DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc
Chương 29: Trang Bìa Tạp Chí (Hai Trong Một)

"Khụ khụ, ngài đây nghĩ gì vậy, tôi có xem qua đoạn cut của cậu ấy trong chương trình, khí chất của cậu ấy với phạm nhân giếŧ người liên hoàn có chỗ nào giống nhau? "

Nghe giọng nói khó tin của đầu dây bên kia, Cung Chính Phi sốt ruột nói: "Anh không hiểu. "

"Phải phải phải, tôi không hiểu, vậy quý ngài gọi điện tìm tôi làm gì? "

"Cậu ấy vừa thắng trận đấu tranh tài trên chương trình, muốn đi quay bìa tạp chí《R》, anh giúp tôi hỏi thăm một chút khi nào cậu ấy đi. " Cung Chính Phi phấn khởi nói: "Tôi muốn tự mình mời cậu ấy đến đoàn làm phim của chúng ta, không thể để cậu ấy chạy mất! "

......

*

Giống như lúc kết thúc buổi công diễn thứ nhất, sau khi kết thúc buổi công diễn lần hai tổ chương trình cũng cho thí sinh hai ngày nghỉ, mà Tu Tâm lại phải thừa dịp cơ hội này đi quay chụp cho trang bìa tạp chí《R》.

Cậu cũng không biết lúc này có hai nhóm người đang xắn tay áo, kích động muốn đến tìm cậu......

Lần này có thể tham gia quay chụp trang bìa chỉ có 5 người, ngoại trừ Tu Tâm ra, Thu Phi và Quý Hạo Quyền cũng được chọn, ngoài ra còn có 2 thí sinh 1 nam 1 nữ.

Lúc trước nam thí sinh kia làm người mẫu đồ họa, trước khi đến hiện trường ghi hình cũng chia sẻ kinh nghiệm với Tu Tâm: "Anh Sở Thần, em nói với các anh, chụp ảnh đồ họa cũng không quá khó, thư giãn một chút, nhiếp ảnh gia sẽ giúp chúng ta tìm ra trạng thái tốt nhất. "

Đến cùng vẫn là cậu ta có ý tốt, Tu Tâm rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn ừm hai tiếng đáp lại, khiến cho thí sinh kia sau khi được cổ vũ miệng lưỡi càng thêm lưu loát, cho tới khi đến tòa nhà tạp chí《R》, miệng cậu ta mới ngừng lại.

Bọn Tu Tâm đi theo hướng dẫn của nhân viên đến studio đã được chuẩn bị.

"Đội ngũ nhiếp ảnh đã ở đó chờ các cậu." Nhân viên công tác nói.

Đến studio, quả nhiên bọn Tu Tâm nhìn thấy trong lều có rất nhiều người đang vận hành thiết bị, nhưng trước khi bọn họ bước vào, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng nói mắng to: "TMD (Con mẹ mày!), Cừu Đức cái tên ngốc này lại chơi lớn cái gì? Là nhiếp ảnh gia chính bây giờ còn chưa đến? Không phải chỉ để anh ta chụp ảnh cho mấy minh tinh nhỏ tuyến 18 thôi sao? "

Quăng mấy chữ hán ưu mỹ này lên mặt bọn họ giống như một cái tát.

Nhân viên dẫn bọn họ tới nơi này lúng túng cười cười không biết nên nói gì, chỉ có thể dẫn họ đi trang điểm trước.

Trên mặt mấy người Thu Phi, Quý Hạo Quyền có chút không được tự nhiên, mơ hồ còn có một tia tủi thân và tức giận.

Người có thể lên bìa tạp chí《R》không phải là nhân vật hàng đầu trong giới giải trí, bình thường dưới tình huống này mấy người Tu Tâm đúng là không nên lên được tạp chí như vậy, nhưng cũng không phải bọn họ mặt dày nhất định phải đến, bọn họ rõ ràng dựa vào thực lực đạt được tài nguyên này.

