DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
Chương 46: C46: Chương 46

“Cứ xem quần áo đi, bọn tôi sắp dọn đi rồi nên dọn kho giá rẻ thôi. Áo sơ mi nam ở đây giá bảy mươi chín tệ một chiếc.”

Trần Ngộ nhìn Mạnh Đình Xuyên, đúng là bọn họ rất muốn mua quần áo nhưng bảy mươi chín tệ cho một chiếc áo… Mạnh Đình Xuyên thoải mái khi đi xem quần áo với chủ cửa hàng, chọn bừa hai chiếc mà không mặc thử, cũng không mặc cả, mua xong là đi ngay.

Trần Ngộ theo anh ta ra khỏi tiệm, đến khi đi qua chiếc loa mới tỉnh táo lại. Anh bịt tai, quay đầu hỏi Mạnh Đình Xuyên: “Luật sư Mạnh à, anh có bao giờ mặc áo giá bảy mươi chín tệ chưa?”

“Mặc rồi chứ.”

Trần Ngộ vô cùng ngạc nhiên, Mạnh Đình Xuyên nói thêm: “Đồng phục học sinh đó.”

“Đồng phục học sinh ấy hả… Đồng phục học sinh của em là đồ thể dục.” Trần Ngộ chỉ về phía bắc: “Đi thẳng tới đó, đến ngã tư thứ ba rẽ trái là đến trường cấp hai của em.”

“Đồ của em toàn miễn phí thôi vì mẹ em là thợ may.”

“Ừ.”

Trần Ngộ quay lại nhìn luật sư Mạnh: “Trước đây mẹ từng mở cửa hàng ở ngay chợ quần áo này.”

Mạnh Đình Xuyên hỏi: “Em có muốn vào xem không?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Chắc bị dời đi rồi nên không có gì để xem đâu.”

Anh đã không đến đây nhiều năm, cũng không biết cửa hàng nào đã đóng cửa.

“Ừ.” Mạnh Đình Xuyên đáp lại và không hỏi anh có muốn về nhà hay không. Anh nói: “Tìm chỗ ở trước đã.”

Gần đó không có khách sạn nào được xếp hạng sao mà chỉ có một loạt nhà nghỉ, bọn họ chọn bừa một chỗ rồi đặt phòng. chọn một rồi hẹn nhận phòng. Trần Ngộ không biết về việc mở rộng và phá dỡ đường ở đây, hai người cuối cùng vẫn gọi xe taxi. Tài xế nói rất nhiều, vừa nhìn vào kính chiếu hậu là cậu ta đã mở lời trước: “Các anh đi công tác à?”

“Không.” Trần Ngộ lắc đầu mà không nói cụ thể. Anh nhìn khung cảnh đường phố hoàn toàn khác với những gì trong trí nhớ qua khung cửa sổ.

Do phía trước đang thi công nên bốn làn xe nhập thành hai làn khiến giao thông có chút ùn tắc, trên đường có rào chắn màu xanh, tiếng xe thi công ồn ào.

Tài xế bấm còi hai lần nhưng không được gì, sau đó cậu ta gài số không và đạp phanh rồi cầm bingh giữ nhiệt rót một cốc nước.

Nước có lẽ hơi nóng nên cậu ta thổi hai lần, cẩn thận uống một ngụm rồi quay người lại và nói: “Vị trí nhà nghỉ các anh chọn không được tốt cho lắm, đường đi ở đây bây giờ rất khó đi.”

“Đường hướng Tây đã bị phá bỏ chưa?”

“Rồi, phá bỏ từ lâu rồi.” Xe phía trước di chuyển, tài xế đặt bình giữ nhiệt xuống, sang số, đạp nhẹ chân ga rồi nói thêm: “À, còn khu Văn Tinh đấy, mà chắc cũng sớm tới lượt khu đó thôi.”

“Nhà của chị họ vợ tôi ở đó. Nghe nói nếu bên đó không có cái nhà đang holdout thì khu đó bị phá bỏ từ lâu rồi, chắc cũng sắp rồi. Hình như nhà đó có người đang bệnh nặng cần tiền gấp.”

