DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy
Chương 14: 14: Bé Ngoan Em Đang Gọi Ai”


Chiếc xe đen tư gia từ từ tiến vào nhà lớn của Lâm gia.

Một trăm năm trước, gia chủ Lâm gia lúc bấy giờ đã chọn nơi này làm nơi ở chính của gia tộc, ngôi nhà được xây dựa lưng vào núi trước mặt thì hướng ra trời, xung quanh linh khí vô vàn, thích hợp tu hành.

Hơn trăm năm sau, nơi đây quả thực đã trở thành một bảo vật phong thủy mà những người ở huyền học giới đều khao khát.

Tài xế mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thiếu gia, đã đến nơi rồi ạ.


Lâm Dục bước xuống xe, xuyên qua hành lang dài, đi vào cửa lớn.

Lâm Chính Dương đang đang nghị sự cùng các trưởng lão ở trước sảnh, cậu chỉ chào hỏi qua rồi trở về phòng dưới ánh mắt đầy ẩn ý của các trưởng lão.

Cậu biết rằng các trưởng lão Lâm gia đối với cậu luôn phê bình kín đáo, nhưng thế thì thế nào, chỉ cần người cha là gia chủ gia tộc của cậu vẫn còn ở đây, không ai có thể làm gì cậu cả.

Hơn nữa, cậu lại thích nhìn mấy người đó nhìn không quen, lại không thể làm gì cậu.

“Tiểu thiếu gia!” Lúc bước tới lầu hai, Thanh Mai đang ôm chăn đi vào phòng, vừa nhìn thấy cậu lập tức vui mừng kêu lên: “Cậu đã về rồi!”
“Cẩn thận một chút.

” Lâm Dục nhẹ giọng nhắc nhở.

Vừa bước vào phòng, đã nằm vật ra ghế sofa như người không xương.

Thanh Mai đặt chăn lên giường, nghiêng người tò mò hỏi: “Ngày quốc khánh cậu đã đi chơi ở đâu, sao không dẫn em đi cùng?”
Lâm Dục đổi thành tư thế thoải mái hơn: “Em không phải sinh viên năm ba, còn có tâm tư đi đâu?”
“Này không phải là ngày nghỉ sao…” Thanh Mai lầm bầm nói: “Cũng không thấy cậu có bao nhiêu chăm chỉ trong năm ba đâu!”
Lâm Dục cười liếc cô một cái: “Em so với tôi?”
Cậu trời sinh đã không có linh lực, thế nhưng đầu óc so với người bình thường tốt hơn nhiều, với cậu mà nói, đọc sách là một chuyện rất dễ dàng, vừa học vừa chơi cũng có thể đậu đúng chuyên ngành vào đại học A.

“Vâng vâng vâng! Tiểu thiếu gia của chúng ta là thiên tài, em nào dám so với cậu!” Thanh Mai khoa trương múa máy tay chân, ngồi xổm ở trước mặt cậu: “Vậy cậu nói cho em biết, rốt cuộc cậu đi chỗ nào chơi!”
Lâm Dục giơ tay nhéo nhéo sống mũi: “Chỉ là một trấn nhỏ xa xôi thôi, không có gì thú vị.


Thật muốn đem tiểu nha đầu này đến đó xem, hẳn là sẽ bị dọa khóc cho mà xem.


“Trấn nhỏ xa xôi?” Thấy cậu không thoải mái, Thanh Mai đứng dậy xoa huyệt thái dương cho cậu: “Này không giống phong cách của tiểu thiếu gia lắm…”
“Hừm…” Lâm Dục có lệ đáp lại, đôi mắt lơ mơ nhắm lại, rõ ràng không có ý định trả lời thêm.

Thanh Mai đành không truy vấn nữa, tiếp tục tập trung vào việc mát xa cho cậu.

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, bóng dáng Lâm Chính Dương xuất hiện ở cửa.

“Cha.

” Lâm Dục mở mắt ra, thoáng ngồi dậy một chút.

Lâm Chính Dương đứng ở ngưỡng cửa: “Sao đột nhiên lại muốn đến một nơi như vậy?”
“Đó là quê của một người bạn cùng lớp với con, đành đến chơi một chuyến.

” Lâm Dục thản nhiên đáp.

“Ăn nói hồ nháo!” Lâm Chính Dương nhíu mày, ngữ điệu có chút gay gắt: “Một mình chạy xa như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
Từ nhỏ Lâm Dục luôn sống trong tầm mắt của Lâm gia, không rên một tiếng mà chạy xa như vậy quả thật khiến người ta đau đầu.

“Không phải đi một mình.

” Lâm Dục kiên nhẫn giải thích: “Con đi cùng bạn học.


