DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 70

Giờ quay buổi sáng rất khẩn trương.

Tả Đào chưa kịp định thần lại thì cậu đã được nhân viên của nhãn hàng đưa vào phòng trang điểm. May mắn thay, phòng trang điểm này đủ rộng để chứa tất cả bọn họ mà không có vẻ quá chen chúc.

Tả Đào ngồi ở ghế trong, cách cậu không xa có một chiếc ghế sô pha lớn và mềm mại, Cat và những người khác ngồi trên đó chờ đợi.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là người phụ trách trang điểm cho Tả Đào lại là người quen, mọi người đều nhận thưac.

Thấy Ngô Thủy Ba tiến vào, mọi người hiển nhiên đều sửng sốt một chút.

Ngô Thủy Ba: "Surprise!"

Khương Minh: "Sao cậu lại tới đây?"

Ngô Thủy Ba xách một chiếc vali lớn, làm ra vẻ phong tình vạn chủng mà vén tóc: "Ông chủ của "Đào Ngôn" là em gái của tôi, dù sao khoảng thời gian này tôi cũng không có nhiều việc phải làm nên đến đây kiếm thêm chút tiền."

"Yên tâm, trước khi ra mắt tôi là một chuyên gia trang điểm, trình độ nghiệp vụ đứng đầu ngành."

Thấy Tả Đào vẫn không có phản ứng, Ngô Thủy Ba nhìn sang Vương Thu bên cạnh: "Pink sao vậy?"

Vương Thu lắc đầu: "Không biết."

Từ khi xuống xe đến bây giờ, Tả Đào không nói một lời, tựa hồ cũng không có nhiều cảm xúc, Vương Thu chỉ có thể nghĩ ra một suy đoán hợp lý: "Tôi đoán là do đêm qua ngủ muộn, cho nên hôm nay quá mệt nhọc."

Ngô Thủy Ba à một tiếng: "Pink, không cần liều mạng như vậy."

Hắn rõ ràng đã nghe nói về việc Demon gia nhập CLB của Trung Quốc, hắn vỗ vỗ vai Tả Đào: "Yên tâm, Demon khẳng định không phải đối thủ của em. Hơn nữa fans của em cũng ngày càng lớn mạnh lên, em có thể tùy tiện lên mạng nhìn xem, nơi nơi đều là rắm cầu vồng đang thổi em đấy."

Tả Đào cũng không cẩn thận nghe Ngô Thủy Ba nói gì, chỉ là gật gật đầu, không đáp lời.

Cậu chỉ cảm thấy đầu óc có chút không ổn, có thể là bởi vì tối hôm qua ngủ không nhiều, cũng có thể là bởi vì vừa mới chịu một đòn chí mạng, dù sao đầu óc choáng váng, trong lòng tựa hồ có dung nham đang sôi trào.

Mãi đến khi Ngô Thủy Ba không biết từ đâu lấy ra một chiếc vali, cậu mới vô thức giúp xách đỡ, nhìn thấy người qua lại, cậu mới cau mày nói: "Phải thay ở chỗ này luôn ạ?"

"Có ý gì?"

Ngô Thủy Ba sửng sốt một chút, sau đó không phúc hậu mà cười phá lên, sau đó mở hộp ra: "Em trai, đây không phải vali đựng quần áo đâu. Sau khi trang điểm xong sẽ có phòng thay đồ riêng."

Theo động tác của hắn, Tả Đào nhìn vào chiếc hộp đã mở ra, thấy bên trong chất đầy những chai lọ lớn nhỏ đầy ắp, còn có vô số thứ với màu sắc khác nhau từ to dài ngắn lớn bé nhỏ...... Bàn chải? Rồi có một số thứ cậu không biết dùng cái gì, nhưng có rất nhiều màu sắc rực rỡ, từ trong cái vali này cậu chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được cái nào là son môi.

Nhưng tại sao lại có nhiều son môi đến vậy?

Tả Đào: "......"

Nhìn những thứ này, cậu có chút sợ hãi, như thể nhìn thấy một loại công cụ tra tấn nào đó.

Giọng điệu của Ngô Thủy Ba lại rất tự hào: "Thế nào, tôi đã mang tất cả bảo vật quý giá của mình, cho em đủ mặt mũi đấy đúng không?"

Tả Đào ngữ khí chết lặng: "Nhiều son môi như vậy, hai mươi người há miệng cũng dùng không xong đúng không ạ?"

Ngô Thủy Ba nhướng mày: "Pink, sao thấy em nói chuyện có mang theo chút thù địch thế nhỉ."

Tả Đào thầm nghĩ rằng may mà cậu chưa giết người đấy.

