DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ôm Trăng Sáng
Chương 145: 145: Chấp Nhận


Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Dẫn theo nhiều người ắt sẽ làm giảm tốc độ di chuyển.

Vương Điền ghì cương dừng ngựa, dặn qua phó tướng mình chọn rồi dẫn Trường Lợi cưỡi ngựa khỏe chạy tới núi Tứ Bàn.
Vì sao phải tách Lương Diệp ra cho bằng được đây?
Lấy Sung Hằng làm cái bẫy dụ Lương Diệp cắn câu, dù là chiêu bắt ba ba trong vại*(nắm gọn trong lòng bàn tay) hay chim sẻ rình sau thì đều có thể quây Lương Diệp.

Việc dẫn Lương Diệp tới núi Tứ Bàn cách núi Chướng Mục xa đến vậy hoàn toàn thừa thãi, thậm chí chẳng phát huy được công dụng đe dọa của Sung Hằng, nước cờ vô tích sự.

Rốt cuộc thằng nào thông minh thế, lại nghĩ ra cái cách này?
Chẳng lẽ có hơn một toán người đứng sau vụ này?
Vương Điền ngưng thở.

Nếu vậy thì người gặp nguy hiểm thật sự không phải Sung Hằng, trái lại chính là Lương Diệp.
[...!Lương Diệp chết chắc.] Câu nói của Kỳ Minh hãy còn văng vẳng bên tai anh.
Tuy không xác định được rốt cuộc Kỳ Minh thật lòng nhắc nhớ hay cố tình quấy rối mạch suy đoán của mình nhưng Vương Điền không thể phủ nhận rằng những lời y nói vô hình trung đã gây ảnh hưởng tới tiềm thức của anh thật.
Đối với các thế gia, Lương Diệp chết trên chiến trường là kết quả khả quan nhất.

Còn nếu Lương Diệp may mắn không chết thì đám người này sẽ mong hắn chết trên đường về Đại Đô.
Thận trọng từng bước như đi trên lớp băng mỏng, thế nhưng luôn xuất hiện những trường hợp hi hữu.
Lẽ ra mình không nên để Lương Diệp đi một mình.

- Suy nghĩ ấy càng lúc càng bành trướng trong tâm trí Vương Điền.

Rõ ràng Lương Diệp đủ năng lực ứng biến trước mọi tình huống, anh vẫn cực kỳ lo lắng.

"Giá!" Anh quất mạnh roi, chỉ mong con ngựa mình cưỡi có thể chạy nhanh thêm chút.
Mặc dù lý trí nói với anh rằng Tới cũng chưa chắc đã giải quyết được vấn đề gì nhưng anh vẫn muốn gặp Lương Diệp, nhìn người ấy ở ngay tầm mắt mình.

Làm gì cũng được, chỉ cần bên cạnh nhau.

Cứ thế, dẫu lần này có là một cái bẫy của Lương Diệp đi chăng nữa, anh cũng chấp nhận.

Chẳng phải mỗi chức Hoàng hậu thôi sao, anh làm là được.
**
Trời đã tối hẳn.
"Giá!" Vương Điền quất thêm roi nữa.

Tiếng gió càng lúc càng lớn, nước sông chảy xiết, thoáng nghe sấm vang đùng đoàng nơi chân trời, cành lá ven đường bị gió thổi đung đưa rì rào.
"Công tử!" Trường Lợi đuổi theo, thình lình túm chặt dây cương của anh.
Vương Điền thở hổn hển nhìn y.

Dưới tiếng sấm là loạt âm thanh đao kiếm va chạm loảng xoảng.

Hai người lẳng lặng xuống ngựa.
"Chắc chắn Lương Diệp dự tính được trường hợp có kẻ nằm vùng, vì vậy khả năng hắn đã để lại người của mình ở chân núi." Mưa rơi tí tách, cảm giác lành lạnh trên mặt tạm giúp Vương Điền bình tĩnh hơn: "Dẫu vậy, hắn cũng chỉ dẫn theo ba nghìn người, đối phương thì chưa chắc đã dẫn theo ít người.

Những người ta dẫn theo hãy còn cách sau một đoạn, tạm chưa tới ngay được.

Chúng ta lên núi trước thôi."
"Công tử, địa hình núi Tứ Bàn hiểm trở, bây giờ lại mưa nữa, lên núi luôn thế nguy hiểm lắm." Trường Lợi không đồng tình.
Vương Điền trầm ngâm một lát, đoạn nói: "Không được, phải tìm ra Lương Diệp trước đã.

Hắn không thấy Sung Hằng đâu ắt sẽ phát hiện mình bị bẫy, lại ỷ mình giỏi võ nghệ, dễ hành động bốc đồng.

Ắt hẳn đối phương chắc mẩm động thái này của hắn, biết đâu quyết cá chết lưới rách."
Lương Diệp thông minh nhưng cũng dễ chơi liều.

Vương Điền đã nhận ra điều ấy từ rất lâu rồi.

