DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 29: Nan giải

Lương Húc quan sát người đàn ông trước mặt này —— Vóc người hơi mập, đầu hơi hói nhưng ăn mặc cũng đúng mực không giống như là nghèo túng, đeo một chiếc đồng hồ màu xám bạc kiểu cũ, trong tay còn cầm chiếc ví da kiểu mà các ông chủ thường dùng.

Môi ông ta run lên mấy cái rồi xoay người định bỏ đi. Lương Húc giữ chặt ông ta lại: “Đi theo cháu!”

Từ nhỏ hắn đã quen với đấu vật, tuy nhìn thoáng qua thì nho nhã lịch sự nhưng tay thì như nắm đấm sắt, bố La bị hắn kéo thẳng tới cuối hành lang.

Ông ta và La Hiểu Ninh quả thật chẳng giống nhau một chút nào, Lương Húc nghĩ. Vẻ ngoài của người đàn ông này là dạng phổ thông nhìn qua là quên ngay, mũi tẹt, mắt nhỏ, tẹt cũng tẹt đến mức không hề đặc biệt, nhỏ cũng nhỏ đến mức hoàn toàn đại trà. La Hiểu Ninh tựa như một món đồ pha lê được đấng tạo hóa chế tạo tỉ mỉ, được thổi được thiêu cẩn thận, mỗi góc cạnh đều được đánh bóng kỹ lưỡng, ngay cả vết sẹo hình hoa đào trên trán cũng là tận tâm tận sức điêu khắc nên. Còn bố của cậu thì như một tác phẩm qua loa nhàm chán của tạo hóa, dù cho nhìn ngắm cả ngày cũng không thể nhớ được gương mặt ấy —— Sự khác nhau giữa bọn họ đó là tượng đất do Nữ Oa nhào nặn và nắm bùn mà Nữ Oa bỏ đi.

Hai người đứng cuối hành lang không nói gì với nhau, vẻ mặt đều không tốt. Lương Húc là do nhạy cảm mà nghi ngờ còn đối phương thì là co cụm lại vì kinh hoàng.

“Chú đã nghe thấy hết rồi ạ?”

Không biết qua bao lâu rốt cuộc Lương Húc cũng hỏi ra câu hỏi này. Như thể đáp lại lời chất vấn đó của hắn mà trong chớp mắt nước mắt của bố La đã rơi xuống, ông ta nghẹn ngào tựa như có vô vàn lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu rồi chỉ biết rơi lệ.

“… Cháu trai à, cháu cũng phải chịu khổ rồi.”

Mãi lâu sau ông ta mới nói ra câu này một cách khó nhọc.

Lương Húc nhìn thấy bóng dáng của Lương Phong trên người ông ta, không cần phải hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, sự xúc động nghẹn ngào lấp đầy cõi lòng Lương Húc.

“Cháu không hỏi ai đã nhờ vả chú cũng không hỏi vì sao chú lại nuôi nấng Hiểu Ninh, nhưng nếu chú đã nhận sự nhờ vả này thì tại sao không cố gắng quan tâm Hiểu Ninh chứ?”

Do dự một lúc lâu hắn kìm nén cơn giận và nước mắt hỏi ông ta.

Gương mặt của bố La thoắt hồng rồi lại thoắt trắng, ông ta cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Chú… Cũng do chú… Chú không còn cách nào khác.”

Nói xong ông ta đưa hai tay lên ôm mặt.

Không giống với Lương Phong, ông ta thoạt trông chỉ là một người bình thường, trên người ông ta có một sự khúm núm thường thấy ở những tiểu tư sản —— Khuy áo sơ mi cẩn thận cài đến tận trên cùng, cái mác Youngor không nỡ cắt bỏ trên tay áo và mái tóc dùng nước tạo nếp nhưng lại bị mồ hôi làm rối bời —— Mỗi một chi tiết nhỏ đều cho thấy ông ta nhu nhược, hèn nhát, sống theo lẽ thường. Dường như tất cả sự ăn diện của ông ta cũng chỉ để khiến người ta “không chê cười”, mọi nguyên tắc làm việc của ông ta đều là “phải yên phận” mà người Trung Quốc luôn nghiêm chỉnh tuân thủ. Trong mắt những người trẻ có ý chí thì ông La là đại diện cho sự yếu đuối, bất lực; họ sống một cách tầm thường như kiến thợ và ong thợ, họ tồn tại chỉ là để làm nền cho vinh quang của thời đại anh hùng này, họ là bùn cát dưới chân những anh hùng.

