DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Không Thích Biến Thái
Chương 92: 92:


Tinh Húc cúi người ôm lấy eo Sử Hồng, tay kia bắt đầu vuốt ve từ phần ngực xuống đến bụng, mỗi chỗ đều khiến Sử Hồng cảm thấy vừa ngứa ngáy, vừa nhộn nhạo.

Tay bắt đầu lần xuống khe mông thì Sử Hồng giật mình vội đẩy Tinh Húc ra.

Những hình ảnh kinh hoàng mà Tinh Húc cưỡ.ng bức cậu trong ngục đêm hôm đó vẫn ám ảnh cậu đến lúc này.

Dẫu biết thời gian đó anh không cố ý, cũng đã sớm tha thứ cho anh nhưng lần đó quá đau đớn khiến dư chấn để lại vẫn chưa thể xoá bỏ.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi của Sử Hồng khiến Tinh Húc giật mình, cũng ngồi nhìn cậu trân trân.

Tại sao Sử Hồng lại có gương mặt đó? Có phải trước kia bọn họ đã từng phát sinh loại chuyện này nhưng không mấy vui vẻ đúng không, thậm chí còn rất khủng khiếp?
"Xin lỗi.

Chuyện này… em vẫn chưa chuẩn bị…"
Tinh Húc đột ngột ôm chầm lấy Sử Hồng.

"Anh xin lỗi.

Là do anh quá nóng vội.

Anh không nên ép em.

Tha thứ cho anh nhé!"
Làm sao cậu có thể giận chứ.

Anh ấy có nhớ gì đâu, huống chi bây giờ anh ấy rất dịu dàng với cậu, không phải vồ vập như lần đó.

Chỉ là cậu vẫn còn ám ảnh tâm lý thôi.

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải vượt qua.

Cậu không muốn vì nó mà cản trở tình cảm của cả hai.
"Không sao.

Chúng ta từ từ bắt đầu lại đi.

Lên giường nhé."
"Em chắc chứ?" Tinh Húc lo lắng hỏi: "Nếu em chưa sẵn sàng thì đừng cưỡng ép bản thân."
"Không phải.

Em chỉ muốn chúng ta có một khởi đầu tốt để quên đi quá khứ.

Em cũng muốn có thể thực sự làm một lần với anh.

Nhưng mà…" Cậu ghé tai Tinh Húc nói nhỏ: "Anh nhẹ nhàng thôi nhé.

Em sợ đau."

"Được.

Anh hứa."
...***...
Tuy đã quyết định sẽ bỏ qua tất cả để cùng Tinh Húc làm một lần nhưng vẫn khỏi khiến Sử Hồng cảm thấy lo lắng.

Cậu đã xem trên mạng, loại chuyện này nếu chuẩn bị tốt thì không có đau như vậy, thậm chí còn rất sướng.

Lần trước bị đau là do Tinh Húc quá vội mà thôi.

Anh ấy ngay từ lúc bắt đầu đã dịu dàng như vậy có lẽ là sẽ không sao đâu nhỉ?
"Đang xem gì thế?"
Tinh Húc đột nhiên sán lại gần khiến Sử Hồng giật mình, vội vàng giấu điện thoại đi.
Tinh Húc sau khi tắm xong chỉ quấn một cái khăn ngang hông, lộ hoàn toàn phần cơ bắp phía trên.

Sử Hồng nhìn thấy khẽ nuốt nước bọt, quay mặt đi.
"Hửm? Coi cái gì mà phải giấu anh?"
"Không… không có gì."
"Nhìn mặt em đỏ thế kia chắc chắn là đang coi gì đó không đứng đắn rồi."
"Đừng tưởng ai cũng như anh.

Cái gì mà không đứng đắn hả?"
"Thế sao em phải giấu? Em càng giấu anh càng muốn xem."
Tinh Húc nói xong liền nhào tới muốn xem chiếc điện thoại Sử Hồng đang giấu sau lưng.

Sử Hồng lúc này chỉ mặc chiếc áo khoác tắm trên người, bị Tinh Húc nháo một hồi một bên áo khoác lỏng ra, rớt xuống một bên vai.

Cổ vẫn còn lưu dấu răng do bị cắn để lại.

Tinh Húc hài lòng đưa tay chạm vào dấu vết mà anh cho là chủ quyền đó, cười nói:
"Em đang muốn quyến rũ anh đấy à?"
"Không… không có."
Sử Hồng định kéo áo lên thì bị Tinh Húc giữ lại.
"Kéo lên làm gì, đằng nào cũng phải cởi hết ra mà."
"Anh…"
Nói rồi Tinh Húc đè Sử Hồng xuống hôn cậu, tay bắt đầu lần xuống cởi dây đai lưng của áo.

