DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc
Chương 61: Hợp Nhất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loại chuyện "đi thăm thân thích" này đối với Tu Tâm mà nói không thể nghi ngờ là rất xa lạ, đừng nói cậu căn bản không có thân thích để đi. Thời gian này của năm ngoái, cậu thường hỗ trợ tổ chức lễ hội đền thờ trong chùa miếu, phải biết rằng các ngày lễ truyền thống thực sự là điểm thu nhập của chùa miếu, miếu thờ.

Cứng rắn mà nói, thật ra ngay cả kinh nghiệm đến nhà người khác làm khách Tu Tâm cũng có rất ít. Mà quả thật cậu chỉ nghĩ sẽ làm khách trong nhà Kinh Huy, đương nhiên, "nhà" này là chỉ căn nhà mà Kinh Huy bình thường ở.

Kinh Huy cảm nhận được sự dao động của Tu Tâm: "Nếu em không muốn đi, chúng ta cũng có thể ở đây. "

Đối với Kinh Huy mà nói, có thể ở cùng một chỗ với Tu Tâm mới là quan trọng nhất. Chẳng qua hắn quả thật cũng muốn thừa dịp cơ hội này để Tu Tâm hiểu rõ hắn một chút, ví dụ như dẫn cậu trở về chỗ mình lớn lên từ nhỏ nhìn một chút.

"Không sao." Tu Tâm phản ứng lại sau đó lắc đầu, "Chỉ là em còn chưa chuẩn bị gì... Tùy tiện đến thăm có thể có chút thất lễ. Nhưng nếu em đã đồng ý, điều đó có nghĩa là em có duyên với chuyện này, chúng ta đi thôi, còn phải nhờ anh đưa em đến cửa hàng để chọn một số quà tặng trước. "

Nói xong Tu Tâm trực tiếp đi lên ghế lái phụ, cách cửa sổ xe cười nhạt ý bảo Kinh Huy lái xe.

Kinh Huy có tài xế riêng, nhưng từ sau khi hắn quen Tu Tâm, tài xế của hắn gần như nghỉ việc.

Hơn nữa để cho tài xế chở hắn và Tu Tâm, hắn càng thích cảm giác tự mình lái xe đưa Tu Tâm đến nơi.

"Người nhà anh thích cái gì?" Sau khi xe khởi động, Tu Tâm nhìn Kinh Huy dò hỏi.

"Tên Kinh Hàng kia thích một ít mô hình robot, nhưng mà thật ra phần lớn mô hình nó đều có. Không cần phải gây sức ép cho nó, chúng ta cứ đi thẳng là được. " Kinh Huy giống như có chút ghét bỏ khi nhắc đến đứa em trai này, thế mà lại là anh ruột: "Hơn nữa lúc này phần lớn trung tâm thương mại cũng đã đóng cửa."

Sau khi nói xong chuyện Kinh Hàng, Kinh Huy cũng không nói gì nữa, dường như người nhà của hắn cũng chỉ có một mình Kinh Hàng.

Tu Tâm không truy hỏi, chỉ yên lặng ngồi trên xe Kinh Huy một đường đi đến trung tâm thành phố B.

Có rất nhiều hào môn thế gia ở thành phố B sống ở Long Uyển, ngoại ô, nhưng nhà tổ Kinh gia lại nằm ở trung tâm thành phố cách xa nhau, hơn nữa diện tích của nó không lớn. Nhưng điều này cũng không thể nói Kinh gia kém hơn người khác, ngược lại, có thể ở trung tâm thành phố B tấc đất tấc vàng này có một tòa nhà cũ, điều này đủ để chứng minh tổ tiên Kinh thị là danh môn vọng tộc chân chính.

Gia tộc lâu năm như vậy bình thường đều là rễ sâu lá tốt, nhưng khi Tu Tâm được Kinh Huy dẫn vào nhà, cậu lại chỉ thấy mấy người hầu. Chờ sau khi đi đến sảnh chính, cậu mới nhìn thấy chủ nhân khác trong nhà.

