DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Không Thích Biến Thái
Chương 60: Chương 60


Đột nhiên không khí trầm lắng như vậy khiến Tinh Thần cảm thấy không quen.

Bình thường hai anh em bọn họ gặp nhau luôn rất ồn ào, đâu có im lặng thế này.

Nhất định là do kẻ kia xen vào mới khiến anh trai khó chịu, không muốn nói chuyện với cậu.

Tinh Thần tìm cách tạo chủ đề:
"Lần này anh định về nhà bao lâu?"
"Có hai bệnh viện đã liên hệ với anh rồi nên chắc anh ở nhà vài ngày.

Sau khi giỗ mẹ xong anh sẽ đi."
"Anh định ở lại làm việc tại Mỹ luôn à? Không về nhà ở sao?"
"Không.

Ở Mỹ phát triển sự nghiệp tốt hơn."
Tinh Thần biết rõ đó chỉ là cái cớ.

Cứ cho rằng Mỹ là đất nước phát triển hơn so với nước X nhưng với trình độ của Tinh Húc còn không sợ được các bệnh viện lớn để mắt đến sao.

Mục đích chính của anh ấy là không muốn ở nhà thôi.
"Nếu anh đã đi rồi thì em cũng chẳng muốn ở nhà nữa.

Sau khi tốt nghiệp em cũng sẽ qua Mỹ để học lên cao hơn.

Nếu tìm được công việc phù hợp em cũng sẽ ở đó làm việc luôn."
"Không được.

Em mà cũng đi nữa thì ai chăm sóc bố?"
"Không phải có thêm hai người mới đến sao? Có bọn họ lo cho bố rồi không cần đến anh em mình đâu."
Sử Hồng vốn không định xen vào nhưng cách nói chuyện của hai anh em nhà này khiến cậu tức anh ách.

Cậu vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa, nói bâng quơ:
"Ừm.

Cứ đi cả đi.

Dù sao bố có bị bệnh rồi chết thì cũng có mẹ con tôi ở nhà để tang cho bố rồi.

Không cần hai người về đâu."
Tinh Thần nghe mà nổi điên, nếu không phải đang lái xe thì đã trực tiếp đấm cho anh ta một cú rồi.

Cậu đang định quay xuống chửi anh ta một trận vì dám trù ẻo bố mình thì đã thấy Tinh Húc vung nắm đấm đến.


Sử Hồng giơ tay chặn lại được.
"Ồ, thân thủ khá đấy!" Tinh Húc nhếch nhẹ môi cười.
"Cảm ơn." Sử Hồng đột nhiên cảm thấy cho dù là ở thế giới nào thì quan hệ giữa cậu và hắn ta cũng giống như oan gia ngõ hẹp vậy.
"Quản tốt cái miệng của mình đi nếu không sẽ có một ngày gặp vạ vì nó đấy."
"Cảm ơn đã nhắc nhở nhưng tôi không thấy mình nói sai gì cả.

Sự thật chẳng phải sẽ như vậy ư?"
Tinh Húc lườm Sử Hồng, lạnh lùng thu tay lại, rồi quay sang nói với Tinh Thần: "Còn em nữa, lo học cho tốt đi rồi hẵng nghĩ đến những chuyện sau này.

Anh cũng mới có ý định thôi vẫn chưa quyết định gì cả.

Anh về lần này cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian và suy nghĩ cho cẩn thận rồi mới quyết định có đi hay không."
"Vâng."
Tinh Thần đáp lại có chút thất vọng.

Mới nãy anh trai vung nắm đấm với tốc độ nhanh và mạnh thế mà Sử Hồng vẫn đỡ được.

Xem ra đến cả anh hai cũng không khống chế được anh ta.

Cậu không thấy vui chút nào.
Tinh Húc lại quay mặt hướng ra cửa, nhưng lần này đã không còn giữ được vẻ lạnh lùng vốn có.

Câu nói của Sử Hồng khiến anh phải suy nghĩ.

Anh cứ cho rằng mình đi rồi thì còn có Tinh Thần ở nhà chăm sóc cho bố, nhưng không ngờ thằng nhóc cũng muốn đi.

