DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 134: Phiên Ngoại 7: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 1

"Nếu chúng ta gặp nhau từ nhiều năm trước" 

- --------------------------

Nhắc nhở nho nhỏ: Đây chỉ là một thế giới "Nếu" mọi tình tiết hoặc tuổi tác chưa chắc đã giống với chính truyện, cho nên có thấy một số chi tiết không giống phiền mọi người hãy bỏ qua

- ------------------------------

Sau khi mùa thu đến, ngay cả những cơn mưa phùn cũng mang theo chút se lạnh.

Tả đào rũ bỏ những giọt nước trên chiếc áo mưa trong suốt, ngẩng đầu nhìn những cành cây xanh đã rụng hết lá trên đầu, không khỏi khẽ thở dài.

Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi, nhưng bộ dạng thở dài lại vô cùng quen thuộc. 

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi học tiểu học, mẹ đã hứa sẽ đón cậu tan học, nhưng liếc mắt nhìn từng bạn học được bố mẹ đón về, chỉ còn mình cậu đang đứng đợi ở cửa. 

Cậu đương nhiên biết mẹ bận rất nhiều việc, cũng cảm thấy mình đã là một người lớn rồi, không giống như những chú hổ con ở trường mẫu giáo, cậu hoàn toàn có khả năng tự mình về nhà.

Cậu chẳng qua là cảm thấy mẹ đã làm quá lao lực.

Mưa chỉ rơi một lúc rồi tạnh, Tả đào đút hai tay vào túi quần, vô cùng nhàm chán dừng lại trước vũng nước nhỏ, sau đó bắt đầu lạnh lùng —— giẫm nước.

"Bạn nhỏ Tả Đào, không thể giẫm nước như vậy."

Cô chủ nhiệm họ Mao cùng Tả Đào đứng đợi ngoài cửa trường thấy thế đi tới, ấm giọng nói: "Con cứ giẫm như vậy sẽ bị ướt quần áo, coi chứng bị ốm sẽ phải đi tiêm đó."

Đối mặt với cậu học sinh nhập học muộn hơn những học sinh khác hơn một tháng, cô Mao có vẻ ôn nhu và kiên nhẫn hơn một chút. Cô đã biết được hoàn cảnh gia đình của Tả Đào, bố mẹ thì vừa mới ly hôn không lâu, trước mắt thì ở cùng với mẹ. Năm phút trước, mẹ của Tả Đào đã gọi điện cho cô, nói là trên đường gặp chút chuyện, có lẽ phải muộn một chút mới có thể chạy tới nơi. 

Nếu như là bình thường, cô Mao cũng sẽ không bận tâm điều gì. Cô chỉ là có chút đau lòng cho đứa nhỏ này, mặc dù Tả Đào không nói, nhưng từ ban đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc ban đầu của Tả Đào là vô cùng chờ mong, đến bây giờ dần dần trở nên có chút mất mác.

Đối với một học sinh mới từ trường mẫu gião chuyển lên học lớp 1 tiểu học, rõ ràng ngày đầu tiên đến trường quan trọng như thế nào, không cần nói cũng biết.

Nhưng hôm nay toàn trường tổ chức họp giáo viên, mắt thấy mình sắp phải tới trễ, giờ đây cô cũng có chút gấp gáp.

Sau khi nhìn đồng hồ lần nữa, cô Mao vừa định gọi cho đồng nghiệp xin nghỉ phép giùm, thì một chiếc ô tô màu đen từ phía sau chạy tới, sau lưng vang lên một giọng nữ:

"Cô Mao?"

Vạn Thu Huyền hạ kính xe xuống, nhìn cô Mao: "Lát nữa là có cuộc họp rồi, sao cô còn chưa về?"

Nhìn thấy người tới, cô Mao bận rộn lên tiếng chào hỏi: "Chào cô Vạn." Cô chỉ đứa trẻ bên cạnh cười xin lỗi một tiếng: "Còn có một học sinh bố mẹ chưa đến, tôi định đợi thêm một lát."

Nghe vậy, Vạn Thu Huyền nhìn thoáng qua đứa trẻ đứng ở bên cạnh cô Mao. Bé xíu xiu, bên trong chiếc áo mưa trong suốt là một chiếc áo len màu đen, trên vai khoác chiếc cặp sách Transformers, đứng ở chỗ này dầm mưa quả thực là có chút đơn bạc.

