DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Chương 6

Diệp Huân vẫn quyết định ra ngoài, không có tiền thì nghĩ biện pháp khác, cùng lắm kiếm điện thoại công cộng gọi xong ghi nợ, dù sao kẻ dọa người là Kha Dương chứ không phải mình, nếu xảy ra vấn đề khi khảo hạch thì có trưng mặt ra cũng không giải quyết được gì.

Lúc hắn đi ngang qua sân thấy lão bán tiên ngày hôm qua đang quơ quơ cánh tay như bơi lội. Diệp Huân sửng sốt đứng lại nhìn, lão già này chuyên nghiệp ghê, mới lập xuân có một tháng mà không sợ lạnh hay sao mà sáng sớm đã nhảy nhót bồi dưỡng nghiệp vụ.

“Ra ngoài à?” Kha Lương Sơn chậm rì rì hỏi, gã còn chưa hỏi kỹ biểu hiện ngày hôm qua của Kha Dương, một giấc này ngủ không ngon chút nào, đứa nhỏ này có chỗ kỳ quái nếu như không phải cậu cố ý hẳn là gặp chuyện rồi.

“Phải.” Diệp Huân không muốn nhiều lời, đáp xong liền bước ra ngoài sân, hắn không có hảo cảm với mấy kẻ giả thần giả quỷ.

“Đi đâu.” Kha Dương Sơn dừng động tác, hỏi với theo.

“Đi dạo thôi.”

“Làm bài tập buổi sáng chưa?”

Bài tập buổi sáng? Diệp Huân dừng lại bên cửa, hắn nghe không hiểu ý tứ này bèn quay đầu lại nhìn lão già kia. Lão già bước nhanh tới, không đợi Diệp Huân đoán ra gã muốn làm gì đã xông lên tóm cánh tay hắn: “Nhóc con mi càng ngày càng kỳ cục…”

Kha Lương Sơn vừa múa Thái Cực, hai tay chống đất làm như ảo thuật nên tay dính không ít bụi đất, một cái kéo tay này khiến  Diệp Huân theo phản xạ hất mạnh cánh tay, trong lòng đầy khó chịu.

“Đây là ý gì hả?” Kha Lương Sơn bị cái hất này làm cho sững người.

“Không có gì.” Diệp Huân vốn chẳng có ý gì cả nhưng tay lão già một miếng đen một miếng trắng thật sự khiến cả người hắn khó ở.

Ngốc Tam Nhi ở một bên ngạc nhiên, Kha Dương này nếu nói tính tình tốt thì không tới nhưng chỉ cần không làm chuyện quá đáng thì cậu rất ít khi nổi giận, đừng nói với sư phụ càng kính trọng, màn này chính là lần đầu nó thấy sau mười năm.

Diệp Huân xoay người rời sân, Ngốc Tam Nhi rượt theo kêu Dương ca liền bị Kha Lương Sơn kéo lại.

“Để cho nó đi.” Kha Lương Sơn có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Kha Dương đi ra đầu ngõ, gã chưa từng thấy thân hình thẳng tắp như vậy của cậu, “Tối qua hai đứa có nói chuyện với nhau không?”

“Có tám chút chút.” Ngốc Tam Nhi có hơi không cam tâm rướng người nhìn qua, “Sao vậy ạ?”

“Nó có nói gì không?”

“Chả nói gì hết, anh ấy không muốn nói thì người khác chỉ có thể nghẹn họng chờ thôi,” Ngốc Tam Nhi nghĩ nghĩ, “Anh ấy nói mình không phải Kha Dương, trước kia cũng giả bộ vậy mà…Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì.” Kha Lương Sơn quay sang nhìn Ngốc Tam Nhi.

“Nói tới giả bộ thì giả quá giống rồi.”

Kha Lương Sơn trầm mặc một lát rồi cười lạnh hai cái: “Ta thấy chuyện này không đúng rồi.”

“Ba là ba ruột của con,” Ngốc Tam Nhi nghe mấy chữ này lại nhìn biểu tình trên mặt Kha Lương Sơn, sau lưng liền tuôn ra mồ hôi lạnh, nó dựa vào tường viện, “Dọa con ruột vui lắm à!”

“Với lá gan lớn cỡ hạt đậu xanh như con còn không bằng một phần mười của Kha Dương,” Kha Lương Sơn ngó Ngốc Tam Nhi, gã nuôi con ruột với mấy đồ đệ chung một chỗ, cũng không hề nuông chiều quá đáng sao lại nuôi ra đứa nhỏ hở một chút liền bị dọa run cầm cập chứ, “Cả ngày lẽo đẽo sau mông Kha Dương như người hầu, không học ra chuyện gì hết.”

