DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Chương 3

Kha Dương trừng mắt nhìn gương mặt xa lạ trong gương từ từ hồi hồn lại.

Bộ dạng người này không tệ, đường nét gương mặt rõ ràng, làn da không trắng nhưng mịn màng, nhìn không giống cảnh sát lắm…Kha Dương nhéo mặt một cái, đau, xem ra đây là mặt mình thật.

Cho tới khi người kế bên rửa tay xong nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị cậu mới cầm đi động đi ra khỏi WC cửa hàng.

Việc này so với việc lần đầu thấy quỷ càng không hiểu ra sao hơn.

Mình vẫn còn đang nằm mơ à?

Cậu chưa từng gặp khuôn mặt này, hơn nữa còn một thân cảnh phục, tình huống nào cũng không muốn gặp kẻ như vậy.

Kha Dương đứng bên ngoài cửa hàng một hồi rồi kiểm tra ví tiền trong túi cảnh phục, lấy ra được một cái bật lửa, một bao thuốc lá, tiền cùng một thẻ cảnh sát.

Cậu mở thẻ cảnh sát ra xem, đây là lần cầu cậu được đụng vào thẻ cảnh sát phải nghiên cứu thật kỹ mới được.

Thẻ cảnh sát thoạt nhìn giống thẻ chứng minh, hình chụp nằm ở giữa, chính là người vừa nhìn thấy trong gương giờ chính là mình, nhìn rất nghiêm túc làm cậu nhớ tới vị huấn luyện quân sự cao cao đã đạp cho cậu vài cái trên lưng.

Dưới ảnh chụp viết, Diệp Huân, phân cục phía Đông thành phố Sa Hà, cảnh hiệu số sáu.

Thì ra người này gọi là Diệp Huân, ngón tay Kha Dương làm động tác bắn vào tên Diệp Huân rồi lật qua xem mặt kia của thẻ cảnh sát, phát hiện ra thứ này rất tốt, tên tuổi, ngày sinh, nhóm máu đều được ghi chép.

Diệp Huân, cảnh sát bậc ba.

Kha Dương không hiểu cảnh hàm nhưng cậu suy nghĩ một chút, Diệp Huân 25 tuổi, cùng lắm chỉ là một cảnh sát vừa chuyển chính thức nên cảnh sát bậc ba kia chắc không phải cấp bậc gì cao lắm.

Kha Dương ngồi xổm ven đường, trong lòng suy tính coi mình đã xảy ra chuyện gì.

Tình huống hiện tại chắc không phải bị cái gì bám thân, cảm giác không giống. Vậy đây là gì? Linh hồn xuất khiếu? Nếu linh hồn của mình không ở thân thể mình vậy người mình hiện giờ đang ra sao? Linh hồn của thân thể này đâu rồi? Đang ở trên thân của mình à?

Kha Dương chậm rãi rũ sạch mấy ý nghĩ này, từ nhỏ đến lớn, cậu gặp việc lạ rất nhiều, cơ bản có thể nhanh chóng tỉnh táo trước mọi sự xảy ra nhưng hôm nay có vẻ phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

Cậu cầm bao thuốc lá, thuốc lá Trung Hoa, một cảnh sát bình thường lại hút thuốc lá đắt tiền như vậy…

Mười phút sau cậu đứng lên, thật ra chả vì gì cả mà tại mặc cảnh phục ngồi xổm hút thuốc bên lề đường khiến người ta nhìn nhiều quá. Cậu đi dọc theo con phố, di động cuối cùng củng mở máy dưới sự kiên trì của cậu, chỉ là vửa mở liền nghe âm báo gần hết pin.

Ngay sau đó điện thoại liền kêu, Kha Dương hoảng sợ nhìn thoáng qua, tên hiện lên: Mẹ.

Tiếp hay không tiếp đây, cậu có chút do dự, mình không phải Diệp Huân, mẹ Diệp Huân chắc chắn không phải mẹ mình, cậu biết rõ mình không có mẹ.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn nghe điện, nếu như chuyện huyền huyễn đánh mất thân thể này không thể giải quyết nhanh chóng thì mối quan hệ này cũng không thể chạy trốn được.

“Con trai, sao con còn chưa về? Đã vậy còn tắt máy, mẹ gọi cho con mười lần rồi đó.” Không đợi Kha Dương lên tiếng, bên kia đã truyền đến âm thanh nén  giận.

