DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc
Chương 12: 12: Mèo Bị Nấm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mèo bị nấm
Chuyển ngữ: Diên Lúc nhận được tin nhắn trả lời của bệnh viện thú y là vừa đúng chín giờ sáng.

Bên kia có lẽ vừa đi làm là lập tức giải đáp nghi vấn của cậu.

Lúc sáng sau khi phát hiện ra vấn đề thì Đường Ngật lập tức thả mèo con xuống, chụp cục lông trên tay gửi qua wechat của bệnh viện thú y hỏi thăm.

Sau đó cậu còn tìm chỗ da mà cậu gỡ cục kia xuống để chụp nữa nhưng lông mèo con quá dày khiến cậu tạm thời không thể tìm được.

Thấy sắp trễ giờ làm, Đường Ngật chỉ còn cách tạm thời gác lại qua một bên để đi làm.
Điện thoại trong túi quần vừa rung lên là Đường Ngật lập tức lấy ra xem, bệnh viện thú y gửi hai tin nhắn trả lời.
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Xin chủ nhân chờ chút nha, Bảo Bảo sẽ nhanh chóng đi hỏi bác sĩ giúp bạn!
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Ảnh hơi nhỏ, bước đầu phán đoán có thể là mèo bị nấm rồi.

Nấm ở mèo cũng chia làm nhiều loại, cụ thể cần kiểm tra mới đưa ra kết luận chính xác được.

Nếu bạn có thời gian thì mang Phú Quý đến bệnh viện kiểm tra nhé.
Một viên đường: Được, cảm ơn Bảo Bảo.
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Không có gì.
Nhắn đôi ba câu kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Ngật cất điện thoại lại vào túi.
Đường Ngật lo lắng không thôi, không biết mèo bị nấm có nghiêm trọng không nữa.

Đường Ngật trái lo phải nghĩ, chốc lại nghĩ không biết Phú Quý có khó chịu không, chốc lại nghĩ không biết đã để sai sót chỗ nào mà khiến cho Phú Quý bị nấm.

Cuối cùng cậu lại nhịn không được lấy điện thoại ra tra mạng xem mèo bị nấm là sao.
Điện thoại nhanh chóng hiển thị kết quả tìm kiếm, nội dung liên quan tới mèo bị nấm nhanh chóng xâm chiếm Đường Ngật.

Bức ảnh mèo bị rụng lông, hư da do bị nấm cũng xuất hiện làm cho Đường Ngật nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Trên mạng miêu tả khi mèo bị nấm sẽ bị ngứa vô cùng.

Mèo con thấy ngứa thì không kìm được mà gãi, càng gãi thì vết nấm càng nghiêm trọng, rơi vào vòng tròn lặp đi lặp lại ác tính.
Có vẻ sẽ thống khổ lắm.
Đường Ngật càng xem càng khó chịu, tắt điện thoại cất đi rồi chuyên tâm vào công việc.
Buổi tối có thể đưa Phú Quý đi gặp bác sĩ, nhất định bác sĩ sẽ chữa khỏi cho nó.

Đường Ngật cố gắng thuyết phục mình, không để chuyện này ảnh hưởng đến công tác.
Vừa tan tầm là Đường Ngật nhanh chóng thu dọn khu vực mình phụ trách, tốc độ nhanh hơn hẳn ngày thường.

Chào tạm biệt với chị gái làm cùng ca xong là lập tức xách túi chạy như bay về nhà.
Đường Ngật chẳng có tâm tình ăn tối nữa, bỏ Đường Phú Quý vào balo xong là xuất phát tới bệnh viện thú y ngay.

Lúc đến bệnh viện thì mấy y tá trong bệnh viện đang túm tụm lại ăn cơm.

Tiểu Cảo thấy Đường Ngật đến liền bỏ đũa xuống đi tới đón cậu.

Đường Ngật vội nói cô cứ ăn cơm trước đã, cậu chờ thêm một lát cũng được.
Tiểu Cảo xua tay: “Không sao đâu, chị cũng ăn no rồi.

Bọn chị vốn chả có giờ giấc ăn cơm cố định gì đâu, như hôm nay là hiếm lắm rồi đó.