Lâm Chính Dương sửng sốt: “Bạn học thế nào?”
Lâm Dục hơi nâng mắt: “Hạ Trầm”
“Chính là cái người đánh thức được con?” Lâm Chính Dương quả nhiên bị dời chú ý: “A Dục, đến tột cùng cậu ta có thể chất đặc thù hay không?”
“Con cũng chưa xác định được.

” Lâm Dục lắc đầu: “Con không cảm nhận được một tia linh lực nào từ trên người cậu ta, cũng không cảm giác được dương khí thuần khiết.


Loại này cùng thể chất âm của cậu tương phản, Trên đời này cũng có một loại người khí chất dương rất mạnh, loại mà ma quỷ cũng không dám đến gần.

Lâm Chính Dương trầm ngâm một lát: “Nếu vậy, con tìm thời gian đưa người bạn học này về , để cho các trưởng lão nhìn một chút.



Lâm Dục rũ mắt xuống: “Cứ chờ thêm một đoạn thời gian đi.


Tuy rằng cậu cùng Hạ Trầm cũng coi như từng ngủ chung giường, nhưng dù sao bọn họ cũng mới quen biết không lâu nên đột nhiên đem người đến nhà mình vẫn hơi có chút mạo muội.

Lâm Chính Dương còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt va phải sợi dây màu đỏ trên cổ cậu, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Gần đây con thường xuyên đụng phải quỷ sao?”
Lâm Dục theo bản năng sờ sờ Linh Ngọc trên ngực, nhàn nhạt đáp: “Có mấy lần, vẫn còn Linh Ngọc bảo vệ con.


“Trước đem Linh Ngọc cho cha.

” Lâm Chính Dương đến gần ghế sô pha: “Nó cần được thanh lọc lại.


“Được ạ.

” Lâm Dục giơ tay cởi Linh Ngọc xuống rồi đặt nó lên lòng bàn tay cha mình.

Lâm Chính Dương cất Linh Ngọc đi, trầm mặc vài giây, nhịn không được hỏi ra vấn đề khiến ông lo lắng nhất: “Kia … cái thứ nghiệt súc kia, gần đây có hay xuất hiện không?”
“A?” Lâm Dục hơi giật mình, lúc này mới phát giác suýt chút nữa đã quên mất điều này.

“Không có.

” Cậu trầm ngâm nói: “Có lẽ nó… cuối cùng cũng bằng lòng buông tha con”

Buổi tối sau khi tắm xong, Lâm Dục xoa tóc đi ra phòng tắm.

“Tiểu thiếu gia, em vào đây!” Theo thông lệ, Thanh Mai bưng một ly sữa nóng vào.

Lâm Dục lấy sữa, ngồi vào ghế sô pha rồi nhấm nháp.

Khi còn bé, cậu mỗi sáng và tối đều uống một ly sữa, sau khi lên đại học ở ký túc xá thì không uống nữa, nhưng chỉ cần ở nhà, Lâm Dục vẫn duy trì thói quen này.

“Đúng rồi, buổi chiều em nghe cậu và chú Lâm nói về bạn học kia, tên là…” Thanh Mai chớp chớp đôi mắt to: “Cậu ta tên là gì nhỉ?” Thanh Mai không khỏi muốn buôn chuyện: “Các cậu đều cùng nhau đi du lịch rồi, vậy nên là quan hệ rất tốt phải không?”

Lâm Dục ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên: “Em muốn hỏi cái gì?”
“Không có gì.

” Thanh Mai nhỏ giọng đáp: ” Chỉ là nhiều năm như vậy, em cũng không thấy cậu kết bạn mới.


Lâm Dục uống xong ngụm sữa cuối cùng, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là không muốn gây phiền phức cho người khác thôi.


“Là Hạ Trầm phải không?” Thanh Mai trở nên hăng hái hơn: “Cậu ta thực sự có thể chất đặc biệt sao?”
“Không biết.

” Lâm Dục không khỏi nghĩ tới cảnh chàng trai đá vào người tên tài xế taxi ma kia, khóe môi bất giác cong lên: “Dù sao cậu ta cũng không sợ những thứ kia.


Lời vừa nói ra, Thanh Mai đối với người bạn học này của cậu càng hứng thú hơn: “Vậy cậu ta trông như thế nào? Có đẹp trai không?”
“Cậu ta trông…” Lâm Dục ngừng nói, rồi nhìn cô một cách khó hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì đến em?”
Thanh Mai ra vẻ thẹn thùng mà quơ nhẹ tay ra không khí: “Aizz, cậu cứ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nữ sinh trung học đi không được sao!”
“Vui lòng mời nữ sinh trung học quay trở về học tập.

” Lâm Dục đứng dậy, không chút khách khí mà đuổi người: “Không tiễn nha!”
“Được rồi…” Nữ sinh trung học tràn đầy oán hận mà bỏ đi.

Lâm Dục sấy khô tóc và ngồi trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vẫn là chiếc giường hai mét của mình mới thoải mái.

