DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Chương 187

Đạp Vân Trung sửng sốt: "Cái gì?"

+

Ngô Liêu tí thì chửi ầm lên, không gì buồn hơn ulti bay ra mà damage còn thấp hơn cả lượng mana tiêu tốn. Điểm tài nguyên có chiến sĩ đoạt cờ là chuyện hết sức bình thường, có pháp sư hoặc trị liệu bảo vệ cũng cực kì bình thường, nhưng cái bất thường ở chỗ một lá cờ mà có đếm không hết chiến sĩ và trị liệu bu lại. Một đống chiến sĩ kháng cao chen nhau làm hành động cướp cờ, xung quanh còn có vô số quân địch đục nước béo cò, giả vờ làm động tác cướp cờ.

"Căn bản là đéo đánh được!!" Ngô Liêu lại thấy một chữ né tránh hiện lên: "Quẻ Không Đồng Nhất là yêu ma quỷ quái đầu thai à, sao lại nghĩ ra cái trò để Mướp Đắng tới cướp cờ chứ?! Lại còn một đống chiến sĩ, chiến sĩ của U Minh tới đây hết à?"

Đáng Yêu: "... Không chỉ có chiến sĩ đâu, trị liệu nữa."

"Dùng khống chế quần thể đi, ngắt được mà." Đạp Vân Trung nói.

Ngô Liêu: "Giới hạn số người trúng chiêu, mà khiên cự sơn với khiên phòng ngự liên tiếp đây này, khống chế bị đỡ bay quá nửa rồi! Cái đ*t, y sư lại xua tan! Xua tan miễn phí à!"

Có đoàn trưởng yếu ớt mở miệng: "Đại lão, anh cũng biết mà... U Minh nổi tiếng nhiều vú em!"

Ngô Liêu: "..."

Trận doanh U Minh rất đông trị liệu, thế nên họ mới không mấy coi trọng buff trị liệu, dồn sức đi đoạt buff công kích. Nhưng hôm nay buff trị liệu và buff phòng ngự đều nằm trong tay U Minh. Buff trị liệu giúp hiệu quả trị liệu lẫn khả năng nhận trị liệu tăng gấp đôi, thể hiện quá rõ rệt, mà buff phòng ngự thì đẩy cao phòng thủ lẫn khả năng kháng khống chế. U Minh tạo một đoàn lớn toàn chiến sĩ với trị liệu, tương đương với bỏ thêm hai cái mai rùa trên mai rùa.

Buff công kích và buff khống chế của họ đều bị triệt tiêu.

Đây không phải là cái khó, vì họ có thể câu giờ, nhưng câu giờ chưa chắc Huyền Dương đã chiếm được ưu thế.

Ngô Liêu nhìn chiến sĩ cách đó không xa, nhất là cái người vừa chen vào kia, đột nhiên cảm thấy dao mình cùn rồi.

Mướp Đắng, chiến sĩ có phòng ngự cao nhất Thiên Hoàn, cũng là người có tính kháng cao nhất. Mà trị liệu bên kia dùng xua tan rất có thứ tự, còn có đủ loại kỹ năng phòng ngự. Kĩ năng khống chế rơi trên người bọn họ mất một nửa hiệu quả. Và dù bên mình có buff khống chế thì cũng không đối phó được nhiều người cướp cờ như vậy.

Hai bên đều khống chế, hai bên đều cướp, nhưng mấu chốt là bọn họ giết không chết người bên kia, mà người bên kia đã da dày thịt béo hơn họ, còn có tính kháng cao hơn. Cùng là cướp cờ, đoàn tinh anh có cả công lẫn thủ bọn họ lại rơi vào thế yếu!

Trong điểm sản xuất B hỗn loạn vô cùng, Mướp Đắng mạnh mẽ lên sân khấu, dưới hiệu ứng đao kiếm của đồng đội và địch, anh ta thong thả bắt đầu động tác đoạt cờ: "Anh chuẩn bị dùng miễn khống chế, đằng sau bảo vệ anh nhé, đừng để bên kia ngắt."

Trận pháp tụ quái của Úc Trăn quấy rối bước đi của nhiều người, chuyển sang kênh đoàn nói nhanh: "Dùng miễn khống chế, 3 đội trị liệu theo Mướp Đắng. Trận pháp sư giữ khiên, thả phòng ngự vào xe tài nguyên. Những người khác cướp cờ!"

Túc Mạc nói: "Cướp cờ xong đi theo tuyến đường đã vạch ra chở tài nguyên về, mang tới cứ điểm Đông."

Mướp Đắng: "Không thành vấn đề, vậy anh lên nhé."

Trong kênh chỉ huy của U Minh, những người khác lắng nghe tình huống chiến đấu kịch liệt ở điểm B và kèn cựa gay gắt ở điểm C. Xe tài nguyên chỉ mới xuất hiện mà hai trận doanh đã đánh nhau dữ dội.

Tình huống như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.

Sáng sớm hôm nay vừa online, Quẻ Không Đồng Nhất đã bảo thay đổi chiến lược đánh trận tài nguyên, hình như là kết quả họp đêm qua của dàn chỉ huy và đoàn trưởng các đoàn tinh anh. Không phải tất cả đoàn trưởng của các bang tham gia trận tài nguyên cũng biết chuyện trong kênh chỉ huy, họ còn chưa biết phải điều chỉnh kiểu gì đã nhận được lệnh từ quản lý nhà mình, để họ vào kênh trận doanh gọi người, còn phải phân ra làm 3 loại đoàn.