Nhưng cho dù bọn họ có tủi thân hơn nữa, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nghẹn đến muốn nội thương.

Nhiếp ảnh gia Cừu Đức kia đợi đến khi bọn Tu Tâm trang điểm xong mới khoan thai đến muộn, lúc đến trên người thế nhưng còn mang theo mùi rượu.

Chỉ thấy gã ta đi tập tễnh bước lên, mới hỏi: "Mấy diễn viên《 Sở trường trò hay 》đâu?"

Lần này tổ chương trình vì để bọn Tu Tâm quay chụp thuận lợi, không chỉ sắp xếp cho bọn họ nhiếp ảnh gia, còn sắp xếp cho bọn họ trợ lý và người quản lý tạm thời.

Người quản lý tạm thời vừa nghe, lập tức đẩy Tu Tâm đã trang điểm xong đi lên, bọn họ đi đến trước mặt Cừu Đức nói: "Đến rồi. "

Người quản lý tạm thời nhìn Cừu Đức cười lấy lòng: "Mấy vị này là thí sinh mà tổ chương trình chúng tôi sắp xếp lần này. "

Nào ngờ chờ hồi lâu gã cũng không nghe thấy Cừu Đức đáp lại, chỉ thấy Cừu Đức giống như bị trúng tà hai mắt nhìn thẳng.

Đây là uống say?

Người quản lý tạm thời nhìn theo ánh mắt của Cừu Đức, kết quả nhìn thấy... Tu Tâm!

So với lúc Tu Tâm mới vào tổ chương trình, tóc của cậu lại dài hơn một chút, vì thế thợ trang điểm có hơi nóng lòng, làm ra tóc xoăn tạo cảm giác thư giãn cho Tu Tâm. Quần áo của cậu cũng không phức tạp, chỉ đơn giản là áo sơ mi, denim. Kiểu áo sơ mi rộng rãi mang theo thiết kế trượt vai, vạt áo được nhét vào eo cao của denim bó sát, tôn lên thân hình, vòng eo càng thêm mảnh khảnh.

Rõ ràng trang phục rất bình thường, nhưng nhìn qua Tu Tâm lúc này lại giống như tiên tử lạc vào trần thế, giống như tiểu vương tử trong tháp ngà.

Cừu Đức giống như bị mê hoặc đến gần Tu Tâm, miệng còn lẩm bẩm: "Trời ạ, Muse của ta, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi? "

Không biết vì bảo vệ Tu Tâm hay vì bảo toàn tính mạng của Cừu Đức, những người khác vội vàng ngăn ở trước người Tu Tâm. Quý Hạo Quyền bất mãn gọi: "Muse của anh cái gì? Anh Sở Thần bọn tôi đến để chụp ảnh bìa với chúng tôi? "

"Cái gì? Chụp ảnh bìa? Được rồi, tốt!" Cừu Đức lập tức sững sờ, nhìn qua hoàn toàn không giống bộ dạng say rượu nhìn về phía nhân viên công tác ở trong lều hô: "Ở đấy ngạc nhiên làm gì? Đứng đấy bất động làm gì! Go!Go!Go!"

Được Cừu Đức thúc giục, rất nhanh đoàn đội của gã ta đã tiến vào trạng thái.

Cái gọi là chụp bìa tạp chí không phải chỉ tùy tiện chụp một bức là xong, mà phải căn cứ vào chủ đề chụp toàn bộ album. Lần này tạp chí 《R》 sắp xếp cho bọn Tu Tâm chủ đề "Hoa và thiếu niên", dùng hoa tươi rực rỡ để ám chỉ bọn họ đang dần trưởng thành trở thành diễn viên ưu tú.

Bức ảnh được chia thành hai phần, một phần là ảnh đơn và phần còn lại là ảnh đôi. Đầu tiên là nội dung chụp ảnh solo, thí sinh trước đây từng làm người mẫu đồ họa đi lên đầu tiên tạo dáng để làm mẫu cho mọi người.

