DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ôm Trăng Sáng
Chương 171: Người tốt


Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Cửa đá sau của căn phòng bí mật khá lớn, hai bên là pho tượng kỳ lân sống động như thật. Vài chục kệ gỗ được sắp xếp ngay ngắn, hơn nửa diện tích được tận dụng để đựng các loại thẻ tre sách vở, còn lại là binh khí rực rỡ muôn màu với phần nhiều là những loại ám khí nhỏ tinh xảo.

Vô số viên dạ minh châu được khảm tại nóc căn phòng. Trên bức tường có cả bản đồ bốn nước được chắp ghép bằng dạ minh châu, trông từa tựa tấm bản đồ tại núi Thập Tải nhưng xa hoa lộng lẫy hơn nhiều. Hai bên còn có vài mành rèm được xâu chuỗi từ đủ loại châu báu sáng lấp lánh. Các kiểu trang sức và đồ chơi thú vị chất đầy trên bàn, cạnh đấy là mười mấy thanh đao dài với những hình thù khác nhau, tua rua thắt tại đao đẹp đẽ cực kỳ.

Vương Điền đứng trước bàn, cầm con rùa đen nhỏ được làm từ vỏ sò. Rùa đen này đang đội một chiếc mũ rơm bện bằng loại dây thừng gì không biết, tròn trịa bụ bẫm, nằm nhoài trong lòng bàn tay nom hết sức đáng yêu. Anh không khỏi cười nói: "Tướng quân Biện cũng nhí nhảnh thật."

Lương Diệp lấy một con rùa đen nhỏ khác ra từ đống trang sức, đặt vào lòng bàn tay Vương Điền: "Hồi nhỏ ta từng tình cờ bắt gặp, Lương Hoa làm cho bà ấy."

Vương Điền nhướng mày.

"Xấu khiếp, có gì đẹp đâu." Lương Diệp chép miệng một tiếng, ném hai con rùa đen đó vào trong tay áo Vương Điền: "Thích thì cho ngươi."

"..." Vương Điền hắng giọng: "Thế này không phải phép cho lắm nhỉ?"

"Người chết cả rồi, đồ là của trẫm hết." Lương Diệp thản nhiên đáp.

Vương Điền ngẫm thấy cũng đúng. Đây vốn dĩ là đồ mẹ ruột để lại cho con trai mà. Do vậy, anh chu đáo cất đi giúp Lương Diệp, cũng đã hiểu lý do Lương Diệp thích vẽ rùa nhỏ chơi.

Chắc đã nhớ nhung nhiều năm lắm rồi.

Cuối căn phòng bí mật là một chiếc bàn con lẻ loi, bên trên có một phong thư. Màu mực đen đã phai mờ, nét chữ sắc sảo đầy khí phách: Thân gửi con ta.


Vương Điền và Lương Diệp liếc nhau. Lương Diệp cầm lấy lá thư kia, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh. Vương Điền không định xem, đang định đi sang ngắm kệ đựng ám khí thì bị Lương Diệp giữ chặt tay.

"Hửm?" Vương Điền đứng dưới bậc thềm, cụp mắt nhìn hắn.

Lương Diệp bẹo lòng bàn tay anh, khuôn mày nhíu chặt đến tột cùng khiến hắn trông có vẻ hơi bực bội: "Đọc cùng trẫm."

Vương Điền gần như liếc cái là nhận ra sự lo âu của hắn. Đôi con ngươi trong mắt anh khẽ động đậy. Sau đó, anh ngồi xuống theo lực kéo của hắn, lấy phong thư khỏi tay hắn, mở ra: "Lúc đưa khóa bình an cho ngươi, tướng quân Biện có từng nói gì không?"

"Sao ngươi bắt đầu gọi tướng quân kể từ ban nãy rồi?" Lương Diệp không đáp, hỏi lại anh.

"Dù gì cũng là..." Vương Điền ngừng lời một lát, mới nói tiếp: "Mẹ vợ đáng kính."