—— Thế nhưng không ai biết rằng bên trong thân xác tầm thường ấy cất chứa một trái tim dũng cảm, vĩ đại. Ông ta đã che chở cho đứa trẻ mồ côi của vụ án Kim Xuyên và sống một cách thận trọng cho đến ngày hôm nay.

Đúng vậy, không phải ai cũng có khả năng như Lương Phong, cũng không phải ai cũng có can đam đối mặt với sự thật đáng sợ của vụ án Kim Xuyên.

Lương Phong quá hiếm thấy, còn bố La chỉ là “đại đa số” phổ thông. Ông ta có thể bất chấp nguy hiểm che chở cho đứa trẻ mồ côi đã là vô cùng tốt bụng, ông ta sợ hãi Lương Húc có thể hiểu, ông ta e dè Lương Húc cũng hiểu được.

Không biết lấy đâu ra can đam mà sau một lúc cân nhắc Lương Húc mạnh dạn đề nghị: “Chú La à, nếu như Hiểu Ninh quá phiền phức đối với chú thì cháu có thể nuôi em ấy. Điều kiện của bố cháu thích hợp hơn chú một chút, hiện tại cháu đã thi đỗ nghiên cứu sinh, gia đình cũng không khó khăn, nếu Hiểu Ninh tới sống thì cháu rất hoan nghênh.”

Bố La giật nảy mình, mặt càng trắng hơn nữa, ông ta lùi về sau mấy bước rồi nói: “Không được, không được, như vậy sao được.”

“Không có gì là không được ạ.” Lương Húc nói với vẻ thoải mái: “Cháu thích Hiểu Ninh, Hiểu Ninh cũng chỉ tin tưởng mình cháu, hai bọn cháu bên nhau mấy năm qua em ấy cũng dần dần chuyển biến tốt. Cháu biết lời đề nghị này rất đột ngột nhưng hy vọng chú có thể suy nghĩ một chút.”

Lời hắn nói có phần Gay nhưng lúc đó Lương Húc hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, hắn thích La Hiểu Ninh chỉ đơn giản là lòng tốt. Nếu gia đình cậu thấy phiền hà như thế thì chẳng bằng để hai đứa trẻ sống với nhau.

Hắn chưa hỏi ý kiến Lương Phong nhưng hắn cảm thấy chắc chắn Lương Phong sẽ đồng ý. Mười hai năm nay tuy Lương Phong và hắn không phải cha con ruột nhưng đã hiểu ý nhau không khác gì ruột thịt.

Bố La chần chừ do dự, nghĩ đi nghĩ lại: “Không được, không được, tuyệt đối không thể như thế.” Ông ta ngẩng đầu lên: “Tiểu Lương à, trước đây là chú không đúng, chú quá nhát gan. Thế nhưng không phải chú không quan tâm Hiểu Ninh, cháu xem đấy nó bị thương thì chắc chắn chú vẫn sẽ đến thăm. Cháu yên tâm, mấy ngày nữa chú sẽ đón nó về nhà, nó cần gì chú cũng sẽ không để nó thiếu thốn!”

Lời này Lương Húc tin, tiền nằm viện nhiều như thế mà gia đình cậu vẫn sẵn lòng bỏ ra thì nếu về nhà chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi La Hiểu Ninh. Lương Húc chỉ hơi bất ngờ, không ngờ lại quyết định xong chuyện đưa Hiểu Ninh về nhà một cách đơn giản như vậy.

Bất chợt hắn hơi thất vọng, chần chừ một chút hắn hỏi bố La: “Chú ơi, sau khi Hiểu Ninh về nhà thì cháu còn có thể gặp em ấy không?”

Đối phương cũng do dự, suy nghĩ một lúc thì vẫn gật đầu: “Nếu nó muốn gặp cháu thì cứ tùy hai đứa quyết định đi.”