Cùng là mẹ. Nàng vừa nhìn như vậy, có chút lo lắng mà nhíu mày.

"Vậy sao, hay cô giao đứa nhỏ này cho tôi đi, để cho bé ngồi đợi ở trên xe cũng được." Vạn Thu Huyền đỗ xe ở khu vực đỗ xe, mở cửa và nói: "Lát nữa trời có thể sẽ mưa, đừng để đứa trẻ bị lạnh"

"Cái này......"

Cô Mao có chút do dự: "Có được hay không?"

Là hiệu trưởng danh dự của Trường Tiểu học Thực nghiệm Phong Thị, thật ra thì Vạn Thu Huyền rất ít khi sẽ đến trường. Cô Mao bình thường mấy tháng cũng chưa chắc có thể gặp nàng lấy một lần, chẳng qua là biết Vạn Thu Huyền luôn làm công ích, thỉnh thoảng từ trên báo có thể thấy được tin tức của nàng. 

Nói lại, hình như có một trường tiểu học Hi vọng mới được thành lập ở một vùng núi hẻo lánh.

Cho nên đối với Vạn Thu Huyền, cô Mao dĩ nhiên yên tâm, chỉ là sợ làm chậm trễ thời gian của Vạn Thu Huyền.

Vạn Thu Huyền cười một tiếng: "Dĩ nhiên là được. Hôm nay tôi cũng rảnh không có chuyện gì, đợi thêm một lát cũng không sao, cô nhanh đi họp đi." nàng vừa nói, rồi cụp mắt xuống nhìn Tả Đào, liền thấy rằng đứa trẻ lớn lên béo mập hồng hào, không giống như những đứa trẻ khác mới vào trường liền vừa khóc vừa náo, vẫn luôn yên lặng chờ đợi.

Chỉ cần nhìn một cái thôi là đã cảm thấy yêu thích. Hơn nữa cũng không rõ nguyên nhân gì, Vạn Thu Huyền cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen thuộc, nói: "Bạn nhỏ, có nguyện ý lên xe cùng dì đợi mẹ tới đón con không?"

Tả Đào nhìn cô Mao một cái, lại liếc nhìn Vạn Thu Huyền, cuối cùng mấp máy, gật đầu: "Được ạ."

Cậu biết, không thể gây thêm phiền toái cho người khác.

Cô Mao lát nữa còn có việc, bị trễ thì sẽ không tốt.

Thấy thế, cô Mao cũng không còn chần chờ nữa, nói một tiếng cảm ơn với Vạn Thu Huyền, rồi nói: "Để tôi gửi tin nhắn cho mẹ đứa nhỏ."

Cứ như vậy, khu vực chờ hoạt động của Tả Đào để đợi Tô Nguyệt Đào tới đón từ dưới gốc cây chuyển sang xe con quý phái. 

Mãi đến khi Vạn Thu Hiền mở cửa ghế sau cho cậu, cậu mới phát hiện trong xe có một anh trai lớn đang ngồi.

Anh trai mặc bộ đồng phục trắng đỏ của lớp trên trường tiểu học thực nghiệm Phong Thị, không giống như những anh chị khác tỉ mỉ kéo khóa kéo đồng phục lên, anh cứ để áo đồng phục mở ra một cách hờ hững, mái tóc đen của anh ấy hơi lộn xộn, tai trái có đeo một chiếc tai nghe, đang nhìn chằm chằm cái máy chơi game đời mới nhất.

Tả Đào cởi áo mưa trên người xuống, chào hỏi với đối phương một tiếng: "Xin chào, em tên là Tả Đào."

Song đối phương chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình, có vẻ không muốn phản ứng lại với cậu. 

Vạn Thu Huyền có chút không vui gõ cửa xe một cái: "Em trai nhỏ đang chào con đấy."

Thiếu niên nhíu mày, lúc này mới có chút ít phản ứng, anh dịch sang phía bên cạnh một chút, nhìn bạn nhỏ như hạt đậu cố gắng vất vả bò lên xe, nhàn nhạt mở miệng: "Tống Thời Hàn."