Anh nghiêng người hôn lên tai cậu, cắn nhẹ rồi liế.m.

Sử Hồng nắm chặt lấy vai anh, khẽ rê.n rỉ.
"Đừng sợ.

Anh sẽ yêu thương em."
Tinh Húc cởi hẳn áo khoác của Sử Hồng ra rồi ném sang một bên.

Anh bắt đầu vừa hôn vừa liế.m từ phần ngực rồi đi xuống.
Tinh Húc cực thích nghịch hai điểm hồng trên ngực cậu.


Anh thích dùng đầu lưỡi chọc ngoáy nó, hết liế.m rồi cắn nhẹ, chọc đến khi sưng đỏ lên mới thôi.

Hai đầu ng.ực đỏ cũng là điểm nhạy cảm của Sử Hồng.

Trong lúc bị anh đùa nghịch, tay cậu túm lấy tóc anh, cố ngăn lại thì lại bị anh túm lấy giữ chặt trên đỉnh đầu rồi lại cúi người trêu đùa tiếp.

Sử Hồng tức giận chửi thề:
"Anh… Bi.ến thái! Lưu… lưu manh… ưm… đừng… đừng cắn…"
"Em suốt ngày mắng anh lưu manh.

Vậy là em chưa biết lưu manh thực sự là như thế nào rồi."
Đùa nghịch trên phần ngực xong, Tinh Húc lại tiếp tục hôn rồi cắn đi dần xuống phía dưới bụng.

Lúc tay anh định kéo qu.ần lót của cậu xuống thì bị Sử Hồng ngăn lại.

Nét mặt cậu lộ rõ sự lo lắng.
Tinh Húc đứng dậy lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một tuýt kem nhỏ như lòng bàn tay.

Anh đưa cho cậu xem rồi nói:
"Anh sẽ bôi cái này vào chỗ đó của em, lúc đâm sẽ không bị đau nữa."
Sử Hồng nhìn thấy đó là gel bôi trơn.

Cậu nhìn thấy sản phẩm này bán đầy rẩy trên các gian hàng siêu thị nhưng chưa tìm hiểu về nó bao giờ.

Thế ra cái này dùng như vậy? Tưởng tượng đến cảnh đó mặt Sử Hồng lại đỏ bừng.
"Anh đã mua gel bôi trơn có thành phần tự nhiên, vừa an toàn vừa không gây kích ứng da."
"Được rồi.

Nói mấy thứ đó với em làm gì.

Muốn làm thì làm nhanh đi."
Nhìn Sử Hồng nói chuyện thì có vẻ khó chịu nhưng mặt thì đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mình, rõ ràng là đang ngượng.

Tinh Húc cảm thấy đáng yêu vô cùng liền hôn chụt một cái lên môi cậu.
"Cái này phải làm từ từ, không vội được.

Nào, trước hết em để anh cởi qu.ần em ra chứ?"
Sử Hồng cứng người, mặt lập tức đỏ bừng đến muốn bốc khói.

Tinh Húc khẽ cười, đẩy Sử Hồng nằm xuống giường rồi nhấn chìm cậu trong một nụ hôn sâu.

Sử Hồng bị hôn đến choáng váng, trong đầu không nghĩ được gì khác ngoài hình ảnh của Tịnh Húc.


Đến lúc đôi môi của hai người tách ra, cậu bình ổn được đôi chút thì đã thấy qu.ần lót bị cởi ra từ lúc nào.

Tinh Húc ngồi dậy, lấy gel bôi trơn đổ ra ngón tay.

Anh nâng một chân Sử Hồng lên rồi đút một ngón tay vào bên trong huyệt nhỏ.
"Woa, ưm…"
"Có khó chịu không?"
"Ưm không… Cảm thấy… ngứa…"
"Ngứa là tốt."
Dị vật đột ngột xâm nhập vào cơ thể sao có thể không khó chịu.

Nhưng ngoài sự khó chịu còn có cảm giác mát lạnh, ngứa ngáy, dần dần áp chế sự khó chịu kia.
Tinh Húc đút thêm một ngón tay nữa vào.

Huy.ệt động nhỏ được nới lỏng thêm một chút.

Cảm giác ngứa ngáy cũng tăng thêm.

Sử Hồng cựa quậy eo nhỏ nhưng bị người kia giữ chặt.
"Chịu khó một chút.

Sắp xong rồi."
Sử Hồng che mắt cố gắng che đậy bớt sự xấu hổ dâng lên trong lòng.

Cậu chưa từng tưởng tượng mình và Tinh Húc, người là anh trai cùng một nhà lại đang làm chuyện xấu hổ này một cách tôi tình ta nguyện.

