DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 52: Món nợ nghiệt ngã

Phòng Linh Xu biết đầu óc của cái người tên Lương Húc này rất kỳ lạ, nhưng không ngờ đầu óc của cậu ta lại kỳ lạ đến vậy.

Vào khoảnh khắc Lương Húc chuẩn bị nổ súng thì Phòng Linh Xu nhớ tới chiến lược chơi game liều chết đến cùng của cậu ta. Lúc đó Lương Húc dùng Zed dẫn theo con cáo chín đuôi ăn hại là mình xông thẳng về phía trước.

Đến khi phía bên kia còn lại hai người thì Lương Húc hy sinh thân mình nhường mana cho Phòng Linh Xu.

“Uầy anh đẹp trai, anh đừng thế tôi sợ lắm!” Phòng Linh Xu sợ thật, bởi vì trong game cậu là một con gà chính hiệu, một chọi hai cậu hoàn toàn không tự tin.

Hồ hồi máu cách bọn họ rất xa, Thần Zed đã nằm quay đơ không còn kịp nữa, đồng đội thì vừa mới bị quét sạch.

Lương Húc từ tốn mở chai nước khoáng: “Lên đi, cậu làm được.”

Phòng Linh Xu không còn cách nào khác là cắn răng miễn cưỡng xông lên —— Cậu vẫn luôn được bốn người đồng đội bao gồm cả Lương Húc bảo vệ một cách kín kẽ, trên người có cả bình máu và mana, thậm chí chiêu cuối cũng không dùng đến.

Quyết chiến đến cùng, bằng bất cứ giá nào.

Tất cả những người đồng đội khác đều tưởng Phòng Linh Xu là con gái nên điên cuồng cổ vũ “Em gái cố lên!”

Từ trước đến nay Phòng Linh Xu chưa từng sảng khoái như thế, một chọi hai, double kill.

Dù vậy thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu nghiêng đầu nhìn Lương Húc đang uống nước: “Liều quá, nhỡ đâu đột nhiên tay tôi tàn phế thì chẳng phải ván này chết chắc à?”

“Tôi nên chết.” Lương Húc nhàn nhã: “Toàn bộ kỹ năng của cậu đều đầy, tôi tin cậu làm được.”

—— Đúng thế, đó chính là suy nghĩ nhất quán của Lương Húc.

Khi hắn một thân một mình thì hắn sẽ chọn cách kiên trì, nhưng nếu như có người có thể gửi gắm thì hắn sẽ dứt khoát lựa chọn xét xử chính mình.

Phòng Linh Xu trong đời thực không phải là cáo chín đuôi gà mờ, với Lương Húc thì cậu là nhân viên trinh sát mạnh mẽ nhất để giải quyết vụ án Kim Xuyên.

Phòng Linh Xu có thể hiểu được tâm trạng muốn giải thoát vào giờ phút này của hắn.

Nhưng hiểu không có nghĩa là tán thành.

Tại đây trong chớp mắt một viên gạch bay tới cùng tiếng gió, đầu tiên là va vào cổ tay Lương Húc sau đó thì đập lên vai Phòng Linh Xu —— Hai người không khỏi hơi lung lay, súng của Lương Húc vẫn chưa tuột khỏi tay thì Trâu Khải Văn đã tức giận hét lên: “Hands up!”

Lời này chắc chắn đã chọc giận Lương Húc, hắn quay đầu chĩa súng về phía âm thanh phát ra —— Nhưng đã muộn, Trâu Khải Văn tiến lên một bước vặn ngược tay hắn: “Chàng trai trẻ, buông tay!”

Lương Húc không nói gì cả, nắm đấm lặng lẽ của hắn theo gió đánh về phía mặt của Trâu Khải Văn. Lần này thì chú Trâu của cậu cũng không định khách sáo với cậu nữa, bên người cậu cũng không có bất cứ con tin nào —— Cậu chỉ muốn tự tử chứ không phải muốn chạy trốn.

Hai người cảnh sát vũ trang cũng bám sát theo sau nhảy lên mái.

Lương Húc bị ba người đồng thời khống chế —— Bất ngờ là Trâu Khải Văn cũng thoáng thấy ngạc nhiên, hắn không hề phản kháng dữ dội, bỗng chốc hắn ngừng động tác, khoanh tay chịu trói.

