DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Chung (Tình Cuối)
Chương 77: C77: Chương 77

Tiếu Hưng Hoa vẫn chưa trở về, thông thường thì với những ca phẫu thuật như thế này, bắt buộc bệnh nhân phải nhập viện trước, sau khi đạt được những tiêu chuẩn theo yêu cầu mới ấn định ngày làm phẫu thuật.

Lần này y đến một bệnh viện nơi mà khoa giải phẫu thần kinh đã có lịch sử phát triển gần nửa thế kỷ, là chuyên ngành trọng điểm cấp quốc gia, thiết bị y tế cũng thuộc hàng tiên tiến nhất.

Thế nhưng những lần kiểm tra ở đây thật sự quá nhiều, mỗi khoa lại có một cách thức khám tiền phẫu khác nhau, chỉ riêng ngày đầu tiên đã phải kiểm tra đến mười nội dung, thật sự là khiến cho người ta mất kiên nhẫn tới cực hạn.

Khi Ngụy Trạch đi vào phòng bệnh của Lý Thư Ý, vốn còn nghĩ sẽ gặp phải một cái mặt đen như đáy nồi, nào ngờ chỉ thấy người này đứng bên cửa sổ, ung dung nhàn nhã tưới nước cho những chậu hoa của mình.

Ngụy Trạch bật cười nói: “Đây là đổi tính rồi sao?”

Lý Thư Ý hờ hững liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói lời nào.

Ngụy Trạch biết trong lòng y không thoải mái, cũng không muốn chọc y nữa, thay vào đó là quan sát xung quanh. Phòng bệnh VIP của Lý Thư Ý quả thực rất rộng rãi, trang trí cũng bắt mắt, trần nhà khảm thạch cao, tường đầu giường được dán xốp mềm mại, điều kiện so với ở bệnh viện của cậu còn có phần tốt hơn.

Loại phòng như thế này cho dù có tiền cũng không hẳn sẽ ở được, Ngụy Trạch biết đây là do Bạch Kính sắp xếp, không nhịn được mà hỏi một câu: “Bạch Kính đâu?”

Lý Thư Ý vẫn không ngẩng đầu lên: “Tôi làm sao biết anh ấy ở chỗ nào chứ.”

Ngụy Trạch trầm mặc một hồi lâu, thở dài một hơi tiếp tục nói: “Anh ép Bạch Kính như vậy làm gì?” Lời này của cậu cũng không phải là vì thiên vị cho Bạch Kính, chỉ là mỗi khi nhớ tới cảnh tượng trong bữa cơm ngày hôm đó, cậu vẫn cảm thấy con người Lý Thư Ý quá quyết tuyệt. Có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên được vẻ mặt của Bạch Kính khi hắn nói ra câu “Anh hứa với em”, hắn đã tổn thương rất nhiều, thế nhưng ánh mắt của Lý Thư Ý vẫn không có một chút dao động.

Cậu cũng không có cách nào để truyền đạt cảm nhận hiện tại của mình cho Lý Thư Ý biết, nói với Lý Thư Ý rằng Bạch Kính rất yêu y, y sẽ chỉ nghe nó như một trò đùa.

Lý Thư Ý lau cái chậu hoa treo lơ lửng, hỏi Ngụy Trạch: “Cậu ghét ăn cái gì nhất?”

Lý Thư Ý chuyển chủ đề quá nhanh, khiến cho Ngụy Trạch sửng sốt thật lâu mới do dự mà trả lời là rau thơm.

Lý Thư Ý cười, tiếp tục hỏi cậu: “Thích ăn cái gì nhất?”

Ngụy Trạch càng cảm thấy khó hiểu, lại nhìn y giống như không phải đang nói đùa, cũng căng thẳng mà đáp: “Cũng không thể nói là thích nhất… Nhưng trái cây thì chắc là dâu tây đi.”

Lý Thư Ý thản nhiên nói: “Nếu một ngày nào đó cậu bị ép ăn một bụng rau thơm, lâu ngày lại có người mang một giỏ dâu tây treo lơ lửng trước mặt cậu, cậu có thể không lén mà trộm ăn không?”


Ngụy Trạch vẫn chưa trả lời, Lý Thư Ý ngẫm nghĩ lại câu này rồi nói tiếp: “So sánh như vậy cũng không đúng lắm, nói thế này đi, là cậu vốn dĩ đã ở trong một vườn dâu tây, thế nhưng năm này qua năm khác cậu chỉ có thể ăn rau thơm, cậu chịu được sao?”