Chỉ thấy Kinh Hàng ngồi như không ngồi nửa ngồi nửa nằm trên sô pha phòng khách, trong tay cầm máy chơi game, đối diện là màn hình chiếm nửa bức tường "bốp bốp" ấn không ngừng, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kêu quái dị.

Kinh Huy thấy vậy thì nhíu mày "Kinh Hàng. "

Kinh Hàng bị hắn gọi như vậy, theo bản năng từ trên sô pha bật dậy, sau đó nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đem trò chơi trong tay thoát ra, ngay cả lưu cũng không lưu.

Chờ màn hình tối hẳn, anh mới lộ ra nụ cười lấy lòng, quay đầu nhìn về phía Kinh Huy, sau đó anh liền thuận thế thấy Tu Tâm bên cạnh Kinh Huy.

"Móa! Chị dâu! " Đầu óc Kinh Hàng vẫn chưa quay lại.

Lúc này Tu Tâm vốn muốn bỏ vòng tay Phật Châu tùy thân cậu ra, nghe thấy xưng hô của Kinh Hàng tay cậu lập tức dừng lại.

Kinh Hàng lúc này mới phản ứng lại, phi phi hai tiếng sau đó xấu hổ giải thích: "Cái đó... Sở Thần anh đến rồi, em chơi trò chơi đến hồ đồ! "

"Không sao, chúc mừng năm mới." Cuối cùng Tu Tâm vẫn đem vòng tay tùy thân của mình cởi bỏ đưa cho Kinh Hàng, "Không biết anh cậu đã nói với cậu chưa, năm nay tôi muốn ở nhà cậu ăn tết, quấy rầy rồi. Năm mới tôi cũng không biết nên tặng cậu cái gì, cũng chỉ có thể tặng cậu một chuỗi vòng tay, hy vọng cậu không ghét bỏ. "

Kinh Hàng làm sao có thể ghét bỏ? Không thấy Kinh Huy nhìn vòng tay này tròng mắt đều muốn rớt ra sao, đồ vật có thể được Kinh Huy coi trọng còn có thể kém?

Vì thế anh vui vẻ nhận lấy vòng tay từ trên tay Tu Tâm, chờ vòng tay đến tay anh, anh mới phát hiện vòng tay Phật Châu này quả thật có chỗ độc đáo. Chỉ thấy mỗi một viên phật châu đều là gỗ thượng hạng chế tạo, hoa văn phía trên tinh xảo dị thường, sau khi vào tay có cảm giác ôn nhuận như ngọc, khiến cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Dựa theo thân phận Kinh Hàng, có cái gì mà anh chưa thấy qua? Nhưng mà anh thật không ngờ Tu Tâm vừa ra tay đã đưa cho anh một món đồ trân quý như vậy.

Anh biết điều này đại biểu cho sự coi trọng của Tu Tâm đối với anh, hoặc là nói đối với Kinh Huy, anh vì biểu đạt sự yêu thích của mình, dứt khoát trực tiếp đem vòng tay này đeo trên tay.

Đừng nói, bởi vì năm mới nên anh mặc một thân trang phục thời đường, sau khi đeo chiếc vòng tay còn rất ra dáng.

Anh không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng cho mình, rồi đăng lên Weibo.

Kinh Hàng và Kinh Huy tuy là anh em, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Trước khi Kinh Huy quen biết Tu Tâm, Kinh Huy vẫn luôn duy trì sự thần bí tuyệt đối trên mạng. Kinh Hàng thì mỗi ngày đều ở trên mạng phơi nắng, sợ người khác không biết anh là người đứng thứ hai Kinh thị.

Hết lần này đến lần khác mọi người còn thích nhìn anh khoe của, anh thân là một người bình thường cứng rắn khoe ra trăm vạn fan hâm mộ.

Sau khi anh đăng ảnh selfie, không ít người hâm mộ lập tức phóng to ảnh của anh. Cố gắng phân biệt các mặt hàng xa xỉ được tiết lộ trong bức ảnh của mình.