Holdout là tài sản không trở thành một phần của dự án phát triển bất động sản lớn hơn, bản gốc là 钉子户 (nhà đóng đinh).

Trần Ngộ liếc nhìn Mạnh Đình Xuyên, luật sư Mạnh nắm tay anh mà không nói gì.

Con đường phía trước cuối cùng cũng thông thoáng, tài xế qua.y tay lái, chú ý đến đèn phản quang và vượt qua hai chiếc xe liên tiếp.

“Tôi nói chứ sao mà cứng đầu ghê, sớm muộn gì cũng bị phá bỏ mà. Phá sớm thì nhận tiền dọn sang nhà mới sớm. Tôi cũng muốn được phá dỡ lắm nhưng làm gì may mắn như vậy, với mức lương và giá bất động sản như bây giờ thì người bình thường khó mà mua được nhà…”

Tài xế còn chưa nói hết thì đã đến khách sạn nhưng cậu ta vẫn mím môi không ngừng: “Muốn tìm người nhà ở bên kia thì tốt nhất nên gọi điện hỏi thăm trước.”

Chắc do phá dỡ và làm đường nên khu vực xung quanh khách sạn vắng tanh, bọn họ cất hành lý và tìm quán ăn vặt để ăn tối.

Trời vẫn còn sớm, cả hai đi dạo trên đường một lúc. Trần Ngộ vừa đi vừa kể cho Mạnh Đình Xuyên về quá khứ nhưng cũng chẳng có gì nhiều để nói. Nơi này thay đổi quá nhiều, ông chủ Trần gần như không tìm được con đường nào quen thuộc như trong kí ức của anh chứ nói chi đến mấy quán ăn hay cửa hàng.

Bước ra khỏi ngã tư, Trần Ngộ có chút bối rối: “Phía trước hình như là nhà em.”

Anh quay đầu lại nhìn nhưng vẫn không biết bọn họ đã đi từ công viên về thẳng đến nhà từ lúc nào.

“Vậy em có muốn qua đó xem thử không?”

Bọn họ đứng ở ngã tư đường chờ ông chủ Trần do dự rồi quyết định, chị gái ở quán ăn gần đó thấy vậy thì ngăn cản: “Này mấy anh đẹp trai đến ngoại thành chơi à? Đừng đi qua chỗ phía trước.”


Mạnh Đình Xuyên đi tới mua chai nước khiến chị gái càng nhiệt tình hơn, cô đặt chén trên tay xuống để lấy nước cho bọn họ và chủ động mở lời: “Chỗ phía trước sắp phá dỡ rồi nên lộn xộn và chẳng có gì thú vị cả.”

Mạnh Đình Xuyên cho biết: “Bọn tôi đi thăm họ hàng.”

“Thăm họ hàng à?” Chị gái nói: “Thăm họ hàng thì càng không cần ghé. Hiện tại chỉ còn một cái nhà nổi tiếng khắp chốn đang bị holdout thôi. Hai anh cứ gọi hỏi thử đi, chắc chắn là nhầm rồi đấy.”

“Ừ.” Anh cầm chai nước đi nhưng chị gái vẫn còn nhiều điều muốn nói: “Bây giờ làm gì giống như trước cứ holdout thì sẽ được nhiều tiền hơn, ai mà chiều chuộng cái kiểu đó nữa?! Kí giấy càng sớm thì càng có lợi. Ôi cái loại người này ấy, vì muốn lấy nhiều hơn nên cứ trì hoãn mãi mà chẳng được gì.”

Đây là một khu rất cũ, mọi người quả thực đã chuyển đi rồi nên bên trong trống không, trên tường viết dòng chữ PHÁ DỠ màu đỏ, cứ cách vài bước lại có thể nhìn thấy đồ đạc cũ bị bỏ hoang.

Ghế sofa hỏng, giường mất chân, rèm và ga trải giường lộn xộn.

Trời lạnh đến nỗi ngay cả mấy con động vật nhỏ cũng khó thấy.

Tiểu khu cũ kĩ này trông đặc biệt vắng vẻ dưới ánh mặt trời lặn.