Trận tài nguyên không thể so với trận cướp đoạt, số người nhiều hơn hẳn mà còn khó quản, nên thường là dựa vào các bang lớn lên kế hoạch, tạo thêm vài đoàn người chơi tự do.

Loại thứ nhất là đoàn toàn chiến sĩ và trị liệu, thêm vài nghề khống chế nữa, gộp thành hai đoàn lớn.

Trị liệu rất nhiều, gần như mỗi đội nhỏ là 2 trị liệu, 2 chiến sĩ, thêm 1 nghề khống chế.

Loại thứ hai là đoàn chủ lực, tập trung toàn DPS và khống chế. Không có chiến sĩ hàng trước, toàn bộ hàng trước là vật lý kiếm, hàng giữa là pháp sư bạo lực, hàng sau là y sư trị liệu, nhưng y sư không nhiều.

Còn một loại nữa là đoàn thích khách, chỉ toàn thích khách, rải rác DPS khống chế và y sư.

Phân phối như vậy đồng nghĩa với phá tan đội hình của các đoàn, một đoàn toàn thịt chỉ phòng thủ chứ không có damage, một đoàn toàn damage nhưng không có thủ, và một đoàn thích khách mồ côi lẻ loi.

Buổi sáng tạo đoàn xong, kênh chỉ huy đã xuất hiện một chỉ huy họ không xa lạ gì nhưng lại không quá quen thuộc --- Momo.

Momo không giải thích gì thêm, trực tiếp điều phối ba đoàn này. Đoàn phòng thủ toàn thịt không cần thủ điểm sản xuất gần cứ điểm, mà lặn lội đường xa tới điểm B cướp xe. Đoàn chủ lực tập trung toàn DPS lại ở điểm C trông nhà, phụ trách giữ xe tài nguyên, còn đoàn thích khách thì tới điểm D.

"Điểm B xa như thế, tính cơ động còn yếu, không giữ chân được chúng nó thì sao!?"

"Chết xong hồi sinh đi lại cũng lâu lắm, đi nửa đường chết hết thì sao, bên kia lại không phải cứ điểm của mình, không thể hồi sinh ở gần đó."

"Truyền tống cũng cần thời gian..."

Quản lý các bang trong kênh chỉ huy không hiểu được quyết định này, phân tán binh lực thì thôi, còn phân phối như thế, liệu có chống đỡ được không đây?

"Tại sao cần cơ động?" Momo bình thản nói: "Không ai chết thì cần gì trợ giúp, bọn họ chỉ cần tới điểm B, cướp cờ, rồi từ điểm B mang xe về cứ điểm Đông là được rồi."

Không ai chết thì không cần trợ giúp, nên gom hết vú em vào đây.

Chỉ cần cướp được cờ là có thể vận chuyển, nên tập trung một lượng lớn chiến sĩ thích hợp để tranh cờ.

Cần người chơi quấy rối quân địch không cho cướp cờ, nên thêm vài nghề khống chế có hiệu quả ngắn.

Mà giờ, đoàn phòng thủ không chỉ làm được, mà còn đang giằng co với trận doanh Huyền Dương ở điểm B.

Bọn họ không đánh chết được người của Huyền Dương, mà Huyền Dương cũng chẳng làm gì được họ. Hai bên cùng hao tổn, mấu chốt là cuối cùng cờ nằm trong tay ai.

Trong kênh, Dâu Tây không khỏi lo lắng: "Nếu đại lão Mướp Đắng không cướp được cờ thì sao!?"

"Không cướp được thì câu giờ, nhiều người như vậy, thay phiên nhau Trào Phúng người cầm cờ. Có cả một tiếng mà, đường còn dài, kiểu gì cũng phá được thôi." Momo nghe vậy cười nói: "Nhưng nếu mà không cướp được thì... Cũng không có gì, chỉ là mất mặt thôi."

Dưa Hấu chua xót nói: "Chứ còn gì nữa? Bao nhiêu trị liệu cho hết bên đó, cướp không được chặn không được, thà để vú em cho thích khách bọn này còn hơn."

Các đoàn trưởng đoàn thích khách khác: "Đúng rồi đấy!"

Nhóm đoàn trưởng đoàn chủ lực: "Chuẩn luôn."

Nhóm đoàn trưởng đoàn chiến sĩ đang có mặt trong kênh: "..."

Như thế mà còn không cướp được? Không cướp được thì làm chiến sĩ làm gì nữa!

"Làm đéo có chuyện không cướp được!?"

"Bọn mày đùa đấy à? Đang chuẩn bị khênh xe về đây này."

"Cứ điểm Đông đúng không? Chỉ chờ anh Mướp Đắng thôi."

"Anh Mướp Đắng cố lên."

Mướp Đắng: "Chắc sẽ phải chờ hơi lâu đó."

Túc Mạc: "Không sao, anh cứ thong thả."

Cũng may Mướp Đắng không hổ là Mướp Đắng, xe tài nguyên xuất hiện được 15 phút, Mướp Đắng không phụ kì vọng của anh em, dưới sự hỗ trợ của đồng đội cuối cùng cũng hoàn thành động tác, cướp được cờ xe.

Cầm cờ trong tay, anh ta di chuyển, xe cũng đi theo sau. Người chơi cầm cờ sẽ có dấu hiệu trên đầu, nên phe Huyền Dương lập tức dồn hỏa lực vào Mướp Đắng, sau đó họ pháp hiện ---

KHÔNG - ĐÁNH - ĐƯỢC!!!