“Ngài đừng có xem thường con, con theo anh ấy luyện can đảm cho gan đậu xanh đó, không tệ đâu.”

Diệp Huân tới thành bắc nhưng không hề quen thuộc nơi này, đây là phố nhỏ Đinh Gia cái gì đó đó, ngay cả tên gọi cũng không thông, lượn vòng cả nửa ngày mới ra được đầu ngõ, dọc đường không hề thấy chỗ nào có thể gọi điện thoại được.

Hắn bước nhanh, chỉ có thể tìm từng chút một. Không biết Kha Dương bên kia tỉnh chưa, nếu tỉnh, không biết cậu ta xử lý thế nào, một học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi nếu lỡ nhiệt huyết dâng trào chạy tới cảnh cục đi làm giúp hắn, nghĩ thôi cũng đặc sắc.

“Sai rồi.” Một âm thanh vang lên phía sau Diệp Huân.

Diệp Huân dừng lại, lúc tới đâu có ai, hắn quay đầu.

Không có ai, ngõ nhỏ vắng tanh kéo dài phía xa đến ngã rẽ vẫn không bóng người. Hắn lắc đầu đi tiếp, cái quỷ gì không biết.

“Sai rồi.” Âm thanh kia lại vang lên, “Về đi.”

Diệp Huân bỗng thấy thân thể nặng nề, cảm giác giống y như cái hôm rượt tên trộm học sinh, rất mỏi mệt, nửa bước cũng đi không nổi nên dừng lại: “Ai?”

Không ai trả lời, bốn phía không người, tiếng người bên tai lại càng nhiều, càng lúc càng ồn y như đang đứng giữa khu chợ phồn hoa nào đó, nhưng mấy âm thanh này nói cái gì hắn lại nghe không được.

Thân thể bắt đầu run, lồ ng ngực như bị ai đạp một cái, đau đớn lan ra tay chân khiến người ta như nghẹt thở.

Kha Dương mang theo di động của Diệp Huân định ra ngoài, cậu cảm thấy Diệp Huân nhất định sẽ gọi vào.

Cậu muốn quay về phố Đinh Gia, lần trước gọi xe đi một nửa đã trở về không biết lần này ra sao, không biết chuyện quỷ này là đổi xác hay đổi hồn, cậu hoàn toàn không có khái niệm, thời gian tác dụng cũng không biết luôn.

Vừa mở cửa phòng di động liền vang, Kha Dương vội mở ra xem, tên Tần Vĩ hiện lên.

Cậu tưởng Diệp Huân dùng số lạ gọi đến nhưng không ngờ là tên có lưu nên có hơi lo lắng, do dự cả buổi mới hạ quyết tâm bắt máy.

“A lô.”

“Tiểu Diệp, chút nữa đừng ăn sáng, bạnh gái của anh có hấp bánh bao, anh mang cho cậu mấy cái.” Một giọng đàn ông Đông Bắc vui vẻ truyền ra.

Kha Dương cảm thấy âm thanh này quen quen, rất nhanh liền nhớ đây là cảnh sát ăn gà hạt lựu xào cay ở cục cảnh sát.

“Hôm nay tôi không khỏe lắm,” Kha Dương nghe ra người này lập tức thở ra, vừa hay không khiến Diệp Huân bỏ bê công việc, “Anh giúp tôi…”

“Không khỏe chỗ nào? Bị cảm? Hay sốt?” Người kia vừa nghe liền gấp gáp, “Anh sớm nói cậu kiềm chế mùa xuân đi! Kiềm chế! Cậu lại đàn ca quá trớn, thoải mái chưa! Hôm đó Cục trưởng vừa nói tháng này có khảo hạch không ai được nghỉ phép!”

“…….Tôi không xin phép.” Kha Dương nghe xong mấy lời này há hốc mồm, không ngờ bây giờ là lúc Diệp Huân có khảo hạch, nếu không có cú điện thoại này cậu đã khiến người ta nghỉ làm luôn rồi.

“Cậu đi được thì đi đi, tới cục trước đã nếu không khỏe chúng ta cứ chụp tấm hình sau đó cậu về nhà nghỉ ngơi.” Tần Vĩ không để hắn nói nhiều, an bài một mạch xong xuôi.