Dù biết người anh trai tên Tống Thời Hàn này có thể không thích mình nhưng Tả Đào vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của máy chơi game trên tay anh.

Cậu nhìn chằm chằm Tống Thời Hàn khéo léo điều khiển Mario đi giải cứu công chúa, trong lòng hâm mộ càng ngày càng mãnh liệt.

Quá ngầu.

Trước khi Tô Nguyệt Đào và Tả Trí Dũng ly hôn, cậu gần như không có cơ hội tiếp xúc với những thiết bị giải trí này. Trong nhà họ, ngay cả việc xem phim hoạt hình một lúc cũng không được phép chứ đừng nói đến máy chơi game, đồ chơi này trên căn bản không khác gì hàng cấm.

"Tống Thời Hàn ca ca."

Tả Đào nhịn không ghé sát vào thêm một chút, cậu nhìn máy chơi game trên tay Tống Thời Hàn, nói: "Anh thật là lợi hại."

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc bồng bềnh xõa xuống giữa hai lông mày, đôi mắt đen láy trong suốt, rõ ràng là rất muốn chơi, nhưng hai tay nhưng quy củ đặt trên đầu gối, trong thanh âm sùng bái cơ hồ muốn hóa thành thực chất.

Tống Thời Hàn từ trước đến giờ không bao giờ thích trẻ con.

Nhưng ngoài ý muốn, đứa nhỏ tên tên Tả Đào lại không khiến anh chán ghét, bé vừa nhích lại gần hơn chút, là anh đã có thể ngửi thấy được mùi hương sữa nhàn nhạt.

"Chỉ cần ăn nấm này là Mario có thể trở nên to lớn hơn."

"Sau khi ăn loại nấm này, là có thể tấn công." 

"Ăn nấm có màu này có thể cho thêm một một mạng!"

Tống Thời Hàn nhìn thoáng qua Tả đào, thầm nghĩ đứa nhỏ này nói nhiều thật. 

Vạn Thu Huyền ngồi ở phía trước buồng lái nhìn về phía sau, cũng có chút ngoài ý muốn. Nàng biết rất rõ con trai mình ghét tiếp xúc với trẻ con đến mức nào, tuy bây giờ trên mặt vẫn có vẻ lạnh lùng nhưng không hoàn toàn cảm thấy phiền chán, thậm chí còn không có ý thức được chia một nửa màn hình cho Tả đào nhìn.

Bất quá cũng khó trách.

Tả Đào trái kêu một tiếng ca ca phải kêu một ca ca kêu, miệng ngọt muốn chết, hơn nữa bộ dáng cũng khiến người khác yêu thích.

Vạn Thu Huyền hứng thú nhìn hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau, cố gắng gợi ý: "Thời Hàn, con để cho em trai chơi thử một ván đi?"

Tống Thời Hàn nghe vậy không nói gì, nhưng động tác trên tay lại dừng lại. Anh liếc nhìn Tả Đào người gần như đang dựa vào người anh, anh nhướng mi định nói điều gì đó, nhưng Tả Đào đã nhanh chóng xua tay.

"Không cần."

Sau khi phản ứng lại, Tả Đào lại ngồi thẳng dậy, mặc dù rất mong chờ nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Con ngồi xem anh trai chơi là được rồi."

Ngoài cửa sổ xe có người gõ vào hai cái. 

"Xin chào. Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, tôi tới đón Tả Đào."

Nghe được thanh âm này, Tả Đào hai mắt sáng lên, ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Là mẹ tới đón cậu.

Song Vạn Thu Huyền đã trước một bước đẩy cửa xe ra đi xuống, Tô Nguyệt Đào còn đang nói xin lỗi: "Thật là ngại quá. Trên đường tới đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, làm trễ thời gian của ngài, thật xin lỗi."

Nhìn thấy chiếc áo khoác bò của Tô Nguyệt Đào dính đầy bùn, lúc nói chuyện còn vất vả dắt con xe máy điện lên lề đường, trên cổ tay còn có vài vết xước nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường.

Giống như là bị té xe.

"Nha đầu chết tiệt, cậu đúng là nên nói xin lỗi."

Bầu không khí đột nhiên có chút thay đổi.