Thật ra không chỉ có Cừu Đức, lúc trước những người khác trong đoàn cũng có ít nhiều chướng mắt bọn Tu Tâm, nhưng sau khi chính thức bắt đầu chụp mọi người phát hiện biểu hiện ống kính của họ cũng không kém hơn minh tinh tuyến một. Mà không hổ là nhiếp ảnh gia có thể ký hợp đồng với bìa tạp chí《R》, Cừu Đức luôn có một số ý tưởng kỳ diệu, có thể chụp được một số ảnh thần kỳ lại xinh đẹp.

Khi 4 người còn lại chụp xong, cuối cùng cũng đến lượt Tu Tâm bắt đầu chụp ảnh solo.

Cừu Đức thấy Tu Tâm ánh mắt cũng sáng lên ba phần, miệng dịu dàng nói: "Cục cưng đừng căng thẳng, tôi sẽ chụp cho em bức ảnh đẹp nhất thế giới!"

Tu Tâm không nói gì, chỉ là sau khi bắt đầu chụp liền tự nhiên tạo dáng.

Thí sinh trước kia chụp đồ họa trợn tròn mắt: "Tại sao tôi lại cảm thấy anh Sở Thần còn chuyên nghiệp hơn tôi? Có thể bày ra nhiều dáng chụp hơn tôi? "

Trên thực tế, lần chụp này cũng không phải lần đầu tiên Tu Tâm chụp ảnh đồ họa chuyên nghiệp, lần đầu tiên cậu chụp là lúc chụp ảnh tạo hình cho đoàn làm phim《Hiệp sĩ》.

Từ trước đến nay Tu Tâm luôn nghiêm túc, trước khi bắt đầu chụp ảnh tạo hình lập tức đi học hỏi Kinh Huy, vì thế Kinh Huy giảng cho cậu một ít điểm chính, còn gửi cho cậu một túi đồ "500 loại poss cần thiết cho người mẫu". Tu Tâm lập tức đeo cái túi này, tự mình soi gương luyện tập một ngày.

Vốn cậu am hiểu khống chế thân thể của mình, thế nên luôn luyện tập đến cuối cùng, đến khi Tu Tâm có thể cam đoan mỗi một giây trước ống kính đều hoàn mỹ.

Từ khi Tu Tâm xuất hiện trước máy ảnh, bàn tay Cừu Đức ấn chụp cũng chưa từng dừng lại, nếu như không phải còn muốn chụp ảnh tập thể, anh ta thật sự cảm thấy mình có thể chụp cả đời cho Tu Tâm.

Đương nhiên, Tu Tâm không muốn chụp ảnh cùng anh ta cả đời, sau khi chụp ảnh tập thể xong, cho dù là Tu Tâm cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm —— ánh mắt Cừu Đức thật sự quá nóng bỏng, nhìn đến cậu không chống đỡ nổi.

Chờ đến khi bọn Tu Tâm muốn về, Cừu Đức đến bên cạnh Tu Tâm muốn đòi phương thức liên lạc của cậu: "Sở Thần, cục cưng ~ lúc nào thì em rảnh? Tôi có thể làm thợ chụp ảnh miễn phí của em, dù cho em ở đâu tôi nhất định sẽ đến ngay, tốt hơn là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi? "

Người quen biết Cừu Đức nhìn cũng nhịn không được chấn động, từ trước đến nay Cừu Đức luôn cậy tài khinh người, không đem tất cả mọi người để trong mắt, bằng không cũng không làm được loại chuyện hoang đường ngày hôm nay trước khi đi làm còn uống rượu còn đến trễ. Kết quả không nghĩ loại người như Cừu Đức thế mà lại đuổi theo một minh tinh nhỏ không chút danh tiếng muốn đòi phương thức liên lạc?