Ngụy Trạch đã hiểu được ý tứ trong lời của y, bất đắc dĩ nói: “Lý Thư Ý, đây là anh đang để tâm những chuyện nhỏ nhặt.”

Lý Thư Ý đặt chiếc khăn lông xuống, nâng bình nước nhỏ lên tưới tưới, cúi đầu nói: “Việc nào cho ra việc đó, câu trả lời của cậu là gì?”

Có lẽ là bởi vì mỗi người một tính cách, chuyện họ để tâm không hề giống nhau, cho nên đáp án cũng sẽ bất đồng. Nhưng mà trong lòng ai lại không muốn ăn một quả dâu tây ngọt ngào, đẹp đẽ ở ngay trong tầm tay của mình chứ?

“Cậu cho rằng khi tôi hết bệnh rồi ở bên cạnh anh ấy thì sẽ vui vẻ lắm sao?” Lý Thư Ý cúi mắt, trong giọng nói để lộ một tia lạnh lùng tàn nhẫn, “Mười mấy năm nay, anh ấy chưa từng cho tôi bất kì một hy vọng nào, bây giờ tôi vất vả lắm mới có thể bò ra từ vũng bùn này, anh ấy lại muốn kéo tôi trở lại đó? Chờ đến khi anh ấy chán ghét, lại bị một Ninh Việt khác hấp dẫn ánh mắt, lúc tôi từ vũng bùn đó bò ra lần nữa……” Lý Thư Ý cười cười, “Tôi sẽ kéo anh ấy chết cùng tôi đó Ngụy Trạch à.”

Sau lưng Ngụy Trạch đổ một tầng mồ hôi lạnh, âm thanh nghẹn lại trong yết hầu, không nói ra lời.

“Tôi không phải một người bình thường, thứ anh ấy muốn tôi không cho được, cũng không ép anh ấy phải cho tôi những gì tôi muốn. Sống đến bây giờ, thứ nên nếm cũng đã nếm đủ rồi, không muốn phải thử thêm một lần nào nữa.”

Ngụy Trạch rất muốn nói với y rằng đừng quá bi quan như vậy, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Thật ra thì cậu cũng không hiểu quá nhiều về Lý Thư Ý, không biết tới quá khứ của y, càng không biết trong lòng y thật sự suy nghĩ cái gì, chỉ là đứng ở góc độ bạn bè, theo lẽ thường tình vẫn muốn khuyên y hãy sống thật tốt.

Con người Lý Thư Ý thật sự rất mâu thuẩn, y ngang ngược, cố chấp, nhưng lại tàn nhẫn lạnh lùng không hề thương tiếc bản thân mình một chút nào cả. Ngụy Trạch biết, cho dù cậu là vì muốn tốt cho Lý Thư Ý, nhưng cậu cũng không có tư cách bắt đối phương phải quên đi những chuyện đã qua, buông tha cho chính bản thân mình.

Một câu “Tha thứ” nhẹ nhàng hững hờ như mây trôi nước chảy, làm sao đủ để bôi xóa hết mười mấy năm thống khổ này của y đây?

Bởi vì trong viện còn có việc, Ngụy Trạch cũng không ở lại lâu, cậu mới vừa đi đã thấy Cận Ngôn tới.

Trong tiết trời giá lạnh Cận Ngôn mặc rất nhiều quần áo, quanh cổ quấn một chiếc khăn màu xám đen, che đi nửa dưới khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.

Vào phòng bệnh, Bạch Hạo mới đem khăn quàng cổ của Cận Ngôn tháo xuống, cậu liền nóng lòng chạy tới bên giường của Lý Thư Ý, Bạch Hạo lại kéo người trở về, cởi cái nút sừng trên áo khoác tránh cho cậu di chuyển bất tiện.

Lý Thư Ý nhìn thấy hết tất cả những hành động này, nhưng y không nói gì cả.

Cận Ngôn nói hôm nay cậu muốn dùng cơm với bọn người của Kiều Vũ, nói chuyện một lát liền muốn rời đi. Trước khi đi, Lý Thư Ý nói muốn tìm Bạch Hạo có việc quan trọng, kêu hắn đưa Cận Ngôn đi sau đó thì trở lại đây một chuyến.

