DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Mạn
Chương 28

28.

Em vừa lấy lòng thì tôi đã biết em muốn làm chuyện xấu gì rồi.

Phương Bạch Cảnh lật kịch bản qua loa, kịch bản này chị Thái đã xem qua trước, cậu cũng chỉ cần xem những quyển chị đã chọn ra, cuối cùng mang những quyển bản thân có phần thích hơn về.

Đương nhiên, Phương Bạch Cảnh lén lút kẹp cả 《 Không trốn thoát khỏi lòng bàn tay 》 bên trong.

Kỷ Vĩ Nhạc theo thường lệ đưa cậu về nhà, sau khi nhìn thấy đống kịch bản trong tay Phương Bạch Cảnh, tò mò hỏi: “Cậu có thích bộ nào không?”

Phương Bạch Cảnh nhận phim lựa kịch bản rất kỹ, toàn chọn những vai diễn, hoặc là kịch bản mình thích, có đôi khi cả một đống kịch bản cũng chẳng chọn được cái nào.

Biết rõ Kỷ Vĩ Nhạc chỉ là thuận miệng hỏi, Phương Bạch Cảnh lại thình lình trở nên căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn kịch bản trong lòng, sau khi xác nhận ngay cả một góc cũng chưa lộ ra, mới mở miệng nói lấy lệ: “Có mấy bộ cũng tạm, tôi về rồi xem thử.”

Khi Phương Bạch Cảnh về nhà vẫn còn khá sớm, còn cách thời gian Phó Phong tan tầm một lúc nữa, cậu ôm kịch bản chui vào trong phòng.

Cậu nhào lên giường, đầu tựa vào gối đầu mềm mại, ngửa mặt lên lấy kịch bản ra xem. Mấy quyển kịch bản đứng đắn thì vứt bên cạnh, mà lại lật xem quyển đã giật lấy từ tay chị Thái.

Phương Bạch Cảnh giơ kịch bản, đọc lướt qua nhanh như gió.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao chị Thái nói kịch bản này là thể loại phục hưng, dẫu Phương Bạch Cảnh chưa từng đọc tiểu thuyết hồi trước, nhưng vẫn có ấn tượng với mấy cái “Cô kia, cô đang đùa với lửa đấy”.

Quyển này chính là mang nội dung từa tựa thế.

Lúc ban đầu Phương Bạch Cảnh còn có thể cười thành tiếng vì tình tiết cùng lời thoại, nhưng càng xem đến phía sau, nụ cười dần dần cứng đờ trên mặt. Cuối cùng, Phương Bạch Cảnh căn bản không cười nổi nữa.

Cậu càng xem, càng cảm thấy chuyện giữa mình với Phó Phong có chút tương đồng với kịch bản này, đây cũng là nguyên nhân Phương Bạch Cảnh mang nó về nhà.

Tư thế của Phương Bạch Cảnh cũng từng chút thay đổi, từ lười biếng nằm trên giường, biến thành nửa tựa đầu giường, cuối cùng nghiêm chỉnh ngồi khoanh chân.

Các điều kiện của nam chính trong kịch bản đều đủ tiêu chuẩn làm sếp to độc đoán, đẹp trai, còn có tiền có quyền, chỗ nào cũng giống Phó Phong. Chỉ là dòng họ nghe ra có lợi hại hơn một chút so với Phó Phong, họ”Âu Dương”.

Nữ chính thì là đóa hoa thuần khiết nghèo rớt mồng tơi, bởi gia cảnh rách vẫn thơm mà lại cần tiền gấp, bị ép phải nương tựa bên nam chính.

Sau này đại khái là nữ chính cảm thấy như vậy không ổn, quyết tâm phải rời khỏi nam chính, song nam chính yêu nàng mất rồi, sống chết không đồng ý, ngoài miệng lại chẳng chịu ngỏ lời, ngược lại còn nhục nhã nữ chính.

