DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Sinh
Chương 70

Mấy ngày gần đây Tĩnh Hải bắt đầu nghênh đón những cơn mưa đầu mùa.

Cái lạnh còn sót lại của mùa đông vẫn chưa biến mất hết thì đã bị mấy cơn mưa này kéo lại.

Người đàn ông đầu đinh kéo Xuân Sinh từ bên ngoài vào, gã đi đến bên cạnh thùng sắt đang cháy rồi đẩy người ngã xuống đất, gã mặc kệ Xuân Sinh có đau hay không, gã hùng hùng hổ hổ nói, "Sau này tụi bây dẫn nó ra ngoài đi vệ sinh đi! Nếu để tao đi thêm lần nữa tao sẽ bóp ch3t nó! Tại sao tao phải đi theo vén quần cho nó?! "

Lưu Phong nhìn gã một cái, hắn ta đi về phía Xuân Sinh rồi đỡ người ngồi dậy, sau đó lấy dây thừng trói chặt hai chân Xuân Sinh lại.

Tên mập thấy người đàn ông đầu đinh tức giận như vậy thì nhẹ nhàng tiếp lời gã, "Chẳng lẽ mày có lau mông cho nó à? "

Người đàn ông đầu đinh chỉ thẳng vào mặt tên mập: "Tao giết cả tổ tiên nhà mày! Lần sau tới lượt của mày đi! "

"Dựa vào cái gì mà tao phải đi? Tao đã nói là đừng cho nó ăn nhiều như vậy, hơn nữa còn ăn bánh bao nhân thịt nữa chứ, nó ăn nhiều như vậy thì phải đi vệ sinh rồi, lúc trước nó cũng đói nhưng có chết đâu, bớt làm chuyện ruồi bu đi. "

Lưu Phong nghe vậy thì không đồng ý, "Trong núi đã lạnh mà còn có mưa, không cho nó ăn thì chắc chắn nó sẽ xảy ra chuyện, tụi bây nghĩ thi thể của nó đáng giá bao nhiêu? "

Người đàn ông đầu đinh tức giận nói, "Tao mặc kệ. "

Lưu Phong lắc đầu, hắn ta xoay người đi về phía người có đôi mắt nhỏ đang im lặng không nói gì, hắn ta ngồi xuống bên cạnh gã ta hỏi: "Nếu Ngụy Đình Chi thật sự cho chúng ta ba trăm triệu thì hắn sẽ mang đến như thế nào? "

Người có đôi mắt nhỏ im lặng cắn điếu thuốc, một lúc lâu sau gã ta mới nói: "Sử dụng thuyền."

"Chúng ta lấy thuyền ở đâu ra?"

Người đàn ông đầu đinh và tên mập nghe vậy thì đồng loạt nhìn về phía người có đôi mắt nhỏ, chờ gã ta quyết định.

Người có đôi mắt nhỏ nhả điếu thuốc trong miệng ra, "Chúng ta không có thuyền, nhưng Ngụy Đình Chi thì có, đương nhiên là để cho hắn chuẩn bị cho chúng ta. "

Lưu Phong cảm thấy rất nguy hiểm, "Chúng ta lấy được tiền thì phải trả tên nhóc này lại, khi tên nhóc này được an toàn thì Ngụy Đình Chi sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó chúng ta phải làm sao? "

"Cho nên chúng ta không thể trả tên nhóc này lại cho Ngụy Đình Chi nhanh như vậy được."

Lưu Phong lạnh lùng nhìn về phía Xuân Sinh đang nằm bất động trên mặt đất, nói: "Phải giấu nó đi, đợi đến khi chúng ta cầm được tiền, an toàn rời khỏi Tĩnh Hải thì hẳn trả lại. "

"Không sai."

