DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mi Ngôn
Chương 10: Cánh của thần

Bến tàu rất nhỏ, chỉ neo khoảng năm chiếc thuyền gỗ trông hơi lâu năm. Một đám người đang vây xung quanh thuyền không biết đang bàn bạc cái gì, Ma Xuyên lơ đãng ngẩng đầu lên một cái vừa đúng lúc nhìn thấy tôi, sau khi sửng sốt một chút thì vội vàng đi về phía tôi.

"Cậu tới đây làm gì?" Hắn cau mày, trong giọng nói lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, dường như rất khó chịu với sự xuất hiện của tôi.

"Tôi đi dạo chơi vậy thôi." Tôi nhìn về phía đằng sau hắn.

Hắn lập tức ngăn cản tôi, phun ra hai chữ ngắn gọn: "Đi về."

Tôi sắp bị tức tới bật cười rồi: "Cậu có phân rõ được sự khác nhau giữa người và chó không vậy? Tôi là người, không phải chó của cậu, không phải cậu bảo cái gì thì tôi sẽ làm cái đó."

Trong tầm mắt giao nhau của cả hai dường như đang toé lên từng tia lửa đỏ. Trong thời khắc cực kì căng thẳng này thì đột nhiên có ai đó vừa gọi tên tôi vừa đi đến gần.

"Cậu em!"

Tôi liếc mắt qua xem, là Niết Bằng.

Hắn đi đến bên cạnh tôi và Ma Xuyên, hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí giữa hai chúng tôi có gì lạ. Sau khi chào tôi xong thì thấp giọng nói với Ma Xuyên: "Đã chuẩn bị xong xuôi rồi."

Tôi không biết bọn họ đang chuẩn bị cái gì nhưng có thể nhìn ra được Ma Xuyên khá là xem trọng việc này, vốn dĩ còn đang đuổi tôi đi nhưng sau khi nghe thấy lời của Niết Bằng thì chỉ quẳng lại một câu: "Đừng có ở lại đây." nói rồi xoay người rời đi.

Đám người tụ lại bên bờ, ngoại trừ người chèo thuyền thì cuối cùng chỉ có một mình Ma Xuyên leo lên thuyền nhỏ.

Người chèo thuyền đong đưa mái chèo, từ từ chèo con thuyền ra giữa hồ. Ma Xuyên đứng ở đầu thuyền, tay áo tung bay theo gió. Người đàn ông trên bờ đỡ lấy người phụ nữ từ từ đỏ bừng hốc mắt, trong đám người đó từ từ vang lên tiếng khóc nức nở.

Tôi nhận ra tình hình này không đúng lắm, Ma Xuyên đuổi tôi đi có lẽ không phải là vì ghét tôi, mà là vì tôi vừa vô ý gia nhập vào một cái nghi thức gì đó không thể truyền ra ngoài được thật.

Tôi còn đang do dự có nên đi về hay không thì Niết Bằng lại băng qua đám người đi đến chỗ tôi lần nữa.

Hắn rút một điếu thuốc trong hộp ra rồi ra hiệu cho tôi đi lên kia nói chuyện.

Trong miệng hai chúng tôi mỗi người ngậm một điếu thuốc, hắn châm cho tôi trước rồi lại tự châm cho mình. Sau khi rít mạnh một hơi thì từ từ nhả ra phía hồ.

"Còn nhớ cái lần tôi kéo cậu đi sửa mạng kia không? Cách vách có một người phụ nữ bị bệnh, hôm nay là ngày thuỷ táng của bà ấy."

Tôi khựng lại: "Hơi có ấn tượng. Bị bệnh gì đó?"

"Ung thư. Lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối rồi, mới có hơn bốn mươi tuổi." Niết Bằng thở dài một hơi rồi nói: "Bà ấy có một đứa con gái nhỏ, tên là Vân Đoá. Mới mấy năm trước chạy trốn theo một gã đàn ông, sau này không còn quay về nữa. Mẹ của nó trước khi lâm chung vẫn còn nhớ tới nó, vậy mà nó lại chỉ vì một gã đàn ông ngoại tộc mà ngay cả người trong nhà cũng không cần nữa."

"Không tìm được cô ta hay là liên lạc được nhưng mà đối phương không chịu quay về?"

