DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ôm Trăng Sáng
Chương 176: Buông thả


Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Xe ngựa lao nhanh trên con đường dành riêng cho quan lại. Cổng thành Đại Đô đã gần ngay trước mắt.

Thanh niên ngồi trong xe sở hữu gương mặt tuấn tú, tuy nhiên nơi ấn đường lại toát lên vẻ buồn bực. Y vẫn chưa từ bỏ, một lần nữa lịch sự hỏi thị vệ nghiêm mặt ngồi đối diện: "Xin hỏi vị đại ca đây, không biết rốt cuộc Biện đại nhân gọi tại hạ tới kinh thành vì chuyện gì?"

Người này chính là Tuân Diệu.

Một năm trước, y cùng các bạn học trong thư viện Trường Lâm tới Đại Đô tham gia thi. Và Tuân Diệu đỗ Trạng Nguyên. Đáng lý đây là một chuyện vui lớn lao, vậy mà chẳng hiểu sao y lại vướng vào vụ án gian lận thi cử, bị nhốt trong nhà lao vài tháng trời. Dẫu có giải thích cách mấy, y vẫn bị gán mác tội danh. Ngay khi y cho rằng mình chết chắc rồi, sự việc lại quanh co khúc khuỷu, được minh oan thoát tội, chẳng qua con đường làm quan của y cũng bị cắt đứt từ đây, phải mặt xám mày tro quay về Hà Tây.

Tuân Diệu vốn là học sinh xuất sắc của thư viện Trường Lâm, kể cả không thi đỗ Trạng Nguyên thì vẫn có thể nắm chắc vị trí trong bảng vàng. Y vốn đang tưởng tượng đến quá trình làm quan của mình trong tương lai, ngờ đâu lại suýt mất đi tính mạng. Về quê, y chỉ thấy cuộc đời tối tăm mù mịt, thậm chí từng nghĩ tới việc tự tử, mãi cho đến khi người thầy vỡ lòng của y tới khai sáng, cha mẹ cũng không bỏ rơi y, Tuân Diệu đã dần chấp nhận sự thật, mở một trường tư, hứa hôn với thanh mai của mình, chỉ chờ mười ngày nữa là thành hôn.

Nào ngờ bỗng dưng có một đám người xông vào nhà y, cầm lệnh bài của Biện đại nhân – Biện Thương tại Đại Đô, kéo thẳng y lên xe ngựa.

Dọc đường, bất kể hỏi han cỡ nào, Tuân Diệu cũng không cạy được nửa chữ hữu ích từ miệng những người này. Vụ án gây rối kỷ cương đã hủy hoại nửa đời y, đến giờ nó vẫn là nỗi ám ảnh bao phủ trên đầu y, khiến y vừa sợ sệt, vừa ngờ vực, lại vừa lo lắng.

"Tuân công tử chớ lo." Đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ: "Chừng nào tới Đại Đô, ngài ắt sẽ biết."

Tuân Diệu thầm mắng vài câu, tuy nhiên chưa mắng xong, xe ngựa lại chợt dừng. Y mà không nhanh tay túm chặt rèm thì đã lao đầu ra ngoài rồi.

"Ai đấy?!" Bên ngoài có người quát.

Song, chỉ nghe được một âm thanh nhỏ, không gian bên ngoài bỗng chốc rơi vào thinh lặng, còn duy nhất tiếng ngựa bực bội âu lo đạp vó.


Người ngồi đối diện y biến sắc: "Tuân công tử, xin ngài hãy ở yên trong xe, đừng ra ngoài."

Nói rồi vén rèm đi ra khỏi xe.

**

Nửa nén hương sau.

Tuân Diệu chờ đến thảng thốt, đánh bạo vén rèm lên, ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng bên ngoài.

Những người "hộ tống" y đã nằm la liệt dưới đất, song không thấy giọt máu nào, như thể họ chỉ ngất đi. Người duy nhất còn đứng là một đạo sĩ ăn vận giản dị, trông mới khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, đeo thanh kiếm trên lưng, tay cầm cây phất trần, khí chất trong trẻo thoát tục, hững hờ nhìn về phía y, tiếp theo thực hiện nghi lễ Đạo giáo với y.

