DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị
Chương 66

Edit + beta: Iris

Dưới tình huống mọi người tự cho là che giấu rất kín đáo rồi quan sát anh, vẻ mặt Tạ Minh Duệ không thay đổi chút nào.

Không chỉ có anh, cả Tạ Bình Qua cũng vậy.

Thậm chí cậu còn giơ tay, hỏi MC có được xem trước trang phục không.

Những người tham gia ghi hình chương trình đều không phải là tiểu trong suốt, vì vậy chuyện xem trước trang phục... Tất nhiên là được, hơn nữa đừng thấy nhân viên công tác bày ra ảnh phối trang phục khoa trương như vậy, thực ra chỉ cần thời gian hai người hoàn thành không cách nhau quá xa, phối quần áo vẫn có thể tạm được, bởi vì phong cách trang phục thay đổi dần theo thời gian.

Chỉ có thời gian cách nhau quá nhiều mới có thể sinh ra một vài chuyện bi kịch.

Tạ Bình Qua nhìn thời gian ứng với trang phục được ghi bên trên, vịn vào Tạ Minh Duệ, nói nhỏ bên tai anh: "Chúng ta có cần chọn một bộ không?"

Tạ Minh Duệ nhìn những bộ trang phục đó, lại nhìn Tạ Bình Qua, cũng nhỏ giọng trả lời: "Anh thấy mấy bộ này em mặc bộ nào cũng đẹp, thuận theo tự nhiên đi."

Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi gật đầu.

Cậu tiếp tục nghe MC bổ sung chi tiết thêm, càng nghe càng cảm thấy trận thi đấu này không hề khó khăn -- bởi vì trận thi đấu này có thêm điểm thưởng, thành tích càng tốt điểm thưởng càng cao, hơn nữa cách biệt thời gian cũng có thể được giảm bớt.

Lấy bắn cung làm ví dụ, nếu như hai người cùng bắn trúng mười vòng, vậy chỉ cần thời gian chênh lệch của hai người không kém nhau quá xa, do có thêm điểm thưởng nên thời gian cách nhau cơ bản có thể về đến 0. Chạy bộ cũng tương tự như vậy.

"Mỗi đội có 5 phút luyện tập, sau 5 phút, hai thành viên của mỗi đội cấm giao tiếp với nhau và cấm xem đồng đội chơi, toàn không biết gì về trận đấu. Được rồi, bây giờ bắt đầu!"

Sau khi MC tuyên bố, một số đội đã thảo luận gay gắt về việc lựa chọn phần thi đấu. Đương nhiên cũng có đội không thảo luận, chẳng hạn như đội của Vu Hoàn, không chút do dự chọn chạy bộ, chẳng hạn như đổi của Tạ Bình Qua, cũng không chút do dự chọn bắn cung.

Trước đó Tạ Bình Qua đã quan sát sơ qua cung tên trên bàn, khi đó cậu cảm thấy cung tên này không giống với cung tên mà mình hay xài, thực tế cũng chứng minh rằng cung tên này thật sự không phải là cái cậu quen xài.

Nhưng cậu không lo lắng, cậu thoáng lui về vị trí bên cạnh, sau đó lòng đầy tự tin và mong đợi nhìn Tạ Minh Duệ.

Tạ Minh Duệ nhẹ nhàng hỏi: "1 đến 10, em thích số nào?"

Tạ Bình Qua nhanh chóng chọn số 2, Tạ Minh Duệ gật đầu, sau đó cầm lấy cung tên trên bàn nhắm ngay vào bia ngắm, bắn ra một mũi tên trúng ngay giữa vòng 2.

Những người khác nghe thấy tiếng động đều quay lại, thấy kết quả thì khẽ lẩm bẩm.

Đạo diễn thông qua tai nghe nghe thấy bọn họ nói mãi "vòng số 2 hình như cũng chỉ bình thường thôi, xem ra Tạ tổng không phải người thập toàn thập mỹ", không khỏi giật giật khóe miệng.

Bọn họ nghĩ nhiều rồi, sở dĩ Tạ Minh Duệ bắn vào vòng số 2 không phải vì anh bắn không tốt, mà là vì Tạ Bình Qua thích số này.

Khi nhìn thấy kết quả này, Tạ Bình Qua vô cùng vui vẻ, cậu khen một câu từ tận đáy lòng "thật lợi hại", sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Minh Duệ.

Anh bật cười, sau đó hơi lui về một bước, để Tạ Bình Qua đi đến đứng trước mặt anh.