Đi được chừng trăm mét, Trần Ngộ dừng lại: “Có thể không phải bọn họ đâu.”

“Ừ.”

“Nếu bọn họ chuyển đi rồi thì em trèo tường dẫn anh vào xem phòng cũ của em.”

“Được thôi.”

Nếu bọn họ không chuyển đi…

Trần Ngộ cũng không biết.

Tiểu khu cũng đã thay đổi rất nhiều. Trần Ngộ không bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh sẽ tìm nhầm đường về nhà. Trước nhà có một cái ao nhỏ nhưng giờ không còn nữa, còn có thêm một bãi đậu xe và vài chiếc ô tô trong đó, có lẽ ai đó ở gần đã mang xe đến đây.

“Chắc là ở đây nhỉ?” Trần Ngộ nhìn ngôi nhà trước mặt nhưng không chắc lắm.

Ở đây đâu cũng là nhà, nhà bọn họ lại ở lầu một nhưng không đi vào từ cửa chung mà đi thẳng từ sân. Trần Ngộ dự định sẽ đi vòng ra sân sau để xem.

Tuy còn chưa đi tới nhưng anh đã nghe thấy tiếng ồn ào từ phía trước. Trần Ngộ đang đứng trong góc không ra ngoài lờ mờ nhìn thấy một bóng người xa lạ qua cửa sổ đá chạm khắc của sân tường.

“Mày còn có mặt mũi tới nhà bọn tao.” Mẹ Trần cầm chổi đuổi người đi: “Cút ra, cút ra cho tao.”

Người anh họ nhảy một cái để tránh chổi của bà rồi bước ra ngoài: “Tôi nói này bà cô, bà tỉnh táo lại chút đi.”

“Chú tôi vẫn nằm ở nhà phải không? Giờ mà bả đuổi tôi thì sau này tới bệnh viện bà định bắt taxi à?”

Mẹ Trần tiếp tục vung chổi làm tung lên một đám bụi lớn: “Có bắt taxi cũng không cần mày, thật đáng xấu hổ, nếu không có mày thì A Ngộ…”

“A Ngộ, A Ngộ.” Anh họ cười khẩy: “Chứ không phải mấy người đưa nó đến chỗ đó sao?”

Cây chổi của mẹ Trần cuối cùng cũng không hạ xuống người hắn ta. Bà cầm chổi đứng đó, khựng lại một lúc rồi quay người đi về.

Người anh họ vẫn đang lải nhải: “Bây giờ bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy cho ai xem? Giữ nhà không chịu phá có ích gì chứ? Mấy năm rồi nó cũng không về.”

Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng cửa sắt vang vọng.

“Ai biết có khi nó chết vì AIDS ở xó xỉnh nào rồi?”

“Nó không chết thì cũng sẽ không quay về. Tôi mà là nó thì tôi ước gì mấy người chết sớm hơn, mấy người không tốt thì tôi càng tốt.”

Sau khi mắng, anh họ phủi sạch quần áo và đổi giọng điệu sang giọng thuyết phục: “Con đã nói với cô chú là con sẽ chu cấp cho cô chú khi về già rồi. Con không có cha mẹ, cô chú cũng không có con trai thì mình sống chung là hợp lí rồi còn gì?”

Hắn muốn nói thêm gì đó nhưng khi điện thoại di động reo, hắn lấy ra nhìn lướt qua tên người gọi rồi nhấc máy. Hắn nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa hai vai, hít thở hai hơi, lấy hộp thuốc lá, gõ nhẹ hai lần rồi rút điếu thuốc ra.

Bật lửa ba lần không cháy nên hắn sốt ruột ném xuống đất, vừa cắn đầu lọc vừa trả lời đầu dây bên kia: “Được rồi được rồi, tôi đã nói là sẽ trả lại, trong hai ngày tới.”

Hắn cúp máy hét vào sân: “Mau kí tên vào ở nhà mới đi. Nhà trong thành phố vừa vặn để con dùng làm nhà tân hôn”.


“Nếu cô chủ không yên tâm, sau này con đẻ con trai thì cho nó mang họ chú là được.”

