DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc
Chương 21: 21: Cưỡi Heo


Cưỡi heo
Chuyển ngữ: Diên
Chủ nhân cũ của Đào tên là Đặng Giai Nguyên, từng chơi game với Nhan Thanh mấy lần ở câu lạc bộ Boardgame, lâu dần thành quen biết.

Có một lần Nhan Thanh thấy La Chú tan làm không có hoạt động giải trí nào nên rủ hắn tới câu lạc bộ thư giãn.

Người nọ vừa nhìn một cái đã chọn trúng La Chú, kì kèo nỉ non cầu xin Nhan Thanh giới thiệu làm quen.

Biết La Chú là bác sĩ thú y, Đặng Giai Nguyên lập tức đi mua ngay một con mèo Ragdoll vô cùng xinh đẹp rồi mang nó tới bệnh viện tìm La Chú lôi kéo làm quen.

Đào là em mèo Ragdoll xinh xắn nhất trong bầy, người bán há miệng định giá hai mươi ngàn tệ.

Đối với một thanh niên mới tốt nghiệp đi làm, hai mươi ngàn tệ không phải con số nhỏ.

Nhưng mà Đào thật sự rất đẹp.

Nếu tính ôm mèo tới gặp La Chú thì phỏng chừng mèo xấu hắn sẽ chẳng thèm nhìn đâu, vậy nên Đặng Giai Nguyên cắn răng mua Đào về.

Ban đầu còn thấy mới mẻ, Ragdoll ngoan ngoãn hiểu chuyện mặc người chơi đùa, một ngày hắn có thể đăng tới mười bài liên quan tới mèo trên mạng xã hội.

Xây dựng hình tượng yêu mèo, ba ngày hai bận chạy tới bệnh viện thú y quấn lấy bác sĩ La.

Mặc dù La Chú không có biểu hiện gì là thích hắn cả, đối xử với khách hàng hỏi gì đáp nấy cũng chỉ là lịch sự nghề nghiệp cơ bản nhưng Đặng Giai Nguyên lại cảm thấy La Chú không từ chối tức là đang cho hắn cơ hội, càng ngày càng chuyên cần.

Sự chuyên cần ấy kéo dài tới ngày kiểm tra ra Đào bị FIP thì dừng lại.

FIP là tên gọi tắt của bệnh viêm phúc mạc truyền nhiễm ở mèo, do một loại vi-rút trong cơ thể mèo biến đổi gây ra.

Trước mắt không thể kết luận chính xác nguyên nhân phát bệnh, tạm quy về do bị kích ứng, hệ miễn dịch kém, suy dinh dưỡng.

Đào không phải phát bệnh đột ngột, chắc hẳn là có quá trình từ nhẹ chuyển biến nặng.

Mà loài mèo thì rất giỏi chịu đựng, hiếm khi thể hiện ốm đau ra ngoài nên nếu gặp phải chủ nhân không cẩn thận thì chỉ phát hiện ra khi mèo đã không chịu nổi đau đớn nữa, điều này nghĩa là tình hình đã rất nghiêm trọng.


Trùng hợp là khoảng thời gian đó Đặng Giai Nguyên có việc không thể tới bệnh viện thú y, khi phát hiện ra thì Đào đã không thể cử động được nữa.

Chất lỏng của vi-rút tích tụ ở các khoang cơ thể của mèo, phần ổ bụng của nó đã tích nước đến trướng phồng lên rõ ràng.

Sau khi đưa đến bệnh viện làm các loại kiểm tra, sau khi La Chú tâm tình nặng nề xác nhận là bệnh FIP thì sắc mặt Đặng Giai Nguyên lập tức thay đổi.

Tầm mấy năm trước thì đây là bệnh nan y, nhưng gần đây y học phát triển đã nghiên cứu ra thuốc trị bệnh nhưng vẫn có rất nhiều mèo chịu không nổi thế công mãnh liệt của vi-rút.

Loại bệnh hung hiểm như vậy, cũng có thể suy ra được tiền thuốc thang thế nào.