“Buông cậu ta ra!” Phòng Linh Xu nói to: “Cạy miệng cậu ta ra!”

Lúc này Trâu Khải Văn mới lấy lại tinh thần, anh học y nên giờ phút này tay mắt lanh lẹ hơn, không có vật nào khác để cạy mở nên anh đóng chốt an toàn rồi cắm báng súng vào miệng Lương Húc.

—— Đúng là không đoán sai, một dòng máu tươi trào ra từ trong miệng Lương Húc.

“Hay lắm à? Lương Húc?!” Phòng Linh Xu nằm dưới đất nhìn hắn với vẻ căm tức: “Chê tôi ẻo lả? Không trả được thù thì cắn lưỡi tự tử? Cậu còn không biết xấu hổ mà chê tôi ẻo lả?”

Tư thế của cậu quả thật không đủ oai hùng nhưng khí thế của cậu lại đủ để khiến tất cả những người có mặt tại đây phải kinh ngạc.

Cảnh sát vũ trang cũng ngừng ngắm bắn, mọi người cùng nín thở chăm chú nhìn Lương Húc.

Máy bay trực thăng phát ra tiếng gió vù vù, bóng tối dần lui.

“Lương Húc, tôi nói thật cho cậu biết, La Hiểu Ninh đang ở trong ICU, vừa mới kết thúc phẫu thuật. Cậu biết cậu ta làm cái gì không? Cậu ta vì trả thù cho cậu mà lăn xuống cầu thang cùng Phùng Thúy Anh, bây giờ còn đang hôn mê!”

—— Chỉ có thể nói sức mạnh tư bản đôi khi chính là lý lẽ vững vàng. Trịnh Mỹ Dung quá được việc, cô ta không huy động các chuyên gia hàng đầu từ Bắc Kinh, Thượng Hải và Hồng Kông mà trực tiếp gọi điện cho đối tác của Trường An, suốt đêm mời các chuyên gia hạng nhất của ba bệnh viện đứng đầu ở Trường An.

(*)“Lý lẽ vững vàng” nằm trong một lý luận của Đặng Tiểu Bình “Phát triển mới là lý lẽ vững vàng”.

Cũng phải cảm ơn một vị phó tổng khôn khéo tài giỏi khác của An Long, nghe đâu là họ Lý. Vị sếp Lý này nói hay như hát: “Ông Bành, ông Khuông, xin hãy giúp đỡ, bệnh nhân này liên quan đến việc hung thủ có bằng lòng ra đầu thú hay không. Khi nào xong xuôi mọi chuyện, chỉ cần hai người muốn thì chúng tôi sẽ mời Đài truyền hình Giang Tô, Đài truyền hình Quan Trung và Đài truyền hình Trung ương thực hiện phỏng vấn toàn diện cho từng người, cũng sẽ tạo dựng hình ảnh chói sáng cho toàn bộ hệ thống y tế Trường An.”

Anh đúng là nói điêu không chớp mắt.

Sếp Lý bèn chơi bài tình cảm: “Bạch Dương, Khương Duệ Quân, đây đều là các ngôi sao đang cực kỳ nổi tiếng của chúng tôi, phim truyền hình cũng đang chiếu. Tôi sẽ bảo họ —— À, các vị không biết rõ, không biết rõ cũng không sao —— Trương Huệ Thông, chắc chắn các vị biết Trương Huệ Thông. Chỉ cần các vị chịu hỗ trợ thì chúng tôi sẽ mời đạo diễn Trương quay video tuyên truyền miễn phí cho bệnh viện của các vị!”

Các chuyên gia hoàn toàn không biết những ngôi sao trẻ dưới trướng An Long nhưng Trương Huệ Thông là đạo diễn hàng đầu nổi tiếng cả trong và ngoài nước, là nhân vật tiêu biểu của điện ảnh Trung Quốc, có thể nói người trong nước từ lớn đến bé đều biết —— Nếu như cuộc điện thoại này không phải chuyển tiếp từ phía bệnh viện thì có lẽ các chuyên gia đã cho rằng đây là lừa đảo.