Nếu vậy thì lấy ai chăm sóc bố, dựa vào hai mẹ con nhà kia hay sao? Cho dù anh hận bố vì đã không quan tâm đến mẹ, để mẹ chết trong đau đớn như vậy nhưng nói gì đó cũng là bố anh.

Đâu phải nói bỏ là bỏ được, huống chi hai mấy năm nay ông ấy thực sự đã chăm sóc tốt cho Tinh Thần.
Sử Hồng cũng không nói thêm gì, quay đầu tiếp tục hướng mắt nhìn ra ngoài cửa.

Những gì cần nói cậu đều đã nói cả rồi.

Bọn họ có thay đổi thái độ với bố của họ không cũng không liên quan đến cậu nữa.
...***...
Tối hôm ấy tiệc buffet diễn ra hết sức ấm cúng.

Khách mời đều là những bạn bè vô cùng thân thiết với cả hai vợ chồng.

Ai cũng chúc phúc cho bọn họ.


Sử Hồng lâu lắm mới nhìn thấy mẹ mình cười hạnh phúc đến vậy.

Cậu cũng thấy vui lây.
Tinh Húc dự chưa được nửa buổi thì lấy lí do có việc bận nên phải rời đi.

Tinh Thần rất muốn đi nhưng lại chẳng tìm được lý do hợp lý.

Cậu khó chịu suy nghĩ một hồi quyết định túm lấy Sử Hồng đi cùng mình.
"Cậu làm gì vây?"
"Anh giúp tôi rời khỏi đây đi.

Ở đây ngột ngạt quá."
"Cậu muốn ra ngoài sao lại nhờ tôi chứ?"
"Anh mà nói ông già sẽ để tôi đi."
Sử Hồng còn đang do dự chưa trả lời thì Tinh Thần đã sốt ruột gắt gỏng:
"Anh cũng đi cơ mà.

Lão tử đây sẽ không để anh chịu thiệt đâu.

Ok?"
Sử Hồng buồn cười nhìn Tinh Thần.

Từ nãy giờ cậu đã để ý thằng nhóc này hay bị các bạn của bố vây lấy hỏi chuyện nào là học hành thế nào, có bạn gái chưa, dự tính tương lai thế nào.

Tinh Thần sớm đã phiền đến chịu hết nổi rồi.

Không phải Sử Hồng không đồng ý giúp.

Cậu chỉ đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để hai anh em rời đi mà không khiến bố phiền lòng.

Vậy mà chưa gì thằng nhóc này đã không chờ được nữa rồi.
"Được rồi.

Để tôi nói với bố cho."
Sử Hồng tiến đến nói nhỏ vào tai Đường Ngân cái gì đấy.

Đường Ngân liền mỉm cười gật đầu.
"Bố đồng ý rồi.

Chúng ta đi thôi."

"Anh nói gì với bố vậy? Sao ông ấy nhìn tôi với ánh mắt lạ thế?"
"Tôi nói chúng ta đi gắn kết tình cảm anh em."
"Anh nói cái gì đấy?" Tinh Thần đỏ mặt.

Ở đâu ra cái vụ gắn kết tình cảm anh em.
"Không phải muốn ra ngoài à? Đi thôi không bố đổi ý bây giờ."
Tinh Thần nghe vậy không dám chần chừ, vội kéo Sử Hồng đi.

Liễu Mạn đứng đằng xa nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Có vẻ như quan hệ giữa Sử Hồng và Tinh Thần đã tốt lên không ít.
...***...
Tinh Thần dùng xe riêng chở Sử Hồng đi.

Xe đi vào trung tâm thành phố, đến một căn nhà cao đến ba mươi bảy tầng.

Tinh Thần kéo Sử Hồng lên tầng cao nhất của toà nhà, nơi mở một quán caffee được trang trí rất đẹp.

Sử Hồng còn đang ngạc nhiên không hiểu tại sao Tinh Thần lại đưa mình đến đây thì Tinh Thần đã kéo cậu ra hành lang và nói:
"Tôi nghe nói sau tai nạn anh nằm hôn mê mất một năm.

Sau khi xuất viện thì về nhà tôi luôn.

Một năm này thành phố đã thay đổi khá nhiều đấy.

