DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh Anh Đừng Lại Đây!
Chương 53: 53: Hối Hận Không


Labrad tâm thần chấn động, không khống chế được mà ngồi lên giường, đem người giam cầm giữa hai tay, cúi đầu gằng giọng lên tiếng hỏi.

Bởi vì hành động cúi đầu này mà mái tóc dài của hắn đổ hết lên giường, có sợi còn đổ lên mặt Nạp Lan Dương.
Nạp Lan Dương vẫn cứ ngỡ mình đang trong mơ, nội tâm chưa từng thả lỏng như bây giờ mặc dù cơn đau đớn vẫn ở hành hạ cậu nhưng cậu lại bất giác bỏ qua nó.

Bởi vì người trước mặt đã chiếm trọn toàn bộ tâm trí của cậu.

Thế là Nạp Lan Dương cũng không chút ngần ngại đem lọn tóc trong tầm tay cậu cầm lên, thích thú vân vê, hoàn toàn không để tâm gì đến uy hiếp của người trước mặt.

Chỉ vì cậu luôn nghĩ đây là mơ, cậu mới không sợ hắn.

Nếu không phải không đủ sức, cậu còn muốn sờ lên mặt hắn, chạm vào vành tai hình vây cá xinh đẹp của hắn nữa.

Thật đẹp quá a...
"Tính ra em cũng có lời rồi a.

Ít nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này em được yêu đương với mỹ nam ngư đẹp tuyệt trần.

Nạp Lan Ninh Lục cô ấy có lẽ là bị sắc đẹp của anh mê hoặc nên mới lén lút thả anh đi đi, còn không hận anh nữa.

Cho dù anh đã nguyền rủa cô ấy.

Nhưng mà cô ấy vẫn không may mắn bằng em.


Em được tiếp xúc gần với anh như vậy, còn được yêu anh.

Nếu anh có thể cũng yêu em thì tốt biết mấy..."
Người trước mặt giống như không để tâm đ ến mình, hoàn toàn chìm trong thế giới của bản thân, thế nhưng Labrad không kịp tính sổ với cậu đã bị những lời kia chọc cho cứng người tại chỗ.
Sao cậu lại biết Nạp Lan Ninh Lục...!Còn có...!Lén lút thả hắn ư...!Bỗng nhiên chút ít hồi ức không tính là nhiều nhưng vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ của hắn lúc này không cần hắn đi cố gắng bỗng hiện lên.

Mặc dù lúc đó hắn trong lòng chỉ toàn là hận thù, thời điểm hắn quyết định làm theo lời người đó nói nhưng cũng không phải là do hắn tin tưởng đối phương mà là vì chỉ nghĩ không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để sống sót thì việc đối phương đã cứu hắn vẫn là chuyện không thể chối cãi.

Hắn đã từng nghĩ đến thân phận của đối phương nhưng sao có thể nghĩ đến đối phương là do Nạp Lan Ninh Lục phái đến chứ.
Đối phương không phải vì chữa bệnh mới bắt hắn, tàn sát cả tộc nhân ngư hay sao? Làm sao có thể cam tâm thả hắn đi?
Nhưng hắn không tin, lại làm sao giải thích được việc Nạp Lan Dương lại biết chuyện này?
Còn có...!Labrad nhìn người trên giường, ánh mắt thâm trầm.

Cậu biết hắn luôn lừa dối cậu? Vậy tại sao còn không hận hắn? Tại sao còn để hắn lừa? Chỉ vì yêu hắn thôi sao? Ngốc như vậy?
Còn hắn...!Nếu những lời cậu nói là thật, hắn thảm hại so với cậu ít hơn sao? Thật mỉa mai.
Trong lúc Labrad đang chìm trong chấn động cái người bỗng nhiên trở nên cái gì cũng biết kia vẫn còn ở tố hắn: "Em biết là anh hận em, hận không thể giết em a.