Chỉ đơn giản là không muốn về nhà thì còn dễ nói, nếu là vế trước thì chắc là phải báo công an rồi, nói không chừng đã bị mua bán người trái phép rồi cũng nên.

"Liên lạc được, chỉ là không chịu về." Không biết Niết Bằng đang nghĩ tới chuyện gì mà trong giọng nói có vẻ hơi xúc động: "Mấy tên đàn ông đó chẳng qua chỉ là thấy tụi nó xinh nên mới qua đây trêu chọc tụi nó, làm gì có đứa nào thật lòng đối xử với tụi nó đâu. Qua một hai năm nữa tụi nó hết đẹp rồi thì tám, chín phần cũng sẽ bị bỏ ngay thôi."

"Cậu em này, chúng ta đều là đàn ông. Đàn ông thì tất nhiên là hiểu đàn ông nhất, cậu nói xem có phải không? Một tên đàn ông tuỳ tiện dụ dỗ con gái nhà người ta bỏ nhà đi mà đáng tin thì chắc tôi về lạy con ngựa nhà tôi rồi nhận nó làm bố luôn cũng được!"

Lời này tuy thô nhưng thật. Năm đó Bách Tề Phong cũng xúi giục mẹ tôi ước hẹn cả đời với ông ta, sau lại làm cho ông bà ngoại tôi không thể không chấp nhận đứa con rể là ông ta. Cuối cùng sự thật đã chứng minh rằng ông ta quả thực chẳng phải là cái đồ đàng hoàng gì.

Còn cả người chị ở thế tục kia của Ma Xuyên nữa, vẫn còn chưa lập gia đình mà đã sinh con, đợi chờ một người không bao giờ trở về hết cả đời, cuối cùng cũng uất ức, muộn phiền chết đi, để lại một đứa con vẫn còn chưa thành niên.

Nhìn chằm chằm về bóng người màu trắng ở đằng xa kia, tôi nói: "Phải, đàn ông quả thực chẳng đáng tin chút nào."

May mà sau này tôi không có con được, nếu không thì cho dù là trai hay gái cũng phiền lòng chết mất thôi.

Niết Bằng chắc là cũng thấy lời nói của mình hơi cực đoan, tự chửi luôn cả bản thân mình nên vội vàng sửa lời: "Cũng không phải là tất cả, vẫn còn có đàn ông tốt mà. Tôi và cậu rất tốt, Tần Già thì lại không cần phải nói, là hình mẫu chuẩn mực trong số đàn ông chúng ta!"

Trên hồ nước rộng thênh thang, người chèo thuyền không biết làm sao mà giữ được cho thuyền dừng vững lại đúng chính giữa hồ, ngay sau đó thì lấy một cái túi chứa thứ đồ nặng nề gì đó đổ hết vào trong nước.

Ma Xuyên đứng ở đầu thuyền, giơ cái kèn sừng trâu trong tay lên đặt bên môi, một giây sau thì tiếng kèn sừng trâu hùng dũng vang vọng trên khắp cả biển Ba Tư. Âm thanh kia cực kì ngân vang, mang theo một chút cảm giác hoang dã cổ xưa, thần bí khó đoán, lay động lòng người.

Chỉ có mỗi hai phút như thế thôi mà dường như gió xung quanh cũng dừng bặt lại một cách quỷ dị, tất cả âm thanh khác chẳng còn nghe thấy được nữa. Dưới bầu trời xanh thẳm, trên mặt hồ thanh tịnh, chỉ còn lại một bóng trắng kia lẳng lặng đứng ở nơi đó, trắng hơn cả tuyết, nhẹ hơn cả gió.

Đó là thần điểu không nhiễm chút bụi trần mà chỉ có chốn thánh khiết mới có thể dựng dục được, là thần quan không thể vương chút cát bụi nào trong mắt của Tằng Lộc, là sự tồn tại mà người phàm không cách nào có thể với tới được...

"Máu thịt cốt tuỷ của người chết, sẽ được dòng nước cuốn đi khắp nơi, nuôi dưỡng những sinh linh trong nước, cuối cùng lại quay về với mảnh đất này."

Tôi chợt hoàn hồn lại, gió lạnh thổi ào vào mặt, tiếng kèn sừng trâu vẫn còn vang vọng bên tai. Suy nghĩ khi nãy hệt như mặt hồ Ba Tư vậy, bị Niết Bằng gợn sóng một cái đã tan hết sạch.

