DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão
Chương 63: Chó bức xúc

Đối mặt với ánh mắt của Hoắc Bắc Hành, luật sư như ngồi trên kim châm, lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ màu hồng để lau mồ hôi.

An Nhất nhìn thấy hành động của luật sư: "Có hơi nóng sao, có cần bật điều hòa không? "

"Không cần, An tiên sinh khách khí rồi, đã vào thu rồi, tôi chỉ hay đổ mồ hôi mà thôi." Hiện tại cả người ông đều thấy lạnh lẽo.

An Nhất nhìn chiếc khăn tay nhỏ màu hồng của luật sư: "Khăn tay của ông rất độc đáo."

Luật sư: "Phải không, vợ tôi đã đưa nó cho tôi." "

Hoắc Bắc Hành từ phía sau lạnh lùng nhìn ông.

Ông lau mồ hôi với chiếc khăn tay nhỏ màu hồng vợ đưa cho, sau đó đến và khuyên tôi và vợ tôi ly hôn.

Ông không chột dạ sao?

Luật sư:...

Lần cuối cùng ông đến là làm thỏa thuận kết hôn cho hai người, quanh co gập ghềnh, chào đón Waterloo đầu tiên trong sự nghiệp, sau khi trở về văn phòng luật sư tâm trạng của ông suy xụp mất một tuần mới khá lên được, hôm nay lại tới đây mở cho hai người một thỏa thuận ly hôn, nhìn về tương lai, trời má vẫn là quanh co gập ghềnh.

Tạo nghiệt a.

Ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc Hành một cái, khuôn mặt đen của đối phương phảng phất như hận không thể đuổi ông ra ngoài ngay lập tức.

Để không cho đối phương có hành vi xúc động gì, ông ho khụ cổ họng, lại một lần nữa nhấn mạnh, "Tôi là luật sư. "

Biết luật nhưng vẫn phạm luật.

Thằng nhóc nhà ngươi cũng không thể động vào ta.

Nhưng Hoắc Bắc Hành không hề động đậy.

Có trời mới biết An Nhất muốn anh đồng ý chính là làm tư vấn ly hôn.

An Nhất thấy Hoắc Bắc Hành tràn ngập địch ý với luật sư, mỉm cười thân thiện với luật sư: "Xin lỗi, chúng tôi nói chuyện riêng một chút. "

Dứt lời, kéo Hoắc Bắc Hành đứng dậy, đi vào phòng nhạc ở lầu một.

An Nhất: "Hoắc Bắc Hành, không thể nhìn khách như vậy, hành vi như vậy là bất lịch sự. "

"Tôi biết."

"Vậy sao anh còn nhìn khách như vậy?"

Hoắc Bắc Hành mặt thối: "Biết nhưng vẫn làm"

An Nhất:...

Tất cả đều sử dụng thành ngữ.

Tuy rằng lúc trước nói hết thảy đều ủng hộ đối phương, nhưng chuyện ly hôn này, Hoắc Bắc Hành đánh chết không nhận, đồng thời đối với chuyện An Nhất tìm luật sư đến tư vấn ly hôn, trong lòng sinh ra lo lắng.

"Bà xã, tại sao em lại dẫn luật sư ly hôn đến gặp tôi?"

An Nhất trợn mắt nói dối: "Anh không phải là đứa trẻ lớn sao, đứa lớn đều phải đối mặt với những thứ này. "

Lớn lên thì ly hôn.

Còn được gọi là: Cái giá của sự trưởng thành.

"Tôi không cần, vợ em để luật sư kia đi."

Hoắc Bắc Hành bắt đầu chơi xấu, hoàn toàn quên mất tuyên ngôn ủng hộ mọi thứ lúc trước.

Dù sao anh cũng không nói qua, nếu như vợ nhớ rõ, vậy chính là do vợ nhớ nhầm.

An Nhất: "Vậy làm sao được, người mới tới sao để đi được?"

Hoắc Bắc Hành: "Ông ta có thể không đi. "

An Nhất: "Cái này đúng rồi. "

Hoắc Bắc Hành hoạt động cánh tay: "Tôi ném ông ta ra ngoài. "

An Nhất:!