La Chú tính sơ sơ tiền khám, tiền thuốc, tiền thuê y tá chăm bệnh và tiền viện phí các thứ gộp lại tốn khoảng hai mươi ngàn tệ.

Thấy sắc mặt Đặng Giai Nguyên khó coi quá, La Chú tính lại lần nữa, bỏ bớt một số khoản nho nhỏ thì cũng phải cỡ mười sáu ngàn.
(*) Hai mươi ngàn tệ ~ 71 triệu, mười sáu ngàn tệ ~ 57 triệu
Đủ tiền mua một con mèo mạnh khỏe mới.

Đặng Giai Nguyên im lặng hồi lâu, không ý kiến gì, chỉ nói để Đào ở lại bệnh viện chữa trị rồi thanh toán tiền hôm đó xong đi luôn.

Tối đó trước khi tan ca, Tiểu Cảo báo cáo tình hình thú cưng cho chủ nhân của chúng như thường lệ nhưng tới Đặng Giai Nguyên thì phát hiện mình đã bị chặn từ lúc nào rồi.

Cô cuống quít đi tìm bác sĩ Nhan, phía Nhan Thanh cũng hiện một dấu chấm than màu đỏ.

La Chú không thích thêm wechat với người lạ, không muốn khám bệnh xong còn chịu ràng buộc trên mạng, cho dù là khách hàng thì hắn cũng chỉ nhắn tin thông qua tài khoản chính thức của bệnh viện trong tay Tiểu Cảo nên không có wechat của Đặng Giai Nguyên.

Vì Đào nên hắn thử thêm bạn với Đặng Giai Nguyên nhưng đối phương cứ tận lực lơ là.

Lại là một kẻ không chịu trách nhiệm vứt bỏ thú cưng, La Chú có giận cũng không thể làm gì khác.

Bọn họ không làm được chuyện vứt bỏ Đào nên chỉ có thể để Đào tiếp tục nằm viện, La Chú bỏ tiền túi ra chữa cho nó.

Cũng may Đào là một chiếc mèo kiên cường, sau một tháng chạy chữa thì đã khỏi hẳn, không tái phát nữa.

Tất cả người trong bệnh viện thú y Yêu Pet ngầm thừa nhận Đào là bọn họ nuôi, không nỡ tìm người nhận nuôi, muốn giữ nó lại bệnh viện.


Lớn lên xinh đẹp lại biết làm nũng dính người, ai mà không thích cơ chứ?
Ai nó cũng thân thiết, chưa bao giờ tỏ ra bên trọng bên khinh, chia đều ân sủng không chuyên sủng ai.

Chỉ khi La Chú ở đây thì mới nhìn rõ được sự đối xử khác biệt, nó thích La Chú hơn chút chút.

Mấy cô y tá đùa nhau bảo mèo nó biết ai mới là người làm chủ thật sự ở nơi này, chọc cho Vương Băng Ngu tức đến trợn trừng mắt.

Cứ tưởng Đào sẽ luôn ở lại đây vui vẻ như vậy thì Đặng Giai Nguyên xuất hiện, phá vỡ cục diện vốn đang vô cùng tốt đẹp.

Hắn biết mình bị bài xích ghẻ lạnh nhưng vẫn cứ đứng đó bất kể ánh mắt soi mói của người khác, dùng tư thái bản thân cho là khiến người khác cảm động làm một chuyện trơ trẽn cực điểm.

Phiền chết đi được.

Bây giờ Vương Băng Ngu đang xem xem mình có thể nhẫn tới mức nào, một khi chạm tới giới hạn thì hắn sẽ vác chổi ra quét người bay mất dạng.

Hắn nhìn ra được La Chú rất thích Đường Ngật.

La Chú không phải người khéo miệng ba hoa, chọn nghề bác sĩ thú y là vì hắn yêu động vật hơn con người.

Cách hắn đối xử với Đường Ngật rất đặc biệt.