Trong giữa hồ, Ma Xuyên rũ tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời. Mái tóc ngắn đen như mực và ống tay áo rộng lớn bị gió thổi cuốn lên, dường như muốn thuận theo làn gió bay lên trên.

Nhưng mà đều chỉ phí công cả thôi. Tôi biết, bản thân hắn cũng biết rõ, hắn chính là một chú chim bị cắt mất hai cánh, dù có làm cách nào cũng không thể bay lên được.

Lúc chiếc thuyền nhỏ kia quay lại về bờ thì đám người thân đã đứng đợi sẵn, Niết Bằng cũng đứng trong đó cùng nhau đợi Ma Xuyên lên bờ, xong rồi không ngừng bày tỏ lòng biết ơn đối với Tần Già.

Ma Xuyên khoát khoát tay bảo đây là việc mình nên làm, vẻ mặt lại uể oải khó nhịn. Khoé mắt của hắn lướt về phía tôi, lần này lại không nói thêm gì nữa.

Đám người vây quanh hắn rời đi, tôi đi theo đằng sau. Bỗng dưng dưới chân giẫm phải gì đó, cúi đầu xuống nhìn thử thì ra là một chuỗi tua rua. Một chuỗi tua rua xỏ hạt.

Chắc là do hôm nay là trường hợp đặc thù nên Ma Xuyên phải đeo một chuỗi hạt đàn hương trông có vẻ trang trọng hơn thường ngày, hạt xỏ đằng sau cũng ngắn hơn bình thường, gắn thêm tua rua chỉ dài cỡ tầm một bàn tay.

Chuỗi hạt và tua rua xỏ hạt thật ra là hai phần chủ thể khác nhau, bình thường có thể tháo gỡ ra được. Tôi kiểm tra qua cái tua rua xỏ hạt kia thì phát hiện ra cái móc dùng để cố định bị đứt rồi.

Nhìn về nhóm người Ma Xuyên đằng xa xa kia, tôi có không dự định đuổi theo mà nhét cái tua rua xỏ hạt kia vào trong túi của mình.

Chẳng còn chút tâm trạng nào thưởng thức phong cảnh nữa nên tôi lái xe về viện nghiên cứu lại, vừa vào nhà đã móc chuỗi tua rua ra ném lên bàn, sau đó thì lấy ipad ra xoá bỏ bản thảo vừa mới vất vả vẽ xong hai hôm trước.

Hai tháng trước Hoàng Phủ Nhu đã nhận cái việc này cho tôi, bên A là con gái của ông trùm ngành vận chuyển nào đó. Năm sau đối phương muốn kết hôn với bạn trai đã yêu nhiều năm của mình, muốn tôi có thể thiết kế ra được một sợi dây chuyền "hoàn hảo" để cô ấy đeo vào hôm lễ cưới.

Hoàn hảo, yêu cầu chỉ có hai chữ này, nói ra thì nghe đơn giản vậy thôi chứ làm được lại rất khó.

Tôi sửa sửa đổi đổi suốt cả hai tháng mà vẫn chưa thấy hài lòng, hôm qua hình như vừa thấy chút ánh sáng le lói, cảm giác cuối cùng cũng có thể nộp bản thảo được rồi. Vậy mà vừa đi biển Ba Tư về xong nhìn lại thì thấy toàn là một đống rác.

Đầu bút rơi vào trên màn hình, trong đầu không phải hình ảnh khăn voan của cô dâu mà là bóng dáng cô độc đứng trên chiếc thuyền con giữa mặt hồ yên ả kia.

Một đôi cánh chim xinh đẹp xuất hiện trên nền vẽ trắng của bảng điện tử, đây là cánh chim của tất cả loại chim trên thế gian này, nhưng lại không phải là cánh chim của bất kì một con chim nào trên thế gian này.

Linh cảm tuôn trào, tôi mải lo hoàn thiện bản thiết kế trong tay tới quên ăn quên ngủ, thức trắng cả đêm, rốt cuộc sáng sớm ngày hôm sau cũng vứt bút đi rồi gục cả người lại vào trên ghế ngửa mặt lên trời.

Đó là cánh chim đẹp nhất mà tôi đã dùng hết mọi khả năng tưởng tượng để vẽ ra.

Mỗi một chiếc lông vũ đều được thiết kế thành hình cong xoắn, giống như khoảnh khắc bị gió cuốn bay lên kia.