Lần trước chị vừa mới cầm đũa lên là có khách tới, hại chị dẫu thèm cũng không được ăn, phải ưu tiên công việc trước.”
Giờ thì Đường Ngật cũng nhận ra là mình đến không đúng lúc, hơi ngượng ngùng hỏi: “Các bác sĩ thì sao ạ?”
“Em hỏi bác sĩ La phải không? Chắc ảnh còn chưa ăn đâu, ảnh toàn về nhà mới ăn.” Thường thì khách tới bệnh viện thú y khám lần đầu do bác sĩ nào khám là về sau sẽ ngầm xem như do bác sĩ đó phụ trách luôn.

Trong mắt Tiểu Cảo thì Đường Ngật đã là người của bác sĩ La, cậu hỏi câu đó tức là đang hỏi về La Chú.
Vậy chẳng phải là sau tám giờ mới ăn à?
Đường Ngật hỏi lại: “Muộn vậy mới ăn thì có thấy đói bụng không?”
“Chắc là thói quen cá nhân rồi đó, chị cũng không quản được.” Tiểu Cảo nhún vai, gọi với vào phòng làm việc: “Bác sĩ La ơi, chủ nhân của Phú Quý tới rồi!”
Cửa văn phòng mở ra, La Chú ló đầu xuất hiện.

Hắn vẫn mang khẩu trang như thường ngày, thái độ lạnh nhạt không biểu tình.
Rõ ràng không khác gì lần gặp đầu tiên nhưng bây giờ Đường Ngật không còn cảm giác bỡ ngỡ khi gặp hắn nữa, thậm chí còn sinh ra vài phần thân thiết, muốn hắn nhanh nhanh khám cho Phú Quý.
La Chú gật đầu với Đường Ngật: “Mời qua bên này.”
Đường Ngật theo sau, đi vào phòng khám thì quay người đóng cửa lại.
Cậu mang Phú Quý ra khỏi balo thì La Chú cũng đeo bao tay xong.

Hắn hỏi: “Cậu phát hiện vết cộm ở trước ngực nó à?”
Đường Ngật gật đầu: “Nhưng bây giờ tôi tìm không thấy nữa.”
Vậy thì đúng rồi, dấu hiệu dễ thấy nhất của mèo bị nấm là bị rụng lông hình tròn, hình bầu dục hoặc hình nhẫn có bờ màu hồng xung quanh, thường xuất hiện ở ngực và lưng, cá biệt một số trường hợp còn gây ngứa.

Đường Phú Quý nằm yên, La Chú khéo léo tìm kiếm cẩn thận một lần nhưng không tìm ra vết nấm, thành ra hắn chưa thể đưa ra kết luận ngay.
Không phải mèo nào bị nấm cũng sẽ ngứa, buổi tối hắn cũng không cảm nhận được trên người có gì khác thường.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng khi đó tâm tình hắn lên xuống quá lớn ảnh hưởng tới các cảm quan khác.
Trong phòng khám bệnh rất yên tĩnh, tràn ngập mùi nước khử trùng mà Đường Ngật đã nhớ kỹ.
Tầm mắt cậu dừng trên người La Chú.

Bác sĩ La đang nghiêm túc chuyên chú kiểm tra mèo nhỏ trong tay, lông mi hơi dài rũ xuống, hờ hững và dịu dàng tuy mâu thuẫn nhưng lại cùng xuất hiện trên người hắn.
Đường Ngật mang máng nhớ tới hình như cậu chưa nói chuyện với hắn được mấy câu, mà câu nào cũng có vẻ đều liên quan tới Phú Quý hết.

Kể cũng phải, bác sĩ với người nhà bệnh nhân thì chỉ có thể nói về tình hình bệnh nhân thôi.
Thế nhưng giờ đây cậu lại chợt muốn nói gì đó khác với La Chú.


Đường Ngật nghĩ vậy, và cũng làm vậy thật: “Anh chưa ăn cơm, có đói bụng không?”
La Chú ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt là bất ngờ không che giấu nổi.