Tầm hơn phân nửa bản kịch bản đều viết về chuyện nữ chính chạy trốn, sau đó lại bị nam chính đuổi theo bắt về, kết cục lần sau thảm hơn lần trước.

Ngoại trừ việc Phương Bạch Cảnh không phải thiếu nữ thuần khiết nghèo rớt mồng tơi, những nội dung khác đều cực kỳ tương đồng, cảm giác nhập vai quá mạnh, cậu khép kịch bản để bình tĩnh lại.

Ngồi khoanh chân hồi lâu, chân Phương Bạch Cảnh có chút tê, cậu thay đổi tư thế một lần nữa nằm lại giường.

Thứ nội dung ép buộc này khiến cậu đọc mệt nhoài, dứt khoát lật ra sau, trước mắt cuối cùng sáng ngời, bởi vì Phương Bạch Cảnh thấy được một câu thoại của nam chính —— “Tôi buông tha cho em”.

Còn chưa kịp nghiền ngẫm nội dung mới phát sinh trước mắt, lỗ tai dựng thẳng của Phương Bạch Cảnh đã nghe được tiếng bước chân của Phó Phong. Cậu quyết đoán vén chăn lên, ôm cả quyển kịch bản bậy bạ này vào lòng.

Chăn trùm trên đầu, hiển nhiên cũng che cả kịch bản.

Cách lớp chăn dày, Phương Bạch Cảnh nghe được tiếng mở cửa nặng nề, tiếng bước chân của Phó Phong cũng trở nên không quá rõ ràng, nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn nghe được động tĩnh Phó Phong tiến gần về phía mình.

Cuối cùng bước chân y dừng ở bên giường, không có động tĩnh gì, song cậu có thể đoán được Phó Phong đang nhìn mình.

Đại khái là vì cho rằng Phương Bạch Cảnh đang ngủ, Phó Phong chỉ dừng lại bên giường năm sáu phút, rồi cậu liền nghe được tiếng bước chân dần dần rời xa.

Phương Bạch Cảnh thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác nhận chui ra được rồi, cậu mới kéo chăn xuống. Quần áo trên người dày, qua mấy phút ngắn ngủn, chóp mũi Phương Bạch Cảnh đã đổ mồ hôi.

Cậu thật cẩn thận lấy kịch bản trong lòng ra, một lần nữa lật đến trang kia, xem xét tỉ mẩn không sót một chi tiết nào.

Phương Bạch Cảnh còn lấy bút máy của Phó Phong từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, cắn nắp bút nghiêm túc ghi chú.

Thời điểm cậu nhìn thấy nữ chính không chút do dự nhảy từ tầng năm xuống, mí mắt Phương Bạch Cảnh bắt đầu giật liên hồi.

Cậu đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, phòng ngủ ở tầng ba, Phương Bạch Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua, trăm phần trăm xác nhận bản thân chắc chắn không dám nhảy xuống.

Phương Bạch Cảnh kiên trì xem tiếp, dù sao cũng là nữ chính mà, khẳng định là không chết được, nhưng nàng ngã thành người thực vật mất đi ý thức.

Nam chính vô cùng bi thương hối hận không còn kịp, trông coi bên cạnh nữ chính suốt hai năm, nữ chính rốt cuộc tỉnh lại.

Lúc này nam chính mới nói ra lời thoại mà Phương Bạch Cảnh trông ngóng nhất: “Em điều trị cho tốt, chờ đến khi...... Đến khi em khỏi, tôi sẽ để em đi.”

Phương Bạch Cảnh đọc đến rối rắm, cậu lại thử đi đến bên cửa sổ, lần này cậu vô cùng khẳng định, trừ phi đầu óc bị hỏng, chứ cậu không có khả năng nhảy xuống từ đây được.

Cậu tạm thời còn chưa có chuẩn bị tâm lý để tàn phế.

Cậu cố tình kẹp kịch bản trong tay vào chính giữa đống kịch bản kia, không nhịn nổi bắt đầu đăm chiêu ủ dột.