Đạp Vân Trung ở điểm C đá phải ván sắt, đoàn chủ lực do Quẻ Không Đồng Nhất dẫn dắt tưởng như không có hàng trước, nhưng có sự trợ giúp của trận pháp phòng ngự và một vài trận pháp khác, dàn vật lý kiếm ở hàng trước có damage cực cao. Huyền Dương vốn định ép vào điểm sản xuất cướp xe, nhưng lại bị hàng vật lý kiếm này dọn sạch.

Nghề khống chế ở bên kia còn nhiều hơn họ tưởng, cùng là khống chế với đẩy, bên kia lại có thể lợi dụng ưu thế nghề nghiệp triệt tiêu buff công kích và buff khống chế của họ. Không chỉ có thế, điểm sản xuất này còn gần cứ điểm của U Minh, người chơi tới làm nhiệm vụ cá nhân cũng đông. Tuy họ không lập đoàn, nhưng thấy mấy trăm người Huyền Dương đang đẩy vào như vậy, không cần ai nói họ cũng bắt đầu xả chiêu vào địch.

Thế là bỗng dưng số người của trận doanh U Minh hoàn toàn vượt trội số người Huyền Dương có mặt ở đây.

Quẻ Không Đồng Nhất dẫn dắt đoàn chủ lực, dưới sự quấy rối của 8 đoàn tinh anh bên Huyền Dương, bọn họ vẫn thành công cầm được cờ xe ở điểm C.

Người cầm cờ không phải ai khác, chính là Thanh Phong Đến Đây thịt khá dày. Cậu ta cướp được cờ thì lập tức được đông đảo vú em và đạo sĩ bảo vệ, bùa phòng ngự và ánh sáng trị liệu không ngừng lóe lên, cộng thêm buff trận doanh, nhiều lần sống sót dưới sự công kích của DPS tầm xa bên Huyền Dương.

Dù sao Đạp Vân Trung cũng là lặn lội đường xa tới cướp cờ, hỏa lực của họ không thể so được với U Minh, tốc độ trợ giúp cũng không theo kịp. Mà thời gian càng dài, người của họ càng ít, còn người trận doanh U Minh ở điểm C lại càng đông, dần dà, họ rơi vào thế bất lợi trong cuộc chiến này.

Nếu tiếp tục xông vào cướp xe thì ngang với tự sát.

Đạp Vân Trung đành phải từ bỏ, hắn hỏi: "Điểm C không lấy được, tình huống bên A B sao rồi? Điểm D đâu?"

"Điểm A không có ai, bọn tôi đang chuyển xe về." Dạ Bán Chung Thanh nói: "Bọn họ tập trung quân ở B C D, mỗi bên đều có khá nhiều người, sao điểm C còn đông vậy?"

Lúc này, có người báo trong kênh: "Điểm D có mai phục, hỏa lực dữ dội lắm, bọn em không chống được."

Trận doanh Huyền Dương không phái nhiều người đi điểm D, là do chỗ đó cách cứ điểm của họ xa nhất, nên ban đầu họ cũng không định lãng phí thời gian ở đây, Đạp Vân Trung mới dẫn đoàn chủ lực tới điểm C cướp đoạt, chỉ cho 3 đoàn tới điểm D.

Thật không ngờ, điểm D mới là nơi phòng thủ yếu nhất.

Ba đoàn của Huyền Dương qua đó, đụng độ với đoàn thích khách của U Minh. Đoàn thích khách không có nhiều trị liệu, nhưng mà damage người ta to, 3 đoàn đánh 3 đoàn. Vì hỏa lực và tốc độ trợ giúp kém nên Huyền Dương thua, xe tài nguyên của điểm D cứ thế bị 3 đoàn chỉ toàn thích khách máu giấy cướp mất.

Mà thích khách còn có tốc độ di chuyển nhanh, vừa cầm được cờ là bắt đầu chạy, trị liệu trong đoàn thích khách chỉ tập trung vào thích khách cầm cờ, các thích khách khác oanh liệt theo sau, nghênh ngang đưa xe về cứ điểm trận doanh U Minh.

"Bọn họ tách các nghề ra." Đạp Vân Trung không ngờ trận doanh U Minh sẽ chơi lớn như vậy.

Để tất cả nghề có phòng thủ cao tới điểm B, điểm C D chỉ có đoàn chủ lực và đoàn thích khách. Thế nên cùng một lượng người, đoàn chủ lực U Minh tập trung toàn nghề khống chế và DPS mới có hỏa lực vượt trội 8 đoàn Huyền Dương. Đúng là bên đó đánh xong cũng ngắc ngoải, nhưng không hề sợ.

"Giữ lại xe ở điểm B đi, từ điểm B tới cứ điểm Đông khá xa, bọn họ lại toàn thịt nên di chuyển chậm, nghĩ cách giữ lại." Đạp Vân Trung mở bản đồ theo dõi động tĩnh của từng xe tài nguyên, lại nhìn thấy xe ở điểm B đang chầm chậm chuyển động. Hắn sững sờ: "Sao xe ở điểm B lại di chuyển?"

"Người cầm cờ của bọn nó là Mướp Đắng!!!" Ngô Liêu gào lên: "Này thì chặn thế đéo nào!? Tất cả kỹ năng phòng ngự và trị liệu đều tập trung vào ổng, đánh không chết thì thôi, khả năng kháng còn cao, dùng chiêu không gãi ngứa thì cũng là né tránh."

Người chơ Huyền Dương ở điểm B liên tục kêu khổ. Khi thấy Mướp Đắng cướp cờ, họ không hoảng, đối phương không có damage, họ chỉ cần đánh chết Mướp Đắng là lấy lại được cờ.