Cận Ngôn vốn dĩ đã bước ra khỏi phòng bệnh, nghe Lý Thư Ý nói xong lại quay trở vào hỏi: “Chuyện gì á?”


Lý Thư Ý trừng cậu một cái: “Không liên quan tới nhóc con.”

Cậu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Bạch Hạo đã cầm lấy tay cậu, nói tạm biệt với Lý Thư Ý, đem người ra ngoài.

Lý Thư Ý nhớ lại vẻ mặt lo lắng vừa rồi của Cận Ngôn, thật là muốn đem con bạch nhãn lang này đi dạy dỗ cho một trận, đúng lúc điện thoại vang lên, y nghe điện thoại thì tức giận mà “Gì?” một tiếng.

Bên kia Bạch Kính nói: “Khoảng sáu giờ anh sẽ tới, có muốn ăn gì không?”

Trong lòng Lý Thư Ý vô cùng bực bội, hỏi hắn: “Anh thật sự rảnh rỗi lắm sao?” Ngày hôm đó y đã nói đến mức như vậy, y thực chán ghét cái thái độ coi như chưa có chuyện gì xảy ra của Bạch Kính, đối phương còn chưa kịp trả lời, y đã không nhịn được mà nói tiếp, “Nếu không tôi sẽ giúp anh gọi điện thoại cho Tạ Minh, nhờ anh ta đưa người đến “hầu hạ” riêng cho anh nhé?”

Tạ Minh mở một hộp đêm rất có tiếng tăm ở thành phố Kim Hải, trong đó nuôi không ít người, tất cả đều là ‘hàng’ cao cấp, có ngoại hình, có học thức người bình thường không thể đặt chân đến, trước kia Tạ Minh còn móc hết ruột gan của mình đưa người đến cho Bạch Kính.

Lý Thư Ý cũng không biết tại sao mình lại như thế này, tự dưng nói ra một câu như vậy.

“Lý Thư Ý….” Bạch Kính gọi tên của y, trong giọng nói khản đặc hàm chứa sự tức giận và thương tâm.

Tim Lý Thư Ý run lên, ngắt điện thoại vẻ mặt tràn đầy hối hận.

Bạch Hạo đưa Cận Ngôn đến nơi, hắn biết những người bạn này của Cận Ngôn không hoan nghênh mình, nên chỉ dặn dò Cận Ngôn mấy câu, nhìn cậu đi vào trong sau đó mới lái xe trở về bệnh viện.

Lúc trước khi Cận Ngôn có mặt ở đây, Lý Thư Ý vẫn không cho Bạch Hạo một sắc mặt tốt, hiện tại Cận Ngôn không có mặt, y lại càng kiệm lời hơn, chỉ ra hiệu cho Bạch Hạo ngồi xuống.

Bạch Hạo ngồi xuống, bàn tay hơi nắm thành quyền đặt bên đầu gối, không biết Lý Thư Ý muốn nói với mình cái gì, vẻ mặt đầy lo âu thấp thỏm.

Lý Thư Ý hỏi: “Cận Ngôn còn ở nhà của cậu?”

Bạch Hạo gật gật đầu.

Lý Thư Ý nói thẳng: “Chúng ta cũng không nên vòng vo nữa, tôi hỏi cậu, cậu có yêu Cận Ngôn không?”


Bạch Hạo sửng sốt, dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Lý Thư Ý, hơn nửa ngày hắn mới trả lời: “Con không biết.” Hắn không thể nào không nói ra những lời trong lòng của mình, cho dù có thêm mười năm hay hai mươi năm nữa, Lý Thư Ý cũng có thể nhìn thấu nội tâm của hắn chỉ bằng một ánh mắt.

Thật ra đây cũng là điều mà chính bản thân Bạch Hạo cũng rất hoang mang. Trước Cận Ngôn, hắn vẫn là người chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, hồi còn ở nước ngoài có kết giao với hai nữ sinh, vì đối phương chủ động nên hắn cũng đồng ý. Nhưng không lâu sau những nữ sinh này không chịu được sự lãnh đạm của hắn nên đã yêu cầu chia tay, hắn là một người dửng dưng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nên hắn cũng không níu kéo. Với Tống Tư Nhạc thì không cần phải nói, cùng lắm chỉ là lợi dụng, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng.

