DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ôm Trăng Sáng
Chương 136: 136: Tiệc Mừng


Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
"Dọn dẹp chiến trường!" Lương Diệp quay người xuống ngựa, ủng chiến đạp máu mà qua, rảo bước vào thành.
"Vâng!" Biện Phụng nắm chặt cây giáo dài, không giấu nổi sự sùng bái trong đôi mắt.
Lương Diệp ngó lơ toàn bộ những người đằng sau, bước nhanh lên lầu canh trên cổng thành, đúng lúc chạm mặt với Vương Điền đang đi xuống, ánh mắt hắn nóng rực như thể sắp bùng cháy.

Lương Diệp vươn dài cánh tay, kéo thẳng người hãy còn cách mình chừng bốn, năm bậc thang xuống, đè đối phương vào tường, bóp cằm vồ vập hôn lên.
Sung Hằng không né kịp, đôi mắt lập tức bị đả kích.

Cậu quay ngoắt người lại, ngăn cản đoàn người Lữ Thứ đang đi xuống, lạnh lùng quát: "Quay về!"
Tuy chẳng hiểu ra làm sao nhưng vì Sung Hằng là người thân cận với Lương Diệp nên phía Lữ Thứ nào dám gây thù, đành phải lên lại tường thành trong sự thắc mắc.
Vừa nghe tiếng Sung Hằng, Vương Điền lập tức đẩy Lương Diệp ra, Lương Diệp lại càng ngông nghênh hơn, đôi mắt trên gương mặt dính đầy máu ấy dõi nhìn anh chăm chú, đầu gối mạnh bạo tách hai chân anh ra.

Hắn cất giọng hơi khàn: "Muốn ch1ch ngươi ở đây thật."
Vương Điền bị mùi máu xen lẫn mùi khói pháo nồng nặc trên người hắn hun cho đau đầu.

Nghe vậy, anh khẽ nhếch môi: "Ngươi thử con mẹ nó xem."
Lương Diệp chưa kịp thu hồi khí thế chết chóc quanh thân, đến hơi thở cũng hừng hực máu nóng.

Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Lương Diệp, yết hầu khẽ động đậy: "Thấy ta giỏi không?"
"...!Giỏi." Vương Điền dằn mạnh cơn giận xuống, cười đáp: "Giỏi tuyệt vời."
Lương Diệp hơi nhướng mày tỏ ý khoe khoang, bàn tay giữ lấy gáy Vương Điền, hôn lên đôi môi anh, ngang ngược càn quét bên trong một lượt.
Cả khuôn mặt và bộ đồ của Vương Điền đều dính máu, thứ mùi ấy đảo loạn mọi thứ anh mới ăn trong dạ dày.

Anh lạnh nhạt đẩy Lương Diệp ra: "Đủ rồi."
Đúng lúc này, tiếng ho dữ dội của Sung Hằng vang lên từ trên tường thành.
Lương Diệp không hài lòng "hừ" khẽ một tiếng, sờ mó thật mạnh eo anh vài lượt, túm anh định đi lên.
"Còn ra thể thống gì nữa." Vương Điền chỉ vào vết máu trên người mình, nhỏ giọng: "Ta về lều trước."
Nói xong, anh mặc kệ Lương Diệp bất mãn tới cỡ nào, đi xuống luôn.

**
Lương Diệp biết anh sợ lạnh nên đã đặt vài chiếc lò sưởi trong lều của anh.

Vương Điền ném tấm áo ngoài cùng bị dính máu lên giường, cầm khăn ướt lau máu tại mặt cùng cổ.

Khi nhắm mắt lại, phía trước vẫn là màu máu âm u nơi chiến trường.
...!Và khoảnh khắc Lương Diệp bất chấp tính mạng nhắm thẳng tới chỗ mũi đao nhọn.
Dạ dày bắt đầu quặn đau, chiếc khăn ướt bị anh siết chặt cứng trong tay.