Vạn Thu Huyền đứng ở trước người Tô Nguyệt Đào, trên vẻ mặt có chút phức tạp, vành mắt cũng có chút hồng. Trầm mặc vài giây, giống như có chút nghẹn ngào nói một tiếng: "Sao cậu lại khiến bản thân mình chật vật đến như vậy?"

Trong lúc nhất thời, Tả đào thiếu chút nữa hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không. Dì Vạn vốn luôn dịu dàng và rộng lượng,...... gọi mẹ mình là nha đầu chết tiệt sao?

Cậu không nghe lầm chứ?

Giống như là để chứng thực, Tả Đào không có lập tức xuống xe, mà chậm rãi quay đầu nhìn lại Tống lúc Hàn, chờ đến lúc thấy khuôn mặt của người phía sau cũng kinh ngạc không khác gì mình, cậu mới hoàn toàn xác định là mình không có nghe nhầm. 

Nhưng mẹ cậu có vẻ không tức giận chút nào.

"Thu...... Thu Huyền?"

Một giây trước, khuôn mặt của Tô Nguyệt Đào đầy vẻ xin lỗi, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Vạn Thu Huyền, cả người đều sửng sờ ở tại chỗ. Cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, tầm nhìn đột nhiên bắt đầu mơ hồ. Trong thoáng chốc, mọi thứ trước mắt dường như xuyên qua thời gian, trước cổng trường tiểu học này, cô như nhìn thấy lại tuổi thanh xuân của chính mình.

Vạn Thu Huyền nhào tới ôm chầm Tô Nguyệt Đào, không có còn dáng vẻ trưởng thành và chững chạc của người lớn, mà giống như một thiếu nữ tự do và phóng khoáng: "Đào ngu ngốc, mấy năm nay cậu chạy đi đâu, cậu...... Không phải cậu nói muốn làm chị em tốt cả đời với mình sao?"

Cơn mưa tạnh được một lúc lại bắt đầu đổ mưa nhưng cả hai đều không có ý định lên xe.

Tô Nguyệt Đào: "Mình......"

Tả đào vẫn còn là một đứa trẻ, không thể hiểu được tình hình hiện tại, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tại sao hai người này lại như vậy vừa khóc vừa cười vậy? 

Nhưng điều duy nhất cậu có thể hiểu được là bây giờ mẹ cậu đang trông vô cùng hạnh phúc.

Hạnh phúc hơn mọi ngày trong quá khứ.

Tô Nguyệt Đào giơ tay lau nước mắt, nụ cười tràn đầy cảm xúc và xin lỗi, không biết qua bao lâu, cô mới vỗ về Vạn Thu Huyền, khi nói lại, cô đã có thể thoải mái nhắc đến chuyện quá khứ: "Mấy năm nay mình bị bệnh ..... Trạng thái không phải là rất tốt, cho nên."

Vạn Thu Huyền mím môi thật chặt: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ thì ổn rồi."

Nhìn vào trong xe, Tô Nguyệt Đào hạ giọng nói: "Mình đã ly hôn rồi."

"Mẹ của em và mẹ anh là bạn học từ trường cấp 2 đến cấp 3."

Mi tâm không dễ dàng phát giác khẽ nhăn lại. Tống Thời Hàn kéo cửa sổ xe lên, chặn lại âm thanh bên ngoài, ném máy chơi game trong tay cho Tả Đào: "Anh đã nhìn thấy ảnh của họ trong album ảnh ở nhà."

Chỉ sau một hồi kinh ngạc, Tống Thời Hàn đã nhận ra bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Tống Thời Hàn không chỉ một lần nhìn thấy ảnh của Tô Nguyệt Đào, từ phòng ngủ cho đến phòng làm việc của Vạn Thu Huyền, tranh như vậy được đặt ở khắp nơi. Trong bức ảnh cũ ố vàng, hai cô gái cùng tuổi đứng khoác tay nhau trước trường trung học số 1 của Phong Thị, nở nụ cười rực rỡ.

Vạn Thu Huyền đã nói, đó là bạn tốt nhất của nàng.

"Vậy bây giờ việc đi lại để đi làm chẳng phải là rất phiền toái sao?"