Lương Diệp đắc chí nói: "Ngươi đâu có cưới trẫm, chưa đưa cả sính lễ kìa."

Khi mở thư, Vương Điền đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề sính lễ: "Để cưới một Hoàng đế, ít nhất ta cũng phải chuẩn bị... Hửm?"

Câu đầu tiên trong thư thình lình đập vào mắt khiến Vương Điền đờ người tại chỗ.

"Sao thế?" Lương Diệp xáp tới xem và cũng rơi vào lặng thinh.

Câu đầu tiên ngắn gọn nhưng đầy súc tích, đánh thẳng vào ý chính:

- Ta không phải Biện Như Phong, cũng không phải Biện Hinh.

Vương Điền và Lương Diệp đồng loạt sững sờ.

——

Phía trên căn phòng bí mật.

Hạng Mộng nhìn đạo nhân có vẻ ngoài của một thanh niên trước mặt, thở dài: "Ngài lại lén ra ngoài sao sư thúc tổ?"

Thanh niên sở hữu đôi mắt hồ ly đẹp hớp hồn, nở nụ cười hoang dại với nàng. Hạng Mộng lập tức thấy mắt mình bị đau: "Xin ngài tuyệt đối đừng cười với con, sư tổ mà biết là lại phạt con về am Thái Cực quỳ chờ hương cháy cho xem."

Đôi tai Tiêu Xuân Hòa khẽ giật: "Lá Nhỏ đâu?"

"Không biết ạ." Hạng Mộng khẩn thiết nhìn y: "Sư tổ nói không cho ngài can dự vào chuyện này. Ngài không thể bế quan yên lành được sao ạ? Đồ tôn cầu xin ngài đó."

Tiêu Xuân Hòa đặt một lọ sứ nhỏ lên bàn.

Hạng Mộng ngờ vực nhìn y.

"Đồ tốt." Tiêu Xuân Hòa chân thành nói: "Ta chỉ ra ngoài chơi hai hôm thôi, lão cổ hủ không biết đâu."

Hạng Mộng dán mắt vào lọ sứ kia, bối rối một lát rồi nhanh nhẹn cầm lấy nhét vào tay áo: "Con sẽ coi như chưa từng gặp ngài."

"Sao phải làm vậy?" Tiêu Xuân Hòa thở dài, nói: "Ta còn đang chuẩn bị xách người về cho Nhạc Cảnh Minh đây."


Đầu Hạng Mộng càng đau hơn: "Vậy cũng phải được sự đồng ý của sư thúc nhỏ chứ."

"Ấy chính là tử kiếp." Tiêu Xuân Hòa xoa cằm: "Vương Điền kia..."

"Con không biết, con không biết gì hết." Hạng Mộng thoáng chốc trở nên căng thẳng, nhấc chân toan chạy nhưng bị Tiêu Xuân Hòa níu lấy cổ áo: "Nhóc chạy làm chi, ta ăn thịt được con chắc?"

Hạng Mộng mếu máo nhìn y: "Sư tổ sẽ băm vằm con mất."

"Nếu con không nói thì ta sẽ tóm người tới tự xem xét." Tiêu Xuân Hòa cười rất đỗi hiền lành, tự rót trà nhấp môi uống.

"..." Hạng Mộng ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, hắng giọng nói: "Giữa Vương Điền và sư thúc nhỏ tồn tại khí đỏ nhân duyên."

Tiêu Xuân Hòa phun hớp trà vừa vào miệng ra, cặp mắt hồ ly trợn sắp tròn xoe: "Hai người họ?"

Hạng Mộng gật đầu như cha mẹ mất, đấu tranh nói: "Nhưng tin tốt là khí đỏ này mờ nhạt rất khó thấy, có duyên mà không có phận, chắc chắn sẽ không thành đâu... chứ ạ?"

Tiêu Xuân Hòa bưng chén trà uống vài hớp lớn để dằn xuống sự khiếp đảm, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: "Lương Diệp có bị thần kinh không vậy?"