Một chậu hoa bị ném ra ngoài, hắn vội vàng né tránh nên chậu hoa rơi xuống đất, trong sân vang đến giọng nói của mẹ Trần: “Tao chỉ có một đứa con trai.”

Anh họ nhìn cửa sân với vẻ sợ hãi: “Bà già chết tiệt không biết tiến biết lùi.”

Hắn bấm số và nói: “Alo anh ba ạ, em là Đại Cường đây. Em chưa trả được, em đang hối người ta để đảm bảo trả lại được đây này, em nợ ai chứ sao dám nợ anh ba…”

Hắn vừa nói chuyện điện thoại vừa bước ra đường, khi đi ngang qua Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên thì hắn nhìn rồi quay lại và tiếp tục bước đi.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, tiếng động cơ ô tô vang lên từ bãi đậu xe. Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa sân cũ kỹ và hoen gỉ mở ra từ bên trong, một bóng người gầy gò lại bước ra.

Mẹ Trần không dùng chổi mà cầm một chiếc túi nhựa trong tay và khom lưng nhặt từng mảnh vỡ của lọ hoa, khi nhặt được mảnh thứ ba, bà tựa lưng và chợt cứng đờ.

“A Ngộ?” Bà đứng thẳng lên nhìn Trần Ngộ chăm chú và vô thức bước tới vài bước, ngập ngừng hỏi: “A Ngộ, con về rồi à?”

Bà rất gầy và chỉ cao đến ngực Trần Ngộ, bà chưa đến sáu mươi, mới trạc tuổi dì Trương nhưng tóc đã bạc khá nhiều.

Trần Ngộ vô thức lùi lại nửa bước, Mạnh Đình Xuyên đứng đằng sau ôm lấy anh. Trần Ngộ quay lại nhìn bạn đời mình, sau đó bước tới và đáp lại.

“Dạ.”

Bọn họ theo mẹ Trần vào sân. Cửa bên trong mở, cửa sổ cũng mở, bầu trời dần tối nhưng từ cửa sổ có thể nhìn thấy phòng khách vẫn như cũ.

Ghế sô pha, bàn cà phê, thậm chí cả tủ lạnh đều có từ hơn mười năm trước, một số bức tường đã ố vàng, trên tường vẫn dán giấy khen của anh.

Mẹ Trần quay đầu lại nhìn con, muốn nắm tay con nhưng Trần Ngộ lại né sang một bên, chính bản thân anh cũng ngạt nhiên. Mẹ Trần lau tay vào vạt áo nhưng không dám chạm vào con, bà gọi anh bằng giọng điệu nhỏ nhẹ: “A Ngộ, vào đi.”

“Vào đi, mẹ đi mua đồ. Chợ hơi xa nên mẹ phải lái xe đi, tầm nửa tiếng nữa mẹ về, con ở nhà đợi một lát.”

Trần Ngộ đứng ở cửa không nhúc nhích.

Giọng mẹ Trần dần dần nhỏ đi, đôi mắt ngấn lệ, bà che mặt: “Đều là lỗi của mẹ, mẹ có lỗi với con, đúng ra mẹ phải tin con chứ, sao con có thể làm ra chuyện như vậy…”

Trần Ngộ không biết làm sao mà họ biết được sự thật, anh im lặng nghe bà nói rồi mới đáp: “Nhưng con đúng là gay.”

Mẹ Trần nghẹn ngào một lát, cuối cùng đành chịu nhìn Mạnh Đình Xuyên: “Cậu này…”

“Dạ.” Trần Ngộ gật đầu: “Bọn con cưới rồi.”

“Vậy bọn con ở lại ăn bữa cơm nhé.” Bà thường xuyên nhìn Mạnh Đình Xuyên nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại ở anh.

Trần Ngộ nói: “Bọn con ăn rồi.”

Mẹ Trần không nói nữa mà chỉ ngước nhìn anh như vậy. Trần Ngộ quay lại nhìn bà, không biết phải nói gì, anh cố nhớ lại mình đã giao tiếp với bà như thế nào nhưng không thể nhớ được.

