Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
"... Dương Tử được đưa đến bệnh viện, theo lời bác sĩ cấp cứu nói thì khi đó trong tay cậu ta vẫn đang nắm chặt điện thoại, còn chưa ngắt kết nối, tôi muốn hỏi cậu rốt cuộc lúc ấy cậu nghĩ gì vậy?!"
Triệu Hiểu Hiểu nói đến chuyện này thì có phần tức giận, giọng điệu cũng mang theo nghi vấn, nhưng anh cảm thấy Quý Duyên Khanh vẫn còn tình cảm với thằng bạn thân của mình, nếu không hôm nay anh cũng chẳng thèm xen vào việc của người khác mà đến đây một chuyến, đương nhiên trọng điểm là bạn thân mình vẫn nhớ mãi không quên Quý Duyên Khanh, vẫn luôn sống trong quá khứ.
"Tôi, tôi..." Thanh âm Quý Duyên Khanh đều run rẩy, áy náy đan xen ân hận đánh úp đến, cậu không biết Tống Dương đã trải qua đau đớn như vậy.
Triệu Hiểu Hiểu bị Quý Duyên Khanh thế này dọa một phen, trong ấn tượng của anh, Quý Duyên Khanh lúc nào cũng là mười phần cao lãnh, rất ít lộ ra ngoài biểu cảm như vậy.
"Điện thoại không ở trên tay tôi." Quý Duyên Khanh không nói gì đến chuyện cậu từng dao động.
Triệu Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt Quý Duyên Khanh thì biết có nội tình, vì thế nói thẳng: "Vụ tai nạn kia đã gây nên chấn thương rất nghiêm trọng đối với Dương Tử, phải nằm ở bệnh viện nửa năm, ngay cả dì suýt nữa là bỏ cuộc, nhưng rồi sau đó Dương Tử đứng lên được, làm phục hồi hết nửa năm, lúc này đây cậu ấy vẫn cứ cố chấp điều tra, khi đó cậu ấy không hề tin cậu sẽ phản bội cậu ấy, mặc cho tin nhắn cậu ấy gửi cậu chưa bao giờ trả lời."
Từng câu từng chữ cứ như một con dao khắc vào tim Quý Duyên Khanh, khoét đến nát vụn.
Toàn bộ đầu óc của Quý Duyên Khanh đều là cảnh tượng Tống Dương nằm trên giường bệnh không thể cử động, cái tên cực kì yêu thích vận động, thích đi du lịch chơi golf leo núi, từng nói sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới...
Cuối cùng Quý Duyên Khanh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hai mắt cậu đỏ hoe, vì không muốn mất bình tĩnh ở trước mặt Triệu Hiểu Hiểu mà đưa hai tay chống trán, che khuất ánh mắt của Triệu Hiểu Hiểu.
Gian phòng im lặng một hồi lâu, Triệu Hiểu Hiểu không có nói gì nữa, khi anh nhìn thấy Quý Duyên Khanh như vậy thì đã tin năm năm trước thái độ Quý Duyên Khanh đột nhiên thay đổi là có vấn đề.
Một lúc sau, Triệu Hiểu Hiểu mới lên tiếng: "Đến cùng là năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tôi biết dì đi tìm cậu nhưng cậu từ chối... Lúc trước tại sao lại thay đổi đột ngột vậy, lại còn tuyệt tình như vậy."
Quý Duyên Khanh đã dần bình ổn, chỉ là hốc mắt vẫn ửng đỏ, cậu uống một ngụm nước nhưng không có bỏ ly nước xuống.
Năm năm trước đại học năm tư sắp tốt nghiệp, luận văn của Quý Duyên Khanh vẫn chưa được thông qua, suất nghiên cứu sinh được đề cử ban đầu cũng bỗng chốc không còn, công ty thực tập cũng bới móc đủ loại nguyên nhân mà sa thải cậu.
Dường như tất cả vận rủi đều ập đến trong cùng một ngày, đêm đó Quý Duyên Khanh nhận được điện thoại của mẹ Tống Dương.
Đó là một ngày mưa phùn, mẹ Tống hẹn cậu đến tiệm cafe gần trường học để nói chuyện.
Quý Duyên Khanh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mẹ Tống mình lo lắng và khẩn trương đến mức nào, cậu không nói với Tống Dương, trong điện thoại mẹ Tống đã đề cập qua, thanh âm rất ôn hòa, nói muốn gặp mặt cậu nói chuyện một lần, bảo cậu đừng nói với Tống Dương, cũng đừng lo lắng quá..