“Được.” Kha Dương không biết “chụp tấm hình” là cái gì, chỉ đành đáp ứng trước, sau khi nói xong cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu nên dựa vào khung cửa, không phải bị cảm thật chứ…

“Anh hỏi chứ, cậu bệnh nghiêm trọng không vậy? Nếu cần lúc nữa anh đi ngang rước luôn?” Tần Vĩ lo lắng hỏi thêm một câu.

“Tôi có thể…” Kha Dương trượt từ khung cửa ngồi xuống đất, không thích hợp, loại cảm giác này chưa từng có, y như sức lực trong người đang bị rút cạn ngay cả ý thức cũng đang từng chút từng chút rời đi, cậu há miệng th ở dốc, lời còn bỏ dỡ không nói ra được.

Cậu muốn nói tôi đi bệnh viện, nhưng chưa nói xong đã mất đi tri giác một cách quỷ dị.

Lúc tỉnh lại Kha Dương thấy đầu đau ê ẩm, cậu ngồi dưới đất dựa tường mà ấn huyệt thái dương, lấy lại nhiều cảm giác hơn so với khi nãy, cậu tìm di động bên người muốn nói Tần Vĩ không cần qua đón.

Sàn nhà Diệp Huân bằng gỗ mà Kha Dương lại sờ được gạch xanh lạnh lẽo.

Cậu rất quen gạch xanh, nơi ngõ nhỏ bờ đê, bờ ao tường vách cậu sống mười mấy năm đều lát thứ gạch xanh có khắc chữ này, còn có mấy kẻ nghiệp dư đến chụp hình nữa.

“Trò mèo gì vậy nè…” Kha Dương ngay cả trợn mắt cũng lười, cậu dựa tường nói, không cần nghĩ cũng biết đã đổi lại với Diệp Huân, giờ cả sức chửi mẹ nó đều không còn.

“Ủa, Kha Tiểu Dương con đang….” Một ông già mặc áo trắng tập thể dục buổi sáng trở về đi qua người Kha Dương, vung kiếm trên tay về phía cậu, “Con vừa về hả? Uống rượu?”

“Chào buổi sáng ông Hồ,” Kha Dương đứng dậy, đây là người ở đối diện nhà cậu trong viện, thường gọi Kha Dương là Kha Tiểu Dương mặc kệ Kha Dương phản đối ra sao cũng không chịu đổi: “Con đang tính đào cục gạch xanh này đi bán thôi.”

“Nhóc con không khi nào đứng đắn hết.” ông Hồ vui vẻ, quay đầu đi về phía trước, vừa đi vừa hắt xì, “Ông đi qua kiếm sư phụ con chơi cờ, con đi pha trà đi, trà con pha dễ uống.”

Kha Dương đang định đồng ý thì nhìn thấy một cái bóng người mơ hồ đi phía sau ông Hồ, lòng cậu hơi trầm xuống. Cái bóng này rất nhạt, gần như một làn khói gió thổi liền tan.

“Dạo gần đây ông Hồ có khỏe không ạ?” Kha Dương tùy tiện hỏi một câu.

“Coi như còn được, bác sĩ dặn chú ý tim không tốt lắm, ông cũng lười, bệnh tật càng để ý càng nặng hơn không nghĩ tới nó sẽ không có.” Ông Hồ vui vui vẻ vẻ đi tới, không để ý lắm.

Kha Dương nhíu nhíu mày còn muốn nói gì đó, cái bóng đi theo ông Hồ bất chợt quay đầu dùng ánh mắt trống rỗng quét qua người Kha Dương. Kha Dương không tránh né mà liếc lại nó một cái.

Thân thể ông Hồ nhìn còn rất khỏe mạnh, con ông hay nói không cần lo lắng về ông, không uống thuốc không nhập viện, thật không ngờ lại tới nhanh như thế.

Tần Vĩ lái xe tới dưới lầu nhà Diệp Huân, vừa lúc nhìn thấy hắn đi ra vừa đi vừa cau mày bấm tới bấm lui trên người mình, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Sao rồi?” Tần Vĩ chạy tới lấy tay sờ trán Diệp Huân, nhiệt độ chắc vẫn bình thường, “Không thoải mái chỗ nào? Cảm lạnh à?”

“Đừng như mấy ông già được không,” Diệp Huân không tránh né mà cho Tần Vĩ sờ trán một hồi: “Em không sao, sao anh tới đây?”

“Không phải tại anh lo cho cậu sao, mọi người nói mấy đứa không bệnh bệnh một cái là xong luôn…” Tần Vĩ muốn lấy tay đỡ Diệp Huân, do dự một chút lại thôi mà đi qua mở cửa xe: “Đi xe anh đi, cậu không cần mở cửa coi chừng lơ mơ đụng đầu giờ.”