"Tác phong hành xử của sư thúc nhỏ quả thực khác hẳn người thường." Hạng Mộng sắp bị luồng khí đỏ ấy khiến cho điên lên rồi, tự an ủi bản thân: "May mà không phải tơ hồng."

Vẻ mặt Tiêu Xuân Hòa lại hơi sa sầm xuống, khẽ híp cặp mắt hồ ly: "Xem ra lần này ta tới đúng dịp rồi."

"Con có thể xử lý bên sư thúc tổ." Hạng Mộng phát hiện sự việc không ổn: "Sư thúc nhỏ luôn suy tính cho cục diện chung, chắc chắn sẽ không vì vậy mà..."

Tiêu Xuân Hòa nhìn nàng đăm đăm. Hạng Mộng càng nói càng rụt rè, cuối cùng ấp úng cúi gằm mặt.

"Ta nói rõ với Nhạc Cảnh Minh từ lâu rồi, đã kéo người vào thì ắt phải can dự đến cùng." Tiêu Xuân Hòa bức bối nói: "Ta đến trễ mấy hôm chẳng phải hai người họ sinh được cả một đàn con rồi sao?"

"Không đâu ạ. Hai người họ đều là nam." Hạng Mộng nhanh nhảu nói. Sau khi chạm mắt với y, nàng lại xấu hổ ngậm miệng.

"Ta thực sự muốn xem rốt cuộc Vương Điền này giỏi giang cỡ nào." Tiêu Xuân Hòa xoay chén trà trong tay, lát sau thắc mắc: "Hai người này bị thần kinh à? Cùng là một mà ủ ra khí đỏ nhân duyên cái khỉ gì?"

Hạng Mộng quyết đoán im lặng.

Tiêu Xuân Hòa đặt mạnh chén trà lên bàn, gõ mặt bàn, trầm ngâm nói: "Có câu [Thà phá mười ngôi miếu chứ quyết không hủy một cuộc hôn nhân]. Hai người họ vốn đã vô duyên vô phận, làm vậy chăc không tính là hủy đâu nhỉ?"

Hạng Mộng toát mồ hôi như mưa, hỏi dò: "Có cần hỏi ý sư tổ trước không ạ?"

"Khỏi cần hỏi nó." Tiêu Xuân Hòa đứng dậy, cười nói: "Hai người này ở bên nhau thì đối tượng phải không riêng gì họ đâu."

——

Tại Biện phủ.

"Lương Diệp đã vào Đại Đô."

Biện Thương níu mày: "Người của ta vẫn chưa nhận được tin tức."


"Đợi ngươi nhận được tin tức, khéo không Lương Diệp về đến hoàng cung suôn sẻ rồi." Người sau bình phong thong dong nói: "Ngươi đã đưa người ta cần tìm đến chưa?"

"Đêm nay sẽ tới nơi." Biện Thương ngừng lời một chốc, tiếp đó nói: "Nhưng trước đây ngươi để người này tạo ra vụ án gây rối kỷ cương, chặt đứt đường làm quan của y. Lỡ y biết sự thật, chưa chắc đã đồng lòng với ngươi."

"Đây không phải vấn đề ngươi cần lo." Đối phương nói: "Ngươi nên lo nghĩ cách để Lương Diệp chủ động lộ diện đi."

Biện Thương lạnh lùng nói: "Trưa mai sẽ xử trảm các quan bị bắt giam trước đại điện Nghị Sự trong cung. Ta đã cho người tung tin này ra. Nếu Lương Diệp vẫn muốn làm Hoàng đế thì ắt sẽ lộ diện."

"Không tệ." Đối phương cười mỉa: "Biện đại nhân tàn độc thật đấy."

"Vẫn thua Lương Tông." Biện Thương lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không nhất quyết chờ đến năm nay mới ra tay thì Lương Hoa và Lương Diệp thậm chí còn chẳng thể ngồi lên ngai Hoàng đế kia."