Nhưng sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, dùng cách đó để giày vò em chứ...!Anh có thể dùng cách khác...!Nhưng không thể không nói, anh dùng cách đó thật hay...!Dù em đã lường trước được nhưng vẫn là bị anh làm cho khổ sở không chịu nổi a..."
Người dưới thân hắn nụ cười cũng trở nên nhợt nhạt khi nói những lời này.

Có khoảng khắc hắn cảm thấy đôi mắt kia một khắc sau sẽ khóc lên, nhưng chính là cậu không khóc, lại càng khiến hắn khó chịu còn hơn nhìn thấy cậu khóc.
"Labrad...!Cho dù cô ấy không nói không cần hận anh thì em cũng chưa từng hận anh, còn yêu anh nữa.


Mặc dù anh chỉ là giả bộ lại chưa từng yêu em, nhưng em mãn nguyện rồi.

Khoảng thời gian ở bên cạnh anh em cảm thấy thật hạnh phúc, em cũng chưa từng hối hận vì đã yêu anh, cam tâm tình nguyện bị anh lừa vẫn muốn tận hưởng thứ tình yêu hư ảo anh giành cho em.

Kiếp sau Labrad...!Kiếp sau nếu được em vẫn muốn tiếp tục bị anh lừa...!Nếu được anh có thể lừa em thời gian lâu hơn một chút không, cũng lừa bài bản hơn, đừng để cho em biết.

Hãy để cho đến lúc chết em mới biết...!A ha ha khụ khụ...!Xem em nói cái gì thế này.

Anh chỉ hận không giày vò chết em, làm sao cho em sống tốt như vậy...!Không thì anh có thể mặt dày lợi dụng tình yêu của em dành cho anh, tiếp tục lừa em nữa nha...!Cứ xem như lúc đó anh chỉ là muốn đùa giỡn em thôi, đợi em tỉnh lại, khỏe lại rồi anh lại đến gặp em nữa nha..."
"Sao giấc mơ mà em vẫn không thể thoải mái nói chuyện với anh thế này...! Labrad ơi không được rồi...!Em mệt quá...!Có lẽ em không trụ được nữa...! Không thể tỉnh lại để nhìn anh lần cuối...!Nhưng xin anh...!Xin anh hãy đến gặp em...!Cho dù chỉ nhìn em bị giày vò đến chết...!Cho dù anh nhìn em bằng ánh mắt nào...!Là lạnh lùng tàn nhẫn cũng được...!Xin anh...! Labrad..."
Người trên giường nói đến đây thì giống như đã không còn sức nữa, ngã đầu sang một bên ngất đi, bàn tay đang nắm tóc hắn cũng vô lực rơi xuống.

Nhưng khi nó còn chưa hoàn toàn rơi xuống đã bị tay hắn vươn ra nắm lấy, không để nó giống chủ nhân của mình, vô lực ngã xuống như vậy.

Nhìn người trên giường từ lúc nào đã nước mắt giàn giụa hắn lại không nhịn được nở nụ cười giễu dù trái tim như bị ai cầm dao không ngừng chém xuống, từng nhát đẫm máu.

Hiện tại hắn làm vậy để làm gì.

Hối hận sao?
Hắn trả thù người đã tạo nên tổn thương cho tộc nhân của hắn, sao hắn phải hối hận.
Nhưng đổi với người hắn yêu, hắn lại sai rồi.


Làm tổn thương em ấy là hắn sai.

Đúng vậy a, cho dù hắn lẫn tránh hiện thực cỡ nào việc hắn thật sự yêu cậu là không thể xóa bỏ được.

Hắn thừa nhận, nhưng hắn không nghĩ hắn sẽ hối hận.

Cùng lắm hắn chỉ có bàng hoàng khi biết được rằng người hắn hận lại là người đã cứu hắn, để hắn có thể còn ở đây giày vò kiếp sau của đối phương.
Rốt cuộc hắn hận không có sai.