Ngô Thủy Ba vẫn đang nhìn khuôn mặt của cậu, thấp giọng thở dài: "Pink, làn da của em thật tốt, lát nữa đỡ tốn công phải trang điểm kỹ càng, che chút quầng thâm là được."

Tả Đào theo bản năng trả lời: "Vậy ạ?"

Ngô Thủy Ba nghiêm túc gật đầu: "Ừ ừ." Hắn nhắc đến tên của một người nổi tiếng, nhỏ giọng nói: "Làn da này so với hắn còn muốn tốt hơn, đợi lát nữa khi chụp ảnh nhất định rất đẹp!"

Tả Đào nói cảm ơn.

Ngô Thủy Ba nở nụ cười, nhìn vào khuôn mặt của Tả Đào bắt đầu xoa tay hầm hè: "Nhưng bên phía  " Đào Ngôn " có nói lần quay chụp này chủ yếu dựa theo phong cách của em, cho nên đợi lát nữa khi tạo hình sẽ tương đối rườm rà một chút. Đúng rồi, có thể động vào tóc em không?"

Tả Đào gật gật đầu.

Ngô Thủy Ba: "Có lẽ phải cắt tỉa một chút." Nói, lại khoa tay múa chân một chút: "Có lẽ cần phải uốn một chút, nhưng đừng lo lắng, khi nào em về gội đầu một cái là nó sẽ trở lại hình dạng ban đầu."

Tả Đào nói câu không sao, liền ngồi ở trên ghế mặc cho đối phương xử trí.  Dù sao nói nhiều cậu cũng không hiểu, hơn nữa cậuthật sự không quan tâm đến vấn đề hình tượng lắm.

Tư Tranh ngồi xuống liền lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chơi trò chơi trong di động, thấy Cat đang xem kỹ thuật trang điểm của Ngô Thủy Ba, liền lui mà tiến dùng khuỷu tay đẩy đẩy Vương Thu bên cạnh, hỏi: "Một trận không?"

"Ở căn cứ huấn luyện mỗi ngày còn chưa đủ sao? Bây giờ nhìn trận đấu này liền phát ốm rồi." Vương Thu xua xua tay, lnhưng lại vô cùng thích thú mở camera lên, sau đó nhắm vào Tống Thời Hàn bên kia, phóng to màn hình lên, nói: "Tôi muốn tìm chuyện thú vị để làm."

Tư Tranh hỏi hắn: "Chụp cái này làm gì?"

Vương Thu nói: "Tôi quá tò mò, chúng ta chụp một tấm làm kỷ niệm đi. Đội trưởng vẫn luôn cùng cô gái ấy nói chuyện, rốt cuộc hai người họ đang nói cái gì vậy?"

Hai người trò chuyện không tính là nhỏ, hơn nữa lại cách rất gần, Tả Đào theo bản năng mà dựng lỗ tai lên.

Vương Thu: "Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gỉ, hẳn là quen biết đi?"

Tư Tranh tán đồng: "Ừ, không có lý nào mà mới gặp mặt lần đầu liền nói chuyện vui vẻ đến vậy."

Đúng vậy, không lý nào mà mới gặp mặt lần đầu lại có nhiều chuyện để nói như vậy. 

Không riêng gì bọn họ, trong lòng Tả Đào cũng tò mò muốn chết. Ngay cả vào lúc này, trong óc đều đang nghĩ đến ba hàng chữ không ngoan không ngoan không ngoan to đùng, còn không thì là cảnh tượng Tống Thời Hàn đứng nói chuyện phiếm với cô gái kia.

Mặc kệ là thế nào, từ lúc nhảy dù vào Wildfire đến nay, Tả Đào vẫn chưa thấy Tống Thời Hàn cùng ai nói nhiều như vậy, lại còn vừa nói vừa cười.

Vừa mới ở bên ngoài đứng chung cùng một chỗ hút thuốc.

Một cảm giác khủng hoảng khó tả dâng lên trong lòng cậu.

Anh còn cẩn thận nhìn lại, sau khi xuống xe, Tống Thời Hàn ười ít nhất ba lần, hơn nữa khi Tống Thời Hàn rời đi, cô gái kia còn vỗ vỗ bả vai Tống Thời Hàn.

Thoạt nhìn quan hệ vô cùng thân mật.

Có vẻ như đã quen nhau từ lâu rồi?

Nghĩ đến đây, Tả Đào lại không nhịn mở to mắt. Thông qua gương trang điểm trước mặt, cậu có thể thấy rõ tình hình phía sau —— Tống Thời Hàn không có thói quen trang điểm, hơn nữa khuôn mặt anh cũng không có gì để bắt bẻ, chỉ cần tỉa bớt đôi lông mày cho thêm phần sắc sảo là có bắt đầu làm tóc rồi.