Có không ít người trong lòng hâm mộ Tu Tâm, kết quả Tu Tâm lại từ chối Cừu Đức: "Xin lỗi, tôi không muốn cùng người không quen biết trao đổi phương thức liên lạc. Nếu tôi cần một thợ chụp ảnh độc quyền, tôi sẽ chọn một thợ chụp ảnh đến đúng giờ hơn cũng như tôn trọng mọi người. "

Nói xong Tu Tâm nhanh chóng mang theo đám người Quý Hạo Quyền đang bày ra vẻ mặt khiếp sợ rời đi.

Những người khác trong studio vội vàng nhìn Cừu Đức, sợ anh ta thẹn quá hóa giận. Kết quả không ngờ Cừu Đức lại nhìn về phía bóng lưng Tu Tâm si ngốc nói: "Ôi em ấy cool vãi~"

Nhân viên công tác khác:...... Không hiểu những người máu M nghĩ cái gì.

[Máu M: chỉ chứng cuồng bị ngược đãi. Có nghĩa là một người thích bị bắt nạt, có cảm giác k.ích thích khi bị bắt nạt, bị đánh đập gây đau đớn khiến họ sinh ra khoái cảm.]

"Anh, vừa rồi anh đẹp trai quá! " Sau khi ra khỏi tòa nhà tạp chí《R》Quý Hạo Quyền kích động nói: "Nhưng mà, nếu như sau này tên Cừu Đức đó nhằm vào anh, gạt mất tài nguyên của anh thì làm sao đây? "

"Nhập gia tùy tục. " Tu Tâm không nói cho dù phải lo lắng cũng là Cừu Đức lo lắng cho chính mình, hỏi ngược lại: "Hôm nay muốn ăn ở bên ngoài không? "

Nào ngờ cậu vừa dứt lời, mấy cái đầu trước mặt nhao nhao lắc đầu, bọn họ đều sợ chuyện lần trước đi ăn lẩu kết quả lại xảy ra một đống chuyện, bọn họ muốn trở lại tổ chương trình sớm.

Nhưng mà trời không toại lòng người, có một người ngăn ở trước người bọn họ.

Bọn Quý Hạo Quyền kinh ngạc nhìn người trước mặt, chỉ thấy mày kiếm tinh mục, khí chất xa cách, với diễn viên "dựa vào mặt ăn cơm" như họ đứng chung một chỗ cũng không rơi vào thế hạ phong.

Đương nhiên, cách nói này phải bỏ qua Tu Tâm, ở trước mặt cậu, cho dù là ai cũng phải tự ti xấu hổ.

Người này là Sở Hồng tận lực chờ Tu Tâm, anh ta và Tu Tâm là anh em ruột thịt, đương nhiên diện mạo sẽ không quá kém.

Sở Hồng nhìn về phía Tu Tâm nói: "Chúng ta nói chuyện? "

Đối với chuyện Sở Hồng tới tìm cậu, Tu Tâm có chút ngoài ý muốn, nhưng nếu như Sở Hồng tới tận cửa tìm cậu, đương nhiên cậu cũng sẽ không trốn tránh.

Vì thế Tu Tâm nói với bọn Quý Hạo Quyền mình sẽ bắt taxi về sau, rồi lập tức đi theo Sở Hồng.

Cậu không biết cậu vừa đi, Quý Hạo Quyền lập tức liên lạc với Kinh Huy trên WeChat.

Quý Hạo Quyền: Kinh đạo! Có chuyện lớn, không tốt! Sở Thần bị nam nhân lạ mặt lừa đi rồi!

Kinh Huy:?

Mà còn có một người từ xa sau khi nhìn thấy Tu Tâm và Sở Hồng rời đi lặng lẽ đi theo.

Tòa nhà tạp chí của R nằm ở trung tâm thành phố, Sở Hồng đưa Tu Tâm đến một nhà hàng xoay.

Anh ta đưa thực đơn cho Tu Tâm: "Muốn ăn gì? "

Tu Tâm cũng không khách khí, gọi một phần thức ăn chính và một miếng bánh ngọt nhỏ.