Ý anh không phải là hắn hành động lỗ m ãng, bởi Lương Diệp biết động não.


Tuy nhiên, khi gặp phải thời khắc sống còn và cần lựa chọn, hắn có thiên hướng một mình mạo hiểm, bất chấp sống chết hơn.

Trong tình huống sức chiến bộc lộ thế mạnh áp đảo, kiểu hành vi này của hắn sẽ cổ vũ tinh thần người ta cao độ.

Thế nhưng, khi hắn lẻ loi hành động, việc ấy trái lại biến thành nhược điểm nguy hiểm nhất.
Nhược điểm bình thường chưa đủ đến mức chết người.

Song, một khi xen lẫn tình riêng, hắn sẽ thiếu bớt sự quyết đoán...!Ví dụ trong trường hợp không gặp được Sung Hằng như dự trù.
Nói ngắn gọn là thằng oắt này giết đỏ cả mắt rồi sẽ dễ bị quáng.
Một kẻ không sợ chết đụng độ nguyên đám liều cũng không sợ chết thì khỏi phải nghi ngờ, hắn chết chắc.
Vương Điền theo Trường Lợi tránh khỏi chiến trường chính, đi đường vòng lên núi, sau cùng buộc phải bỏ ngựa đi bộ.

May mà Trường Lợi khá giỏi võ nghệ, có thể dẫn theo anh - một người không biết võ đi băng băng trên đường núi gồ ghề hệt như di chuyển trên nền đất bằng phẳng.
Không thể không cảm thán rằng tiền nào của nấy.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Vương Điền dứt khoát cởi áo ngoài quá đỗi nổi bật ra.

Anh buộc vạt áo lên, sờ nước mưa trên mặt, nói nhỏ: "Địa điểm xảy ra chém giết vừa nãy nằm ở phía Bắc ngọn núi, chắc hẳn đối phương đã lên núi từ phía Bắc.

Do đó, khả năng cao Lương Diệp sẽ lên núi từ phía Tây."
"Sao công tử biết ạ?" Trường Lợi không khỏi tò mò.
"Tính tình hắn sáng nắng chiều mưa, song lại rất đa nghi và cẩn trọng, luôn nghĩ nhiều hơn một phương án." Vương Điền đanh mặt nói: "Nếu là ta, ta sẽ đoán rằng có lẽ đối phương biết ta vòng qua từ phía Nam để đánh lén, vậy ta lại càng không đi lối đó.

Xét hai phía còn lại, ta thấy phía Tây xui rủi, do đó kiểu gì cũng chọn ngược lại, đi lên từ đằng Tây."
"..." Trường Lợi thấy công tử phân tích hơi kỳ cục nhưng không dám nói.
Mãi cho đến khi bọn họ vòng tới được phía Tây ngọn núi, Trường Lợi nhìn những dấu vết chưa bị nước mưa cọ rửa sạch hết, mới ngạc nhiên nói: "Thưa công tử, có người đã tới nơi này trước, số lượng tầm hai mươi, phần đông khinh công tàm tạm, chủ yếu mang ám khí đến."
"Vậy thì đúng rồi." Vương Điền bị nước mưa xối vào mặt cho không mở nổi mắt: "Trước đây mạng lưới ám vệ của Lương Diệp bị rối loạn nên hắn đã lập tức thay đổi toàn bộ nhân lực.

Những ám vệ Đại Đô này vẫn còn trẻ, khinh công chưa thạo đến mức không để lại bất cứ dấu vết gì.

Đi thôi."

Trường Lợi khẽ gật đầu, Vương Điền chợt dừng lại, ngoảnh mặt hỏi y: "Ngươi ngửi được mùi gì không?"
Trường Lợi hít mạnh vào, khó hiểu lắc đầu.
Vương Điền nhắm mắt ngửi thử lần nữa, chỉ thấy thoang thoảng vài luồng hương trong màn mưa.

Đang định cất lời, anh bỗng bị Trường Lợi bịt kín miệng, ấn vai xuống, kéo vào bụi cây nấp.
"Có người." Trường Lợi nói nhỏ: "Công tử nín thở."
Vương Điền ngồi xổm trong bụi cỏ cùng y, híp mắt quan sát mấy chục bóng đen thình lình đáp xuống đất ở đằng xa.
Gần như ngay khi vừa liếc qua, tầm mắt anh đã khóa chặt vào hình bóng thuộc về Lương Diệp, trái tim lơ lửng phút chốc hạ cánh an toàn.

Ngay sau đó, anh nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Bệ hạ à, ngài khiến mạt tướng tìm kiếm vất vả thật đó." Biện Phụng đứng trong mưa, không thèm che giấu vẻ mặt say đắm cuồng nhiệt: "Ở đây mưa lớn, theo mạt tướng đi trú mưa vẫn hơn."
Lương Diệp thấy là gã thì vừa như bất ngờ, vừa như đã đoán được phần nào.