Động tâm với một người là việc khó tránh, thế nhưng từ trước đến nay Bạch Hạo đều chưa từng trải qua loại cảm giác này. Đối với hắn thì Cận Ngôn rất quan trọng….. Không, là quan trọng nhất, nhưng đây là tình yêu sao?

Bạch Hạo vốn dĩ cho rằng sau khi nghe xong câu trả lời của mình, Lý Thư Ý sẽ mắng hắn đến hộc máu, ai ngờ được đối phương lại bình tĩnh mà nói: “Không biết chính là không yêu. Cậu không yêu nó, cũng đừng cho nó hy vọng, nó là người mà cậu nuôi lớn, so với tôi thì cậu càng hiểu nó nhiều hơn. Người khác khó chịu còn có thể bỏ đi, nhưng với nó thì không. Cậu không đuổi nó, nó có thể ở bên cạnh cậu cả đời.”

Bạch Hạo nhìn chằm chằm miếng băng vải quấn trên tay mình, hồi lâu mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: “Chú Lý con không thể đuổi em ấy đi được. Cho dù em ấy muốn gì con cũng sẽ đáp ứng.”

Lý Thư Ý cười nhạo một tiếng: “Bây giờ cậu nói nghe thực dễ dàng, sau này cậu động tâm với người khác, cậu nói nó phải làm sao bây giờ? Cậu định học theo Bạch Kính, ở nhà mở một cái hậu cung sao?”

Bạch Hạo cau mày nói: “Con sẽ không.”

Lý Thư Ý lắc đầu, rốt cuộc thì vẫn là tuổi trẻ chưa trải sự đời, không biết tình yêu là gì, lại dám thề thốt khẳng định bản thân mình sau này sẽ không động tâm với người khác.

“Bạch Hạo tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ là tôi đối xử tốt với Cận Ngôn, cậu cũng theo đó mà hưởng được chút lợi lộc. Cho dù tôi chết, những thứ tôi để lại cho nó, một phân một hào cậu cũng đừng có mơ mà động vào.”

Đột nhiên Bạch Hạo đứng lên, cắn chặt răng, trên thái dương nổi đầy gân xanh.

Lý Thư Ý nhìn hắn, nhướn mày nói: “Sao nào? Cảm thấy tôi vũ nhục cậu ư?” Bạch Hạo không hé răng, Lý Thư Ý cười lạnh, “Trước kia không phải cậu cũng đã vũ nhục Cận Ngôn như thế này sao?”

Lời này vừa dứt, Bạch Hạo giống như một quả bóng bị xì hơi, vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu ngồi về chỗ cũ.

Vốn dĩ Lý Thư Ý định kích động Bạch Hạo, nếu là Bạch Hạo của trước kia hắn chắc chắn sẽ nói mấy câu quá phận sau đó thì đóng sầm cửa rời đi, thế nhưng bây giờ hắn vẫn có thể nhẫn nhịn.

Lý Thư Ý thu hồi lại một khắc mỉa mai châm chọc kia, thở dài nói: “Chuyện của hai người tôi không quản được, dù Cận Ngôn thích cậu, tôi cũng không thể ép buộc cậu phải thích lại nó. Nghĩ lại chuyện lúc trước cậu đã làm, tôi cũng cho rằng cậu không xứng để yêu nó. Nhưng mà đứa ngốc đó chỉ chấp nhận mình cậu…. Bạch Hạo, nếu thật sự cậu chỉ là cảm thấy tội lỗi với nó, vì tốt cho nó, cậu hãy đẩy nó ra xa một chút, đừng để nó ở lại bên cạnh cậu.”

Bạch Hạo nghe xong không đồng ý cũng không cự tuyệt, hắn hồn phi phách lạc mà rời đi.

Hắn đi đến bãi đổ xe, đứng ở đó thật lâu không biết bản thân mình muốn đi đâu. Suy nghĩ một hồi, dứt khoát lái xe đến gần chỗ Cận Ngôn đang dùng cơm, ở trên xe chờ cậu.

Trong lòng hắn rất rối loạn, hắn không thể để Cận Ngôn đi, là ai cũng đừng hòng mang Cận Ngôn rời khỏi hắn, nhưng hắn lại cảm thấy lời của Lý Thư Ý không phải là không có lý. Nếu thứ hắn mang lại cho Cận Ngôn không phải là những gì mà Cận Ngôn muốn, đối với Cận Ngôn đó cũng là một loại tổn thương không phải sao?