Người phụ trách trang điểm cho anh chính là vị mỹ nữ vừa ngầu vừa đẹp hồi nãy.

Tống Thời Hàn thật sự thích loại hình này sao?

Không đúng, chính là cậu nhớ rõ Tống Thời Hàn có nói qua, anh cũng không thích người khác phái.

Nhưng dù vậy, trong lòng cậu vẫn thấy bị đè nén...... Nói như thế nào đây, năm đó cậu cũng là một học sinh đẹp trai nhất trường.

Tả Đào vừa tức giận vừa tò mò. Tâm tình đã lâu không bình tĩnh lại, lại ẩn ẩn có dấu hiệu trở nên cáu kỉnh, khó chịu quá, thực sự rất khó chịu, hiện tại hắn muốn tìm hiểu rõ ràng xông tới chỗ Tống Thời Hàn, sau đó hung hăng hỏi anh rốt cuộc thích dạng người gì.

Hồ già không phát uy, thật coi cậu là Hello Kitty sao?

Quan trọng nhất chính là, cậu hoàn toàn không có biện pháp tiếp thu chiếc áo choàng nhỏ mình mặc lâu như vậy rồi còn phải chết oan uổng như vậy, mệt cậu còn phải vá đi vá lại, kết quả bây giờ lại không có chút đầu mối nào.

Tả Đào chua chua mà nhìn sang Tống Thời Hàn, ngay lúc đang táo bạo, có lẽ ánh mắt của cậu quá trực tiếp. Giây tiếp theo, Tống Thời Hàn bỗng nhiên nâng nâng mí mắt, dưới sự phản chiếu của những chiếc gương trang điểm trước mặt, Tả Đào bất ngờ lọt vào tầm mắt của anh.

Tống Thời Hàn luôn có một vẻ ngoài lạnh lùng, ì vậy chỉ cần tùy tiện chỉnh trang một chút thì anh đã đẹp trai đến khó tin rồi.  Ánh sáng vỡ vụn trước gương chiếu vào đôi mắt nhạt màu, vô cớ từ đuôi mắt hiện lên một tia sắc bén lạnh lùng..

Tả Đào sửng sốt một chút, nhịp tim ngừng lại nửa giây, sau đó cậu cụp mắt giả vờ bình tĩnh, mím môi.

Ngô Thủy Ba người đang vẽ môi bằng cọ nhỏ: "...Pink, há miệng ra một chút."

"Ồ."

Im lặng một lúc, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn, Tống Thời Hàn đã thu hồi ánh mắt.

Sự tò mò trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ vào lúc này.

"Sóng ca......" Tả Đào do dự, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: "Em có thể hỏi anh một câu không?"

Ngô Thủy Ba cẩn thận mà vẻ môi cho Tả Đào, nói: "Đương nhiên có thể."

Tả Đào: "Chị gái nhỏ đang sửa tóc cho đội trưởng là ai vậy ạ?"

"Em nói Candy sao?" Ngô Thủy Ba cũng không hoài nghi, nói: "Hôm nay cô ấy là nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh, trước đây cô ấy đã đi công tác ở nước ngoài, đầu năm mới về Trung Quốc phát triển."

Tả Đào lại hỏi: "Bọn họ quen biết nhau sao?"

"Hả?" Nói, Ngô Thủy Ba cũng quay đầu lại: "Chuyện này anh không biết, nhưng xem ra bọn họ hẳn là quen biết." Hắn tùy ý nói: "Em xem bọn họ trò chuyện vui vẻ thế kia mà."

Dứt lời, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Ngô Thủy Ba đột nhiên cảnh giác giương mắt: "Chờ đã, chẳng lẽ em gặp phải tình địch sao?"

Tôi không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy Tả Đào thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, tai lập tức đỏ bừng.

May mắn thay, vừa rồi Cat đã đứng lên rót nước, chỉ có Vương Thu nhạy bén giương mắt, nháy mắt ngửi được mùi bát quái liền bò lại đây: "Tình địch gì, hai người đang nói cái gì vậy?"

Tả Đào muốn điên rồi.

Động tác trên tay Ngô Thủy Ba khựng lại, tốc độ phản ứng cực nhanh, sắc mặt không đổi sắc nói: "Tôi nói tôi gặp phải tình địch."

Vương Thu không hoài nghi: "Nói như thế nào?"