Lương Húc nhớ lại giọng nói của ông ta quả thật giống người Kim Xuyên, chỉ là chắc ở thành phố lâu nên cách phát âm hơi mang đặc điểm giọng phổ thông Thiểm Tây. Không giống với mình, La Hiểu Ninh được gửi gắm ở vùng lân cận —— Đương nhiên nếu như Lương Phong không phải vận động viên thì mình cũng đã lớn lên ở Chi Xuyên rồi.

Một tuần sau La Hiểu Ninh xuất viện về nhà, Lương Húc đến đưa cậu đi, bố La đã từ chối mấy lần nhưng Lương Húc vẫn kiên quyết muốn đưa họ về. Giám đốc Lâm là người khoe mẽ lắm trò cố ý cho Lương Húc chiếc xe cứu thương đắt đỏ để đưa đi, Lương Húc dở khóc dở cười: “Làm gì có ai đưa người xuất viện bằng xe cứu thương chứ?”

Giám đốc Lâm có sự thông minh khôn khéo của một thương nhân Phủ Điền, biết cách lôi kéo tình cảm từ những việc nhỏ nhặt. Bệnh viện của ông ta cần nhất là sự hỗ trợ của những nhân tài vì vậy loại chuyện tiện tay giúp đỡ này quả thật làm vô cùng nhuần nhuyễn. Ông ta ra vẻ ân cần với vị thạc sĩ vừa mới thăng cấp này: “Thế thì cũng có sao, cứ để người ta nhìn thấy việc tốt mà cậu làm đi!”

Giám đốc Lâm vẫn thấy chưa đủ còn muốn gọi phóng viên tới làm một chuyên đề phỏng vấn “Người tốt việc tốt” tiện thể cho mình ké chút tiếng thơm —— Lương Húc và nhà họ La đều dứt khoát từ chối thì Giám đốc Lâm mới ủ rũ ngừng ý định.

Trên đường về nhà La Hiểu Ninh vẫn luôn rầu rĩ không vui, về đến nơi cậu cũng không chịu xuống xe mà chỉ kéo ống tay áo Lương Húc rồi khóc mãi.

Lương Húc động viên cậu: “Anh sẽ đến tìm em chơi. Ngày mai, ngày mai anh sẽ tới tìm em.”

Bố của La Hiểu Ninh đứng ở cửa sau xe vừa ngượng ngùng vừa khó xử.

“Tiểu Lương à, chú xin cháu một chuyện.” Cuối cùng ông La kéo hắn sang một bên: “Cháu có thể ít đến thăm con chú thôi được không?”

“…” Lương Húc liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lẻm, điều này không giống những gì họ đã nói lúc trước, yêu cầu này có thể nói là trơ trẽn.

Ông La lau mồ hôi: “Chú… Chú… Cháu phải cho chú chút thời gian gần gũi với nó. Trước đây chú luôn bận việc bên ngoài.”

Lương Húc trầm mặc.

Ông La thấy hắn không đồng ý bèn năn nỉ hắn: “Cũng không phải là sau này không cho hai đứa gặp nhau, sắp tới cháu đến ít đi một chút thôi. Cháu xem ở trên nhà nó đã quấy đến mức nào rồi đấy.”

Lời này quả thật kinh tởm, La Hiểu Ninh vốn không hề quấy. Chỉ là cậu cảm thấy xa lạ với tất cả mọi thứ, giống như chú chó con vừa mới mua về dắt đến đâu thì cứ đứng ở đó, trong mắt chỉ toàn là sự sợ hãi. Bà La không bảo cậu ngồi thì cậu cũng chẳng dám ngồi.

Việc hắn không giúp đỡ là một kiểu lên án âm thầm, vẻ mặt của bà La vẫn luôn rất khó nhìn.

Lương Húc suy đi nghĩ lại: “… Chú phải đảm bảo không để em ấy phải chịu ấm ức.”

“Nó là con của chú sao chú lại để nó chịu ấm ức.” Ông La liên tục cam đoan: “Được chứ? Dù sao cháu và nó cũng không thân không thích lại không có quan hệ gì —— Tiểu Lương à, công ơn của cháu chú cảm ơn nhưng cháu cũng đâu thể sống với nó cả đời đúng không?”

Nói xong ông ta nhét cho Lương Húc một phong bì đỏ thẫm: “Coi như chú cầu xin cháu.”

