Nước mắt Lâm Vãn chảy dài, không biết là do khó chịu hay cảm động mà cậu lại khóc thành như vậy nữa, cậu không ngừng khua tay múa chân, muốn biểu đạt thứ gì đó.
Cậu tủi thân, cậu lo lắng, cậu gấp gáp đến mức không biết mình nên nói gì, nhưng cậu thật sự rất muốn nói gì đó.
Chu Ngưng không thể hiểu được những cử chỉ phức tạp như vậy, trong mắt anh, hành động của Lâm Vãn giờ đây chẳng khác gì đang đánh nhau cả, anh không hiểu cậu đang muốn nói gì cả.
Nhưng anh không thể nói thẳng ra là mình không hiểu được, anh sợ Lâm Vãn thất vọng, nên đành phải ngăn cậu lại, "Lát nữa rồi nói sau, để anh dạy em tiêm thuốc ức chế. "
Nghe vậy, Lâm Vãn bình tĩnh lại, Chu Ngưng giúp cậu xé bao bì ra, sau đó kéo cánh tay cậu ra rồi chỉ lên đó, "Chỗ này, rất đơn giản. "
Thì ra không phải làm tiêm vào mông... Lâm Vãn lo lắng nhận lấy mũi tiêm, kim tiêm đã để lên da rồi nhưng cậu lại không dám xuống tay.
"Em sợ sao?"
Không biết Lâm Vãn đã chịu đựng bao lâu rồi, người cậu đổ rất nhiều mồ hôi, ánh mắt cũng không còn tỉnh táo, Chu Ngưng biết không thể chậm trễ được nữa, anh nói, "Vậy... Vậy để anh tiêm cho em, em đưa nó cho anh. "
"Ngoan nào, không đau đâu, em nhìn chỗ khác đi, đừng nhìn cánh tay."
Nhìn chỗ khác....., Lâm Vãn chọn nhìn gương mặt nghiêm túc của Chu Ngưng.
Đây là khuôn mặt đẹp nhất mà cậu từng thấy, nhưng cậu không có nhiều từ vựng cao cấp để khen ngợi anh, nếu là từ để hình dung thì chính là: sống mũi cao, đôi mắt to, khí chất cao quý chẳng khác gì hoàng tử trong truyện.
"Được rồi." Vài giây sau, Chu Ngưng ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt đẫm nước mắt của Lâm Vãn.
"Đẹp quá."
Chu Ngưng nghĩ như thế nào thì nói như thế đấy, biết Lâm Vãn vẫn còn đang khó chịu nhưng anh vẫn không chịu được mà suy nghĩ lệch đi. Thực tế thì từ lúc ngửi thấy mùi hương thơm tho kia anh đã có cảm giác rồi.
Lâm Vãn ngạc nhiên nhìn anh, trong trí nhớ của cậu, dường như không có ai khen cậu như vậy cả, bởi vì gương mặt này mà cậu bị mắng không ít lần.
Dáng vẻ của cậu rất giống hồ ly, nhất là đôi mắt kia, nó trông rất quyến rũ. Nhưng tính cách của cậu lại khác, cậu nhát gan, chỉ khi tới kỳ phát tình thì cậu mới bộc lộ sự quyến rũ của mình, mỗi khi nhìn cậu như vậy người ta khó mà kiềm chế được suy nghĩ muốn nghiền nát cậu.
Khoảng cách giữa hai người đang rất gần, Chu Ngưng giơ tay lên muốn đè gáy cậu lại, anh khao khát muốn có một nụ hôn dài với cậu, cuối cùng anh chỉ để tay lên vai cậu mà kéo cậu vào ngực mình.
"Em thơm quá..." Mùi pheromone từ từ tiết ra, Chu Ngưng rất muốn cắn cậu, nhưng lúc này vẫn còn quá sớm, anh sợ mình sẽ làm cậu sợ.
Anh nhẹ nhàng xoa cằm cậu, ghé vào tai cậu mà thở dài, "Tiểu Vãn, anh rất thích em. "
Khi thấy Chu Ngưng không ghét bỏ mình, Lâm Vãn mới thả lỏng được một chút. Cậu cũng thích Chu Ngưng, người duy nhất cậu thích trên thế giới này chính là Chu Ngưng.
Một lúc lâu sau Chu Ngưng mới buông cậu ra: "Đã ổn hơn chưa? "
Lâm Vãn gật đầu. Bây giờ cậu mới biết căn bệnh này có thuốc chữa, nếu như vậy thì cậu không cần phải bị chửi rủa một cách vô cớ nữa, cũng không phải chịu đựng sự nhục nhã từ ngày này sang ngày khác.
Nghĩ đến đây, mặc dù cơ thể vẫn còn khó chịu nhưng cậu vẫn rất vui. Nước mắt chưa kịp khô mà cậu đã nở một nụ cười thật tươi, cậu ra hiệu nói với Chu Ngưng rằng cậu ổn.
Chu Ngưng cũng cười cười, anh dịu dàng nói: "Người em đổ đầy mồ hôi, em đi tắm rồi ra ăn chút gì đi. "
Nói xong anh đứng lên sắp xếp lại đồ đạc mà mình mang về, "Hôm nay anh về có hơi muộn, sợ em chờ lâu nên anh mua đại hoành thánh cho em. Chỗ này bán rất ngon, anh hay ăn ở chỗ này. "
Lâm Vãn im lặng nhìn tên quán ăn được ghi trên túi đồ ăn, thì ra là Chu Ngưng thích ăn hoành thánh của quán ăn này.