Vương Băng Ngu dám nói hắn quen biết La Chú đã mười mấy hai mươi năm nhưng chưa thấy hắn thân cận với ai như thế bao giờ.

Có điều, xu hướng tính dục của La Chú thì đã rõ rồi, không biết Đường Ngật có tiếp nhận được hay không…
Vương Băng Ngu có lòng giúp đỡ nhưng sợ tốt quá hóa dở, hù cho người chạy mất thì hắn biết đi đâu tìm người khác đền cho La Chú đây.

Tuy rằng rất xem thường Đặng Giai Nguyên bỏ rơi Đào nhưng nói không chừng đây cũng là một dịp tốt.

Tiêm cho vài liều k1ch thích có khi lại thành đôi thành cặp cũng nên.

Vương Băng Ngu nói: “Đồ tốt thì thường là đồ hiếm cả.


Nhanh tay thì được, chậm chân là mất liền.

Cậu mà không nắm chắc cơ hội thì bác sĩ La sẽ về tay người khác đó.”
“Ý của anh là bác sĩ La sẽ bị đào góc tường ạ?” Đường Ngật hơi nhướn mày: “Anh là sếp của bác sĩ La, đúng là phải lo lắng chuyện này thật.”
“Hắn thích đi chỗ nào thì đi, tôi mà phải sợ à?” Vương Băng Ngu đắc ý vênh váo xong mới phản ứng lại, không, không phải chuyện này.

La Chú đi qua bên cạnh hắn, giọng bình thản: “Được, sáng mai tôi sẽ tới bệnh viện thú y An Khang báo danh.”
Bị nghe thấy rồi!!!
“Sếp La, sếp La của tôi ơi!” Vương Băng Ngu lập tức biến thành bé ngoan khom eo theo sau nịnh nọt bắt lấy chiếc bút La Chú định cầm: “Ngài là trụ cột đầu bảng của cái bệnh viện này, ngài mà đi thì bệnh viện chúng tôi khác nào đóng cửa giải tán chứ?”
Nhan Thanh ló ra từ cái bàn bên cạnh: “À, tôi hiểu rồi.

Ý là tôi đây thì có cũng được không có cũng không sao, bác sĩ La anh đừng đi, để tôi đi.”
“Ôi trời ơi ngài Nhan quý giá của tôi ơi, ngài nói vậy làm tôi giảm thọ mất thôi! Ngài và sếp La đây chính là rồng là phượng trấn trụ bệnh viện, tôi không thể mất đi ai được!” Vương Băng Ngu nhanh chóng nhập diễn, mặt mày hớn hở.

Thoáng thấy Vạn Chỉ chuẩn bị bước ra khỏi phòng khám, Vương Băng Ngu quay người hét lớn: “Đi vào mau!”
Dọa cho Vạn Chỉ giật mình thon thót, suýt nữa thì mắng ra tiếng.

Vương Băng Ngu bất mãn bĩu môi: “Mấy người hùa nhau đi ra lần lượt đúng không? Tôi đào đâu ra nhiều lời khen dỗ người thế chứ!”
Vạn Chỉ xắn ống tay áo lên: “Dỗ cái đầu anh ấy! Bà đây ra đi vệ sinh, anh mà dám hô to gọi nhỏ nữa thì đừng trách bà đây đấm…Ấy ấy, Tiểu Đường cũng ở đây à? Ha ha mấy anh cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi rửa tay đã.”
Cô thả ống tay áo xuống, vuốt lại tóc rồi yểu điệu đi về nhà vệ sinh.

Vương Băng Ngu: “Ôi đàn bà.”
Đường Ngật cười rộ lên với La Chú: “Bác sĩ La, hôm nay anh có rảnh không?”
Ánh mắt La Chú ôn hòa: “Lời này không thể tùy tiện hỏi đâu.”
Hắn vừa dứt lời là giọng nói của y tá ở quầy tiếp tân vang lên: “Bác sĩ La, chó Ngao Ý tới tiêm vắc xin đến rồi.”
La Chú bất đắc dĩ nhướn đuôi lông mày, cười tự giễu: “Giống vậy đó, việc tới tay liền.”
Đường Ngật đầy mặt vô tội, nhỏ giọng nói: “Sau này tôi sẽ không hỏi nữa.”
Khách tới là một con chó Ngao Ý đen tuyền cao chừng nửa người trưởng thành, tên là Hắc Kim.