Hắn khẽ nhếch môi: "Sao? Cuối cùng Biện Thương cũng hết nhịn nổi rồi à?"
"Việc này do ta tự chủ trương, không liên quan tới ông nội." Biện Phụng cười nói với hắn: "Ta xin ông nội ban ơn, đưa ta vào môi trường quân đội cũng chỉ để theo bên cạnh săn sóc Bệ hạ.

Bệ hạ không nhớ được ta thật ư?"
Lương Diệp chẳng tài nào hiểu nổi, liếc gã: "Sung Hằng đâu?"
"Nói đến đây, quả thực có liên quan đôi chút tới Sung Hằng." Biện Phụng cười nói: "Năm mười tuổi, trong lần vào cung gặp Thái hậu nương nương, ta bất cẩn hất vỡ bình hoa.

Sung Hằng cũng ở đó, ta mới nói dối là hắn làm vỡ.

Khi ấy Bệ hạ biết rõ ta làm nhưng vẫn phạt nặng Sung Hằng.

Kể từ lúc đó, ta bắt đầu hoài mong nhớ Bệ hạ."
"Không nhớ." Lương Diệp nói với vẻ mặt vô cảm.
Biện Phụng nghiến chặt răng, nở nụ cười méo xẹo: "Bệ hạ chẳng qua chỉ bị Vương Điền kia hút hồn một thời gian nên mới để gã đạt được mục đích xấu thôi.

Ta sẽ giúp Bệ hạ từ từ nhớ lại."
Lương Diệp ngạc nhiên nhìn gã: "Thằng oắt chưa mọc đủ lông đủ cánh nhà ngươi rốt cuộc toàn nghĩ gì trong đầu suốt cả ngày vậy?"
Lão khọm Biện Thương này dạy con trẻ kiểu gì thế.
Biện Phụng bị một câu của hắn chọc tức đến nỗi mặt mày xanh mét.

Hắn cười lạnh lùng nói: "Hiện giờ, cả trên núi lẫn dưới núi chỉ toàn người của ta.

Bệ hạ à, ngươi không chạy thoát được đâu."

"Trẫm chạy làm chi?" Lương Diệp cạn sạch kiên nhẫn: "Sung Hằng đang ở đâu?"
Biện Phụng cười khẽ một tiếng: "Bệ hạ, ngươi vẫn chưa nhận thức được tình hình sao? Thị vệ nhỏ kia của ngươi nào có ở tại núi Tứ Bàn.

Đàm Diệc Sương muốn lợi dụng Sung Hằng để dụ ngươi cắn câu.

Ngươi mà đi thì chết chắc.

Ta đã âm thầm tráo đổi thẻ gỗ trong hộp kiếm ấy.

Xét thấy ngươi hợp khẩu vị của ta nên ta còn có thể giữ cho ngươi một mạng."
Lương Diệp híp mắt.
"Về phần thị vệ nhỏ kia của ngươi...!Ngươi đến muộn, có lẽ Đàm Diệc Sương đã giết nó rồi." Biện Phụng cười hả hê.
Lương Diệp cười phát rợn hơn cả gã: "Quả thực ta đã xem thường ngươi rồi."
"Ta thèm vào quan tâm đống mưu mô kế sách kia của bọn họ." Ánh mắt của Biện Phụng dính chặt tại người hắn: "Ta chỉ cần ngươi thôi, Bệ hạ à.

Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngươi, dẫu là phản bội nhà họ Biện đi chăng nữa."
Lương Diệp rất chê: "Con hàng thấp kém như ngươi sao xứng với cốt cách người trời của trẫm."
Mặt mày Biện Phụng càng méo mó hơn: "Cái miệng này của Bệ hạ giỏi giang thật đấy, không biết ở trên giường liệu có giỏi được như vậy chăng!"
Lương Diệp cất tiếng cười vừa kiêu ngạo, vừa khoe mẽ: "Dĩ nhiên là giỏi hơn rồi.

Tiếc rằng ngươi không có cơ hội trải nghiệm, thằng rác rưởi ạ."
Trong bóng tối, kiếm dẻo trượt ra khỏi vỏ, xé rách màn mưa.

Hai bên lao vào nhau.

Có điều, rõ ràng Biện Phụng biết Lương Diệp giỏi võ nên đã chuẩn bị sẵn trước khi đến.

Càng ngày càng nhiều người xông ra, xem trình độ còn chẳng kém gì ám vệ của Lương Diệp, thậm chí nhỉnh hơn.

Chẳng mấy chốc, người bên phe Lương Diệp đã tử thương vô số kể.
Ánh mắt Biện Phụng càng thêm hưng phấn, nhìn Lương Diệp như nhìn vật trong tay.

Mấy chục con người dàn thành vòng vây, dần áp sát Lương Diệp.
"Công tử ơi, có muốn qua hỗ trợ không ạ?" Trường Lợi xem cảnh này cũng phải lau mạnh mồ hôi thay Lương Diệp, không kìm được nhỏ giọng dò hỏi.
Gương mặt của Vương Điền trong mưa lạnh lùng đến đáng sợ: "Không, chờ thêm chút nữa.".


Đọc truyện chữ Full