”

Chu Sưởng cũng im lặng nhìn Kinh Hồng.

Kinh Hồng nói tiếp, “Tôi có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, thị trường Internet của Trung Quốc là nơi cạnh tranh và đấu đá khốc liệt nhất trên thế giới. Mà chúng ta đều đã từng đấu tranh để thoát ra và hiện tại vẫn sừng sững đứng ở nơi này. Chúng ta vẫn đang tạo ra công nghệ, chúng ta vẫn sống ở đây, quá khứ, hiện tại và tương lai đều không thay đổi. Chúng ta là những doanh nhân Trung Quốc, và chúng ta đã trải qua rất nhiều điều. Cái mác này sẽ không thể gỡ bỏ, nhưng tôi bằng lòng thuộc về nó, tình nguyện thuộc về nó bằng cả tấm lòng.”

Bên dưới nghiêm túc lắng nghe, Chu Sưởng cũng tập trung lắng nghe.

Kinh Hồng ngừng lại một lát mới nói tiếp, “Cuối cùng tôi muốn trích một câu thơ, có thể tượng trưng cho sự thăng trầm của tập thể chúng ta, tượng trưng cho ngành công nghiệp ba chìm bảy nổi của chúng ta, thậm chí có thể tượng trưng cho con người và chính đất nước này. Câu thơ đó là của Lý Công Minh thời nhà Tống.”

Thực ra giọng của Kinh Hồng không lớn nhưng từng chữ anh nói đều vang vọng và có sức nặng, lời anh nói ôn hòa dễ nghe, nhẹ nhàng truyền vào tai của từng người có mặt tại hội nghị thượng đỉnh, ““Chỉ có hoa mai là bất tận, vĩnh viễn đóa trắng bọc đóa hồng”.”

*Trích từ bài Mai Sớm của Lý Công Minh

Hết chương 71.

Lời cuối truyện của tác giả:

Viết đến đây là kết thúc phần truyện chính rồi, dài hơn 10.000 chữ so với dự tính của tôi… Truyện này tôi viết với tâm trạng rất vui vẻ, gấu trúc lúc thì là mẹ của sếp này lúc lại là mẹ của sếp kia, phê pha lắm luôn! Mà khi tôi viết về một CEO có tinh thần trách nhiệm xã hội cao như Kinh Hồng thì trong bản tin ngoài đời thực lại tràn ngập những CEO không có tí ý thức trách nhiệm xã hội nào, cảm giác hơi ảo nhỉ. Tôi thật sự rất biết ơn các bạn độc giả đã kiên trì theo truyện trong suốt hai tháng vừa qua, các bạn đã cho tôi niềm tin lớn lao.

Phần còn lại của lời cuối tôi muốn dành cho một vài điều mà mình đã muốn đề cập ngay từ đầu, có thể coi như đây là lần phổ cập kiến thức cuối cùng ha. Trên thực tế, phụ nữ có không bao giờ vắng mặt trong sự phát triển nhanh chóng của ngành Internet Trung Quốc, nhưng vì đủ kiểu lý do mà rất hiếm người biết đến tên của bọn họ. (Ở đây tác giả liệt kê ra chín người nổi tiếng trong ngành, mình xin phép lược bỏ vì không liên quan đến nội dung truyện).

Cuối cùng, vì bộ truyện này được viết quá nhanh… chỉ hai tháng đã hoàn thành rồi nên cũng không thể có tên trong mấy danh sách đề cử, chưa kể còn được đăng tải bất ngờ mà không có ai bookmark trước, thành thử độ hiển thị rất ít và số liệu cũng khá thấp… Vậy nên nếu thật lòng thích bộ truyện này (điều kiện tiên quyết là phải thật sự thích nó!), thì hãy giới thiệu cho bạn bè hoặc là giới thiệu trên các nền tảng như Weibo, Douyin, v.v. nhé. Vĩnh Nhật, Hồng Hồng và mẹ gấu của hai đứa thật sự rất biết ơn các bạn!!!

Đọc truyện chữ Full