Đầu óc Đường Ngật lập tức trống rỗng, nghĩ không ra tại sao mình lại hỏi vậy.
Câu bắt chuyện sáo rỗng nhất cũng là anh ăn cơm chưa chứ ai lại hỏi người ta có đói bụng không.

Bác sĩ La đói bụng thì sao, chẳng lẽ còn muốn mời người ta ăn cơm à?
Đường Ngật khóe miệng giật giật: “Tôi cũng chưa ăn cơm tối.

Tôi mời anh cơm được không?”
Đường Ngật cố duy trì nụ cười giả trân, hít một hơi thật sâu.

Sao mình lại nói vậy chứ trời ơi chắc là bác sĩ La sẽ không thấy cậu quái quái đâu ha…
La Chú khép mắt suy nghĩ, đoạn nhanh chóng mở ra: “Bây giờ hả?”
Bác sĩ La đáp lại thật kìa! Đường Ngật vội vàng lấy điện thoại ra: “Để tôi đặt đồ ăn ngoài.”
La Chú chưa bao giờ nghĩ tới Đường Ngật sẽ bất ngờ chủ động mời hắn ăn cơm như vậy.

Hắn lại càng không ngờ được có người nói mời cơm là gọi thức ăn ngoài mời.
Trong lúc chờ đồ ăn giao tới thì công việc khám và chữa bệnh vẫn tiếp tục tiến hành.
Tiểu Cảo ăn cơm thu dọn xong xuôi rồi thì theo vào xem có cần giúp đỡ gì không.

Nghe Bác sĩ La dặn dò một tiếng cái là cô nhanh chóng chạy đi lấy một chiếc đèn nhỏ ra.
Đó là đèn wood hay còn gọi là đèn tia cực tím.

Dưới ánh sáng của tia cực tím thì một số vi khuẩn và nấm sẽ có màu khác, dễ phát hiện hơn khi không dùng đèn.

La Chú cầm đèn kiểm tra trên người Đường Phú Quý, phát hiện một vùng màu xanh lục ở ngực mèo nhỏ.

Đường Ngật thấy vậy thì sốt sắng nuốt nước miếng, chính là chỗ đó.
(*) Đèn wood là thiết bị thẩm mỹ được ứng dụng tia tử ngoại xuyên sâu vào da.

Mục đích phản ánh chính xác những tình trạng da mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Từ đó, bác sĩ có thể đưa ra giải pháp hợp lý theo từng trường hợp cụ thể, nâng cao hiệu quả trong quá trình điều trị.
“Xem qua thì có thể là nấm Microsporum canis, nguyên nhân dẫn đến nấm ở mèo.” Sợ Đường Ngật không hiểu, La Chú giải thích thêm một câu rồi tắt đèn đi, “Đèn wood chỉ có thể xác định là có nấm, nhưng mà không chỉ có một loại nấm duy nhất phát ra màu xanh nên phải quan sát dưới kính hiển vi để xác nhận lại lần nữa xem có phải là nấm Microsporum canis không.”
“Nếu là nấm đó thì có nghiêm trọng lắm không?” Đường Ngật hơi hoảng, “Tôi không dẫn nó đi lung tung, sao lại bị nấm được chứ?”
“Trước mắt thì tình hình Phú Quý không nghiêm trọng lắm, ngoại trừ vết lúc sáng cậu thấy thì hình như không còn chỗ nào nữa, chủ nhân phát hiện rất kịp thời.” Trong giọng La Chú mang theo khen ngợi, “Rất nhiều mèo con tự mình mang theo nấm trên người, chỉ là bình thường khỏe mạnh nên không sao, lúc đề kháng yếu đi mới phát tác.”
Tiểu Cảo cũng an ủi: “Bác sĩ La nói đúng đó, nấm ở khắp mọi nơi.


Mèo nhỏ bị nấm không phổ biến lắm đâu, tần suất như con người bị bệnh phù chân vậy đó.

Có nhẹ cũng có nặng nhưng dựa theo những ca bệnh cũ thì Phú Quý hẳn là không sao đâu.”
Nghe bọn họ nói thế, Đường Ngật mới nhớ tới hôm trước La Chú cũng nói em mèo trên tay cô bé học cấp ba bị nấm, còn nói thêm cách chữa trị.

