DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại
Chương 48: 48: Lựa Chọn Đau Đớn


Thiên Phàm cảm thấy tiếp tục nói chuyện với cô gái này thì chỉ càng thêm rắc rối.

Tốt nhất nên kết thúc sớm.

Nhưng hắn cũng không thích tên của mình bị người khác gọi một cách tùy tiện như vậy.

Hơn nữa, hắn chỉ muốn một mình Phương Vân Hi được phép gọi hắn như thế.
 
“Điều đó không phải càng chứng minh một rằng thái tử điện hạ xem thảo dân như một người bằng hữu sao.

Thảo dân cảm thấy rất vui mừng.

Quận chúa nên tin tưởng vào mối quan hệ tốt đẹp của điện hạ mới đúng.

Nhưng nếu ý quận chúa là muốn kết bằng hữu với thảo dân thì ...”
 
Lục Tuyết Nghi lập tức tránh xa như tránh hủi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ta tại sao lại muốn kết bằng hữu với dân đen chứ.

Vân Hi ca ca đúng là bị bệnh rồi.

Ngươi cút nhanh cho ta.

Đừng để sự bẩn thỉu của ngươi dây lên người ta.”
 
“Vâng.

Thảo dân cút ngay.”
 
Thiên Phàm chỉ đợi có thế vội vàng lủi đi thật nhanh.

Lục Tuyết Nghi nhìn theo hắn, ra lệnh cho thuộc hạ bí mật theo dõi.

Cô nàng vẫn cảm thấy người này rất đáng nghi.
 
Thiên Phàm vẫn luôn chăm chỉ tu luyện hàng ngày.

Không quá khó để hắn nhận ra mình đang bị theo dõi.

Thiên Phàm khéo léo dẫn tên kia đi lòng vòng mấy hồi rồi dễ dàng cắt đuôi.

Hắn nhận ra mình không nên đến hoàng cung một lần nào nữa.

Không chỉ khiến mình gặp phiền toái mà có thể còn gây rắc rối cho Vân Hi.

Nếu không có quan hệ với người trong hoàng tộc là tốt nhất.

Nghĩ đến đây hắn im lặng, thần người.

Làm thế này có phải nhẫn tâm với Vân Hi quá không.

Hắn nhận ra tình cảm của Vân Hi đối với mình nhiều đến thế nào.

Cả hắn cũng có tình cảm với Vân Hi.

Cứ như vậy mà kết thúc thì đau đớn quá.

Mà tiếp tục thì hắn không đủ can đảm.

Hắn không biết phải làm thế nào cả.

 
Từ Minh làm việc tại y quán đến chiều thì đóng cửa về sớm.

Hắn đã khó chịu từ sáng nên cứ lao vào làm như không biết ngày mai rốt cuộc vẫn chẳng thể thấy thoải mái hơn.

Lúc trở về hắn nhìn thấy Thiên Phàm nằm trên giường, quay mặt vào trong.

Giờ này mà lại lên giường ngủ rõ ràng là có chuyện gì rồi.

Không lẽ là cãi nhau với Phương Vân Hi? Nhưng hắn trước giờ đã thấy hai người đó cãi nhau bao giờ đâu? Mà hai người đó cãi nhau thì liên quan gì đến hắn? Cứ suy nghĩ lòng vòng một hồi Từ Minh cảm thấy càng khó chịu thêm.

Hắn quyết định hỏi:
 
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiên Phàm quay đầu lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Minh: “ Giờ này huynh đã về rồi ư?”
“À, khó chịu nên về sớm.”
“Không phải huynh vẫn còn giận ta đó chứ.

Ta thề với huynh giữa ta và Vân Hi không xảy ra chuyện gì đêm đó cả.”
“Được rồi.

Quên chuyện đó đi.

Ta cũng không phải đang giận.

Khó ở trong người chút thôi.

Ngược lại là ngươi.

Sao sắc mặt lại kém như vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“A.