Cậu không khỏi suy nghĩ đến một khi bố mẹ và Tinh Thần biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào.

Nhưng cậu không hối hận.

Kiếp trước hai người bọn họ đã bỏ lỡ nhau một lần, kiếp này cậu không muốn lại sống trong sự đau khổ phải chia xa lần nữa.
"Không chuyên tâm gì cả."
Tinh Húc vừa nói xong liền đưa ngón tay thứ ba vào huy.ệt động, tay còn lại nắm lấy ***** *** mà vuốt lộng.
"A...ưm… Dừng… dừng lại...ưm…"
"Đang làm chính chuyện mà em thả hồn đi đâu vậy hả? Phải phạt."
Ngón tay chạm vào một điểm gờ nào đó bên trong huyệt nhỏ.

Sử Hồng cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng.

Một kh.oái cảm kì lạ kí.ch thích cực độ từ lưng đến tận não bộ khiến Sử Hồng không kìm nổi, ngửa cổ kêu lên một tiếng thất thanh.

Tinh Húc nhận thấy điều này lại càng cố tình chạm tay vào điểm gờ kia.

Tiểu Sử Hồng bị kích động đến bắn ra.

**** **** dính đầy trên bụng cậu.
"Nhìn xem em sướng đến bắn ra luôn rồi kìa."
"Anh… lưu manh…hộc...!Sao anh…hộc...!anh rành mấy chuyện này quá vậy… ha ha…"
"Dĩ nhiên phải tìm hiểu kỹ trước rồi mới làm chứ.

Em muốn biết không? Trên mạng mấy video hướng dẫn, tài liệu nhiều lắm.

Anh tải về cho em xem."
"Anh im đi."

Mấy chuyện này sao cứ vậy mà nói tự nhiên như thế chứ?
Tinh Húc đút thêm một ngón tay thứ tư, tiếp tục kiên nhẫn nới lỏng huy.ệt động nhỏ.

Sử Hồng chú ý thấy vật phía dưới của anh đã cứng lên khá lâu.

Là một nam nhân cậu hiểu rõ việc này không dễ kiềm chế nhưng Tinh Húc đã kìm giữ rất tốt.

Nó càng khiến Sử Hồng tin rằng anh nhất định sẽ vô cùng dịu dàng với cậu.
"Ưm… em cảm thấy đủ… đủ rồi.

Anh dừng...ưm dừng… dừng lại đi…"
"Chưa đâu.

Cái của anh hơi to, nếu không kiên nhẫn nới lỏng thêm nữa khi thật sự đâm vào sẽ bị đau lắm đấy."
Nhưng mà anh nhịn đã khổ sở lắm rồi.
Tinh Húc lúc này mồ hôi đã chảy ướt lưng.

Gương mặt rõ ràng đang rất kiềm chế và cố gắng nín nhịn.

Anh nhận định đây có thể xem là lần đầu của cậu cho nên mọi thứ cần phải chuẩn bị thật tốt.

Nếu cậu bị tâm lý thì dù sau này anh có muốn thế nào cũng khó có thể khiến cậu đồng ý làm chuyện này lần nữa.
Khi bốn ngón tay đã ra vào thông thuận, Tinh Húc liền rút tay ra.

Sử Hồng kêu lên một tiếng.

Ánh mắt mơ hồ nhìn anh, cảm giác hụt hẫng và luyến tiếc.

Tinh Húc nuốt nước bọt bắt đầu tháo khăn tắm đang cuốn ngang hông nãy giờ ra, giải thoát cho tinh khí đã sớm dựng đứng từ lâu.
Sử Hồng vừa nhìn thấy vật đó đã hoảng hồn chết sững.

Cái này không phải là to bình thường đâu, là quá to rồi.

Kích thước lớn thế này mà đâm vào chỗ kia không chừng sẽ hỏng mất.

Cậu nhỏm dậy ý muốn thối lui.

Tinh Húc túm lấy chân cậu kéo giật lại, dở khóc dở cười nói:
"Đã đến thế này rồi em tính bỏ chạy đấy à?"
"Anh còn dám nói với em cái này là hơi to, quá to thì đúng hơn.

Đâm vào sẽ hỏng thật đó."
"Không hỏng đâu mà.

Anh đã chuẩn bị rất tốt rồi.

Em tin anh đi."
Sử Hồng nhìn tinh khí kia một hồi rồi nhắm mắt lại, người thả lỏng như thể phó mặc cho ai kia muốn làm gì thì làm.

Tinh Húc buồn cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán Sử Hồng, thì thầm:
"Vậy bảo bối, anh vào nhé!"
* Cao trào nhất ở phía sau..


Đọc truyện chữ Full