Cảnh báo: H kéo rèm.
Vương Điền không biết mình có đẹp hay không, nhưng vẻ mặt của Lương Diệp rõ ràng là đã tính toán từ lâu.
Nhưng mà quần áo của nữ nhân…cũng chẳng sao cả.
Y chạm vào một quân cờ, đặt nó lên bàn cờ: “Nếu ngươi thích, ta sẽ mặc.”
Lương Diệp thằng ranh này, càng không tình nguyện hắn càng hào hứng, nếu nói thêm một câu không trang điểm nữa, sự hào hứng của hắn sẽ tăng lên gấp bội, Vương Điền muốn hắn vui vẻ, nhưng lại không để hắn quá hạnh phúc.
Quân cờ trong tay Lương Diệp rơi xuống bàn cờ, hắn nhướng mày nói: “Người hầu đã chuẩn bị y phục và của hồi môn để ở thiên điện, buổi tối chúng ta sẽ đến thử”.
Vương Điền mím môi: “Buổi tối?”
Ánh mắt Lương Diệp lóe lên, thản nhiên nói: “Ban ngày trẫm còn phải phê tấu chương.”
Vương Điền sờ một quân cờ khác: “Là ngươi hay ta phê?”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mặc áo cưới cho trẫm xem, trẫm phê.” Lương Diệp cố gắng ra điều kiện với y.
Vương Điền không tỏ ý kiến: “Đến lượt ngươi.”
Lương Diệp nhìn xuống bàn cờ, thắc mắc: “Đây là cờ gì?”
“Cờ năm quân.” Vương Điền quơ quơ quân cờ trong tay cười nói: “Nó dễ chơi hơn nhiều so với cờ vây. Ta dạy cho ngươi.”
Lương Diệp đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng – vấn đề chính là y đã dạy cho người khác trước.
Cờ năm quân quá đơn giản, sau một ván cờ, Lương Diệp liền mất hứng thú, bắt đầu không tuân thủ quy tắc gây rối với Vương Điền, Vương Điền thu lại quân cờ nói: “Chơi cái khác?”
Lương Diệp cũng không mất đi hứng thú tiếp tục cùng y chơi cờ vây, Vương Điền lúc này mới nhận ra sắc mặt hắn không ổn, giơ tay sờ trán hắn, lạnh như băng, tay hắn mùa đông đã lạnh lẽo, nhưng lúc này giống như khối băng vậy.
“Đau đầu phải không?” Vương Điền đột nhiên căng thẳng, ngừng chơi cờ, quay đầu đi gọi thái y, nhưng lại bị Lương Diệp bịt miệng lại.
“Trẫm không sao.” Lương Diệp chậm rãi bỏ tay ra, mệt mỏi nói: “Trẫm uống canh bạch ngọc nhiều năm như vậy, một khi ngừng lại, cơn đau đầu của trẫn sẽ tái đi tái lại, qua vài ngày sẽ ổn thôi”.
Lương Diệp luôn chịu đựng, suýt bị một mũi tên xuyên qua tim mà hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng mỗi lần đau đầu, toàn thân hắn giống như một quả cà tím bị sương giá, Vương Điền đã trải qua cảm giác khủng khiếp đó, mà chỉ là nếm thử một lần, vẫn cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết.
Nghĩ kỹ lại, sự điên loạn này của Lương Diệp cũng đã giảm đi rất nhiều.
Y thở dài, để Lương Diệp vùi đầu vào cổ y, vươn tay ôm lấy hắn, chậm rãi xoa xoa huyệt đạo sau đầu hắn: “Lý Bộ khám qua chưa?”.
“Rồi.” Lương Diệp đáp lại, cắn một miếng thịt nhỏ bên cổ y, nhưng lại nhịn không cắn sâu, chỉ bất mãn nghiến răng nghiến lợi.