“Anh không nói được câu nào tốt,” Diệp Huân lên xe sập cửa một cái, hắn thật sự hơi mơ màng, từ lúc ngủ một giấc liền đổi xác với Kha Dương  tới nay đây là lần đầu khỏi cần ngủ cũng đổi trở về, cảm giác vô cùng đau đớn, không biết sự thay đổi này là tốt hay không thật buồn bực: “Không phải anh đang vô cùng mong em xảy ra chuyện đó chứ?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy, anh vì phòng cậu gặp chuyện không may mới chạy qua đây làm tùy tùng đó, sao, anh giai tri kỷ quá đúng hông?”

Diệp Huân không nói nữa, tựa lưng vào ghế nhìn đường đến xuất thần, người còn hơi mệt nhưng không có khó chịu gì khác, so với như phát bệnh hiểm nghèo ở ngõ nhỏ thì đây đã là thần thanh khí sảng.

“Hai người hẹn nhau đi trễ đúng không?” Vừa bước vào cửa cục cảnh sát, cục trưởng đã không cho mặt mũi rồi.

Diệp Huân không hé răng, chạy thẳng về văn phòng, hắn vẫn còn mặc thường phục, cũng may văn phòng có cảnh phục để sẵn nên thừa dịp cục trưởng không để ý chạy đi thay đồ.

“Cục trưởng ăn không,” Tần Vĩ làm ở đây vài năm rồi, coi như lão cảnh sát nên dám trưng mặt cười hi hi ha ha với cục trưởng, “Vợ tôi làm bánh bao nè, tặng ngài mấy cái, ăn thử xem.”

“Bớt giả bộ với tôi, vợ cậu, cậu có vợ khi nào,” cục trưởng cầm bánh bao, “Cậu chu đáo vậy à, chắc chắn là bạn gái cậu làm nhiều quá để sợ hư..”

“Ăn ngon mà,” Tần Vĩ cười rồi đem bánh bao vào văn phòng cục trưởng, rót trà cho ông, “Lần tới lại mời ngài bánh chẻo, cái đó ngon nhất.”

“Cậu rảnh lắm sao?” Cục trưởng liếc mắt ngó anh.

“Báo cáo cục trưởng,” Tần Vĩ thấy Diệp Huân thay xong cảnh phục đi ra từ văn phòng, “Sáng hôm nay tôi cùng Tiểu Diệp đi chụp hình, buổi chiều đi tuần tra.”

Chụp hình này chính là đi đến đồn cảnh sát trực thuộc thẩm tra đối chiếu hộ khẩu, xem mấy nhân viên chạy việc bên ngoài, tiếp đón mấy bác gái ủy hội tâm sự trời đất này nọ. Thực chất y như kiếm cớ bỏ mặc, nhiều lúc chính là kiếm cách về nhà nghỉ.

Tần Vĩ cảm thấy Diệp Huân vẫn giống người không có việc gì nhưng lại thấy lo lắng nên muốn hắn đi bệnh viện kiểm tra.

“Anh chở cậu đi bệnh viện coi khó chịu chỗ nào? Buổi sáng gọi điện cũng nghe không xong.” Vừa ra khỏi đồn cảnh sát Tần Vĩ liền nhìn chằm chằm mặt Diệp Huân để  nghiên cứu.

“Em thật sự không sao mà, anh đừng gấp gáp như vậy làm em cảm thấy mình y như lão già đánh rắm không xong.” Diệp Huân lấy điếu thuốc ra cho Tần Vĩ một cái.

“Nói thật, lúc cậu nghe điện thoại hồi sáng y như đánh rắm vào điện thoại ấy, làm anh sợ tới mức phải chạy qua nè.” Tần Vĩ nhận điếu thuốc nhưng không châm, “Không đi bệnh viện thật sao?”

“Không đi, anh im lặng chút đi.”

“Chúng ta đi chụp hình thật?”

“Anh chụp một mình đi,” Diệp Huân phất phất tay đuổi anh xuống xe, “Cho em mượn xe dùng chút.”

“Làm việc? Đi đâu? Anh chở cậu, hôm nay cậu không khỏe anh phải thể hiện tình cảm anh em mới được.” Tần Vĩ vỗ vỗ vai hắn rồi lập tức lùi lại xem tay mình, sạch sẽ.

Diệp Huân trầm mặc một lúc, trong đầu rối loạn cả nửa ngày rồi dập tắt điếu thuốc: “Anh chở em qua phố Đinh Gia, em muốn tìm một người.”

Đọc truyện chữ Full