Vương Điền nghiến răng, cố gắng ổn định hơi thở.
Lại vậy rồi.
Lần nào cũng như vậy.
Những hình ảnh vụn vỡ mơ hồ nhoáng qua trong đầu anh, cuối cùng dừng tại cảnh Lương Diệp bị một mũi tên đâm xuyên tim tại tiệc mừng thọ.
Cơn phẫn nộ, nỗi thương xót, còn cả sự không cam và mối hận dày đặc vùi chôn toàn bộ xác thân Vương Điền.

Anh như một người bệnh không tài nào thoát được khỏi cảnh chết đuối, cảm giác khó thở bện vào nỗi sợ trước cái chết, tạo thành một chiếc lưới kín mít không kẽ hở, đè nặng anh ở đáy nước.

"...!Dựa vào đâu...!người chết lại là ta?"
Khăn ướt bị siết chặt đến ngấm máu tươi.

Vương Điền lạnh lùng nhìn chằm chặp bàn tay hằn gân xanh trắng nhợt đi vì lực bóp kia, nhấc tay còn lại áp lên nó một cách vất vả, dốc cạn sức mình gỡ ra.

Thẳm sâu trong đôi mắt ngập đầy khói mù ướt át.
"Không chết...!Lương Diệp không chết." Anh lặp đi lặp lại những câu này với bản thân.

Nỗi hoảng sợ và cơn đau không thể chịu đựng nổi xuất hiện khắp cơ thể, anh phải khẽ rít thành tiếng: "Không chết!"
Mũi tên ngắn nhọn hoắt ghim sâu vào chăn bông.
Mồ hôi lạnh toát đầy đầu Vương Điền.

Anh thở phì phò, nhìn chằm chằm vào mũi tên chỉ cách bàn tay mình vài centimet kia, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Mãi lâu sau, anh mới run rẩy rút mũi tên ngắn trên giường ra, bỏ lại vào ống tên, đoạn vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, thở hắt ra một hơi nặng nề.
Thắng trận ắt phải ăn mừng.
Dưới màn trời đêm tối, lửa trại cháy phừng phừng.

Các binh lính quây quần bên nhau, hiếm khi được ăn thịt, kích động đến gào rú, vô cùng ầm ĩ.
Trong lều lớn, Lương Diệp ngồi tại ghế chính, nâng chén rượu lên, cười nói: "Trận này thắng được chính nhờ sự kiêu hùng thiện chiến của các huynh đệ.

Trẫm đây không nhiều lời, cạn trước một chén!"
Nói xong ngửa đầu uống cạn rượu trong chén lớn.
Hoàng đế nói vậy nhưng các tướng lĩnh nào dám nhận công, hiển nhiên phải nhiệt liệt ngợi khen tư thế giết địch anh dũng oai hùng của Bệ hạ nơi sa trường, mọi sự đều nhờ Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, mạt tướng thề chết đi theo, trời cao phù hộ Đại Lương, v.v thể hiện rõ khung cảnh vua – quân hòa thuận.
Dù gì vẫn đang đánh trận, các binh lính không được uống rượu, tướng lĩnh cũng chỉ uống rượu gạo có nồng độ cồn cực kỳ thấp.

Thế nhưng là rượu gạo đi chăng nữa thì khi nhận được sự khích lệ từ sếp tổng Hoàng đế, bọn họ cũng uống đến cực kỳ hứng chí.
Vương Điền ngồi nghiêm chỉnh tại vị trí ngay dưới Lương Diệp, chỉ yên lặng uống rượu.

Hễ có ai mời rượu, anh cũng không từ chối, uống hết chén này đến chén khác.
Lương Diệp liếc thấy, bưng chén rượu đứng dậy đi đến trước mặt Vương Điền, cười nói: "Có điều, xét cho cùng, nếu không nhờ Đan Dương Vương kịp thời vận chuyển lương thảo và vũ khí tới thì chúng ta không thể thắng trận này nhẹ nhàng vậy được."
Vương Điền bưng chén rượu đứng dậy, ngước mắt đối diện với sự h@m muốn và niềm yêu thích toát ra trắng trợn từ nơi đáy mắt Lương Diệp, khẽ mỉm cười: "Việc thần nên làm thôi ạ."
Lương Diệp cầm chén bằng một tay, Vương Điền bưng chén bằng hai tay, tỏ sự tôn kính.

