DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!
Chương 50: 50: Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người


Bé Đậu nhìn que màu sáp trong tay chỉ còn lại một chút bằng cỡ hạt đậu, đôi chân rốt cuộc cũng không đứng thẳng được nữa mà ngồi bệt xuống tảng đá bên cạnh khóc thút thít.

Que màu sáp này là Dạ Phong đưa cho nó, ban đầu nó không hiểu anh ta đưa thứ này làm gì nhưng vẫn nhận lấy, hiện tại bị lạc trong rừng, nó bèn dùng que màu sáp đánh dấu lên thân cây, hy vọng anh ta có thể nhìn thấy rồi mau chóng đến tìm nó.

Bé Đậu cũng không đi mà không có chủ đích, cha quái vật nói phía nam của khu rừng rậm đế quốc có con sông, mà có sông thì sẽ có dân cư sinh sống, chỉ cần tìm được bờ sông nó sẽ nhờ người dân gọi điện báo cảnh sát, cha quái vật sẽ lập tức đến đón nó ngay.

Bé Đậu nhớ cha quái vật từng dạy kiến thường làm tổ ở phía nam nên sau khi tìm được tổ kiến, nó lập tức chạy về hướng đó, nhưng đi mãi đi mãi, cho đến khi đôi chân của nó rã rời rồi vẫn chưa nhìn thấy bờ sông mà cha quái vật đã nói.

Thậm chí nó nghi ngờ có phải anh lừa nó rồi không.

Có lần ba Bảo vừa khóc vừa nói cha quái vật gạt ba thật thảm, đáng lẽ nó không nên tin lời cha quái vật mới đúng.

“Hu hu… bé Đậu đói bụng quá… bé Đậu cũng khát nước nữa…”
Bé Đậu khóc một hồi vừa mệt vừa đói bèn nằm xuống tảng đá nghỉ ngơi, không bao lâu sau thì tiếp tục đi về phía trước, dù sao cũng đã kiên trì rồi, nó không muốn lại trải qua một đêm đáng sợ ở trong rừng nữa đâu.

“Có sông!”
Bé Đậu vui mừng la lên, cha quái vật không lừa nó, thật sự có sông.

Tuy nhiên bởi vì mất nước quá lâu nên trước mắt nó đột nhiên xoay vòng rồi tối đen lại, cơ thể nhỏ bé cũng nằm gục xuống đất mà thiếp đi.

Lúc này một đám người đi men theo bờ sông, một tên trong số họ nhìn thấy cậu bé trắng trẻo xinh xắn nằm trên mặt đất thì kinh ngạc thốt lên:
“Ở bên này có đứa nhỏ.



Cả đám chạy qua nhìn thử, mặc dù mặt mũi nhếch nhác nhưng từ trang phục của cậu bé thì có thể thấy được đây là con nhà giàu có.

“Nó còn sống nè đại ca.

” Một tên hô to.

Tên đại ca mặt sẹo nhìn đứa trẻ trước mặt như nhìn một món hàng tốt gật gù nói:
“Nó xinh xắn như vậy chắc bán được giá cao đây, mang nó về nhà sàn đi.


Dứt câu, một tên lấy bao bố ra trùm lên người bé Đậu rồi vác lên vai, cả đám trở về nơi ở của mình.


Đã hai ngày nay Lâm Tử Sâm liên tục tìm kiếm tung tích của bé Đậu ở trong rừng, nhưng khu rừng này vô cùng rộng lớn, chỉ trong thời gian ngắn sẽ không thể lùn sục hết mọi ngóc ngách được.

Thời gian càng dài, con trai của anh sẽ càng nguy hiểm, một người lớn bị lạc trong rừng có thể kéo dài một tuần thậm chí một tháng, nhưng đứa nhỏ ba tuổi thì làm sao chống chọi được ba ngày?
Từng giây từng phút trôi qua, trái tim của Lâm Tử Sâm trầm xuống, đặc biệt thời tiết mấy ngày nay quá xấu càng khiến anh lo lắng bất an.

“Thiếu tướng, đã hai ngày ngài không ngủ rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không?”
Trợ tá của Lâm Tử Sâm nhìn đáy mắt xanh đen của anh nhịn không được khuyên nhủ.

Kể từ khi phu nhân bị bắt cóc cho đến khi tìm lại được đã qua mười ngày, khoảng thời gian này thiếu tướng chưa từng đặt lưng nghỉ ngơi đàng hoàng, nếu không phải thể trạng của anh tốt thì đã sớm đổ gục rồi.


Lâm Tử Sâm lắc đầu nói:
“Tôi không thể phụ sự chờ mong của Gia Bảo.


Anh không muốn trở về tay không, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lê Gia Bảo, chỉ cần tưởng tượng tới thôi tim anh đã đau nhói rồi.

Lâm Tử Sâm tiếp tục đi sâu vào rừng, càng đi khung cảnh càng ẩm ướt trơn trượt, nếu đứa nhỏ thật sự ở đây thì cũng không chạy được xa, vậy nên nơi này có thể không phải hướng chính xác.

“Cái này là gì?”
Lâm Tử Sâm đột nhiên lên tiếng, một người lính chạy tới sờ vào nơi anh vừa chỉ, sau đó nói:
“Đây là sáp màu cho trẻ em học vẽ.