Phương Bạch Cảnh ngẩn ngơ ngồi bên giường, thình lình một sáng kiến chợt lóe lên —— cậu không dám tự sát, nhưng cậu có thể giả tự sát!

Đối với diễn xuất của bản thân, Phương Bạch Cảnh vẫn rất tự tin, cậu khẳng định là thừa khả năng lừa một người ngoài nghề.

Trong lòng đã có  kế hoạch, nhưng không biết có phải bởi vì muốn lừa gạt Phó Phong hay không, thời điểm Phương Bạch Cảnh đối diện với y đặc biệt chột dạ.

Ngay cả lúc buổi tối Phó Phong vươn tay thăm dò, cậu cũng chỉ cứng đờ người, không có ý phản kháng.

Phương Bạch Cảnh rất ngoan ngoãn cũng rất phối hợp. Cho dù cảm thấy đau, cũng chỉ kiềm nước mắt, nhỏ giọng gọi “Phó Phong”, chẳng hề có phản ứng quá khích, mà cứ khẽ khàng kêu đau như vậy.

Bờ vai gầy của cậu bị ôm chặt, tựa như chú chim thu gọn cánh lại.

Ngày hôm sau, Phương Bạch Cảnh bắt đầu cẩn thận xây dựng kế hoạch. Phó Phong không hạn chế đi lại, cậu liền tới siêu thị, vệ sỹ cũng không quản cậu quá chặt, Phương Bạch Cảnh trộm nhét phẩm màu thực vật xuống dưới đống đồ ăn vặt.

Biệt thự của Phó Phong chỉ có mình cậu ở, sau khi Phương Bạch Cảnh tham khảo ý kiến của nhân viên đạo cụ quen biết trong đoàn, liền trắng trợn pha trộn phẩm màu với mật ong lại với nhau.

Phương Bạch Cảnh thử rất nhiều lần, mỗi một lần thất bại, liền rửa cốc chén tiêu hủy chứng cứ.

Thất bại là mẹ thành công, làm tới làm lui rốt cuộc cũng có chút giống huyết tương, cậu nhét hết vào một túi lớn, miễn cưỡng ra dáng một túi máu.

Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cảm thấy thời gian đã tương đối rồi. Cậu ngồi lên sofa chuẩn bị cảm xúc, ngẫm nghĩ, lại chạy vào phòng bếp lấy ra con dao gọt hoa quả.

Nghe được tiếng cửa sắt mở bên ngoài, Phương Bạch Cảnh nhanh nhẹn nhét túi máu vào miệng, bên ngoài còn dính một chút máu giả, ngọt đến mức khiến đầu óc Phương Bạch Cảnh choáng váng.

Cậu nhịn cảm giác k1ch thích trên nụ vị giác, giấu bát xuống dưới bàn, ngay giây phút Phó Phong vào cửa, Phương Bạch Cảnh vừa vặn lôi con dao ra.

Phương Bạch Cảnh há miệng định nói, bất chợt lại nhận ra, miệng đang ngậm túi máu thì nói thế quái nào được!

Thân thể cậu chỉ đờ ra trong thoáng chốc, dựa vào tố chất diễn viên chuyên nghiệp, Phương Bạch Cảnh xoay người sang chỗ khác, rũ mắt, ánh nhìn bi thương lại tuyệt vọng.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh nâng mắt, vừa vặn chứng kiến Phó Phong biến sắc.

“Phương Bạch Cảnh.” Phó Phong mở miệng nói, “Bỏ dao xuống!”

Đây là lần đầu tiên Phương Bạch Cảnh nghe được giọng điệu cấp bách như vậy của Phó Phong. Cậu không để ý đến y, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu, trầm mặc nhìn con dao trên tay.

Bề ngoài Phương Bạch Cảnh thoạt nhìn vững vàng, kỳ thật trong lòng đã trào dâng vô số ý tưởng.

Phải cắt thật à, có đau lắm không vậy?