Tuân Diệu ngồi xổm tại xe ngựa nuốt nước bọt, trả lễ theo thói quen.

"Bần đạo là Nhạc Cảnh Minh ở núi Mao Sơn." Đối phương đứng yên tại chỗ: "Công tử có thể tự rời đi."

Tuân Diệu nào từng nghe đến núi Mao Sơn gì. Y bấu chặt khung cửa: "Vị... đạo trưởng đây có biết lý do những người này bắt ta tới không?"

Nhạc Cảnh Minh đáp: "Có người ở Đại Đô đang tìm công tử."

"Là ai?" Tuân Diệu nhíu mày: "Ta không muốn sau này ngày nào cũng phải sống trong lo sợ, đề phòng. Mong đạo trưởng hãy giải đáp thắc mắc giúp ta."

Nhạc Cảnh Minh nhìn về phía y: "Ta cũng không biết, gốc gác của những người này không rõ ràng, hành tung thì quỷ quyệt. Ta đã truy lùng hắn trăm năm mà vẫn chưa thấy được khuôn mặt thật ấy."

Tuân Diệu ngạc nhiên nhìn y. Vẻ ngoài của đối phương cùng lắm chỉ tầm hơn hai mươi, vậy mà khí thế quanh thân lại khác xa một thanh niên. Mặc dù lời lẽ hơi kỳ lạ nhưng nghe lại đáng tin một cách khó hiểu. Y không khỏi hỏi: "Hắn tìm ta làm gì?"

"Không biết." Nhạc Cảnh Minh nói: "Một là lấy mạng, hay là đoạt xác, ba là dùng tà thuật luyện đan. Tốt nhất công tử đừng đi, hãy tránh xa người đó."

Tuân Diệu cảm thấy đối phương đang nói năng linh tinh. Thế nhưng đạo sĩ tên Nhạc Cảnh Minh này lại quá đỗi điềm tĩnh, tựa hồ chẳng quan tâm y tin hay chăng mà chỉ đang tường thuật đúng như sự thật. Thậm chí y còn thấy nếu mình nhất quyết đòi đi thì đối phương cũng sẽ không ngăn cản.

Mạch não Tuân Diệu vận hành một lượt, trong lòng lập tức có điều cân nhắc: "Nếu lời đại trưởng nói là thật thì dân thường như ta ắt không thể chống trả. Đạo trưởng đã tới cứu ta thoát khỏi vòng vây, vậy chắc hẳn ngài là người có lòng từ bi. Rất mong được đạo trưởng che chở."

Y xuống xe, hành lễ với Nhạc Cảnh Minh.

Nhạc Cảnh Minh không chối từ: "Công tử có thể theo ta vào thành."

Tuân Diệu dứt khoát theo sau y.

Y nhìn ra người này có năng lực thật, khí chất còn liêm chính. Nếu đối phương nói đúng thì đi theo đối phương mới là cách an toàn nhất, hơn nữa... y cứ cảm thấy cái tên Nhạc Cảnh Minh quen quen.

"Bây giờ chúng ta tới chỗ nào ở Đại Đô vậy đạo trưởng?" Tuân Diệu không kìm lòng được, hỏi.

Nhạc Cảnh Minh nhìn thoáng qua cổng thành đóng chặt, sau đó quay mặt sang nhìn Tuân Diệu, lịch sự hỏi: "Công tử có sợ độ cao không?"

"Vâng?" Tuân Diệu thoáng sửng sốt, nhìn theo tầm mắt y về phía tường thành cao chót vót kia: "Chắc... chắc là không?"

"Đắc tội." Nhạc Cảnh Minh túm lấy đai lưng y, xách theo y thoải mái bay vút qua tường thành.

Tuân Diệu ngạc nhiên nhìn bầu trời thoáng gần rồi lại thoáng xa. Chỉ trong chớp mắt, y đã giẫm chân lên phiến đá trong thành Đại Đô, khuôn miệng mở ra còn chưa kịp khép vào.