“Giám đốc Khuông, tôi biết những danh tiếng bên ngoài đó ngài không quan tâm.” Sếp Lý dùng cái tình để thuyết phục: “Tất cả là vì hy vọng của quần chúng, xin ngài giúp đỡ. Chi phí chữa trị không cần ngài phải mở miệng, tôi đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng.”

Sự việc liên quan đến vụ án quan trọng lại là một ca phẫu thuật khó, không có gì đáng xấu hổ. Các chuyên gia thậm chí cũng không cần thù lao: “Cứu người là cứu người, đừng nói chuyện tiền nong.”

Khi Phòng Chính Quân biết tin thì chỉ cảm thấy vô cùng cảm kích, đôi khi dư luận có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người, đây là thể diện mà lực lượng cảnh sát cũng chưa chắc có được.

Cả La Hiểu Ninh và Phùng Thúy Anh đều được hưởng đãi ngộ phẫu thuật hàng đầu ngoài tiêu chuẩn. Họ được chuyển đến Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Trường An.

Ca phẫu thuật của La Hiểu Ninh do chính Giám đốc Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Khuông Phục Sinh mổ chính. Phòng Chính Quân chạy tới bệnh viện: “Bất kể thế nào cũng nhờ ngài cứu sống cậu ấy.”

Giám đốc Khuông đã xem toàn bộ hồ sơ bệnh án của La Hiểu Ninh, ông đứng trước cửa phòng phẫu thuật thở dài một tiếng: “Những chuyện nằm trong khả năng đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tình huống này có thể sống được hay không, thay vì nói là phụ thuộc vào kỹ thuật của tôi thì chẳng bằng hãy xem ý chí sinh tồn của chính bệnh nhân.”

“Cậu trả thù, cậu ta cũng trả thù cùng cậu! Cái chết có ý nghĩa gì à?!” Phòng Linh Xu cố gắng kìm sự kích động xuống, nhưng sự hối hận vì không thể cứu La Hiểu Ninh cùng cảm giác phẫn nộ không sao hiểu nổi đối với Lương Húc trong thoáng chốc đồng thời trào dâng trong ngực cậu: “Đúng! Cậu không thể tin bố tôi! Không thể tin Cục trưởng Lý! Nhưng Lương Húc, cậu có thể tin tưởng tôi không?!

Cậu đứng dậy, giọng nói nâng cao không thể kiềm chế: “Tôi! Bị người tình của cậu đâm bị thương! Ông đây lê cái thân thể thương tích đầy mình này chạy đến Nam Kinh để tìm kiếm manh mối, vì sao? Là vì cảnh sát Quan Trung chúng tôi cũng giống cậu, vẫn luôn sống trong sự đấu tranh. Truy đuổi mười lăm năm, tự trách mười lăm năm, cũng biết cậu không cam tâm chờ đợi mười lăm năm —— Phải! Chúng tôi để chân tướng đến muộn! Xin lỗi! Nhưng thật sự chúng tôi chưa từng từ bỏ!”

“Mẹ kiếp đây không phải phim ảnh, chết để tăng tỉ lệ người xem à? Có ích lợi gì?” Phòng Linh Xu ra sức lau nước mắt: “Lương Húc, tôi không cố ép cậu phải làm nhân chứng, thiếu chứng cứ thì tôi có thể tự đi bổ sung, nhưng sự thật La Quế Song giết người chỉ chứng thực được một vụ, nếu là cậu thì cậu cam tâm không? Ngày này sang năm tôi sẽ đến trước mộ của cậu nói cho cậu biết gã bị tử hình chỉ vì một vụ giết người, liệu nắp quan tài của cậu có giữ nổi không?!”

Lương Húc hơi sững sờ, có lẽ là do Phòng Linh Xu chưa từng mắng chửi ai kịch liệt như vậy trước mặt hắn, cũng có lẽ là bị sốc trước cái chết của La Hiểu Ninh.

Phòng Linh Xu ngửa đầu nhìn bầu trời, để nước mắt chảy ngược vào trong: “Tôi có lỗi với cậu vì không chăm sóc tốt cho Hiểu Ninh, trừ cậu ra không ai có thể chăm sóc tốt cho cậu ta. Cục cưng nuông chiều của cậu thì tự cậu lo, ông đây không rảnh đi hầu!”