Không có.”
Từ Minh dĩ nhiên là không tin.

Cái bản mặt cười giả tạo kia lừa được ai chứ.
“Giơ bàn chân lên!”
“Hả?” Thiên Phàm ngệt mặt.
“Ta bảo giơ thì cứ giơ đi.” Hắn vừa nói vừa tóm lấy cổ chân trần của Thiên Phàm sau đó làm động tác bấm huyệt.
Ngón tay Từ Minh vừa bấm xuống, Thiên Phàm đã cười như nắc nẻ.

Ngón tay di chuyển một chút.

Hắn lại còn cười dữ dội hơn.

Thiên Phàm bị cơn buồn cười làm cho mỏi cả hàm mà không sao dừng được.

Hai hàng nước mắt chảy dài, hắn bất lực cầu xin: “Tha cho ta đi.

Huynh dừng lại đi mà.”
Từ Minh lúc này mới chịu dừng.

Đợi cho Thiên Phàm dừng cười hẳn, y hỏi: “Tâm trạng thoải mái rồi chứ?”
“Hoá ra huynh làm vậy vì muốn giải tỏa tâm lý cho ta.

Nhưng phương pháp kì quặc quá đó.”
“Ta là đại phu thì dĩ nhiên sẽ làm theo cách của đại phu.” Từ Minh nhìn hắn một lúc rồi nói: “Nếu yêu một người mà khổ sở như thế thì ngươi đừng yêu nữa.”
Thiên Phàm ngớ người.


Hắn vội lắc đầu: “Ta không ...”
“Đừng nói với ta là ngươi không yêu hắn.

Ta không tin đâu.

Chỉ là bây giờ vẫn còn chưa sâu đậm, ngươi nên sớm kết thúc đi.

Đợi đến lúc không dứt ra được nữa thì ngươi có hối hận cũng không kịp.

Đã trải qua một lần yêu người hoàng tộc vẫn chưa đủ để cho ngươi bài học sao?”
“Vân Hi sẽ không như thế...”
“Có thể Phương Vân Hi khác Diệp Thanh Vân, sẽ không đối xử tồi tệ như vậy với ngươi.

Nhưng vậy thì sao? Hắn là thái tử, là hoàng đế trong nay mai.

Hắn có thể cho ngươi một danh phận không? Cho dù hắn có muốn thì thái hậu, triều thần cũng không cho phép.

Đến lúc đó ngươi sẽ sống như thế nào? Ngươi đã từng nghĩ tới chưa?”
“Đủ rồi.

Đừng nói nữa!” Thiên Phàm gào lên.

Gương mặt hắn trở nên tối sầm.

Những gì Từ Minh nói hắn đều đã nghĩ tới.

Và đó là những điều mà hắn lo sợ nhất.

Nhưng nghĩ tới rồi thì phải làm sao đây? Hắn nhận ra mình không muốn xa y.
“Tại sao ngươi không nhìn một người khác thay vì cứ đâm đầu vào đó?”
Thiên Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn: “ Hả?”
“Xung quanh người vẫn luôn có người rất quan tâm đến ngươi, thương yêu ngươi.

Nếu ngươi chịu để tâm nhiều hơn thì chắc chắn có thể quên được hắn ta.”
Gương mặt Từ Minh đỏ rần.

Còn Thiên Phàm thì ngơ ra, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm.
“Ngươi nói là người nào cơ?”
Từ Minh nổi cáu, nắm lấy hai vai Thiên Phàm đè xuống giường.

Thiên Phàm bất ngờ vội đẩy y ra.
“Huynh làm gì vậy?”
Từ Minh nổi cáu, nói lớn: “Bình thường không phải ngươi rất thông minh sao? Vậy mà chuyện này lại ngốc thế hả? Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi nghĩ ta có thể nói ai chứ?”
Thiên Phàm ngớ người.