Những kỷ niệm cuộc sống quá đỗi bình thường không để lại ấn tượng gì cả, và những mảnh vụn kí ức rời rạc dường như luôn là bà gọi anh đi ăn, hỏi anh rằng A Ngộ hôm nay muốn ăn gì.

Anh có chút khó khăn mở miệng, nhưng không lên tiếng, anh bỏ qua xưng hô mà chỉ nói: “Con thấy hai người dùng tiền trong thẻ. Hai người…”

“A Ngộ, nhà mình có tiền.” Mẹ Trần vội vàng giải thích: “Cửa hàng của mẹ vẫn mở, mẹ đã chuyển đến nơi mới. Cha con có lương hưu, hai tháng trước là bất khả kháng thôi nhưng hiện tại ông ấy đã ổn định rồi, cha mẹ sẽ không lấy tiền của con nữa.”

Trần Ngộ muốn nói mình không thiếu tiền nhưng mẹ Trần nói tiếp: “Con cũng có phần tiền đền bù phá dỡ, thứ Hai bọn họ tới thì mẹ kí, khi tiền về thì sẽ được chuyển vào thẻ của con.”

“Con không cần.”

“Nếu muốn thì con cứ giữ lấy để sau này có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.”

Trần Ngộ không phản bác mà chỉ lặng lẽ nhìn bà, nhìn những sợi tóc bạc trắng, những nếp nhăn nơi khóe mắt rưng rưng, nhìn bà luyên thuyên về việc thu xếp khoản tiền bồi thường phá dỡ.


Anh từng nghĩ sau này khi gặp lại, anh chắc chắn sẽ hỏi bọn họ tại sao không tin anh, tại sao lại đưa anh đến một nơi như vậy, và liệu sau ngần ấy năm thì bọn họ có hối hận hay không.

Bây giờ gặp rồi thì anh lại chẳng thể nói được gì.

Giống như việc nhờ người lạ làm gì đó cho mình thật khó khăn, hơn mười năm trôi qua, Trần Ngộ gần như không thể nhận ra bà, và anh cũng không thể nói lời cứng rắn khi đang đi đường mà gặp người sẵn lòng giúp đỡ anh.

Mẹ Trần nói xong thì thận trọng hỏi: “Con có muốn ăn thêm chút gì không?”

“Mẹ đi mua sườn về làm sườn xào chua ngọt cho con. Chẳng phải con thích ăn món đó nhất sao?”

Trần Ngộ ngơ ngác, hóa ra anh cũng từng thích ăn sườn chua ngọt.

“Không, con…” Anh liếc nhìn Mạnh Đình Xuyên: “Bọn con còn có việc phải làm nên ghé qua một chút. Sau này bọn con sẽ ghé thăm…”

Mẹ Trần lau nước mắt nói: “Được rồi, được rồi, con cũng lớn tuổi, công việc quan trọng mà. Cửa hàng mới của mẹ nằm ở…”

Trong nhà vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, mọi người đều nhìn sang, mẹ Trần nói: “Cha con.”

Bà vội bước vào, một lúc sau đẩy xe lăn ra. Cha Trần tựa vào xe lăn nói không rõ mấy câu, Trần Ngộ không hiểu, mẹ Trần ghé sát tai nghe rồi lại lau nước mắt.

“Ừ, là A Ngộ.”

“Nó về rồi à.”

“Nó không ở lại, con có việc bận nên nói sau này lại ghé.”

Bà ngẩng đầu nhìn Trần Ngộ, gượng cười: “Cha con bị xuất huyết não nhưng giờ ổn rồi. Bác sĩ nói sẽ từ từ hồi phục.”

Cha Trần tựa vào xe lăn chỉ về phía phòng ngủ của Trần Ngộ và phát ra hai tiếng a, mẹ Trần đáp: “Ừ, để tôi đi lấy.”

Bà đứng dậy đi để lại cha Trần trên xe lăn, Trần Ngộ nhìn ông qua lối vào cửa mờ mịt. Nhiều năm trước, hình như sự việc ấy cũng xảy ra ở đây nhưng hơi xa hơn lối vào một chút.