“Ông ta bảo sao?” Vương Điền thực sự lo lắng, uống thứ đó nhiều năm như vậy, giờ đột ngột dừng lại, không đơn giản chỉ là đau đầu tái đi tái lại, biết đâu có tác dụng phụ nào đó, không sống được lâu hoặc mấy năm sau trở thành tên điên, đó mới thật sự đáng sợ.
“Không sao.” Lương Diệp áp chế cảm xúc bạo ngược trong lòng đang dâng lên, kiềm chế ý muốn khởi động cổ trùng trên cổ tay cùng một số suy nghĩ đen tối hung ác.
Muốn để Vương Điền cùng hắn thống khổ, đau đến chết đi sống lại, phải khóc mà cầu xin hắn… Như vậy, nỗi đau không chịu nổi có thể giảm bớt một chút.
Nhưng không thể.
Lý trí còn sót lại đã ngăn cản những suy nghĩ nguy hiểm của hắn, hắn chưa bao giờ thu phục được hoàn toàn Vương Điền, vất vả lắm mới vừa lừa gạt vừa dụ dỗ y, cuối cùng y mới đồng ý làm Hoàng hậu, tuyệt đối không thể vì cổ trùng mà thất bại trong gang tấc.
Từ đầu đến cuối, tất cả những gì hắn muốn là bằng mọi cách để Vương Điền ở bên cạnh mình, còn việc Vương Điền có muốn hay không thì hắn không quan tâm, sớm hay muộn, hắn sẽ chặt đứt toàn bộ đôi cánh của Vương Điền, cắt đứt mọi lối thoát của y, để y cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân hắn, coi hắn là chủ nhân.
Đôi mắt âm u của hắn nghĩ như vậy, sau đó Vương Điền nhẹ nhàng chạm vào đầu hắn đang đau đến mức sắp vỡ ra.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Vương Điền, trong mắt Vương Điền là sự bình tĩnh ôn hòa, còn mang theo cảm xúc mà hắn không hiểu nổi, không vui vẻ nhưng cũng không khổ sở, giống như lo lắng nhưng lại không phải, có một sức mạnh khó cưỡng lại được, khiến người ta không biết phải làm sao.
Hắn đã nhìn thấy điều đó nhiều lần trong mắt Vương Điền, cũng không khó chịu, nhưng hắn cũng không thích, thậm chí còn khiến hắn tức giận.
Vương Điền đau lòng mà xoa xoa đầu hắn, thấy người này như đang mất tập trung, không quá an tâm mà xua xua tay trước mặt hắn: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Đầu của Lương Diệp yếu ớt gục xuống trên vai y, giọng nói vô cùng suy yếu: “Đêm nay đừng đi.”
Giả vờ như thật, nhưng đau đớn cũng là thật, Vương Điền để hắn dính vào người mình: “Được.”
“Hôm nay cũng không phê tấu chương.” Lương Diệp lẩm bẩm.
Vương Điện cũng không có nguyên tắc gật đầu: “Không phê.”
Tuy đau đầu khủng khiếp nhưng Lương Diệp lại tỏ ra vui mừng, r3n rỉ và ra lệnh cho y làm việc này việc kia, một lúc muốn ăn nho, một lát lại muốn ăn điểm tâm, lúc lại muốn mặc áo choàng, nhưng rồi nóng lại muốn quạt mát, cực kỳ khó hầu hạ.
Khi Vương Điền không tức giận, tính tình rất tốt, kiên nhẫn đáp ứng mọi yêu cầu hợp lý và vô lý của hắn, cuối cùng dỗ hắn ngủ được nửa giờ.
Y ôm lấy Lương Diệp, hôn lên khóe mắt hắn, đắn đo một giây giữa việc đánh thức hắn dậy hay là để hắn ngủ, sau đó nói: “Lương Diệp.”
Lương Diệp đau đầu dữ dội, trằn trọc cả buổi chiều cũng không còn bao nhiêu sức lực, chỉ lười biếng cử động mí mắt, mơ hồ mà hừ một tiếng.
“Trời tối rồi, nhìn ta mặc áo cưới nhé?” Vương Điền hôn từ khoé mắt xuống vành tai hắn, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vành tai hắn: “Đi, chúng ta đi sang thiên điện.”