Lương Húc cứ nhìn chằm chằm vào Phòng Linh Xu, nhưng trong miệng có súng nên không thể nói ra lời. Phòng Linh Xu biết là hắn muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với La Hiểu Ninh.

Trâu Khải Văn trầm giọng nói sau lưng hắn: “La làm chứng chỉ tội cha và bà nội cậu ta, sau đó ngã từ trên cầu thang xuống.”

Lương Húc nghe thấy thanh âm trầm vang của anh sau lưng: “Là vì cậu —— Hiện tại cậu ta đang cấp cứu, có ý chí sinh tồn hay không phụ thuộc cả vào cậu.”

— Từng tiếng từng tiếng, như tiếng chuông kêu nặng nề.

Có lẽ Lương Húc đã biết chuyện này từ lâu, nhưng chính tai nghe thấy và ngầm suy đoán là hai chuyện khác nhau.

“Kevin, thả cậu ta ra.” Phòng Linh Xu nói: “Trả súng lại cho cậu ta.”

Không cần trả lại, súng ở ngay trong miệng Lương Húc, Trâu Khải Văn lấy ra giúp hắn rồi thả lại vào tay hắn.

“Lương Húc, nếu cậu muốn chết thì dễ lắm. Tôi sẽ bảo Trâu Khải Văn mở chốt an toàn cho cậu, một phát vào đầu nhanh gọn dứt khoát.” Phòng Linh Xu đứng tại chỗ không xê dịch dù chỉ một bước: “Cậu chết rồi thì không còn ai xác nhận lời khai trước khi chết của Lư Thế Cương. La Hiểu Ninh nằm trong phòng bệnh chưa rõ sống chết, cậu chết thì cậu ta tỉnh lại sẽ ra sao? Tôi cho cậu biết, nếu cậu ta tự tử thì tôi sẽ không nhúng tay vào lần nữa!”

Máy bay của cảnh sát vũ trang hạ cánh xuống nóc nhà.

Phòng Linh Xu giơ tay ra hiệu cho cảnh sát trên trực thăng rồi lại nhìn Lương Húc: “Hoặc là cậu đã làm thì làm đến cùng, giờ cho tôi một phát súng tôi cũng không có ý kiến. Cậu chết, tôi hy sinh vì nhiệm vụ, mọi người cùng tiêu đời —— Dù sao không bảo vệ được La Hiểu Ninh thì tôi cũng hối hận muốn chết, cho tôi một phát tôi cũng rất sảng khoái!”

Trâu Khải Văn đứng sau lưng Lương Húc cũng không hề động đậy, hiện tại không thể di chuyển, bất cứ hành vi cố gắng lại gần nào cũng sẽ khơi dậy cảm xúc chống đối của Lương Húc.

Anh không hề lo lắng, trong lòng chỉ thầm khen ngợi cho biểu hiện vào giờ phút này của Phòng Linh Xu.

Một tràng miệng lưỡi oanh tạc ấy đã chặn đứng mọi con đường bùng nổ trong tiềm thức của Lương Húc, đánh trúng tất cả những điểm căng thẳng của nghi phạm.

Lương Húc không lên tiếng.

“Lương Húc, tôi biết giờ mà rót súp gà cho tâm hồn cho cậu thì rất vô liêm sỉ, nhưng những câu nói này vốn không cần tôi nói. Tôi chỉ nói một chuyện —— Tôi đảm bảo với cậu nhất định La Hiểu Ninh có thể sống.”

Phòng Linh Xu nói liên tục không nghỉ đã bắt đầu thở không ra hơi: “Nếu tôi là cậu thì hiện tại tôi cũng sẽ muốn chết. Chết xong để La Hiểu Ninh sống một mình, mỗi một ngày đều là để chuộc tội —— Nợ cha con trả, đây là do cậu ta đáng tội.”

Lời này quả thật là thấu tim, đâm xuyên vào nơi mà Lương Húc không muốn đối mặt nhất.

Lương Húc hơi nghiêng đầu đi.