Thực tế thì họ nghĩ nhiều rồi, đoàn khiên thịt có buff trị liệu và buff phòng ngự tương đương với một pháo đài di động. Tất cả chiến sĩ và trị liệu bảo vệ Mướp Đắng cầm cờ ở giữa, kỹ năng phòng ngự cho anh ta, trị liệu cũng cho anh ta, ai dám chen vào giết Mướp Đắng thì sẽ bị tập thể chiến sĩ liên hoàn Trào Phúng đẩy bay ra ngoài, thỉnh thoảng còn ăn thêm mấy cái khống chế.

Tuy là đoàn này đi chậm như rùa, nhưng chậm thì vẫn là đi.

Kiểu thành lũy phòng ngự này không phá nổi, cũng không khống chế được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chầm chậm tiến về phía trước.

Huyền Dương bị phân phối kiểu này đánh cho trở tay không kịp. Muốn cướp tài nguyên điểm C D, lại bị phân phối nghề của họ làm rối kế hoạch. Điểm B không giữ được xe, điểm C không đọ lại hỏa lực, giờ muốn chuyển sang cướp điểm D cũng đã muộn.

"Xe điểm A sắp về tới nơi rồi." Dạ Bán Chung Thanh nói: "Bọn tôi đã cho người đi tiếp viện điểm B, các cậu nghĩ cách ngăn xe ở điểm C đi."

Sleep nói: "Hôm nay Quẻ Không Đồng Nhất uống lộn thuốc à? Sao toàn bày trò dị hợm vậy, loại đoàn như vậy cũng tạo được!? Bọn nó không sợ đoàn chủ lực phạm sai lầm mất điểm C à?"

"Vì họ có buff phòng ngự và trị liệu nên mới dám làm như vậy, trận doanh U Minh còn nhiều trị liệu, cũng nhiều lựa chọn để phân phối hơn." Dạ Bán Chung Thanh cau mày: "Hai buff Đông Xuân bị họ lợi dụng triệt để."

"Chỉ huy bên kia không phải Quẻ Không Đồng Nhất." Đạp Vân Trung dẫn đoàn tới gần điểm C tiếp tục đón xe. Quẻ Không Đồng Nhất và Hải Đường đều là tuýp chỉ huy ổn định, phong cách của họ có mới lạ, nhưng cái mới lạ này được xây dựng trên nền tảng vững chắc, tìm kiếm đột phá. Phong cách chỉ huy đang được thể hiện ở đây không thể khen là ổn, mà phải nói là cực kì liều lĩnh, một khi điểm C và D không chặn được thì sẽ là sai lầm to lớn.

Quẻ Không Đồng Nhất và Hải Đường sẽ không làm vậy, chỉ huy chỉ có thể là người khác.

Nếu như trước đó chỉ là đoán, giờ Đạp Vân Trung đã có thể chắc chắn: "Phong cách chỉ huy kiểu này tôi chỉ biết một người, chẳng qua cậu ấy chưa từng chỉ huy trận tài nguyên, cũng chưa từng tham gia trận cướp đoạt nên tôi mới không nghĩ tới."

"Momo, cậu ấy cũng thuộc trận doanh U Minh."

-

Trong trận doanh U Minh, xe tài nguyên điểm C chầm chậm di chuyển giữa chiến trường hỗn loạn. Đoàn thích khách phụ trách vận chuyển xe ở điểm D, mai phục giết sạch Huyền Dương xong cũng nhanh chóng đẩy xe về, gần như về tới cứ điểm cùng lúc với xe tài nguyên ở điểm A.

"Hình như đoàn ở điểm A tới điểm B rồi."

"Phòng ngự ở điểm B mạnh thật, nhưng có thêm hai đoàn lớn thì chưa chắc đã đỡ được."

Dưa Hấu nói: "Nghĩ cách giữ chân đi, bên thích khách xong rồi, bọn tôi tới ngay."

Túc Mạc: "Không, đoàn phòng thủ có thể chống đỡ thêm một thời gian, không cần cố ý bảo vệ cờ, nghĩ cách giữ chân họ là được."

"Chúng ta bỏ xe tài nguyên ở B à?" Hải Đường hỏi.

"Cũng không phải lấy được càng nhiều tài nguyên càng có lợi, mà là nghĩ cách để tài nguyên của chúng ta vượt họ là được." Túc Mạc giải thích: "Xe ở điểm B có thể không lấy được, nhưng tương tự, bọn họ cũng đừng hòng cướp được từ tay chúng ta."

Quẻ Không Đồng Nhất hiểu. Họ chỉ cần đảm bảo xe ở điểm C và D, mà Huyền Dương bên kia mới lấy được xe A, xe B bị họ chặn giữa đường, giờ còn đang giằng co. Ý của Momo rất đơn giản, chở đi được thì chở, không chở được thì Huyền Dương cũng đừng hòng xơ múi.

Hắn nói: "Xe bên bọn tới sắp tới rồi. Lát nữa chắc Đạp Vân Trung cũng sẽ về điểm B cướp xe, đến lúc đó đoàn chủ lực ở điểm C bọn tôi sẽ qua hỗ trợ, cùng đoàn phòng thủ câu giờ."

Dưa Hấu mờ mịt: "Thế giờ thích khách bọn tôi làm gì?"

"Tài nguyên ở điểm A đã lấy xong, giờ điểm A không có phòng thủ." Túc Mạc cười nói: "Điểm A có cả đống người chơi làm nhiệm vụ cá nhân, đây chẳng phải nghề cũ của thích khách các cậu sao?"

Dưa Hấu sửng sốt, lập tức nói: "Ngon!"

Điểm A không có ai trông coi, với thích khách là như cá gặp nước. Cần quái gì vú em, dã ngoại giết người cướp của không cần sữa.