Lương Diệp mệt mỏi mở mắt ra, giãy giụa một lúc rồi bá đạo ôm lấy người vào trong ngực: “Để ngày khác đi.”
“Ta muốn mặc.” Giọng nói của Vương Điền dịu dàng mang theo sự mê hoặc, như thể nhẹ nhàng phẩy chiếc lông chim lên mí mắt hắn: “Ngươi có muốn nhìn không?”
Lương Diệp nháy mắt tỉnh táo lại, khàn giọng nói: “Muốn”.
Trong thiên điện rộng lớn trống trải, bộ áo cưới đỏ thắm xa hoa được treo trên mắc áo, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến lung linh, chim phượng hoàng sải cánh trên mũ miện vừa tinh tế vừa không mất đi sự uy nghiêm. Trâm vàng, nhẫn ngọc, và vô số châu báu như lấp đầy toàn bộ thiên điện, có thể thấy Lương Diệp đã để rất nhiều tâm tư vào chuyện này.
Vương Điền đứng trước chiếc áo cưới của Hoàng hậu, hoa văn vàng thêu trên áo cưới đỏ rực như cùng một khuôn với áo cưới của Hoàng đế, Lương Diệp thậm chí còn nhờ người thêu một đoá hoa sen nhỏ và tinh xảo lên đó.
Tuy rằng y không thực sự thích hoa sen, nhưng Lương Diệp đã tốn nhiều tâm tư như vậy, thì y cũng có thể thích hoa sen nhất.
“Thế nào?” Lương Diệp đắc ý nhìn y cười, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Rất đẹp.” Vương Điền siết chặt lòng bàn tay của hắn: “Giúp ta mặc vào”.
“Được.” Lương Diệp vui vẻ đồng ý.
Đáng tiếc hai người đều đánh giá thấp độ phức tạp của chiếc áo cưới, phải mất gần mười lăm phút mới mặc xong một nửa áo cưới, Vương Điền vỗ vỗ tay hắn nói: “Thôi, ta tự mình làm, ngươi đi mặc đồ của ngươi đi.”
Lương Diệp bị vỗ tay rất bất mãn: “Trẫm không cần mặc.”
“Ta muốn nhìn.” Vương Điền gãi gãi cằm hắn: “Mặc đi mà.”
Vì thế Lương Diệp mơ màng mà đi thay áo cưới, vừa mới thắt xong đai lưng, liền nghe thấy Vương Điền gọi tên mình.
Lương Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Điền mặc áo cưới màu đỏ rực đứng trên bậc thang, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng hắn biết rõ đối phương là Vương Điền, hoàn toàn khác với hắn.
Vương Điền sắc mặt nghiêm túc, khẽ ngẩng đầu, khi y nhìn vào Lương Diệp, trong mắt hiện lên ý cười, vẻ lạnh lùng và xa cách thoáng chốc biến mất: “Trông có đẹp không?”
Lương Diệp sửng sốt hồi lâu, ánh mắt gần như si mê nhìn chằm chằm vào y, sau đó khàn giọng nói: “Rất đẹp.”
Vương Điền khẽ cười một tiếng, nhìn Lương Diệp mặc áo đỏ bước đến chỗ bậc thang, cúi đầu nhìn hắn, nâng cằm hắn, “Muốn nhìn ta thoa son môi không?”
Hầu kết Lương Diệp hơi cử động, hắn vẫn chưa quen với góc độ bị người khác nhìn xuống, hắn nắm lấy cổ tay Vương Điền, dùng một chút lực, kéo y xuống khỏi bậc thang, khiến y ngã vào vòng tay của hắn, đặt tay lên đôi môi mềm mại ấm áp của Vương Điền, ánh mắt sâu thẳm: “Muốn.”
“Giúp ta.” Vương Điền ngậm lấy ngón tay hắn vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.