“Cả ba chuyên gia phẫu thuật hàng đầu của Trường An đều đang tiến hành hội chẩn cho Hiểu Ninh tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Y —— Trong những chuyên gia này cũng có thầy hướng dẫn của cậu, cậu biết rõ năng lực của họ.” Kevin đứng bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mỗi một hành động nghe theo cảnh sát lúc này của cậu đều sẽ khiến thời gian thi hành án của cậu được rút ngắn. Rút ngắn một ngày thì Hiểu Ninh sẽ phải chờ ít đi một ngày.”

Phòng Linh Xu nuốt nước mắt: “Không phải không còn điều gì cần lo lắng, cũng không phải không còn lại gì cả. Lương Húc, chú ra đi tôi rất buồn nhưng cậu còn có tôi, có Kevin, có Hiểu Ninh, cậu có bạn bè và người yêu. Mộ của chú Lương Phong hàng năm cần có người viếng thăm, chú ấy sẽ không hy vọng bên cạnh mình có thêm một ngôi mộ mới.”

“Cậu hổ thẹn với chú ấy nên cậu muốn chết, nhưng bây giờ cậu chết thì sẽ có lỗi gấp trăm gấp nghìn lần với chú ấy.”

Cậu đưa tay về phía Lương Húc: “Đưa súng cho tôi, chủ động đưa cho tôi.”

Sự lặng im kéo dài lâu thật lâu, chỉ có tiếng động cơ gầm rú của máy bay trực thăng cuốn lấy tất cả mọi thứ xung quanh.

Luồng gió cuồn cuộn ấy như muốn cuốn ngược bóng tối, thổi ra ánh bình minh.

Một lúc lâu sau trong âm thanh ầm vang của động cơ, tất cả mọi người nghe thấy tiếng “lạch cạch” của súng hơi rơi xuống đất.

Đội cảnh sát vũ trang theo thang dây đáp xuống từ trên trời, Lương Húc không phản kháng nữa, còng tay vòng vào cổ tay mảnh khảnh và rắn chắc của hắn.

Mọi người không ai nhiều lời, tâm trạng nặng nề bao trùm lấy bọn họ. Đúng vậy, nghi phạm của vụ án giết người ở Khúc Giang rốt cuộc đã sa lưới, nhưng đó cũng không phải là dấu chấm hết phá giải vụ án Kim Xuyên.

Hắn chỉ là một kẻ tuẫn tội.

Lương Húc lặng lẽ rời đi cùng cảnh sát vũ trang và cảnh sát hình sự đã lên đến nơi sau đó. Hắn không hỏi về La Hiểu Ninh, cũng không nói thêm bất cứ một câu nào.

Phòng Linh Xu đứng im tại chỗ.

Kevin thấy cậu lảo đảo thì vươn tay đỡ vai cậu.

“Không cần đỡ em.” Cậu nắm lấy tay anh: “Kevin, anh có ủng hộ an tử không?”

Kevin không lên tiếng.

(*)An tử (hay cái chết êm ái, cái chết êm dịu; tiếng Anh: euthanasia) đề cập đến việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị cho người bệnh.

“Em có cảm giác mình đã làm một chuyện vô cùng tàn nhẫn.” Phòng Linh Xu lau đi vệt nước mắt đã khô trên mặt: “Em ép buộc hai con người vốn nên được chết một cách êm ái phải ở lại.”

—— Sống thật sự quá mệt mỏi, có lẽ không chỉ vì yêu, mà còn vì nợ.

Sống còn khó hơn cả chết.

Mỗi cuộc đời là một canh bạc lớn với số phận, đánh cược bằng tuổi trẻ, đánh cược bằng tình yêu, đánh cược bằng hy vọng. Ngây ngô, khờ dại cảm thấy bản thân đã chiến thắng nhưng khi quay đầu nhìn thì những gì còn sót lại một đời chỉ là nợ.

Yêu cũng nợ, hận cũng nợ, có ai mà không nợ?

Quãng đời còn lại khó trả hết món nợ nghiệt ngã, muốn hỏi trời cao đất dày kia món nợ nghiệt ngã tới từ đâu.

Hết chương 52.

Đọc truyện chữ Full