DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Đi Rồi
Chương 43: Phiên Ngoại 9

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

"Thích ai?"

Quan hệ như vậy không rõ ràng, nói là anh em, nhưng bên trong lại xen lẫn chút mập mờ người ngoài không chen vào được.

Thời trung học còn chưa rõ ràng, sau khi lên đại học, biểu hiện mới rõ ràng hơn.

Chu Tri Lâm cho tới bây giờ đều là đạm mạc, lúc một mình không thích cười, lời nói cũng ít. Ngoại trừ Chu Tri Viễn gọi hắn, cơ bản không tham gia hoạt động.

Hắn đã quá tuổi so với sinh viên đại học hoạt động gì cũng nóng lòng muốn thử, cũng quả thật dung nhập không nổi, so với trường học, tinh lực hắn càng nhiều tập trung vào công ty.

"Học trưởng có người thích không?"

Người nói lời này là một cô gái, diện mạo thanh thuần, thanh âm cũng ngọt ngào, cười rộ lên rất có sức hấp dẫn.

So với Chu Tri Lâm, phản ứng lớn hơn ngược lại là Chu Tri Viễn, anh quay đầu nhìn về phía cô gái kia, môi mở ra, đại khái là muốn nói cái gì đó, do dự một chút, vẫn không mở miệng.

Anh giống như có chút ảo não, trong lòng nghĩ, sớm biết sẽ không gọi Chu Tri Lâm tới.

Chơi trò thật hay dám, anh rút ra được mời người mới vừa gọi điện đến tham gia trò chơi cùng.

Anh không hiểu rõ tâm tư của bản thân là gì, cũng có thể là do rượu, biết rõ Chu Tri Lâm không phải người thích những dịp này, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Chu Tri Lâm.

Chu Tri Lâm rất bận rộn, anh biết. Gọi thì kêu, còn để cho đối phương bị ồn ào...

Chu Tri Viễn cúi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này mình làm không phải chuyện tốt gì, vì thế hé miệng, vừa mở miệng đã bị cắt đứt.

"Có." Chu Tri Lâm ngồi bên cạnh Chu Tri Viễn, nhắc tới chuyện này, khẽ mỉm cười một chút, khí chất quanh thân cũng nhu hòa xuống, tựa hồ chỉ nhắc tới người này, cũng đủ để hắn cao hứng: "Em ấy rất đáng yêu. ”

Quán karaoke có chút ồn ào, ánh đèn trong phòng mơ hồ mờ mịt, trộn lẫn tiếng ồn ào liên tiếp của mọi người.

Chu Tri Viễn nghe vậy nhìn về phía Chu Tri Lâm đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, ánh mắt không chút che dấu kinh ngạc.

"Sao lại nhìn anh như vậy?" Chu Tri Lâm nhận thấy được ánh mắt của anh, tiến lại gần, nhiệt độ cơ thể trên người có chút cao, xuyên thấu qua vải vóc, truyền đến Chu Tri Viễn bên cạnh anh, khiến anh cũng nóng lên theo.

Chu Tri Viễn bị anh mắt hắn hun nóng, có chút vội vàng dời tầm mắt, lắc đầu, nói: "Không có gì. ”

Ngoài miệng nói không có gì, trên thực tế bàn tay buông xuống bên cạnh từng chút từng chút cào lên mép sô pha, lõm vào mấy dấu vết, đủ để thấy chủ nhân khẩn trương cùng luống cuống.

Chu Tri Lâm từ khi tiến vào, ánh mắt cũng không dời khỏi người anh, tự nhiên sẽ không bỏ qua cảm xúc của đối phương lúc này.

Hắn có chút muốn cười, nhưng nhiều người mắt tạp nham, hiện tại không phải là thời cơ tốt để nói gì đó.

Hơn nữa... Chu Tri Lâm bình tĩnh vuốt ve đầu ngón tay, hồi tưởng lại mấy năm qua, chỉ cần đề cập đến vấn đề này, Chu Tri Viễn hoặc là cứng rắn chuyển đề tài, hoặc là dùng ánh mắt cầu xin tha thứ, vừa trốn vừa chạy, làm cho Chu Tri Lâm cười cũng không được, tức giận cũng không được.

Giữa bọn họ chỉ cách một lớp giấy cửa sổ giấy, nhưng Chu Tri Lâm còn chưa nghĩ tới việc chọc thủng nó nhanh như vậy.

Đối với Chu Tri Viễn, thứ hắn không thiếu chính là kiên nhẫn, cũng không có gì phải gấp gáp, nhiều năm như vậy đều vẫn chờ, không chỉ riêng khoảng thời gian này.

Dù sao sớm muộn gì cũng là của mình, Chu Tri Lâm thở dài, nghĩ như vậy.