"Mời." Nhạc Cảnh Minh thả tay, cất giọng vừa lạnh nhạt, vừa khách sáo.

"Mời... mời đạo trưởng." Ánh mắt Tuân Diệu nhìn y lập tức trở nên vừa sùng bái, vừa kính trọng, cứ như đang nhìn một ông lão trăm tuổi đức cao vọng trọng.

——

Tiêu Xuân Hòa nhìn Lương Diệp im lặng đã lâu: "... Ngươi nhất quyết phải ôm hắn lúc nghe ta giải thích à?"

Lương Diệp cụp mắt, vén tóc mái trên trán Vương Điền ra mang tai, chỉnh cho anh một tư thế thoải mái khi dựa vào lòng mình: "Lúc chứng trầm cảm bộc lộ, hắn sợ, không thể rời xa ta."

Vương Điền nhíu mày, trán ướt nhẹp mồ hôi, cố chấp vùi mặt vào cổ hắn. Lương Diệp giữ gáy anh, hôn lên tai anh: "Ta ở đây."

Cơ thể cứng đờ của Vương Điền thư giãn hơn chút.

Tiêu Xuân Hòa hận mình không phải một người mù vào lúc này. Y hít sâu một hơi, nói: "Vương Điền là ngươi chuyển kiếp."

Ánh mắt Lương Diệp chẳng hề dao động, Tiêu Xuân Hòa híp mắt, cười hỏi: "Ngươi đã biết từ lâu rồi?"

"Trí nhớ con kém chứ không phải mất não." Lương Diệp ôm chặt Vương Điền với tư thế giam cầm đầy tính chiếm hữu, nhìn Tiêu Xuân Hòa chăm chú: "Ta mặc kệ rốt cuộc mọi người kéo được hắn tới kiểu gì. Hiện giờ hắn là của ta."

Tiêu Xuân Hòa cười tủm tỉm: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người thế. Ai nói bọn ta kéo hắn tới?"

"Trẫm mặc kệ." Lương Diệp nhìn y chằm chằm với ánh mắt u ám: "Hắn là của trẫm."

"Bây giờ trông ngươi chẳng khác gì lúc giành bánh nướng hồi nhỏ." Tiêu Xuân Hòa thở dài bất đắc dĩ: "Hắn chính là Lương Diệp... nhưng là Lương Diệp chuyển kiếp sau khi chết. Ngươi chiếm lấy hắn làm chi? Mối nhân duyên của ngươi không thể là hắn được, hai ngươi vốn là cùng một người."

"Sư thúc thích sư phụ là vì nghe lời người khác?" Lương Diệp lặng thinh hồi lâu rồi chợt hỏi.

"Dĩ nhiên là không." Tiêu Xuân Hòa đáp.

"Vậy ta tự lo liệu nhân duyên của mình cũng không thành vấn đề." Lương Diệp ôm Vương Điền chặt hơn: "Nếu hắn cũng là Lương Diệp thì ta lại càng phải quan tâm hắn. Việc ta không cho hắn thích người khác cũng hợp lẽ thường tình."

"..." Tiêu Xuân Hòa suýt bị hắn lừa vào tròng: "Ngươi đang cãi chày cãi cối."

Vương Điền cứ thế bị siết tỉnh. Anh nhấc tay, gian nan đấm eo Lương Diệp: "Mẹ bà nó, ngươi muốn... siết ngạt chết ta à?"

Lương Diệp nới lỏng vòng ôm. Vương Điền nằm trong lòng hắn ho sù sụ, nhìn Lương Diệp chằm chằm hồi lâu, mới vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

"Là thật." Lương Diệp nắm lấy tay anh: "Ta đã cho người đi sắc thuốc."

Vương Điền khẽ gật đầu. Sau đó, hai đôi mắt giống hệt nhau khóa chặt ánh nhìn vào Tiêu Xuân Hòa.

"Đừng nhìn ta thế chứ! Ta nói cho các ngươi nhiều vậy là đã bị liệt vào dạng tiết lộ thiên cơ rồi. Thông minh thế thì tự suy luận cho rõ đi." Tiêu Xuân Hòa híp mắt nói: "Đấy là ta thôi, chứ đổi thành Nhạc Cảnh Minh thì..."