Đầu ngón tay lướt qua giữa môi y, để lại một vệt màu, động tác của Lương Diệp vừa mới lạ lại vụng về, Vương Điền vòng tay qua cổ hắn, ngồi trên đùi hắn, nụ cười làm đôi khuyên tai khẽ đung đưa.
Lương Diệp lúc này cũng không để ý đến cơn đau đầu, một tay ôm chặt eo y, tay kia nắm cằm y, nheo mắt nói: “Không cho cười.”
Vương Điền cong cong đôi mắt, cúi đầu hôn lên má hắn, để lại dấu môi, xuyên qua gương đồng có thể nhìn thấy rõ ràng, Lương Diệp chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lúng túng quay mặt đi, lỗ tai dường như mắt thường cũng có thể thấy là đang đỏ bừng.
Vương Điền càng cười lớn hơn.
Lương Diệp thẹn quá thành giận, trực tiếp đè y xuống bàn trang điểm.
Nụ cười trên mặt Vương Điền không hề phai nhạt, nhưng y mơ hồ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp: “Lương Tử Dục, tối nay ngươi dự định làm gì?”
Lương Diệp vẻ mặt chết cũng không chịu thừa nhận: “Cái gì?”
Vương Điền nheo mắt lại: “Mùi hương này giống hệt mùi hương mấy ngày trước, ngươi thật sự không thay đổi chút nào”.
“Ngươi vẫn ngửi được?” Lương Diệp cau mày, dùng sức hít một hơi, nhưng vẫn không ngửi thấy mùi gì.
Vương Điền tức đến bật cười: “Ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy sao?”
Lương Diệp đè lên y, cười như không cười nhìn y, lại không thành thật dùng tay vén vạt áo y lên, lòng bàn tay đặt lên đùi y chậm rãi hướng lên trên, thản nhiên nói: “Trẫm biết ngươi không thành thật, đồng ý kết hôn với trẫm cũng không phải thật lòng, mặc kệ ngươi có ý tưởng gì, ngươi vẫn phải trở thành người của trẫm”.
Vương Điền chán nản hừ một tiếng: “Là muốn ép buộc người khác?”
Khuôn mặt tái nhợt của Lương Diệp mất tự nhiên mà ửng hồng, hắn nhếch miệng cười: “Ngươi và trẫm… cùng lắm cũng có thể coi như là đồng thuận thôi”.
Lúc Vương Điền bị hắn ném vào chăn vẫn còn ngơ ngác, Lương Diệp có chút bực bội đi tới cởi áo cưới trên người y, nhưng áo cưới rườm rà như vậy, cuối cùng chẳng thể cởi nổi, Vương Điền nắm lấy bàn tay lạnh giá của hắn, cố gắng ổn định nhiệt độ trong cơ thể mình, cau mày nói: “Hay là thôi đi, đầu của ngươi——”
“Trẫm không sao.” Lương Diệp đang muốn xé nát áo cưới trên người y, nhưng dù sao tháng sau y vẫn phải mặc nó trong đám cưới của họ, nếu bị rách sẽ rất xui xẻo, Vương Điền nhìn không nổi nên giúp hắn cởi ra.
Giây tiếp theo, Lương Diệp từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Vẻ mặt Vương Điền từ nghi ngờ chuyển sang im lặng: “Làm thật sao?”
Lương Diệp nhướng mày: “Trẫm sẽ không làm ngươi đau.”
Mùi thơm trong không khí dường như quẩn quanh giữa hai người, Vương Điền cả người đều khô nóng, xen lẫn với sự tức giận vì sự tính toán và bướng bỉnh của Lương Diệp, y giật lấy chiếc hộp trong tay Lương Diệp, lật người liền đem người đặt ở dưới thân mình.
Lương Diệp bị đè ở phía dưới có chút ngây ngốc, thằng ranh này đang đau đầu dữ dội, hắn không còn sức lực để vận công ngăn cản mùi hương này, hiển nhiên cũng bị ngấm thuốc, hắn không vui nhìn về phía Vương Điền: “Đưa nó cho trẫm.”