Anh là mãn phu sao?

Ếch xanh nhỏ nhảy đến trước người Hoắc Bắc Hành, chặn đường, sợ đối phương hành động bốc đồng: "Anh có biết ông ta là ai không? Là luật sư, hôm nay anh ném người ta ra ngoài, ngày mai..."

Hoắc Bắc Hành: "Ngày mai ông ta sẽ vào bệnh viện. "

An Nhất:...

Thật là một tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật.

Biết luật mà phạm luật Hoắc Bắc Hành đương nhiên sẽ không làm điều đó, chẳng qua hiện tại trong lòng tức giận, chỉ muốn An Nhất đuổi luật sư ly hôn đi ngay.

Giống như một chú cho to xác đau lòng cúi đầu: " Bà xã, em không yêu tôi sao? Tại sao chúng ta lại ly hôn, chúng ta ở bên nhau chẳng phải là tốt sao?"

Hai người ở chung hơn một năm trừ bỏ thời gian đầu hay đánh nhau ra, thì còn lại vẫn luôn rất hài hòa, không có mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, tuy rằng có một ít mâu thuẫn với cha chồng, nhưng cũng đã hóa giải êm xuôi.

An Nhất không biết trả lời thế nào.

Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, tại sao em không nói chuyện? "

Ếch xanh nhỏ:...

Đừng hỏi, tôi vẫn chưa nghĩ ra.

An Nhất nói qua loa lấy lệ: "Tóm lại, chúng ta trước cứ tư vấn đã"

Hoắc Bắc Hành khoanh tay đứng đó: "Tôi cần một lý do. "

An Nhất: " Trả tiền rồi." "

Hoắc Bắc Hành:...

Cuối cùng Hoắc Bắc Hành đen mặt, một lần nữa cùng An Nhất đi ra ngoài.

Luật sư thấy hai người trở về, cự kì tự giác tránh khỏi tầm mắt Hoắc Bắc Hành, đem mục tiêu chủ yếu đặt ở trên người An Nhất.

An Nhất hỏi về thủ tục ly hôn và ngày hết hạn của thỏa thuận hôn nhân ban đầu của họ.

Luật sư: "Thời gian hết hạn là vào tháng Tư năm sau, đến lúc đó tôi sẽ đến trước một tháng để đưa ra quy trình và thủ tục cho hai người, tất nhiên 95% các điều kiện trong quá trình ly hôn là nội dung bắt buộc của thỏa thuận kết hôn, hai người có chấp nhận không? "

An Nhất: " Có thể"

Hoắc Bắc Hành: "Không thể! "

Ly hôn vào tháng ba năm sau, tổng cộng chỉ còn 4-5 tháng nữa.

Hôm qua mới hôn, hôm nay liền ly hôn, ai chịu được a.

Aaaaaa

Luật sư đặt câu hỏi: "Hoắc tiên sinh có ý kiến gì không?"

Hoắc Bắc Hành: "Tôi không làm người đàn ông kết hôn lần hai."

An Nhất:...

Luật sư:...

Chờ tư vấn xong, quyết định thỏa thuận ly hôn sẽ được đưa ra vào tháng ba năm sau, luật sư nhanh chóng thu dọn đồ đạc, hai ba bước đi tới cửa, còn không quên nói tạm biệt: "Hoan nghênh hai vị hợp tác lần sau. "

Xoay người nhanh chóng ra khỏi cửa, giống như trễ một giây, liền sẽ thất nghiệp.

Hoắc Bắc Hành ngồi trên ghế sopha, An Nhất đưa cho anh một quả táo.

"Ăn một quả táo."

Hoắc Bắc Hành không trả lời.

An Nhất: "Tức giận? "

"Ừm." Hoắc Bắc Hành phát ra một âm tiết, tỏ vẻ bất mãn.

An Nhất: "Chuyện ly hôn rất phổ biến, suy nghĩ thoáng một chút là được rồi. "

Những người không biết còn tưởng rằng người ly hôn kia không phải An Nhất mà là một người khác.

Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất không có cảm xúc gì, "Em có thể nhìn thoáng? "

An Nhất: " Tất nhiên rồi. "

"Ly hôn với tôi, em sẽ không đau lòng, không tức giận"

An Nhất mím môi không trả lời.