[Hôm nay em không thoải mái, sau này em sẽ nấu cơm cho anh ăn.]
Lâm Vãn làm ngôn ngữ ký hiệu. Chu Ngưng hiểu cậu muốn nói gì, anh chỉ cười cười rồi nói: "Đã nguội rồi, để anh đi hâm nóng lại, em đi tắm trước đi. "
Anh đưa cho cậu một cái túi: "Đây là đồ ngủ, em mặc cái này đỡ đi, cuối tuần anh sẽ dẫn em đi mua sắm."
Lâm Vãn nhận lấy túi rồi đi vào phòng tắm, cậu ở trong đó rất lâu, hoành thánh cũng sắp nguội mà cậu vẫn chưa ra, Chu Ngưng lo lắng gõ cửa: "Tiểu Vãn? Em tắm xong chưa? "
Một lúc sau, Lâm Vãn cúi đầu đi ra, trong phòng tắm còn vươn lại hơi nước mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, cậu xấu hổ mà làm ngôn ngữ ký hiệu.
Chu Ngưng mở to mắt nhìn cậu, hèn chi Lâm Vãn ở trong đó lâu như vậy, đây là đồ ngủ kiểu gì vậy trời!?
Bộ đồ ngủ này quá lộ liễu, không phải là loại đồ ngủ bình thường, chắc đây là bộ đồ ngủ dành cho các cặp tình nhân muốn tăng cảm giác thú vị đây mà.
"Đây là trợ lý của anh mua, khi nãy anh không nhìn kỹ... xin lỗi..... xin lỗi..." Vừa rồi anh còn thúc giục Lâm Vãn nhanh đi ra nhưng cậu ra rồi anh lại chẳng thể giải thích rõ ràng, "Cái kia... Em đừng hiểu lầm... anh, anh, anh sẽ lấy đồ ngủ của anh cho em. "
Anh nhanh chóng đi lấy áo phông và quần thun cho cậu, Lâm Vãn cầm lấy quần áo rồi xoay người đi vào phòng tắm, Chu Ngưng vẫn thấy rõ —— bờ mô.ng đầy đặn của cậu.
Rốt cuộc trong đầu trợ lý của anh đang suy nghĩ cái gì vậy?!
3
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Một câu chuyện nhỏ, hai gương mặt đỏ.
1
Bữa tối hôm nay tương đối im lặng, Lâm Vãn nhất quyết muốn đi rửa chén, lúc ở thị trấn nhỏ kia cũng vậy, nếu không cho cậu làm việc cậu sẽ rất buồn, dù sao cậu phải làm gì đó mới được. Chu Ngưng đi theo cậu, anh ngồi trên sofa cầm quyển sách ngôn ngữ ký hiệu xem.
Rửa chén xong thì cậu dọn dẹp gian bếp thêm lần nữa, sau đó cậu phơi mấy bộ quần áo đã được giặt lên, đợi nó khô thì cậu lấy xuống chuẩn bị bỏ vào tủ quần áo.
Khi đi ngang qua tủ trưng bày, Lâm Vãn không cẩn thận mà va phải bình sứ được trưng trên đó, cậu hoảng sợ mà vươn tay chụp lấy nó, sau đó vỗ vỗ ngực, phải mất một lúc cậu mới bình tĩnh lại được.
Dáng vẻ của cậu vừa rồi cứ như nếu cậu làm vỡ bình sứ thì cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vậy.
Chu Ngưng giả vờ không nhìn thấy gì. Anh không biết là do Lâm Vãn đã trải qua quá nhiều chuyện rồi nên mới như vậy, hay là bản tính của cậu vốn đã như vậy rồi, sao cậu lại có thể lo lắng như vậy chứ.
Anh rất muốn nói cho cậu biết rằng khi anh dẫn cậu rời khỏi đó, là muốn cậu bắt đầu một cuộc sống mới, chứ không phải cứ tiếp tục cuộc sống hầu hạ người khác, không phải là lo lắng mình có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Lâm Vãn lấy điện thoại di động ra, cậu đánh mấy dòng chữ cho Chu Ngưng xem: Đừng lãng phí thời gian học cái này nữa, em có thể chỉ anh.
"Thú vị đó." Chu Ngưng đặt sách xuống, anh vui vẻ nó, "Vậy em dạy anh đi! "
Lâm Vãn không tin mà chỉ vào mũi mình, cậu không ngờ mình lại có thể dạy người khác.
Chu Ngưng hỏi: "Anh đói, nói như thế nào? "
Lâm Vãn vội vàng ngồi thẳng lưng lên, biểu cảm của cậu dần trở nên nghiêm túc, cậu nghiêm túc dạy cho Chu Ngưng, Chu Ngưng thấy cậu làm xong cũng làm theo cậu, "Đúng không? "
Lâm Vãn cười cười giơ ngón cái lên, cậu bắt đầu dạy vài câu thông dụng cho anh, đột nhiên Chu Ngưng hỏi: "Vậy "Chúng ta kết hôn đi", nói như thế nào? "
Lâm Vãn làm cho anh xem, Chu Ngưng nhướng mày hỏi: "Không hiểu. "
Lâm Vãn lại làm lại một lần nữa, lần này chậm hơn lần trước rất nhiều.
Chu Ngưng cười cười nắm lấy tay cậu, anh hài lòng nói: "Nếu em đã cầu hôn, thì anh xin đồng ý. "
+
"Ngày mai anh đưa em đi lấy chứng chỉ kết hôn nhé?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bé Câm
Chương 3
Chương 3