“Di động hết pin.” Kha Dương có chút lo lắng, sao còn vụ đi gặp mẹ này nữa vậy? Diệp Huân ở đâu cậu còn không biết, đừng nói về nhà mẹ, kiểu này phải đi đường nào đây.

“Mau về đi, cơm làm xong rồi, đang chờ con đó.” Mẹ Diệp thúc giục, đứa nhỏ này mấy tháng không về nhà, khó khăn lắm mới chịu về dùng cơm, họ liền chuẩn bị bàn cơm lớn.

“Con hơi không khó chịu…” Kha Dương cắn môi, tùy tiện kiếm cái cớ phổ thông.

“Khó chịu?” Mẹ Diệp liền khẩn trương, “Khó chịu như thế nào? Con ở đâu?”

Kha Dương lập tức hối hận, sao kiếm cớ như vậy với mẹ người ta chứ, nhất thời muốn sửa lời nhưng không kiếm được lời nào vẹn toàn để nói, đành phải quay đầu nhìn lại: “Cao ốc thương mại.”

“Khó chịu còn đi lầu thương mại làm gì, mẹ lập tức kêu tài xế qua rước con…”

Mẹ Diệp còn chưa nói xong điện thoại liền hết pin bỏ mình. Kha Dương cất điện thoại vào túi tiền, khẽ thở dài, gọi tài xế rước xem ra cảnh sát này phải cỡ “thường thường bậc trung” đó nha.

Không lâu lắm liền có một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại bên người Kha Dương, Kha Dương không biết tài xế là ai, không biết loại xe gì, chỉ có thể chăm chú nhìn cửa xe mở ra rồi một ông chú cười với cậu: “Thiếu gia lên  xe đi, phu nhân đang gấp chết rồi.”

Ôi, còn thiếu gia phu nhân nữa, tốt nhất là thêm một thiếu phu nhân phong tư yểu điệu luôn đi…

Kha Dương suy nghĩ không nói nhiều, sợ nói sai rồi không biết giải thích sao, dù sao cũng đang bịa là khó chịu, nói ít là chuyện thường.

“Nghe phu nhân nói con khó chịu, sao vậy?” Tài xế đột nhiên mở miệng, kiểu giọng điệu này hẳn là rất quen thân với Diệp Huân.

“Đau dạ dày.” Kha Dương trả lời không cần suy nghĩ, cậu đau dạ dày nhiều năm, gì chứ giả bệnh này đúng chuẩn kinh nghiệm đầy mình.

“Làm việc không có quy luật,” tài xế cười cười, nhìn cậu từ kính chiếu hậu, “Chút nữa về nhà đừng nói đau dạ dày, nếu không ba con nghe xong sẽ nổi nóng.”

“Vì sao ạ?” Kha Dương bật ra một câu.

“Sao?” Tài xế hơi giật mình, quay đầu, “Cha con không phải vì con thi vào cảnh sát mà bực bội sao…”

Kha Dương vừa nghe liền biết mình nói hớ, liền nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, xem ra ba Diệp Huân phản đối hắn làm cảnh sát, hơn nữa còn căng thẳng nhiều năm: “Dạ, con có chút không kịp hiểu.”

Tài xế không nói gì nữa, một đường về đều im lặng.

Kha Dương vừa bước xuống xe liền cảm thấy không dễ dàng.

Nhà Diệp Huân có vẻ rất có tiền, biệt thự độc lập ba tầng, đây là kiểu nhà tầng lớp phía trên ở thành phố Sa Hà này sỡ hữu, thật không biết nên vui hay buồn.

Tưởng tượng đến việc vào ngôi nhà này giả bộ con người ta, hơn nữa hoàn toàn là người xa lạ, chuyện khó level cao này khiến Kha Dương xuống xe liền đứng bất động.

Nhưng dù cậu không nhúc nhích thì người khác cũng không cho cậu thời gian câu giờ, cửa vừa mở, một người phụ nữ chạy ra sờ ót cậu: “Không thoải mái chỗ nào, bị cảm? Hay đau đầu?”

“Không sao ạ, đầu hơi choáng, chắc là không ngủ đủ.”  Kha Dương né tránh, người phụ nữ bảo dưỡng tốt này hẳn là mẹ của Diệp Huân, theo ý của tài xế vẫn không nên nói đau dạ dày.

Kha Dương trốn tránh vì cậu ghét bị người lạ động chạm, đặc biệt là đụng vào đầu vào mặt.