Sợi dây chuyền theo phong cách Bib Necklace, đặc điểm là diện tích lớn và lộng lẫy, lông được khám bằng ngọc trai và kim cương, viên ngọc chính giữa thì dùng...

Giữa lúc băn khoăn, tôi còn chưa nghĩ kĩ cần khảm đá gì vào giữa hai cái cánh chim kia thì cả người đã oặt qua cái ghế dựa bên cạnh ngủ gục mất.

Tôi ngủ một giấc thẳng tới chiều, giữa chừng tôi có bị đau cổ quá nên tỉnh lại rồi đổi một chỗ khác ngủ tiếp. Sau khi tỉnh táo lại rồi thì mới thấy đói, ăn nguyên một thau cơm lớn mới cảm thấy như vừa sống trở lại.

Dù có là bất kì nhà thiết kế nào thì khi hoàn thiện được tác phẩm khiến mình ưng ý thì tâm trạng đều sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, tôi cũng không ngoại lệ.

Niềm vui này lan ra khắp hết mọi các giác quan, khiến tôi cảm thấy không khí xung quanh thơm ngọt, đồ ăn thì ngon miệng, ngay cả con Nhị Tiền đuýt dính cức kia trông cũng đáng yêu vô cùng.

Thậm chí... tâm trạng tôi tốt tới nỗi đi sửa luôn cái chùm tua rua kia của Ma Xuyên.

Nếu đã sửa xong rồi thì tất nhiên là phải đem trả về lại.

Hôm sau, vì ban ngày hôm trước ngủ nhiều quá nên tối đó không ngủ được, mới sáng sớm tôi đã dậy rồi cầm cái chuỗi tua rua kia định đi qua thần miếu trả lại cho Ma Xuyên. Không ngờ vừa mới đi đến trước cửa đã bắt gặp Lê Ương đang vác giỏ trúc đi ra ngoài.

Tôi hỏi nó mới sáng sớm mà đi đâu vậy, nó bảo mấy hôm nay khẩu vị của Tần Già không tốt nên nó đang định đi vào trong rừng đào một ít nấm.

"Lạnh thế này làm gì có nấm được?" Giờ đã cuối tháng mười hai rồi, khắp nơi đều là tuyết trắng xoá, làm gì có cây nấm nào mà sống dai dữ vậy được?

"Có, là cái loại màu đen ấy, nở thành từng cục, người Hạ mọi người rất thích ăn, thầy Nghiêm bảo là bên ngoài bán đắt lắm." Hai tay nó chụm lại tạo thành một hình tròn nhỏ cỡ quả bóng bàn.

"Tùng Lộ?" Tôi đoán thử dựa theo miêu tả của nó.

"Đúng đúng đúng, chính là cái tên này."

Tôi không quá yên tâm để cho một đứa nhóc như nó đi vào rừng một mình, cũng hơi tò mò nó định đào Tùng Lộ thế nào nên bèn bảo muốn đi cùng nó.

Nó đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, không chắc lắm: "Chú á? Chú có được không?"

Lần đầu tiên trong đời thôi bị một thằng oắt con lông còn chưa mọc đủ thế này chất vấn, trong một khắc nào đó có hơi tổn thương lòng tự trọng thật đó nhưng suy đi nghĩ lại thì người không biết không có tội, một thằng nhóc con thì có biết cái gì đâu?

Lúc tôi đi bộ ở Thuỵ Sĩ, ở độ cao cách mặt biển ba ngàn mét, mỗi ngày đi hai mươi cây số thì nó vẫn còn đang được Tần Già bế trong lòng bú sữa mà.

"Chú được chứ, chú được lắm đó, con có tin lát nữa chú đào còn nhiều hơn con nữa không?"

Lê Ương cau cau mũi, lướt qua tôi đi về phía trước: "Chú cứ mạnh miệng đi."

Bước chân của tôi xoay qua, đuổi theo nó.

"Vậy thì tụi mình thi thử không?"

Sự thật đã chứng minh, đi bộ và trèo khắp núi đào Tùng Lộ như một con khỉ, hai loại vận động này hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.

Lê Ương vừa vào trong rừng đã giống y như Tôn Ngộ Không về lại Hoa Quả Sơn, cái điệu bộ quen đường quen thói kia khiến tôi phải nghi ngờ dù trên người tôi có gắn cái thiết bị định vị thì cũng không đuổi kịp nó được.