Chăn bông vừa mới được phơi ban ngày, tỏa ra mùi nắng ấm, người nằm bên trong chỉ một lúc sau đã mơ màng vào giấc ngủ.

Đầu tháng mười, nhiệt độ ban đêm ấm vừa phải.

Nhưng mà không bao lâu sau, nhiệt độ trong phòng ngủ đột ngột giảm xuống.

Một luồng hơi lạnh rất quen thuộc đột nhiên thổi vào người cậu, khiến cánh tay trần nổi đầy da gà.

Lâm Dục cứng đờ người, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.

Lâm Dục nhanh chóng phản ứng, cố gắng dùng tay trái với lấy Thanh kiếm trừ tà lôi thiết ở dưới gối, lại hoảng sợ phát hiện mình không thể di chuyển được.

Rèm cửa nửa mở nửa khép, dưới ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, chăn bông trên người cậu từ từ bị vén lên.

Theo sau đó, một luồng hơi lạnh bao trùm lấy cẳng chân Lâm Dục.


Đôi chân đó cực kỳ đẹp, thẳng tắp thon dài, nhiều thêm một chút thì béo, thiếu một chút thì lại gầy, trắng nõn như món đồ sứ quý giá, xúc cảm lại mềm mại như tơ lụa.

Lâm Dục không nhịn được rùng mình một cái, nhưng vẫn như cũ không thể di chuyển, ngay cả giọng nói cũng bị chặn ở cổ họng.

Hơi thở lạnh lẽo cứ quanh quẩn, một lúc sau, trên cẳng chân truyền đến cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo và cả nhớp nháp.

Đại nã: “uỳnh” một tiếng, ký ức năm xưa bị thứ kia đè trước gương li/m m/út lập tức ùa về, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận cùng kinh ngạc mà trở nên đỏ bừng.

Biế/n thái!
Thứ biế/n thái này thế nhưng li/ếm cả cẳng chân!
Lâm Dục có hàng trăm câu thô t/ục muốn chửi thề, nhưng cậu lại không thể mắng một lời nào, chỉ có thể để khối đen kia trói trụ cẳng chân cậu, đem một chân nâng lên.

Chẳng mấy chốc, mọi ngóc ngách trên cơ thể Lâm Dục đều tràn ngập một lớp sương đen không ngừng xao động, cơ thể gầy gò cậu run rẩy ngày càng dữ dội hơn dưới sự va chạm như có như không kia.

Lâm Dục bất lực nhìn bóng đen hình người bao trùm lấy mình, đầu ngón tay mân mê nốt ruồi đỏ ứ máu trên dái tai trái cậu.

“Ha…” Khối đen phát ra một tiếng cười khàn khàn: “Bé ngoan, nhớ ta sao?”
Lâm Dục hai mắt trừng to, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Tựa như không hài lòng trước sự trầm mặc của cậu, khối đen đó vươn ngón tay ấn lên đôi môi căng mọng kia, tùy ý xo/a nắn vài cái, sau đó đẩy ra khe hở giữa hai cánh môi, chui vào dò xét.

Hai mắt Lâm Dục tối sầm lại, muốn cắn nó thật mạnh, lại không thể động đậy đầu lưỡi, đành phải chịu đựng để thứ kia trêu chọc.

Nước bọt không nuốt nổi chảy xuống khóe môi đang hé mở, khối đen lại bật cười một tiếng, rướn người lại gần liế/m lên đôi môi kia.

Cùng lúc đó, làn sương đen quấn quanh eo mảnh khảnh cũng khẩn trương cọ qua lại…
Trong nháy mắt, những xấu hổ, bất kham, tức giận, hoang đường, và cả sợ hãi… Tất cả cảm xúc cực hạn đều ùa về trong Lâm Dục.

Trong giây tiếp theo, cậu theo bản năng nghĩ đến một người.

Hạ Trầm… Hạ Trầm, cậu đang ở đâu?
Hãy đến cứu tôi một lần!
“Hạ Trầm!” Tiếng hò hét trong lòng cuối cùng cũng phá bỏ được giam cầm, Lâm Dục thiếu chút nữa tuyệt vọng kêu lên.

Thứ đó hết liế/m rồi hôn cậu một hồi, bỗng sương đen xung quanh đột nhiên điên cuồng kích động.

Lâm Dục thở hổn hển, tiếng hét mang theo cảm giác khó /ức chế, nghẹn ngào vang lên: “Cút! Cút mau!”
“Hạ Trầm?” Bàn tay to lớn đang vuốt ve vành tai của cậu, đột nhiên di chuyển chộp lấy cổ Lâm Dục, thanh âm khàn khàn đáng sợ vang lên bên tai, âm u hỏi:
“Bé ngoan, em đang gọi ai?”
------oOo------.


Đọc truyện chữ Full