Trong nhà ăn, Vạn Thu Huyền đưa thực đơn hai đứa trẻ, liếc nhìn vết thương trên tay Tô Nguyệt Đào, nói: "Trường tiểu học có giờ tan học vô cùng đặc thù, cậu cũng không thể mỗi ngày đều xin nghỉ sớm để về đón Tả Đào được?"

Tô Nguyệt Đào thở dài nói: "Quả thật. Hai ngày này đang liên lạc tìm người giúp việc, không biết có ai chịu đón đứa nhỏ tan học về không."

"Tìm người giúp việc làm cái gì." Vạn Thu Huyền không hề nghĩ ngợi liền nói: "Giao cho Thời Hàn chứ sao."

Tô Nguyệt đào: "A?"

Vạn Thu Huyền cười nói: "Con trai của mình cũng là học sinh tiểu học, sau giờ học bảo nó ghé qua đón Tả Đào về sẽ không phải là được rồi sao?" Nàng nói rồi, cũng không còn hỏi ý kiến con trai nhà mình, mà dùng khuôn mặt từ ái nhìn Tả đào, nói: "Bé Đào ơi, sau này sẽ để anh trai tới đón con tan học có được hay không?"

"Có thể không?"

Tả đào vẫn đang cầm máy chơi game mà Tống Thời Hàn vừa đưa cho cậu chơi, không nhịn được lặng lẽ nhìn lén Tống Thời Hàn một cái. Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng người anh trai này cũng không phải là người xấu, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn không dễ chọc, nhưng lại bằng lòng đưa máy chơi game quý giá của mình cho cậu chơi, lúc trên đường đến nhà hàng, còn mua cho cậu đồ ăn vặt, có lẽ giống như cư dân mạng thường hay gọi là ngoài lạnh trong nóng.

Hơn nữa, nếu Tống Thời Hàn đến đón cậu, Tô Nguyệt Đào sẽ không phải mỗi ngày vất vả như vậy, cũng sẽ không bị ngã trên đường tới đây như hôm nay.

Cậu hi vọng mẹ có thể có thể sống cuộc sống mà bà mong muốn.

"Được ạ."

Thấy không có ai phản đối, Vạn Thu Huyền đưa ra quyết định cuối cùng: "Quyết định vậy đi"

Tô Nguyệt Đào hướng Tống Thời Hàn cười ôn nhu một tiếng, nói: "Vậy thì sẽ phiền phức cho Thời Hàn rồi."

"Không phiền đâu ạ" Tống Thời Hàn vừa nói, cúi đầu dùng ngón tay gõ gõ màn hình máy chơi game, nhẹ giọng nói: "Đi chỗ này, chỗ này có bản đồ bí mật."

Tả Đào ngoan ngoãn ồ một tiếng, bắt đầu dựa theo chỉ đạo thao tác của Tống Thời Hàn: "Oa, thật sự có! Ca ca, em ăn được rất nhiều vàng!" 

Vạn Thu Huyền nói cậu khách khí với nó làm  gì. Gống như nhớ lại chuyện gì thú vị, nàng nói giỡn một tiếng, không phải trước kia chúng ta còn nói, sau này sinh đứa nhỏ sẽ phải thân càng thêm thân, cô dâu nhỏ đã sớm định trước rồi. 

Tô Nguyệt Đào cũng cười nói.

Vạn Thu Huyền nói: "Hiện tại mặc dù không quá thích hợp, nhưng làm anh trai, chiếu cố em trai cũng là chuyện nên làm."

Sau khi cơm nước xong, Vạn Thu Huyền và Tô Nguyệt Đào vẫn đang trò chuyện về những điều thú vị trong quá khứ. Mối quan hệ của hai người hồi đó rất tốt, đã nhiều năm không gặp, dường như có vô số điều muốn nói với nhau nên họ đến một thẩm mỹ viện gần đó làm spa.

Tả Đào và Tống Thời Hàn đương nhiên được sắp xếp đợi ở khu vực nghỉ ngơi.

Tình bạn giữa những đứa trẻ thường có thể nhanh chóng được thiết lập trong một khoảng thời gian ngắn, bất kể Tống Thời Hàn đang nghĩ gì, Tả Đào đã đơn phương coi Tống Thời Hàn là bạn thân của mình.