Khi ấy anh đang quỳ, bọn họ đang đứng.

Có người mắng: “Trần Ngộ sao lại thành ra thế này?”

“Cha dạy mày như thế nào, mày không biết đồng tính luyến ái bẩn thỉu như thế nào sao?”

Một người khác kéo tay áo anh lắc đầu lau nước mắt: “A Ngộ, mẹ biết con là người ngoan ngoãn nhất mà”.

“Cắt đứt với đám người đó rồi chăm chỉ học tập và thi vào đại học, sau này kết hôn thì mẹ giúp con chăm cháu nhé?”

Hồi đó, dưới đầu gối Trần Ngộ là những viên gạch lát sàn cứng lạnh, anh quỳ thẳng lưng. Bây giờ anh đang đứng đây, cha Trần đang tựa vào xe lăn, đầu ngẩng cao, dường như không thể đỡ được cổ nên cứ nhìn sang bên, há mồm rồi ngậm lại, thốt lên vài tiếng nhưng Trần Ngộ vẫn không nghe được.

Anh không cảm thấy hả hê, cũng không cảm thấy thù ghét.

Anh chỉ cảm thấy có chút vô lí và bối rối.

Một lúc sau, mẹ Trần bước ra nhưng cha Trần không nói nữa, ông nhắm mắt lại và không nhìn bọn họ.

Mẹ Trần nói: “Cha lấy bằng tốt nghiệp cấp ba về cho con.”

*

Cuối cùng bọn họ cũng không ăn ở nhà, Mạnh Đình Xuyên mang theo bằng tốt nghiệp dẫn Trần Ngộ về khách sạn.

Đóng cửa lại, Trần Ngộ chủ động ôm hôn anh và lật người trên giường, một lúc sau Mạnh Đình Xuyên mới buông ra, vuốt ve khóe mắt anh: “A Ngộ à, em làm vậy với anh là không công bằng.”

“Cái gì?” Trần Ngộ có chút không kịp phản ứng.

“Em không thể xem anh như một công cụ để trút bỏ cảm xúc của mình được.”

“Em không có…” Trần Ngộ vô thức muốn bật lại nhưng sau đó nhận ra hình như đúng là như thế thật: “Em xin lỗi anh, em không cố ý.”

“Nhưng em rất muốn đến gần anh thật… Em đến Yến Thành tìm anh vì nhớ anh, ‘làm’ với anh cũng là…”

“Anh biết.” Mạnh Đình Xuyên hôn anh rồi ôm anh: “Em đang nghĩ gì vậy? Cứ nói đi.”

Trần Ngộ im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Em không ngờ bây giờ họ lại như thế này”.

Người từng kiểm soát mọi việc hồi đó đang ngồi trên xe lăn và không thể nói rõ ràng, còn người luôn tự may váy áo sặc sỡ cho bản thân bây giờ lại mặc quần áo sẫm màu và tóc bạc.


Bọn họ đều đã già.

Tất nhiên, bản thân Trần Ngộ đã ngoài ba mươi rồi nên bọn họ chắc chắn phải già đi. Thế nhưng trong suy nghĩ của anh, bọn họ phải giống như bà Hoàng và thầy Lâm mới đúng.

Bọn họ lại giống như những ‘ông cụ’, ‘bà cụ’ vậy…

Trần Ngộ nhớ lại những gì anh vừa thấy vừa nghe: “Đình Xuyên, hình như em không có em trai hay em gái”.

“Ừ.”

“Nhưng lúc đó em đã nhìn thấy rõ ràng.”

Danh sách kiểm tra là có thật, Trần Ngộ đã đọc rất nhiều lần nên anh không thể nào sai được.

“Có lẽ bọn họ không giữ đứa trẻ đó vì lý do nào đó.”

“Có thể là do em, có thể là do bọn họ vốn không có kế hoạch này, có thể là do sức khỏe.”

“Có thể là do chính sách.”

Trần Ngộ ngẩn ngơ một lúc, Mạnh Đình Xuyên nhắc nhở: “Cha em là giáo viên.”