Hai chén rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau, tạo ra tiếng động trong trẻo.

Lương Diệp làm như vô tình cọ lòng bàn tay qua mu bàn tay anh: "Trọng Thanh à, trẫm mời ngươi chén rượu này."
Vương Điền ngước nhìn hắn, cười đến độ dịu dàng thản nhiên: "Bệ hạ, thần kính mời ngài."
Chén rượu đầy ắp được uống cạn trong một hơi.

Vì uống vội nên rượu mát lạnh tràn ra từ khóe môi, trượt qua cần cổ thon dài, ngấm ướt bộ đồ mới thay.
Ánh mắt Lương Diệp hơi tối đi.


Hắn siết chặt chén rượu, cũng uống cạn trong một hơi.
Tuy bữa tiệc ăn mừng rất đỗi náo nhiệt nhưng Lương Diệp vẫn thấy vừa khát, vừa đói.

Dạ dày chưa dịu xuống từ quá trình giết chóc cùng sự k1ch thích, đang điên cuồng đòi đáp ứng cơn đói bằng máu thịt.

Vương Điền ngồi đạm nhiên tại đó tựa món chính trong bữa tiệc ăn mừng phong phú này, khiến máu nóng toàn thân hắn cùng thèm khát kêu gào.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến nửa đêm.

Khi bữa tiệc ăn mừng kết thúc, cơn đói của Lương Diệp cũng lên tới đỉnh điểm.

Trước mặt các tướng lĩnh, hắn giả vờ quay về lều lớn của mình, song thực chất lại lẳng lặng vòng tới ngoài lều của Vương Điền, vẫy lui lính gác trước lều.
Lúc Lương Diệp xốc rèm tiến vào, Vương Điền đang tựa lưng lên giường đọc sách, ngay sát tầm tay là một lò sưởi đang nhóm than.

Nghe tiếng động, anh quay mặt sang nhìn hắn.
Lương Diệp nhất thời không hiểu được ánh mắt của anh, chỉ thấy nhịp thở loáng cái ngưng đọng.

Hắn chùng giọng gọi: "Vương Điền?"
"Ừ." Vương Điền day mạnh ấn đường: "Sao ngươi lại tới đây? Đánh giặc xong nên nghỉ ngơi tử tế chứ."
"Ta không mệt." Lương Diệp nhấc chân đá lò than vướng víu kia ra xa, tiện đà ngồi xuống cuối giường, cầm lấy bàn chân trần của anh.

Lạnh buốt.

Hắn khẽ nhíu mày, nhét chân Vương Điền vào lòng mình: "Ngươi sợ lạnh như vậy, sao không biết đường xỏ tất chân vào?"
"Xỏ vào khó chịu." Vương Điền đóng cuốn sách lại, giẫm lên bụng hắn: "Ngủ thôi."
"Ta đói." Lương Diệp nuốt nước bọt, nắm lấy cổ chân anh, kéo anh tới rồi nhổm người đè lên: "Tới đây ăn món chính của tiệc mừng."
Vương Điền nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm: "Quần thêm một đêm nữa rồi lấy đâu ra thời gian ngủ?"
"Ngày mai ngươi ngủ bù." Lương Diệp cúi đầu hôn cổ anh, thành thạo cởi nút khóa đai lưng anh, sau đó chộp lấy tay anh để chứng minh, cất giọng hơi tủi thân: "Sắp nén nhịn đến chết rồi."
Ngoài miệng tủi hờn là vậy nhưng móng vuốt đâu hề uất nghẹn, thẳng thừng giở trò với Vương Điền.

Vương Điền cầm quyển sách lên chặn cằm hắn: "Nên để ta."
Lương Diệp nhếch môi cười, nào chịu, mặt dày nói: "Trẫm đã học xong những gì cần học, ngươi yếu ớt mong manh như thế, nằm hưởng thụ tốt biết bao."
Vương Điền nhắm mắt lại, lười nhác cười một tiếng: "Chơi đểu à?"
Lương Diệp cúi đầu hôn tai anh: "Sao lại là chơi đểu cho được, ta chỉ đang xót cho ngươi thôi."
"Với chuyện này, không cần xót." Vương Điền mở mắt.