Cắt nông quá có phải quá giả không, nhưng lỡ cắt sâu thành sẹo thì sao?

Ngộ nhỡ không cẩn thận cắt phải động mạch chủ thì làm sao đây?

Làn môi Phương Bạch Cảnh kéo căng, sắc môi mím chặt có chút tái nhợt. khi cậu đang đấu tranh tư tưởng, lại đột nhiên phát hiện Phó Phong đang từng bước tới gần mình.

Tay cậu nâng lên lâu đã có chút mỏi, hiện tại Phó Phong tới gần, tay cậu liền run lên, không cẩn thận cắt một nhát lên trên tay.

Chỉ là một đường rất nông, ngay cả tốc độ chảy máu cũng rất chậm.

Không đau quá mức, nhưng đầu óc Phương Bạch Cảnh bỗng chốc trống rỗng. Trong chớp mắt ngắn ngủi này, con dao trong tay cậu đã bị Phó Phong cướp mất, quăng đi thật xa.

Động tác của Phương Bạch Cảnh còn nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu, túi máu giấu trong miệng hồi lâu, rốt cuộc cũng được sử dụng.

Răng nanh cậu cắn rách túi, máu liền chảy khỏi khóe miệng.

Phương Bạch Cảnh lại càng nghĩ không thông, vì sao cắt cổ tay mà máu lại chảy từ miệng thế?

Cậu quy hết một loạt hành vi hôm nay của mình vào dạng mất não, song hiện giờ Phương Bạch Cảnh vẫn bất chấp diễn tiếp. Chất lượng túi máu cậu tự tay làm quá kém, cậu không dám để Phó Phong nhìn kỹ, cấp tốc đưa tay lau vết máu bên khóe miệng.

Phương Bạch Cảnh chớp chớp mắt, rưng rưng nói: “Phó Phong, anh thả tôi đi có được không?”

Phó Phong nắm cánh tay cậu, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vết thương của Phương Bạch Cảnh, thoắt cái ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Không được.”

Trong lòng Phương Bạch Cảnh có chút nóng vội, nhưng vẫn phải làm bộ dáng nhu nhược yếu đuối, cậu khẽ ho khan vài tiếng: “Anh không thấy mới nãy tôi còn chảy máu sao, tôi cảm thấy nhất định là u uất thành bệnh rồi.”

Phó Phong “Ờ” một tiếng, mở miệng nói: “Toàn mùi mật ong.”

Phương Bạch Cảnh không vờ vĩnh nổi nữa, hất tay ra, thẹn quá thành giận quát: “Phó Phong!”

Nhưng vẫn không hất được cánh tay Phó Phong đang giữ lấy kia.

“Phương Bạch Cảnh.” Thời điểm Phó Phong tức giận liền gọi hết cả họ và tên cậu ra, “Ngoan ngoãn chút đi.”

Thấy Phương Bạch Cảnh cuối cùng không làm loạn nữa, Phó Phong đứng dậy lấy thùng thuốc ra. Động tác băng bó của y rất chuyên nghiệp, quấn từng vòng băng gạc trên vết thương của Phương Bạch Cảnh, còn thắt một nút buộc rất hợp quy chuẩn.

Phó Phong tận lực nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng Phương Bạch Cảnh hít khi, y dừng lại, hỏi: “Có đau không?”

Phương Bạch Cảnh vịt chết vẫn còn mạnh miệng nói: “Chẳng đau gì cả.”

“Ừ.” Phó Phong vẫn rất nhẹ nhàng, “Lần sau đừng làm chuyện như này nữa.”

Phương Bạch Cảnh vờ ngố nghếch nói: “Chuyện gì cơ?”

Ngữ khí của Phó Phong bình tĩnh nói: “Em muốn làm gì thì đừng có chột dạ. Em vừa lấy lòng thì tôi đã biết em muốn làm chuyện xấu gì rồi.”


Không có não tàn nhất, chỉ có não tàn hơn =)))

Đọc truyện chữ Full