Hắn nhìn chăm chăm Từ Minh đầy kinh ngạc, mãi sau mới ấp úng nói: “Huynh...!huynh đối với ta...!Tại sao...!“
“ Ngươi hỏi ta như thế ta biết trả lời thế nào? Nó có khác gì ta hỏi ngươi tại sao lại yêu hai tên kia chứ?”
“Ta...!Nhưng ta đối với huynh...!Ta...” Thiên Phàm muốn nói lại không biết phải nói gì.

Chuyện này đến quá đột ngột.

Hắn chưa bao giờ nghĩ Từ Minh cũng có tình cảm đó với mình.

Thế ra lúc sáng huynh ấy khó chịu là vì ghen sao?
“Ta biết ngươi chưa từng có ý nghĩ đó với ta.

Còn ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì đã thích ngươi rồi.


Nhưng hết lần này đến lần khác ngươi đều bỏ qua ta.

Ta với bọn chúng khác nhau chỗ nào chứ? Ta chắc chắn ta cũng yêu ngươi không kém gì tên họ Phương kia.

Ngươi có thể quay lại nhìn ta một lần không?”
Thiên Phàm im lặng một lúc rồi nói: “Có thể cho ta thêm chút thời gian không? Chuyện này ...quá đột ngột.

Ta...!vẫn chưa tiếp nhận được.”
“Xin lỗi.

Là ta vội vàng rồi.

Vậy ngươi cứ suy nghĩ đi.

Khi nào có đáp án thì trả lời ta.”
Từ Minh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Thiên Phàm một cái thật dịu dàng rồi đứng dậy.

Đôi mắt đượm buồn đó khiến Thiên Phàm không nỡ nhìn thẳng.

Đợi khi Từ Minh đi rồi, cả khuôn mặt hắn nhuộm màu đỏ như gấc chín.

A, không ngờ lại được Từ Minh tỏ tình.

Huynh ấy là một thần y, lại tuấn mỹ xuất sắc, luôn chăm sóc người khác tận tình.

Hắn đã luôn nghĩ người nào có thể được Từ Minh yêu thương phải là một người rất may mắn.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ người đó lại là mình.

Thế ra huynh ấy cũng đoạn tụ à? Không.

Không thể nói như thế.

Từ đầu hắn cũng có phải là đoạn tụ đâu.

Chỉ là người hắn thích tình cờ lại là...!là nam thôi.
“Công tử, có người gửi bức thư này cho người.” một cậu nhóc phụ việc ở y quán chạy vào nói với hắn.

Thiên Phàm cầm bức thư mở ra xem và kinh ngạc.
Lúc Từ Minh vào gọi Thiên Phàm lần nữa thì y đã không còn trong phòng.

Hỏi người làm thì bảo y đã lặng lẽ ra ngoài được khá lâu.

Từ Minh không khỏi ngạc nhiên và hơi tủi thân.

Thiên Phàm đi đâu mà không thèm nói với hắn một tiếng?
 
Thiên Phàm ra ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn.

Một thái giám dẫn hắn vào trong cung, rồi một cung nữ đưa hắn vào cửa sau của một căn phòng lớn.

Hắn quỳ sụp xuống trước một người phụ nữ, dập đầu hô: “Thảo dân Hà Thiên Phàm bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Người gửi bức thư đó cho hắn là hoàng hậu.

Người muốn gặp hắn lại còn dặn hắn không được nói với ai.

Hắn có thể phần nào đoán được nguyên nhân mình bị triệu tới.
“Ngươi chính là Tiểu Phàm Phàm mà Hi nhi hay nhắc nhỉ?”
“ Bẩm nương nương, chính là thảo dân.

Thảo dân và thái tử điện hạ có duyên quen biết nhau ở dân gian rồi trở thành bằng hữu.

Lúc ấy thảo dân không biết thân phận của thái tử.

May mắn được điện hạ chú ý và kết thân.

Thảo dân vô cùng vinh hạnh.”
“ Bằng hữu dân gian à? Ta thấy hình như không phải vậy.