Nhưng có phải hắn luôn hận sai người?
Rốt cuộc thì người đáng hận cũng sớm đã chết đến không thể chết hơn.

Trên đời cũng chẳng còn hậu nhân nào cho hắn giày vò nữa.

Hận thù gì cũng sớm tan theo mây khói.

Cuối cùng chỉ còn lại một người, một người mang theo sự nguyền rủa của hắn trải qua đời đời kiếp kiếp trong b3nh hoạn.

Trước khi gặp hắn ở kiếp này đối phương lại đã trải qua bao nhiêu lần khốn khổ vì lời nguyền hắn toàn toàn không biết.

Nhưng chưa nói đối phương chẳng làm gì sai, cho dù đối phương là căn nguyên của tất cả lại không thể vì vậy mà đổ hết tội lỗi lên người đối phương, chỉ việc đối phương đã cứu hắn, hắn cũng làm gì có lý do đi hận, lại tiếp tục hận đây.
Thật là buồn cười.
Labrad ngẫm lại là muốn cười, nhưng sao hắn lại không cười nổi.
Nạp Lan Dương a Nạp Lan Dương...!Cuối cùng thì em cũng không phải là đơn phương, em có vui hay không.

Labrad khẽ vuốt v e khuôn mặt tái nhợt của người trên giường, động tác ôn nhu trân trọng như đối với báu vật của chính mình.

Labrad a Labrad, em ấy như vậy rồi, ngươi có vui không.
Rốt cuộc đêm hôm đó có phải là giấc mơ của Nạp Lan Dương không lại là chuyện chẳng có ai có thể chứng thực.

Nhưng sau khi thổ lộ hết tâm tình của mình Nạp Lan Dương ngất đi trong sự bao bộc của người đàn ông kia từ hôm đó cũng chưa từng có lần nào tỉnh lại cả.

Cậu lúc nào cũng chìm trong sự giày vò của bệnh tật, giống như đang ở khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi nhân thế.
Mẹ Dương ngày ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, mỗi ngày túc trực bên cạnh Nạp Lan Dương cũng dần dần tiều tụy đi.
Ai cũng nghĩ Nạp Lan Dương đã muốn không chống chọi được nữa, đến cả Nạp Lan Dương đều nghĩ như vậy.
Thật ra trong khoảng thời gian hôn mê dài đó ý thức của Nạp Lan Dương vẫn luôn tại, chỉ là cậu không có sức mở mắt, chỉ có thể nghe, cảm nhận thân thể dần dần chết đi cùng sự quan tâm của người nhà.

Cậu thật muốn nói lời xin lỗi với họ, cậu đã không chịu được lâu hơn cho dù thời hạn người kia cho cậu vẫn còn mấy tháng nữa.

Nhưng cậu mệt rồi, cho cậu tùy hứng một lần cuối cùng này nha.
Mặt trời lên lại xuống, màn đêm dần dần lan tràn đại địa, vạn vật ngủ say, không gian cũng trở nên im lìm.

Nạp Lan Dương sau nhiều lần nổ lực không thể mở mắt ra đã quyết định cam chịu số phận, ở trong cơ thể đã muốn hao mòn hết, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ muốn ngủ.
Nhưng trong khoảng khắc đó cậu bỗng nhiên cảm giác được có người như đang đứng ở bên cạnh mình, nhìn mình một cách chăm chú bằng ánh mắt đong đầy tình cảm khiến cậu lưu luyến.

Còn cả khí tức quen thuộc...
Ở trong thời khắc đó vô hình trung không ngừng có thứ cảm xúc liên tục thôi thúc cậu hãy mở mắt ra nhìn một cái.

Nhưng mặc cho cậu cố gắng cỡ nào đều không thể làm được.

Sự bất lực này khiến cậu sinh ra gấp gáp, bực bội cùng khổ sở cùng cực.
Mở mắt ra đi Nạp Lan Dương!
Mở mắt ra đi! Nếu không cậu sẽ hối hận đó!


Đọc truyện chữ Full