Những người khác trong kênh: "..."

Ừ nhỉ, không lấy được xe tài nguyên thì chẳng lẽ không cướp được của mấy người đi lẻ?

Trận doanh Huyền Dương không thể cướp được xe ở điểm C. Cuối cùng đợi xe ở điểm A về cứ điểm, Dạ Bán Chung Thanh dẫn viện binh tới chỗ xe điểm B, mới miễn cưỡng đả động được đội hình phòng thủ kiên cố của U Minh. Nhưng đả động chỉ là đả động, đoàn phòng thủ vẫn dư sức nhây. Khi mà Huyền Dương cố gắng loại bỏ người chơi đoàn phòng thủ, xe ở điểm C D cũng đồng thời cập bến cứ điểm của U Minh.

Đoàn chủ lực của Huyền Dương từ điểm C trở lại B cướp xe, đoàn chủ lực của U Minh cũng không chịu thua kém. Vận chuyển hàng xong lập tức theo sau đánh cướp, hai đoàn lại bùng nổ xung đột kịch liệt. Hỏa lực đoàn Huyền Dương mạnh, nhưng đoàn U Minh nhiều sữa lại nhiều thịt, hai đoàn giằng co chừng 10 phút, trận doanh Huyền Dương tốn sức chín trâu hai hổ mới giết được chiến sĩ Mướp Đắng cầm cờ. Cờ xe rơi xuống đất, hai bên lại chuyển sang đoạt cờ.

Lúc này, trận doanh Huyền Dương có biến mới ---

"Cái củ cải, thích khách của chúng nó tới điểm A rồi."

"Những ba đoàn thích khách, tổ sư chúng nó chứ!"

"Vãi đạn thật bọn thích khách mồ côi của U Minh!!!"

"Điểm A bị chôn rồi, không thể vận chuyển tài nguyên được, có đoàn lớn nào về bảo vệ không?"

"Cho người về điểm A bảo vệ đi."

Đạp Vân Trung cảm thấy khó giải quyết, rõ ràng số người ngang nhau, bọn họ lại không thể ép được đoàn U Minh. Thất bại dần khiến ý chí chiến đấu của đoàn suy giảm, mà bên U Minh lại là càng đánh càng hăng, phòng tuyến kiên cố của đoàn phòng thủ khiến U Minh tập hợp xong chẳng những không rơi vào thế yếu mà càng thêm có lợi.

Tại thời khắc mấu chốt này, trận doanh U Minh còn dư sức cho đoàn thích khách đi trộm điểm A.

"Phân 3 đoàn về bảo vệ điểm A, để người trong trận doanh đừng tới điểm B làm nhiệm vụ, qua hết A đi." Đạp Vân Trung không thể không tạm thời làm điều chỉnh. Lúc này đã quá muộn để phân phối lại nghề trong đoàn, cũng không còn sức để quấy rối U Minh, chỉ có thể cố gắng giảm bớt tổn thất.

Với đoàn thích khách U Minh mà nói, hôm nay là ngày sung sướng nhất ở dã ngoại. Bọn họ không chỉ mang được xe tài nguyên ở điểm D về, mà còn có cơ hội tung hoành ở dã ngoại. Điểm A không có phòng thủ, họ như cá diếc sang sông, chém giết dám người chơi nhỏ lẻ tới điểm A làm nhiệm vụ cá nhân, cướp tài nguyên của họ, sau đó lập tức chạy về cứ điểm nhà mình.

Không có vú em đúng là không đánh lại đoàn tinh anh, nhưng chơi đánh lén trộm cướp ở dã ngoại lại chẳng dễ quá.

Nhiều tài nguyên như vậy, không cần tới tiền tuyến sống mái với đoàn tinh anh, chuyển những thứ này về cũng đủ chiến tích và điểm.

Họ trộm xong hai đợt, trận doanh Huyền Dương mới phái người trở về. Nhưng mục đích hoàn thành rồi, thế là nhóm thích khách tránh đoàn lớn, tiếp tục nằm vùng ở dã ngoại cướp tài nguyên.

Chớp mắt đã sắp 11 giờ trưa, xe tài nguyên đợt 2 chuẩn bị đổi mới.

Người chơi trận doanh Huyền Dương cuối cùng cũng cướp được cờ xe điểm B, nhưng vấn đề lại xuất hiện. Bọn họ không có đủ thời gian để đưa xe về cứ điểm. 11 giờ sẽ có xe mới, xe cũ chưa được vận chuyển về cứ điểm sẽ biến mất. Tức là họ có cướp được cờ cũng vô dụng, vì họ không thể đưa về trong thời gian quy định, cờ sẽ biến mất, một đợt tranh đoạt mới lại sắp bắt đầu.

"Vứt cờ về thủ." Đạp Vân Trung không thể không từ bỏ: "Lần này chúng ta không tốn thời gian nữa, điểm A giao cho Thiên Giới thủ, những người khác tập trung thủ điểm B, trước hết lấy được hai xe đã."

Để đối phó với kiểu đoàn toàn chiến sĩ trị liệu của U Minh, họ không thể dây dưa lâu được, chỉ có thể dồn hỏa lực giết sạch người thì mới lấy được cờ. Ưu điểm của họ là thịt, nhược điểm là tốc độ di chuyển, chỉ cần giết hết người thì lấy cờ không phải việc gì khó. Nên cần cho thêm nhiều người tới thủ điểm sản xuất, lần này để cho chắc ăn, họ không thể đi cướp cờ của bên kia.

"Khoan!"

"Mẹ ơi, đoàn khiên thịt của U Minh chạy tới điểm A!"