Đối mặt với sự chất vấn của Hoắc Bắc Hành, An Nhất không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình như thế nào, dù sao cảm giác đó cũng không phải là tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác, một ngày nào đó anh sẽ rời đi, tốt nhất là nên chuẩn bị tinh thần và để cho đi nhanh để cảm thấy dễ chịu hơn.

"Anh đừng tức giận."

"Tôi không phải vì ly hôn mà tức giận."

An Nhất nghi hoặc: "Vậy thì vì cái gì?"

Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì em không thích tôi, em không yêu tôi, trước đây em từng nói thích tôi, tôi cũng chỉ vì thích em, yêu em mới không muốn ly hôn. "

Hoắc Bắc Hành đem lời nói ra, nhưng hiện tại ở trong mắt đối phương anh là một kẻ ngốc, lời của kẻ ngốc ai sẽ tin là thật.

Hoắc Bắc Hành sợ khống chế không tốt cảm xúc, vác túi thể thao muốn đi ra ngoài.

An Nhất cho rằng anh muốn bỏ nhà ra đi, vội vàng đứng lên.

Hoắc Bắc Hành quay đầu: "Đừng theo tôi. "

Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

An Nhất: "Hoắc Bắc Hành..."

15 phút sau.

Hoắc Bắc Hànhđứng sau gốc cây đối diện với cửa nhà mình, nhìn cánh cổng đã đóng chặt.

"......"

Được lắm, em ấy thật sự không đuổi theo.

Sau khi Chung bá nói với An Nhất là đã cho người đi theo Hoắc Bắc Hành, An Nhất mới yên lòng.

Hoắc Bắc Hành không biết đi đâu, dứt khoát trực tiếp đến công ty.

Trợ lý và thư ký thấy người trở lại, vội vàng liên lạc với tổng giám đốc của dự án họ đang hợp tác, nhưng sau khi thấy một người đang xếp hàng chờ gặp, hai người lặng lẽ từ chối các đối tác dự án khác.

Vị lão bản này cùng ông chủ bọn họ là bạn bè lâu năm, tình cảm sâu sắc, gần đây sắp kết hôn, thời gian trước còn đưa thiệp cưới tới, để lại lời nhắn nếu Hoắc tổng bọn họ trở về nói cho hắn một tiếng, hắn có việc tìm người.

Trợ lý đứng ở bên bàn làm việc, báo cáo công việc cho Hoắc Bắc Hành: "Hoắc tổng, một lát Diêm tổng đến đây có việc"

Mí mắt Hoắc Bắc Hành cũng không nâng lên: "Cậu ta tới đây làm gì? "

"Diêm tổng nói là có việc phải tự mình nói trước mặt Hoắc tổng, à, đúng rồi." Trợ lý lấy ra thiệp cưới mà thư ký Diêm Quan Thương đưa tới: "Diêm tổng cuối năm dự định tổ chức hôn lễ, đây là thiệp mời. "

Nhìn thiệp cưới trong tay trợ lý, Hoắc Bắc Hành tức giận thành con cá nóc.

Kết hôn?! Anh ta sắp ly hôn tới nơi rồi!

Bi ai ở đời đâu dễ gì mà thấu hiểu được.

Sau khi trợ lý rời khỏi, Hoắc Bắc Hành châm một điếu thuốc, ngồi trên sopha da trong văn phòng, ngẩn người nhìn kiến trúc bên ngoài.

Không bao lâu sau, cửa văn phòng vừa mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân từ xa đến gần.

Người đàn ông vai rộng chân dài, khí thế bức người, tuy rằng diện mạo ưu việt, nhưng là một bộ mặt bạo lực gia đình, dù có ngoại hình đẹp trai cũng bị nét tàn bạo này thay thế.

Giống như ngươi nhìn hắn nhiều một cái, một giây sau sẽ bị một đấm chào hỏi, cực kì không dễ chọc.

Ấn tượng đầu tiên của đại bộ phận người cho hắn đều là một người xấu.