Tạ Bình Qua nói nhỏ một câu "Em chuẩn bị xong rồi", Tạ Minh Duệ tiến lên nửa bước, trước ngực dán lên sau lưng cậu, sau đó đưa hai tay ra nắm lấy cây cung của cậu, ra hiệu cho cậu giương cung lên.

Tạ Bình Qua làm theo không chút do dự.

Tay cậu rất vững vàng, lúc cầm cung cũng rất vững vàng, nghe Tạ Minh Duệ dặn dò xong thì bắn tên, mũi tên lao ra cũng rất ổn định.

Cậu nhìn mũi tên của mình bắn trúng mục tiêu, trùng hợp đối diện với mũi tên vừa rồi, trên mặt bất giác lộ ra ý cười.

"Em biết rồi."

Bởi vì đang ở nơi công cộng nên khi Tạ Minh Duệ ôm cậu, anh cũng không có ý nghĩ kiều diễm gì, buông ra rất nhanh.

Mặc dù là thế, lúc buông ra anh vẫn có chút tiếc.

Anh nhẹ giọng nói "Em có thể tìm lại một chút xúc cảm giống như trước đây," Tạ Bình Qua gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Bọn họ đã quen cách ở chung như thế này, toàn bộ quá trình giao tiếp như thể xung quanh không có ai, nhưng những người khác thì không.

Khi bọn họ thấy Tạ Minh Duệ vòng ra sau lưng Tạ Bình Qua thì kinh sợ, đến khi Tạ Minh Duệ xòe năm ngón tay ra và bọc lấy mu bàn tay của Tạ Bình Qua, mọi người càng kinh ngạc đến không nói nên lời.

Hạ Thành đứng ngoài cuộc nãy giờ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hỏi một câu hơi ngốc: "Các cậu đang quay tạp kỹ yêu đương hả?"

Vu Hoàn vội "phụt phụt phụt" ba tiếng, nhìn hắn một cách ghét bỏ: "Cậu nghĩ hay thật, nếu đây là tạp kỹ yêu đương, tớ tìm cậu làm gì?"

Hạ Thành thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tớ cũng cảm thấy cậu mời tớ làm đối tượng thật đáng sợ... Không đúng nha, bọn họ rõ ràng là yêu đương mà? Tình hữu nghị của chúng ta hình như chưa từng làm như vậy nha?"

Vu Hoàn co rút khóa miệng: "Xóa hai chữ "hình như" đi, cảm ơn."

3

Tình hữu nghị làm gì có ai làm vậy hả! Cho dù là dạy động tác, cũng không có ai dạy mập mờ như vậy đâu!

Hai vị đương sự lại không hề có phản ứng gì, Tạ Minh Duệ không quan tâm, còn Tạ Bình Qua... Hoàn toàn không nhận ra hành động của bọn họ có gì đó sai sai.

Kỹ năng ám sát của cậu là học được trong bóng tối, nhưng kỹ năng bắn cung của cậu thì không, kỹ năng bắn cung của cậu là do Tạ Minh Duệ cầm tay dạy bảo.

Từ tư thế giương cung, vị trí các ngón tay, hướng mắt nên nhìn về đâu, thời điểm buông tay và mức căng chặt cơ thể đều học được từ chỗ Tạ Minh Duệ, mặc dù sau khi học được bắn cung, cảm giác không giống nhau, nhưng các động tác đều hoàn toàn nhất quán.

Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.

Mặc dù trước đó khi nhìn thấy Tạ Minh Duệ cầm cung, Tạ Bình Qua có hơi lo lắng, lo rằng sau nhiều thập niên qua đi, các động tác của bọn họ đã không còn nhất quán nữa, nhưng động tác của Tạ Minh Duệ giúp cậu lấy lại niềm tin. Cộng với những động tác đã được điều chỉnh lại do xài cung tên khác... Tạ Bình Qua không hề nghi ngờ, bọn họ vẫn có thể làm được giống nhau như đúc.

Tạ Minh Duệ thấy dáng vẻ tràn ngập tin tưởng của cậu, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Mấy chục năm qua... Anh đã cẩn thận giữ gìn những ký ức chung của hai người. Ngay từ ban đầu anh đã nghĩ, những ký ức này là thứ duy nhất Bình Qua nhà anh để lại cho anh, nếu những ký ức này không còn nữa, liệu dấu vết cuối cùng mà Bình Qua nhà anh để lại trên thế giới này cũng sẽ biến mất không, tựa như cậu chưa từng tới đây cũng như chưa từng xuất hiện bên cạnh anh. Sau này... Khi đến thế giới này, anh vẫn ảo tưởng một ngày nào đó cậu sẽ lại xuất hiện bên cạnh anh, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để giữ gìn vẻ ngoài của mình giống như khi bọn họ vừa chia xa.