"Ca ca." Bé Tả Đào cứ như thường lệ dựa vào người Tống Thời Hàn, mấy lần bị cá piranha trong ống cắn chết, cậu nhịn không được sốt ruột nói thầm một tiếng: "Cửa ải này em chơi mãi không qua. Con cá ăn thịt này thật phiền, hơn nữa con rùa đen này còn biết bay!"

Tống Thời Hàn vừa mới tạo cho cậu một tài khoản mới trên máy chơi game, Tả đào đã thuận lợi qua mấy ải, nhưng đến của ải này cậu chơi mãi vẫn không thể vượt qua.

"Ừ." Tống Thời Hàn cầm sách bài tập trên tay: "Từ từ chơi."

Tả Đào lắc đầu: "Không được, em chơi mãi không qua." Cậu vừa nói chuyện vừa chọc chọc cánh tay Tống Thời Hàn, bắt đầu nghĩ ra ý kiến ​​khác: "Ca ca, anh giúp em chơi qua màn này được không?"

Nhìn cái đầu nhỏ xù xù trước mặt, Tống Thời Hàn có chút bất đắc dĩ thở dài: "Ngốc muốn chết." Nhưng vẫn đặt sách bài tập xuống, nhận lấy máy chơi game trong tay Tả Đào.

Tả Đào cười he he một tiếng, nhìn Tống Thời Hàn vô cùng thành thạo điều khiển nhân vật, thuận miệng hỏi một câu: "Ca ca, cô dâu nhỏ là gì?"

Tống Thời Hàn vẫn lạnh lùng không chút thay đổi giúp cậu vượt ải: "Hỏi cái này làm gì?"

Tả Đào nói: "Hồi nãy em nghe thấy mẹ và dì nói, hai người chúng ta từ nhỏ đã hẹn ước là cô dâu nhỏ?"

Tống Thời Hàn vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng, suy nghĩ một lúc mới nói: "Cô dâu nhỏ là cách gọi vô cùng nhàm chán của người lớn trong lúc xã giao."

Tả đào hỏi anh: "Sao lại gọi là nhàm chán ạ?"

Tống Thời Hàn: "Chính là bỏ qua ý muốn của đứa nhỏ, tự mình hẹn ước sau này sẽ để hai đứa nhỏ kết hôn."

Tả đào "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Vậy ca ca, sau này chúng ta phải kết hôn sao?"

Tống Thời Hàn: "......"

Trên trán anh nổi gân xanh: "Em có biết kết hôn là cái gì không?"

"Em biết mà." Tả Đào thấy chỉ số IQ của mình bị nghi ngờ, không vui hừ một tiếng, mạnh dạn nói: "Chính là anh sẽ làm vợ của em."

Tống Thời Hàn bị cậu chọc tức đến bật cười, vừa định nói chuyện, Tả Đào lại bối rối đổi lời: "À không đúng, anh là nam, không thể làm vợ của em."

Vừa nói, cậu vừa gãi tóc, trầm ngâm một hồi hỏi: "Vậy sau này anh sẽ là chồng của em sao?"

Vừa nói xong câu này, Tả Đào lại lắc đầu: "Không đúng không đúng, em cũng là nam."

"Câm miệng."

Tống Thời Hàn nhéo mi tâm, không thể nhịn được nữa: "Anh sẽ không làm chồng em."

Tả Đào: "Được rồi."

Bị nói một câu hung dữ như vậy, Tả Đào chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, cậu nằm úp sấp xuống bàn nhìn Tống Thời Hàn, rốt cục yên tĩnh lại.

Song bên kia, bên tai bỗng dưng thanh tịnh khiến Tống Thời Hàn ngược lại có chút không quen. Anh điều khiển chơi qua ải xong, đặt máy chơi game bên cạnh Tả Đào: "Cho em."

Tả Đào nói cám ơn.

Tống Thời Hàn vừa giải đề, vừa liếc nhìn Tả Đào thêm vài lần, thấy bạn nhỏ này vẫn nằm úp sấp không động. Im lặng nửa giây, anh đặt bút xuống nói: "Em không chơi nữa à?

"Không chơi nữa." Tả Đào lắc đầu, lại nhìn sách bài tập của Tống Thời Hàn, nói: "Hôm nay đã chơi hai tiếng rồi, mẹ đã nói, không thể nhìn sản phẩm điện tử thời gian quá dài."