Bằng hữu nào mà lại ở cùng nhau một phòng tới tận sáng chứ?”
“ Bẩm nương nương, nếu là chuyện đó thì có gì lạ đâu ạ.

Nam nhân ngủ chung với nhau là chuyện bình thường mà.”
Hoàng hậu tức giận đập bàn: “ Ngươi dám trả treo với ta?”
Thiên Phàm giật mình vội dập đầu: “ Thảo dân không dám ạ?”
“ Ngươi tưởng trước giờ Hi nhi không có bằng hữu hay sao.

Nó có rất nhiều bằng hữu thân thiết, nhưng chưa từng ở lại ngủ trong cung của nó chứ đừng nói đến ngủ cùng nhau.

Ta đã mấy lần nhắc chuyện thành thân với nó, nhưng cứ nhắc đến là chuyện đó là nó lại gạt đi.

Gần đây nó nói với ta là nó đã có người mình thích rồi nhưng ta hỏi ai thì nó không chịu nói.

Ta đã cho người điều tra cả tháng qua.

Ngoài ngươi ra thì ta không thấy nó qua lại thân thiết với bất kì ai khác.”
“Nương nương ...”
Thiên Phàm chưa nói xong bà ta đã giơ tay ra hiệu im lặng.
“Ta không cần biết các ngươi có quan hệ thế nào nhưng đề phòng vạn nhất, ta muốn ngươi ngay bây giờ lập tức rời khỏi Hi nhi.

Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa.”
Bên ngoài rõ ràng trời quang nhưng lúc này hắn lại nghe như sét đánh bên tai.

Rời khỏi đây.

Rời khỏi Phương Vân Hi.

Không bao giờ gặp lại Vân Hi nữa.

Không.

Hắn không muốn.
“ Thảo dân chưa thể đi ngay được.

Nếu thảo dân biến mất đột ngột, thái tử điện hạ chẳng phải sẽ...!“
“ Đó là chuyện của ta.

Cứ cho là nó sẽ đau buồn và tìm kiếm ngươi nhưng rồi thời gian sẽ xoá hết tất cả thôi.

Nó sẽ có những mối quan hệ khác, rồi sẽ mau chóng quên đi ngươi.”
Trong phút chốc, những cái ôm ấm áp, những lời tỏ tình dịu dàng của Vân Hi tràn ngập trong lòng hắn.

Cứ nghĩ đến chuyện có một ngày Vân Hi sẽ quên mất mình, quên mất những lời từng nói với mình, cổ họng hắn nghẹn lại.

Hắn không nghĩ rằng mình lại luyến tiếc Vân Hi nhiều như vậy.

Hai hốc mắt từ lúc nào đã đỏ lên.
“ Nếu thảo dân không đồng ý?”
“ Vâỵ thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây.”
Hoàng hậu vừa nói xong đã thấy hai thị vệ rút kiếm hầm hầm đi tới từ phía sau hắn.
“ Ngươi có hai sự lựa chọn.

Suy nghĩ cho kỹ.”
 
Mãi đến tối mịt, Thiên Phàm mới trở về.

Từ Minh vốn đang giận định mắng Thiên Phàm một trận nhưng khi vừa nhìn thấy vẻ mặt của y thì hoảng hồn.
“ Tiểu Phàm, sao thế? Ngươi vừa đi đâu về?”
“ Từ huynh.” Gương mặt hắn tối sầm, đôi mắt ửng đỏ, nhìn như đang rất kiềm chế để không bật khóc.

Đến mở miệng để nói hắn cũng phải rất cố: “ Huynh nói đúng lắm.

Ta không nên dính với người hoàng tộc.”
Từ Minh vội ôm chầm lấy Thiên Phàm, vuốt nhẹ lưng hắn vỗ về.
“ Chúng ta rời khỏi đây đi.”.


Đọc truyện chữ Full