Bà Diệp không chú ý động tác nhỏ này, tất cả chú ý của bà đều hướng vào mặt con mình: “Sao lại không nghỉ ngơi đàng hoàng, trách nhiệm à…Ai, con giống ba con quá, ai cũng không chịu thua…”

Kha Dương ngậm miệng không nói gì chỉ theo bà Diệp vào phòng.

Mới bước vào còn chưa kịp nhìn hết phòng khách rộng lớn chợt nghe tiếng người đàn ông vang lên, Kha Dương còn nghe được sự chán ghét trong giọng điệu: “Đại thiếu gia di giá về nhà ăn cơm cũng cần đoàn xe hộ tống nữa đúng không?”

Kha Dương quay đầu, theo cách người này nói chuyện chắc đây là cha của Diệp Huân.

Nếu như không phải nghe tiếng rồi mới thấy người Kha Dương sẽ nghĩ đây là người rất phong độ ý tứ, nhưng lời nói của ông khiến Kha Dương hơi giận, cha con nhà này quan hệ không tốt chút nào.

“Ông bớt gây gổ đi, hôm nay con mình không thoải mái, ăn trước đã, đừng nói nữa….” Bà Diệp hòa giải, đẩy cậu về phía nhà ăn, Kha Dương liền thuận ý đi theo.

Nếu là bình thường theo tính tình Kha Dương, cậu đã sớm quay đầu chạy lấy người nhưng đây là nhà người khác, cha mẹ người khác, cậu tạm thời bị những nguyên nhân ba chấm mới tới đây không biết tiền căn hậu quả không cần đem tới những phiền phức không cần thiết cho mình.

Nhưng ba của Diệp Huân đương nhiên không cùng tần sóng não với cậu.

Lúc trước chỉ cần ông mở miệng, Diệp Huân liền muốn động miệng động tay động chân, hôm nay lại duy trì sự im lặng làm ông như đấm không một đấm, mất mặt, vì thế ông không không dừng lại như yêu cầu của vợ mà cãi lại mấy câu: “Làm cảnh sát thôi mà cũng nuôi ra nhiều tật xấu như vậy, mỗi ngày cùng lắm là tán gẫu qua loa với mấy hội bác gái mà mệt thành bệnh được, xem ra trường cảnh sát dạy mày thành cái trứng mềm hiếm có rồi.”

Kha Dương dừng chân, trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng y như núi lửa nổ, còn chưa để yên việc này hả?

“Không thể ăn cơm trước à,” mẹ Diệp hơi mất hứng, cha con ở chung là không thể yên bình được một giây, Diệp Huân nói ra liền xích mích với cha mình, “Hai người muốn tranh muốn cãi thế nào thì ăn xong rồi tranh cãi, giờ ăn cơm đi.”

“Chờ nó lâu như vậy sớm hết đói rồi…ăn hay không cũng vậy.” Ba Diệp huơ huơ tay, quay đầu về phòng khách, ngồi xuống sô pha cầm báo lên coi.

Kha Dương nhìn một màn này cũng không muốn bắt mình chịu tội, vốn ở một nơi không biết là đâu còn gặp chủ nhà như vậy, cậu chịu đựng đủ rồi liền đi tới mở cửa đi ra, lúc đóng lại còn nói: “Tôi cũng không muốn ăn.”

Cậu ra khỏi cửa liền nhanh chân bỏ chạy, không quan tâm mẹ Diệp gọi gì phía sau, cậu chỉ muốn rời chỗ này cho nhanh, còn việc mang tới phiền phức gì cho Diệp Huân…Chỉ có thể niệm câu vô cùng xin lỗi, quá là bất đắc dĩ mà.

Cậu còn nhớ đường đi, chạy như điên bảy ngoặt tám rẽ ra khỏi tiểu khu mới ngừng lại.

Cậu ít khi chạy bất chấp như vậy, đúng là tự ngược, nhưng cũng may thân thể này không phải của mình. Mà chạy một đường như thế cũng không tới nổi thở không thông, xem ra cơ thể Diệp Huân không tệ, ai nói trường cảnh sát dạy ra cái trứng mềm.

Kha Dương dựa vào tường một hồi rồi chậm rãi bước đi, cậu không biết mình nên đi đâu, Diệp Huân ở đâu cậu không biết, giờ chỉ có thể quay lại đồn cảnh sát qua đêm hoặc là…quay lại nhà mình xem thân thể của mình hiện tại ra sao.