“Ngươi không phải đang đau đầu sao?” Vương Điền cúi đầu xuống dịu dàng hôn lên khóe mắt hắn, giọng nói trầm thấp như muốn quyến rũ hắn: “Để ta làm”.
Lương Diệp nửa tin nửa ngờ nhìn y, trong lòng hỗn loạn, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng chẳng bao lâu lại bị hành động của Vương Điền lấy lòng, Vương Điền rất ít khi dùng miệng, loại k1ch thích này giống như Vương Điền đang quỳ trước mặt hắn, hắn đưa tay nắm lấy tóc Vương Điền, cảm giác đầu đau muốn nứt ra cùng với kh0ái cảm tột cùng đan xen nhau, khiến mùi hương quanh quẩn trên chóp mũi hắn càng nồng nàn hơn.
Không biết tới khi nào, nơi nào đó chợt lạnh, Lương Diệp lập tức tỉnh táo lại, vô cùng tức giận theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng vì điểm yếu của mình đang bị người khống chế nên chỉ có thể tức giận hét lên: “Vương Điền!”
Vương Điền ngẩng đầu lên, trên người áo cưới lộng lẫy phức tạp đỏ rực, y cuồng si mà chăm chú nhìn Lương Diệp dưới thân đang tức giận và khiếp sợ, nở ra một nụ cười nham hiểm và ác độc giống hệt Lương Diệp: “Ta sẽ không làm ngươi đau”.
“Lấy nó ra…” Lương Diệp trán nổi đầy gân xanh, nhưng lại theo động tác của Vương Điền mà r3n rỉ, âm thanh kỳ lạ làm Hoàng đế luôn cao cao tại thượng sắc mặt có chút vặn vẹo, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: ” Vương Điền… Trẫm thấy ngươi dường như không muốn sống nữa…”
Vương Điền sắc môi đỏ thắm ngả ngớn cười một cái, cúi đầu hôn lên mái tóc hơi đẫm mồ hôi của hắn, thoả mãn thở than một tiếng: “Tử Dục, ngươi thật đẹp.”
Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sát ý, kh0ái cảm hoàn toàn xa lạ cùng hưng phấn khiến hắn có chút tức đến hộc máu: “Trẫm muốn giết ngươi!”
Vương Điền cầm lấy sợi dây tơ hồng quấn quanh chân hắn, lại càng dịu dàng mà hôn hắn.
Trên chiếc áo cưới màu đỏ thắm, phượng hoàng sải cánh muốn bay lên, mặt dây chuyền ngọc bích đẹp đẽ vô cùng đung đưa lúc nhanh lúc chậm dưới ngọn nến, nước mắt của nến nhỏ từng giọt xuống, chất đống dưới giá nến, áo cưới đỏ rực mềm mại bị ép tới nhăn nhúm, những ngón tay thon dài siết chặt y phục rồi lại buông ra, các khớp xương do dùng lực quá mạnh mà trở nên trắng bệch, lộ ra những đường gân nhỏ màu xanh lam, lại bị người mạnh mẽ giữ chặt lấy, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ quấn lấy rồi buộc ra phía sau.
Chiếc hộp gỗ nhỏ bị đào rỗng hơn phân nửa rơi xuống thảm, phát ra âm thanh giòn vang, tiếng kêu ngắn ngủi bị người nuốt vào môi lưỡi, chỉ còn lại những tiếng th ở dốc trầm thấp.
Tầng tầng lớp lớp màn che rơi xuống, chỉ còn lại thân ảnh vẫn đang đung đưa.
Ánh nến lung lay sắc đỏ, đêm xuân ngắn ngủi.
Mà đêm đông lại thường rất dài.
——————
Ji: Chúc mừng Diệp Đế đã trở thành phu nhân của Vương tổng. Kiêu ngạo đến thế, ác độc đến thế mà cuối cùng lại là người phải nằm dưới lần đầu tiên =)))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ôm Trăng Sáng
Chương 97: Thật đẹp
Chương 97: Thật đẹp