Suy nghĩ sau cùng chỉ là anh không cách nào từ bỏ hy vọng ngông cuồng và chấp niệm này, anh ngàn lần không ngờ, có một ngày cậu sẽ thật sự xuất hiện ở bên cạnh anh, chính anh cũng thật sự giữ được dáng vẻ như lúc trước.

Điều này khiến anh vô cùng biết ơn bản thân, dù khi đó anh hơi điên cuồng.

Lúc Tạ Minh Duệ nghĩ vậy, 5 phút đã trôi qua. Trong số các nhóm, có hai nhóm chọn chạy bộ và ba nhóm chọn bắn cung.

Lúc này hai người đã giành vị trí cuối cùng trong danh sách thi đấu bắn cung, vốn dĩ Tạ Bình Qua nghĩ rằng hai đội khác cũng lựa chọn bắn cung là vì bọn họ bắn cung rất giỏi, nhưng không ngờ tới... Bốn người này bắn cung không hề nhắm trúng mục tiêu.

Tạ Bình Qua nhìn mũi tên cắm trên tấm gỗ, rơi vào nghi hoặc, càng khiến cậu nghi hoặc hơn là tổ tiết mục đã sớm dự liệu được chuyện này, đi mũi tên cắm trên tấm gỗ sẽ dừng tính thời gian.

Nhưng dù là vậy, trong bốn người vẫn có một người thậm chí không thể bắn trúng tấm gỗ có đường kính 2m.

Tạ Bình Qua im lặng, tổ tiết mục im lặng, đương sự cũng im lặng. Hắn rất muốn ném cung tên đi và tìm một cái khe nào đó để chui vào, nhưng ánh sáng phản chiếu từ ống kính camera đã khiến hắn phải từ bỏ ý định này.

Hắn thầm khóc trong lòng, vừa khóc vừa nghĩ tại sao lại muốn học theo Tạ Bình Qua chỉ vì Tạ Bình Qua bắn cung trông rất đẹp trai, đây là thứ mà con người nên học sao!

Mặc dù kỹ thuật của đương sự thật sự rất cùi bắp, nhưng tấm gỗ có đường kính 2m thật sự rất lớn, vì vậy sau khi thất bại vô số lần, hắn vẫn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều vỗ tay rất nhiệt tình, vẻ mặt cũng hết sức chân thành -- hay quá, cuối cùng cũng đến lượt đội tiếp theo.

Đương sự tỏ ra không phục, hắn tự nghĩ hắn bắn nhiều tên như vậy, chắc chắn rất đẹp trai! Ngoại trừ Tạ Bình Qua, có mấy ai được như hắn...

Trước khi hắn nghĩ xong, Tạ Minh Duệ đã đi đến vị trí trước đó hắn đứng. Tạ Bình Qua cũng đeo tai nghe lên, đưa lưng về phía Tạ Minh Duệ cách đó 10m, mà Tạ Minh Duệ đứng cách xa Tạ Bình Qua, cũng thu lại hơi thở dịu dàng trên người, khôi phục lại khí thế của người cầm quyền Lan Phong ngày thường.

Anh không nói chuyện, chỉ đi lên cầm cung tên trên bàn, sau đó lưu loát giương cung bắn một phát tên, giây tiếp theo, hồng tâm ở giữa được phóng to xuất hiện trước mặt mọi người.

Anh không đợi những người khác hoàn hồn, trực tiếp nói với nhân viên: "Gọi Bình Qua đến."

Nói xong, Tạ Minh Duệ cầm lấy tai nghe đeo vào rồi đi sang một bên.

Thấy anh đã cách xa bọn họ, nhân viên công tác đổi đạo cụ xong thì đi gọi Tạ Bình Qua, mọi người cảm thấy hơi thở của mình đã quay trở lại.

Thật đáng sợ... Vì sao bọn họ lại cho rằng Tạ Minh Duệ dịu dàng dễ nói chuyện, người ta rõ ràng chỉ dễ nói chuyện trước mặt Tạ Bình Qua thôi!

Vẫn là Tạ Bình Qua tốt hơn, mặc dù giá trị vũ lực cao, nhưng cho người ta cảm giác rất vô...