Chỉ là Đường Ngật cuống quá nên quên mất.
Tiểu Cảo nói tiếp: “Nói mới nhớ, Hải Sâm cũng bị nấm đó, nhưng mà bị nặng hơn này nhiều.”
Cái tên trong lời Tiểu Cảo thành công chuyển dời sự chú ý của Đường Ngật: “Hải Sâm là ai?”
“Hải Sâm là một em mèo Dragon Li, cùng nhà với Báo Biển đó.

Em còn nhớ Báo Biển không? Lần trước em có gặp rồi đó.” Tiểu Cảo chỉ chỉ ngoài cửa, nỗ lực giúp cậu nhớ lại.
Đường Ngật nhớ Báo Biển, chiếc Samoyed lông trắng như tuyết đã ịn hai dấu hoa mai bằng bùn lên quần cậu.
Hải Sâm và Báo Biển à… Đường Ngật cười rộ lên, chủ nhân của chúng đặt tên thú vị ghê.
(*) Hải Sâm và Báo Biển đều là động vật sống dưới biển, bề ngoài nhìn qua thì bự bự tròn tròn dài dài khá là giống nhau nhưng hơi dị nên mình không để ảnh chú thích, mn có thể tìm trên gg xem nha ;;
“Phú Quý phải cạo lông.” Một câu nói bất thình lình của La Chú kéo Đường Ngật trở về.
“Cạo hết toàn bộ ư?” Đường Ngật cười không nổi nữa.
“Không cần cạo hết, cạo chỗ bị nấm thôi.

Nấm rất dễ bám trên lông, cạo lông có thể giảm bớt khả năng lây lan.”
La Chú nói vậy, Đường Ngật nào dám ý kiến thêm.
La Chú lấy tông đơ đã khử trùng trên giá xuống, nhân tiện hướng dẫn Tiểu Cảo đang đứng nhìn một bên: “Khi cạo lông phải chú ý cạo từ ngoài vào trong theo đường xoắn ốc.”
Tiểu Cảo giơ tay hỏi: “Tại sao ạ?”
“Thấy quầy bán bánh rán bao giờ chưa?” La Chú nói, đoạn cầm tông đơ lên huơ huơ trên không trung: “Vốn nấm chỉ ở một khu vực nhỏ này thôi, nếu em cạo từ trong ra ngoài ấy à, lan tỏa nấm đến mọi miền quê.”
Ví dụ này của hắn quá sinh động, Tiểu Cảo nghe thôi mà đã bắt đầu thấy người ngứa ngáy.
“Nấm có thể lây sang người.

Quần áo, bàn ghế Phú Quý từng tiếp xúc đều phải tiêu độc khử trùng lại.

Nước tẩy Ja\/en có hiệu quả sát trùng khá tốt, có thể mua được ở siêu thị.” La Chú dặn dò, “Nấm mèo có thể tự lành, hiện giờ tình trạng bệnh của Phú Quý chưa rõ ràng nên tôi không kê thuốc, về nhà cố gắng cho nó tắm nắng nhiều vào nhé.”
Đường Ngật gật đầu liên tục, cậu nhất định sẽ nghe theo.
“Nước tẩy Ja\/en tuy hiệu quả tốt nhưng mèo li3m phải sẽ trúng độc.

Vì thế nên khi sử dụng phải tránh không cho mèo tiếp xúc trực tiếp với nó.

Sau khi tiêu độc xong thì nhớ dùng nước sạch lau lại lần nữa.”
Ban đầu Đường Ngật nghe rất chăm chú, sau đó vẫn chăm chú nghe để ghi nhớ.

Có điều sự thật khách quan là cậu càng nghe càng rối, cuối cùng gì cũng không nhớ được nên đành phải lấy điện thoại ra mở ghi âm nhờ bác sĩ La nói lại lần nữa.
La Chú nhìn Đường Ngật đang cầm điện thoại suy tư chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết ngoại ngữ không?”
“Biết một ít.” Đường Ngật thấy hơi khó hiểu, không biết sao hắn lại hỏi tới chuyện này.
“Cậu có muốn xem một ít tài liệu học thuật chuyên ngành thú y không?” Giọng La Chú khá là nghiêm túc: “Nếu cậu muốn xem thì tôi có thể gửi cho cậu.”
Tiểu Cảo ngạc nhiên đến ngây người.