Ngày ấy tiệm cafe vô cùng vắng vẻ, cả tiệm trống trơn chỉ có một mình mẹ Tống, ông chủ cũng không luôn, sau đó Quý Duyên Khanh biết được mẹ Tống đã bao hết tiệm.
Cho đến hiện tại Quý Duyên Khanh đều có thể nhớ được hôm đó mẹ Tống mặc quần áo kiểu dáng, màu sắc và hoa văn gì.
"Khi hai đứa lên năm ba dì đã biết, dì không nói vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của con dì, tính tình của nó dì biết, người khác càng ngăn cấm nó thì nó càng làm, bây giờ nó đã tốt nghiệp, hai đứa cũng nên chia tay đi, dì hy vọng con chủ động đề xuất làm cho Dương Tử chết tâm." Mẹ Tống dùng giọng điệu hoà nhã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Khi đó Quý Duyên Khanh còn rất ngây ngô, nghe được lời nói của mẹ Tống thì mặt hơi tái đi nhưng vẫn nói: "Thưa dì, con thật sự rất thích Tống Dương, dì có thể nhìn thấy, chúng con là thật lòng với nhau, xin dì hãy hiểu cho tụi con."
Ánh mắt lo lắng bất an cộng với dáng vẻ cúi thấp của Quý Duyên Khanh đều bị mẹ Tống nhìn hết vào mắt.
"Tôi sẽ không hiểu cho hai đứa, nếu trong chuyện này không có con tôi tham gia tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm mà thôi." Khuôn mặt mẹ Tống tuy hiền từ, thậm chí mang theo ý cười, nhưng lời nói ra lại cực kỳ sắc bén.
Bà không thèm nhìn nhìn sắc mặt đã trắng bệch của Quý Duyên Khanh đối diện, chỉ cười nói: "Cậu tất nhiên không thể so được với Dương Dương rồi, nó chỉ đang chơi đùa thôi, mà cậu lại muốn dùng tiền đồ của mình để chơi cùng nó sao? Theo tôi được biết, suất nghiên cứu sinh của cậu đã không còn, công ty thực tập cũng xảy ra vấn đề, nếu con đồng ý thì dì có thể giúp con giải quyết hết thảy."
Quý Duyên Khanh không phải đứa ngốc, cậu biết tất cả đều là mẹ Tống thao túng.
"Không cần, cảm ơn dì."
Quý Duyên Khanh nhớ rõ khi đó cậu nắm ly nước đến mức tay tái nhợt nổi rõ từng đốt xương, từ chối mẹ Tống.
Đây là tình cảnh lần đầu tiên của Quý Duyên Khanh gặp mẹ Tống.
Chẳng bao lâu tin tức cũng lan tới chỗ Tống Dương, hắn vội vàng chạy lại, ôm chặt Quý Duyên Khanh vào lòng, giọng chất chứa van nài: "Khanh Khanh, chúng ta đừng chia tay nhé, suất nghiên cứu sinh không còn thì chúng ta xuất ngoại được không? Em đi học, anh tìm công việc gần trường của em, em cũng biết anh không thích đọc sách, chúng ta có thể thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ có hai chúng ta, trong tuần anh sẽ đưa em đi học, cuối tuần hai ta có thể đi khắp nơi mua sắm, nếu em thích thì chúng mình nuôi thêm một con chó nữa, vào ngày nghỉ hai đứa mình đi xung quanh thành phố chơi..."
Đêm ấy Tống Dương ôm Quý Duyên Khanh nói rất nhiều, Quý Duyên Khanh còn thật sự cân nhắc đến việc xuất ngoại, nhưng bọn họ suy tính mọi thứ đều không nhanh bằng động tác của mẹ Tống.
Ngày thứ ba, người mẹ ở tận Vân Thành xa xôi của Quý Duyên Khanh tìm tới cửa.
"Duyên Khanh, mẹ biết con và thiếu gia nhà họ Tống đang ở bên nhau, mẹ van xin con, con chia tay thiếu gia Tống kia đi!" Mẹ Quý khẩn cầu, "Con cũng biết sức khoẻ của em trai con, bây giờ nó cần thay thận gấp, nếu còn chần chừ sẽ không kịp mất, phu nhân nhà họ Tống ấy nói rồi, chỉ cần con rời khỏi thiếu gia họ Tống đó thì sẽ sắp xếp cho em trai con tiến hành phẫu thuật thay thận..."
...