Tôi không thể nào không biết xấu hổ bảo nó dừng lại đợi tôi, vì vậy phải cố cắn răng ráng đuổi theo, kết quả là vừa mới bất cẩn một cái đã trượt xuống khỏi sườn núi. May mà trên vách núi có nhiều cây cỏ, lúc té xuống tôi bị một gốc cây cản lại nên ngoại trừ trên người dính một ít bùn đất và mấy vết trầy trên tay ra thì không bị thương gì quá nghiêm trọng khác.

"Chú ơi, chú không sao đó chứ?" Lê Ương nghe thấy động tĩnh thì bị doạ hết cả hồn, vừa mới đào được một nửa đã vội vàng đi qua đây coi tôi thử.

Tôi ngã sóng soài trên mặt đất, cả người chật vật vô cùng, làm gì còn nhớ rõ câu tuyên bố hùng hồn của mình nữa, thấy nó thì vội chìa tay qua: "Làm phiền, kéo chú lên một cái..."

Lúc chúng tôi quay lại miếu thần thì cũng vừa đúng lúc Nghiêm Sơ Văn đến tìm Ma Xuyên chơi cờ, thấy cả người đầy bùn đất của tôi thì vẻ mặt cực kì hoảng hốt: "Cậu bị làm sao thế này?"

Cậu ta đi lên kiểm tra khắp người tôi một lượt, sau khi xác nhận tôi không bị gãy tay gãy chân gì thì vẻ mặt mới giãn ra.

"Bất cẩn đạp hụt thôi." Tôi ngượng ngùng gãi gãi đuôi lông mày, cào được một nhúm bụi.

Mặc kệ mục đích tới miếu thần ban đầu là gì thì bây giờ tôi chỉ hận không thể gắn cánh vào để quay về tắm nước nóng rồi thay hết đống quần áo bẩn trên người mình ra.

Vốn còn đang định chào Lê Ương một tiếng nhưng mới đó đã chẳng biết nó đi đâu mất rồi.

"Tớ về trước..."

Vừa định đi đã thấy hai người Ma Xuyên và Lê Ương một trước một sau đi ra từ chủ điện.

Vẻ mặt của Ma Xuyên trông không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng là về mặt tinh thần thôi chứ cơ thể thì chắc là không có vấn đề gì lớn.

Hắn nhìn thấy tôi thì khựng bước lại một chút, lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên: "... Cậu không sao chứ?" Lúc nói chuyện thì đã nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới khắp người tôi.

Lê Ương đeo giỏ đuổi theo lên, thở dốc nói: "Tần Già, con còn chưa kể hết đâu. Chú ấy ngã một phát, lăn từ trên sườn núi xuống, may mà không bị gì."

Ma Xuyên nhìn về phía nó cau mày, cả buổi trời vẫn không nói gì.

1

Lê Ương bị hắn nhìn tới rùng mình, mới đầu còn đang áp sát vào bên cạnh hắn thì bây giờ đã lặng lẽ dịch qua bên cạnh tôi rồi.

Nhưng mà Ma Xuyên cũng không hề vì vậy mà bỏ qua cho nó: "Sau này những chuyện thế này thì nói cho hết một lượt, đừng tách ra hai phần."

1

Lời lẽ của hắn cũng không nghiêm khắc lắm nhưng Lê Ương vẫn vô cùng tủi thân cúi đầu xuống.

"...Vâng."

Tôi xoa xoa đầu thằng nhỏ, không nhịn được lên tiếng làm chỗ dựa cho nó: "Bản thân cậu chưa nghe hết còn trách người khác làm gì?"

Lông mày của Ma Xuyên lập tức cau chặt hơn: "Nó không phải là "người khác" mà là đệ tử của tôi, là người sau này sẽ trở thành Ngôn quan, dạy dỗ nó là trách nhiệm của tôi."

Ý có nghĩa là hắn dạy dỗ người của hắn, chẳng liên quan gì tới việc của tôi.

Tôi cười xòa một tiếng, nhịn không được định khịa lại hắn thì lại bị Nghiêm Sơ Văn đứng bên cạnh kéo mạnh tay áo.

"Đừng cãi nữa, quan trọng nhất là gặp nạn nhưng hoá an, không sao là tốt rồi."