Người đàn ông đầu đinh vẫn còn lo lắng, gã nhịn không được mà nói: "Chúng ta có nên tin tưởng Ngụy Đình Chi không? Nếu hắn lắp đặt công nghệ cao gì đó lên thuyền để định vị theo dõi chúng ta, liệu chúng ta có thể chạy thoát không? "

Tên mập cảm thấy cũng có lý liền phụ họa thêm: "Đúng vậy, trong phim có rất nhiều cảnh như vậy, đến lúc đó chúng ta chạy đi đâu bọn chúng cũng biết. "

"Vậy chúng ta chỉ có thể đi từng bước một, ba trăm triệu tiền mặt, không có thuyền thì chúng ta không thể mang đi được." Lưu Phong nói.

Nói xong bốn người đều im lặng, bọn chúng không hẹn mà cùng nhau lấy điếu thuốc ra, phun ra làn khói mờ ảo, trong căn nhà kho bỏ hoang giờ đây tràn đầy mùi nicotine*.

*Nicotine là một chất không màu, chuyển thành màu nâu khi cháy và có mùi khi tiếp xúc với không khí

(truyện chỉ được đăng ở wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Bây giờ đã tròn 80 tiếng kể từ lúc Xuân Sinh bị bắt cóc, cái người ít khi liên lạc bỗng nhiên gọi cho cho bọn chúng.

Nhìn cái điện thoại không ngừng rung lên, bốn người nhìn nhau.

Bây giờ bọn chúng xem như là đã phản bội người đó, bọn chúng thông qua người này mà thực hiện giao dịch với Ngụy Đình Chi, cho dù là "Chim khôn chết miếng mồi ngon*", nhưng trước khi trốn thoát thành công thì bọn chúng đã phản bội lại người đó nên không biết bây giờ phải nói gì.

*chim chết vì miếng ăn, người chết vì quyền (tham thì thâm)

Người có đôi mắt nhỏ và Lưu Phong liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.

"Sao lâu vậy?"

Từ lúc giao dịch với bọn chúng thì người ở đầu dây bên kia rất cẩn thận không để lộ sơ hở, giọng nói khi nói chuyện đã được xử lí, cho nên bọn chúng vẫn không biết người thuê mình là nam hay nữ, người nhà họ Ngụy rất giàu, ai cũng có thể có số tiền 100 triệu này, nói cách khác thì ngoại trừ Ngụy Đình Chi, những người nhà họ Ngụy ai cũng có khả năng bày mưu tính kế.

Người có đôi mắt nhỏ cũng sử dụng app thay đổi giọng nói, "Tôi vừa mới đi vệ sinh xong, nên không để ý điện thoại. "

Hình như người thuê bọn chúng đã chấp nhận lí do này của gã ta, người đó nói, "Mấy ngày nay vất vả cho các người rồi, Ngụy Đình Chi sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi cần các người làm thêm một chuyện nữa cho tôi, sau khi xong việc tôi sẽ đưa số tiền mà mình đã hứa với các người. "

Người có đôi mắt nhỏ im lặng vài giây rồi hỏi: "Sao đằng đó biết Ngụy Đình Chi sắp không chịu nổi nữa? "

Người đó cười nói, "Nó không dám ngủ. "

Người có đôi mắt nhỏ không hỏi thêm gì nữa, gã chỉ hỏi: "Vậy muốn chúng tôi làm gì tiếp theo? "

"3 giờ chiều ngày mai, đưa một ngón tay, hoặc một lỗ tai của tên ngốc kia tới nhà họ Ngụy."

"Chỉ cần đưa đến thôi?"

"Đúng."

"Còn nó thì phải xử lí như thế nào?"

"Tìm đại một chỗ rồi vứt đi, chuyện còn lại các người không cần quan tâm."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, bốn người nhất thời im lặng không nói gì.

Người đàn ông đầu đinh không nhịn được mà hỏi: "Người đó nói gì? "

"Chúng ta không cần phải nghe lời." Người có đôi mắt nhỏ cất điện thoại di động.