Mọi người rất nhanh liền đem từng chi tiết trong ảnh của Kinh Hàng lột đi một lần, nhưng mà lại có người đối với vòng tay Phật Châu trên tay anh lại lao vào khó khăn.

【Có cao nhân nào nói cho tôi biết vòng tay Phật Châu này là sản phẩm mới của thương hiệu nào không? Nhìn đẹp, muốn mua. 】

Kinh Hàng dường như vẫn luôn chờ bình luận này, chỉ vài giây sau anh đã trả lời: "Ai nha, tôi cũng không biết. Đây là Sở Thần vừa mới đưa cho tôi, anh tôi cũng không có nha. "

Câu trả lời của anh ngay lập tức thu được sự chú ý của người hâm mộ.

【?Tại sao tôi lại có thể mơ hồ nếm được một cỗ hương vị Versailles?】

【Đừng hỏi, tự tin một chút, đây là Versailles. Nam thần tặng rất nhiều sao? [Đầu chanh] Tôi không chua chút nào. 】

【Con trai ngốc của tôi, con không sao chứ? Không bị Kinh Huy đánh chết chứ? 】

【Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi để ý Sở Thần "vừa rồi" tặng quà Kinh Hàng như thế nào sao? Sở Thần đến nhà Kinh Hàng? 】

【Vậy là về nhà gặp phụ huynh? A a a, Huy Thần quả nhiên là thật! Tôi là giả, tất cả họ đều đúng! 】

【Chỉ cần đu đúng CP, mỗi ngày đều có đường ăn! kswl! 】

(*KSWL: Ngọt chết tôi rồi.)

Hôm nay là 30 Tết, có người đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên, cũng có rất nhiều người nằm bất động trên giường chơi điện thoại. Chuyện Tu Tâm có thể đến nhà Kinh Huy ăn Tết, lập tức thu hút sự chú ý của những cư dân mạng nhàm chán này.

Vì thế đề tài CP của hai người Kinh Huy với Tu Tâm đảo mắt lại lên hot search!

Lên hot search Weibo rõ ràng chính là bức ảnh selfie này của Kinh Hàng. Rất nhiều người vọt đến dưới Weibo này đòi sống đòi chết, nhưng cũng có người bị chuỗi phật châu này hấp dẫn sự chú ý.

Tu Tâm làm Phật tử, thật ra cũng không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy chân dung cậu. Tuy cậu không cố ý lảng tránh hương khách, nhưng cậu ở trên núi cũng được xưng là một ngày trăm công nghìn việc, căn bản không có cơ hội cùng hương khách bình thường mặt đối mặt gặp mặt.

Ngày xưa, mặc dù có rất nhiều hương khách hướng về phía thanh danh của cậu đến chùa Thanh Thủy, nhưng thường thường chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của cậu.

Cho nên ngoại trừ một ít người, phần lớn hương khách, tín đồ cũng không biết từ TV, màn ảnh, hot search nhận ra "Sở Thần" là Tu Tâm.

Nhưng bọn họ không biết dung nhan Tu Tâm lại quen biết vòng tay Phật Châu này. Vòng tay này rõ ràng xuất phát từ tay một lão hòa thượng của chùa Thanh Thủy, bình thường vòng tay của ông đều sẽ để cho Tu Tâm hoặc Phàm hỗ trợ khai quang! Trong mắt những tín đồ hương khách này, vòng tay này thường là vật quý khó cầu, là "xa xỉ phẩm" tốt nhất!