Lương Húc đẩy chiếc phong bì kia trở về, hắn lặp lại bốn chữ “không thân không thích” cảm thấy rất đau lòng.

“Cậu đến xem nhà cậu ấy rồi hả?” Phòng Linh Xu hỏi: “Nhà cậu ấy ở đâu?”

“Đường Thúy Hoa.” Lương Húc nói: “Điều kiện cũng không tốt lắm… Giường và phòng đều là dọn dẹp tạm thời, khu nhà thì cũng ổn chỉ là căn nhà trang trí chẳng ra đâu vào đâu —— Nói chung là không hoan nghênh Hiểu Ninh, càng không hoan nghênh tôi.”

“Là do tôi nghĩ đơn giản quá. Tôi nên nhìn ra sớm hơn.” Hắn lẩm bẩm khe khẽ.

Nhất thời Phòng Linh Xu không rõ lời này của hắn là có ý gì.

Lương Húc quay mặt sang nhìn thoáng qua Phòng Linh Xu, bên ngoài trời đang mưa xối xả, toàn bộ núi Hồng Khánh sấm vang chớp giật tựa như bị đêm đen bao phủ.

Bọn họ trú ở trong xe, để tránh La Hiểu Ninh tỉnh dậy nên Lương Húc tiêm cho cậu ta một mũi an thần.

“… Cậu cứ y như bác sĩ sát nhân ấy.” Phòng Linh Xu bất bình: “Tỉnh thì tỉnh thôi, gì mà cứ tiêm lung tung cho cậu ấy.”

“Tiêm cũng là tại anh.” Lương Húc chẳng tức giận, hắn nói với vẻ bình thản: “Tâm trạng của Hiểu Ninh không ổn định hơn nữa cũng bị thương, tiêm một mũi để em ấy ngủ một giấc yên ổn. Tôi cũng đã tiêm glucose cho em ấy rồi, mưa to gió lớn thế này em ấy sẽ lại khóc.”

Ba người, một người ngủ còn hai người khác thì ngồi ôm chân, trong khoang xe tối om nhưng họ không dám bật đèn xe mà chỉ mở máy sưởi để duy trì nhiệt độ.

Đương nhiên là Phòng Linh Xu muốn bật đèn, bật đèn chính là cầu viện —— Chỉ là Lương Húc không cho phép.

Phỏng chừng bây giờ cảnh sát còn đang lục soát ngọn núi, Phòng Linh Xu nghĩ, nếu như chỉ huy là bố cậu thì chắc chắn sẽ đưa ra phương án cổ xưa này —— Phong tỏa chân núi, tìm kiếm theo hình thức trải thảm.

Quả thật Phòng Linh Xu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm túc như táo bón của bố cậu: “Ba người một nhóm! Không được hành động đơn độc! Giữ vững liên lạc bất cứ lúc nào!”

—— Có tác dụng không? Nếu như hỏi thử Trâu Khải Văn vấn đề này thì chắc chắn Trâu Khải Văn sẽ nói: “Kiểu tìm kiếm này không có hiệu quả.” Bởi vì trời mưa đường trơn trượt sẽ rất tốn nhân lực và vật lực, trực thăng của cảnh sát vũ trang cũng không thể cất cánh, mọi hoạt động truy kích hiệu quả chỉ có thể tạm ngừng, tất cả đều dựa vào việc đi bộ tìm kiếm —— Cách lục soát này không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có thể nói là hết lòng hết dạ nhưng Phòng Linh Xu vốn không cần tấm lòng ấy.

Khi đến núi Hồng Khánh thì chỉ có một con đường Lâm Đồng, nhưng khi đi khỏi thì “mọi con đường đều dẫn đến thành Rome”. Lương Húc chẳng phải thiểu năng trí tuệ còn đợi hắn quay đầu chạy về Lâm Đồng sao?

Hiện tại chắc chắn Lương Húc cũng đang do dự, quay lại Lâm Đồng là không thể nào, hoặc là đi về phía bắc tới huyện Lam Điền, hoặc là tiếp tục đi về phía đông mạo hiểm trở về nội thành từ Bá Kiều. Hắn liều chết bỏ trốn dù thế nào cũng không phải là muốn tuẫn tình cùng La Hiểu Ninh trong núi, đã nói là “Còn có chuyện quan trọng phải làm” vậy thì rất có thể hắn muốn đi tới huyện Lam Điền.