Lưu Phong lại hỏi: "Vậy có đi đến nhà họ Ngụy không? "

"Đi, sao lại không đi, người đó cũng nói đây là chuyện cuối cùng rồi, làm xong sẽ trả tiền, về phần Ngụy Đình Chi thế nào thì đó là chuyện của hắn, không phải chuyện của chúng ta."

Người đàn ông đầu đinh hiểu được ý của gã ta, đôi mắt gã mở to, "Chúng ta sẽ có 300 triệu. "

Người có đôi mắt nhỏ gật đầu, "Tìm một tảng đá rồi bỏ nó vào hộp đi, dù sao người đó cũng sẽ không biết chúng ta có thật sự cắt ngón tay hay lỗ tai của tên nhóc này hay không. "

Lưu Phong bỗng nhiên tìm ra điểm không hợp lí cho lắm, "Vì sao lại cho thời gian cố định như vậy? Sao phải là 3 giờ chiều? "

Không ai biết tại sao lại như vậy, người đàn ông đầu đinh không thèm để ý chút nào, "Người đó nói mấy giờ thì là mấy giờ, chúng ta cứ ném cái hộp tới đó rồi rời đi, không ai nhìn thấy thì sẽ không ai biết là chúng ta làm. "

Người có đôi mắt nhỏ nhìn Lưu Phong và tên mập, "Chiều mai hai người chúng mày đi với tao. "

Người đàn ông đầu đinh chậc một tiếng, "Đổi người đi, tao không muốn ở lại, cũng không muốn vén quần cho tên nhóc này nữa. "

"Tên mập không đáng tin như mày, không thể để nó ở đây canh được, phải là mày thì tao mới yên tâm."

Người đàn ông đầu đinh cạn lời.

Xuân Sinh nằm nghiêng trên mặt đất, cậu có thể hiểu được vài chỗ trong lời nói của bọn chúng, cậu yên lặng nhìn chằm chằm bụi bặm trên mặt đất.

Hơn 2 giờ chiều ngày hôm sau.

Cơn mưa rào sáng sớm bây giờ mới dừng lại, lớp đất hòa trộn với bùn tạo nên một mùi hôi kinh khủng, nhiệt độ trong nhà kho cũng thấp hơn ngày hôm qua.

Người đàn ông đầu đinh bẻ cành cây ném vào thùng sắt, làm cho lửa thổi bùng lên, Lưu Phong và tên mập đang chuẩn bị đem đồ tới nhà họ Ngụy, người có đôi mắt nhỏ đứng ở bên ngoài hút thuốc.

Vài phút sau, ba người đàn ông đi xe máy xuống núi, giờ đây trong căn nhà kho bỏ hoang chỉ còn lại người đàn ông đầu đinh.

Bọn chúng nhốt Xuân Sinh ở ngọn núi vùng ngoại ô của Tĩnh Hải, lúc trước nơi này được xây dựng thành một công ty chuyên về sắt, nhưng sau đó thì thiếu vốn đầu tư, sau khi xây dựng xong thì liền bị bỏ hoang, còn nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, khu vực này được người ta đồn là có nhiều ma quỷ nên không ai dám lui tới, chỗ đó cách trung tâm thành phố khoảng 30km, nhưng bọn chúng không thể gọi xe nên chỉ có thể tự đi bằng xe máy.

Lưu Phong chở người có đôi mắt nhỏ, tên mập lái một xe, ba người hai xe chạy một mạch về phía nhà họ Ngụy.

Mặc dù Tĩnh Hải chưa cấm xe máy, nhưng trên đường vẫn có nhiều cảnh sát giao thông đứng kiểm tra, trên đường đến nhà họ Ngụy bọn chúng phải cẩn thận mà né những con đường có cảnh sát giao thông, bọn chúng lái xe đến dưới chân một ngọn núi, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh Tĩnh Hải.

Ngọn núi này chỉ có một con đường, trên núi có một căn nhà, đó là nhà của nhà họ Ngụy.