【Sở Thần thế mà đem vòng tay như vậy cho một thương nhân đầy hơi tiền! Phung phí của trời! 】

【Cứu mạng! Sở Thần thật sự biết giá trị của vòng tay này sao? 】

【...... Tiểu Kinh tổng, nếu như nói ta muốn mua phần vòng tay này với ngươi cần bao nhiêu tiền? 】

Bình luận như vậy nếu là một hai là không thu hút được sự chú ý của cư dân mạng bình thường, nhưng nhìn bình luận như vậy càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng có người không nhịn được hỏi: "Tại sao mấy người dường như đều biết nguồn gốc của vòng tay này? Thương hiệu nào có sản phẩm mới? Có link nào không? Nói cho tôi biết giá cả để tôi hết hi vọng. "

【Hừ! Giá cả? Vòng tay này do cao tăng chế tạo, còn rất có thể là Phật tử tự mình khai quang! 】

【Đúng vậy, loại vòng tay này vẫn là vô giá trên thị trường, vật quý khó cầu, hết hy vọng đi. Cầu không được, cầu không được. 】

Nhìn thấy những câu trả lời này, cư dân mạng bình thường chấn động.

【Cái gì vậy? Phật tử? Hóa ra trong Phật giáo thực sự có Phật tử? 】

【Phật tử không phải là chỉ kim cương tinh linh sao? Đó có phải là người thật không? 】

【Trong đầu tôi trong nháy mắt hiện lên một đống tiểu thuyết ngôn tình Phật tử làm nam chính, hắc, các người nói Phật tử này, anh ta có đẹp trai không? 】

【Vấn đề không phải là đẹp trai hay không đẹp, cậu ấy là loại người rất hiếm có. Ồ, cậu không hiểu đâu. A Di Đà Phật, khi nào tôi mới có thể có được một chuỗi vòng tay như vậy a. Sở Thần chẳng qua là xuất đạo nửa năm, vậy mà có thể đem vòng tay Phật tử dễ dàng đưa cho người khác, a a a người so với người tức chết người! Tôi sẽ bắt đầu hận người giàu! 】

【Sở Thần không nhất định là dùng tiền mua chứ? Hắn không phải cũng là đệ tử phật môn tục gia sao? Có lẽ hắn và Phật tử quen biết nhau? 】

【À, thật à? Thân thủ của Sở Thần thật sự không tầm thường, đều đem người nước ngoài tuyển đến trong nước học võ. Thân thủ như hắn tôi có cảm giác không giống như đi ra từ trong chùa bình thường. Có lẽ hắn và Phật tử hay là sư huynh đệ? 】

【A, buồn cười. Các người không nên làm ô uế cửa Phật được không? Sở Thần bại hoại như vậy, vào phật môn không thanh tu tốt ngược lại đi giải trí làm con hát kiếm tiền. Người như hắn, làm sao có thể so sánh với Phật tử? 】

【Im lặng, tên anti này. Làm như mi là người trong cửa Phật ôm bất bình cho Phật tử. Sở Thần chúng ta ưu tú như vậy, nói anh ta thật sự là Phật tử đến giới giải trí lịch luyện tôi cũng tin! 】

【Cười rụng răng, ba mươi tết không nên nằm mơ được không? Nếu hắn là Phật tử tôi chính là Phật Tổ Như Lai! Ha ha ha! 】

Trên mạng bởi vì Weibo này của Kinh Hàng náo loạn oanh oanh liệt liệt, Kinh Hàng lại sau khi khoe vòng tay của anh do Tu Tâm tặng liền ném điện thoại di động, cùng Tu Tâm, Kinh Huy ăn cơm tất niên.

Bởi vì toàn bộ độ hot và dư luận đều tương đối tích cực, ekip PR cũng không đến quấy rầy bọn Tu Tâm.

Tu Tâm tuy rằng chưa từng ăn qua bữa cơm tất niên nhà người bình thường, nhưng trong khuôn khổ của cậu, bữa cơm tất niên chắc hẳn ngồi vây quanh một đám người náo nhiệt náo nhiệt. Nhưng mà trên bàn cơm tất niên Kinh gia từ đầu đến cuối chỉ có ba người bọn họ.

Nhưng thịt gà, vịt, cá, sơn hào hải vị trên bàn ăn cũng không ít. Tu Tâm nhìn mà líu lưỡi, trong thời gian ngắn chỉ nghĩ thức ăn thừa này phải xử lý như thế nào.