"Đổi thành ta thì thế nào?" Một giọng nói bình thản chợt vang lên ngoài cửa.

Ba người trong phòng khiếp đảm.

Tiêu Xuân Hòa đờ người: "Ban nãy mới có ai nói gì đúng không?"


Lương Diệp liếc y bằng ánh mắt đồng cảm, tiện đà đứng dậy, nhìn người đã đi đến sau lưng y, trong mắt không giấu nổi vẻ sung sướng khi người khác gặp họa: "Sư phụ."

Vương Điền quan sát Nhạc Cảnh Minh. Đối phương có vẻ ngoài đẹp trai sáng láng, mặt mày hiền hòa, trông cực kỳ đoan trang thanh lịch, đem đến cảm giác uy nghiêm khiến người ta tin theo.

Ánh mắt Nhạc Cảnh Minh lướt qua Vương Điền và Lương Diệp, cuối cùng dừng tại Tiêu Xuân Hòa đang quay lưng về phía mình.

"Sư phụ..." Lương Diệp vừa hé miệng đã bị Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng liếc nhìn.

"Lạm dụng công pháp, tổn hại kinh mạch, hủy hoại căn cơ, buông thả quá độ." Nhạc Cảnh Minh hờ hững nói: "Đi quỳ theo hương cháy đi."

Vương Điền ngỡ ngàng nhìn Lương Diệp ngậm miệng, tìm bừa một khoảng trống trong phòng và quỳ xuống.

Tiêu Xuân Hòa len lén định chạy, Nhạc Cảnh Minh chùng giọng nói: "Tiêu Xuân Hòa, ra đây."

Ai kia vốn tựa hồ ly tinh trong hình hài con người giờ như gặp phải khắc tinh, vai sụp xuống, ngoan ngoãn ra ngoài.

Vương Điền tìm một chiếc đệm mềm, đặt xuống bên đầu gối Lương Diệp, chưa kịp đi tới đối diện hắn đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Nhạc Cảnh Minh: "Khỏi cần cho hắn, ngươi lấy dùng đi."

Da đầu Vương Điền suýt tê rần tại khoảnh khắc ấy. Chưa kịp định hình, anh đã tự động quỳ xuống chiếc đệm đó, mặt đối mặt với Lương Diệp, hỏi bằng âm gió: "Tại sao ta phải quỳ?"

Lương Diệp quỳ dưới đất nhìn thẳng về phía trước: "Buông thả quá độ."

"Buông cái đầu ngươi." Vương Điền thẹn quá hóa giận, muốn kiên cường đứng dậy nhưng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của Nhạc Cảnh Minh chợt xuất hiện trong đầu. Ngay lập tức, đầu gối anh mềm nhũn.

Lạ lùng vãi.

"Ngươi đoán được từ khi nào?" Vương Điền hỏi nhỏ.

"Gì cơ?" Lương Diệp ra dáng tự kiểm điểm bản thân.

"Mẹ kiếp, đừng giả ngu. Ngươi sớm đã thừa biết chuyện ta bị đội sư phụ ngươi kéo tới cái chốn tồi tàn này." Vương Điền lạnh lùng nói.

"Không sớm hơn ngươi là bao." Chân mày Lương Diệp khẽ nhướng: "Hồi trước ta chỉ nghi ngờ. Sau đó, vì gặp Hạng Mộng ngoài thành và thấy sư thúc xuất hiện nên đã xác minh được."

"Hồi trước?" Vương Điền ngoảnh sang nhìn hắn.

"Hồi ở núi Thập Tải, Hạng Mộng từng nhận xét một câu." Lương Diệp nói rất hợp lý: "Nhưng xưa nay trẫm chẳng tin vào mấy thứ mịt mùng này."

Vương Điền híp mắt lại.

"Sư phụ hành động chẳng hề nể nang, sư thúc thì..." Lương Diệp khẽ nhíu mày: "... có lẽ đang nhắc nhở chúng ta."


Đọc truyện chữ Full