Nhưng mà trên người hắn lại mặc vest mắc tiền, địa vị có thể thấy được là cao dễ khiến người ta nghĩ rằng đối phương nhất định làm rất nhiều chuyện phi pháp sau đó lấy tiền và quyền lực giải quyết.

Diêm Quan Thương đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy điếu thuốc trong tay Hoắc Bắc Hành.

" Khỏe rồi?"

Dứt lời, sắc mặt của hắn có chút phức tạp.

Hoắc Bắc Hành giương mắt nhìn hắn, đáp một tiếng, sau đó đưa một điếu thuốc cho đối phương.

Diêm Quan Thương không nhận: "Cai rồi. "

"Thật kỳ lạ."

Diêm Quan Thương ngồi xuống đối diện Hoắc Bắc Hành: "Không có gì đáng ngạc nhiên cả, con người luôn thay đổi. "

Lời này gần như là chính xác.

Hoắc Bắc Hành lạnh giọng mở miệng: " Ông tới có chuyện gì? "

Diêm Quan Thương: "Không có gì. "

Hoắc Bắc Hành: "Trợ lý của tôi nói một tháng trước ông tìm tôi có việc. "

Trên gương mặt bạo lực gia đình của Diêm Quan Thương, khó có được xuất hiện biểu tình chột dạ, quay đầu tránh ánh mắt Hoắc Bắc Hành.

Mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành nheo lại, đem cảnh này kết hợp với bài đăng đám cưới của đối phương.

Lạnh giọng mở miệng: "Chó chết, ông không phải đến tìm tôi làm hoa đồng chứ. "

*Hoa đồng: Mấy em bé rải bông trong đám cưới á.

Diêm Quan Thương:...

Bingo.. đúng rồi.

Trong trí nhớ của hắn có đoạn kí ức khi Húc Dao kết hôn, hắn bị lừa qua làm hoa đồng, lấy trình độ chó của Diêm Quan Thương, tuyệt đối là như vậy.

" Tôi thấy hôn nhân của Húc Dao rất mỹ mãn, có một phần công lao của ông nên tới lượt tôi cũng muốn ông làm" Diêm Quan Thương vẻ mặt vẫn không thay đổi, không có một tia áy náy: "Nhưng không phải bây giờ. "

Cậu vẫn còn mặt mũi để nói à?

Hoắc Bắc Hành đau đầu nhắm mắt lại, nhìn biểu tình của hắn, Diêm Quan Thương trực tiếp hỏi: "Vợ ông chạy rồi sao? "

Người bạn có miệng tiện nhất.

Hoắc Bắc Hành: "Ông nói chuyện chú ý một chút, dựa vào cái gì mà nói vợ tôi bỏ chạy. "

Diêm Quan Thương: "Bởi vì nhìn bộ dáng ông chính là vợ bỏ chạy"

Hoắc Bắc Hành:...

Ông... nhìn cũng chuẩn thật đấy!

Hoắc Bắc Hành nhìn Diêm Quan Thương, sau đó càng cảm thấy bất mãn, đối phương nổi tiếng là miệng tiện trong giới, sao cậu ta có thể có vợ mà vợ hắn cũng không bỏ chạy.

Mà lúc đối phương yêu đương, Hoắc Bắc Hành lại là một tên ngốc.

"Cậu làm sao mà có được vợ vậy?" Hoắc Bắc Hành muốn học hỏi kinh nghiệm.

Diêm Quan Thương: "Tìm người tính qua, trong mệnh có vợ. "

Hoắc Bắc Hành:...

"Tại sao trợ lý Tô lại chọn ông?"

Diêm Quan Thương: "Tìm người tính qua, có tính vượng phu. "

Tóm tắt: Chúc may mắn.

Trong giây phút đó Hoắc Bắc Hành không biết vì sao anh ta lại là bạn với tên chó này nữa.

" Vợ thích ông, nhưng nhất định phải có lý do mới cưới ông?"

Một giây sau, thấy giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào lồng ngực săn chắc đằng sau lớp áo vest.

Ngực lớn là của hồi môn tốt nhất cho đàn ông.

~~~~~~~~~~~*

Editor: Hự hự. Qua nay tui bị lậm trong nhan sắc của zoro đó mấy bà!!

Đọc truyện chữ Full