Kinh Huy và Kinh Hàng giống như cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề như vậy, chỉ là trước khi bọn họ chính thức động đũa, bọn họ lại sai người đem mỗi một món đều lấy ra một phần.

Ngay khi Tu Tâm có chút khó hiểu, Kinh Huy liền nói: "Quy củ cũ, đem đồ ăn đưa cho phu nhân. "

Tu Tâm rất nhanh phản ứng lại, "phu nhân" trong miệng Kinh Huy hẳn là mẹ của hắn. Tu Tâm không hỏi vì sao Kinh phu nhân ở nhà lại không cùng nhau ăn cơm tất niên, chỉ tận tâm tận trách làm tốt khuôn phép một vị khách nên có.

Nhưng khi bữa cơm tất niên của bọn họ ăn được một nửa, người giúp việc vốn đi đưa cơm lại vội vàng chạy đến nói: "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia không tốt! Phu nhân, bà ấy lại phát điên! "

Kinh Huy, Kinh Hàng lập tức buông đũa trong tay vọt lên lầu hai của tòa nhà, Tu Tâm sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng đi theo phía sau bọn họ.

Sau đó cậu nhìn thấy một người mẹ tóc tai bù xù, giương nanh múa vuốt đứng ở hành lang. Chỉ nghe trong miệng bà la hét: "Kinh Tuyên Các đâu! Tôi muốn giết hắn! Tôi muốn giết hắn! "

Nhưng không bao lâu sau, bà lại run rẩy ngồi xổm trong góc, một bên nức nở, một bên khóc lóc: "Kinh Tuyên Các anh buông tha cho tôi, được không? Tôi muốn về nhà..."

Đối mặt với người mẹ như vậy, Kinh Huy với Kinh Hàng lại giống như đã quen. Chỉ thấy Kinh Huy bình tĩnh đi đến bên cạnh mẹ hắn, giống như một đứa trẻ nói chuyện với bà: "Mẹ, hôm nay ba không về nhà. Con đói, con muốn ăn. "

Kinh Hàng cũng nói theo: "Đúng đúng đúng, mẹ con cũng đói bụng... Chúng ta về phòng được không? "

Nghe được giọng nói của hai đứa con trai, Kinh phu nhân Chiêm Nhược Tình giống như có chút tỉnh táo lại, bà dịu dàng nhìn Kinh Huy với Kinh Hàng nói: "Được, mẹ dẫn các con đi ăn cơm. Nhưng tại sao trở về phòng để ăn? Con không ăn ở nhà hàng sao? "

Nghe vậy, Kinh Huy và Kinh Hàng liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, Kinh Hàng liên tục nói: "Đi, đi nhà hàng ăn. Mẹ, đi thôi. "

Nói xong, Kinh Hàng đỡ Chiêm Nhược Tình, muốn dẫn bà đến nhà hàng.

Tu Tâm trùng hợp ngăn bọn họ trên đường, cậu vội vàng dán lên tường nhường đường đi. Nhưng lúc Chiêm Nhược Tình đi qua bên cạnh cậu, lại ngừng lại: "Đây là đứa nhỏ nhà ai? Sao lại đến nhà chúng ta? "

"Mẹ." Kinh Huy nhìn Tu Tâm, giống như có chút cẩn thận giới thiệu, "Em ấy là bạn của con Sở Thần, hôm nay đến nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm. "

"Được được được. Ăn cơm cùng nhau là tốt, nhiều người náo nhiệt. " Chiêm Nhược Tình giống như một cô gái nhỏ nở nụ cười, một tay kéo tay Tu Tâm nói, "Đi, Thần Thần. Chúng ta đến nhà hàng cùng nhau, cô với con cùng nhau nó chuyện, đầu bếp nhà chúng ta có tay nghề khá ổn. "

Tu Tâm không dám từ chối, chỉ có thể bị Chiêm Nhược Tình dắt xuống lầu. Ban đầu cậu rất sợ Chiêm Nhược Tình, nhưng sau đó cậu phát hiện Chiêm Nhược Tình ở trên bàn ăn rất tự nhiên.