Chủ nhân của nó là một anh trai cơ bắp cuồn cuộn, một thân cơ bắp của anh rất có sức thuyết phục —— cường tráng như vầy mới khống chế được chó Ngao Ý.

La Chú nhìn Nhan Thanh: “Bác sĩ Nhan, vừa khéo cậu ở đây, giúp một chuyện nhé.”
Nụ cười của Nhan Thanh cứng đờ trên mặt, từ chối được không?
Nhan Thanh hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý rồi nhờ chủ nhân cùng giữ Hắc Kim lại để La Chú tiêm vắc-xin cho nó.

Hắc Kim thè lưỡi thở hổn hển, bốn chân run lẩy bẩy, hai mắt nhìn loạn khắp nơi không dám đối diện với Nhan Thanh.

Đường Ngật chợt nhớ tới con Husky tên Ha Ha nọ, dáng vẻ ngoan ngoãn cụp đuôi khi thấy bác sĩ La của nó cũng giống con Hắc Kim bây giờ.


Chủ nhân của Hắc Kim bật cười: “Bác sĩ à, Hắc Kim nhà tôi sợ mấy anh lắm.”
Nhan Thanh nhìn con Ngao Ý cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, mỉm cười hàm súc.

Chó sợ y, y cũng sợ nó lắm chứ.

Y tới gần cúi đầu nhìn Hắc Kim, Hắc Kim cũng một vẻ sợ hãi ngước mắt nhìn y.

Hai bên đều mong đối phương bình tĩnh chút.

Bên này La Chú đã chuẩn bị xong vắc-xin và ống tiêm.

Nhan Thanh gật đầu với chủ nhân của Hắc Kim: “Phiền anh hỗ trợ giữ Hắc Kim với.”
Hai người đàn ông giữ chặt con chó, vì nó quá lớn nên phải đè cả người lên mới được.

La Chú cầm kim tiêm đi tới từ phía sau, Hắc Kim hốt hoảng nhìn hắn xong run càng dữ hơn.

Có lớn đến mấy vẫn sợ kim tiêm đó!
La Chú vừa chạm lên gáy Hắc Kim là nó đã gầm gừ một tiếng rồi đột nhiên chồm lên thoát khỏi sự khống chế của hai người kia mà chạy thẳng ra cửa.

Nhan Thanh bị bất ngờ không kịp đề phòng nên quên không buông tay ra, bị nó kéo theo chạy ra ngoài.

Nhìn từ phía sau cứ như y đang cưỡi nó vậy.

Đường Ngật ôm balo mèo lùi ra sau một bước, bị hình ảnh ấy dọa cho sợ ngây người.

May mà chủ nhân của Hắc Kim nhớ ra dây dắt chó còn ở trước mặt, nhào tới giữ lại đúng lúc mới ngăn được cảnh tượng xấu hổ bác sĩ Nhan cưỡi chó chạy ngoài phố.

Kinh hoảng qua đi, mấy cô y tá bật cười trước tiên.

Nhan Thanh chật vật buông Hắc Kim ra, nghĩ cũng thấy mình buồn cười.

Vương Băng Ngu e sợ thiên hạ chưa đủ loạn huých huých Đường Ngật đang há hốc miệng xem: “Ôi chao ôi chao, Tiểu Đường này, cưỡi chó có là gì đâu! Bác sĩ La nhà cậu còn từng cưỡi heo đấy!”
Sự chú ý của Đường Ngật lập tức chuyển lên người La Chú.

La Chú: “…”
Hắn nhìn Vương Băng Ngu, không biết kẻ trước mắt đây có vẻ ngoài là con người mà bên trong là cái giống quái gì!.


Đọc truyện chữ Full