"Cho nên cậu vì em trai của mình nên mới rời xa Dương Tử ư?"
Quý Duyên Khanh ấn ấn trán, nghĩ đến đoạn thời gian kia mà giờ cậu đều cảm thấy đau đầu mệt mỏi.
"Tôi là con nuôi của nhà họ Quý." Quý Duyên Khanh cụp mắt, thấp giọng nói: "Quãng thời gian đó không phải chỉ xảy ra một hay hai chuyện, tất cả mọi chuyện đều ập đến chồng chất, tôi thừa nhận tôi đã từng dao động, chỉ là nhìn thấy những chuyện Tống Dương luôn cố gắng làm vì tôi, anh ấy vận dụng tất cả các mối quan hệ cầu xin người tìm giúp, ăn nói khép nép giải thích với mẹ của tôi, xin bọn họ thông cảm, cam đoan sẽ chữa khỏi cho Quý Trạch Khang."
Đối mặt với Tống Dương cứ khăng khăng cố gắng như thế, cậu không thể lùi bước được.
"Vậy thì là vì sao?" Triệu Hiểu Hiểu biết khoảng thời gian trong lời của Quý Duyên Khanh, khi ấy Dương Tử như phát điên vậy, mỗi ngày gọi điện hỏi anh xem có ai thích hợp không, tất cả bạn bè chơi cùng trong cả thành phố ai cũng biết thiếu gia họ Tống muốn tìm thận, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
"Là cha mẹ tôi gặp tai nạn xe." Quý Duyên Khanh nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu, "Năm ấy tôi năm tuổi, cả nhà tôi đi du lịch gặp phải tai nạn xe, cha mẹ tôi vì che chở cho tôi mà qua đời, vì là tai nạn ngoài ý muốn nên không truy cứu thêm, trước khi mẹ Tống Dương tìm tới tôi, tôi đều cho rằng chuyện đó thật sự là chỉ là sự cố."
Chuyện này đúng thật là giọt nước cuối cùng tràn ly của Quý Duyên Khanh.
Khi sáu tuổi được nhà họ Quý nhận nuôi, bởi vì bóng ma của tai nạn xe mà Quý Duyên Khanh lúc nhỏ vô cùng hướng nội, thậm chí có khuynh hướng tự kỷ, nhưng mà do vẻ ngoài cậu quá mức xuất sắc nên được cha mẹ Quý chọn trúng.
Sức khoẻ của cha Quý có vấn đề, rất khó có con cho nên mới đi nhận con nuôi.
Trước khi Quý Trạch Khang được sinh ra, cha mẹ Quý quả thật rất tốt với Quý Duyên Khanh, chỉ là Quý Duyên Khanh lúc nhỏ có hơi khép kín hướng nội nên bọn họ cũng khó tránh khỏi có hơi nản lòng, cũng từng suy xét đến việc muốn đổi người khác, sau này Quý Trạch Khang ra đời, bọn họ đối xử với Quý Duyên Khanh ngày càng lạnh nhạt, còn thể hiện rõ ra ngoài.
Dạo đó, vì Quý Trạch Khang mà tất cả tình thân khách khí bên ngoài đều bị đánh vỡ, để lộ một mặt ghê tởm như thế, cha mẹ Quý đầu tiên là cầu xin bằng lý lẽ, lúc mới gặp Quý Duyên Khanh còn hơi do dự, sau thì ba lần bốn lượt đến nơi Quý Duyên Khanh học chửi ầm lên, nói cậu vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang, đồng tính biế.n thái vâng vâng.
"Với tôi khi ấy mà nói thì sự nỗ lực và trả giá của Tống Dương cũng là một tầng áp lực." Quý Duyên Khanh nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu, "Tôi từng nghĩ chia tay với Tống Dương rồi thì ơn nghĩa của nhà họ Quý tôi không còn thiếu gì nữa."
"Mẹ Tống Dương tìm đến tôi, nói cho tôi biết tai nạn xe năm đó của cha mẹ tôi là do đối phương say rượu gây chuyện bỏ chạy, bởi vì có gia thế có tiền, cộng thêm lúc đó tôi chỉ mới có năm tuổi, tai nạn lập tức thành mơ hồ."
Kế tiếp không cần Quý Duyên Khanh nói thì Triệu Hiểu Hiểu đã hiểu rõ được những vướng mắc quan trọng nhất..
Mẹ Tống rất biết cách chèn ép người khác, rõ ràng đã phát hiện ra từ một năm trước nhưng vẫn không ra tay mà là chờ đợi giờ phút này, một phát tất trúng.