Đôi mắt Lâm Tử Sâm mở to phát ra ánh sáng kinh người.

Đây chắc chắn là dấu vết bé Đậu để lại, con trai của anh… không yếu ớt như anh tưởng.

Tiếp đến Lâm Tử Sâm lần theo sáp màu bé Đậu để lại tiến về phía Nam, khi tới được bờ sông, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là một chiếc giày trẻ em.

Lâm Tử Sâm nhặt chiếc giày lên ủ vào lòng bàn tay giống như đang nắm bàn chân nhỏ nhắn của bé Đậu.


Anh có thể chắc chắn thằng bé đã từng ở đây, nhưng không biết tại sao lại đánh rơi giày.

Lâm Tử Sâm gọi thuộc hạ lại, hỏi:
“Đây là khu vực nào?”
Người lính lấy thiết bị chuyên dụng ra tra một hồi rồi đáp:
“Đây là khu vực sống của dân lưu lạc, họ không có giấy tờ tùy thân không thể vào đế quốc nên lựa chọn ở lại nơi này tạm bợ qua ngày, đế quốc cũng có trợ cấp cho họ nhưng không nhiều, hơn nữa tình hình cực kỳ phức tạp do tội phạm biên giới thường xuyên lãng vãng.


Lâm Tử Sâm nhíu mày, với hoàn cảnh sống tệ hại như thế này chắc chắn không thiếu bọn buôn người, nếu bé Đậu bị chúng phát hiện rất có thể đã bị bắt đi rồi.

“Trước mắt rút quân, tìm vài người xâm nhập vào nhà dân hỏi thăm tình hình rồi tính sau.


Anh sợ khi bọn chúng bị dồn vào đường cùng sẽ làm hại con anh, nên hiện giờ anh chỉ có thể bình tĩnh đi từng bước một.

Bên kia, bé Đậu bị đưa vào một căn phòng u ám tối đen, đến khi tỉnh lại thấy mình đang ở bên trong một cái bao bố, nó lập tức vùng vẫy la hét:
“Oa hu hu… cứu cháu với hu hu…”
“Câm miệng!”
Một tên lâu la nghe tiếng khóc mà phiền bèn đá vào cái bao một cái, bé Đậu ăn đau càng khóc to hơn nữa, nó biết nó đã gặp phải người xấu chuyên bắt cóc trẻ con trong lời dạy của người lớn rồi.

Nó sợ quá! Nó không muốn bị ăn thịt!
“Hu hu không muốn… thả tôi ra hu hu…”
Tên lâu la tức giận muốn đá nó thêm một cái thì bị tên đầu đàn vỗ một phát vào đầu, mắng:
“Nó là đứa được giá nhất trong cái đám này, mày làm nó gãy tay gãy chân thì còn bán cho ai được nữa? Thả nó ra đi, nhìn thấy tình trạng của mấy đứa kia nó tự khắc câm miệng thôi.


Tên lâu la sờ sờ cái ót rồi tháo dây buộc bao bố ra, lúc này bé Đậu mới nhìn thấy được toàn cảnh, cả cơ thể của nó run lên bần bật, bởi vì trước mặt nó chính là bảy tám đứa trẻ khác, trên người của chúng đầy rẫy vết thương chồng chéo lên nhau trông vô cùng đáng sợ.


“Không muốn giống tụi nó thì ngoan ngoãn vào, may cho mày vì mày là alpha nên tụi tao sẽ bán mày cho tụi nhà giàu làm con, chứ mày mà là omega thì chuẩn bị lên đĩa cho mấy thằng biến thái ái ấu ăn đi.


Bé Đậu sợ hãi che miệng của mình lại rồi lùi vào một góc, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng lại không dám phát ra tiếng.

Một tên lâu la khác nhìn chằm chằm vào gương mặt của nó, nhíu mày nói:
“Đại ca, sao em thấy mặt của thằng nhỏ này quen quen, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.


Tên lâu la vừa bị đánh cho rằng đối phương đang muốn lập công bèn cười nhạo:
“Trẻ con đứa nào không giống đứa nào? Được chăm sóc kỹ lưỡng thì mặt tụi nó đầy thịt hao hao nhau thôi, điểm khác duy nhất là đồng tử của nó màu tím, như vậy sẽ càng bán được nhiều hơn.


Sau đó gã ta nịnh nọt cười nói với tên đầu đàn:
“Lần này em tinh mắt phát hiện ra bảo vật, đại ca thấy em có giỏi không?”
Tên đầu đàn gật gù khen gã giỏi, sau đó cả đám ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng một mảnh u tối.

Bé Đậu quá đói bụng nên không còn sức di chuyển, nó tựa vào vách tường hít thở một cách khó nhọc.

Đột nhiên một chén nước đưa tới trước mặt nó, nước trong chén không quá sạch sẽ nhưng vì quá khát nên nó vẫn chấp nhận.

Tiếp đến lại một cái bánh được đưa qua, bé Đậu vội cầm lấy ăn ngấu nghiến, đôi mắt ướt đẫm mở to nhìn anh trai xinh đẹp vừa cho mình bánh và nước.




Đọc truyện chữ Full