Ba người dừng xe tìm một vị trí ẩn nấp, đường trên núi khó mà không có camera, bọn chúng không thể đi đường chính, chỉ có thể đi đường rừng.

Tên mập được yêu cầu ở lại để trông xe, người có đôi mắt nhỏ và Lưu Phong phụ trách việc đưa đồ, bọn chúng đi men theo con đường lúc trước mình đi đưa đoạn băng, chúng ném hộp chuyển phát nhanh vào giữa đường, như vậy, không bao lâu nữa sẽ có người phát hiện ra cái hộp.

Ném hộp chuyển phát nhanh xong, hai người xuống núi, Lưu Phong luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ta có một dự cảm không lành.

Hắn ta đi sau người có đôi mắt nhỏ, đến đây chúng mới cảm thấy chuyện cuối cùng mà người đó yêu cầu bọn chúng làm có hơi kì lạ.

"Có phải chúng ta lấy tiền hơi dễ dàng rồi không?"

Người có đôi mắt nhỏ không quay đầu lại, gã ta đi trên núi mà lại thoải mái như đi trên đường chính, "Chúng ta vẫn chưa nhận được tiền. "

"Chúng ta vẫn chưa làm gì cả, sao người đó lại chắc rằng chúng ta sẽ cắt ngón tay hay lỗ tai của tên nhóc đó? Hơn nữa, không ai biết liệu chuyện Ngụy Đình Chi có nhân cách thứ hai sẽ bị bại lộ hay không, vì sao người đó không chờ bệnh tâm thần của Ngụy Đình Chi tái phát thì hãy cho chúng ta tiền? Tao cảm thấy người đó như đang muốn đuổi chúng ta đi. "

"Mày đa nghi thế, rồi có nghĩ ra gì không?"

Lưu Phong không nói gì nữa.

Xuống núi dễ hơn lên núi, hai người làm việc xong thì nhanh chóng xuống núi, đi được nửa đường thì hai người đột nhiên dừng bước, chúng nhanh chóng tìm một bụi cây rồi trốn vào trong đó, bọn chúng khiếp sợ nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đang đi lên.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có xe cảnh sát? " Lưu Phong ngạc nhiên nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đang đi lên, hắn ta có hơi không tin vào mắt mình.

Người có đôi mắt nhỏ tức giận chửi thể, gã ta xoay người chạy xuống chân núi, "Đừng có giả ngu nữa! Quay lại ngay! Ngụy Đình Chi đã báo cảnh sát! "

Trong khi đó, ở trong căn nhà kho bị bỏ hoang.

Xuân Sinh đang ngoan ngoãn nằm yên trên mặt đất bỗng nhiên vặn vẹo cơ thể, miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Người đàn ông đầu đinh vừa nhìn thấy phản ứng này của cậu thì cảm thấy phiền, bởi vì điều này có nghĩa là Xuân Sinh muốn đi vệ sinh.

Gã hùng hùng hổ hổ đứng dậy, đi tới trước mặt Xuân Sinh rồi đá mạnh vào đùi cậu một cái, "Buổi sáng không nên cho mày ăn! Ăn xong thì mày liền muốn đi ị, mày có thể ngoan ngoãn để tao yên được không?! "

Xuân Sinh bị gã đá một cái thì đau đớn kêu lên, tiếng kêu trong miệng cũng yếu ớt dần.

Người đàn ông đầu đinh tức giận kéo cậu lên, gã xé băng dính trên miệng cậu ra, "Mày muốn làm gì? "

Xuân Sinh mím môi, cậu khàn khàn nói, "Tôi, bụng tôi đau quá. "

"Mày ăn phải cái gì mà bị đau bụng?"

Xuân Sinh không dám nhìn gã, "Bánh bao... hình như cái bánh bao hồi sáng bị hư rồi. "

"Hư rồi mà mày còn ăn?"