"Tụi nó định cướp xe ở điểm A."

"Đ*t mẹ chứ!! Đoàn phòng thủ của tụi nó tới điểm A rồi, không đứa nào chịu đi!"

"Bọn nó bỏ qua điểm B!!!"

Đoàn khiên thịt của U Minh đúng là di chuyển chậm, nhưng chậm thì chậm, chẳng lẽ không cho người ta đi sớm? Tới sớm giành chỗ trước?

Biết trận doanh Huyền Dương không thể mang xe về cứ điểm, đoàn phòng thủ đã lui quân trước. Bên Huyền Dương tưởng là họ tìm điểm truyền tống chỉnh đốn, ai biết đoàn phòng thủ kệ luôn điểm B, đi thẳng tới điểm A. Nguyên một dàn chiến sĩ trị liệu thoải mái coi điểm sản xuất A như doanh trại nhà mình, chen chúc ở vị trí đổi mới xe tài nguyên, hồi máu hồi mana đợi xe.

Điệu bộ quá rõ ràng, nói thẳng với Huyền Dương.

Mục tiêu lần này của họ là điểm A đấy, có ngon thì cử đoàn lớn tới đây mà đánh?

Đạp Vân Trung nghe vậy sững người, tức tới nỗi phải cười: "Bọn họ định dùng đoàn khiên thịt để cầm chân chúng ta."

-

Kênh chỉ huy của trận doanh U Minh, Momo lại có ý tưởng mới: "Lần này chắc họ sẽ về thủ điểm A B, nhưng không sao, mục đích của chúng ta không phải là cướp cờ. Đoàn phòng thủ tiếp tục câu giờ với họ, cứ xông vào điểm sản xuất, đừng để họ cầm cờ chạy là được."

Bên kia không có buff phòng ngự lẫn trị liệu, khả năng kháng có cao mấy cũng không chịu nổi liên hoàn trào phúng và đẩy lùi. Đoàn phòng thủ của họ đúng là đánh chẳng chết ai, nhưng có thể khống chế có thể giữ chân, thoải mái mà câu giờ.

Các chiến sĩ hiểu, hoặc là cướp cờ, hoặc là giữ cờ.

Bọn họ đang thả dây dài câu con cá lớn, cướp cờ không được thì câu giờ... Vả lạ, chắc gì họ đã không đoạt được? Đợt thứ nhất còn chống đỡ được cả tiếng đó thôi?

"Giờ đoàn thích khách tới điểm C đi, đoàn chủ lực đi điểm D, mục tiêu vẫn là xe vận chuyển." Momo nói tiếp: "Tạm thời họ sẽ không tới cướp cờ của chúng ta, chuyển nhanh rồi còn đi cướp cờ bên đó."

Mục tiêu của bọn họ rất đơn giản, cầm chân một xe, vận chuyển hai xe, trộm tài nguyên nhỏ lẻ ở dã ngoại.

Còn lại thì để xem biến động linh hoạt ra sao.

Sau đợt một, các đoàn trưởng đã nắm được công việc của đoàn mình, chỉ huy vừa có lệnh là lập tức vùi đầu vào làm việc, ai chuyển xe đi chuyển xe, ai giữ xe đi giữ xe.

Tới 11 giờ, tranh đoạt xe tài nguyên đợt hai bắt đầu, càng ngày càng nhiều người chơi ở hai phe online. Trận doanh U Minh có rất nhiều người thất vọng vì Trận Doanh Chiến mấy tuần vừa rồi, tuy biết tuần trước phe mình lấy được 2 cứ điểm, nhưng cứ thua thiệt liên tục khiến họ rất cay.

Nhưng lại không thể không đánh Trận Doanh Chiến, tuần này còn nhân đôi phần thưởng, đã đăng kí thì phải tham gia. Chỉ là họ vào game mới biết trận doanh nhà mình đã tích lũy tài nguyên vượt xa Huyền Dương. Không chỉ có vậy, kênh trận doanh hết sức náo nhiệt, không ít người chơi tích cực tổ chức đoàn đội đi dã ngoại.

[???? Bọn mình dẫn trước tài nguyên á?]

[Đây là buổi sáng hả? Đông vui thế???]

[Sao tui có cảm giác đánh vui lắm ấy!]

[Định mệnh, chuyện gì vậy, giờ tui vào đoàn nào đây!]

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ, mà cũng hoàn toàn khác với tuần trước.

Tuần trước họ nín nhịn đi dã ngoại, còn gặp khó khăn khắp nơi. Mà tuần này online, cảnh tượng khổ sở bực bội không hề tái diễn, thậm chí đứa nào đứa nấy hăng hái vô cùng, kênh trận doanh spam tin nhắn không ngừng.

[Sao lại có đoàn chiến sĩ????]

[Tôi mới xin vào đoàn chủ lực đã bị đá ra, họ bảo tôi vào đoàn thích khách.]

[Bé là chiến sĩ ạ, vào đoàn bên kia à???]

[Chiến sĩ vào đoàn tôi.]

Người chơi dậy muộn nhao nhao tham gia các đoàn, đoàn này đầy lại tổ chức đoàn khác, tiến đoàn xong lại nhao nhao theo đoàn lớn đi đánh nhau. Có thế mới biết chiến lược hôm nay đánh hoàn toàn không ức chế, mà còn sướng là đằng khác.

Người chơi chiến sĩ được trải nghiệm niềm vui vĩnh viễn không chết, người chơi trị liệu cảm nhận được sự an toàn bình yên khi trị liệu.

Người chơi thích khách được trải nghiệm sự hạnh phúc khi đầu người dã ngoại tăng vèo vèo, ai nấy đều cam tâm tình nguyện chạy đi cướp tài nguyên, chở tài nguyên.