Ai thèm cãi với hắn? Tôi ăn no rỗi việc mới đi cãi với hắn.

"Đi đây." Tôi phẩy tay rồi xoay người muốn đi.

Nghiêm Sơ Văn đứng đằng sau nói: "À đúng rồi, hôm nay cái cô nấu cơm cho chúng ta có việc trong nhà, Quách Thù cũng đi ra ngoài rồi, trưa nay cậu đói thì tự nấu mì ăn đi."

Trong nhóm ba người ở viện nghiên cứu thì Quách Thù là người có khả năng nấu nướng nhất, bình thường thỉnh thoảng sẽ làm một ít điểm tâm gì đó; Nghiêm Sơ Văn thì đứng thứ hai, miễn cưỡng có thể ăn được; Tôi kém nhất, miễn cưỡng ăn vào không chết.

Vừa nghe thấy bảo tôi nấu mì thì đầu tôi như nở phình ra, quay đầu lại hỏi Nghiêm Sơ Văn: "Thế trưa nay cậu ăn gì?"

"Tớ á?" Nghiêm Sơ Văn nói thẳng không hề giấu diếm chút nào, chỉ ra sau lưng: "Tớ ăn ở đây nè."

Tôi: "..."

Hình như lúc này cậu ta mới nhận ra được nên vội vàng thương lượng với Ma Xuyên đứng bên cạnh: "Cậu xem, tốt xấu gì Bách Dận cũng vừa mới té vì đi hái nấm cho cậu, trưa nay..."

1

Cậu ta không nói tiếp nhưng chắc là Ma Xuyên cũng nghe hiểu rồi.

Đối phương lạnh lùng liếc tôi một cái rồi lại rời mắt qua trên người của Nghiêm Sơ Văn: "Vậy thì ở lại cùng dùng cơm luôn đi."

Trước mặt người khác thì biểu hiện của hắn lúc nào cũng rất hoàn hảo, không thể để cho người khác bắt được một chút sai lầm nào, ngay cả nụ cười bên môi hình như cũng đã được tính toán kĩ càng.

"Con đi chuẩn bị đây!" Lê Ương đeo cái giỏ chạy về phía phòng bếp, Nghiêm Sơ Văn cũng đi theo.

Tôi cúi đầu nhìn cái quần đã dính một đống bùn đất thành cục của mình, hỏi Ma Xuyên: "Chỗ của cậu còn đồ gì mà tôi mặc được không?"

Hắn chỉ chỉ về phía bên cạnh phòng bếp: "Cậu đi tắm trước đi, lát nữa tôi lấy cho cậu."

Mới đầu tôi chỉ định thay quần áo bẩn trên người của mình ra thôi, đợi ăn cơm xong mới đi tắm. Không ngờ hắn lại bảo tôi tắm luôn ở đây rồi mới thay quần áo của hắn ra. Chậc chậc, đúng là vị thần núi tuyết băng thanh ngọc khiết của chúng ta suy nghĩ chu đáo thật.

Chắc là vì phòng tắm được xây sau nên nước không lớn lắm, may mà cái vòi tắm trên đầu vẫn còn rất xịn nên lúc xả xuống cũng không lạnh lắm.

Vừa tắm được một nửa thì bên ngoài đã có người gõ cửa.

Tôi: "Không khoá!"

Bên ngoài yên lặng một lúc, lát sau thì cánh cửa gỗ được đẩy nhẹ ra, một cái túi con được đưa vào.

Móng tay của bàn tay cầm cái túi được cắt rất gọn gàng, năm ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, lúc dùng sức nắm thì sẽ để lộ ra xương khớp tay và gân xanh rõ ràng trên mu bàn tay.

Nói tóm lại đây đúng là một cái tay xinh đẹp cực kì phù hợp với khí chất của chủ nhân.

Chắc là vì lâu quá tôi chưa nhận lấy nên người bên người có hơi mất kiên nhẫn lắc lắc cái túi, giục nói: "Cầm lấy."

"Tắm xong thì đi ra, ăn cơm được rồi." Sau khi xác nhận tôi đã nhận cái túi đàng hoàng rồi thì cái tay kia cũng rụt về lại.

Tôi nhìn chằm chằm cái khe hở đang từ từ khép lại kia, thở dài một hơi khó nhận ra: "Biết rồi."

Đọc truyện chữ Full