Có bữa cơm tất niên có trưởng bối mới có bữa cơm tất niên náo nhiệt. Chiêm Nhược Tình từ sau khi ngồi lên bàn ăn, vẫn luôn chia thức ăn cho ba người bọn họ.

"Tiểu Huy, nên ăn nhiều một chút, mẹ thấy con lại gầy rồi"

"Hàng Hàng! Không được kén ăn, đến đây, ăn rau xanh. "

"Thần Thần, thích ăn gì? Đừng khách sáo, đến đến đến, ăn cái này đi."

Bọn Tu Tâm bởi vậy đều ăn thêm ba chén cơm lớn!

Vừa ăn cơm, Chiêm Nhược Tình vừa nói chuyện phiếm với bọn họ. Trong ý thức của bà, bà cảm thấy ba người Tu Tâm vẫn là đứa nhỏ, nhưng tiềm thức của bà lại giống như ý thức được bọn Tu Tâm đã trưởng thành. Cho nên đề tài bà tán gẫu thường xuyên một giây trước và một giây sau hoàn toàn trái ngược.

Một giây trước bà giống như đối đãi với một đứa trẻ mẫu giáo gọi Tu Tâm biểu diễn tài nghệ một chút, giây sau lại có chút bát quái hỏi Tu Tâm: "Thần Thần, con đẹp như vậy, có bạn gái chưa? "

Cho dù là tài năng biểu diễn hay là vấn đề này, Tu Tâm đều có chút luống cuống.

Kinh Huy muốn giải vây cho cậu, đem tôm hùm vừa mới bóc cố ý cho Chiêm Nhược Tình đưa đến trước mặt bà: "Mẹ, mẹ cũng phải ăn nhiều một chút, xem, tôm hùm con thích nhất. "

Nào ngờ sắc mặt Chiêm Nhược Tình lại đột nhiên biến đổi, đem đĩa trên tay hắn đánh đổ! Tất cả thịt tôm hùm rơi xuống bàn ăn cùng với đĩa!

Chiêm Nhược Tình vốn còn giống như một người mẹ bình thường bỗng nhiên vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kinh Huy nói: "Kinh Tuyên Các! Tôi cảnh báo anh! Anh tránh xa tôi ra! "

Trong nháy mắt ánh mắt Kinh Huy nặng nề, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ thu tay lại.

Kinh Hàng thấy vậy lại thăm dò tới gần Chiêm Nhược Tình một bước: "Mẹ, sao mẹ lại nhận sai anh trai? Anh ấy là Kinh Huy không phải Kinh Tuyên Các, Kinh Huy, Huy, ánh nắng ánh mặt trời quang đãng. "

Nhưng đối với tiếng nói của Kinh Hàng, Chiêm Nhược Tình lại không quan tâm, ngược lại bà liên tục trốn ở phía sau Tu Tâm, trong miệng lẩm bẩm: "Cứu tôi, dẫn tôi đi, dẫn tôi đi. "

Mặt Kinh Huy giống như không có biểu tình gì, lại giống như áy náy nhìn Tu Tâm: "Sở Thần, mẹ tôi bây giờ hình như tin tưởng em nhất, em có thể giúp tôi dẫn bà ấy vào phòng không? "

Đương nhiên Tu Tâm không từ chối, cậu cúi đầu nhìn về phía Chiêm Nhược Tình đang sợ hãi, một bên ra tay trấn an, một bên nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, con dẫn người đi được không. "

Chiêm Nhược Tình liên tục gật đầu, thật sự nhắm mắt đi theo Tu Tâm lên lầu. Tu Tâm đi theo hướng dẫn của người giúp việc, mang theo bà bước vào một gian phòng.