Trong lúc chờ nhân viên mang thức ăn tới, cậu nhìn Sở Hồng hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì không? "

"Đương nhiên đến tìm em về nhà." Sở Hồng nhíu mày.

Đầu tiên anh ta lấy tình thân đả động Tu Tâm: "Cha mẹ đều rất nhớ em, vẫn luôn tìm em, đều lo đến điên rồi. "

Thấy Tu Tâm nghe vậy mà không có phản ứng gì, Sở Hồng lại bắt đầu đả động tâm lý Tu Tâm: "Không phải em muốn làm diễn viên sao? Sở gia cũng có một số hạng mục đầu tư phim truyền hình, em muốn tài nguyên gì trong nhà đều có thể cho em, không phải so với việc em ở bên ngoài mệt chết đi sống lại tham gia tuyển tú còn tốt hơn sao? "

Nghe đến mấy câu này, Tu Tâm nhếch miệng: "Ngài Sở thật có lỗi, anh không cần như thế, tôi và Sở gia không có quan hệ. "

Sở Hồng nghe được lời Tu Tâm nói mà nhíu mày: "Đừng làm loạn, cái gì gọi là không có quan hệ, em là người nhà của bọn anh, là em trai ruột của anh. Nghe lời, chờ sau khi chương trình kia kết thúc lập tức trở về nhà. "

Tu Tâm nghe vậy sửng sốt một lát, nếu như trước kia Tu Tâm vừa trở lại Sở gia Sở Hồng nói như vậy với cậu, Phật tử chưa từng bước chân vào thế tục có lẽ sẽ bởi vì quan hệ ràng buộc huyết thống này mà xúc động.

Nhưng bây giờ Sở Hồng nói như vậy đã muộn.

"Thật như thế sao? " Tu Tâm nhìn Sở Hồng nói ra lời chất vấn: "Các người không phải cảm thấy làm bạn so với huyết thống quan trọng hơn, Sở Ý và các người sống chung một chỗ 20 năm mới là người nhà của các người đúng không? "

Sở Hồng nghe vậy sửng sốt: "Sở Ý là em trai của anh, em cũng vậy, cái này cũng không xung đột, nếu như không phải coi em là người nhà của bọn anh, vì sao lúc trước bọn anh phải hao hết tâm tư tìm em về? "

"Theo tôi biết anh và Sở phu nhân ngay từ đầu cũng không muốn đón tôi về Sở gia? " Tu Tâm dễ dàng vạch trần lời nói dối của Sở Hồng: "Người duy nhất thật sự muốn tôi trở về Sở gia chỉ có ba của anh mà thôi, nhưng ông ta muốn tôi trở về cũng chỉ vì xuất phát từ một ít tư tưởng tông tộc, cảm thấy trên người tôi chảy dòng máu của ông ta nên không muốn bị lưu lạc bên ngoài. "

Sở Hồng bị vạch trần sắc mặt khó coi: "Dù sao lúc trước em với Sở Ý bị ôm nhầm là điều bọn anh không ai nghĩ tới, em cũng phải cho bọn anh một ít thời gian thích ứng. "

Tu Tâm kỳ lạ nhìn anh ta: "Ngài Sở, lúc trước các người thật sự có tính toán bồi dưỡng tình cảm với tôi sao? "

Sau khi Tu Tâm trở lại Sở gia, tất cả mọi người của Sở gia đều mơ hồ kháng cự, hơn nữa cố ý lạnh nhạt Tu Tâm, hình như rất sợ Tu Tâm phá hủy gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn của họ.

Không nói cái khác, lúc trước Tu Tâm thân không một xu dính túi xuống núi, trên người cũng không mang theo điện thoại, người Sở gia vậy mà cũng không phát hiện. Trong mắt bọn họ, mang Tu Tâm về là đã hoàn thành trách nhiệm của họ.

Kỳ thật Tu Tâm lý giải tâm lý Sở Hồng bọn họ, giống như chính cậu đối với bọn họ cũng không có tình cảm gì, cho nên khi đối mặt với sự lạnh nhạt của họ, Tu Tâm cũng không thèm để ý.