Tống Thời Hàn gật đầu ừ, ánh mắt rơi vào nhóc con đang nghiêng đầu gối lên cánh tay.

Do dự vài giây.

Anh bỗng nhiên dời đi ánh mắt của mình, nói: "Nhưng là anh có thể làm ca ca của em."

Tả Đào phản ứng không kịp: "A?"

"Anh nói."

Trên khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng có chút gì đó không tự nhiên, Tống Thời Hàn lặp lại: “Anh có thể làm ca ca của em.”

Tả Đào nở nụ cười.

Nói xong.

Kể từ ngày đó, Tống Thời Hàn có một cái đuôi nhỏ theo sau lưng.

Mỗi ngày sau khi tan học, anh sẽ đến lớp Tả Đào đón cậu về. Anh là một nhân vật vô cùng nổi tiếng của trường, vì vậy dần dần cả trường đều biết Tống Thời Hàn có một em trai học lớp 1 tên là Tả Đào, hơn nữa mỗi ngày sẽ đúng lúc đúng giờ xuất hiện ở cửa lớp 1-5, cũng từ đó cậu rốt cuộc không cần giống với mọi người, sau khi tan học phải ra cửa xếp hàng chờ bố mẹ tới đón, khiến cho các bạn học vô cùng hâm mộ. 

Cho đến khi Tả Đào lên lớp ba, Tống Thời Hàn tốt nghiệp trường tiểu học Thực nghiệm Phong Thị, tiến vào học ở trường THCS số 1 của Phong Thị. 

Ngày đầu tiên đến trường, Tả Đào rất không vui.

Bởi như bao đứa trẻ khác, cậu phải bắt đầu học buổi tối, ngày nào cũng phải đến 5h30 mới kết thúc, sẽ không còn bóng dáng quen thuộc ấy đứng trước cửa lớp nữa.

Thời tiết tháng 9 oi bức và buồn chán, hệt như tâm trạng lúc này của cậu.

Tả Đào chán nản ngồi trên ghế xem lại sách giáo khoa, dù biết Tống Thời Hàn sẽ không đến đón nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cửa lớp.

"Tả Đào đừng nhìn nữa, hôm nay anh của câuh không tới đón đâu."

Bạn cùng bàn Vương Thu uể oải ngáp một cái, nói xong liền dùng bút chì gõ nhẹ vào ghế của cô gái trước mặt nói: "Cat tỷ, có thể cho mình mượn cục tẩy được không?"

Cat tỷ vốn tên thật là Trần Mộng nhụy, bởi vì yêu thích Mèo máy Doremon, cho nên lấy tên của mình là Cat, các bạn chơi cùng đều thích gọi là Cat tỷ.

"Phiền chết." Cat liếc Vương Thu một cái, không nhịn được ném cục tẩy sang.

Vương Thu hắc hắc một tiếng, nói: "Cám ơn Cat tỷ."

Năm giờ rưỡi, chủ nhiệm lớp cô Mao đi vào tổ chức các bạn học chuẩn bị rời lớp học.

Tả Đào gục ở trên bàn thật thở dài một hơi, sau khi thu thập xong sách vở vào cặp, vừa định đứng dậy.

"Tả Đào để chút."

Cô Mao cười nhìn về phía cậu, nói: "Anh của em tới đón."

Tả Đào sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy bóng dáng mà cậu đã mong đợi suốt buổi tối đang đứng sau cô Mao.

Người vừa vào lớp 6 trường THCS Tống Thời Hàn, anh so với các bạn đồng trang lứa cao hơn một chút, nét đẹp trai và khí chất phóng khoáng khiến anh ấy nổi bật giữa đám đông.  Có lẽ là vội chạy tới, cho nên thiếu niên vẫn còn đang thở hổn hển, đồng phục học sinh cũng tùy ý mở ra.

Trong ánh hoàng hôn đỏ cam, như mọi ngày, anh đứng trước cửa lớp vẫy tay với cậu.

"Anh!"

Tống Thời Hàn nhìn về phía cậu, trên lông mày thờ ơ hiện lên một ý cười.

"Ừ, tới đây." 

Đọc truyện chữ Full