"Tôi đói..."

Không biết người đàn ông đầu đinh đang nghĩ gì, gã ghét bỏ mà chậc một tiếng rồi cởi bỏ sợi dây thừng trói tay và chân Xuân Sinh ra, "Lát nữa mày đi xa một chút. "

Xuân Sinh cúi đầu nhìn gã cởi dây thừng, "Nhưng tôi không có khăn giấy. "

"Cậu chủ à, cậu muốn khăn giấy à? Bộ không lấy lá lau được hay sao? "

"Vậy, vậy có lá rồi thì phải làm sao?"

"Cút đi, đừng hỏi tao chuyện này." Người đàn ông đầu đinh dùng sức vỗ vỗ đầu Xuân Sinh, gã ném sợi dây thừng sang một bên.

Xuân Sinh từ từ đứng lên, cậu khiếp sợ nhìn người đàn ông đầu đinh tiếp tục thêm mấy cành cây vào thùng sắt đang rực cháy, làm cho lửa cháy càng lúc càng mạnh, hẳn là lo khi ra ngoài lâu thì thùng sắt sẽ tắt lửa.

Người đàn ông đầu đinh đang nhìn chằm chằm vào thùng sắt, gã không phòng bị Xuân Sinh đang đứng ở đằng sau mình, khi gã cầm cành cây chuẩn bị ném vào thùng sắt thì đằng sau có một lực đẩy bả vai gã, gã bị đẩy vào trong thùng sắt.

Do không kịp để phòng nên cả gương mặt gã ập vào đóng lửa, ngọn lửa trong thùng sắt bén lửa chảy lên cái áo lông của gã.

"A...AAAAA——"

Tiếng kêu thảm thiết và đau đớn vang vọng khắp căn nhà hoang.

Xuân Sinh đẩy gã xong thì quay đầu bỏ chạy, cậu không dám quay đầu lại mà cứ chạy vụt ra khỏi căn nhà hoang kia, cậu ẩn mình vào những bụi cây xung quanh, với vóc dáng nhỏ bé của mình, chỉ một lúc thôi là cậu đã hoàn toàn biến mất trong bụi rậm.

Có vài lần Xuân Sinh được dẫn ra ngoài để giải quyết nỗi buồn, mỗi lần đi ra cậu đều lặng lẽ quang sát xung quanh, cậu đã sớm vẽ ra được con đường mình sẽ chạy trốn, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, cho nên vừa rồi cậu dùng hết sức mà đẩy gã đàn ông kia vào trong đống lửa.

Cậu nghe rõ tiếng la thảm thiết của người khi nãy, mặc dù cậu đang rất sợ hãi nhưng không dám dừng bước, cũng không dám quay đầu lại, cậu chạy một mạch về phía trước, sau đó nhảy vào bụi rậm mà trốn, mặc dù ngã lăn quay xuống đất nhưng vẫn cố gắng bò dậy.

Cậu điên cuồng chạy trốn, cậu không biết mình đang chạy đi đâu nữa, mặc dù đã chạy xa lắm rồi nhưng cậu vẫn không dám dừng lại, bởi vì cậu biết nếu mình dừng lại rất có thể mình sẽ chết, bọn họ nhất định sẽ đánh chết cậu, cho nên cậu nhất định không thể để bị bắt được.

Nếu cậu chết thì làm sao bây giờ? Nếu cậu chết thì cậu sẽ không bao giờ gặp lại Ngụy Đình Chi nữa, cũng sẽ không thể gặp lại Lâm Linh hay Dĩnh Dĩnh, không thể gặp lại những người giúp việc và những người ở đường Tây Giác.

Cậu vẫn còn muốn học điêu khắc, cậu vẫn chưa khắc Quan Âm cho Ngụy Đình Chi, cậu không thể chết, cậu muốn về nhà, về với Đình Chi và mọi người!

Đọc truyện chữ Full