Nhưng Sở Hồng lại tìm đến cửa muốn quấy rầy cậu, điều này thật sự làm cho Tu Tâm cảm thấy có chút phiền phức: "Ngài Sở, chuyện lúc trước tôi và Sở Ý bị ôm nhầm quả thật là điều ngoài ý muốn cũng không thể khống chế. Nhưng sau khi tôi về, các người cũng không muốn tiếp nhận tôi, giữa tôi và Sở Ý lựa chọn một lần nữa, hôm nay anh vì sao nhất định phải ép buộc tôi một người xa lạ dung nhập vào gia đình các người? "

"Đủ rồi! " Tu Tâm luôn miệng xưng "ngài Sở" đâm đau lỗ tai Sở Hồng: "Anh là anh trai em. "

Tu Tâm khẽ thở dài, cảm thấy chỉ sợ không thể cùng Sở Hồng nói tiếp, vì thế muốn rời đi để Sở Hồng tự mình bình tĩnh lại.

Sở Hồng nhìn thấy cậu muốn đứng dậy lại nóng nảy: "Chờ một chút. "

Dưới lo lắng, Sở Hồng bắt đầu tỉnh táo lại, anh ta nhìn ra Tu Tâm thật sự đối với Sở gia không có một chút lưu luyến.

Anh ta quyết định ổn định tâm trí của cậu trước, vì vậy giọng nói chậm lại: "Nếu em bây giờ không muốn về, thì tạm thời không về, nhưng không cần làm khổ mình."

Nói xong, Sở Hồng lấy ra một cái usb và một thẻ đen: "Thẻ này em cầm, muốn mua cái gì tùy tiện quẹt, về phần cái usb này có một ít kịch bản anh chuẩn bị cho em, em cầm về chậm rãi xem, nhìn trúng cái gì đều có thể nói cho anh biết. "

Lúc Cung Chính Phi đi theo bọn Tu Tâm đến nhà hàng xoay, nhìn thấy một màn Sở Hồng đang đưa viên đạn bọc đường cho Tu Tâm. Nhưng ông chỉ nghe được chữ "kịch bản", tưởng Sở Hồng cũng giống ông đến để đào Tu Tâm đi đoàn làm phim.

"Chờ một chút!" Ông với cái tay già nua vọt tới trước mặt Tu Tâm nói: "Cậu không thể đi cùng anh ta! "

May mắn trong nhà hàng xoay này cũng không có người khách nào khác, bằng không phỏng chừng người đó sẽ cho rằng bọn họ đang diễn phim cẩu huyết.

Vẻ mặt Tu Tâm buồn bực nhìn ông lão trước mắt hỏi: "Ngài là?"

Cung Chính Phi cũng không vì Tu Tâm không biết ông mà tức giận, vẫn mang vẻ mặt tự phụ tự giới thiệu:《 Mười một lần tranh bá 》, 《 Trời sinh ta mới 》, 《 Đen trắng nơi đây 》, 《 Đạn 》 đã xem qua chưa? Tất cả đều do tôi quay! Đạo diễn, Cung Chính Phi! "

Nghe đến chuỗi tên điện ảnh này, Tu Tâm có chút kinh ngạc, những bộ phim này thật đúng là cậu đều đã xem qua, đều được Kinh Huy dẫn dắt cậu phân tích, chỉ là cậu thật không ngờ những bộ phim này đều do một người làm, bên trong có không ít bộ phim phong cách và thủ pháp quay phim rõ ràng đều hoàn toàn trái ngược.

Sở Hồng cũng có nghe qua đại danh Cung Chính Phi, dù sao anh ta cũng coi như xem phim của Cung Chính Phi lớn lên: "Quỷ tài đạo diễn Cung Chính Phi? "

"Đúng vậy! Là tôi! "Cung Chính Phi tuyệt đối không hề khiêm tốn đáp lời: "Những hạng mục kịch bản này trong usb của cậu, có thể so sánh với phim của tôi sao? ”

"......"

"Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", Sở Hồng lại thật không dám đánh cược, những tài nguyên anh ta đưa ra có thể so với phim của Cung Chính Phi sao.

[Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: Ý là văn chương của người viết tốt đến đâu, cũng không dám khoe khoang văn chương của mình là thiên hạ đệ nhất; người có võ nghệ cao cường, lại thường thường khoe khoang võ nghệ mình tuyệt thế vô song. Thường chỉ người tập võ luôn hơn người khác khiến cho người ta không thể chấp nhận được. ]

Thấy anh ta như vậy, Cung Chính Phi đắc ý nói với Tu Tâm: "Hiện tại cậu biết chọn như thế nào rồi chứ? "

Mặc dù Cung Chính Phi nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Tu Tâm cũng nhìn ra ý của ông: "Ngài nói ngài muốn tìm tôi diễn phim của ngài. "

"Vậy cậu cho rằng tôi tìm cậu là muốn làm gì? " Cung Chính Phi lấy ra kịch bản mình đã sớm chuẩn bị xong nhét cho Tu Tâm nói: "Cậu yên tâm, nhận kịch bản của tôi cậu tuyệt đối không chịu thiệt. Cậu có thể lấy lại kịch bản để xem xét kỹ hơn, đọc xong rồi trả lời tôi. "

Bởi vì Cung Chính Phi xuất hiện, usb trong tay Sở Hồng thoáng cái không còn đáng giá. Trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt Sở Hồng đen sầm khó coi, không biết muốn đem đồ vật trong tay buông xuống  hay là cất đi.

Mà khi Kinh Huy vội vàng chạy chậm đến, nhìn thấy tình cảnh đối lập như vậy.

"Sở Hồng, ông Cung, các người sao lại ở đây?"

"Kinh Huy? Sao cậu lại ở đây?"

Kinh Huy nhận ra không khí có chút vấn đề, vượt qua bọn họ đi đến cạnh Tu Tâm: "Tôi đến đón Sở Thần về nhà. "

Sở Hồng nhìn Kinh Huy luôn cảm thấy hắn và Tu Tâm có chút không thích hợp, nhưng không hiểu nổi đến tột cùng có chỗ nào không thích hợp.

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng này, Kinh Huy hỏi Tu Tâm: "Về nhà chứ? "

"Ừm." Tuy rằng đồ ăn Tu Tâm chọn còn chưa bưng lên, nhưng xem ra cậu và chúng nó không có duyên phận.

Trước khi đi, Tu Tâm cầm kịch bản của Cung Chính Phi nói với ông: "Cháu đọc kịch bản xong sẽ liên hệ với ngài, hẹn gặp lại. "

Về phần Sở Hồng, Tu Tâm chỉ nói với anh ta một tiếng: "Ngài Sở, tạm biệt. "

Nói xong Tu Tâm cũng không quay đầu lại đi theo Kinh Huy, bởi vì có Kinh Huy ở đây, Sở Hồng và Cung Chính Phi cũng không dám ngăn cậu lại.

Chờ đến khi ngồi lên ghế lái phụ của Kinh Huy, Tu Tâm chủ động hỏi: "Sao anh lại tới đây. ”

"...... Vừa lúc đi ngang qua. " Kinh Huy căng thẳng nói.

"Như vậy sao?" Tu Tâm không vạch trần lời nói của Kinh Huy, chỉ là đang nghĩ rốt cuộc Quý Hạo Quyền đã nói gì với Kinh Huy, mới để Kinh Huy chạy đến chỗ cậu nhanh như vậy.

Trên thực tế, Tu Tâm biết trên người Kinh Huy có một tia dụ.c vọng khống chế không tự chủ được. Kinh Huy vẫn luôn ép buộc mình không được vượt qua biên giới giữa người và người, nhưng lại không khống chế được động thái muốn nắm giữ Tu Tâm của mình. Vì thế hắn tìm Quý Hạo Quyền luôn ở với Tu Tâm, nếu Tu Tâm xảy ra chuyện liền lập tức nói cho hắn biết.