Phòng Linh Xu vẫn luôn cố gắng dẫn dắt, dẫn dắt Lương Húc nói ra “chuyện quan trọng nhất” này.

Lương Húc như thể học được chiêu giả mù của Hoa Sen Trắng, nói xong chuyện tình cảm bàn hết chuyện nhân sinh chỉ không nói trọng điểm.

Nhưng Phòng Linh Xu không thể nôn nóng.

Chắc hẳn Lương Húc đang đợi mưa ngừng, bởi vì nếu muốn đến huyện Lam Điền ở phía bắc thì phải băng qua đường đất trong núi. Hiện tại mưa to đường trơn, trên đường đất toàn là vách đá nhô ra nguy hiểm nên lái xe chẳng khác gì tìm chết.

Nếu như Phòng Chính Quân động não thì nên lập tức liên hệ với cảnh sát phía Lam Điền và bố trí giám sát trên các đường quốc lộ, tỉnh lộ ở huyện Lam Điền. Đại bàng vồ thỏ không bao giờ chui vào bụi cỏ, đại bàng luôn đợi thỏ tự nhảy ra rồi tung một đòn trí mạng.

… Đương nhiên điều này cũng không thể trách Phòng Chính Quân, quả thật ông hoàn toàn không biết gì về Lương Húc, trong mắt Phòng Chính Quân thì có lẽ lúc này Lương Húc đã băm vằm con trai ông rồi.

Mục đích bắt con tin là để bỏ trốn, giờ trốn vào trong núi rồi thì trong mắt cảnh sát Phòng Linh Xu đã trở nên vô dụng —— Giết người vứt xác mới là hợp lý.

Tìm kiếm là đang tìm thi thể.

Phòng Linh Xu nghĩ đến tâm trạng đau xót của bố cậu thì cảm thấy hơi khó chịu, bản thân thì chỉ có thể ngồi ở chỗ này nghĩ trong đầu rồi nói ba hoa vớ vẩn, chẳng làm được tích sự gì.

Nếu như Trâu Khải Văn ở đây thì tốt rồi.

“Phủ thêm cái này đi.” Trong lúc cậu đang ngẩn người thì Lương Húc tiện tay xé một tấm khăn trải giường bằng vải không dệt ra: “Anh đợi một chút, tôi đi đun ít nước đường cho anh uống.”

Hắn dùng bộ tản nhiệt để làm nóng túi truyền dịch, Phòng Linh Xu ở sau lưng hắn nói với giọng quái gở: “Trong cảnh tối lửa tắt đèn này cậu không sợ tôi đánh lén cậu à?”

“Anh có thể thử xem.” Lương Húc thờ ơ trả lời cậu.

Phòng Linh Xu muốn đánh hắn.

Từng trận gió quét qua thân xe thoáng nghe như thể trong gió truyền đến tiếng người gào thét từ xa xa, lắng nghe kỹ lại thì hóa ra là tiếng thông reo, từng đợt từng đợt, không phải tiếng ngâm xướng tao nhã mà chỉ là tiếng thở than não nề.

Cành cây đập lên nóc xe.

Phòng Linh Xu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, lâu lắm rồi cậu không trải qua bóng tối triệt để như vậy. Khi đã dần thích nghi thì bóng tối này thuần khiết và sâu thẳm hơn nhiều so với trong thành phố, tựa như đôi mắt vốn sinh ra vì bóng tối, trong mưa gió đen kịt bỗng nhiên nổ một trận sấm sét trắng xóa và mọi thứ đều có thể trông thấy rõ ràng.

Một con chim lớn rơi từ trên cây xuống.

Nó còn chưa chết hẳn, đoán chừng là cánh bị thương, nó đang r3n rỉ giãy dụa bên cạnh cửa xe.

“Không cần xuống.” Lương Húc bước tới: “Không cứu được đâu. Cứ coi như anh cứu được một con thì cũng không cứu được vô số con khác. Những đêm tối thế này đã chết không biết bao nhiêu động vật, anh sẽ cứu từng con sao?”