Bác sĩ La à anh hỏi câu này hơi quá rồi đấy, người bình thường có ai muốn xem cái đó đâu!
Đường Ngật suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, cảm ơn anh, bác sĩ La.”
Có người muốn xem thật à?! Tiểu Cảo không dám tin nhìn hai người trước mặt mình, gì chứ chắc chắn không phải người!
Sau hai mươi phút thì đồ ăn ngoài cũng hạ cánh xuống bệnh viện thú y: “Đồ ăn ngoài của anh Đường đây ạ!”
Đường Ngật và La Chú mỗi người cầm một phần cà ri trứng cuộn cơm chiên, hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn ở đại sảnh dưới sự vây xem của quần chúng y tá.

La Chú bình tĩnh ăn cơm, mắt lại lén lút nhìn Đường Ngật.
Đường Ngật ăn cơm rất chăm chú, hoặc là nói cậu làm chuyện gì cũng rất để tâm nghiêm túc, trong lòng không nghĩ chuyện gì khác cũng không để ý đến xung quanh.

La Chú nhìn cậu hồi lâu, khóe môi nghiền ngẫm vô thức cong lên.

Chợt bên tai truyền đến tiếng tám chuyện của mấy cô y tá, hắn cúi đầu xuống ăn cơm nhằm che giấu cái nhìn của mình, thuận thế thu hồi tầm mắt.
Ăn cơm xong, Đường Ngật chào tạm biệt La Chú và các chị y tá rồi hài lòng mang Đường Phú Quý bị cạo một mảng lông trước ngực về nhà.
Đến tối, La Chú vẫn không hẹn mà tới như trước.

Đường Ngật đang ngồi trước máy tính, trên màn hình là tài liệu mà bệnh viện thú y Yêu Pet gửi cho cậu.

Cậu ôm quyển từ điển vừa xem vừa tra từ ngữ chuyên ngành.
Trong mắt La Chú có hơi phức tạp.

Hắn rón rén đi tới, tựa vào tay Đường Ngật rồi cùng xem với cậu.
Đường Ngật nhìn chiếc gáy tròn vo vừa dán tới, dáng vẻ nghiêm túc như nó xem hiểu thật ấy thì nhịn không được cúi đầu thơm một cái.

Thơm xong lại thấy thẹn thùng, nhưng mà thẹn thì thẹn chứ vẫn không ngăn được cậu thân thiết với mèo nhỏ.
La Chú cọ cọ trên mu bàn tay cậu, chuyên tâm xem tài liệu.

Đường Ngật cũng quay về chuyện chính nhưng tay vẫn nắm chân mèo không buông.

La Chú giữ tâm tư khó nói rõ của mình, mặc cho cậu nắm.
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ của La Chú.
Sau khi bị ép biến thành mèo mỗi đêm thì hắn không thể xem hết bất cứ tài luyện chuyên môn nào.

Căn cứ vào quan sát của hắn thì Đường Ngật là một người chăm chỉ hiếu học, vì vậy nên hắn mới thăm dò hỏi ra câu đó.
Vốn hắn cũng chẳng hi vọng gì mấy nhưng cậu lại đồng ý làm hắn rất bất ngờ, tuy nhiên vui xong cũng hơi nửa tin nửa ngờ.

Có lẽ cậu chỉ thuận miệng đáp vậy thôi chứ không đọc thật đâu.
Ấy nhưng giờ đây La Chú là vui mừng thật sự.

Đường Ngật hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, là loại vượt ngoài cực kì tốt ấy.
Hắn khắc chế cảm xúc dư thừa, cố gắng dành thời gian xem màn hình đầy chữ trước khi Đường Ngật tắt máy tính đi ngủ.
Biến thành mèo cũng không thể ngăn hắn học tập được! 1.

Cà ri trứng cuộn cơm chiên.

2.

Đèn wood.

3.

Bonus mèo tam thể của tác giả =)))
.


Đọc truyện chữ Full