Phòng này hiển nhiên là phòng ngủ của Chiêm Nhược Tình, chỉ là phòng ngủ này nhìn qua không giống phòng của một người phụ nữ trung niên, ngược lại giống như phòng của một nữ sinh trung học, trên bàn sách trong phòng thậm chí còn đặt một quyển sách bài tập.

Tu Tâm không dò xét ẩn ý trong đó, đưa Chiêm Nhược Tình vào phòng, sau khi nhìn thấy Chiêm Nhược Tình tự mình làm bài tập, cậu lập tức từ trong phòng lui ra ngoài.

Cậu vừa ra đã thấy Kinh Huy với Kinh Hàng đứng ở một bên.

Kinh Hàng nhìn hai người bọn họ, xác nhận phòng Chiêm Nhược Tình đã khóa lại tự giác xuống lầu trước, những người giúp việc khác cũng đồng loạt rời đi.

Kinh Huy nhìn Tu Tâm, há miệng phun ra một câu: "Thật xin lỗi. "

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Bình thường mẹ tôi cũng chỉ biết ở trong phòng, không nghĩ đến hôm nay lại đột nhiên... Tôi mời em đến nhà chỉ vì muốn dẫn em đến nhà tôi xem một chút, không có ý gì khác..."

Hiếm khi Tu Tâm thấy được trên người Kinh Huy lúc này lộ ra một tia câu nệ, cậu cười nhạt nhìn Kinh Huy: "Sau bữa ăn đi bộ trăm bước, sống đến chín mươi chín. Không phải ở sân sau nhà anh có một vườn hoa nhỏ sao? Chúng ta đi dạo một chút được chứ? "

Kinh Huy đồng ý lời mời của Tu Tâm, mang theo cậu cùng nhau đến vườn hoa nhỏ. Khu vườn này mặc dù có một từ "nhỏ", nhưng thiết kế xuất sắc, có thể xưng là mười bước một cảnh.

Hai người bọn họ không nói lời nào cùng nhau đi dạo vườn hoa nhỏ, đi tới đi lại, câu nệ trên người Kinh Huy dần dần biến mất.

Lúc này Tu Tâm mới cười cười nói: "Khi còn bé vườn hoa này của anh đã có? "

"Đúng là như vậy, vườn hoa này là do một tay ông nội tôi trồng nên."

"Thật hay giả?" Tu Tâm chân thành khen ngợi: "Thật lợi hại! Hôm nay có cơ hội đến nhà anh em rất vui, nếu không em sẽ không được nhìn thấy một khu vườn tinh tế như vậy. "

Tu Tâm không đề cập đến Chiêm Nhược Tình, nhưng ánh mắt của cậu nói cho Kinh Huy biết cậu cũng rất thích bữa cơm tất niên vừa rồi của Chiêm Nhược Tình.

Kinh Huy nhìn con ngươi chứa đầy sao trời của cậu, không nhịn được có chút say, cuối cùng hắn không khỏi nhìn Tu Tâm hỏi: "Em... Là đệ tử tục gia của Phật môn, vậy em có thể nói cho tôi biết, cái gì gọi là nhập thế gọi là xuất thế không? Tại sao các hòa thượng phải xuất thế? "

Nghe được vấn đề này, Tu Tâm ngẩng đầu nhìn Kinh Huy, giống như đang phán đoán dụng ý của Kinh Huy về câu hỏi này.

Một lát sau, cậu bước đến đối diện Kinh Huy, vừa nhìn chằm chằm vào hắn, vừa lùi bước đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa, sau đó hỏi: "Nếu ngày mai anh có thể làm năm việc, anh sẽ làm gì?"

Câu trả lời này của cậu có chút không đầu không đuôi, Kinh Huy vẫn nghiêm túc suy nghĩ: "Rời giường, ăn cơm, xử lý văn kiện... Hẹn hò và ngắm pháo hoa. "

Tu Tâm nghe xong, nghiêm túc gật đầu: "Vậy ngày mai anh có thể cam đoan ông trời tuyệt đối không mưa không? "

"Không."