Phòng Linh Xu cảm thấy hắn đang nói chính hắn.

“Vết thương dính mưa sẽ bị nhiễm trùng, ngồi đi.” Lương Húc đặt nước đường vào trong tay cậu: “Uống cái này đi.”

“Cậu không uống à?”

“Tôi uống phần còn lại của anh.” Lương Húc nói.

Phòng Linh Xu quyết định một giọt cũng không để lại cho tên khốn kiếp này.

Cậu ngồi một bên uống nước đường thổi phù phù còn Lương Húc thì ngắm nhìn mưa gió ngoài cửa sổ rồi lại rơi vào trầm tư.

Tình cảm của con người quả thật là một thứ thay đổi thất thường, nó thường không có chút dấu hiệu nào khi ở cạnh bạn, phải đợi tới khi mất đi thì mới phát hiện mình không thể rời bỏ.

Lương Húc vì sợ La Hiểu Ninh khóc và cũng là để cậu thích nghi với gia đình mình nên tuy miệng đồng ý hôm sau sẽ tới nhưng cứ nhẫn nhịn rồi chịu đựng, một tuần liền hắn không đi tìm La Hiểu Ninh.

Một tuần đó hắn ngâm mình trong phòng thí nghiệm nhưng bài giảng trước cũng chẳng có nhiều. Những lúc không đi học thì Lương Húc cùng với bạn học quay cuồng trong quán net, một tuần chơi từ bạc lên tới kim cương.

Vẫn là Lương Phong hỏi hắn trước: “Thế La Hiểu Ninh về nhà xong là con không tới thăm nữa à?”

Lương Húc trả lời với vẻ hờ hững: “Chung quy em ấy cũng phải về nhà, con đến rồi thì em ấy càng khó ở nhà. Như thế không công bằng với bố em ấy.”

Lương Phong không vui: “Cái gì mà không công bằng? Lúc ông ta vứt con trai ở bệnh viện thì có công bằng với con không? Hay là bố thằng bé không cho con đến thăm?”

Lương Húc buồn bực: “Bố đừng hỏi nữa. Nên đi hay không trong lòng con tự có quyết định.”

Hiếm khi hai cha con lại cãi nhau, đây là lần đầu tiên Lương Húc sẵng giọng với bố hắn. Lương Phong nhìn ra tâm trạng hắn không tốt nên cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: “Con đừng cứ quyết định thay người khác. Con đã nhận lời người ta mà lại không tới, nó vốn là đứa ngốc đừng để lại làm ra việc ngốc gì.”

Đêm hôm đó Lương Húc không tài nào ngủ được, lời của Lương Phong cứ luôn xoáy vào trong lòng hắn giống như nghe thấy ở một nơi nào đó La Hiểu Ninh đang khóc, đang trách hắn không tới. Nhìn đồng hồ đã mười giờ, hắn như một bóng ma lần mò ra khỏi cửa rồi lang thang đi về hướng đường Thúy Hoa.

Hắn đi rất chậm, trong đầu chẳng nghĩ ngợi điều gì cũng không biết tại sao mình lại đi ra đây, giờ này ngoại trừ những thanh niên thức thâu đêm thì chắc hẳn tất cả mọi người đều đã ngủ.

Hắn đi thẳng đến dưới tầng nhà La Hiểu Ninh.

Bất ngờ hoặc là nằm trong dự tính cửa sổ phòng La Hiểu Ninh còn sáng đèn, phía trước cửa sổ có một người đang nằm úp sấp trông như một chú chó con đang giữ nhà, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

—— Không phải La Hiểu Ninh thì còn là ai đây?

Lương Húc đi tới dưới cửa sổ phòng cậu, phỏng chừng La Hiểu Ninh cũng cảm thấy bản thân đang nằm mơ nên trong giây lát cả hai người đều không nói gì.

Lương Húc ngẩng đầu nhìn cậu.

Ánh trăng rọi xuống, cảnh tượng ấy tựa như Romeo và Juliet hẹn hò.

La Hiểu Ninh nhìn hắn một lúc đoán chừng cũng không dám tin, rồi tựa như mộng du La Hiểu Ninh dứt thẳng nhoài người ra ngoài cửa sổ! Cậu như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng ngóng mắt nhìn qua khung cửa sổ trên gác cao, cậu khe khẽ gọi một tiếng:

“Anh ơi.”