Mẹ Tống cung cấp, giúp đỡ giúp cha mẹ Quý Duyên Khanh tìm lại công bằng, đưa Quý Duyên Khanh một tiền đồ rộng lớn, tất cả phí đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài đều do mẹ Tống cung cấp, chỉ hy vọng Quý Duyên Khanh chia tay Tống Dương.
Sau nữa vì không muốn Tống Dương biết, mẹ Tống đã xóa sạch mọi dấu vết bà ra tay, Tống Dương còn nghĩ Quý Duyên Khanh vì bệnh của em trai nuôi kia mà lựa chọn chia tay, lúc ấy Tống Dương đã tìm được manh mối về thận, chỉ cần chờ mỗi thời gian nữa thôi, nhưng Quý Duyên Khanh ngay cả chút thời gian đều không đợi được, càng thêm xác định hắn ở trong lòng Quý Duyên Khanh vốn không kí lô nào.
Đối với Quý Duyên Khanh 22 tuổi có nhà nhưng cũng giống như không có mà nói, việc này lại việc kia liên tiếp chồng chất xảy ra, thật sự là bức người ta phát điên, Triệu Hiểu Hiểu tự hỏi nếu là anh, nói không chừng đã không kiên trì nổi mà chia tay mất dạng từ lâu.
Không nói rõ được là quá khứ ai đúng ai sai, Tống Dương trải qua đau khổ, nhưng Quý Duyên Khanh cũng sống không dễ dàng gì.
Căn phòng quay lại im lặng.
Quý Duyên Khanh có hơi thất thần, hôm nay nhớ lại kí ức trước kia, hệt như mọi việc đang diễn ra trước mắt, cậu cho rằng mình đã buông xuống từ lâu, ấy thế nhưng giờ phút này mới biết được cho đến bây giờ cậu đều chưa từng quên.
Mỗi một câu mẹ Tống nói, mỗi một vẻ mặt chán ghét đầy oán hận của cha mẹ Quý, còn có lời nguyền rủa của Quý Trạch Khang...
Cậu đều nhớ rõ rành mạch.
"Vậy Dương Bảo thì sao?" Triệu Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.
Nếu nói những chuyện trước đó đều có thể giải thích rõ, vậy chuyện vừa mới rời khỏi Tống Dương đã lập tức cùng cô gái khác sinh Dương Bảo thì sao?
Quý Duyên Khanh còn chưa hồi hồn từ ký ức về giật mình hốt hoảng, sau đó mím môi nói: "Dương Bảo là con trai của tôi."
"Cho nên cậu không giải thích à?" Triệu Hiểu Hiểu thốt ra xong cũng biết mình hỏi ngu xuẩn cỡ nào, giấy xét nghiệm DNA là tự tay anh lấy, còn có hiểu lầm gì mà làm cho nam và nữ phát sinh quan hệ lòi ra đứa nhỏ chứ?
Quý Duyên Khanh trầm mặc, cậu có thể nói thế nào? Nói cho Triệu Hiểu Hiểu biết Dương Bảo là do một thằng đàn ông như cậu sinh ra sao? Sau đó Triệu Hiểu Hiểu sẽ quay về nói cho Tống Dương, cậu vốn đã là kẻ phản bội ở trong mắt Tống Dương, giờ cậu không muốn nghe thấy những từ như biế/n thái ghê tởm gì đó từ miệng Tống Dương nữa.
"Chuyện đó không liên quan gì đến cậu." Giọng Quý Duyên Khanh có phần cứng rắn, cậu dừng một chút rồi lại nói, "Cảm ơn cậu hôm nay đã nói cho tôi biết những chuyện từng xảy ra với Tống Dương."
Triệu Hiểu Hiểu bị cái vẻ này của Quý Duyên Khanh làm tức chết, anh mỉa mai: "Quý Duyên Khanh, người như cậu không xứng với tình yêu của Tống Dương." Nói xong thì tức giận ra về.
Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Triệu Hiểu Hiểu, biểu cảm lạnh lùng cứng rắn ban đầu lập tức tan biến.
Đúng vậy!
Tình yêu của Tống Dương nóng bỏng, tự do, ngang ngạnh, cố chấp, hắn yêu một Quý Duyên Khanh cao ngạo đầy tài hoa, chứ không phải một quái vật biết sinh con.
Huống chi hiện tại Tống Dương đã có vợ chưa cưới.
- Hết chương 15 -
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 15
Chương 15