Ngốc Tam Nhi không biết đào di động ở đâu ra, Diệp Huân mới sử dụng có năm phút đã bị nó như ngồi trên đống lửa đem về trả người ta.

Diệp Huân không nói gì, dù sao điện thoại đã tắt máy chắc giờ cạn sạch pin rồi. Tuy hắn không biết tại sao đường dây bận nhưng ít ra có thể chứng minh thân thể hắn vẫn còn, không như người đàn ông tan biến một cách tiêu sái trong trời chiều.

Trước mắt vậy là đủ rồi.

Hắn lẳng lặng ngồi ở cái ghế người đàn ông kia từng ngồi, trời tối rồi, trong phòng có một cái đèn nhưng công tắc không gần cửa, Diệp Huân lại không muốn sờ tới sờ lui trên vách tường không hề sạch sẽ này vì thế hắn chọn ở luôn trong bóng tối.

Trước đó hắn thử đi mở khóa cửa, cửa rất chắc, tấm ván gỗ dày đến một khe hở cũng không có, muốn mở cũng khó, cửa sổ tuy nhìn đơn giản nhưng có song sắt…Tóm lại muốn đi ra là không thể nên hắn chỉ có thể dựa vào bàn mà suy nghĩ.

Nhưng mà nghĩ kiểu gì thì chuyện mới ngủ một chút liền bị xuất mất hồn liền nghĩ không thông.

Diệp Huân nằm úp sấp một hồi liền thấy khó chịu, không biết có phải tại đói hay không mà dạ dày có chút đau. Hắn ít khi mắc bệnh, chưa từng đau dạ dày, chỉ có hồi tiểu học bị một lần nhưng lần đó là nhịn ăn.

Hắn không nghĩ tới cơ thể nhìn khỏe mạnh, rắn chắc của đứa nhỏ này lại bị đau dạ dày.

Diệp Huân ấn dạ dày, loại khó chịu này y như cuộn dạ dày lại thành một cục, hoặc như ai đó dùng dao cứa mức độ đau cứ tăng dần, qua vài phút hắn thật sự cảm thấy chịu không nổi, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.

“Dương ca,” tiếng Ngốc Tam Nhi truyền từ cửa sổ đến, Diệp Huân không để ý nó mở cửa sổ lúc nào.

“Làm gì.” Diệp Huân cắn răng mở miệng.

“Lại đây,” Ngốc Tam Nhi hạ giọng, “Ăn chút cháo, lúc quá bữa mà không ăn dạ dày của anh sẽ đau…”

Diệp Huân nhíu mày, quả nhiên đau dạ dày là bệnh cũ, hắn bất đắc dĩ: “Cậu tới trễ, nó đau rồi.”

“Đệch, thời gian này không phải vẫn tốt lắm sao, em nghĩ nó đâu dễ bị lại như vậy,” Ngốc Tam Nhi với tay vào trong song sắt đánh bật lửa, “Sao anh không mở đèn?”

“Không thấy công tắc,” Diệp Huân đứng lên, “Ở đâu.”

“Anh…” Ngốc Tam Nhi sửng sốt hơn một phút mới chậm rãi mở miệng, “Anh thật sự không phải Dương ca.”

“…Đã nói là không phải,” Diệp Huân bấm dạ dày, đứng thẳng lưng không nổi, “Công tắc đâu?”

“… Mặt tường phía sau cái bàn.”

Diệp Huân sờ s0ạng một chút, đụng sợi dây, kéo, đèn sáng: “Phòng của các người thuộc thời đại nào vậy, công tắc cổ điển ghê.”

“Anh lớn lên ở đây mà hỏi em…” Ngốc Tam Nhi thu bật lửa, hai tay nắm lấy song cửa dán mặt vào như đi thăm tù dõi theo hắn, “Tôi nói, tôi biết Dương ca gặp chuyện tà môn, chuyện hôm nay chắc cũng vì vậy mà sai quá sai, anh nói anh không phải Dương ca, vậy anh là ai?”

Diệp Huân không trả lời Ngốc Tam Nhi, hắn chợt thấy buồn ngủ, dạ dày đau khiến hắn mệt mỏi, lúc ngồi lại trên ghế hai mắt liền díu lại, hắn khoanh tay úp sấp lên bàn, khó chịu lên tiếng: “Đừng  ồn, tôi muốn ngủ.”

Đọc truyện chữ Full