"Lương Tông chết sớm quá. Chẳng phải tận mắt chứng kiến Bắc Lương từ từ tàn lụi sẽ khiến người ta sảng khoái hơn sao?" Đối phương nói: "Biện đại nhân à, đợi ngần ấy năm chỉ vì mấy ngày này thôi."

Biện Thương nhìn bức tranh treo trước chiếc bàn: "Trước đây Lương Diệp mà rời khỏi thật thì cũng có thể thả cho hắn một con ngựa."

"Ha ha ha, Biện đại nhân khéo đùa quá." Ngữ điệu của người đối diện bỗng chùng xuống: "Hắn chính là cửa ải cuối cùng, không thì ngươi nghĩ tại sao ta phải chờ đợi vài chục năm nay?"

Tầm mắt Biện Thương dời khỏi bức tranh: "Lương Diệp chết, Bắc Lương sẽ mất đi người ngăn cơn sóng dữ, vậy thì Đại Đô..."

"Biện đại nhân." Giọng đối phương trở nên lạnh buốt: "Đã đi đến bước đường này rồi, không cần phải tiếp tục giữ sự lương thiện nực cười kia của ngươi đâu. Ngươi quên vợ và cặp trai gái con mình chết thế nào rồi sao?"

Sự xót thương chợt hiện hữu trong đôi mắt Biện Thương. Ông ta nhìn vào ba bức tranh trên tường.

Nữ tử trong tranh sở hữu khí chất dịu dàng phóng khoáng, mặt mày tuyệt đẹp. Bên cạnh nàng là cặp thiếu nam – thiếu nữ cực kỳ giống nhau, trông chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, tựa hồ ngay sau đó sẽ bước ra khỏi bức tranh, cười gọi ông ta tiếng "phụ thân". Thế nhưng bên tai ông ta chỉ văng vẳng tiếng khóc gào đứt đoạn ruột gan của họ giữa biển lửa.

"Ta từng thề rằng sẽ chôn toàn bộ Bắc Lương cùng họ." Ánh mắt Biện Thương dần trở nên phẳng lặng: "Không giữ lại bất kỳ cá nhân nào thuộc dòng dõi nhà họ Lương."

"Vậy mới đúng." Người kia thở dài: "Chấm dứt tiết mục người nhà họ Lương giết hại lẫn nhau tại đây thôi. Ta nghe nói Lương Diệp thích tra tấn, vô số người đã chết thảm trong tay hắn. Quả đúng là kế thừa dòng máu của ông nội hắn. Nhát đao cuối này sẽ giao cho ngươi xử lý."

Biện Thương ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, vẻ phiền ghét thoáng hiện trong mắt: "Đường lối của ngươi cũng đâu chính đáng gì. Trên người Lương Diệp mà không có thứ ngươi muốn thì sao ngươi chịu để hắn sống tới ngày hôm nay?"

"Ngươi là người thông minh nên ta thích hợp tác với ngươi thay vì Thôi Ngữ Nhàn." Đối phương cười nói: "Đường lối không chính đáng thì đã sao? Cùng là người sống tạm bợ qua ngày, chỉ mong không hổ thẹn với lương tâm mình."

Cuối cùng người kia cũng bước ra từ sau bình phong, nốt ruồi son tại ấn đường đỏ sắp nhỏ máu. Y đứng sau Biện Thương, vịn vai ông ta, nhìn ra ngoài theo tầm mắt của ông ta, gương mặt đầy lạnh nhạt và hờ hững, giọng điệu cất lên lại thắm đượm tình cảm chân thành:

"Ngươi xem, suy cho cùng, Bắc Lương này cũng chỉ là luyện ngục chốn trần gian, chiên máu đun mạng, hầm xương đốt thịt mà thôi."

"Ngươi đưa tiễn bá tánh một đoạn đường, bọn họ sẽ biết ơn ngươi."


Đọc truyện chữ Full