Nhóm chủ lực thì hơi kém hơn chút, nhưng cảm giác kí/ch thích nhảy múa trên lưỡi đao không phải ngày nào cũng được trải nghiệm, nhất là khi còn chút máu lại giết được địch, cảm giác thành tựu đó không gì sánh được.

Thông tin lan truyền, không ít người chơi trận doanh U Minh nhao nhao gọi bạn gọi bè tới đánh Trận Doanh Chiến.

"Gì, mày vẫn đang ngủ á, ngày nghỉ đéo đánh Trận Doanh Chiến lại đi ngủ!?"

"Online online online mau lên, Trận Doanh Chiến đang hăng, mau lên còn kiếm thưởng."

"Hả, không đăng kí? À thế thôi, hạnh phúc không dành cho chú."

"Phê quá đi mất, hôm nay ông đây phải dạy cho bọn Huyền Dương thế nào là lễ hội!!"

...

Người online càng đông, lợi thế nhân số cũng gia tăng, chiến đấu của hai bên càng kịch liệt. Kênh chỉ huy hết sức rôm rả, Momo nói: "Trước khi điểm sản xuất có xe mới thì cứ tiếp tục vậy đi, trong 3 tiếng tới đổi mới xe thì chú ý điều chỉnh các đoàn, không cần lo nhiều về bất lợi, vừa câu giờ vừa cướp, ưu tiên vận chuyển hai xe về trước rồi đi hỗ trợ đoàn chiến sĩ."

Quẻ Không Đồng Nhất hiểu kế hoạch của cậu: "Được, bên này cứ giao cho bọn tôi."

Có đoàn trưởng không hiểu: "Ơ? Đại lão Momo không chỉ huy nữa à?"

Quẻ Không Đồng Nhất nói: "Trưa cậu ấy phải nghỉ."

Apple: "Ừ buổi trưa rồi, tới giờ ăn cơm."

Các đoàn trưởng khác:???

Đang hăng mà lại ăn cơm???

Game thực tế ảo mà còn ăn cơm á? Chơi game dùng khoang dinh dưỡng, dịch dinh dưỡng giải quyết là được rồi!

"Đại lão nghỉ làm gì!"

"Đúng đúng, đang vui mà, đừng nghỉ!"

"Đúng đấy, trưa mình làm phát phá cứ điểm chúng nó luôn!"

"Ờ." Momo vẫn thản nhiên nói: "Bọn tôi nghỉ trưa, các cậu cứ chơi đi, chiều gặp."

Các đoàn trưởng khác:????? "Bọn tôi"?

Mới nói xong được mấy giây, ID Momo trong kênh chỉ huy đã tối.

Cùng lúc đó, một ID khác cũng tối.

Các đoàn trưởng mải mê với game còn chưa kịp hiểu cái "bọn tôi" này là gì.

"Quên mất, lần trước hình như có nói là họ đang sống chung."

"Hả? Tôi nghe là ở tạm mấy ngày thôi mà?"

"Ông out rồi."

"Như vậy mà bảo không sống chung á! Offline cùng nhau luôn kìa."

"Ầy, vậy chỉ có thể đợi đại lão cơm nước xong xuôi rồi lại tổ chức một đợt nữa xông vào cứ điểm, tranh thủ đang đông, làm pha phòng thủ câu giờ cũng kíc/h thích lắm đó."

Có đoàn trưởng nói vậy, mấy chỉ huy lại im lặng.

Apple: "Xông cứ điểm? Thế để tối đi."

Dưa Hấu: "Đừng mơ nữa, đi cướp xe không sướng hơn à?"

"Ơ?" Đoàn trưởng không hiểu: "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà?"

"Chú nghĩ thế là sai rồi." Mướp Đắng kiên nhẫn giải thích: "Ăn cơm trưa tốn thời gian, ăn xong còn phải tiêu cơm, tiêu cơm xong còn phải nghỉ trưa. Làm thêm chút việc còn tốn thời gian nữa, rồi mới ngủ trưa, thế thì không phải 3-4 giờ chiều mới xong à?"

Dưa Hấu: "Ăn cơm với ngủ trưa thì hiểu, nhưng làm chút việc là làm gì nữa?"

Hải Đường: "Còn làm gì nữa? Ông không hiểu hả?"

Dưa Hấu: "?"

Các đoàn trưởng khác: "?"

Apple: "Anh cả thật thông thái!"

Chuổi Tiêu: "Anh cả kết hôn rồi mà!"

Mướp Đắng: "Khụ khụ khụ."

-

- Úc Trăn: Lát nữa anh tới.

- Mo: Vâng.

Lúc Túc Mạc offline, ngoài phòng đã có mùi đồ ăn thơm lừng. Thường thì cậu và Úc Trăn sẽ gặp nhau vào ngày trong tuần, cậu tan học, Úc Trăn tan làm sẽ tới đón cậu. Nếu tối không có việc gì thì cậu sẽ ngủ lại căn hộ của Úc Trăn, chờ tới hôm sau Úc Trăn đi làm lại tiện đường đưa cậu tới trường.

Giờ có ba mẹ ở nhà, cuối tuần Úc Trăn hiếm khi qua, một phần là công việc bận, hai là họ cũng không tiện quá thân mật trước mặt phụ huynh.

Trước kia Túc Mạc cũng cân nhắc vấn đề này, cậu muốn nói cho ba mẹ chuyện mình có bạn trai, nhưng Úc Trăn lại muốn chờ thêm chút, anh nói mình cần thời gian.