Động tác nhỏ của Quý Hạo Quyền làm sao có thể giấu được Tu Tâm, nhưng Tu Tâm vẫn làm bộ như mình không thấy.

"Em..." Kinh Huy cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Tu Tâm" "Em và Sở Hồng có quen biết? "

Tu Tâm nghe xong lập tức hiểu được Quý Hạo Quyền nói như thế nào với Kinh Huy.

Người xuất gia không có nói dối, hơn nữa Tu Tâm cũng không có ý định giấu giếm: "Theo lý mà nói, anh ta là anh trai ruột của em. "

Khi hai từ anh trai nói ra từ miệng Tu Tâm, phản ứng đầu tiên của Kinh Huy là "không có khả năng", hắn tuy rằng với Sở gia không quen biết, nhưng cũng biết Sở gia chỉ có hai đứa con trai, một Sở Hồng, một Sở Ý.

Nhưng mà đúng lúc bóng đèn trên đầu sáng lên hắn mới nhớ ra Sở gia còn có một đứa con ruột bị ôm nhầm.

Lúc ấy Sở gia vừa mới tiết lộ tin tức của Tu Tâm, Kinh Huy đang chuẩn bị quay《Hiệp sĩ》cũng không để ý tới tin tức này.

Một lát sau, Kinh Huy hung tàn đập vào vô lăng. Ngay lần ngắn ngủi này trong nháy mắt, hắn nhớ ra rất nhiều, ví dụ như lúc Tu Tâm và hắn mới gặp mặt cậu chỉ có thể đi làm để mua vé máy bay về nhà, ví dụ như bạn tốt của Sở Ý là Liên Bách luôn cố ý nhắm vào Tu Tâm, lại ví dụ như trong《Sở trường trò hay》Sở Ý cũng đang cố ý làm khó Tu Tâm...

Tất cả những điều này làm cho Kinh Huy không khó có được kết luận người Sở gia đối xử với Tu Tâm không tốt.

"Sở Hồng vừa mới tìm em làm gì?" Kinh Huy thấp giọng hỏi, trong giọng nói mơ hồ chứa đựng một tia nguy hiểm, giống như tùy thời có thể quay lại chuẩn bị đánh người.

Tu Tâm cười nhạt: "Không có gì, anh ta muốn em về Sở gia, em từ chối. "

Nói xong, có lẽ muốn dời đi lực chú ý của Kinh Huy, hoặc có lẽ nhìn thấy bóng bay trong tay một đứa trẻ ven đường, Tu Tâm bỗng nhiên đề nghị: "Hôm nay khó có thời gian rảnh, không bằng chúng ta đi công viên giải trí chơi đi? "

"Công viên giải trí?" Mặc dù Kinh Huy không biết vì sao Tu Tâm muốn đi công viên giải trí, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không từ chối Tu Tâm.

Vì thế nửa giờ sau, Kinh Huy và Tu Tâm đứng ở cửa một công viên giải trí mua vé, trên mặt bọn họ còn đeo một cái khẩu trang không biết Kinh Huy tìm từ đâu ra.

Nhưng mà bọn họ có thể quên mất, điểm đỏ trên trán Tu Tâm, so với cái gì cũng đều chói mắt hơn.

Cách đó không xa, có mấy cô gái không xác định nhìn bọn họ: "Ài, các cậu có cảm thấy hai người bên kia rất giống Sở Thần với Kinh Huy không? "

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là thời gian để Tu Tâm xem sự nhiệt tình của người hâm mộ!

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì thời gian cập nhật sẽ là 11 giờ tối, thỉnh thoảng có thể muộn hơn một chút nếu không kịp, muốn xin nghỉ thì treo đơn xin nghỉ. Hy vọng tất cả các bạn có một thời gian vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full