Lúc bữa tiệc kết thúc đã rất muộn, bãi đậu xe gần karaoke đã chật kín, lúc Chu Tri đến rất vội, chỗ đỗ xe cách nơi này một khoảng xa, phải đi bộ vài phút.

Gió đêm thổi lên mặt người rất thoải mái, Chu Tri Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tri Viễn một mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, chậm rãi đi ở phía sau.

"Em có phải là một con rùa không?" Chu Tri Lâm bất đắc dĩ, lại một lần nữa đi lại phía hắn, đưa tay lắc lắc trước mắt anh, nói: "Đi chậm như vậy, rùa bò còn nhanh hơn em. ”

Chu Tri Viễn phản ứng có chút chậm chạp, anh "A" một tiếng, âm thanh cũng chậm rãi phản bác lại:  "Em mới không phải a. ”

Chu Tri Lâm sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được, Chu Tri Viễn đại khái là uống say. Hắn bật cười, đưa tay véo mặt đối phương một cái, nói: "Có phải em đã say phải không, Chu Tri Viễn. ”

Lời nói là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định. Chu Tri Lâm không quan tâm đến sự phủ nhận của anh, tự mình phán định, giáo huấn anh: "Không biết uống thì đừng uống, anh nói với em vài lần. ”

"Chỉ với chút tửu lượng của em, anhkhông ở bên cạnh cũng dám uống." Chu Tri Lâm lải nhải: "Cũng không sợ mình bị người ta bắt cóc..."

"Em không có, " Chu Tri Viễn cao hơn Chu Tri Lâm, khi bị ép đặt lên người hắn, cần ôm eo, tư thế không dễ chịu lắm. Anh say không còn mặt mũi, ánh mắt nhìn qua cũng trong trẻo, cực kỳ lừa gạt: "Không phải anh đã đến rồi sao? ”

Lúc này đến phiên Chu Tri Lâm nói không nên lời.

Hắn dừng một chút, cảm thấy Chu Tri Viễn luôn như vậy, chính xác giẫm lên trái tim hắn. Sự tin tưởng cùng lưu luyến của Chu Tri Viễn, đều làm cho lòng hắn mềm lòng, tựa như ma túy, nghiện ngập không có cách nào cai nghiện.

"Anh." Chu Tri Viễn nắm lấy ống tay áo hắn, cố gắng đứng thẳng người, giọng nói dừng lại hồi lâu, đôi mắt phản chiếu gương mặt Chu Tri Lâm.

Nửa ngày anh không nghẹn ra nửa câu sau, trong đầu giống như đánh nhau, Chu Tri Lâm nhìn cũng thay anh gấp gáp.

"Ừm, anh ở đây." Chu Tri Lâm lên tiếng, không thúc giục anh, chỉ kiên nhẫn chờ lời sau của anh.

"Anh thích... Ai vậy? "Anh cúi đầu, thân thể hơi cong, rất nghiêm túc nhìn chăm chú Chu Tri Lâm, nhìn như đặc biệt quan tâm đến câu trả lời của đối phương.

Chu Tri Lâm bị vấn đề này hỏi, hiếm thấy không biết nên nói cái gì. Hắn ngửi được mùi rượu trên người Chu Tri Viễn, lý trí nói cho hắn biết người này hiện tại không tỉnh táo, tim đập lại không nghe theo hắn, từng chút lại mang cảm giác tồn tại rất mạnh.

"Em không biết sao?" Hắn giơ tay lên, lòng bàn tay chống vai phải Chu Tri Viễn, không lảng tránh tầm mắt đối phương, cười khẽ một tiếng, nói: "Em biết không. ”

"Bớt giả ngu cho anh." Chu Tri Lâm hơi dùng sức, đẩy người thẳng, ngón trỏ cong lên, lực đạo không nặng gõ lên trán anh.

Hắn nói, "Người say rượu nhỏ."

Chu Tri Viễn bị hắn gõ cho choáng váng, đưa tay che tran mình lại. Ánh mắt còn mang theo mờ mịt, giống như đang tố cáo, cũng có chút ủy khuất.

Chu Tri Lâm bị ánh mắt anh nhìn buồn cười, đi về phía trước hai bước, lại xoay người lại, thấp giọng hô: "Tiểu Thất. ”

"Ừ?"

"Chờ em tỉnh rượu, anh sẽ nói cho em biết." Chu Tri Lâm bật cười, thanh âm cũng chậm lại, giống như than thở: "Là em chủ động hỏi, cho nên không thể trốn nữa nha ”

Thời gian hắn cho Chu Tri Viễn đã rất dài, nếu trốn đi, Chu Tri Lâm nghĩ, hắn cũng sẽ rất khổ sở.

Đọc truyện chữ Full