"Anh có thể quyết định mời ai hẹn hò, vậy anh có thể quyết định đối tượng anh mời nhất định sẽ đồng ý hẹn hò không?"

"...... Không, tôi không thể. "

"Trên đời này, có thể đạt được câu trả lời "không thể" của anh, còn có rất nhiều rất nhiều, mặc dù anh ngồi trên bạc triệu gia tài. Đây là bi của con người -- Cầu không được. Nhưng hết lần này đến lần khác người lại là động vật tham lam, những tham luyến không thể cầu xin này sẽ khiến cho bọn họ lâm vào thống khổ vô tận. Để giảm bớt nỗi đau này, một số người sẽ chọn để được xuất thế và buông xuống những tham luyến này. "

"Đây chẳng lẽ không phải là nhu nhược trốn tránh sao?"

"Nếu như để tránh thống khổ, bề ngoài bỏ qua những dục vọng này, nhưng thật ra nội tâm lại khát vọng muốn cầu, đây là trốn tránh. Nhưng nếu nhìn thẳng vào sự nhỏ bé của mình, đối mặt với bi của mình, lựa chọn buông bỏ những dục vọng này, đây là xuất thế. "

Thời điểm Tu Tâm nói đến đây, nghe được "ầm ầm" một tiếng, sau đó ánh mặt trời đột nhiên phá!

Dường như có được mệnh lệnh gì đó, bên tai Tu Tâm chợt vang lên từng đợt tiếng pháo nổ từ ngoài vườn hoa xông vào, cậu vừa ngẩng đầu, một đóa hoa trên trời đã lụi tàn lại từng đợt từng đợt pháo hoa bay lên rực rỡ.

Pháo hoa từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau trên không trung lại thoáng qua, nhưng rất nhanh lại có pháo hoa càng đẹp trên bầu trời nở rộ.

Tu Tâm mới biết, thì ra là năm mới đã đến.

Cậu nhìn Kinh Huy, lớn tiếng kêu: "Kinh Huy! Chúc mừng năm mới! "

Kinh Huy nhìn cậu, lại ôm cậu vào trong ngực, Tu Tâm bất ngờ không kịp đề phòng va vào nước hoa đặc chế của Kinh Huy, cậu mơ hồ nghe được Kinh Huy ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói gì đó.

"Anh nói gì?" Tu Tâm không nhịn được truy hỏi.

Kinh Huy lại không mở miệng nữa, giống như vừa rồi hắn cái gì cũng không nói.

Bên tai Tu Tâm chỉ có thể nghe được từng tiếng pháo hoa, nhưng cậu nghe kỹ, lại giống như có thể nghe được hai trái tim nhảy lên.

Buổi tối hôm đó, Tu Tâm ngủ trong phòng khách Kinh gia.

Cậu vừa bước vào phòng khách, đã bị thu hút bởi một bó hoa trong phòng, cậu đến gần xem xét, phát hiện bên cạnh hoa tươi còn có một lá thư mời, Tu Tâm mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết: Bộ phim《Lữ》sắp khởi động máy vào ngày 4 tháng 2, em có đồng ý đi du ngoạn với tôi không?

Chú thích:

- "Sau bữa ăn đi bộ trăm bước, sống đến chín mươi chín" đây là tục ngữ dưỡng sinh được lưu truyền ở Trung Quốc. Hiểu bằng những lời thẳng thắn nhất, nó muốn nói: đi bộ hàng ngày trong một thời gian cố định sau bữa ăn là một điều tốt cho sức khỏe. Các nghiên cứu đã phát hiện ra rằng mười phút đi bộ sau ba bữa ăn mỗi ngày có thể cải thiện đáng kể mức độ kiểm soát lượng đường trong máu ở bệnh nhân tiểu đường. Đi bộ sau bữa ăn để tăng tốc độ làm rỗng nội dung dạ dày.

- Trang phục thời đường nam:



- 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Hương vị được nhắc ở đây có lẽ là hương vị của giàu có hoặc mùi nước hoa.

Đọc truyện chữ Full