Tôi đoán anh chưa từng thấy cái này đâu."
Sử Hồng nhìn theo hướng Tinh Thần chỉ và kinh ngạc sửng sốt.

Cách toà nhà này gần một kilomet là một công viên trò chơi rất lớn.

Nơi đó có một bánh xe đu quay cao nhất mà Sử Hồng từng thấy.

Nhìn từ phía xa trông như một bánh xe bảy màu khổng lồ đang không ngừng đổi màu trong đêm tối nhìn thật rực rỡ.

Sử Hồng như nhìn thấy rõ được đường ray cao tốc kéo dài phải đến cả trăm mét với những tiếng la hét không ngừng đầy phấn khích.

Còn có ánh sáng lấp lánh của rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh khác mà cậu tò mò rất muốn được nhìn thấy, thậm chí là chơi thử nó.

Trước khi xuyên đến thế giới khác Sử Hồng từng nghe rằng thành phố đang có dự án xây dựng một công viên trò chơi với quy mô lớn nhất nước và mới tiến hành khởi công.

Vậy là sau một năm hắn chu du ở thế giới khác thì nơi này đã được xây dựng xong.
"Công viên Hoàng Gia chỉ mới khai trương cách đây hơn một tháng.

Đây là nơi ngắm nhìn công viên đó rõ ràng nhất mà tôi biết.

Thế nào? Tôi không nói chơi chứ? Không làm anh thất vọng chứ?"
"Cậu làm rất tốt.

Tôi vô cùng hài lòng."

"Nhìn vẻ mặt phấn khích của anh kìa.

Nếu thích thì để cuối tuần tôi đưa anh đến đó chơi nhé!"
Sử Hồng ngạc nhiên quay qua nhìn.

Tinh Thần ho nhẹ mấy cái, ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác mà nói:
"Không phải tôi đã nói không muốn nợ nần gì anh sao? Anh đã giúp tôi mấy lần, tôi đưa anh đi chơi xem như trả nợ.

Sau vụ này tôi không còn nợ nần gì với anh nữa."
Sử Hồng không khỏi sửng sốt khi nghe những lời này.

Cậu cứ nghe nghĩ thằng nhóc này lớn tiếng nói trả nợ vậy thôi chứ thực chất không mấy để tâm.

Cùng lắm thì nó dùng xe chở cậu đi đâu đó xem như trả nợ là xong.

Không nghĩ rằng nó không những đưa cậu lên tầng cao ngắm cảnh còn định đưa đi chơi công viên giải trí.

"Trả nợ" như thế này hình như cũng quá lời đi.
"Có phải bản thân cậu cũng muốn đến đó chơi nhưng ngại mở miệng nên mới lấy cớ đưa tôi đi để mình cũng có thể đi không?"
"Anh…" Tinh Thần nổi cáu: "Tôi thực lòng có ý trả nợ cho anh mà anh lại nói thế hả? Không muốn đi thì thôi.

Đừng nói là tôi còn nợ nần gì anh nữa."
Sử Hồng bật cười.

Thằng nhóc này dễ thương thật.
"Tôi có nói tôi không muốn đi đâu.

Tôi thích quá ấy chứ.

Cậu chịu đưa tôi đến đó chơi tôi vui lắm.

Cảm ơn nhé!"
Sử Hồng cười rất tươi.

Kể từ lúc biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên Tinh Thần thấy anh ta cười tươi đến như thế.

Nó rất đẹp, tựa như ánh trăng dịu dàng toả sáng trong bóng đêm.

Tinh Thần cảm thấy như tim mình đánh thịch một cái.

Gương mặt đột nhiên nóng bừng lên.

Cậu quay mặt đi che giấu gương mặt đang ửng hồng của mình, trong lòng không ngừng tự mắng bản thân: Có gì mà phải xấu hổ chứ.

Nhưng khi nhìn lại gương mặt háo hức của người kia, cậu cảm thấy những gì mình làm rất đáng giá.

Nụ cười của anh ta so với gương mặt buồn thảm lúc sáng rõ ràng nhìn thuận mắt hơn nhiều.
*em trai cũng dính thính rồi.


Đọc truyện chữ Full