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, bất tri bất giác trời đã tối mịt. Mắt thấy sắp đến 8 giờ, Bạch Hạo không yên tâm, lấy di động ra thì Cận Ngôn đã gọi điện thoại tới, nói mình ăn cơm xong rồi, muốn tự lái xe về.


Bạch Hạo nghe giọng nói của cậu có gì đó không đúng, hỏi: “Em uống rượu?”

Cận Ngôn vui tươi hớn hở mà trả lời: “Không có uống đâu nha!”

Bạch Hạo tức chết đi được, không uống? Không uống mới lạ đó! Hắn ngắt điện thoại lái xe đến trước quán cơm, khóa xe xong thì chạy vào bên trong phòng bao.

Đến lúc hắn đi vào, nhìn đến chỗ ngồi thấy Cận Ngôn đang ở đó mặt đỏ rực cười ngây ngô, thật là hắn có tâm trạng muốn giết người luôn rồi.

Kiều Vũ nhìn thấy Bạch Hạo đến, sắc mặt cậu cũng không đẹp đẽ gì, nhưng là do mình đã không chăm sóc tốt cho Cận Ngôn, nên đã mở miệng giải thích trước: “Xin lỗi, tôi cũng không biết cậu ấy uống lúc nào… Chỉ có một chút rượu vang đỏ thôi.”

Bạch Hạo không tiếp lời, đi qua dắt Cận Ngôn, nhìn thấy cậu còn có thể đi, mặc áo khoác lại cho cậu, mang lên khăng quàng cổ, cuối cùng là nén lại một cổ hỏa khí trong lòng, nói tiếng cảm ơn với mọi người rồi mang Cận Ngôn rời đi.

Cận Ngôn uống say rất ngoan, không có say đến phát điên, nhưng mà cậu lại ngây ngô cười. Cười từ trên xe về đến nhà vẫn còn cười, cười đến mức Bạch Hạo mất hết bình tĩnh.

Hắn đỡ Cận Ngôn lên ghế sô-pha, cho cậu ngồi xuống, tự mình đi lấy khăn muốn lau mặt lau tay cho Cận Ngôn. Đến khi hắn cầm khăn trở lại đã thấy Cận Ngôn ngồi trượt xuống sàn, cũng may là trên sàn có lót thảm len dày.

Bạch Hạo đi qua muốn đem người kéo lên, Cận Ngôn cho rằng Bạch Hạo là đang đùa giỡn với cậu, mạnh dạn ghìm mình ở đó, Bạch Hạo lại không dám dùng sức kéo tay của Cận Ngôn, chỉ đành ngồi trên sàn với cậu.

Hắn nâng đầu của Cận Ngôn lên, nắm lấy cằm lau mặt cho cậu, nhìn thấy tên ngốc này mặt đỏ giống như bị vẽ má hồng, lại còn ở đó cười ngây ngô, hắn không khỏi xụ mặt hỏi: “Còn cười! Có gì buồn cười hửm?”

Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản không trông mong Cận Ngôn trả lời, đâu ngờ được Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng nói: “Chú Lý chịu làm phẫu thuật, rất vui!”

Bạch Hạo bị bộ dáng lúc nói chuyện của Cận Ngôn chọc cười, nắm lấy tay lau lau cho cậu.

Cận Ngôn nghe thấy tiếng hắn cười, cau mày nhìn chằm chằm vào hắn thật lâu, hình như cuối cùng cũng nhận ra hắn là ai, mặt tràn đầy vui vẻ nói: “Nhìn thấy thiếu gia, rất vui!”

Bạch Hạo chỉ nghĩ đây là lời cậu nói lúc say, cũng không để ý tới, chuyên tâm mà lau tay cho cậu.

Đang lau đột nhiên Cận Ngôn mạnh mẽ rút tay của mình lại.

Bạch Hạo không biết cậu đình làm gì, cho nên thả lỏng tay ra sợ làm cậu bị thương.

Đôi tay của Cận Ngôn được tự do, cậu thật cẩn thận mà sờ lên mặt Bạch Hạo, nhẹ nhàng che đôi mắt của hắn lại: “Nhưng mà thiếu gia nhìn thấy em, không hề vui.”

Bạch Hạo đang muốn kéo tay của cậu xuống, nghe xong những lời này, bàn tay nâng lên đã ngừng lại ở không trung.


Đọc truyện chữ Full