Trần Ngộ nghĩ đến phản ứng của anh khi nghe chuyện này: “Anh đã nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi à?”

“Anh chỉ đoán thôi.”

“Lúc đó em nghĩ…” Trần Ngộ không nói thêm nữa, thực ra điều đó chẳng có ý nghĩa gì, dù không có danh sách kiểm tra thì mâu thuẫn giữa họ cũng không thể hóa giải được.

Khi anh chọn cách chủ động rời khỏi trung tâm cai nghiện, anh không bao giờ có thể quay lại sự kiểm soát của họ. Tuổi trẻ ‘nổi loạn’ là khúc dạo đầu cho việc rời khỏi nhà, sau khi trải nghiệm hương vị tự do, chúng ta không còn thèm hơi ấm của lòng bàn tay nữa.

“Em có hối hận không?” Mạnh Đình Xuyên hỏi anh.

“Em không biết. Có thể em thi đậu đại học nhưng em không học lại. Chắc em sẽ không đến được Yến Thành.” Trần Ngộ lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em vẫn sẽ rời đi.”

“Ông ấy nói với em rằng làm người thì phải chính trực và có trách nhiệm.”

“Em sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì em không làm, xu hướng tính dục của em cũng không phải lỗi của em.”

“Bọn em sẽ tiếp tục tranh cãi.” Cho đến khi có một bên nhượng bộ.

Trần Ngộ quay lại nhìn thẳng vào Mạnh Đình Xuyên: “Anh nói đúng, duyên phận giữa cha mẹ và con cái không sâu sắc đến thế đâu.”

Chúng ta là những người cùng nhau trải qua cả cuộc đời.

Mạnh Đình Xuyên che mắt anh: “A Ngộ ơi, em nhìn anh thế này thì anh nhịn không được.”

Trần Ngộ chớp mắt, lông mi lướt qua lòng bàn tay người yêu: “Hiện tại em không có trút bỏ cảm xúc.”

Anh lật người nằm lên ngực Mạnh Đình Xuyên. Đầu giường chạm vào tường nghe ‘bịch’ một tiếng, Trần Ngộ không để ý mà nằm thẳng rồi cúi đầu hôn Mạnh Đình Xuyên. Luật sư Mạnh đưa tay ra dưới cánh tay anh và ôm từ dưới lên trên.

Không khí dần dần nóng lên.

Trần Ngộ thở hổn hển, bối rối nói: “Em để mọi thứ trong va li ấy.”

Anh đứng dậy định nhường đường cho luật sư Mạnh nhưng đầu giường lại đập vào tường nghe tiếng ‘bịch’. Lần này Trần Ngộ nghe thấy, anh ngập ngừng cử động thì lại có tiếng ‘bịch’ tiếp nữa.

Trần Ngộ đã từng ở những nhà nghỉ như thế này nhiều lần trong những năm đầu đời nên rất ý thức được tác dụng cách âm của chúng. Vì vậy, anh đành bỏ cuộc và nằm im vì không có hứng thú ‘làm’ cho người khác nghe.

Mạnh Đình Xuyên buồn cười, Trần Ngộ không vui liếc nhìn anh.

“A Ngộ.” Luật sư Mạnh gọi, Trần Ngộ uể oải đáp: “Có muốn thử cái khác không?”

“Thử cái gì?”



Mạnh Đình Xuyên súc miệng xong quay lại, Trần Ngộ vẫn còn ngơ ngác, đầu gối hơi nhũn, giọng nói lơ lửng: “Em giúp anh.”

Luật sư Mạnh cười: “Em có đứng vững được không?”

Lòng tự trọng đàn ông của ông chủ Trần bị thử thách, anh lập tức đứng dậy.

Phòng nghỉ không lớn, không có cửa sổ, cạnh giường có một cái bàn dựa vào tường, khi kéo ghế ra thì không đủ rộng cho một người đứng. Tuy nhiên, Mạnh Đình Xuyên đứng phía sau ôm lấy eo anh, thì thầm vào tai anh và nói: “A Ngộ, khép chân lại nào.”


Đọc truyện chữ Full