Lúc này Lương Húc mới bừng tỉnh, chính bản thân cũng không biết tại sao nước mắt lại lăn dài, hắn không dám kêu lớn mà chỉ sốt ruột hô: “Quay vào! Quay vào!”

La Hiểu Ninh không chịu quay vào, nằm nhoài trên cửa sổ lại gọi một tiếng: “Anh ơi!”

Lương Húc sợ cậu xảy ra chuyện nên không dám hô nữa, sự xấu hổ và xót xa cùng trào dâng trong lòng. Hắn chẳng hỏi La Hiểu Ninh tại sao giờ này còn chưa ngủ vì vốn dĩ cũng không cần phải hỏi, hắn kiễng chân giơ tay rồi nói nhỏ về phía trước: “Em mau vào đi! Mở cửa được không? Em mở cửa, mở cửa ra đây, đừng nằm sấp trên đấy nữa!”

La Hiểu Ninh sửng sốt trong chốc lát rồi vẫn bất động dõi mắt nhìn hắn.

Lương Húc nói năng lộn xộn: “Hiểu Ninh, em mở cửa cho anh, để anh nhìn em một lát.”

Lời này lay động được La Hiểu Ninh, cậu “a” một tiếng rồi quay đầu bò vào trong, lúc bò thì đầu đập lên song cửa sổ nhưng điều đó cũng không ngăn được cậu vui sướng chạy vội ra cửa.

Lương Húc cũng ba chân bốn cẳng chạy lên tầng.

La Hiểu Ninh mò mẫm trong bóng tối ra mở cửa, bọn họ ôm lấy nhau như thể sinh ly tử biệt. Hai người đều không hiểu tại sao mình lại khóc bởi vì đây cũng không thể coi là chia xa gì, nhưng khoảng thời gian một tuần lễ này thật sự quá gian nan.

Cậu vẫn còn mặc bộ quần áo cũ, là quần áo trước đây của Lương Húc. Cậu chui vào lòng Lương Húc rồi thì không chịu ra nữa.

Lương Húc ôm cậu tựa như lấy về món đồ quý giá vừa cho người khác mượn, rồi lại cảm thấy hư hỏng chỗ nào đấy mà hắn xoa mặt La Hiểu Ninh, dường như mới một tuần đã gầy đi rồi.

“Anh ơi, anh không cần em nữa?” Lúc này La Hiểu Ninh không khóc nữa mà chỉ ngơ ngác hỏi hắn.

Lương Húc không biết phải giải thích thế nào lại sợ giờ này đã khuya sẽ quấy rầy người khác nên chỉ đành dỗ cậu khe khẽ: “Là anh không tốt, anh nên đến thăm em sớm hơn, anh.. Anh có việc.”

La Hiểu Ninh không khóc cũng không ầm ĩ chỉ chui vào lòng hắn: “Em không thích nơi này. Anh ơi, em đi với anh!”

Khoảnh khắc đó Lương Húc thật sự đã nghĩ ôm chặt cậu rồi cứ thế dẫn cậu đi.

—— Nhưng nơi này mới là nhà của La Hiểu Ninh, bọn họ ở cách đó cũng không xa, hắn dẫn cậu đi rồi thì ngày mai phải làm sao?

Hắn giẫm lên ánh trăng một mình trở về, trong lòng luôn nghĩ đến câu hỏi của La Hiểu Ninh lúc sắp chia tay.

“—— Ngày mai có tới không ạ?”

Bất thình lình hắn cảm thấy La Hiểu Ninh nên thuộc về hắn, không nên giao cho bất cứ ai bởi vì dù giao cho ai hắn cũng không yên tâm.

Trên đường phố Trường An lúc nửa đêm gió xuân lạnh lẽo lướt qua, hắn cảm nhận được một mùi hương quen thuộc trên người, cúi đầu ngửi thử ống tay áo thì mới phát hiện đó là mùi thuốc trên người La Hiểu Ninh.

Hắn xắn tay áo lên cuốn làn hương ấy vào trong tay áo, chỉ sợ một cơn gió xuân sẽ thổi tan nó đi mất.

Hết chương 29.

Đọc truyện chữ Full