Cậu thấy chẳng có vấn đề gì, nhưng Úc Trăn với chuyện này có phần quá thận trọng. (đương nhiên rồi bé, người ta thương em nên mới cẩn thận như vậy chứ, sợ em khó xử đó)

Trưa nay Úc Trăn tới ăn cơm, Túc Mạc đã báo trước với ba mẹ. Trần Sơn Tuyết biết Úc Trăn sẽ tới, còn hỏi Túc Mạc khẩu vị của Úc Trăn, làm vài món anh thích: "Vào phòng làm việc gọi ba con đi, ông ấy mới xong việc, chắc lại chơi game rồi."

"Trong sở có rất nhiều thanh niên chơi game, lần trước ông ấy tới sở một chuyến, gặp mấy sinh viên, không biết thế nào lại bắt đầu nói chuyện trò chơi." Trần Sơn Tuyết cười nói: "Dự án tinh vực Tuế Hàn có mấy thanh niên gia nhập, nghe nói ba con chơi Thiên Hoàn còn bảo dẫn ba con chơi."

Nói xong bà mới nhận ra, cười bảo: "Lỡ miệng rồi, ba con không cho mẹ nói."

"Con biết mà." Túc Mạc đứng lại, cười nói: "Để con đi gọi ba."

Túc Tri Hành không nói, nhưng Túc Mạc cũng nhìn ra được máy đăng nhập trong phòng làm việc là máy chuyên dụng của Thiên Hoàn, chỉ dùng để chơi game Thiên Hoàn.

Ba cậu vẫn luôn giữ bí mật không chịu nói, nhưng Túc Mạc biết ông đang cố gắng chơi cùng một game với mình.

Về phần lí do, Túc Mạc cũng không phải người trì độn, nhìn biểu hiện thường ngày của Trần Sơn Tuyết và Túc Tri Hành là có thể đoán được. Bọn họ vẫn luôn tìm cách để hiểu thêm về cậu, hiểu thêm về sở thích của cậu.

Túc Mạc vào phòng làm việc được một lúc thì Úc Trăn tới, còn mang theo rất nhiều quà.

Trần Sơn Tuyết cười bảo lần sau tới không cần mang đồ theo, để Úc Trăn đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Trên bàn cơm, Túc Tri Hành biết Trần Sơn Tuyết đã để lộ bí mật, bèn bảo: "Mẹ con cũng thật là, ba dặn là đợi ba lên cấp cao hơn rồi nói cho con biết, bà ấy chẳng giữ được miệng."

Trần Sơn Tuyết nói: "Anh chơi bao lâu rồi mới có cấp 30."

Túc Tri Hành đính chính: "31."

Túc Mạc muốn nói lại thôi, hình như ba cậu chơi cũng được một thời gian rồi mà mới cấp 31?

Túc Tri Hành: "Đấy là do anh mải xem kiến trúc trong game, có vài cái là mô phỏng hình ảnh trong sở mình đó, bài viết năm đó anh là người duyệt mà."

Trần Sơn Tuyết cười nói: "Biết rồi, có thời gian lại chơi."

Túc Tri Hành thật sự không có hứng thú với đánh nhau, nhưng game Thiên Hoàn này chỗ vui không chỉ ở chém chém giết giết. Lần trước ông còn muốn gọi vợ vào ngắm cảnh, kết quả bà xã nói không có thời gian, còn lấy lí do lập nick phiền phức từ chối.

Rõ ràng phong cảnh bên trong đẹp như thế.

Úc Trăn hỏi: "Chú đang chơi Thiên Hoàn ạ?"

Trần Sơn Tuyết nói: "Đúng rồi, ông ấy còn bắt chước đám thanh niên chơi cái gì mà thích khách ấy, gọi là thích khách đúng không nhỉ?"

"Tên đầy đủ của môn phái là Phong Đình Sơn, thích khách chỉ là một chi nhánh bên trong. Chơi thích khách thì sao? Lúc ấy vào game xem video quảng cáo, anh thấy thích khách ngầu mà."

Túc Tri Hành nói: "Đúng không con trai?"

Túc Mạc nói: "Thích khách đúng là rất đẹp trai ạ."

Úc Trăn nhìn Túc Mạc một cái, không nói gì, gắp đồ ăn cho cậu.

Trần Sơn Tuyết thoáng nhìn Úc Trăn, một lúc sau đã bị chủ đề câu chuyện thu hút.

"Nhưng công nhận chơi cũng khó thật. Chú nghe người trong môn phái bảo là trước kia thích khách rất mạnh, nhưng trong khoảng thời gian này lạc hậu còn bị nhằm vào, không mạnh như trước nữa." Nhắc tới game, Túc Tri Hành cũng khá hiểu biết, còn biết cả mấy danh từ riêng trong game. Đợt này ông không chỉ tự tìm hiểu mà còn tán gẫu với đám thanh niên trong sở, cuối cùng cũng có chủ đề để bắt chuyện với con trai.

Túc Mạc cũng có hứng thú nói chuyện game với ba mình, cậu tiếp lời: "Thích khách rất mạnh, trước đó con mượn nick của bạn, hình như đâu có yếu."

"Không biết, ba nghe người trong môn phái nói." Túc Tri Hành hồi tưởng: "Nói là bị một Đại Ma Vương nào đó nhằm vào, không nổi tiếng ở dã ngoại nữa."

Túc Mạc: "... Đại Ma Vương?"

Túc Tri Hành càng nói càng hăng say, tiếp tục kể lể với con trai: "Tên là gì ấy ba quên rồi, nhưng hình như chơi triệu hoán sư."

Đọc truyện chữ Full