"Nhìn đội trưởng của mấy người xem." Ngô Thủy Ba lấy ra một chiếc máy uốn tóc từ trong hộp, giải quyết nguy cơ một cách nhẹ nhàng: "Là người yêu thầm số 17 idol E-sport của tôi, nhiều năm nay vẫn luôn cố tình xa cách tôi, thì ít nhất phải đối xử bình đẳng đúng không? Kết quả quay đầu hắn liền thân thiết với một mỹ nhân nóng bỏng khác."

Vương Thu biết hắn nói đùa, cười hỏi: "Tôi khá tò mò, rốt cuộc cậu yêu thầm bao nhiêu người?"

Ngô Thủy Ba bình tĩnh nói: "Tôi không nhớ, không đến 100 thì cũng 50."

Vương Thu: "Vậy thì số lượng tình địch của cậu cũng rất nhiều, có thể nắm tay nhau thành một vòng ở Phong thị rồi đấy."

Ngô Thủy Ba cảnh cáo hắn: "Nói lại lần nữa, cậu ít quản chuyện của tiên nam đi."

Hắn nói có nề nếp, một bộ chuyện này thì có gì hiếm lạ. Hắn ưu thương nhìn móng tay của mình, sau đó lại hỏi Tả Đào: "Pink. Em cảm thấy anh đẹp hay cô ta đẹp?"

Tả Đào nắm chặt nắm đấm, thật lâu sau mới trả lời: "Ừ, anh càng giống nữ nhân hơn cô ta."

Ngô Thủy Ba không chút để ý, còn đắc chí mà lặng lẽ cười.

Tả Đào: "......"

Sau gần một tiếng rưỡi, cuối cùng Ngô Thủy Ba cũng trang điểm cho cậu xong xuôi.

Mà bên kia, Tống Thời Hàn đã ra ngoài chụp ảnh một người, những người còn lại cũng cùng nhau đi xem xem.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Tả Đào và Ngô Thủy Ba trong phòng trang điểm.

Tả Đào thở ra một hơi. Khi đứng dậy, cậu liếc nhìn gương và gần như không nhận ra người trong gương là ai. Ngô Thủy Ba nói rằng không cần trang điểm quá lộng lẫy, nhưng cũng phí không ít công phu, sửa đổi các đường nét trên khuôn mặt của cậu sao cho nhìn ba chiều, đồng thời, hắn cũng chú tâm trang điểm thêm một chút cho lông mày và mắt, nổi bật ra vẻ trương dương của tuổi trẻ.

Cùng với, đám tóc quăn quăn này cũng là một công trình lớn, bên trên còn rất nhiều tia laser hồng nhạt, lấp lánh dưới ánh đèn sau mỗi bước đi.

Trong sự trẻ con lại lộ ra vài phần tinh tế

Ngô Thủy Ba ở bên cạnh "Oa" một tiếng, cảm thán: "Quả nhiên là người sống xé mặt."

Tả Đào mấp máy khoé môi.

Nhìn mình như thế này, cậu cảm thấy không quen.

"Bộ dạng như nhà có tang của em hôm nay, chính là bởi vì Candy đúng không?" Ngô Thủy Ba đột nhiên hỏi.

Bị chọc trúng tâm tư, Tả Đào trầm mặc không lên tiếng.

"Được rồi, em không muốn nói thì thôi."

Ngô Thủy Ba lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Tả Đào, đồng thời cổ vũ cậu.

"Em yên tâm! Chỉ cần em thay bộ quần áo này rồi đi ra ngoài, đứng dưới ánh đèn nhấp nháy, ngoắc ngoắc ngón tay, nhất định sẽ đánh bật Fire tra nam đó!"

Dứt lời, "Cạch" một tiếng cửa mở ra.

Hai người đồng thời quay đầu lại, sau đó đồng thời trầm mặc.

Liền thấy Tống Thời Hàn đứng ở ngoài cửa, hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại của họ, ánh mắt sắc bén hơi nhíu lại.

Tả Đào: "......"

Ngô Thủy Ba cũng không nhúc nhích: "......"

Không khí tĩnh mịch.

Tả Đào nhắm mắt lại, quay đầu lại nhìn Ngô Thủy Ba.

"Sóng ca, để em hát một bài cho anh nghe."

Nghĩ rằng đây là một cách mới lạ để thay đổi chủ đề, Ngô Thủy Ba vui vẻ gật đầu, còn có chút chờ mong: "Được."

Tả Đào hắng giọng và hát một cách vô cảm: "Từ phương xa truyền đến tiếng kèn ——"

Ngô Thủy Ba chớp chớp đôi mắt: "?"

"Hết rồi."

Tả Đào nói.

"Em chỉ biết mỗi câu này."

Đọc truyện chữ Full