Trước sự gian xảo mưu mô trong ánh mắt của hắn, anh khẽ mỉm cười: "Ta giống với ngươi, khá thích tự tay làm."
Lương Diệp cắn vành tai anh, răng nanh sắc bén xấu xa nhay nhẹ, nói rất kiểu cách: "Ta đã đánh thắng Ngu Phá Lỗ, ngươi không thể cho ta một lần sao?"
Dù rằng bây giờ "một lần" ấy sẽ được nhân lên thành rất nhiều, song chỉ cần đạt được mục đích thì thể diện là cái thá gì đâu? Lương Diệp hắn xưa giờ chẳng quan trọng hóa mấy vấn đề vặt vãnh.
"Không thể." Vương Điền dời cuốn sách xuống, nâng cằm hắn: "Ta nhớ rõ rành rành số lần rồi Bệ hạ, không chấp nhận ghi nợ."
Vất vả lắm mối quan hệ giữa hai người mới trở nên thân thiết hơn hẳn, Lương Diệp cân nhắc một lát về những điểm lợi – hại giữa ép buộc và thỏa hiệp, cuối cùng quyết đoán lựa chọn phương án thứ ba.

Hắn vuốt v e đôi môi anh như ám chỉ, buông lời lừa lọc: "Chi bằng đêm nay chỉ dùng tay...! Shh."
Vương Điền rút lại cuốn sách quật vào eo hắn, nhíu mày hỏi: "Eo ngươi bị sao vậy?"
Lương Diệp hơi ngơ ngác nhìn anh một lát, mới sực nhớ, thản nhiên đáp: "Ờm, chắc là sơ suất bị Ngu Phá Lỗ cứa cho xíu ấy mà."
Tay nắm cuốn sách của Vương Điền bỗng siết chặt.

Anh lạnh lùng nói: "Dậy."
Lương Diệp chột dạ, ngoan ngoãn ngồi dậy.
Vương Điền toan cởi qu@n áo hắn ra.

Lương Diệp không muốn để anh cởi, nghiêm túc nói: "Trẫm thấy làm lúc mặc đồ sẽ có trải nghiệm khác."
"Có trải nghiệm cái đầu ngươi, cởi ra." Tay Vương Điền run run, tuy nhiên anh đã gồng lên kìm nén.
Lương Diệp đo thử độ giận của anh, nhạy bén phát hiện ra cơn giận này hơi to rồi, nhanh trí quyết định không hốt lấy rủi ro này.

Hắn ngoan ngoãn c ởi đồ ra, cúi xuống nhìn chỗ vừa bị đau.
Nơi eo bụng bị cứa toạc một đường dài, có vẻ nhờ vỏ kiếm của thanh kiếm dẻo ngăn đi phần nào nên vết cắt không sâu.

Chẳng qua, vỏ kiếm đã bị rách.
Lương Diệp rút vỏ kiếm mỏng ra, vẻ mặt xót của như thể nhìn vợ nhỏ đã qua đời: "Vỏ kiếm của ta."
Vương Điền bóp chặt cổ tay hắn, nhìn vết thương nơi eo bụng hắn gườm gườm, đôi môi tái đi: "Ta đi gọi quân y."
"Không cần đâu, vết thương nhỏ tí tẹo thôi à." Lương Diệp dù bận vẫn ung dung giữ chặt anh, vui vẻ nói: "Ngươi bôi thuốc rồi băng bó giúp ta đi."
Hắn rất thích được Vương Điền vừa dịu dàng, vừa tỉ mẩn băng bó vết thương cho.

"Lương Diệp!" Vương Điền thình lình túm lấy vạt áo trước ngực hắn, kéo thốc hắn tới trước mặt mình, giận dữ nói: "Ngươi không thể quan tâm tới bản thân mình một chút được hả?!"
Lương Diệp bị anh hét vào mặt cho ngẩn ra.

Trước đôi mắt đỏ ngầu của anh, hắn ngơ ngác nuốt nước bọt: "Vương Điền?".


Đọc truyện chữ Full