Trong lòng mọi người còn chưa nói xong chữ "hại", đã nhìn thấy Tạ Bình Qua cầm cung. Trên người cậu quả thật không có khí thế bề trên như Tạ Minh Duệ, nhưng tuyệt đối cũng không phải vô hại, lúc ghi hình bình thường thì không thấy gì, bây giờ dùng động tác bắn cung giống như đúc Tạ Minh Duệ dạy, càng không liên quan đến hai chữ vô hại.

Động tác cậu lưu loát sạch sẽ giống Tạ Minh Duệ, nhưng sát khí lại nhiều hơn Tạ Minh Duệ, chỉ là cậu biết che giấu nên người bình thường không cảm nhận được gì, nhưng khi nhìn vào thần sắc và động tác của cậu vẫn sẽ cảm thấy sau gáy hơi lạnh.

Vì mọi người quá tập trung chú ý vào Tạ Bình Qua, nên khi cậu buông cung xuống, mọi người mới nhận ra cậu đã hoàn thành phần bắn cung. Bọn họ vội vàng quay đầu lại nhìn, lại lần nữa bị hồng tâm ở giữa chói mù mắt.

Không chỉ vậy, khi thời gian của Tạ Bình Qua được xác nhận, bộ trang phục phù hợp sau hai lần thành tích của cậu và Tạ Minh Duệ cũng hiện ra trước mặt mọi người -- một bộ trang phục hoàn mỹ, thậm chí không cần điểm thưởng.

Kết quả này khiến Tạ Bình Qua rất hài lòng.

Cậu không cần nhân viên công tác đi thông báo mà tự mình chạy tới chỗ Tạ Minh Duệ, để anh đoán xem cậu đã hoàn thành như thế nào.

Khi trở lại bên cạnh Tạ Bình Qua, anh lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng lúc trước, anh cười cười, hợp tác suy đoán: "Anh đoán thời gian như nhau, số vòng cũng như nhau."

"Đoán đúng rồi!" Tạ Bình Qua vui vẻ tuyên bố. Cậu kéo Tạ Minh Duệ đi xem trang phục mà bọn họ đã giành được, mặt mày hứng thú bừng bừng đủ để thấy cậu thích bộ trang phục kia đến cỡ nào.

Triệu Du Phi đứng một bên nhìn bọn họ tương tác với nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Cộng sự của hắn có chút lo lắng nhìn hắn, Triệu Du Phi lắc đầu: "Không sao đâu, khác biệt quá lớn, ngược lại không còn cảm giác gì nữa rồi."

Không phải vì khác biệt thân phận của Tạ Minh Duệ và của hắn, mà là sự khác biệt giữa khi Tạ Bình Qua ở bên cạnh anh và ở bên cạnh hắn, điều này khiến hắn nhận ra rất rõ ràng rằng hai người đó đã hình thành một thế giới của riêng họ, và trong thế giới đó, người ngoài không thể chen vào.

Trực giác hắn mách bảo, hai người này vẫn chưa yêu đương gì, nhưng điều đó không quan trọng... Quan trọng nhất là sinh mệnh của bọn họ chỉ phù hợp với người kia, không thể có thêm người nào khác.

Sau khi ghi hình xong trận thi đấu thứ ba, lịch trình của ngày hôm đó chính thức kết thúc. Đội của Vu Hoàn - cũng thu hoạch được giống đội của Tạ Bình Qua, có được một bộ trang phục hoàn chỉnh - bắt đầu lấy điện thoại ra ăn mừng, còn các đội khác thì lấy điện thoại ra chữa lành tâm hồn.

Sau khi Tạ Bình Qua ngủ gục dựa vào vai anh, Tạ Minh Duệ cũng lấy điện thoại ra, xem tin tức giải trí hôm nay giống những người khác.

Không có gì ngạc nhiên, tiêu đề trên trang nhất hôm nay là tin tức về anh và Tạ Bình Qua, nhìn tiêu đề tin tức có một dấu chấm than cực lớn và bức ảnh hai người đứng bên cạnh nhau cảnh đẹp ý vui, Tạ Minh Duệ hơi cong khóe miệng lên.

Tên của bọn họ, ảnh của bọn họ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện cùng nhau, thật hay quá.

°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Thành ( bừng tỉnh đại ngộ): Hóa ra chúng ta đang ghi hình tạp kỹ yêu đương.

Vu Hoàn:...... Cậu im đi.

Điện hạ: Chúng ta đúng là đang ghi hình tạp kỹ yêu đương, mặt nghiêm túc.

Đọc truyện chữ Full